• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Nhất Thế Chiến Long (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Múa rìu qua mắt thợ





Hình Thiên xách Trịnh Phi như xách con gà con, đi theo Khương Vô Danh rời khỏi sân của nhà họ Lưu, để lại những gương mặt đần thúi của đám người kia.



Trong bóng đêm, dù là hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận hay người đứng đầu dòng họ Lưu tên Lưu Thủ Thành, thậm chí là đám nhóc ăn chơi trác táng do Trịnh Phi dẫn tới thì tất cả đều ngơ ngác, chết trân tại chỗ khi nghe câu nói cuối cùng của Hình Thiên trước khi rời đi.



Sau vài phút ngơ ngác, người do Trịnh Phi dẫn đến vội vàng đứng dậy.



“Nhà họ Lưu chúng mày đợi đến lúc bị diệt cả họ đi!”



“Đúng thế, nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao. Sau khi nhà họ Trịnh giết xong cái thằng kiêu ngạo và ảo tưởng Vô Danh kia, thì tiếp đến họ sẽ đến xử tội chúng mày!”



Khương Vô Danh đã rời đi rồi, vậy nên đám phá của này lập tức lật mặt, không còn dáng vẻ sợ sệt như lúc trước nữa. Cả đám nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đám người Lưu Thủ Thành rồi đe dọa.



Bọn chúng đều là những tay ăn chơi nổi tiếng ở Quế Sơn, cho nên khá thân thiết với Trịnh Phi. Nhờ đó, mà bọn chúng biết được nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao.



Mà họ từng nghe được những người lớn trong nhà kể lại, cấp bậc của các võ giả được chia từ một sao đến chín sao, sau đó là Chiến Thần trong truyền thuyết.



Võ giả năm sao có thể nói là cao thủ trong thế tục, rất hiếm gặp dù là ở thành phố lớn.



Những năm trở lại đây, nhà họ Trịnh phát triển nhanh như một quả cầu tuyết, dần dần có thể một tay che trời ở Quế Sơn. Trong đó, ngoài việc Trịnh Lệ Dĩnh gả cho người phụ trách Võ bộ Tô Giang ra, việc này còn liên quan tới việc có võ giả năm sao làm việc cho nhà họ Trịnh.



“Hay là bây giờ chúng ta đuổi theo đi bố, chúng ta cùng đến nhà họ Trịnh xin lỗi được không?”



Lưu Lợi Vân vừa nghe những lời đe dọa của đám chỉ biết ăn chơi kia mà tái mặt, ông ta cũng nghĩ rằng Khương Vô Danh đến nhà họ Trịnh chỉ để chịu chết thôi. Đồng thời cũng nhớ lại những lời đe dọa của Trịnh Vĩnh Cương trong điện thoại vừa rồi.



“Đúng đấy bố ơi, thằng nhỏ Vô Danh kia không biết trời cao đất dày, thế mà cố ý đến nhà họ Trịnh. Con đoán kết cục của nó là sẽ bị võ giả cấp năm sao giết chết thôi, chúng ta không thể ngồi chờ cái chết đến được!”



Một người cao tuổi khác trong nhà họ Lưu cũng lo lắng, chen lời vào khuyên.



Lúc này, gương mặt của Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận trở nên rất lo lắng, nhưng họ chỉ là lo về sự an toàn của Khương Vô Danh mà thôi.



Tuy trước đó, Khương Vô Danh với Hình Thiên vẫn luôn trấn an để họ yên tâm. Nhưng khi họ nghĩ đến nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao giúp đỡ, hơn nữa sau lưng còn có người phụ trách Võ bộ Tô Giang nữa, có thể nào không lo lắng.







Khác với bố cục nhà họ Lưu ở Quế Sơn, nhà họ Trịnh được xây dựng dưới chân núi Quế Sơn. Trang viên này có quy mô khổng lồ.



Nơi sâu nhất trong trang viên có một ngôi nhà được xây theo kiến trúc thời xưa, nơi này là chỗ ở của người đứng đầu dòng họ Trịnh, ông ta tên là Trịnh Văn Thái.



Lúc này, tại ngôi nhà cũ đó, Trịnh Vĩnh Cương đã kể lại hết nội dung cuộc đối thoại của mình với con trai, Lưu Thủ Thành và Khương Vô Danh cho Trịnh Văn Thái nghe.



“Thằng ranh này nên bị đâm ngàn nhát!”



Trinh Văn Thái nghe Trịnh Vĩnh Cương kể lại xong thì lập tức tức giận, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh: “Tám năm trước đây nhờ nó chạy nhanh nên mới giữ được cái mạng quèn. Bây giờ lại dám trở về, chẳng những dám ra tay với Tiểu Phi mà còn dám kêu chúng ta đi làm quan tài cho Tiểu Phi nữa! Thằng ôn này không biết sống chết là gì mà!”



“Lỡ Tiểu Phi xảy ra mệnh hệ gì, con sẽ lột xương rút gân thằng nhãi ranh đó!”



Trịnh Vĩnh Cường tức giận, phun ra những lời cảnh cáo ác độc.



“Cho nên chuyện này làm phiền ông giải quyết cho xong vào đêm hôm nay rồi đại sư Tiết!”



Trịnh Văn Thái im lặng, ông ta liếc nhìn một người đàn ông vạm vỡ đứng một bên.



Người đàn ông vạm vỡ kia họ Tiết tên Ngũ, gã ta mặc một quần tập võ màu đen, tóc cắt ngắn thành đầu đinh, khuôn mặt hung tợn đến mức có thể dọa khóc một đứa bé. Ánh mắt của gã ta rất hung ác giống như một Sát Thần.



Trong nhà họ Trịnh này, ngoài hai bố con Trịnh Văn Thái và Trịnh Vĩnh Cường không sợ Tiết Ngũ, thì ai ai cũng sợ hãi gã ta.



“Các vị cứ yên tâm, chỉ là tên tép riu không cần quá bận tâm. Tôi chỉ cần tát cho thằng nhỏ đó một cái, nó đã chết tươi rồi”.



Tiết Ngũ nhếch môi để lộ hàm răng trắng phau, lạnh lùng trả lời. Người ta mà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của gã ta chắc chắn sẽ sợ mất vía



Là một võ giả cấp năm sao, vậy nên gã ta đã có tu vi Ám Kình, vả lại, từng giết không chỉ một người.



Có lần gã ta đã bẻ đầu người xuống coi như bóng mà đá.



Gã ta đã dùng nhiều cách tàn nhẫn này để giết người, cho nên bây giờ đang trở thành tội phạm truy nã của Võ bộ Long Quốc.



Lúc đó, người nhận lệnh truy nã Tiết Ngũ là người phụ trách Võ bộ Thành phố Tô Giang, người này cũng là cháu rể của Trịnh Văn Thái-Tưởng Chính Nghĩa!



Cuối cùng, Tiết Ngũ dùng hai bình thuốc quý hiếm và một cuốn bí tịch võ học để trao đổi cơ hội sống sót. Nhưng gã ta cũng phải đồng ý với Tưởng Chính Nghĩa, từ nay về sau phải nghe theo lệnh nhà họ Trịnh trong mười năm!



Nếu không phải vì khế ước này, làm sao một kẻ mạnh như gã ta lại chịu hạ mình sống trong cái nơi nhỏ bé này chứ?



Sau năm phút, tất cả người nhà họ Trịnh, gồm cả Trịnh Văn Thái và Trịnh Vĩnh Cương vừa rồi còn ngồi trong phòng, đều đã tập trung đầy đủ ở trước cổng trang viên.



Tiết Ngũ đứng đầu đám đông, khoanh tay chờ Khương Vô Danh đến tìm chết.



Sau mười phút, Tiết Ngũ đã thấy Khương Vô Danh với Hình Thiên xuất hiện ở trước cổng trang viên của nhà họ Trịnh. Gã ta cũng có thể nhìn thấy cả Trịnh Phi bê bết máu đang bị Hình Thiên xách!



“Tiểu Phi!”



Trịnh Vĩnh Cương vừa thấy người Trịnh Phi đầy máu, tưởng con trai mình đã chết nên tức giận gầm lên: “Thằng tạp chủng, mày làm gì Tiểu Phi rồi?”



“Đại sư Tiết mau giết hai thằng nhãi ranh kia đi!”



Gương mặt của Trịnh Vĩnh Thái cũng biến sắc.



Từ sau khi con gái gả cho người phụ trách của Võ bộ Thành phố Tô Giang thì nhà họ Trịnh đã có quyền lực một tay che trời ở Quế Sơn rồi. Dù là nhà họ Lưu, không ai, không một gia tộc nào dám khiêu chiến quyền uy của nhà họ Trịnh.



Mà hôm nay, cháu ông ta bị đánh thành thế này, không rõ sống chết, điều này thật sự đã chọc giận ông ta.



“Ông nội đừng để chú Tiết giết chết nó, cháu muốn nhốt nó vào lồng sắt. Sau đó, mỗi ngày cháu sẽ cắt thịt nó cho chó ăn, đến khi nó chịu không nổi chết mới thôi!”



Đúng lúc này Trịnh Phi mở mắt ra, gã không thèm giả chết, không còn sợ hãi mà bắt đầu phẫn nộ quát.



Trịnh Văn Thái rất ngạc nhiên khi nghe những lời Trịnh Phi đã nói, nhưng sau đó ông ta lại vui vẻ đồng ý: “Vậy đại sư Tiết đến cứu Tiểu Phi trước đi!”



“Hai con tép riu kia, bọn mày thả cậu Trịnh ra. Tao đảm bảo sẽ cho bọn mày chết một cách dễ chịu nhất!”



Tiết Ngũ không đáp lời Trịnh Văn Thái mà vẫn tiếp tục tới gần Khương Vô Danh và Hình Thiên. Gã ta cảm thấy hai người giống như cá đã nằm trên thớt, bản thân muốn mổ xé ra sao tùy thích.



“Tôi bóp chết ông ta nhé đại ca?”



Hình Thiên xem lời nói của Tiết Ngũ như tiếng rắm, anh ta không quan tâm mà xoay đầu hỏi ý kiến của Khương Vô Danh.



“Nếu cậu giết chết ông ta thì cũng dễ dàng cho người này quá rồi, tôi thấy cậu nên nện ông ta lên đất để tên này có thể dùng mắt chó nhìn sự đời”. Khương Vô Danh lập tức ra lệnh.



“Rõ”.



Hình Thiên lập tức nhận lệnh, tiếp theo đó anh ta ném Trịnh Phi ra ngoài như một túi rác.



Bịch!



Trịnh Phi bị quăng lên cao rồi ngã trên mặt đất đau điếng, cơn đau tê dại đến mức khiến gã xém nữa đã ngất rồi.



“Tiểu Phi!”



Trịnh Vĩnh Cương thấy vậy thì gào lên, vội vàng chạy đến đỡ Trịnh Phi đứng dậy.



Mà bây giờ những người khác nhà họ Trịnh, ngay cả Trịnh Văn Thái cũng nhìn chăm chú Khương Vô Danh và Hình Thiên đánh giá, thầm nghĩ: Ai đã cho bọn mày dũng khí đánh Trịnh Phi ra nông nỗi này? Thậm chí, còn không biết sống chết mà vào trang viên nhà họ Trịnh?



“Chúng ta không cần phải lãng phí thời gian giải quyết tên võ giả kia, tôi còn muốn về giúp mẹ và chị gái nữa”.



Như đang đáp lại nhà họ Trịnh, Khương Vô Danh lại ra lệnh cho Hình Thiên, giọng điệu hời hợt.



“Muốn chết à!”



Khương Vô Danh vừa mới dứt lời, Tiết Ngũ đã tức giận gầm lên. Nhún nhẹ mũi chân là cơ thể đã lao ra ngoài giống như một mũi tên rời cung với sát ý nồng nặc.



Thân là võ giả năm sao, gã ta cảm thấy Khương Vô Danh đang chế giễu mình, cho nên muốn đấm chết Khương Vô Danh!



“Chỉ là một con gà công nghiệp, mà dám tấn công đại ca của tao sao?”



Hình Thiên cười lạnh rồi nhanh chóng đỡ đòn của Tiết Ngũ. Mọi người nhìn hình ảnh này thì có cảm giác một chiếc xe tăng hình người đang di chuyển.



Vù!



Tiết Ngũ đã bổ nhào vào trước mặt Hình Thiên chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của gã ta đang nhắm vào vị trí trái tim của đối phương.



“Dám múa rìu qua mắt thợ à!”



Hình Thiên cười mỉa, anh ta chỉ đứng im tại chỗ, mặc nắm đấm của Tiết Cương đánh trúng người mình.



“Bịch!”



“Rầm rầm…”



Bất ngờ, hai âm thanh gần như vang lên cùng một lúc.



Nắm đấm của Tiết Ngũ đánh trúng lên cơ thể Hình Thiên lại bị nội kình hộ thể của anh ta dội trả về. Ngay lập tức, tay phải của gã ta bị vỡ nát, hóa thành một đống sương máu rồi nổ tung.



Máu văng ra tung toé, một lần nữa, cổng trang viên của nhà họ Trịnh lại chìm vào im lặng!






Chương 7: Nợ mới lẫn cũ, tính luôn một thể



Chuyện gì đang diễn ra vậy?



Người nhà họ Trịnh đứng trước cổng trang viên trừng to cả hai mắt, họ ngơ ngác tình hình quái dị đang xảy ra ở phía trước.



Họ là những người bình thường học võ mà thôi, cho nên hoàn toàn không thấy rõ được quá trình Hình Thiên đánh nhau với Tiết Ngũ, chỉ thấy tay của Tiết Ngũ bị nổ tung.



Còn Hình Thiên lại giống như một tòa tháp bằng sắt đứng sừng sững ở nơi đó, không chút sứt mẻ hay mất một sợi lông tơ nào.



Cảnh này đã khiến cho mọi người sợ hãi, đồng thời trong lòng họ cũng sinh ra nhiều câu hỏi!



Nhưng chẳng có câu trả lời.



Lúc này, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Trịnh Văn Thái, sắc mặt hung thần ác sát của Tiết Ngũ dần dần chuyển sang biểu cảm sợ hãi, gã ta lùi bước giống như đang gặp ma giữa ban ngày.



Tục ngữ người xưa hay nói, dân chuyên ra tay, vừa nhìn là biết thắng hay bại.



Tuy đám người của Trịnh Văn Thái không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người trong cuộc như Tiết Ngũ đương nhiên là hiểu rất rõ ràng. Gã ta còn có thể thấy được, khi nắm đấm của mình đánh trúng người này, đối phương không chút sứt mẻ hay bị thương gì mà ngược lại, tay của mình bị bật ngược lại làm cả tay nổ tung ra!



Chuyện này chứng minh được điều gì?



Hiển nhiên, với sức mạnh này, nếu đối phương muốn giết chết gã ta, thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay!



Tiết Ngũ nhận biết được sự thật này, mà sợ hãi đến mức muốn nứt gan. Lúc này, gã ta đành quyết định bỏ chạy!



“Ông Hình cho phép mày đi à?”



Ngay lúc này, Hình Thiên gầm lên rồi bước lên phía trước giống như dịch chuyển một cái đã đuổi kịp đến chỗ Tiết Ngũ.



Vụt!



Hình Thiên vừa vung tay phải lên, hơi cong các đầu ngón tay đã nắm được cổ của Tiết Ngũ. Sau đó, anh ta rất nhẹ nhàng xách Tiết Ngũ lên không trung.



Cơ thể của Tiết Ngũ cứng đờ khi bị Hình Thiên xách lên, không dám cử động.



Thật sự gã ta không dám làm liều.



Bởi vì lý trí mách bảo, nếu dám có bất cứ hành động nào chống trả gì thì sẽ bị Hình Thiên bẻ gãy cổ ngay lập tức, sau đó… Làm gì có sau đó, có lẽ gã ta sẽ được đưa đi gặp Diêm Vương để nhập hộ khẩu dưới đó!



“Ực…”



Người nhà họ Trịnh trợn tròn mắt, bất ngờ khi thấy Tiết Ngũ bị Hình Thiên xách như một con gà con.



Ban đầu, họ còn nghĩ, chỉ cần Tiết Ngũ ra tay là đã có thể đánh cho hai tên Khương Vô Danh với Hình Thiên kia đến tàn tật. Ai dè đâu, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của họ!



Ngay lúc này, họ chỉ biết mở to mắt, đơ người nhìn hình ảnh trước mắt mà không dám tin chuyện này là sự thật!



Họ vừa không muốn tin cũng vừa không thể nào chấp nhận được diễn biến của mọi chuyện là… Tiết Ngũ đã bị Hình Thiên đánh bại chỉ trong vài giây ngắn ngủi!



Phải biết rằng, Tiết Ngũ là người duy nhất có thể đòi lại công bằng cho Trịnh Phi đấy!



Thậm chí, khi mọi người biết được Khương Vô Danh có ý định dẫn Trịnh Phi đến nhà họ Trịnh thì trong lòng nảy ra ý định tàn ác, họ muốn gọi Tiết Ngũ ra đánh cho Khương Vô Danh bại liệt rồi dùng thủ đoạn ác độc và tàn nhẫn nhất để chơi chết Khương Vô Danh!



Kết quả, Tiết Ngũ mà họ xem là kẻ mạnh nhất lại chẳng khác một con dê núi đối diện với hổ dữ khi đánh với tay sai của Khương Vô Danh. Thậm chí, gã ta đã bại trận chỉ với một chiêu!



“Tôi… Tôi biết rồi đại sư, tại tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin hãy tha cho tôi một mạng đi…”



Ngay khi đám người Trịnh Phi vẫn còn chưa thể chấp nổi sự thật Tiết Ngũ thua không ngóc đầu lên được này, thì gã ta lại như con quỷ nhỏ gặp trúng Diêm La mà sợ hãi cầu xin tha mạng.



“Chẳng phải vừa rồi mày đã tuyên bố sẽ giết chết tao với đại ca à? Thế sao giờ lại cầu xin tao tha cho rồi?”



Hình Thiên cười lạnh, anh ta nhớ lại những gì Khương Vô Danh dặn trước khi xuất phát. Hình Thiên lập tức không dong dài nữa, anh ta siết mạnh hơn một chút.



“Răng rắc!”



Theo đó một tiếng giòn tan vang lên, cổ của Tiết Ngũ gãy ngay sau đó. Gã ta đã chết.



Hình Thiên vứt xác của Tiết Ngũ sang một bên như vứt một bao rác, sau đó lùi về đứng sau lưng của Khương Vô Danh giống như đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời. Hình ảnh này của anh ta khác hoàn toàn với dáng vẻ cách đây vài giây.



Hình Thiên thu mình về như thế bởi vì anh ta biết rất rõ, tiếp theo đây Khương Vô Danh muốn tự mình trả thù nhà họ Trịnh. Nếu không, trước khi đi, anh đã không chừa một mạng chó lại cho Trịnh Phi sống rồi.



Không khí tại cổng trang viên lại chìm vào yên tĩnh.



Sau khi Tiết Ngũ chết, biểu cảm bàng hoàng trên gương mắt đám người họ Trịnh đã mất hết sạch, mà thay vào đó là vẻ sợ hãi tột độ!



Bởi vì vừa rồi họ thấy được Hình Thiên đã giết chết người mà họ coi là một kẻ mạnh nhất nơi này một cách dễ dàng như cắt cổ gà.



Đám người này bắt đầu có suy nghĩ, lỡ Hình Thiên tiếp tục đánh thì ai ở trong nhà họ Trịnh này có thể cản được đây?



Còn nữa, Hình Thiên đã mạnh như vậy rồi thì Khương Vô Danh còn trâu bò đến mức nào nữa?



Họ không thể nào tưởng tượng nổi Khương Vô Danh đã mạnh đến mức nào, nhưng họ biết rõ hiện tại, Khương Vô Danh sẽ không tha một ai trong số họ nữa!



“Hôm nay, chúng ta thanh toán hết cả nợ cũ lẫn mới!”



Giống người nhà họ Trịnh đã nghĩ, sau khi Hình Thiên đánh chết Tiết Ngũ, Khương Vô Danh vừa đi đến chỗ đám người Trịnh Phi, vừa nói.



Người nhà họ Trịnh nghe giọng nói của Khương Vô Danh vang vọng bên tai, mắt lại thấy anh từ từ đến gần, Khương Vô Danh hệt như Tử Thần đến đây để đòi mạng của họ.



Thoáng chốc, sự sợ hãi ập đến bao phủ cả trái tim của họ, khiến cơ thể cũng phải run lên lẩy bẩy, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên!



“Đại… Đại sư Vô Danh…”



Người đứng đầu nhà họ Trịnh - Trịnh Văn Thái cố kiềm nén nỗi sợ và bình tĩnh lại, ông ta kiểm soát cảm xúc để lên tiếng. Nhưng cơ bắp ở khóe mắt vẫn đang co giật liên tục, thậm chí khi nói còn phát ra âm run run khàn khàn.



“Quỳ xuống rồi nói!”



Khương Vô Danh lạnh lùng cắt đứt lời của ông ta, ra lệnh một câu.



Trịnh Văn Thái há miệng, quên luôn lời mình định nói, ông ta chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh như một thằng đần.



Bây giờ, nhà họ Trịnh có thể dùng một tay che trời Quế sơn cho nên ông ta luôn được người khác ngưỡng mộ và kính trọng, chưa có ai dám sỉ nhục ông ta như vậy. Nhưng bây giờ, một thằng oắt con lại ra lệnh cho ông ta quỳ xuống sao?



Thêm vào đó, người này còn là kẻ đã đánh Trịnh Phi đến bại liệt?



“Mày… mày đừng khinh người quá đáng!”



Lúc này, Trịnh Văn Thái chưa kịp trả lời thì Trịnh Vĩnh Cương đột nhiên tức giận chen vào. Ông ta điên máu nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh rồi gầm lên.



“Ông có thể quỳ xuống nói chuyện với đại ca của tôi chính là phúc của ông, cũng là vinh dự của ông đấy. Thế mà còn dám chống đối nữa sao?”



Đồng tử của Hình Thiên lập tức trở nên lạnh lùng khi nghe Trịnh Vĩnh Cương thét lên như vậy. Lúc anh ta vừa nói dứt lời, cơ thể lóe một cái đã nhào về phía Trịnh Vĩnh Cương.



Khương Vô Danh phát hiện Hình Thiên sắp sửa đánh người nhưng anh vẫn mặc kệ không nói câu nào.



Thế là chỉ thoắt cái, Hình Thiên đã xuất hiện trước mặt Trịnh Vĩnh Cương rồi thuận tiện đá vào đùi ông ta một cú.



“Bốp!”



“Răng rắc…”



Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên ngay lập tức.



“Á… Chân của tôi…”



Hai âm thanh kia vừa vang lên, Trịnh Vĩnh Cương đã ngã lăn ra mặt đất, đau đớn kêu la thảm thiết.



Hai xương bắp đùi từ đầu gối trở xuống đã bị Hình Thiên đạp nát, máu tươi theo vết thương cứ thế chảy ra giàn giụa. Cơn đau đơn ập đến khiến cơ thể của ông ta run lẩy bẩy như một kẻ mắc bệnh động kinh.



Những người nhà họ Trịnh đang sợ hãi lại thấy thêm hình ảnh này thì hai chân mềm nhũn ra, đồng loạt lui về phía sau, muốn tránh xa Hình Thiên một chút.



Nhưng trong đó, chỉ có một người không làm vậy.



Đó là Trịnh Văn Thái.



Ngay lúc này, ông ta thật sự đang rất sợ hãi, nhưng trong đó còn chen vào sự tức giận vô hạn.



“Tôi biết cậu với cấp dưới của mình đều là võ giả, thậm chí là những võ giả vô cùng mạnh mẽ. Nhưng dù là võ giả thì các người cũng không thể muốn làm gì thì làm đó được!”



Hai mắt của Trịnh Văn Thái đã đỏ bừng nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh, gằn từng chữ một: “Theo quy định của Võ bộ Long Quốc, những võ giả không được đánh người thường…”



“Sau ba giây nữa, kẻ nào không quỳ xuống, cậu hãy giúp họ một tay đi Hình Thiên”.



Khương Vô Danh lại cắt lời Trịnh Văn Thái như thể không coi quy định của Võ bộ Long Quốc ra gì. Ngược lại, trong giọng nói của anh mang theo sự u ám như vọng lại từ địa ngục khiến cho đám người nhà họ Trịnh sợ hãi đến rùng cả mình, trừ Trịnh Văn Thái.



“Bình bịch!”



Trịnh Văn Thái há miệng định nói gì đó, nhưng ông ta không dám phát nửa chữ nào mà lập tức quỳ xuống trước mặt Khương Vô Danh.



Hành động quỳ gối của ông ta dứt khoát đến lạ thường!



Bởi vì ông ta đã phát hiện, những lời cảnh cáo của mình chỉ như cái xì hơi trước mắt Khương Vô Danh mà thôi!



Thậm chí, ông ta biết người thanh niên cường tráng như một con gấu kia sẽ chấp hành mệnh lệnh của Khương Vô Danh với bất cứ giá nào.



Cho nên, nếu trong ba giây ông ta và những thành viên khác trong dòng họ không chịu quỳ xuống, vậy thì tất cả sẽ phải đi theo vết xe đổ của Trịnh Vĩnh Cương!



“Bình bịch!”



“Bình bịch!”



“Bình bịch!”







Những người còn lại trong nhà họ Trịnh thấy Trịnh Văn Thái đã quỳ xuống, cũng lần lượt quỳ gối xuống sau lưng ông ta.



Hiện tại Trịnh Văn Thái là người đứng đầu nhà họ Trịnh này, cho nên mọi hành động của ông ta đều đại diện cho mệnh lệnh của nhà họ Trịnh.



Quan trọng hơn đó là, họ không muốn bị Hình Thiên đánh gãy chân như Trịnh Vĩnh Cương kia!



Một, hai, ba…



Ba giây qua đi, trừ bố con Trịnh Vĩnh Cương và Trịnh Phi vẫn còn nằm trên mặt đất hơn một trăm người nhà họ Trịnh đồng loạt quỳ gối xuống trước mặt Khương Vô Danh.



“Tại… Tại sao lại thành thế này?”



Trịnh Phi nhìn hình ảnh hiện tại mà hoảng hốt, gã chỉ thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ chứ không phải là thật.






Chương 8:Uy hiếp



Tám năm trước, sau khi Khương Vô Danh xém chút giết chết Trịnh Phi đã rời bỏ nhà họ Lưu, mai danh ẩn tích khỏi Quế Sơn.



Khi đó, Trịnh Phi cũng giống như mọi người, cho rằng Khương Vô Danh lo lắng bị nhà họ Trịnh trả thù, liền như chó nhà có tang bỏ trốn khỏi Quế Sơn.



Hôm nay, khi gã đã nhìn thấy Khương Vô Danh, phản ứng đầu tiên là cực kì hưng phấn, cuối cùng cũng có thể trả được mối thù trong quá khứ.



Mà gã cũng đã nói câu này với mọi người “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công”.



Kết quả, gã bị Khương Vô Danh đánh gãy hai chân, bị ép buộc quỳ xuống nhận tội trước hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.



Lúc đó, Trịnh Phi lại lo lắng Khương Vô Danh sẽ giết gã trong khuôn viên nhà họ Lưu, nhưng gã cũng tin chắc rằng, lần này nhà họ Trịnh nhất định sẽ không để Khương Vô Danh trốn thoát khỏi Quế Sơn.



Khi Khương Vô Danh chủ động tìm đến nhà họ Trịnh, Trịnh Phi cho rằng Khương Vô Danh chán sống rồi, thậm chí còn nghĩ làm sao tra tấn Khương Vô Danh cho đến chết!



Và hiện giờ, con thú tàn bạo độc ác bên trong gã đã bị giết chết, bố gã cũng bị đá gãy hai chân, ông của gã cùng các thành viên trong dòng họ tất cả đều quỳ gối trước Khương Vô Danh.



Sự tương phản rõ rệt như vậy đã gây ra tác động nặng nề cho Trịnh Phi, thậm chí khiến gã hoài nghi nhân sinh.



“Đại sư Vô Danh!”, ngay khi Trịnh Phi mang vẻ mặt đờ đẫn và nghi ngờ về cuộc sống, Trịnh Văn Thái đang quỳ trước mặt Khương Vô Danh lại nói: “Sự việc xảy ra tám năm trước và sự việc ngày hôm nay đều là lỗi của nhà họ Trịnh, bố con Trịnh Vĩnh Cương và Trịnh Phi đã nhận được hình phạt thích đáng!



Hy vọng cậu đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, hãy cho qua chuyện này, cậu thấy thế nào?”



“Bố, em rể sắp đến rồi, tại sao chúng ta phải cúi đầu trước thằng này? Lẽ nào bố cho rằng tên này thực sự dám giết hết tất cả đám người chúng ta sao?”



Chân của Trịnh Vĩnh Cương bị gãy, nằm cuộn tròn trên mặt đất, cơn đau dữ dội gần như khiến ông ta mất lí trí, lúc này nghe thấy lời của Trịnh Văn Thái liền kích động hét lớn.



“Câm miệng!”



Sắc mặt Trịnh Văn Thái biến đổi, tức giận mắng Trịnh Vĩnh Cương.



Trịnh Vĩnh Cương biết rằng em rể Tưởng Chính Nghĩa sắp đến nhà họ Trịnh, Trịnh Văn Thái lẽ nào lại không biết?



Trịnh Văn Thái vì sao lại làm như vậy?



Ông ta chỉ muốn tạm thời tránh khỏi mũi nhọn của Khương Vô Danh, đợi sau khi con rể Tưởng Chính Nghĩa tới thì sẽ tính sổ với Khương Vô Danh sau! Tuy rằng ông ta không biết Khương Vô Danh và Hình Thiên mạnh tới mức nào, nhưng ông ta biết con rể út Tưởng Chính Nghĩa của mình là một võ giả bảy sao, hắn ta đã luyện võ đến Hoá Kính và là người phụ trách Võ bộ Long Quốc ở Tô Giang, phía sau có Võ bộ Long Quốc,



Hoàn toàn có khả năng giúp nhà họ Trịnh thoát khỏi tình trạng tồi tệ này!



“Đại ca, khổ nhục kế của lão già này rất khôn ngoan, không ngờ lại bị con trai ông ta vạch trần”.



Hình Thiên cười khẩy, trước khi tới đây, anh ta đã kiểm tra lại tất cả thông tin về gia tộc họ Trịnh và biết rằng gia tộc nhà họ Trịnh đang dựa dẫm vào Tưởng Chính Nghĩa.



Hình Thiên vừa dứt lời, điện thoại của Trịnh Vĩnh Cương bỗng nhiên đổ chuông, âm thanh cực kì chói tai.



Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trịnh Vĩnh Cương nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nhịn xuống cơn đau, với lấy điện thoại, sau đó thấy trên màn hình hiển thị là em gái Trịnh Lệ Dĩnh gọi tới thì liền bắt máy.



“Anh, không hay rồi, trên đường đang tắc nghẽn, bọn em chắc phải mười phút nữa mới tới được…”



Điện thoại vừa kết nối, Trịnh Lệ Dĩnh ở đầu dây bên kia đang ngồi ở ghế sau xe, nép ở trên vai chồng mình là Tưởng Chính Nghĩa mở miệng nói đầu tiên.



“Lệ Dĩnh, có người tới nhà họ Trịnh chúng ta gây chuyện, gã làm anh và tiểu Phi bị tàn phế, còn ra tay giết hết người của chúng ta, em hãy mau đưa máy cho Chính Nghĩa!”



Trịnh Vĩnh Cương trực tiếp ngắt lời em gái Trịnh Lệ Dĩnh.



Soạt!



Nghe được câu nói của Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Lệ Dĩnh sững sờ trong giây lát.



Ở Quế Sơn, ai dám động thủ với nhà họ Trịnh?



Tưởng Chính Nghĩa cau mày, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay Trịnh Lệ Dĩnh, hỏi: “Anh Vĩnh Cương, có chuyện gì vậy?”



“Chính Nghĩa, là như thế này…”



Trịnh Vĩnh Cương kể ngắn gọn toàn bộ sự việc xảy ra cho Tưởng Chính Nghĩa nghe, sau đó gầm lên giận dữ: “Cậu nhất định phải ra mặt cho nhà họ Trịnh!”



“Anh Vĩnh Cương, trước hết anh cứ trấn an tên sát nhân, đừng để gã làm ra hành động điên rồ, em sẽ đến ngay”.



Tưởng Chính Nghĩa trước tiên an bài như vậy, sau đó lại cảm thấy không hợp lí, nên đổi lại: “Thế này đi, anh bật loa ngoài để cậu nói chuyện trực tiếp với gã”.



“Được rồi”.



Trịnh Vĩnh Cương nhanh chóng bật chế độ cầm tay, sau đó nhìn Khương Vô Danh một cách nham hiểm.



“Tôi là người đứng đầu Võ bộ Long Quốc ở Tô Giang- Tưởng Chính Nghĩa”.



Tưởng Chính Nghĩa lại mở miệng, ngữ điệu trầm thấp, lớn giọng, “Cậu thân là võ giả, ra tay với dân lành, đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Võ bộ Long quốc!



Tôi yêu cầu cậu ngay lập tức dừng hành vi tàn bạo của mình lại, bằng không, cho dù cậu có trốn đến cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ bắt cậu lại, trừng phạt nghiêm khắc! Như vậy, nhà họ Lưu cũng sẽ chịu thiệt thòi!”



“Anh là ai mà cũng dám ra lệnh cho đại ca tôi?”



Hình Thiên không vui trả lời.



Hử?



Đôi lông mày của Tưởng Chính Nghĩa lập tức nhíu lại, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh.



Võ bộ Long quốc là một tổ chức chịu trách nhiệm đặc biệt về việc quản lí các võ giả, bên trong cao thủ nhiều vô số, dù là võ giả của Long quốc hay những võ giả ngoại quốc đều kính sợ Võ bộ Long Quốc. Mà vừa rồi, khi hắn ta tiết lộ thân phận của mình, liệt kê tội trạng của đối phương, thuộc hạ của đối phương vẫn tỏ ra coi thường, hoàn toàn là nằm ngoài dự đoán của hắn ta, nó cũng làm hắn ta nảy ra một suy nghĩ trong đầu, lẽ nào đối phương xuất thân từ một gia tộc quyền lực hoặc có thế lực lớn?



Không thể nào!



Một lát sau, Tưởng Chính Nghĩa đã phủ định suy đoán của mình.



Bởi lẽ, hắn ta vừa mới nghe Trịnh Vĩnh Cương nói, đối phương là người nhà họ Lưu.



Nếu thật sự có hậu thuẫn lớn đằng sau, nhà họ Lưu sao có thể đồng ý cuộc hôn nhân cưỡng ép của nhà họ Trịnh?



Nghĩ đến điều này, Tưởng Chính Nghĩa lạnh giọng hét lên: “Đừng nghi ngờ lời nói của tôi, cũng đừng nghi ngờ về quyền uy của Võ bộ Long quốc!”



“Anh có thể đại diện cho Võ bộ Long quốc được hay sao?”



Lần này, Khương Vô Danh mở miệng, ngữ khí bình thản.



“Tôi đã từng nói trước đó, tôi là người phụ trách Võ bộ Long quốc của thành phố Tô Giang, ở Tô Giang, tôi có thể đại biểu cho Võ bộ!”, Tưởng Chính Nghĩa nói một cách thẳng thắn, mang một thái độ cao cao tại thượng.



“Được, vậy tôi ở trang viên nhà họ Trịnh đợi anh”. Khương Vô Danh thấp giọng nói.



“Nhớ lấy, dừng ngay hành vi tàn ác của cậu lại!”, Tưởng Chính Nghĩa cảnh cáo.



Lần này, Khương Vô Danh không đáp lại.



Tưởng Chính Nghĩa cho rằng đối phương đã bị hắn ta đe dọa thành công, lập tức cúp điện thoại và giục tài xế tăng tốc độ.



Trong khi đó, nhà họ Trịnh đứng đầu là Trịnh Văn Thái đều có cùng quan điểm, bọn họ đồng loạt đứng dậy, trên mặt không còn mang vẻ sợ hãi, mà tràn đầy hận ý, ước gì Tưởng Chính Nghĩa có thể đến đây ngay lập tức, băm Khương Vô Danh thành từng mảnh.



Trong đó, Trịnh Văn Thái vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.



Nếu ông ta biết Tưởng Chính Nghĩa có thể tính uy hiếp như vậy với Khương Vô Danh, đời nào ông ta lại bắt những người trong dòng tộc của mình quỳ lạy Khương Vô Danh?



“Tôi đã cho phép các người đứng dậy chưa?”



Chính vào lúc này, Khương Vô Danh đột nhiên nói, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại khiến toàn bộ nhà họ Trịnh, bao gồm cả Trịnh Văn Thái đều cảm thấy sợ hãi. “Hình Thiên, theo những gì ban nãy tôi nói, trong vòng ba giây, nếu có người không quỳ xuống, cậu hãy giết ngay lập tức”.






Chương 9: Ỷ thế hiếp người?



“Cậu...”



Trước đám đông, Trịnh Văn Thái toàn thân run rẩy, gương mặt vừa bất ngờ vừa tức giận.



Ban đầu, ông ta tưởng rằng Khương Vô Danh đã bị chính con rể mình là Tưởng Chính Nghĩa dọa sợ rồi. Thực sự không nghĩ rằng, ông ta vừa bảo người nhà đứng dậy thì lại bị ép phải quỳ xuống lầm nữa.



“Một!”



Hình Thiên trực tiếp ngắt lời Trịnh Văn Thái, bắt đầu đếm.



Nghe thấy Hình Thiên bắt đầu đếm số, Trịnh Văn Thái muốn mở miệng thì cổ họng như hóc phải xương cá, không nói được lời nào, hướng ánh mắt về phía Hình Thiên.



“Hai!”



Hình Thiên mặt lạnh lùng, tiếp tục nói.



“Bụp!”



Trịnh Văn Thái trong lòng lo sợ, lần nữa quỳ rạp xuống dưới đất



Dù không muốn chút nào, nhưng dưới sự chèn ép thì ông ta không thể không cúi đầu, chỉ có thể để người nhà mình tạm lánh mũi nhọn, sau đó đợi đến khi con rể Tưởng Chính Nghĩa tới rồi từ từ tính sổ với Khương Vô Danh và Hình Thiên!



Dưới sự dẫn đầu của Trịnh Văn Thái, người nhà họ Trịnh cũng quỳ xuống đất.



Nhưng bây giờ với lúc trước không giống nhau, mặt họ không còn vẻ ấm ức nhục nhã như trước nữa, mà thay vào đó là sự căm giận tột cùng, bọn họ chỉ hận Tưởng Chính Nghĩa không thể lập tức xuất hiện, giết chết hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên!



Năm phút sau, một chiếc ô tô xịn đi vào trang viên nhà họ Trịnh, dừng ở lối vào, vợ chồng Tưởng Chính Nghĩa và Trịnh Lệ Dĩnh từ trong xe bước xuống.



“Bố, anh, Tiểu Phi!”



Trịnh Lệ Dĩnh nhìn thấy cha mình đang quỳ dưới đất, bố con Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Phi người đầy máu, nằm trên mặt đất, bà ta hét lên vì sốc.



Mặc dù vừa rồi qua điện thoại bà ta đã biết được tất cả những gì xảy ra đối với nhà họ Trịnh, nhưng vẫn bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.



Nhà họ Trịnh lại để cho người khác bắt nạt như thế này từ lúc nào?



Đặc biệt là sau khi bà ta gả cho Tưởng Chính Nghĩa, nhà họ Trịnh lại càng như mọc thêm cánh, đừng nói đến Quế Sơn, cho dù là cả Tô Giang này, nhà họ cũng có danh tiếng nhất định.



Vậy mà bây giờ, có người dám đánh gãy chân anh trai và cháu trai bà ta, còn bắt tất cả người nhà họ Trịnh phải quỳ dưới đất?



“Đồ khốn!”



Cùng lúc đó, Tưởng Chính Nghĩa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, thêm vào đó là sự phẫn nộ.



Thân là con rể của nhà họ Trịnh, hắn ta cũng được coi như một phần của nhà họ Trịnh.



Hôm nay, nhà họ Trịnh bị người khác sỉ nhục như vậy, hắn ta như bị tát vào mặt một phát, thật là mất hết thể diện!



“Chính Nghĩa, cậu nhất định phải đứng ra lấy lại công bằng cho nhà họ Trịnh, nhất định phải đem hai tên súc sinh này nghiền thành tro!”



Trong lúc Tưởng Chính Nghĩa đang tức giận thì Trịnh Vĩnh Cương đột nhiên hét lớn.



“Chính Nghĩa, tuyệt đối không được để bọn chúng chạy thoát!”



Trịnh Văn Thái cũng không diễn kịch nữa, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật, yêu cầu Tưởng Chính Nghĩa ra mặt cho bọn họ.



Lời vừa dứt, khoé mắt liếc thấy Hình Thiên đang đứng bên cạnh, do dự một lúc vẫn không dám đứng dậy.



Tuy rằng ông ta tin rằng Tưởng Chính Nghĩa nhất định có thể bắt Khương Vô Danh và Hình Thiên phải trả cái giá đắt, nhưng nếu bây giờ ông đứng dậy, Hình Thiên nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó Tưởng Chính Nghĩa có muốn ngăn cản cũng không kịp!



“Nhất định phải bắt bọn chúng trả giá đắt!”



Những thành viên khác của nhà họ Trịnh cũng như túm được cọng rơm cứu mạng, cắn răng cắn lợi hét lớn, nhưng nhìn thấy Trịnh Văn Thái không hề đứng dậy, họ cũng vẫn tiếp tục quỳ dưới đất.



“Gan của các người đúng là to bằng trời, không sợ chết nhỉ!”



Nghe thấy người nhà họ Trịnh phẫn nộ gào thét, ánh mắt Tưởng Chính Nghĩa lạnh lùng liếc về phía hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên, vẻ mặt u ám đến cùng cực.



“Mọi sự trên đời đều có nhân quả, nhưng có vẻ ông không hề muốn biết vì sao chuyện này lại xảy ra!”



Khương Vô Danh dùng gương mặt vô cảm nhìn về phía Tưởng Chính Nghĩa, chầm chậm lên tiếng.



“Nhân quả?”



Tưởng Chính Nghĩa lạnh lùng đáp: “Các cậu đã chèn ép cả nhà bố vợ tôi đến mức này, tôi còn cần phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra sao? Mau quỳ xuống, đầu hàng và nhận hình phạt đi!”



Thân là người phụ trách Võ bộ của Tô Giang, Tưởng Chính Nghĩa trực tiếp dùng thái độ cao cao tại thượng đưa ra phán quyết của mình.



Lời vừa dứt, khí thế ngút trời từ thân phận võ giả bảy sao của Tưởng Chính Nghĩa cũng bộc phát, chỉ cần Khương Vô Danh và Hình Thiên không đầu hàng, hắn ta nhất định sẽ ra tay!



Võ giả từ một sao đến ba sao là trình độ đã đạt tới Minh Kình.



Võ giả từ bốn sao tới sáu sao là trình độ Ám Kình.



Bảy sao đến chín sao là những người học đến trình độ Hoá Kình.



Tưởng Chính Nghĩa thân là võ giả bảy sao, trong giới võ đạo được coi là cao thủ, sao có thể coi trọng Khương Vô Danh và Hình Thiên?



“Người thấy chết không sợ là ông mới đúng!”



Nghe thấy lời nói đầy kiêu ngạo của Tưởng Chính Nghĩa, Hình Thiên nhất thời tức giận.



Từ khi anh ta bắt đầu gia nhập Chiến Long Điện, đi theo Khương Vô Danh chiến đấu đến bây giờ, chưa từng có ai dám nói chuyện với Khương Vô Danh như thế này!



“Tìm chết!”



Sắc mặt Tưởng Chính Nghĩa đột nhiên thay đổi, giận dữ hét lên rồi trực tiếp lao về phía Hình Thiên.



Về một mặt nào đó, lời nói của Hình Thiên đã triệt để chọc tức được hắn ta.



Mặt khác, Hình Thiên đứng ngay cạnh đám người Trịnh Văn Thái, chỉ cần đánh cho Hình Thiên tàn phế hay giết chết thì nguy cơ đối với nhà họ Trịnh sẽ được giải trừ.



“Vậy sao?”



Khương Vô Danh lạnh lùng lên tiếng, khí tức trên người anh cũng bộc phát rồi, nhưng anh không hề vận chuyển chân khí mà chỉ bộc phát ra khí thế của võ giả chín sao.



“Cậu... mày là Tông Sư võ đạo?”



Cả người Tưởng Chính Nghĩa đang lao nhanh chợt như chiếc ô tô phanh gấp lại, toàn thân cứng đờ, nhìn Khương Vô Danh như nhìn thấy quỷ vậy.



Võ giả chín sao đã đạt đến trình độ Hóa Kình đỉnh cao, họ chỉ cần biến sức mạnh của mình thành chân khí là có thể trở thành Chiến thần cấp cường giả, có thể lập giáo phái riêng và được tôn thành Tông Sư võ đạo.



Thân là người chịu trách nhiệm Võ bộ ở Tô Giang, Tưởng Chính Nghĩa đã đừng gặp qua Tông Sư võ đạo, ví dụ như người phụ trách Võ bộ ở tỉnh Giang Nam - Nhan Quân.



Lúc này, khí tức tỏa ra từ người Khương Vô Danh so với Nhan Quân, chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém!



Điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Tưởng Chính Nghĩa, và cũng tạo ra một ngọn sóng lớn trong lòng hắn ta!



“Cậu ta làm sao có thể là Tông Sư võ đạo cơ chứ?”



Cùng lúc đó, người nhà họ Trịnh bao gồm cả Trịnh Văn Thái, Trịnh Phi đều chết lặng.



Tuy rằng bọn họ đều là người thường học võ, nhưng họ cũng biết Tông Sư võ đạo là cao thủ đứng trên đỉnh võ học tại đây: thực lực mạnh mẽ, thân phận địa vị cao quý, cho dù là đại gia tộc cũng sẽ nể phục vài phần.



“Không phải ông muốn đánh sao?”



Khương Vô Danh chắp tay sau lưng, đứng nhìn Tưởng Chính Nghĩa mặt đầy kinh sợ, gián tiếp đáp lời.



“Ực!”



Hầu kết Tưởng Chính Nghĩa rung lên, nuốt nước bọt.



Đùa gì vậy chứ!



Hắn ta chỉ là một võ giả bảy sao mà đòi ra tay với Tông Sư võ đạo?



Có khác nào tìm đường chết đâu chứ!



“Cho dù cậu là Tông Sư võ đạo, nhưng cũng không thể vi phạm quy định quả Võ bộ Long Quốc, càng không thể vượt quyền Võ bộ Long Quốc!”



Sau cú sốc ngắn ngủi, Tưởng Chính Nghĩa rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, trực tiếp lôi cả Võ bộ Long Quốc ra: “ Tại Long Quốc, không có bất cứ võ giả nào được phép coi thường Võ Bộ!”



“Vậy thì sao?”



Khương Vô Danh nhìn chằm chằm về phía Tưởng Chính Nghĩa.



“Hoặc là cậu chủ động đầu hàng, theo tôi về nhận hình phạt, hoặc là các cậu giết chết tôi – Nếu thế, tôi cam đoan, cho dù các cậu có chạy đến chân trời góc bể nào đều sẽ bị Võ bộ đuổi giết!”



Tưởng Chính Nghĩa lại lần nữa lấy danh nghĩa Võ Bộ ra để uy hiếp Khương Vô Danh.



Lời vừa dứt, vẻ mặt kinh hãi trên mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy kiêu hãnh tự tin nhìn về phía Khương Vô Danh, cảm giác như đang muốn nói: Cậu dám động vào tôi sao?



Soạt!



Chân Khương Vô Danh khẽ động, lao về phía Tưởng Chính Nghĩa.



Ngay lúc đó, anh trực tiếp trả lời bằng hành động thiết thực!



Anh đột nhiên biến mất không dấu vết, như chưa từng xuất hiện!



Đúng thế!



Biến mất ngay trong làn khói mỏng manh...



“Bốp!”



Ngay sau đó.



Chính ngay lúc mọi người đang đi tìm bóng dáng của Khương Vô Danh, trong trang viên nhà họ Trịnh bỗng có âm thanh vang vọng tới.



Quay người về phía phát ra âm thanh, Tưởng Chính Nghĩa vừa rồi còn không có chút vẻ gì sợ hãi tức khắc bay ra ngoài, miệng đầy máu tươi.



Hắn ta bị Khương Vô Danh tát bay ra ngoài!








Chương 10: Chỉ vì người đàn ông đó



Thời gian như trôi chậm dần, cảnh tượng ngừng lại.



Trước cửa trang viên của nhà họ Trịnh, Khương Vô Danh đứng chắp tay sau lưng.



Mà Tưởng Chính Nghĩa vênh váo ngông cuồng trước kia, giờ đây như con diều đứt dây, bay ra bên ngoài.



Hắn ta ở trên không trung, không chỉ khóe miệng chảy đầy máu, mà cả một bên mặt lõm sâu, xương cốt trắng muốt ở sâu bên trong đâm xuyên qua da thịt, lộ ra bên ngoài, dính rất nhiều máu, rất thê thảm.



“Tưởng Chính Nghĩa bị người ta đánh?”



Nhìn thấy màn này, người đứng đầu nhà họ Trịnh Trịnh Văn Thái ngay lập tức trợn tròn mắt, miệng há to, giống hệt như một pho tượng gỗ sống động như thật.



“Phịch!”



Trả lời bọn họ là sự im lặng.



Cơ thể của Tưởng Chính Nghĩa rơi xuống đất, bề mặt nền gạch lát màu xanh bỗng chốc xuất hiện rất nhiều vết nứt, chi chít giống như mạng nhện.



“Cậu... cậu dám đánh tôi?”



Tưởng Chính Nghĩa nằm trên mặt đất, vừa ngạc nhiên vừa căm phẫn nhìn chằm chằm Khương Vô Danh: “Cậu biết thách thức uy quyền của Võ bộ Long Quốc, có nghĩa là gì không?”



“Ông nên cảm thấy may mắn vì bản thân còn sống”.



Khương Vô Danh lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra, trước mặt Tưởng Chính Nghĩa gọi một cuộc điện thoại, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Tiểu Trí, bây giờ gọi điện thoại cho ông nội cậu”.



Nói xong, Khương Vô Danh không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại.



Hả?



Tưởng Chính Nghĩa thấy vậy thì như bừng tỉnh từ trong mộng, cũng vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Nhan Quân, người phụ trách Võ bộ Giang Nam cầu cứu.



“Không cần tốn công vô ích nữa, tôi sẽ ở đây chờ Nhan Quân – sứ giả của Võ bộ Giang Nam, thậm chí là Chiến Thần Tần Viễn Chinh thuộc Võ bộ khu vực phía Đông cũng đang đến đây”.



Một lát sau, không đợi Tưởng Chính Nghĩa gọi điện thoại, Khương Vô Danh nói tiếp.



Võ bộ Long Quốc phân làm tổng bộ Đông - Tây - Nam - Bắc – Trung, năm khu vực, mỗi khu vực đều có cả quân đoàn, trong quân đoàn có Chiến Thần trấn giữ phụ trách quản lí và an toàn của võ giả trong các tỉnh trực thuộc, mà giữa các tỉnh sẽ có chi nhánh của Võ bộ.



Trong thế tục, người phụ trách chi nhánh của Võ bộ Long Quốc ở các tỉnh gọi là bộ trưởng, nhưng trong võ đạo, võ giả quen gọi họ là sứ giả.



“Ơ?”



Tưởng Chính Nghĩa nghe vậy thì khựng lại một chút, ngạc nhiên mà nghi ngờ nhìn Khương Vô Danh, trong lòng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm.



Với hiểu biết của hắn ta, Khương Vô Danh thân là võ giả chín sao, quen biết Nhan Quân và Tần Viễn Chinh là điều hiển nhiên, nhưng lại dám ở đây đợi hai người họ đến thì không bình thường chút nào.



Bởi vì, Khương Vô Danh mang theo Hình Thiên không chỉ đánh bố con Trịnh Phi, Trịnh Vĩnh Cương tàn phế, còn ra tay đánh Tưởng Chính Nghĩa!



Mà trong mấy chục năm qua, dám ra tay đánh người Võ bộ cuối cùng chỉ có một người không bị xử lý.



Khương Chiến!



“Cậu.... cậu rốt cuộc là ai?”



Cảm giác bất an bao trùm, Tưởng Chính Nghĩa không nhịn được hỏi, lý trí nói cho hắn ta biết, ngoài có vũ lực khủng bố không phù hợp với độ tuổi ra, thân thế Khương Vô Danh chắc chắc không đơn giản như người nhà họ Trịnh nói, nếu không nhất định không dám ra tay đánh hắn, điềm tĩnh như vậy, không hề thua Chiến Thần khu vực phía Đông - Tần Viễn Chinh.



Minh chứng bày ra trước mắt.



“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, loại người bẻ cong luật pháp như ông, cậy thế ức hiếp người có thể thực sự đại diện cho Võ bộ Long Quốc hay không!”



Khương Vô Danh nghe hỏi một đằng mà trả lời một nẻo, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm đôi mắt, chờ đợi đáp án được công bố.



Tưởng Chính Nghĩa thấy vậy, vẻ mặt hoảng hốt.



Mà cách không xa trong lòng Hình Thiên lại hiểu.



Anh ta biết rõ, dựa theo phong cách làm việc của Khương Vô Danh, nếu Tưởng Chính Nghĩa không phải người của Võ bộ, thì từ khi bắt đầu, hắn ta đã biến thành bộ thi thể.



Khương Vô Danh sở dĩ không đánh chết, chẳng phải vì sợ Võ bộ Long Quốc mà là giao quyền lựa chọn cho Võ bộ Long Quốc.



Chỉ có một người!



Khương Chiến



Người mà trở thành Chiến Thần vào năm 28 tuổi, tạo ra thần thoại trong giới võ đạo toàn cầu, là niềm tự hào của Võ bộ và người đàn ông Long Quốc của tương lai!



....



Bên kia, Tần Tiểu Trí vốn dĩ đang lái xe đến Quế Sơn, sau khi nhận được điện thoại của Khương Vô Danh, trực tiếp dừng xe ở bên đường, lấy điện thoại ra, dùng vẻ mặt phức tạp gọi điện thoại cho Tần Viễn Chinh.



Anh ta rời khỏi nhà họ Tần, thậm chí là rời Long Quốc được năm năm rồi.



Trong năm năm qua, anh ta không hề liên lạc với bất kì người nào của nhà họ Tần bao gồm cả Tần Viễn Chinh.



Nếu không phải Khương Vô Danh hạ lệnh, có thể cả đời này cũng không gọi cuộc điện thoại này.



“Ai đấy?”



Rất nhanh đã nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ điềm tĩnh.



“Ông nội, là cháu”.



Tần Tiểu Trí thở dài một hơi.



“Tần Tiểu Trí, cái thằng mất mặt cháu còn dám gọi điện thoại cho ông”.



Đầu dây bên kia, Tần Viễn Chinh lập tức nhận ra giọng nói của Tần Tiểu Trí, lập tức giận dữ quở trách.



“Ông nội, ông muốn mắng cháu thì đợi sau này rồi mắng”. Tần Tiểu Trí dường như sớm đã biết được kết quả như thế khi gọi điện thoại cho Tần Viễn Chinh, trên mặt không hiện lên chút kinh ngạc, mà nghiêm túc nói: “Cháu gọi điện là muốn báo cho ông một chuyện vô cùng quan trọng. Chuyện này có liên quan tới ông cũng liên quan đến Võ bộ Long Quốc!”



“Có chuyện gì?”



Mặc dù Tần Viễn Chinh muốn dạy dỗ thằng cháu làm nhà họ Tần mất sạch sành sanh thể diện này một trận qua điện thoại, nhưng nghe thấy bốn chữ Võ bộ Long Quốc, ông ấy bất giác nhíu mày.



“Ông nội, chuyện là như thế này...”



Tần Tiểu Trí đem những chuyện liên quan đến nhà họ Trịnh như dựa vào Tưởng Chính Nghĩa trắng trợn ỷ thế làm bậy, khinh nam hiếp nữ ở Quế Sơn do bản thân điều tra được cho Tần Viễn Chinh nghe.



“Cháu khẳng định là Tưởng Chính Nghĩa dung túng cho nhà họ Trịnh làm chuyện trái pháp luật?”, Tần Viễn Chinh hỏi.



“Ông nội, cháu đảm bảo tin tức cháu nghe thấy đều chính xác”.



Tần Tiểu Trí khẳng định sau đó bổ sung thêm: “Ngoài ra, cháu nghi ngờ võ giả năm sao gọi là Tiết gì gì kia đang giúp sức cho nhà họ Trịnh cũng có quan hệ với Tưởng Chính Nghĩa. Bởi vì Tiết Ngũ kia từng là tội phạm bị truy nã của Võ bộ Long Quốc”.



“Ông sẽ cho người đi điều tra chuyện này”.



Tần Viễn Chinh cân nhắc một hồi mới đưa ra quyết định, sau đó lại nhận thấy có gì đó không đúng: “Không đúng, cháu và Tưởng Chính Nghĩa, nhà họ Trịnh đáng lẽ qua lại với nhau, tại sao cháu lại nói chuyện này với ông?”



“Cháu vừa kể với ông là cô gái tên Tô Thi Vận có một người em trai, khi người nhà họ Trịnh muốn cưỡng hiếp chị của anh ta thì đã bị anh ta đánh tàn phế, sau đó đến nhà họ Trịnh để thanh toán nợ nần, kết quả Tưởng Chính Nghĩa vội vàng đến, không phân phải trái đúng sai, liền bắt lấy anh ta”.



Tần Tiểu Trí tiếp tục nói.



Anh ta tổng cộng nhận hai cuộc điện thoại của Khương Vô Danh trong tối nay.



Cuộc gọi đầu tiên, Khương Vô Danh nói những chuyện đã và chưa xảy ra vào tối nay, sau đó nói với anh ta, nếu nhận được cuộc gọi thứ hai thì tìm chứng cứ Tưởng Chính Nghĩa lợi dụng quyền hành áp bức người khác, bảo anh ta chuyển lời tới Tần Viễn Chinh.



Cuộc gọi thứ hai, chỉ nhắc nhở, cho nên anh ta không có cơ hội để mở lời.



“Sau đó thì sao?”



Tần Viễn Chinh nhíu chặt mày, ông ấy nhận ra chuyện tiếp theo mới là mấu chốt vấn đề.



“Em trai của Tô Thi Vận muốn cháu hỏi ông, Võ bộ Long Quốc có xử lí Tưởng Chính Nghĩa hay không, nếu không xử lý, anh ta sẽ trực tiếp xử lí".



"Hây... cậu ta cũng mạnh mồm đấy!"



Tần Viễn Chinh nghe vậy, tức giận đến bật cười.



Cứ cho là Tưởng Chính Nghĩa có vấn đề thì cũng nên do Võ bộ Long Quốc điều tra xử lí, từ lúc nào đến lượt người ngoài xử lí rồi?



Hơn nữa ông ấy nghe được giọng điệu uy hiếp từ trong miệng của Tần Tiểu Trí!



"Ông nội, cháu hiểu biết người này, từ trước đến nay anh ta nói sao làm vậy", Tần Tiểu Trí nhắc nhở nói.



"Hắn là ai? Cháu với hắn có quan hệ gì?", Tần Viễn Chinh nhíu mày.



"Ông nội, anh ta là điện chủ của Chiến Long Điện, cũng là sếp của cháu, biệt danh Chiến Thần mặt quỷ!"



Tần Tiểu Trí nói ra thân phận của Khương Vô Danh, trong lòng tràn đầy tự hào.



"Là cậu ta?"



Tần Viễn Chinh sững sờ trong chốc lát.



Thân là Chiến Thần khu vực phía Đông của Võ bộ Long Quốc, Tần Viễn Chinh đương nhiên biết Chiến Long Điện, cũng nghe nói đến danh tiếng của Chiến Thần mặt quỷ.



Thậm chí ông ấy còn biết rằng, Chiến Thần mặt quỷ dẫn dắt đội quân Chiến Thần công phá được tám thế lực ngầm ở nước ngoài, trong có có bốn thế lực từng là thế lực mà Võ bộ Long Quốc muốn tiêu diệt!



"Cậu ta có thực lực gì?"



Kinh ngạc trong nháy mắt, Tần Viễn Chinh tiếp tục hỏi, giọng nói đã dần trở nên nghiêm trọng.



"Ông nội, cháu cũng không biết hắn mạnh như thế nào, nhưng cháu từng thấy hắn giết Chiến Thần, mà không chỉ một người, mà còn là giết trong nháy mắt!"



Tần Tiểu Trí nói, trong đại não tái hiện lại hình ảnh lúc đó, cảm thấy máu nóng dâng trào, cảm giác đó dường như là hành động vĩ đại do bản thân làm ra vậy.



"Giết chết Chiến Thần chỉ trong nháy mắt?"



Vẻ mặt Tần Viễn Chinh thay đổi tức khắc.



"Vâng!"



Tần Tiểu Trí khẳng định điều này, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra, người này chỉ mới 20 tuổi!"



“Cái... cái gì?"



Tần Viễn Chinh kinh ngạc đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi nói: "20 tuổi, giết chết Chiến Thần chỉ trong nháy mắt, cháu đang kể chuyện cười gì thế?"



"Ông nội, cháu có thể dùng đầu của mình đảm bảo với ông, những gì cháu nói đều là thật".



Tần Tiểu Trí khẳng định đảm bảo, thậm chí còn dùng người đảm bảo.



"Chiến Thần 20 tuổi, đây là loại quái vật gì? Năm đó, Khương Chiến 28 tuổi mới trở thành Chiến Thần đó!"



Tần Viễn Chinh mang vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm. Nếu như tin tức này không phải do cháu trai của mình nói ra, ông ấy cho rằng người kia chắc bị bệnh thần kinh!



Tần Tiểu Trí không nói nhảm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.



Thông qua phản ứng của ông nội, anh ta đã có được đáp án.



Đối với Tần Viễn Chinh và Võ bộ Long Quốc mà nói, đây không phải vấn đề lựa chọn.



Đây là vấn đề bắt buộc phải chọn!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhất Thế Phi Thiên
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Nhất Thế Phi Thiên
  • Nhất Thế Khuynh
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom