• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nhược Y (1 Viewer)

  • Chương 7

Thư được gửi đi.

Lâm Nhược Uyển ngóng trông cha ruột của ả, cũng là chú hai của tôi về kinh giúp ả.

Nhưng ác mộng tới nhanh hơn ả tưởng.

Ngày hôm sau Tần vương phi tiến cung, hoàng hậu hạ chỉ nói Lâm Nhược Uyển thất lễ ngự tiền, phạt ả bị vả hai mươi cái mỗi ngày.

Ma ma hành hình ở trong cung có sức lực mạnh có thể kéo chạy cả xe trâu.

Hai mươi bàn tay mà đánh thật, đánh mạnh, gần như làm nát khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của ả.

Sau khi chịu đánh xong, Lâm Nhược Uyển còn phải quỳ ở cửa Lâm phủ sáu canh giờ để tự hối lỗi.

Vì để không ảnh hưởng tới tôi, hoàng hậu còn cố ý khen tôi cao nhã thanh khiết, là mẫu mực cho quý nữ trong kinh thành.

Vì thế kẻ bị chế giễu chỉ có mình Lâm Nhược Uyển.

Ả suýt thì phát điên.

Ả ngơ ngác quỳ gối trước cửa Lâm phủ, ánh mắt đờ đẫn, khóe môi rỉ m//áu.

Đầu gối sắp quỳ nát đau đớn như bị khoan tim.

Sự tra tấn về thể xác không phải là đau đớn nhất.

Người bị hoàng hậu chê bai thì ai ai cũng muốn giẫm đạp một cái.

Đám công tử quý nữ trong kinh thành cố ý vòng tới cửa Lâm phủ hóng trò hay.

Những chuyện phong lưu của ả cũng lan truyền khắp kinh thành.

Đám quý nữ cười nhạo ả không biết ý tứ giữ gìn, dụ thái tử không được lại bị thái tử và hoàng hậu chán ghét, mới rơi vào kết cục này.

Đám công tử thì tưởng tượng dáng vẻ Lâm Nhược Uyển theo cách d//âm tục nhất.

“Thường ngày giả vờ băng thanh ngọc khiết lắm, sau lưng lại tự làm ướt người để đeo bám thái tử.”

“Không biết tiểu quận vương ôm nàng ta vào lòng thì cảm thấy thế nào nhỉ?”

Có kẻ nhiều chuyện còn cười cợt ngay trước mặt tiểu quận vương.

Tiểu quận vương mặt đen sì như bị cắm sừng, vung roi quất vỡ cái bàn rồi giận dữ bỏ đi.

Lâm Nhược Uyển khốn khổ nhẫn nại chỉ chờ chú hai về phủ cứu giúp ả.

Chú hai về phủ.

Nhưng tin vui tôi được ban hôn với thái tử cũng đưa tới Lâm phủ ngay ngày đó.

Mấy rương đồ thưởng xa hoa quý trọng được chuyển vào trong Lâm phủ.

Thái giám chê Lâm Nhược Uyển chặn đường, bèn tung chân đá thẳng lên ngực ả.

Lâm Nhược Uyển xụi lơ xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy, hộc máu.

Không ai để ý tới ả, ngay cả người phụ thân mà ả hằng mong ngóng cũng coi ả thành không khí.

Chú hai cười cực kỳ nịnh nọt: “Cháu gái may mắn được bệ hạ và hoàng hậu yêu thích, đúng là phúc của Lâm thị ta.”

Rồi lại quát to: “Đứa con gái đê tiện của ta chọc giận hoàng hậu nương nương, ta ắt sẽ xử lý nó nghiêm khắc!”

Ông ta định dùng một dải lụa trắng thắt ch//ết Lâm Nhược Uyển.

Vừa có thể lấy lòng ta, nịnh nọt hoàng hậu, lại có thể rũ sạch mọi quan hệ.

Nhưng thím hai không đồng ý.

Thím hai gạt lệ nghẹn ngào: “Đương gia, con gái chỉ phạm một lỗi nhỏ, nhất thời chọc giận hoàng hậu nương nương, không đến mức phải đền bằng mạng sống.”

Chú hai cũng không chắc chắn.

Ông ta là kẻ tâm tư giả dối, tư lợi ích kỷ.

Vì tiền đồ, ông ta thậm chí còn có thể mang vợ con, thậm chí là mẹ ruột ra, mà lợi dụng.

Giờ phút này, ông ta sợ biến khéo thành vụng, làm hoàng hậu cảm giác mình là kẻ nhẫn tâm không thèm để ý cả con gái ruột, sợ làm chậm trễ tiền đồ.

Nhưng ông ta cũng sợ phạt nhẹ quá sẽ khiến hoàng hậu và tôi tức giận.

Thế là ông ta nói: “Vậy đưa tới đạo quan làm ni cô thôi.”

Thím hai vẫn không chịu.

“Uyển Nhi mới mười sáu, con bé xinh đẹp như thế, sau này sẽ có tương lai tốt đẹp, ông nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy?”

Chú hai tâm phiền ý loạn, lạnh mặt cười khẩy: “Tương lai tốt đẹp? Uyển Nhi bị bà dạy thành đứa không biết trời cao đất dày, nay giữ được mạng đã là nương nương khai ân, cũng là ta khai ân rồi!”

“Đã đến giờ phút này rồi thì nên nghĩ làm sao để nịnh bợ được thái tử phi tương lai đi! Ngày mai cắt tóc nó, đưa thẳng vào đạo quan làm ni cô!”

Ông ta hạ lệnh rồi không kiên nhẫn đứng lên định đi tìm kiều thiếp.

Nào ngờ thím hai cũng đứng dậy nhào lên đánh ông ta, móng tay sắc nhọn cào lên mặt ông ta.

“Ông thì giả làm người tốt lành gì! Lúc trước hại chết đại ca và chị dâu không phải cũng có một phần lỗi của ông ư!”

“Bà điên rồi!”

Chú hai khó thở, lập tức đẩy thật mạnh.

Một tiếng thét đầy thê lương vang lên, đầu thím hai đập vào tảng đá, hai mắt trợn ngược, lập tức đoạn khí.

----

Lâm phủ lại bị náo loạn long trời lỡ đất.

Đại phu được mời vào phủ ngay trong đêm, cố gắng kéo được thím hai về từ điện Diêm vương.

Có điều thím hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt mép, tứ chi run rẩy.

Đại phu thở dài: “E là phu nhân quý phủ không sống quá ba tháng, xin đại nhân sớm tính toán.”

Lâm Nhược Uyển lại ngơ ngác.

Ả đầu bù tóc rối, hai gò má chỗ đỏ bừng chỗ tím bầm, đầu gối đau đớn không chịu nổi, nhào vào người thím hai khóc.

“Mẹ ơi… Cha ơi…”

Tiếng khóc đầy thê lương và tuyệt vọng.

Người cha không đáng tin, người mẹ sắp mất mạng, còn cả lão thái quân bị trúng gió hôn mê, trông như kẻ si ngốc.

Nếu thím hai chết rồi, ả còn phải đeo tang ba năm.

Nhân lúc đêm tối, ả khập khiễng chuồn ra khỏi phủ, chạy tới mấy lầu xanh hẻm liễu tìm tiểu quận vương.

Tôi đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn ả tự tìm đường chết.

Khăn che mặt che phủ gò má đã sưng hỏng của ả.

Đôi mắt rưng rưng đẫm lễ, hoen đỏ đáng thương.

Lâm Nhược Uyển yếu ớt tựa vào trong lòng tiểu quận vương, đôi gò bồng đảo cứ thế cọ lên cánh tay hắn.

“Tiểu quận vương, ngài có bằng lòng cưới em không? Cho dù làm thiếp, em cũng muốn được ở bên ngài.”

Ả vờ đáng thương, giả nhu nhược, bởi ả cứ ngỡ tiểu quận vương hãy còn nhớ nhung mình mãi không quên được.

Tiểu quận vương uống say khướt, đầu óc vốn vụng về lại càng vô dụng, cho rằng mình vẫn còn đang ở thanh lâu, nên theo bản năng ôm lấy cơ thể ngọc ngà mềm mại đấy.

Lâm Nhược Uyển lại tưởng đây là ngầm đồng ý.

Con ngươi trong mắt ả đảo tròn, ả lại nói tiếp: “Chỉ cần ngài nghĩ cách làm hỏng thanh danh của Lâm Nhược Nghi, khiến thị không gả được cho thái tử, tốt nhất là làm thị ch//ết luôn đi, em sẽ gả cho ngài.”

Giọng đay nghiến không cách nào giấu được sự hung ác.

Tiểu quận vương lại chỉ đưa tay s//ờ mó cơ thể ả.

Có một tay công tử trác táng đi qua, bèn ghé sát vào trêu đùa: “Ối tiểu quận vương, sao không tìm một phòng mà lại vội vã thế? Ồ, đây là cô nương lầu hoa nào vậy…”

Công tử kia cười định xốc khăn che mặt lên.

Lâm Nhược Uyển kinh hãi kêu lên, cuống quýt đẩy tiểu quận vương ra bỏ chạy.

Chờ khi công tử kia dìu tiểu quận vương đi rồi, tôi cũng lặng lẽ về phủ.

Ám vệ mà thái tử điện hạ phái tới che chở bên người tôi.

Hắn nghe thấy rõ mọi chuyện, bèn cung kính hỏi: “Lâm cô nương, có cần thuộc hạ bẩm báo chuyện này cho thái tử không?”

Tôi lắc đầu cười khẽ.

“Chút chuyện nhỏ ấy đừng phiền tới thái tử, ta có thể giải quyết được.”

Lâm Nhược Uyển bị dồn tới đường cùng vẫn chỉ là tôm tép.

Thủ đoạn ngu ngốc tới mức khiến người ta bật cười.

Tôi nghĩ, đã đến lúc để ả đau khổ thêm nữa rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom