• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người vớt xác (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 68

Hai tròng mắt của thứ đó tựa hồ như sắp tuột ra khỏi hốc mắt, nhìn thẳng vào thật khiến người khác không khỏi lạnh sống lưng.

“Thứ quỷ này đúng là âm hồn không tan !”

Lòng tôi thầm rủa một tiếng, cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hiện tại tôi quả thật chịu hết nổi rồi, bất chấp mọi thứ, trực tiếp cắn nát ngón tay, máu tươi tuôn ra.

Rất nhanh, thứ giữ chặt cổ chân tôi cuối cùng cũng chịu buông ra.

Một hơi cuối cùng bị tôi nặng nề thở ra, trong nước nổi lên vô số bọt khí, thở ra mà hít vào không được, cảm giác này chắc chỉ ai đã từng trải qua rồi mới biết được, phổi đau như bị bỏng.

Thời điểm tôi cảm thấy mình sắp ngất đến nơi thì không khí trong lành tràn vào khoang mũi.

Cảm giác như thiêu như đốt lúc nãy nhất thời tan biến, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên bờ, Chu Tam đáng lẽ phải đứng trên bờ giờ lại chẳng thấy đâu!

Vội vàng rọi pin xuống nước, tôi nhìn thấy một bóng đen đang vùng vẫy. Dù ánh đèn pin có chút mờ nhưng không phải Chu Tam thì là ai?

Tôi nghĩ thầm tên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại bị cái gì đó đẩy xuống, nhưng chẳng phải con khỉ lúc nãy đã bị Chu Tam ném ra ngoài rồi hay sao!

Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu tôi một giây, sau đó liền hít một hơi sâu và lại lặn xuống nước.

Chu Tam càng chìm càng sâu, nếu tôi tới chậm hơn một chút chỉ sợ là không cứu được nữa rồi!

Rất nhanh tôi đã túm được Chu Tam, tay tôi vừa đưa tới tên này như bắt được cọng rơm cứu bạn, hung hăng níu lấy bắp đùi tôi.

Tôi cho hắn một bạt tai, tên này mới chịu buông ra, để mặc tôi túm cổ hắn kéo thẳng lên

Trọng lượng con người ở trong nước cơ hồ là không có, nên thật ra tôi cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực cả, nhưng Chu Tam lại khác, tên gia hỏa này vốn không biết bơi, trải qua trận ngụp lặn vừa rồi, hắn đã hôn mê không biết trời trăng gì nữa.

Tôi sờ thử mạch đập của Chu Tam, vẫn bình thường, cái đèn pin trước đó của Chu Tam vẫn còn chưa tắt, ánh sáng tỏa ra xung quanh.

Tôi lật người Chu Tam lại, ấn hai tay vào ngực hắn mấy cái, qua mỗi lần ấn, nước từ miệng Chu Tam trào ra ngoài, sau mấy lần ấn nữa thì Chu Tam liền ho sặc sụa tỉnh dậy.

“Tôi nói anh này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao khi không lại nhảy xuống nước?”

Chu Tam vừa qua cửa tử, giờ phút này vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, nhưng khi nghe tôi nói. Tên này ngược lại vô cùng kích động.

“Cái tên tiểu tử này, cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế, nếu không phải vì cậu, tôi tại sao lại nhảy vào trong nước chứ.”

Chu Tam nói gấp, người rướn lên, lại phun ra một bụng nước

Lần này đến lượt tôi trở nên bối rối, Chu Tam nhảy xuống nước thì liên quan gì đến tôi chứ.

Nhưng mà nhìn bộ dạng hắn bây giờ, chỉ sợ là giải thích không ra hơi. Tôi cầm đèn pin của Chu Tam rọi về phía cái hố tuẫn táng, trải qua một trận lộn xộn vừa rồi, nước hồ trở nên đục ngầu, trong hố là một mảng sương mơ hồ, căn bản chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Nhớ lại thứ vừa rồi nắm chặt mắt cá chân tôi dưới đáy nước, lông tơ của tôi liền không nhịn được dựng đứng lên, hố tuẫn táng dạng này, bên trong thế mà vẫn còn những thứ thần thần bí bí

Ngay lúc tôi đang lưỡng lự không biết có nên cầm đèn pin của Chu Tam xuống dưới đó tìm hiểu hay không. Chu Tam lại ho ra một ngụm nước lớn, từ từ đứng dậy.

“Cậu! Tiểu tử cậu thế mà còn không biết xấu hổ mà còn ngồi đấy châm chọc tôi!”

Chu Tam hẳn là bị sặc nước không nhẹ, hiện tại tuy nói là đã tỉnh nhưng chưa kịp nói hết một câu đã ho sằng sặc cả lên.

Sau khi ho xong, Chu Tam lúc này mới đứng dậy, tôi thuận tay vỗ nhẹ lưng cho hắn

“Coi như tiểu tử cậu còn có lương tâm!”

Chu Tam hít một hơi sâu, khôi phục lại khí lực, sau đó mới sợ hãi chỉ chỉ vào cái hố tuẫn táng nói: “Ông tướng à, cậu có biết là vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì không, ba bốn cái bóng đen bao vây lấy cậu, tôi có hô lên nhưng tên tiểu tử cậu lại chẳng có phản ứng gì, nếu không phải vì cứu cậu, tôi mới không phải nhảy xuống nước đâu nhé.”

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận ra hắn nói cái gì.

“Ba bốn cái bóng?”

Tôi cho là mình nghe lầm, nhưng trên mặt Chu Tam không hề viết hai chữ đùa giỡn.

“Cậu cho rằng là do đâu. Sau khi tắt đèn pin, tôi liền phát hiện mấy cái bóng kia dường như nhanh hơn, quá sốt ruột. Tôi lúc này mới đưa ra hạ sách này, trực tiếp lặn xuống dưới, sau khi xuống dưới tôi mới nhớ ra mình không biết bơi, ông tướng ạ.”

Chu Tam nói một lèo. Khiến tôi không khỏi sững sờ, không dám tin tên này lại nhảy xuống nước là vì cứu tôi.

Đương nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất không phải vì Chu Tam nhảy xuống cứu tôi, mà là vì vừa rồi hắn mới nói dưới nước xuất hiện mấy cái bóng quỷ dị.

Lúc này tôi liền bước xuống dưới, nhưng lại chẳng nhìn thấy thứ gì. Ngay cả thứ nắm lấy mắt cá chân của tôi cũng chỉ lướt qua trong nháy mắt.

Về lý do tại sao những thứ này không xuất hiện khi tôi cứu Chu Tam lên bờ, tôi đoán là do ngón tay của tôi bị chảy máu.

Ngay cả bây giờ, máu vẫn còn chưa cầm lại, có lẽ do ở trong nước tôi cắn quá mạnh, vết thương lớn quá.

Nhưng trong tình huống như vậy mấy ai có thể bình tĩnh chứ?

Hiện tại nước lại bắt đầu lắng xuống, đèn pin vừa chiếu vào,ngoại trừ thi thể bị tôi lôi ra khỏi cửa, dưới nước vẫn không có gì cả.

Tôi nhìn cái cửa kia một chút, cũng không nói gì thêm, liền đi xuống.

Coi như dưới nước có ma da, cũng là chuyện tất nhiên, mà lại có máu của tôi ở đây, bọn này chắc hẳn cũng không dám lỗ mãng.

“Tiểu tử cậu đây là còn muốn xuống nước lần nữa à?”

Chu Tam nhìn xuống dưới nước một lúc, trong lòng dường như vẫn còn sợ hãi.

“Không xuống thì phải làm sao bây giờ, anh còn có biện pháp nào khác để ra khỏi chỗ này à?”

Chu Tam trầm mặc, sau đó liền lắc đầu.

“Hết cách rồi! Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!”

Bởi vì hành động lúc trước của Chu Tam, cho nên độ quan trọng của tên này trong lòng tôi rõ ràng lại nặng thêm một chút.

“Anh cũng đừng tự dày vò bản thân, coi như trong nước có cái gì. Anh mà nhảy xuống cũng chẳng làm được chuyện gì cả, còn không phải phiền tôi đi cứu anh hay sao, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho tôi. Lần này nếu như anh nhìn thấy được những thứ đó, cứ lắc đèn pin là được. Tôi liền biết, bọn chúng cũng không dám ra tay với tôi đâu.”

Chu Tam nghiêm túc gật đầu, chuyện này cho tới bây giờ căn bản không còn lựa chọn nào khác.

Tôi nhìn Chu Tam lần nữa. Xác định tên này nghe rõ lời tôi vừa mới nói, rồi nhảy xuống nước lần nữa.

Ngược lại, lần này không có những ý nghĩ kia, khi vừa vào trong nước, tôi liền mở miếng băng trên ngón tay ra, máu từ ngón tay lập tức tuôn ra.

Khi vừa tới gần hai cánh cửa đó, Chu Tam ở trên đầu tôi liền lắc lắc cái đèn pin, tôi dùng sức bóp chặt vết thương lại. Rất nhanh, một mảng máu nữa tuôn ra, dần dần lan ra trong làn nước.

Chu Tam vẫn đang lắc đèn pin, nhưng không có gì xuất hiện .

Tôi một lần nữa đối diện với cánh cổng, lần này tôi hơi ngạc nhiên. Cánh cổng trước mắt tôi giờ đây so với lúc trước, hình như có chút gì đó không giống lắm.

Dịch: Team Kinh Dị Lâu

————
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom