• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Thức tỉnh ký ức, đầu thai làm người

Chương 1: Thức tỉnh ký ức, đầu thai làm người

Đại lục Thiên Võ, Lạc thành, Trần gia.

Trong một gian tiểu viện quái gở u tĩnh, một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi nằm trên mặt đất, dường như đã tồn tại ở đây từ tuyên cổ.

Lạnh.

Băng hàn thấu xương không ngừng xâm nhập thân thể.

Hắn muốn mở hai mắt, lại phát hiện mí mắt nặng như ngàn quân, thế mà không cách nào mở nổi. Không chỉ có như thế, từng mảnh vỡ ký ức dường như đến từ viễn cổ thoáng hiện qua trong đầu, dung hợp.

Núi thây biển máu!

Kiếm khí tung hoành!

Thậm chí, còn có cảnh tượng cầm một kiếm đạp Cửu Châu, độc chiến thiên hạ.

Số lớn mảnh vụn ký ức không ngừng xâm nhập, làm thần sắc thiếu niên nhắm chặt hai mắt không ngừng biến ảo.

Khi thì dữ tợn, khi thì nhíu mày, khi thì khóe miệng hơi vểnh lên.

Thời gian, chậm rãi trôi qua... Cũng không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên, hắn đang nằm yên bất động lại khẽ động ngón tay.

Vào một khắc này, hai con ngươi của thiếu niên chợt mở ra.

Đó là một đôi mắt thâm thúy như đêm tối, ở sâu bên trong, hình như có một đạo tinh mang lập loè, dường như nói lên bất phàm.

“Rốt cuộc cũng tỉnh lại? Đây là... kiếp thứ chín của ta sao?”

Trong mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, một chút tò mò, thiếu niên chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.

“Hửm? Máu sao?”

Cúi đầu một cái chớp mắt mới chú ý tới, trên mặt đất lại có một vũng máu.

Tràn ngập một mảng lớn ở đó, mà ở ngực hắn cũng có vết máu chảy ra, lúc trước cảm nhận được cái lạnh thấu xương có lẽ đại bộ phận là do mất máu tạo thành.

Nhận thức được điểm này, mày thiếu niên hơi hơi nhăn thành một khối, ngay sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt.

Sau một lát, hắn lần nữa mở hai mắt ra, trong mắt đã là một mảnh thanh minh.

Ngay vừa rồi, hắn đã tiếp nhận tất cả ký ức mà một đời này sở hữu, cũng hiểu rõ thân phận của mình trước mắt.

Hàn Dương.

Chiến thần đệ nhất Thần giới năm xưa.

Chuyển thế lần thứ chín vậy mà lại lưu lạc thành một tên ở rể hèn mọn ở đại lục Thiên Võ nho nhỏ sao?

Làm người ở rể còn chưa tính, càng khiến cho hắn không ngờ chính là, vào một tháng trước, hắn gặp một người mặc áo đen thần bí đánh lén, khiến cho ngay cả chút tu vi không đáng kể cũng bị phế không còn một mống nào.

Về phần tại sao lại nằm trên mặt đất ư?

Là bởi vì vị hôn thê đời này, cũng chính là Trần Xảo Thiến nữ nhi của gia chủ Trần gia đã bị đại trưởng lão mang đi thương lượng hôn sự đi.

Không sai, hắn còn chưa chết, thê tử đã bị người cưỡng ép mang đi, bàn chuyện cưới hỏi.

Hoặc càng nói trắng ra là bị bức hôn.

Từ một năm trước gia chủ mất tích ly kỳ, bầu trời của Trần gia cũng thay đổi, lấy nhất mạch của đại trưởng lão cầm đầu, không ngừng đánh chủ ý vào việc đoạt quyền.

Gần đây bởi vì Trần gia gặp phải một nguy cơ nên họ đã nghĩ gả nữ nhi của gia chủ, cũng chính là vị hôn thê của Hàn Dương hắn ra ngoài, để nhận được ủng hộ của các gia tộc khác.

Về phần kẻ ở rể phế vật bị phế tu vi như hắn, căn bản không có ai để ý tới.

Hàn Dương tức giận chạy đến lý luận lại bị hai tên chó giữ cửa đánh cho hộc máu hôn mê.

Cũng chính vì lần hôn mê gần chết này làm hắn thức tỉnh ký ức kiếp trước, khiến cho hắn...

Một lần nữa sống lại.

Chiến thần trở về.

“Nữ nhân của Hàn Dương này mà các người cũng có thể động vào sao?”

Trong mắt thiếu niên, sát khí kinh khủng ngập tràn hiện lên.

Nếu như có địch nhân kiếp trước ở đây, giờ phút này chắc sẽ kinh hồn táng đảm. Bởi vì, bọn họ biết, chiến thần giận dữ, thây ngang khắp đồng. Kẻ địch của chiến thần, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

“Ta đã hôn mê một thời gian, Xảo Thiến... Không biết như thế nào?”

Nhớ tới người đã nguyện ý sống chết có nhau cùng mình, Hàn Dương cau chặt mày, muốn đi thẳng ra cửa.

Nhưng mà, mới vừa đi ra một bước, một cơn đau tê tâm liệt phế, truyền từ đan điền đến, khiến cho Hàn Dương nháy mắt nhận rõ hiện thực.

Giờ phút này của mình, dù đã thức tỉnh kiếp trước ký ức, nhưng thân thể lại bị trọng thương khó mà bù đắp được.

Không ngừng trụ thương thế, chuẩn bị sẵn sàng, chẳng những cứu không vị hôn thê trở về, còn có thể làm mình... Lại chết một lần nữa.

Hắn ngồi xuống khoanh chân theo bản năng, bắt đầu tra xét tình huống trong cơ thể.

Đan điền bị phá nát.

Kinh mạch đứt gãy.

Có thể nói, đổi thành người bình thường, dù có linh đan diệu dược trong tay cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp, lưu lạc làm một tên phế vật không thể phế vật hơn.

Nhưng, Hàn Dương lại không lo lắng.

Trải qua chín kiếp, tu hành vạn năm, kỳ công diệu pháp hắn biết nhiều không đếm xuể, trong đó có một môn công pháp, không cần bất kỳ linh dược gì cũng có thể chữa trị đan điền, tăng lên thể chất.

Hàn Dương nín thở ngưng thần, chỉ dừng lại một chút đã bắt đầu vận chuyển môn thần pháp chí cao khắc sâu trong ký ức kia...

Cửu chuyển tinh thần quyết.

Đây là một môn thần pháp cực kỳ quỷ dị. Lúc Hàn Dương ở kiếp đầu tiên, trong một lần ngoài ý muốn đoạt được nhưng bởi vì môn công pháp này không hoàn chỉnh, hơn nữa lại khá thâm ảo khó hiểu nên trước đây Hàn Dương cũng chưa tu luyện qua.

Hắn biết này công pháp vô cùng bá đạo, một khi bước bước đầu tiên sẽ không có đường lui có thể đi. Từ nay về sau, cần điên cuồng đoạt lấy năng lượng của vạn vật trên thế gian về cho mình dùng.

Nếu không phải tình huống khẩn cấp, chưa chắc sẽ chọn lựa này phương pháp, nhưng trước mắt, tình thế gấp gáp...

Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết là lựa chọn duy nhất của mình.

Cắn mạnh răng một cái, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển công pháp, một cổ hấp lực kinh khủng, đột nhiên khuếch tán từ trong thân thể hắn tán ra, điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa nổi lên xung quanh.

Chỉ là...

Còn chưa đủ.

Hàn Dương nhanh chóng đứng dậy, ở trong phòng lục tung lên.

Nếu nhớ không lầm, mình còn giấu một vài đan dược trước đây chưa kịp sử dụng.

Quả nhiên, một lát sau, ở trên tay hắn đã có thêm mười mấy viên Ích Khí Đan tăng lên tu vi. Tuy rằng chỉ là đan dược nhất giai, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đối Hàn Dương mà nói cũng đã đủ rồi.

Không chút do dự một ngụm nuốt vào toàn bộ đan dược, Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết vận chuyển tốc độ cao.

Rầm rầm.

Không hổ là thần pháp chí cao, dược lực bị công pháp điên cuồng cắn nuốt, bắt đầu tu bổ đan điền kinh mạch. Không quá một nén nhang thời gian, đan điền hư hại lần nữa toả sáng sức sống, kinh mạch cũng đã được tu bổ hoàn thiện.

Một ít dược lực dư thừa được Hàn Dương dùng để rèn luyện thân thể.

Võ giả tu luyện, giai đoạn đầu chia làm các loại cảnh giới như Tôi Thể, Đoán Cốt, Tụ Linh và Nguyên Đan. Giai đoạn Tôi Thể là giai đoạn không thể thiếu trên con đường người thường bước vào võ đạo.

Trước khi đan điền của hắn bị phế, là Tôi Thể bát trọng.

Sau khi trùng tu, gần giống như hô hấp vậy, tu vi dễ dàng tiến về cảnh giới đầu tiên.

Việc này còn không hết, khí tức của hắn còn đang điên cuồng kéo lên.

Bát trọng.

Cửu trọng.

Chỉ kém một chút là có thể bước vào Tôi Thể thập trọng đại viên mãn...

Sau nửa canh giờ, Hàn Dương mở hai mắt, trong đôi mắt mang theo một tia tiếc nuối.

Nếu cho mình nhiều thêm một chút đan dược, nói không chừng có thể khiến mình tấn thẳng đến Đoán Cốt Cảnh.

Mặc kệ, nghĩ đến Xảo Thiến đang bị người bắt nạt, Hàn Dương lập tức đứng dậy, phóng ra khỏi sân ngoài.

Bùm bùm, âm thanh giống như đậu phộng rang nổ, liên tiếp nổ vang ở trong thân thể hắn.

“Hử? Tên phế vật này làm sao ra tới? Nếu như hỏng chuyện tốt của đại trưởng lão, hai ta đều bị liên lụy.”

“Không sai, cút trở về cho lão tử đi.”

Tiếng hừ lạnh, chợt vang lên.

Hai tên võ giả canh giữ ở sân ngoài Trần phủ, nhìn thấy Hàn Dương, sắc mặt biến đổi, hai người đồng thời lên tiếng khiển trách.

Một tên trong đó còn dùng một chân đá vào bụng Hàn Dương.

Hiển nhiên, là muốn đá hắn trở lại trong viện.

“Không biết sống chết.”

Trong mắt Hàn Dương hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, căn bản không có để ý tới động tác của hắn ta, lập tức cất bước đụng lại.

Phanh.

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Tên võ giả kia tất nhiên đá trúng Hàn Dương nhưng thân mình lại bắn ngược ra ngoài. Phịch một tiếng đập vào trên vách tường, khung xương giống như nát hết, mềm nhũn như bông từ mặt tường trượt xuống.

Thất khiếu đổ máu, đã chịu cự lực phản chấn, đã chết không thể chết lại nữa.

“A...”

Không chờ tên còn lại kịp phản ứng lại, Hàn Dương lấy thế sét đánh không kịp đánh ra một quyền, cũng oanh sát người nọ.

Hai tên chó má này chính là hai tên vừa đánh mình hộc máu hôn mê, có thể nói... Trừng phạt đúng tội.
Chương 2 Hạ sát thủ

Chương 2: Hạ sát thủ

Nghị sự đường, Trần gia.

Ngày thường nghị sự đường trang nghiêm túc mục, hai bên dán chữ Hỉ, bên trong có mười đến hai mươi người đang đứng.

Đứng ở vị trí giữa trên cùng là đại trưởng lão Trần gia chòm râu hoa râm, mặt không có biểu tình nhìn nữ tử cao gầy trong sảnh, trầm giọng nói “Bổn trưởng lão tuyên bố, gả thấp Trần Xảo Thiến làm thiếp cho Lý Lập của Lý gia, chọn ngày thành hôn.”

Hiện trường xôn xao tưng bừng, có một mảnh lớn tiếng vỗ tay truyền ra, trên mặt không ít người đều mang theo hưng phấn.

Một khi liên hôn với Lý gia, Trần gia sẽ như hổ thêm cánh, đã có thể đứng vững ở Lạc thành ăn bữa hôm lo bữa mai này.

“Đại trưởng lão anh minh, thành thông gia với Lý gia, vậy thì mấy gia tộc nhìn thèm thuồng Trần gia ta sẽ như gà vườn chó xóm.”

“Lần này đại trưởng lão ra tay thật là tuyệt diệu, không hổ là trụ cột của Trần gia ta.”

“Đồng ý, đồng ý, đồng ý cả hai tay.”

“...”

Mọi người trầm trồ khen ngợi không ngừng, không có người nào bận tâm đến khuôn mặt không cam lòng và tuyệt vọng của nữ tử trong sảnh kia.

Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ tự đắc.

Chỉ cần đưa Trần Xảo Thiến nữ nhi của gia chủ vào Lý gia, đến lúc đó Trần gia, còn không phải do ông ta định đoạt sao?

“Đánh rắm. Dù có chết, ta cũng tuyệt đối không gả cho Lý lập. Trượng phu của Trần Xảo Thiến này là Hàn Dương.”

“Sinh là người của hắn, chết là quỷ của hắn. Nếu các ngươi lại cố gắng bức ép, ta sẽ... Lấy cái chết chứng minh trong sạch.”

Vào giờ phút này, một âm thanh như chém đinh chặt sắt, chợt đánh gãy đám người đang hưng phấn, làm không ít người nhíu mày.

Nữ tử trong sảnh môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, coi như là một đại mỹ nhân duyên dáng.

Chỉ riêng sắc mặt tái nhợt của nàng, không khó phát hiện ra bản thân mắc chứng bệnh thương hàn, không cách nào tu luyện.

Hơn nữa mỗi lần bệnh thương hàn phát tác, đều cần tiêu hao lượng lớn linh đan cứu chữa. Nếu không phải Trần Xảo Thiến là nữ nhi của gia chủ, tuyệt đối không thể bình yên sống đến bây giờ.

Ở thế giới lấy võ vi tôn thì người không cách nào tu luyện không khác gì phế vật.

Nghe nói như thế, sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng nói: “Chuyện đó không phải do ngươi định đoạt, những năm gần đây, ngươi thân là đại tiểu thư Trần gia, chi tiêu ăn uống, xem bệnh cho ngươi đã tiêu hao không biết bao nhiêu tài nguyên. Bây giờ đã tới lượt ngươi cống hiến cho gia tộc.”

“Hôm nay, ngươi gả cũng phải gả, không gả... Cũng phải gả!”

“Lại bức ta, ta sẽ chết cho các ngươi xem.”

Cũng không biết Trần Xảo Thiến móc ra từ chỗ nào một thanh chủy thủ, dí thẳng vào cổ, lưu lại một vết máu ở trên làn da trắng nõn.

Một cử động này, khiến cho mọi người ở hiện trường đều biến sắc.

Đại tiểu thư Trần gia chính là người Lý Lập chỉ đích danh muốn, nếu như bị chết thì sẽ phiền phức lớn.

Không chỉ có hai nhà không cách nào liên hôn, khả năng còn sẽ đắc tội với Lý gia.

Suy nghĩ như thế, đại trưởng lão lặng yên đưa mắt ra hiệu với người đứng ở dưới.

Đó là Trần Hà nhi tử của đại trưởng lão. Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của phụ thân, hắn ta tiến lên trước một bước, nói với Trần Xảo Thiến: “Đại tiểu thư, đừng cho thể diện lại không cần. Nếu như ngươi đáp ứng thì chúng ta có thể để ngươi vẻ vang xuất giá. Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta cũng có biện pháp đưa ngươi đến Lý gia, nhưng mà lúc đó, đãi ngộ đã khác rồi.”

“Hơn nữa nếu ngươi không nghe lời, tên Hàn Dương phế vật trong miệng ngươi kia, ta bảo đảm sẽ khiến hắn... Không thấy được mặt trời ngày mai.”

“Ngươi...”

Thần sắc Trần Xảo Thiến biến đổi, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Trần Hà.

Ngay trong khoảnh khắc nàng buông lỏng một chút, chân Trần Hà tăng tốc, vọt đến trước mặt Trần Xảo Thiến, đột ngột bắt lấy cánh tay của nàng.

Ngay sau đó, một cái tát bay tới.

Bang.

m thanh cái tát, thanh thúy vang dội.

Chủy thủ trong tay Trần Xảo Thiến đã không có, đổi lại là một dấu tay năm ngón đỏ tươi trên mặt.

“Tiện nhân già mồm, người đâu, trói nàng lại cho ta, dẫn đi rửa mặt chải đầu trang điểm, buổi chiều thông tri Lý gia, lại đây rước dâu.”

Tiếng Trần Hà mỉa mai vang lên, chủy thủ cũng được hắn ta cầm trong tay thưởng thức một phen.

Hai bên lập tức có người tiến lên động thủ.

Nhưng mà Trần Xảo Thiến lại không khoanh tay chịu chết, quay đầu chạy ra ngoài phòng.

“Bắt nàng trở về.” Trần Hà hơi sửng sốt, khóe miệng lại nổi lên một tia trào phúng.

“Vâng.”

Hai tên hộ vệ bước nhanh đuổi theo.

Trần Xảo Thiến mới vừa chạy tới cửa nghị sự đường, có lẽ quá mức sốt ruột, nàng không chú ý tình huống bên ngoài, thế nhưng đầu lại đụng vào lồng ngực của người nào đó, bị người ôm lấy.

“A... Buông tay, buông ta ra.”

Tiếng thét chói tai, chợt vang lên.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ thân ảnh trước mặt, rất nhanh dừng lại.

“Dương ca?”

“Chạy mau, bọn họ muốn bắt ta, nhanh!”

Vừa nói nàng vừa lôi kéo cánh tay Hàn Dương.

Nhưng mà lại không kéo được hắn nhúc nhích, một khắc này, Trần Xảo Thiến bị gấp gáp làm cho suýt khóc.

Hàn Dương ôm nàng, đôi mắt dừng ở trên má vị hôn thê, chỗ bị tát kia sưng vù khiến cho mày hắn nhăn lại, phóng ra hàn ý sâm nhiên.

“Ai làm?”

“Là, Trần Hà...”

Trần Xảo Thiến theo bản năng nói một câu, nàng rất nhanh lại phản ứng lại, muốn kéo Hàn Dương chạy trốn.

Chỉ là, không còn kịp rồi.

Hai tên hộ vệ đã đuổi lên trước, một trái một phải ngăn cản đường đi của bọn họ.

Trong đó một tên, không nói một lời đã chộp tới mái tóc của Trần Xảo Thiến, căn bản không để Hàn Dương vào mắt.

Thấy cảnh tượng này, sát khí trong mắt Hàn Dương đại thịnh, ôm sát Trần Xảo Thiến hơi hơi lệch về một bên, sau đó một chân đá ra.

Phanh.

Người nọ, theo tiếng bay ra.

Một hộ vệ khác cũng ngây ngẩn cả người.

“Không ngờ tên phế vật này cũng tới, vừa lúc, hôm nay khiến cho ngươi tận mắt nhìn thấy, vị hôn thê của ngươi bị người ta mang đi làm tiểu thiếp, hừ, còn thất thần làm gì? Bắt lấy cả hai người đó cho ta.”

Trần Hà đi theo sau, ánh mắt châm chọc nhìn về phía hai người.

“Chính là hắn ta đánh nàng sao?”

Sát khí trong mắt Hàn Dương càng tăng lên một phần, không đợi hộ vệ động thủ, vung ra một chưởng.

Hộ vệ chỉ đến Tôi Thể lục trọng mà thôi, nào chống đỡ được chưởng lực của Hàn Dương, bị bay ngược về phía Trần Hà.

“Ngươi tự tìm chết.”

Lông mày Trần Hà nhướng lên một chút, lắc mình tránh ra.

Hắn ta có chút kinh ngạc nhìn Hàn Dương: “Ngang nhiên hành hung ở nghị sự đường, giết võ giả Trần gia ta, theo tội đáng chết, hôm nay ta...”

Lời còn chưa nói xong, lại phát hiện bóng người trước mắt biến mất.

Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn thấy Hàn Dương vậy mà đã vọt tới trước mặt mình.

Đang muốn lui về phía sau, tốc độ Hàn Dương lại càng nhanh càng mạnh, vung ra một cái tát.

Căn bản không kịp né tránh.

Một cái tát này là do Hàn Dương nén giận phát ra, lực đạo lớn kinh người, trong nháy mắt đã có tiếng xương vỡ vụn truyền đến.

Người xung quanh cũng kêu lên phát ra tiếng kinh hô.

Chỉ thấy thân thể Trần Hà đụng vào vách tường của nghị sự đường. Đầu ầm vang nổ tung, đỏ trắng chảy lan khắp đất.

Hàn Dương đánh giết hắn ta lại giống như chưa làm gì, nhẹ nhàng lui về chỗ, tiếp tục ôm Trần Xảo Thiến còn đang hoảng sợ.

“A... con ta.”

“Tiểu súc sinh, ta muốn ngươi phải chết, giết hắn cho ta.”

Hơn mười người từ bên trong nghị sự đường nhảy ra, phi tốc vây quanh Hàn Dương cùng Trần Xảo Thiến.

“Dương ca, tu vi của chàng?”

Trong lòng ngực, Trần Xảo Thiến trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

“Ta không có việc gì, có ta ở đây, ai cũng không thể bắt nạt nàng.”

Khóe miệng Hàn Dương nhếch lên ý cười, trong đầu, hồi tưởng lại từng li từng tý những chuyện trong quá khứ.

Mình ở Trần gia từ trước đến nay không được ai chào đón. Nhất là sau khi tu vi bị phế, tất cả mọi người đều chẳng quan tâm. Nếu không phải vị hôn thê của hắn là Trần Xảo Thiến thì vốn dĩ hắn không sống được tới giờ. Hàn Dương lạnh lẽo đảo mắt nhìn những người ở đây.

Toàn bộ Trần gia, chỉ có Trần Xảo Thiến coi mình là ái nhân.

Thấy nàng chịu nhục, lúc này Hàn Dương mới bạo phát sát khí, không chút do dự đánh chết Trần Hà nhục nhã nàng.

“Hàn Dương ta thề, đời này kiếp này chắc chắn bảo vệ Trần Xảo Thiến cẩn thận, phàm là người khi nhục thê tử ta, nhất định đạp diệt trên dưới cả nhà ngươi.”
Chương 3 Trốn! Trốn! Trốn!

Chương 3: Trốn! Trốn! Trốn!

“Coi như chàng khôi phục tu vi thì thế nào, nhiều lắm cũng chỉ đến Tôi Thể bát hoặc cửu trọng thôi. Đại trưởng lão chính là đại cao thủ Đoán Cốt Cảnh ngũ trọng, chàng không phải là đối thủ của ông ta, chạy mau...”

Trần Xảo Thiến nôn nóng vô cùng nói.

“Trốn? Còn muốn chạy trốn? Hôm nay, lão phu muốn cho các ngươi chết không có chỗ chôn.”

Dưới tiếng gần phẫn nộ của đại trưởng lão.

Những người còn lại trong sảnh cũng đã đuổi đến. Một vị võ giả Tôi Thể cửu trọng của Trần gia vội vã muốn lập công. Sau khi quát một tiếng chói tai đã đánh thẳng về phía hai người Hàn Dương.

“A...”

Trần Xảo Thiến thét lên một tiếng.

Nhưng mà động tác của đối phương quá nhanh, có thể so với vận tốc âm thanh. Tiếng còn chưa rơi xuống, thủ trảo lăng lệ đã đến gần.

Xong rồi...

Đầu óc Trần Xảo Thiến trống rỗng, trước mắt chỉ có ý nghĩ này.

Phịch một tiếng vang dội.

Sau một khắc, Trần Xảo Thiến nhắm mắt lại không cảm nhận được chút dị thường nào.

Nàng không nhịn được ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đội trưởng hộ vệ dữ tợn vọt tới, không biết sao lại bay ngược trở về.

Giờ khắc này đang ngã trên mặt đất kêu rên thảm thiết.

“Này...”

Trần Xảo Thiến có chút há hốc mồm.

Không chỉ nàng mà những người khác cũng có vẻ mặt khiếp sợ.

“Tiểu tử này, không phải đan điền đã bị phá nát, tu vi bị phế ư? Sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”

“Dù cho hắn có khôi phục tu vi, cũng không thể mạnh như vậy chứ.”

“Không thể tưởng tượng nổi... Rốt cuộc sao lại thế này?”

“...”

Tiếng nghị luận liên tiếp, kinh thiên vang lên.

Thân thể đại trưởng lão đi ở phía sau cũng chấn động, ánh mắt như hai đạo lôi điện nhìn chằm chằm về phía Hàn Dương.

Trong mắt ông ta loé lên sát khí nùng liệt bốn phía.

Hàn Dương... Thế mà lại khôi phục tu vi. Hơn nữa còn cao hơn trước kia?

Điểm này, là việc ông ta không ngờ tới.

Nhưng, chính vì như thế, sát ý trong lòng ông ta càng tăng lên.

Trước khi Hàn Dương bị phế tu vi cũng coi như nhân vật có thiên phú không tồi, toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Trần gia, không một ai có thể địch nổi hắn. Nếu như để hắn trưởng thành lên, đợi một thời gian, tất thành tai hoạ ngầm.

Vừa nghĩ đến đây, đại trưởng lão không thể nhẫn nại được nữa, vung tay lên quát “Lên, đều lên, bắt súc sinh này, đánh gãy tứ chi hắn, lão phu... Muốn moi tim của hắn ra.”

“Vâng!”

Một đám võ giả Trần gia, như lang như hổ tiến lên tấn công.

Vẻ mặt Hàn Dương nghiêm lại, trên mặt thêm một tia nghiêm túc.

Dù đã có được ký ức của kiếp trước nhưng tu vi của thân thể này vẫn quá thấp.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn đẩy Trần Xảo Thiến về bên sườn, ngang nhiên ra quyền, một quyền đánh vào đạo nhân ảnh kiêu ngạo nhất nhào lên kia.

Phanh!

Tiếng trầm đục truyền ra.

Người sau phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu tươi cuồng phun bay ngược dựng lên, một cánh tay phải đã bị chấn đến đứt gãy liên tiếp.

Hàn Dương thuận thế lui về, tiếp tục canh giữ ở bên cạnh Trần Xảo Thiến.

Ánh mắt lãnh lệ, khí thế sâm nhiên.

Chưa chờ hắn đứng vững, bên trái đã có một người phi đến trước mặt, trường đao trong tay sắc bén, không e dè quét ngang phần eo của Hàn Dương và Trần Xảo Thiến.

Một đao này là muốn chém vào eo hai người bọn họ.

Một đao bốn đoạn.

Trong mắt Hàn Dương hiện lên lệ khí nùng liệt, không chỉ không lui, ngược lại còn chủ động đi lên nghênh đón.

Người nọ lộ ra nét vui mừng.

Không ngờ tiểu tử này lại tự mình tìm chết, hắn ta lập tức quán lực cánh tay phải, dùng hết lực lượng toàn thân để chém xuống.

Nhưng mà trong nháy mắt khi lưỡi đao sắc bén mang theo kình phong xâm nhập đến gần hai thước cạnh người Hàn Dương thì hắn ta lại cảm giác có gì đó không đúng.

Trên mặt đối phương lại lộ ra một ý cười lạnh lẽo.

Phát hiện hắn quỷ dị, muốn lui về phía sau thì đã muộn.

Bước chân Hàn Dương di sang trái một bước, đồng thời lấy tay, bắt lấy cổ tay cầm đao của đối phương.

Sau một khắc, cổ tay võ giả Trần gia bị đau, vô thức buông lỏng tay, trường đao trong nháy mắt đã nằm trong tay Hàn Dương.

Trong tiếng hừ lạnh, đao ảnh phóng ra, máu bắn tung toé.

Xuỳ...

Một cái đầu lâu đã bay lên giữa không trung.

Máu tươi, phun đầy đất, mấy võ giả xung quanh sắc mặt trắng bệch, bước chân theo bản năng lui lại phía sau.

Nhưng mà, Hàn Dương có vũ khí nơi tay lại giống như mãnh hổ xuất lồng.

Trường đao nơi tay, đại khai sát giới.

Ánh đao soàn soạt, chỉ mấy hơi công phu đã có năm sáu người chết dưới đao.

“Tiểu súc sinh, ngươi tự tìm chết.”

Cách đó không xa nhị trưởng lão Trần gia rốt cuộc không nhịn được, chợt quát một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, lăng không ấn một chưởng xuống đỉnh đầu Hàn Dương.

“Bản thân còn sợ ngươi sao?”

Tính tình Hàn Dương cũng bạo phát, biết rõ đối phương là cường giả Đoán Cốt Cảnh tứ trọng, tu vi hơn xa với mình, lại không tránh không né, cường thế ra tay, một chưởng phá không.

Phanh!

Tiếng trầm đục truyền ra.

Thân ảnh nhị trưởng lão bị đánh lui, mà Hàn Dương... càng phải lui liên tiếp bốn bước, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Nhị trưởng lão rơi xuống đất trong mắt bạo phát sát khí, mũi chân điểm mặt đất, lại lần nữa tấn mãnh đi lên đánh giết.

Hàn Dương bị đánh đến tức giận cũng lần nữa ngang tàng ra quyền.

Phanh!

Lại là một tiếng vang trầm đục, khí kình mạnh mẽ, nổ mạnh khiến cho mấy tên võ giả Trần gia xung quanh căn bản không cách nào tới gần.

Lúc này đây, nhị trưởng lão liên tiếp lui năm bước.

Hàn Dương lại chỉ lui ba bước.

Sắc mặt Trần Xảo Thiến vui vẻ, đang muốn lên tiếng thì miệng Hàn Dương lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng vào lúc này trở nên tái nhợt vô cùng.

“Dương ca...”

Trần Xảo Thiến cực kỳ hoảng sợ.

Không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.

Hàn Dương âm thầm thở dài một tiếng.

Cuối cùng thì tu vi của mình vẫn kém một chút. Có thể liều mạng đánh hai quyền với nhị trưởng lão Đoán Cốt Cảnh tứ trọng đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng. Đại trưởng lão tu vi cao hơn còn chưa ra tay. Nếu tiếp tục đánh nữa thì hai người họ chắc chắn phải viết di chúc ở đây rồi.

“Xảo Thiến, nàng đi trước, ta cản phía sau.”

Hắn lắc mình tới gần Trần Xảo Thiến, hạ giọng nói một câu bên tai người sau.

Mũi Trần Xảo Thiến chua xót, trong mắt tức khắc trào ra nước mắt.

“Chậm đã.”

Mắt thấy Hàn Dương lau đi vết máu ở khóe miệng, lại muốn lần nữa xung phong liều chết đi lên trùng sát với nhị trưởng lão, nàng giữ chặt cánh tay Hàn Dương, cắn răng một cái, trong tay nắm chặt một mặt trang sức ngọc bài, hư không nở rộ ra một tia sáng rực.

Trong khoảnh khắc khi tia sáng xuất hiện, có ba động quỷ dị cường đại thoáng hiện.

Lấy Trần Xảo Thiến làm trung tâm, không gian thế mà lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, đang dần dần vặn vẹo.

“Đi!”

Không kịp giải thích nhiều, Trần Xảo Thiến túm chặt cánh tay Hàn Dương một phen, nhảy vào chỗ vặn vẹo kia.

Ngay sau đó, thân ảnh hai người hư không tiêu thất.

Tất cả bốn phía đều nhanh chóng khôi phục bình thường.

Nhị trưởng lão đánh ra một chưởng toàn lực thất bại, tạc mặt đất chia năm xẻ bảy, căn bản không thể ngăn hai người lại.

“Đáng chết, đáng chết.”

Đại trưởng lão tức muốn hộc máu, nhìn đại viện không có một bóng người rít gào tức giận.

“Lão gia thậm chí còn truyền cả vật trân quý như ngọc giản truyền tống cho xú nha đầu đó sao? Tìm, tìm cho lão phu. Bọn họ trốn không xa, lùng bắt bốn phía. Dù là đào sâu ba thước cũng phải mang người về cho ta... tế điện con ta.”

“Vâng!”

Mấy võ giả Trần gia còn sống đều câm như hến. Sau khi đáp lời cấp tốc lao ra khỏi đại viện. Bóng người vụt về bốn phương tám hướng bay đi.

Hơn mười dặm, bên ngoài Lạc Thành có một khu rừng hoang rậm rạp.

Vốn dĩ bên trong rừng nói không có một bóng người, hư không bỗng nhiên nổi lên dao động. Ngay sau đó, hai thân ảnh một trước một sau rớt xuống đất.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Hàn Dương đã nhanh chóng vọt lên, quan sát tỉ mỉ một lượt, lúc này khuôn mặt tái nhợt mới hơi thả lỏng một chút.

Tạm thời an toàn.

“Không ngờ rằng nàng lại có ngọc giản truyền tống? Lần này cũng may là có nàng. Nếu không...” Hắn cười khổ một tiếng.

“Phụ thân đã nói qua, ngọc giản truyền tống có thể truyền ra mười dặm, nhưng phương vị không rõ ràng lắm, trong khoảng thời gian ngắn những tên chó dữ đó cũng không đến mức tìm được chúng ta. Dương ca, chàng chữa thương trước, nghỉ ngơi một chút chúng ta lại đi.”

Thấy thần sắc Hàn Dương khó coi, Trần Xảo Thiến vội vàng nói.

“Được.”

Hàn Dương ngồi xuống ở bên cạnh người nàng.

Đánh bừa Đoán Cốt Cảnh tứ trọng, đích xác làm hắn bị thương, cần điều tức một chút trước...
Chương 4 Huyền băng chi thể

Chương 4: Huyền băng chi thể

Thời gian một chút trôi đi.

Hàn Dương khoanh chân ngồi, nhanh chóng điều động “Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết”, cắn nuốt linh khí thiên địa quanh thân.

Chút thương thế bé nhỏ không đáng kể này sau khi được linh khí chuyển, bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Ước chừng qua non nửa canh giờ, đan điền dần dần tràn đầy, thân thể đã khôi phục lại bảy tám phần.

Đúng vào giờ phút này, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ đang kiệt lực áp chế.

Trong thanh âm có thể thấy cực độ đau đớn.

Thậm chí Hàn Dương cảm giác được, không khí quanh sườn của mình hình như cũng lạnh một đoạn.

“Chuyện gì xảy ra?”

Hàn Dương hơi nghi hoặc mở hai mắt ra.

Nhưng mà ngay sau đó, thần sắc hắn biến đổi.

Chỉ thấy ở bên người mình không xa, Trần Xảo Thiến vốn dĩ ngồi ở chỗ đó, cuộn tròn thành một cục, toàn bộ thân thể đều ở run bần bật.

“Xảo Thiến, nàng... Lại phát bệnh?”

Hàn Dương lắp bắp kinh hãi vội vàng tiến lên dò hỏi.

Hít...

Bàn tay hắn mới vừa một chạm vào thân thể Trần Xảo Thiến đã không nhịn được rụt về.

“Không xong.”

Hàn Dương nhíu chặt mày.

Lúc này hắn mới phát giác, bệnh thương hàn của Trần Xảo Thiến phát tác, cả người đều sắp đông lạnh thành một người băng, cả lông mi cũng đang ngưng kết băng tinh.

Thân thể càng băng hàn.

“Sao lại quên mất chuyện này chứ, đáng chết.”

Trên mặt Hàn Dương xuất hiện vẻ tự trách.

Chỉ là lúc này không phải là lúc rối rắm, hắn vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, cố nén hàn ý, bàn tay dán ở trên trán Trần Xảo Thiến, bắt đầu cẩn thận tra xét.

Đúng là có bệnh thương hàn...

Nhưng, Hàn Dương trải qua chín kiếp, cũng không có gặp được bệnh thương hàn quá nghiêm trọng như vậy.

Nếu thật là bệnh thương hàn, Trần Xảo Thiến tuyệt đối đã sớm thành một người chết.

Có gì đó quái lạ?

Gần như trong nháy mắt, hắn đã nhận ra có điều không đúng.

Thần sắc cũng không khỏi biến thành quái dị.

“Thế nhưng là... Huyền băng chi thể? Hơn nữa, còn là thân thể huyền băng bẩm sinh cực kỳ hiếm thấy, chỉ là không được kích phát.”

Thế giới Võ đạo, trừ bỏ bình thường võ giả ra còn có đủ loại thiên tài.

Những nhân vật thiên tài trong truyền thuyết đó, có một số người có được thể chất hiếm lạ cổ quái thần kỳ, có thể nói là con cưng của trời.

Ví như kiếp trước của Hàn Dương có thánh thể Thiên Đạo.

Lại ví dụ như hắn đã từng thấy Nguyên Võ bá thể, Thuần Dương linh thể, kiếm thể trời sinh v...v...

Người có được loại thể chất này, không có chỗ nào mà không phải là con cưng của trời. Chỉ cần tu luyện đúng phương pháp, cơ bản không tồn tại cái gọi là bình cảnh.

Có thể nói mỗi một võ giả có được thể chất đặc thù, đều có... Đại đế chi tư.

Nhưng trong đám con cưng của trời này có một số người vì nguyên nhân nào đó mà cần kích phát thể chất đặc biệt.

Nếu không có cách nào kích hoạt, nhẹ thì cả đời làm phế nhân tầm thường. Nặng thì bệnh nặng quấn thân, sớm chết yểu.

Trần Xảo Thiến rõ ràng là thuộc trường hợp thứ hai...

Bây giờ, thể chết huyền băng của nàng đã đến ranh

Căn cứ tra xét mới vừa rồi, nhiều nhất còn một tháng thời gian, nếu không cách nào kích hoạt như cũ, Xảo Thiến chắc chắn hóa thành một người khắc băng vĩnh cửu, từ đó hương tiêu ngọc vẫn.

“Huyền băng chi thể, là một trong bảy linh thể thời thượng cổ. Nếu đổi làmkiếp trước, ta muốn kích hoạt thay nàng, cũng không tính là chuyện khó khăn lắm, chỉ là bây giờ...”

Hàn Dương nhíu mày trầm ngâm, trong óc nhanh chóng suy nghĩ.

“Cách dễ nhất bây giờ, không thể nghi ngờ là dùng linh thảo tam giai... Liệt Dương Hoa tạm thời áp chế. Chỉ cần có thể tìm được Liệt Dương Hoa có thể bảo đảm cho nàng ba năm không lo, chờ tu vi của ta tăng lên sau, lại nghĩ cách thế kích hoạt linh thể của Xảo Thiến.”

Không có biện pháp khác.

Hiện tại tu vi Hàn Dương quá thấp, rất nhiều thủ đoạn đều không thể sử dụng.

Trước mắt hắn có thể nghĩ đến, chỉ có một biện pháp này.

Liệt Dương Hoa là linh thảo tam giai, đối với người chỉ có Tôi Thể cảnh cửu trọng như Hàn Dương mà nói cũng khó gặp.

Nhưng...

Lạc thành ở đại lục Thiên Võ vốn nổi tiếng xa gần là biên giới ở sơn mạch Yêu Thú. Ở sơn mạch Yêu Thú chắc sẽ có cơ hội tìm được.

Chỉ cần có, vậy sẽ... Còn hy vọng.

“Việc cấp bách trước mắt là thay Xảo Thiến trừ lạnh, nếu không hôm nay tiểu nha đầu sẽ không chống đỡ nổi.”

Hàn Dương nâng Trần Xảo Thiến dậy từ mặt đất, đưa nguyên lực tự thân vào giữa kinh mạch của nàng, bắt đầu mạnh mẽ áp chế huyền băng chi khí trong cơ thể nàng bùng nổ.

Rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua.

Hàn Dương thở ra một hơi, đình chỉ vận chuyển công pháp.

Ở trong tay hắn, có thêm một quả băng châu óng ánh trong suốt, tản mát ra hàn ý nùng liệt.

Trần Xảo Thiến cuộn tròn trong ngực, đã không còn run bần bật như lúc trước nữa nhưng thân thể vẫn hết sức rét lạnh.

Trên mặt tái nhợt không có chút máu.

“Cuối cùng đã áp chế xuống nhưng lần bộc phát tiếp theo thì khó nói, phải nắm chặt thời gian tiến vào sơn mạch Yêu Thú, tìm kiếm Liệt Dương Hoa.”

“Nhưng ngưng luyện ra viên Huyền Băng Châu này lại là niềm vui ngoài ý muốn có thể giúp ta nhanh chóng tiến vào Đoán Cốt Cảnh.”

Hàn Dương tự nói một tiếng, thu hồi huyền băng châu, theo sau bế Trần Xảo Thiến đang ở trạng thái hôn mê lên, đang muốn rời khỏi nơi đây.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn hơi đổi, thần sắc lạnh lẽo xuống.

Vốn dĩ hai người hoàn toàn có thể kịp thời thoát thân.

Chỉ vì Hàn Dương chữa thương, cộng thêm áp chế huyền hàn chi khí của Trần Xảo Thiến, trì hoãn khoảng một canh giờ nên võ giả Trần gia đã tìm được đến đây.

Trong cảm giác của Hàn Dương thì có chừng hơn mười người đang tới gần như hổ rình mồi.

Điều khiến Hàn Dương cảm thấy may mắn chính là, những người này đều là võ giả Tôi Thể, cũng không có trưởng lão Đoán Cốt Cảnh xuất hiện.

Vậy không cần phải chạy trốn.

“Ha ha, đôi cẩu nam nữ đúng là trốn ở chỗ này?”

“Đại trưởng lão đã nói, tiểu tử thối này bị thương không nhẹ, sau khi bắt được bọn họ sẽ có thưởng lớn.”

“Hắc hắc... tiện nhân Trần Xảo Thiến kia, lúc trước cách xa chúng ta như thế nhưng lần này rơi vào trong tay chúng ta, muốn hay không...”

“...”

Một tràng tiếng nụ cười kiêu ngạo dâm đãng phát ra, sắc mặt hơn mười người dữ tợn, hai ba người tạo thành một nhóm, nhào về phía bên này.

“Tự tìm chết!”

Sát khí trong mắt Hàn Dương đại thịnh.

Hắn vốn đã không định buông tha cho đám người Trần gia này. Huống chi, bọn người kia còn dám không ngừng nói những từ ngữ bẩn thỉu?

Nhẹ nhàng đặt Trần Xảo Thiến ở một bên, Hàn Dương đối diện với bọn họ, khí thế cả người trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đám võ giả kia rõ ràng sửng sốt một chút.

Khiến cho bọn họ cảm giác dường như mình đang đối mặt không phải một võ giả Tôi Thể, mà là... Một vị thần linh.

Thần linh chỉ dùng ánh mắt đã có thể giết chết bọn họ.

“A!”

“Cứu mạng...”

“Chạy mau, ác ma...”

Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, chợt vang lên ở giữa núi rừng.

Rất nhanh, lại khôi phục bình tĩnh.

Sau mười mấy cái hô hấp, cả người Hàn Dương đầy vết máu, ôm Trần Xảo Thiến rời khỏi nơi đây.

Ở trong vùng núi rừng này, chỉ lưu lại mười mấy bộ thi thể võ giả của Trần gia...
Chương 5 Sơn mạch Yêu Thú

Chương 5: Sơn mạch Yêu Thú

Giữa sơn mạch Yêu thú âm trầm hắc ám, Hàn Dương ngồi ở bên cạnh đống lửa đang cháy rừng rực. Tay vuốt ve khối sắt đen như mực. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ rời khỏi Lạc thành, tiến vào sơn mạch Yêu Thú.

Trong ba ngày, Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến dọc theo phía Bắc đi lên, tiến vào trong sơn mạch tìm kiếm Liệt Dương Hoa.

Nhưng linh thảo tam giai không dễ gì tìm được ở bên ngoài như vậy.

Nhất định phải tiến vào sâu bên trong dãy núi, mới có cơ hội .

Hai người đang tạm thời nghỉ ngơi, ăn uống bổ sung thể lực tiêu hao.

Còn về phần miếng sắt Hàn Dương lật xem trong tay này là hắn vừa mới moi ra được từ trong cơ thể của một con Phi Vân Báo.

Trên miếng sắt khắc một vài đường cong đơn giản, nhìn thô sơ giản lược giống như một địa đồ.

Nhưng rốt cuộc là cái gì thì không cách nào phân biệt.

Dù sao thứ này có được quá mức đột ngột.

Nghiên cứu một lát, Hàn Dương tùy tay để vào trong tay nải mang theo bên mình. Thấy thịt báo nướng trên đống lửa đã toả ra mùi thơm bốn phía, hắn hài lòng gật đầu, lấy xuống một bảng lớn đưa cho Trần Xảo Thiến đang sưởi ấm bên cạnh.

“Cảm ơn...”

Trần Xảo Thiến tiếp nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.

“Nàng là nữ nhân của Hàn Dương ta, có gì cần cảm ơn với không cảm ơn chứ?” Hàn Dương cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Trần Xảo Thiến hiện lên một mạt đỏ bừng, bắt đầu cúi đầu ăn thịt.

“Dương ca, nơi này thật sự quá nguy hiểm, chỉ đi ba ngày mà chúng ta đã gặp phải gần mười con yêu thú, nếu như tiếp tục thâm nhập, có thể gặp phải thứ càng cường đại hơn không?”

Vừa ăn thịt, Trần Xảo Thiến có chút lo lắng nhìn Hàn Dương dò hỏi.

Là một người bình thường, nàng lần đầu tiên đặt chân đến nơi hung hiểm chỗ nào cũng có yêu thú như thế này.

Đi theo Hàn Dương, ba ngày qua, hai người đã thâm nhập hơn mười dặm của sơn mạch Yêu Thú.

Hơn nữa vẫn còn tiến thẳng vào bên trong,

Dù nàng không có chút tu vi nào thì cũng biết thực lực của yêu thú gặp được trên đường đi đang dần dần trở nên mạnh mẽ.

Đặc biệt là con báo đang ở trong miệng của mình này đã đạt đến Tôi Thể đỉnh phong, chỉ kém một chút là có thể bước vào nhị giai, có thể so với võ giả Đoán Cốt Cảnh.

“Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng không cần lo lắng, muốn chữa khỏi bệnh của nàng, cần thiết phải tìm được một loại linh thảo trong vùng núi này. Nếu đã ăn xong thì nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sẽ gấp rút lên đường.”

Hàn Dương cũng không có báo cho Trần Xảo Thiến biết chuyện nàng có được “Huyền băng chi thể”.

Chỉ cười tủm tỉm trấn an nàng vài câu.

Trần Xảo Thiến ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu tăng nhanh hơn tốc độ ăn cơm.

Sau khi ăn chán chê, Hàn Dương tắt đống lửa, mang theo Trần Xảo Thiến đi ra ngoài mấy chục trượng.

Bên kia, có một gốc cây cổ thụ nhãn thơm bốn năm người ôm không hết.

Nhãn thơm có mùi hương đặc hữu có thể xua đuổi rắn độc trùng độc, là một trong những nơi nghỉ ngơi tốt nhất trong rừng.

Hai người đi đến dưới tàng cây, Hàn Dương ôm eo thon nhỏ của Trần Xảo Thiến, điểm nhẹ mũi chân, tức khắc nhảy lên vị trí mười mấy trượng, tìm được một chỗ thích hợp ở giữa cành cây, an trí Trần Xảo Thiến ở đó.

“Nàng ngủ một lát, đêm nay ta... Đả tọa tu luyện.”

“Được.”

Liếc mắt nhìn Hàn Dương một cái thật sâu, Trần Xảo Thiến nhắm hai mắt, vô cùng yên tâm bắt đầu nghỉ ngơi.

Có Hàn Dương ở bên người, chẳng sợ trời sập xuống, cũng không cần nàng lo lắng.

...

Khi tia nắng đầu tiên dâng lên là lúc Hàn Dương chậm rãi há mồm, một sợi bạch khí phun ra từ trong miệng hắn, xoẹt một tiếng, bắn xuống một chiếc lá cây.

Ở trong mắt Hàn Dương hiện lên một tia thất vọng.

Đã qua ba ngày, còn chưa thể làm cho mình đột phá tiến vào giai đoạn Đoán Cốt.

Tốc độ tu luyện có chút chậm.

Ba ngày thời gian, đã nghĩ từ Tôi Thể cửu trọng đột phá tiến vào Đoán Cốt sao?

Lời này nếu như để người ngoài nghe được, tuyệt đối sẽ quy Hàn Dương về loại ngu ngốc.

Trong thiên hạ, không có chuyện tốt như vậy...

Đang muốn đứng dậy đánh thức Trần Xảo Thiến, thần sắc lại đột nhiên động một cái, Hàn Dương đi đến cạnh Trần Xảo Thiến, giấu nàng ở trong tán cây. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới cây cổ thụ.

Ở bên ngoài hơn mười trượng có thân ảnh người mặc áo đen đang trò chuyện với nhau đi về phía bên này.

Nhìn cách ăn mặc thì không giống với võ giả của Trần gia. Hẳn là đến đây để săn yêu thú hoặc hái linh thảo.

Hàn Dương không muốn đối mặt với bọn họ, theo bản năng thu liễm khí tức, hoàn toàn ẩn nấp hành tung.

Đúng vào lúc này, Trần Xảo Thiến cũng mở hai mắt tỉnh dậy.

Còn không đợi nàng lên tiếng, Hàn Dương đã che miệng nàng lại, làm thủ thế không nói, đồng thời ý bảo nàng nhìn xuống xem.

“Lão đại, đối phương thuê chúng ta tới săn giết Thiết Diễm Thú..., có thể... có nguy hiểm hay không?”

Phía dưới, một người mặc áo đen dáng người thấp bé đột nhiên lên tiếng.

Nam tử thân thể cao lớn đứng ở phía trước nghe vậy, trừng mắt liếc hắn ta một cái nói: Sao lại không có nguy hiểm? Nhóm này của chúng ta, đao kiếm đổ máu, chỉ cần có thể kiếm tiền thì phải liều một phen.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có trọng thưởng tất có dũng phu. Người ta đưa ra giá cao mười vạn kim tệ, đáng giá để chúng ta làm một vố này.” Một người áo đen khác ở bên cạnh gật đầu nói.

“Thiết Diễm Thú cũng chỉ là một con yêu thú nhị giai hậu kỳ, huống chi, người ta nói thực hiểu rõ, nguyên nhân chính là vì bọn họ không có năng lực đối phó, mới có thể ủy thác cho chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút, tru sát yêu thú này, hẳn không có vấn đề gì.”

“Hắc hắc, lão đại nói rất đúng, cẩn thận một chút là được. Một con yêu thú nhị giai, cho mười vạn kim tệ, nói thế nào cũng là chúng ta kiếm lời đấy...”

Mỗi người nói một câu, vòng qua tán cây tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, thân ảnh của họ đã biến mất trong rừng, căn bản không ngờ rằng trên cây có người.

“Thiết Diễm Thú?”

“Mấy võ giả này... Là tới săn giết Thiết Diễm Thú sao?”

Con ngươi Hàn Dương sáng ngời lên một chút.

Bọn họ tiến vào sơn mạch Yêu Thú, chỉ nghĩ thử thời vận, tìm thêm một vài chỗ, có thể trong vòng một tháng tìm được Liệt Dương Hoa là tốt rồi.

Nhưng Thiết Diễm Thú thuộc về yêu thú thuộc tính hỏa, thích ăn liệt hỏa, nhất định ở chỗ có hỏa nguyên nồng đậm.

Bình thường chỗ có Thiết Diễm Thú, có xác suất cực lớn sinh ra linh thảo Liệt Dương Hoa thuộc tính hỏa.

Nếu phụ cận thực sự có Thiết Diễm Thú, không thể nghi ngờ có thể thu nhỏ cực lớn mục tiêu của mình.

Không ngờ, lại có thể từ trong miệng một đội võ giả, biết được một tin tức quan trọng như vậy?

Nghĩ vậy, tim Hàn Dương đập thình thịch.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua nhìn Trần Xảo Thiến của mình, Hàn Dương gật gật đầu nói: “Xảo Thiến, nàng lưu lại nơi này chờ ta, trên đại thụ này sẽ không có nguy hiểm, ta đi theo nhìn xem, nói không chừng chúng ta có thể sớm rời khỏi nơi này đấy...”

“Nhưng mà...”

Trần Xảo Thiến chần chờ chớp mắt một cái, ngay sau đó vẫn lên tiếng: “Dương ca, không bằng... bỏ đi, mấy người vừa rồi kia đều không phải loại xoàng xĩnh, huống hồ bọn họ cũng nói, có yêu thú nhị giai cường đại bảo hộ, một mình chàng... Quá nguy hiểm.”

“Không có việc gì, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Hàn Dương tháo tay nải trên người xuống, đặt ở bên người Trần Xảo Thiến.

Trong túi có một khối báo thịt to, còn có mấy túi nước trong.

Dù mình không cách nào kịp thời chạy về, cũng đủ để Trần Xảo Thiến kiên trì bốn năm ngày.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Xảo Thiến, Hàn Dương hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Nghe lời, núp ở chỗ này không cần chạy loạn, nhất muộn ba ngày, ta nhất định trở về đón nàng.”

Hắn không đi không được.

Vì Trần Xảo Thiến, cần thiết phải mạo một mạo hiểm.

Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Hàn Dương, Trần Xảo Thiến gật gật đầu: “Vậy... Chàng ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Được.”

Hàn Dương nhéo bàn tay băng hàn của Trần Xảo Thiến, không chần chờ nữa mà phi thân trở xuống mặt đất.

Hắn đi dạo bốn phía một vòng, ngắt lấy một ít cây cối nhìn qua cực kỳ tầm thường, bôi chất lỏng trên thân cây xung quanh, cũng bảo đảm phụ cận không có gì uy hiếp đến Trần Xảo Thiến, mới thật cẩn thận, đuổi theo dấu chân những người áo đen đó lưu lại.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom