• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nghe Nói Em Cũng Thích Anh (1 Viewer)

  • Chương 7

Chương 7
Hôm nay Vương Tiệp cảm thấy vô cùng cảm động, cuối cùng Thư Thư nhà chị cũng đã trưởng thành, không quấy phá nữa rồi!
Cho tới bây giờ, chị chưa từng thấy nghệ sĩ nhà chị lại đẹp đẽ cao quý tới vậy.
Hôm nay Đỗ Vu Thư thật sự rất cao quý, không ngồi ở phim trường nữa, trực tiếp đi vào phòng nghỉ, bảo phải ngủ bù, Vương Tiệp thấy quầng thâm đen dưới mắt Đỗ Vu Thư, nên quyết định để cô ngủ một giấc thật ngon, còn mình thì chạy ra ngoài chơi điện thoại.
Không thể nhịn được sự hạnh phúc trong mình, Vương Tiệp mở Wechat nhắn tin cho Vệ Mông -- "Vu Thư nhà tôi trưởng thành rồi! Lạnh lùng quý phải còn đẹp trai nữa nhé! (ôm má) (trái tim) (trái tim)"
Quan hệ của Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An không tốt, cứ gặp nhau là lại cãi ì xèo, sau lưng thì dìm người hết sức có thể, nghệ sĩ có thể tùy hứng như vậy, nhưng ngời đại diện thì đành khổ sở nín nhịn, Vương Tiệp và Vệ Mông thường xuyên phải giữ chặt nghệ sĩ nhà mình rồi xin lỗi nhau, đã vậy còn phải cố gắng níu kéo mối quan hệ một chút, nên chẳng bao lâu, tình hữu nghị cách mạng thân thiết được thành lập.
Hậu trường của Đỗ Vu Thư rất chắc chắn, là một người lạnh lùng thần bí, Diệp Tĩnh An làm người thần bí khó gần, hai người nghệ sĩ 'cấu ngắt' chết đi sống lại, nhưng trong lòng người đại diện có một cây thước đo, biết những ai không nên đắc tội thì tốt nhất là đừng đụng vào, đã vậy, hai người cứ cắn xé nhau thế này, nhưng chưa từng đâm sau lưng, nói chung làm người cũng ngay thẳng, giữ vững nguyên tắc hài hòa tốt đẹp của xã hội, trong khi đó, hai người đại diện lại đối xử với nhau rất khách sáo, thường xuyên qua lại, dần rồi cũng thành quen.
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau mà ngỡ như từng quen.
Vương Tiệp và Vệ Mông thường bị nghệ sĩ nổi giận, thường trải qua những tình huống tương tự, nên từ từ thành bạn bè, thêm tài khoản Wechat của nhau, từ ngày mà hai người bọn họ không thể nhịn nổi cái hành vi ngây thơ của nghệ sĩ nhà mình nữa, hai người cứ liên tục nhắn tin cho nhau không dừng được!
Ai bảo cả hai nghệ sĩ nhà bọn họ đều độc mồm độc miệng như vậy? Từng giây từng phút lúc nào cũng làm người ta phải ói máu!
Vì vậy, ngày hôm nay, Vương Tiệp cảm động muốn khóc, vô cùng vui mừng gửi tin nhắn cho Vệ Mộng.
Vệ Mông suýt nữa đã bị hại chết rồi.
Hôm nay tâm trạng của Diệp Tĩnh An không được tốt lắm, thái độ kỳ lạ lúc sáng của Đỗ Vu Thư làm anh khẽ nhíu mày, vào phim trường thì phát hiện Đỗ Vu Thư đi thẳng và phòng nghỉ, chứ không ngồi ở bàn như mọi khi, điều này càng khiến anh chắc chắn với suy đoán của mình hơn, hôm qua nhất định là có chuyện gì đó xảy ra rồi, nên hôm nay Đỗ Vu Thư mới sai sai như vậy.
Diệp Tĩnh An nhíu mày nhìn xung quanh phim trường, người anh muốn tìm không có ở đây, nên tự nhiên anh cũng không ngồi ở bàn dưới làm gì, anh xoay người đi thẳng vào phòng nghỉ của mình, dọc đường, anh tự hỏi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng chiều hôm qua Đỗ Vu Thư vẫn còn hăng hái đấu với anh mà.
Diệp Tĩnh An nhíu mày nhìn điện thoại, Vệ Mông nói mấy câu đã bị thái độ hờ hửng của anh cắt đứt, tức giận tới nỗi rất muốn bấm vào vai anh mà gào thét, nhưng thấy Diệp Tĩnh An khẽ nhíu mày, Vệ Mông quyết định đi ra ngoài.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Vệ Mông không biết rốt cuôc vì cái gì mà tâm trạng Diệp Tĩnh An lại tệ đến vậy, mới sáng nay anh ta đi đón anh thì anh vẫn còn bình thường mà, nhìn qua còn có vẻ không tệ nữa, tuy bây giờ vẻ mặt anh vẫn lịch sự xa cách như cũ, nhưng ở cùng anh đã lâu, sao Vệ Mông không nhìn thấu tâm trạng anh được?
Vệ Mông hậm hực lấy điện thoại ra, mở Wechat lên, liền nhìn thấy tin nhắn khoe khoang Vương Tiệp gửi tới, đau lòng quá đi thôi.
'Cạch cạch', đang đánh một đống chữ, đột nhiên có giọng nói từ sau lưng truyền tới, "Thì ra là quan hệ giữa người đại diện của tôi và người đại diện của Đỗ Vu Thư tốt tới vậy luôn à?"
Một người hát ba người xướng thật là vi diệu, tay Vệ Mông run lên, suýt nữa đập vỡ luôn điện thoại.
"Tĩnh, Tĩnh An?..." Vệ Mông cố gắng nở nụ cười với Diệp Tĩnh Anh, theo bản năng dấu diện thoại ra sau.
"Hả?" Diệp Tĩnh An cười nhạt, nụ vười đáng sợ tới nỗi Vệ Mông run rẩy cả người, trái tim liên tục đập 'thình thịch', thật sự có thể ngừng lại luôn!
"Cậu đừng..." Vệ Mông rất muốn khóc cho Diệp Tĩnh An xem.
"Tối nay, tổ tiết mục chương trình 'Tung hoành ngang dọc' tổ chức liên hoan cho sáu vị khách mời cố đinh." Diệp Tĩnh An dựa vào cửa, đôi mắt cười như không, "Tám giờ, lầu ba 'Ngọc Thụ' "
Vệ Mông theo bản năng nói: "Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?"
Theo lý thuyết, chẳng phải tổ tiết mục tổ chức liên hoan gì đó phải nói với người đại diện trước sao?
"Là tôi mới vừa quyết định đấy." Diệp Tĩnh An cười nhạt đẩy cửa ra nói: "Cơ hội lấy công chuộc tội đã tới, thưa quý ngài đại diện."
Nói xong, Diệp Tĩnh An trực tiếp đi vào phòng nghỉ còn khóa trái cửa.
Vệ Mông: "...QAQ!"
Hôm nay, ngài Vệ Mông lại bị nghệ sĩ của mình ăn hiếp nữa rồi, vẫn như cũ, thôi bỏ đi.
Chiều hôm qua, Diệp Tĩnh An xin về sớm, phân cảnh bị thiếu một đoạn lớn, hôm qua chỉ mới quay trước các cảnh cùng quần chúng bù vào hôm nay, còn bây giờ đa số là cảnh của Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư không muốn gặp Diệp Tĩnh An, là chuyện hoàn toàn không thể.
Diễn cảnh đầu tiên, đã NG cảnh ngọt ngào hơn bảy, tám lần.
Đỗ Vu Thư đi ra khỏi phòng nghỉ, thấy tổ đạo diễn và nhân viên công tác ai cũng vào vị trí, hoa đào đã chuẩn bị xong xuôi, Diệp Tĩnh An đứng dậy, đẹp trai tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, đôi mắt hút hồn mang theo chút ý cười nhàn nhạt, tróng giây phút, cô dừng bước chân lại.
Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nhắm mắt, cô mặc cả bộ đồ trắng, mái tóc dài đen nhánh được cột thành đuôi ngựa, nhìn có vẻ vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, cứ như là một cô nữ sinh cấp hai vậy, có một lọn tóc rủ xuống bên tai, càng tăng thêm phần nữ tính của cô.
Mày là diễn viên, ảnh hậu Đỗ ạ.
Đỗ Vu Thư thầm niệm vài câu, lúc đi tới nơi, quay đầu nhìn Diệp Tĩnh An tự nhiên cười nói, mắt phượng nhếch lên, toát ra vẻ gợi cảm, khoảnh khắc đó thật sự là đúng nguyên vọng của anh.
Diệp Tĩnh An sững sờ, đạo diễn Trương trầm trồ khen ngợi: "Đúng! Giữ vững trạng thái này nhé! Cố gắng một lần rồi qua luôn!"
Mặt Diệp Tĩnh An vẫn không thay đổi gì: "...À"
Chẳng lẽ ngoại trừ tôi ra, không ai phát hiện hôm nay Đỗ Vu Thư có gì đó kỳ lạ à?
Đôi mắt Diệp Tĩnh An chợt lóe lên, anh khẽ cười nói: "Ảnh hậu Đỗ, đừng làm đạo diễn Trương thất vọng nha."
Miệng thì cười dịu dàng, mà trong mắt thì toàn là sự giễu cợt.
-- Đó là vẻ mặt mà Đỗ Vu Thư ghét cay ghét đắng.
Đỗ Vu Thư bình thường hay châm chọc đã trở về, bây giờ cô chỉ cười nhẹ, "Đương nhiên."
Đi thẳng tới vị trí chỉ định, Diệp Tĩnh An nhíu mày lại.
Rốt cuộc, hôm nay Đỗ Vu Thư bị làm sao vậy?
"...Bắt đầu!"
Đột nhiên giọng nói oang oang của đạo diễn Trương xuất hiện, bầu trời lại xuất hiện một mảng màu hồng, trong khoảnh khắc cô gái nghiêng đầu, đôi mắt ngập tràn nụ cười, nhưng vẫn cố gắng che dấu tình cảm chân thành của thiếu nữa.
Góc váy khẽ bay, sắc mặt cô gái hơi hồng, lúc nhìn thấy đôi mắt của người con trai kia, dường như hơi hơi giật mình cúi đầu xuống, để lộ cái cổ trắng nõn, và đôi tai đỏ bừng.
"Nguyệt Nguyệt..."
Chàng trai trẻ ôm ấp tình cảm thơ ca, giọng nói dịu dàng trầm thấp, có chút tình cảm không nói nên lời, dưới bầu trời đầy hoa, trong đôi mắt đào hoa kia chi thấy được một người.
"Anh Hi Lê..."
Giọng nói cô gái ngọt ngào, ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngón tay vô ý lướt qua một chút, góc váy bay bay, gò má ửng đỏ, xinh đẹp nhã nhặn không nên lời, cô chưa ngẩng đầu lên hết, chỉ dừng lại ở một khoản rồi như được bơm hoi, bất chợt mạnh mẽ ngẩng lên.
Ánh mắt hai người, nhìn nhau...
Dịu dàng lưu luyến, cô gái ngại ngùng, chàng trai dịu dàng yêu chuông.
Bầu trời đầy cánh hoa màu hồng, dường như cũng có sức hút, hai người vô ý bước tói gần nhau.
Cánh hoa bay bay, giơ tay nắm chặt nhau, một cánh hoa rơi trên tay hai người.
"Cắt -- !" Giọng của đạo diễn Trương vô cùng vui sướng, đạo diễn Trương vừa dứt lời, Đỗ Vu Thu lập tức buông tay Diệp Tĩnh An ra, tay anh rủ xuống, suy tư nhìn cô.
"Chuẩn bị cảnh mới một chút đi!"
Đỗ Vu Thu khẽ thở dài, cảnh khó khăn nhất cũng đã tới.
Diệp Tĩnh An, anh có biết không? Tôi ghét nhất là diễn cảnh này.
Thật sự rất ghét.
Đỗ Vu Thư thay quần áo, hôm nay cô có rất nhiều cảnh, cả đêm đã không chợp mắt được, cơ thể lại bị cô hành hạ như vậy bây giờ hình như không được khỏe nữa rồi.
"Ảnh hậu Đỗ." Diệp Tĩnh An nhẹ nhang nói, giọng nói của anh rất dễ nghe, Đỗ Vu Thư dường như không nghe thấy anh nói, cô vội vàng đi khỏi đó, rồi lại bị người đại diện kéo đi.
Diệp Tĩnh An cảm thấy hơi buồn chán, thời tiết tháng tám đúng là quá oi bức, hôm nay lại phải mắc áo sơ mi quần tây, trên trán anh đổ đầy mổ hồi, làm trái tim anh cũng phiền não theo.
"Thương lượng xong rồi à?" Diệp Tĩnh An đứng sau lưng Vệ Mông hỏi.
Vệ Mông: "... Không có."
"À." Diệp Tĩnh An khẽ cười, rồi xoay người đi vào phòng thay đồ, mỉm cười nói: "Thời gian lập công chuộc tội đã sắp hết rồi, quý ngài đại diện."
Vệ Mông: "..."
Sao hôm nay nghệ sĩ của mình lại đáng sợ quá vậy QAQ!
Rốt cuộc, hôm qua có chuyện gì đã xảy ra thế?
Diệp Tĩnh An tháo nút áo ra, uống một ngụm nước, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Anh rất hy vọng hôm nay mình sẽ nhận được một đáp án hài lòng.
Nhắm mắt lại, đôi mắt phượng mang theo chút tình cảm lại xuất hiện trước mắt anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hơi ngại ngùng, "... Anh Hi Lê ...."
Nếu, đổi 'anh Hi Lê' thành Tĩnh An, chắc sẽ hay hơn.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, anh nghĩ, anh có thể sẽ được nghe cô gọi như vậy, lúc nào cũng được nghe.
Bên ngoài, Vệ Mông mặt ủ mày ê, gửi cho Vương Tiệp một tin nhắn, "Hậm mộ cô ghê ( khóc ) ( khóc ) ( khóc )"
Vương Tiệp nhanh chóng gửi lại, là hình vuốt ve đầu chó, khóe miệng Vệ Mông giật giật, anh ta hỏi thử: "Là bạn bè đúng không? Giúp tôi một việc nha?"
Lần này, Vương Tiệp gửi lại còn nhanh hơn khi nãy, "Tôi thấy là chẳng phải chuyện tốt lành gì."
"Nên là, cái thuyền tình bạn nhỏ nhắn này đã bị lật rồi nhé ( bái bai )."
Vệ Mông: "...!!!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

NGHE NÓI EM THÍCH TÔI
  • :Cát Tường Dạ
NGHE NÓI TA LÀ NPC
  • Phong Hoa Ý
NGHE NÓI ANH LÀ NAM CHÍNH
  • 月亮与六遍是
Chương 7
NGHE NÓI TÔI YÊU THẦM EM
  • Tiểu Tíc Tắc'小闹钟'
Chương 10...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom