• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tiết tử – Cướp quan tài của vương phi


Gió thu nổi lên, trong đêm trường, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào Phượng vương phủ, mặc dù có vạn ngọn đèn soi sáng nhưng vẫn không che giấu được vẻ đau thương đang ngập tràn toàn bộ vương phủ.


Màu trắng, đưa mắt nhìn, cả vương phủ trừ màu trắng và màu đen phối với nhau ra thì không còn một màu sắc nào khác.


Hạ nhân mặc đồ tang, lúc đi ngang qua chánh đường của vương phủ, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ cực kỳ bi ai, cung kính dập đầu ba cái với linh đường rồi mới lưu luyến rời khỏi.


Trong đại sảnh thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng than khóc buồn bã nghe mà não lòng. Đưa mắt nhìn, trong linh đường to lớn đặt một cái quan tài được chế tác cẩn thận, hai bên quan tài là hai hàng thị nữ mặc đồ tang đang quỳ đốt vàng mã, tiếng khóc cũng là truyền ra từ trong miệng bọn họ. Đôi mắt của mỗi người đều sưng như hạt đào, chóp mũi đỏ tím, hiển nhiên đã khóc rất lâu.


Phía trước quan tài là một nam nhân hơi nhếch nhác, tinh thần chán chường đang ngồi. Một tay hắn cầm ly rượu, tay còn lại vuốt ve bức họa trên đùi, đôi mắt vô thần thể hiện rõ nét bi ai tột cùng: “Diên Nhi ơi, Tiểu Diên của ta, nàng trở về đi, trở về với bổn vương đi. Chỉ cần nàng trở về, bổn vương cam đoan với nàng, sau này sẽ không bao giờ khiến nàng phải nhăn mặt, không bao giờ trốn nàng nữa, cầu xin nàng, trở về đi, trở về đi…”


Hắn chính là Phượng vương của nước Tư U – Vệ Giới, kẻ được mệnh danh tàn bạo và khát máu. Khó có thể tưởng tượng được nam tử anh tuấn bất phàm như tiên mắc đọa trong truyền thuyết kia, hôm nay lại dùng hình tượng khác hẳn một trời một vực như vậy quỳ trước một cái quan tài khóc lóc thảm thiết. Mái tóc đen của hắn xõa tung, hai mắt vô thần, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng, ung dung sang trọng như xưa. Cảnh tượng này khiến bốn nam nhân dáng vẻ bất phàm sau lưng hắn lũ lượt quay đầu, đường đường một đám nam tử hán, vậy mà vào lúc này lại rơi nước mắt bi thương.


Đêm đã khuya, gió lạnh thấu xương lùa vào từ cửa sổ chưa đóng kín, như thể tấu lên khúc nhạc buồn cho nơi tràn ngập đau thương này. Cho dù gió rét thổi qua nhưng người ở linh đường lại như không cảm giác được, rối rít ngẩng đầu nhìn về phía bức họa tươi cười trên linh đường, Phượng vương phi Ly Diên, một nữ tử khôn khéo giảo hoạt, một nữ tử mới mười hai tuổi, đương độ xuân thì, cứ vậy mà rời khỏi bọn họ…


“Gia, đêm đã khuya rồi, thuộc hạ đỡ ngài ra sau nghỉ ngơi nhé?”


Nam tử anh tuấn mặc trường bào màu xanh, mặt mày như ngọc, âm thầm che giấu nỗi đau trong lòng, khàn giọng hỏi nam nhân còn đang liên tục uống rượu trước mặt.


“Đúng vậy đó gia, chuyện còn lại giao cho bọn ta xử lý là được, ngày mai là lúc đưa tang vương phi, ngài phải giữ gìn thân thể!”


Một nam tử khác mặc trường bào đen, mặt mày nghiêm nghị anh tuấn lo lắng nhìn vị chủ tử từng đã từng hăng hái, khí phách lẫm liệt kia. Từ khi vương phi đi, cả ngày hắn dùng rượu giải sầu, hắn như vậy, cuối cùng còn có thể kiên trì bao lâu đây?


“Đừng tốn công nữa, bây giờ thất ca như vậy, làm sao còn nghe lọt?”


Một nam tử có khuôn mặt ôn văn nho nhã mặc trường bào màu trắng thản nhiên liếc Vệ Giới, rồi dời mắt nhìn bức tranh thủy mặc trên linh đường. Nữ tử trong tranh ngồi bên bờ ao sen vui cười xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ như vậy, bọn họ không còn được nhìn thấy nữa ư?


“Nhưng vương gia, chủ tử liên tục đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, ngày mai là lúc đưa tang vương phi, làm sao cơ thể của ngài ấy chịu nổi?” Nam tử áo xám mặt mày lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc phía sau im lặng không nói, nhưng lo lắng trong mắt lại lộ rõ.


Ánh mắt của nam tử áo trắng nhìn thẳng vào nam nhân đã sớm thần trí ngơ ngác trước mặt, sống lưng lại ưỡn thẳng tắp: “Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước huynh còn làm thế? Hôm nay tẩu tẩu đã đi rồi, đi rồi, hiểu chưa? Tẩu ấy không về được nữa… Huynh cho rằng tra tấn bản thân như vậy là có thể xóa sạch hổ thẹn đối với tẩu ấy hay sao? Muộn rồi, muộn rồi!”


“Xoảng” một tiếng, nam tử mặc tử sam ngồi co quắp dưới đất phẫn nộ ném ly rượu đi, ôm bức họa loạng choạng đứng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn là lạnh thấu xương, cười thê lương khẽ nâng cằm: “Ngươi vừa mới nói gì? Hả? Có gan, có gan, ngươi nói lại với bổn vương lần nữa…”


Bàn tay run run giơ lên, đôi mắt mơ màng hơi nheo lại, không chớp mắt nhìn nam tử đối diện, thâm trầm khó lường.


Nam tử áo trắng nhìn người ca ca xa lạ trước mặt, lửa giận trong lòng lập tức bộc phát. Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra đau lòng và trào phúng: “Lặp lại lần nữa thì sao? Huynh xem dáng vẻ bây giờ của mình đi? Bình tĩnh của huynh, nhìn xa trông rộng của huynh, khí phách của huynh đi đâu hết rồi? Cả ngày co quắp ngồi đây uống rượu ngẩn người, có tác dụng không? Tẩu tẩu còn có thể trở về được hả? Ta nói sai ư? Huynh vì nữ nhân kia mà bỏ rơi tẩu tẩu không thèm để ý tới, giờ thì hay rồi, tẩu tẩu đã chết, huynh hài lòng chưa? Hài lòng chưa?”


Vệ Giới nghe đến đó, quai hàm hơi nâng, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía bức họa trên linh đường, mặt lộ vẻ đau buồn. Diên Nhi, Diên Nhi của ta…


“Ai? Ai dám cả gan xông vào Phượng vương phủ?”


Trong lúc Vệ Giới đang ngơ ngác nhìn bức họa, một vài cơn gió mạnh ập tới, linh đường đang bị bao trùm bởi bầu không khí đau buồn vừa nãy lập tức vang đầy tiếng la hét ầm ĩ: “Người đâu, bắt thích khách, bắt thích khách…”


Đám tỳ nữ quỳ rạp hai bên quan tài lập tức đứng dậy chạy vào nội viện, mà bên này, thoáng chốc có hơn bốn hắc y nhân cao to rắn rỏi che mặt, đồng thời xuất hiện hàng chục bóng dáng nhẹ nhàng như gió, lập tức bao vây vương phủ.


Vệ Giới cười lạnh một tiếng, từ từ xoay người lại, đẩy ba vị hộ pháp cản trước mặt: “Tránh ra!”


“Vương gia…” Nam tử áo xanh kêu lên, Vệ Giới lạnh nhạt xua tay: “Bạn cũ tới thăm, không biết muốn làm gì, hả?”


Dứt lời, hắn lười biếng nhìn tên sát thủ bình tĩnh lạ thường đứng trước mặt bọn họ.


Một trong số bốn tên hắc y nhân nghe Vệ Giới nói xong, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Nếu đã là bạn cũ, vậy thì không cần nói nhảm nữa, tránh ra, bọn ta muốn mang người trong quan tài đi.”


“Cút con mẹ ngươi đi, tẩu tẩu của ta mà ngươi cũng dám mang đi hả? Mở to mắt chó của bọn ngươi ra mà nhìn cho rõ đây là nơi nào rồi hẵng mở miệng, nếu không lão tử sẽ khiến các ngươi hối hận.”


Nam tử áo trắng nghe xong câu này, tức giận đến nỗi vứt đi mặt dịu dàng nhã nhặn thường ngày, lần đầu tiên nói tục.


“Muốn mang nàng đi? Không bằng bước qua xác của bổn vương trước đi.”


Vệ Giới đẩy nam tử áo trắng ra, đi lướt qua hắn, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lùng sắc bén, giống như tảng băng lạnh nhất trong mùa đông, vô cùng âm trầm.


Nhưng, nam tử áo đen đối diện chỉ hơi cong môi, nụ cười lại không có độ ấm gì: “Ồ? Nếu như thế còn nói nhảm làm gì? Lên đi! Vừa rồi bọn ta chỉ thông báo cho các ngươi một tiếng mà thôi!”


Dứt lời, hắn vỗ tay một tiếng, trong mắt là sát khí mãnh liệt, trong nháy mắt, mấy tên hắc y nhân giơ kiếm sắc trong tay, đâm tới…


Sau khi chiến đấu kịch liệt một phen ——


Vệ Giới nhìn trường kiếm lóe ánh sáng lạnh trên cổ, sắc mặt vô cùng âm trầm nhìn hắc y nhân trước mặt, lạnh giọng quát lớn: “Hèn hạ!”


“Hèn hạ? Có lẽ… Nhưng mà, nếu bọn ta không dùng Nhuyễn Cân Tán, làm sao có thể chế ngự ngươi? Ai không biết sự lợi hại của Chiến vương nước Tư U cơ chứ?”


Nam tử che mặt cười lạnh, đưa tay nhanh chóng điểm huyệt của hắn, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người phía sau, động tác ra sức chống cự của bốn nam tử khác cứng đờ, bị bọn họ hoa lệ bị đánh ngất xỉu.


Trong mắt Vệ Giới hiện ra huyết quang, cắn chặt răng, nhìn chòng chọc hắc y nhân trước mặt: “Nếu muốn mang nàng đi thì giết bổn vương trước, các ngươi cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện?”


Lúc này, trong mắt hắn ngoại trừ bi thương còn có ảo não, nếu không uống rượu, sao tính cảnh giác của hắn lại giảm xuống? Sao lại để người này thành công? Diên Nhi… Ngay cả di thể của nàng ta cũng không bảo vệ được sao?


“Giết ngươi? Nếu có thể giết, bọn ta hận không thể phanh thây xé xác ngươi… Nhớ kỹ đây, Vệ Giới, ngươi phải sống thật tốt, ba năm sau sẽ có cố nhân tới tìm ngươi!”


Sau khi hắc y nhân ý tứ sâu xa nhìn hắn một cái, thận trọng ôm cơ thể nhỏ xinh từ trong quan tài ra, bàn chân nhấn nhẹ, biến mất dưới màn đêm…





Chương 2: Cơ thể trúng độc



Hai năm trước ——


Nước Mị, trong ba mươi hai năm từ khi thành lập, một trấn nhỏ tầm thường lại nghênh đón từng chiếc xe ngựa sang trọng nối tiếp nhau. Mấy chiếc xe ngựa cùng dừng lại trước cửa thiên hạ đệ nhất trang – Linh gia trang. Khi đó tiếng hoan hô như sấm cùng tiếng pháo nổ vang lên, vô cùng náo nhiệt.


Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Linh Vấn Thiên – phụ thân trang chủ y dược thế gia Linh Vô Nhai. Người tham dự bất kể quan lại quyền quý đương triều, hay là sĩ phu danh môn, hiệp khách giang hồ, đều nườm nượp không ngớt, ngựa xe như nước.


Linh Vấn Thiên hành nghề y đã vài thập niên, người cứu được không đầy một huyện cũng đủ một trấn, danh vọng cao, phạm vi hơn trăm dặm cũng có thể nghe thấy danh hào của ông. Lúc dân chúng nhắc tới ông cụ thích làm việc thiện này đều bất giác giơ ngón cái. Đương nhiên, đó chỉ là thân phận mà dân chúng biết, nếu thân phận còn lại của ông được công bố với thiên hạ, chỉ sợ cổng lớn của thiên hạ đệ nhất trang sẽ bị người tới đây tìm thầy xem bệnh san phẳng.


Mặc dù như thế cũng thấy được thọ đản bảy mươi của ông vẫn náo nhiệt cực kỳ.


Ly Diên chôn chân trên núi bảy năm, đây chính là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt lạ thường như vậy.


Từ khi nàng được đại tiểu thư, con vợ cả của Linh gia – Linh Vận cứu vào bảy năm trước thì luôn đi theo nàng ấy phục vụ Dược Vương cốc. Linh Vận thấy nàng có thiên phú đặc biệt bèn kêu nàng học y với mình. Bảy năm trôi qua, nếu không có thọ yến của Linh Vấn Thiên, chỉ sợ nàng không trở về sớm như vậy.


“Ly Diên, sao muội lại ra ngoài?” Một tỳ nữ khác bên cạnh Linh Vận – Thược Dược thừa lúc rảnh rỗi trong khi bận rộn trở về, nàng ta thấy Ly Diên thò đầu ra nhìn người sắp xếp thọ yến ở tiền sảnh thì bất đắc dĩ giận dữ nói: “Muội ngoan ngoãn một chút không được hả? Hôm nay là thọ yến bảy mươi của lão gia, dáng vẻ của muội sẽ khiến tân khách hoảng sợ đấy!”


Ly Diên bất đắc dĩ sờ mặt. Phải rồi, từ khi sinh ra nàng đã có một gương mặt xấu xí. Ban đầu nàng còn tưởng là bẩm sinh, sau khi nàng xuyên qua, xem thử triệu chứng của mình liền biết là trúng độc. Sau khi nàng trúng độc không chỉ có gương mặt xấu xí mà đến vóc dáng cũng thô to.


Cho dù nàng đã nghiên cứu nhiều năm nhưng đến nay vẫn chưa tìm được cách giải độc, khó khăn lắm mới có manh mối thì buộc phải ngừng việc nghiên cứu mà xuống núi vì thọ yến của Linh Vấn Thiên.


Ly Diên bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Thược Dược: “Thược Dược tỷ, ta thật sự quá nhàm chán rồi. Trở về đã ba ngày nhưng lại phải quẩn quanh trong phòng suốt ngày, ta đã sắp mọc nấm luôn rồi. Tỷ tỷ tốt, tỷ cho ta đi làm chút chuyện đi, cho dù là rửa rau hay lau bàn cũng được mà.”


“Ly Diên, muội đừng làm khó ta, đó là lời căn dặn của đại tiểu thư. Muội vẫn nên ở yên trong phòng đi, sau khi yến hội kết thúc, muội muốn ra ngoài thế nào cũng được. Nhưng hiện tại muội phải ở yên trong phòng.”


Hai người đang nói chuyện đã thấy ở góc rẽ hành lang xuất hiện một bóng người cực kỳ thanh lệ thoát tục. Nữ tử mặc một bộ váy voan mỏng màu trắng, cái mũi thanh tú xinh xắn, lông mày như vẽ, môi đỏ như son, nhất là đôi mắt trong veo lóng lánh. Rõ ràng nàng đã trưởng thành nhưng trong đôi mắt kia lại trong trẻo không một chút tạp chất. Khí chất không dính khói lửa nhân gian như vậy khiến nàng thoạt nhìn như tiên nữ trên chín tầng trời hạ phàm, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.


“Vận Nhi?” Giữa mày Ly Diên hiện lên vui mừng. Người tới chính là đại tiểu thư con vợ cả của Linh gia – Linh Vận. Nàng vội vàng chạy tới, thoáng cái ôm tay Linh Vận, mềm giọng nói: “Vận Nhi tốt, tỷ để ta giúp đỡ chút đi! Ta đã ngủ ba ngày rồi, còn ở trong phòng nữa sẽ mốc meo mất!”


Linh Vận bất đắc dĩ nhìn nàng, gương mặt lộ vẻ khó xử.


Ly Diên vừa thấy thế vội vàng đổi vẻ mặt khác, gần như than thở khóc lóc: “Ta đã nói rồi, ta không muốn xuống núi, là tỷ muốn ta đi chung với tỷ. Tỷ biết rõ ta khác người thường, quỷ nhan trời sinh, mập mạp chậm chạp, bị người ta ghét bỏ…” Khi nàng nói tới khúc sau, rõ ràng giọng đã thấp xuống. Ly Diên cúi đầu, dáng vẻ đau lòng buồn bã.





Chương 3: Bất ngờ trong thọ yến


Nàng và Linh Vận đã sớm chiều ở chung bảy năm, sớm hiểu thấu tính tình nàng ấy thế nào. Từ trước đến nay Linh Vận đều ăn mềm không ăn cứng, vì vậy nàng vừa nói thế, nhất định Linh Vận sẽ đồng ý thả nàng ra ngoài.


Quả nhiên, sau khi Linh Vận trầm mặc hồi lâu mới cầm chặt tay nàng, trấn an vỗ vai nàng: “Được rồi, đừng buồn, ta kêu Thược Dược dẫn muội tới phòng bếp giúp đỡ, nhé?”


“Cảm ơn Vận Nhi!” Ly Diên chợt ôm lấy cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc của Linh Vận, bị nàng cười nhẹ né tránh: “Được rồi, muội còn nghịch ngợm như vậy, coi chừng ta lại đổi ý, phạt muội bị nhốt trong phòng mấy ngày nữa.”


“Đừng mà.” Ly Diên nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt. Tuy rằng nàng lật mặt nhưng trên gương mặt đen như than của nàng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.


Thược Dược đưa Ly Diên tới phòng bếp hỗ trợ. Nàng ta nhìn quỷ nhan của nàng, than thở nói: “Trong cả cái phủ này cũng chỉ có muội dám nói chuyện với đại tiểu thư như vậy.”


Ai mà không biết, tuy rằng đại tiểu thư mang gương mặt như thiên nữ hạ phàm, nhưng tính tình đó giờ lại kỳ quái xảo trá. Rất hiếm khi thấy nàng tốt với ai như vậy, cũng không biết nha đầu này hợp ý đại tiểu thư chỗ nào.


“Bọn ta có duyên chứ sao.”


Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến phòng bếp. Bởi vì là thọ yến nên có thể tưởng tượng được ở phòng bếp bận rộn thế nào. Thược Dược cân nhắc quỷ nhan của Ly Diên nên không dám để nàng làm việc gì dễ khiến người khác chú ý, chỉ cho nàng làm trợ thủ của một đầu bếp bên cạnh. Bọn họ bận rộn nửa ngày, tiền sảnh mới vang lên tiếng pháo nổ như sấm, tinh thần mọi người lập tức phấn chấn, bởi vì tiệc sắp bắt đầu rồi.


Chẳng mấy chốc đã có hạ nhân bắt đầu mang thức ăn lên. Ly Diên cố ý để tâm lau sạch vết dầu mỡ dính trên mỗi chồng bát đĩa rồi mới để hạ nhân mang đi. Đầu bếp dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng. Ông ta không ngờ rằng nha hoàn bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, vậy mà lại có suy nghĩ cẩn thận như vậy.


Chỉ trong vòng mấy canh giờ, Ly Diên và đầu bếp phối hợp không chê vào đâu được. Hai người cùng nhau làm việc, đang cười cười nói nói, đột nhiên quản gia dẫn theo một đám tôi tớ vào phòng bếp, sắc mặt âm trầm rất khó coi.


Đầu bếp thấy vậy vội vàng ngừng việc trong tay, cung kính nghênh đón: “Vương quản gia, ngài tới đây…”


“Tô sư phó, ta mời ngươi là để làm việc, không ngờ rằng ngươi lại gây chuyện cho ta. Ta cũng chỉ xử lý công bằng mà thôi, đồ ăn các ngươi làm xảy ra vấn đề khiến lão gia bực mình, vì vậy những người có liên quan đi theo ta một chuyến.”


Dứt lời, ông ta không cho đầu bếp cơ hội giải thích đã vung tay lên, tất cả những người có liên quan đều bị áp giải tới tiền sảnh, đương nhiên bao gồm Ly Diên.


Trong lòng Ly Diên buồn bực. Nàng luôn nhìn đầu bếp làm đồ ăn, cũng không có bất cứ sai lầm gì, không biết ở tiền thính miệng của ai độc như vậy. Đang yên đang lành có thể xảy ra vấn đề gì chứ?


Một đám người được đưa tới tiền sảnh xếp thành một hàng. Ly Diên cảm thấy tràn đầy khó hiểu về bầu không khí nặng nề xung quanh mình. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn len lén ngẩng đầu, muốn xem thử rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trong trí nhớ kia, cả người nàng không nhịn được run rẩy, lập tức cứng ngắc, toàn thân rét run nhìn chằm chằm bóng người kia.


Ông ta, sao lại ở đây?


Trong lòng Ly Diên thoáng cái hiện lên vô số nghi vấn và hoang mang, mà nhiều hơn chính là sợ hãi.


Từng cảnh, từng thước phim của bảy năm trước hiện lên trước mắt nàng. Nàng không bao giờ quên chính người này, cái người nàng gọi là phụ thân ruột thịt đã để mặc nàng bị đích mẫu đánh một trận tàn nhẫn, đích tỷ bắt nạt, cả nha hoàn và bà tử địa vị thấp cũng dám tùy ý giẫm lên đầu nàng. Vậy mà ông ta chưa từng ngăn cản, thậm chí còn chẳng hề trách cứ nửa lời.





Chương 4: Người cha cặn bã đột ngột xuất hiện


Từ khi Ly Diên ra đời, nàng đã vì quỷ nhan bẩm sinh của mình mà bị bỏ rơi ở hậu viện xa xôi của vương phủ, chỉ có một bà bà cẩn thận chăm sóc. Nhưng vào năm nàng ba tuổi, bà bà vì che chở cho nàng mà bị tra tấn đến chết. Kỳ thật vào lúc ấy chủ nhân của cơ thể này cũng đã chết rồi, linh hồn của nàng xuyên qua mà tới, tiếp nhận cơ thể bị tàn tạ yếu ớt này. Đồng thời cũng vào năm ấy, sau khi Ly Diên lại trải qua một trận đòn dã man, nàng mới quyết định liều mạng bỏ trốn.


Điều khiến lòng người rét lạnh hơn chính là: sau khi nàng xuyên qua, dựa vào tài năng và học vấn của tiến sĩ y học kiếp trước, nàng không tốn chút công sức đã biết quỷ nhan bẩm sinh của mình là do đâu. Thật sự không phải bẩm sinh, mà là bị người ta hạ kịch độc đến tận bây giờ. Nhất là khi tuổi nàng càng lớn, cơ thể của nàng cũng vì độc tố mà càng lúc càng béo lên.


Giờ phút này, nàng nhìn người cười rộ lên rõ ràng ôn hòa vô hại kia, trong lòng chỉ cảm thấy căm thù và oán hận tới tận xương tủy.


Đúng vậy, nàng hận. Nếu như Ly Diên được lựa chọn, đời này kiếp này nàng cũng sẽ không chọn người này làm phụ thân.


Vốn tưởng rằng nàng bỏ trốn đã được tự do, cho rằng đã cách xa cái nhà khiến mình vô cùng căm hận kia, không ngờ rằng sinh thời còn gặp lại gương mặt khiến mình vô cùng buồn nôn. Ly Diên nhếch môi giễu cợt, trước khi nam nhân kia nhìn thấy mình, nàng nhanh chóng gục đầu xuống, cố ý lui ra ngoài…


Đáng tiếc nàng đã quên hôm nay là dịp gì, thọ đản bảy mươi của phụ thân Linh Vô Nhai – trang chủ thiên hạ đệ nhất trang Linh gia trang – Linh lão, khách mời có ai không phải nhân vật nổi tiếng, thế lực quyền quý từ mọi tầng lớp? Động tác nhỏ của nàng làm sao thoát được ánh mắt của bọn họ? Không hề bất ngờ, Vương quản gia lập tức kéo nàng tới chính giữa đại sảnh. Trước mắt bao người, bọn họ đều nhìn nàng. Đương nhiên cũng bao gồm người nàng gọi là phụ thân —— Khang thân vương đương triều – Ly Hồng Đào.


Lúc Ly Hồng Đào thờ ơ ngước mắt nhìn về phía nha hoàn có gương mặt ngăm đen, hơn nữa vô cùng thô béo xấu xí trong đại sảnh, đồng tử ông ta chợt co lại. Ly Hồng Đào đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Ly Diên tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị và kinh ngạc.


Sao nó lại ở đây? Con nha đầu chết tiệt này, chẳng lẽ mấy năm qua nó đều trốn ở Linh gia trang?


“Khang thân vương, ông có lời gì muốn nói à?”


Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Linh Vô Nhai lạnh nhạt từ trên chủ vị truyền xuống. Ly Hồng Đào lặng lẽ hoàn hồn, bấy giờ mới phát hiện trong đại sảnh chỉ có một mình ông ta bỗng dưng đứng dậy. Bịn họ không hiểu lắm, cũng không biết ông ta có ý kiến gì?


Lúc ông ta nhìn Linh Vô Nhai, định nói ra thân thế của Ly Diên lại đột nhiên tới điều gì. Ánh mắt ông ta liên tục đảo qua Linh Vấn Thiên, Mộ Thiến và Ly Diên. Sau khi Ly Hồng Đào phát hiện hai người trước đều mặt mày bình tĩnh, mà người sau thì ăn mặc đơn giản, thậm chí còn đeo tạp dề nấu ăn, ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, che giấu ánh mắt nhìn Ly Diên, lạnh lùng nói: “Không có gì!” Sau đó ông ta liền ngồi xuống, không nói thêm một chữ.


Linh Vô Nhai thấy vậy, trên gương mặt tinh xảo như dao gọt xẹt qua suy nghĩ sâu xa cực nhanh, lướt qua rồi biến mất, nhanh đến mức không có ai bắt được.


Đôi mắt rét buốt của ông ta nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Ly Diên luôn thẳng lưng đứng giữa đại điện, đúng mực trước mắt, ánh mắt hơi dừng lại: “Ly Diên? Sao ngươi lại ở đây?”


Ông ta vừa, hiện trường lập tức xôn xao. Tỳ nữ có thể khiến Linh Vô Nhai nhớ tới có lẽ không phải bình thường, nhưng thoạt nhìn nha đầu này vừa xấu vừa béo, không hề có chỗ nào hấp dẫn được người khác mà, cuối cùng nàng là ai?


Trước sự tò mò của người ở hiện trường, rốt cuộc Linh Vô Nhai cũng dời ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng về phía con gái mình Linh Vận – người luôn vặn khăn, lo lắng mà nhìn nãy giờ: “Người là của con, có chuyện gì đây?”





Chương 5: Hung thủ chính là ta


Cuối cùng Linh Vận cũng có cơ hội nói chuyện, nàng đang định giải vây cho Ly Diên, đột nhiên một giọng nói thờ ơ lại vang lên trong đại sảnh: “Không liên quan tới tiểu thư, việc này là do nô tỳ làm, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”


Tất cả mọi người sứng sờ, nhìn về phía thiếu nữ cười đến mức mặt mày lạnh lùng trong đại sảnh. Chẳng lẽ hung thủ… chính là nàng?


“Ly Diên, muội có biết mình đang nói gì hay không? Có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì hay không? Muội còn chẳng biết rõ ràng tình huống mà đã ôm trách nhiệm vào người? Muội ngốc hay ngớ ngẩn vậy hả?”


Linh Vận mặc kệ trường hợp và lễ nghi, đột nhiên rời khỏi vị trí của mình, lao tới bên cạnh Ly Diên, sợ nàng nói thêm một chữ.


Linh Vận thấy bờ môi Ly Diên mấp máy thì liếc nàng một cái cảnh cáo. Rồi nàng ấy lập tức đưa mắt nhìn về phía người ngồi ngay ngắn trên chủ vị, giống như tọa sơn quan hổ đấu, vĩnh viễn vững như bàn thạch, có quyền lực cao nhất ở Linh gia trang, cốc chủ Dược Vương cốc đức cao vọng trọng lớn nhất trong võ lâm – Linh Vấn Thiên Linh lão, lo lắng nói: “Gia gia, chuyện này có điều kỳ quặc, tuyệt đối không phải do Diên Nhi hạ độc, cháu gái dám lấy đầu trên cổ cam đoan với ngài!”


Đôi mắt đã trải qua thăng trầm lấp lánh ánh sáng khôn ngoan của Linh Vấn Thiên lướt qua vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Linh Vận, rồi nhìn về phía bóng lưng có vẻ hơi cô quạnh đứng giữa đại sảnh.


Đứa bé này, tuy rằng ông không quan sát từ nhỏ tới lớn, nhưng cũng đã nhìn bảy năm. Trong bảy năm này, nàng phát triển từng chút một. Thiên phú của nàng dị bẩm, ngay cả ông cũng cảm thấy đáng quý. Nhất là nàng còn có sự bền bỉ trời sinh, không sợ mệt không sợ khổ, càng không để ý việc người ngoài châm chọc quỷ nhan của mình. Nàng một lòng dành hết tinh thần và sức lực vào việc nghiên cứu y thuật và không ngừng thử nghiệm các chất độc kỳ lạ lên cơ thể mình. Từ khi nàng xuống núi tới nay còn chưa quá ba ngày, ông không tưởng tượng nổi có thâm cừu đại hận thế nào mới khiến nàng hạ độc tân khách ở đây. Chuyện này không hợp với lẽ thường, vì vậy ông cực kỳ chắc chắn nàng đang nói dối.


Nhưng khi ông nhìn sắc mặt đứa nhỏ này, hình như lại không giống bị người ta uy hiếp. Chẳng lẽ… nàng có điều gì khó xử?


“Diên Nhi, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Ngươi chắc chắn chuyện vừa rồi là mình làm à?” Ánh sáng khôn ngoan trong mắt lão gia tử chuyển động. Ly Diên hơi áy náy nhìn ông một cái, sau khi im lặng một lát thì kiên định nói: “Ly Diên chắc chắn, cảm ơn lão gia tử đã cho Ly Diên cơ hội này. Nếu có kiếp sau, nhất định nô tỳ sẽ báo đáp ân tái sinh của ngài.”


Dứt lời, Ly Diên cứng rắn dập đầu lạy Linh Vấn Thiên ba cái, sau đó không kiêu ngạo không tự ti ngước mắt nhìn thẳng vào Linh Vô Nhai: “Lão gia tử, xử lý thế nào, Ly Diên không một câu oán hận.”


Linh Vấn Thiên hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời giải thích của nàng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy ngươi nói cho lão phu nghe, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì?”


“Trúng độc, có người trúng độc.”


“Ai? Thế nào? Trúng độc gì?”


Từng tiếng chất vấn khiến Ly Diên há to miệng, nghẹn họng không nói nên lời.


Kết quả trong dự liệu, Linh Vấn Thiên lạnh lùng lườm nàng, sau đó mới nhìn về phía tân khách đang ngồi, ung dung nói: “Thật không dám giấu giếm, đứa bé Ly Nhi này đi theo bên cạnh lão phu từ nhỏ. Tính tình nó thế nào, lão phu cũng hiểu hơn bất kỳ ai. Nha đầu này xuống núi còn chưa quá ba ngày, trong ba ngày này luôn không bước chân ra khỏi nhà, không thể nào liên lạc với người bên ngoài. Huống hồ, nó cũng không có lý do hạ độc. Đứa bé này không cha không mẹ, lại không có thù oán gì với người khác, sao lại hạ độc vào thức ăn được? Lão phu có thể dùng vinh dự cả đời của mình để đảm bảo với mọi người, hung thủ, tuyệt đối không thể là nó!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Cải Thiên Nghịch Đạo

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom