• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nghe Nói Em Cũng Thích Anh (2 Viewers)

  • Chương 4

Chương 4
"Cắt cắt cắt!!" Đạo diễn Trương vô cùng nhức óc nói: "Lúc đầu cái bầu không khí tốt lắm mà, sao tự nhiên kết quả lại...!"
Đạo diễn Trương vứt kịch bản xuống đất, tức giận hét: "Kéo hai cô cậu này ra ngoài đánh chết cho tôi!"
Đỗ Vu Thư: "..." Mất mặt quá đi.
Diệp Tĩnh An: "..." Đúng là tốt ghê hồn.
Đạo diễn Trương tức giận thở hồng hộc, vừa nãy không khí của hai người rất tốt, thế mà cuối cùng lại bị hủy bởi...
Ánh mắt.
Các phân đoạn đều bị phá hết cả luôn rồi.
Hai người cứng đờ, chỉ có một giây thôi, mà đã hủy hết cả phân đoạn!
Sắc mặt đạo diễn Trương u ám, phó đạo diễn Lý vỗ vai ông, nói: "Nếu không được thì để hậu kỳ cắt ghép đi."
Mặt đạo diễn Trương càng đen hơn.
"Cút cút cút!" Đạo diễn Trương tức giận rống lên: "Cút đi đọc lại kịch bản đi!"
Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đành phải rời đi, vẻ mặt hai người không được tốt lắm, hiếm khi hai người đi cùng nhau mà không cãi vả gì.
Tâm trạng của cả hai đều không tốt, trên mặt chỉ có vẻ, Đỗ Vu Thư lãnh đạm, Diệp Tĩnh An càng khó gần hơn.
Bởi vì đạo diễn nổi lửa, cả phim trường hiếm lắm mới được yên tĩnh và phút.
Vương Tiệp vội vàng kéo Đỗ Vu Thư về, đưa ly nước ấm rồi khoác áo lên người cô, mở miệng an ủi cô, nhưng chị không biết nói gì hơn, đành ôm Đỗ Vu Thư vỗ vai cô vài cái.
Đỗ Vu Thư lười biếng nhìn chị một cái, mở miệng nói: "Đau."
Vương Tiệp thấy cô chịu nói chuyện, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nếu không đau thì vỗ em làm gì?"
Đỗ Vu Thư lườm chị mọt cái, im lặng vài phút rồi đột nhiên nói: "Vương Tiệp, chị nói xem, em đây phải cần hậu kỳ cắt ghép thì mới được sao?"
Vương Tiệp thầm nghĩ, cô nương ơi, đừng để bụng mấy chuyện vặt vãnh này nữa được không, vậy có khác ép chị vào được chết đâu, chị vội vàng nói: "Cắt ghép thì sao? Có phim nào mà không cắt ghép đâu? Sao, em xem thường cắt ghép à? Nếu đã tồn tại thì phải có lý do, em biết không! Nếu không có hậu kỳ cắt ghép, thì cái bộ phim đó còn cách nào để xem nữa à?"
Vương Tiệp thấy Đỗ Vu Thư không nói gì, chỉ vỗ vai cô, nói tiếp: "Cắt ghép thì đã sao? Nếu mấy em..."
"Em phải đi tìm Diệp Tĩnh An nói chuyện." Im lặng thật lâu, Đỗ Vu Thư đột nhiên đứng dậy, bỏ áo khoác trên người xuống, thản nhiên nói.
Cô giống như đang nói 'hôm nay trời rất đẹp', Vương Tiệp sợ tới nỗi trực tiếp kéo cô ngồi xuống ghế.
"Tiểu tổ tông ơi." Vương Tiệp đau khổ nói, "Em đừng làm loạn nữa được không? Em còn định đi tìm Diệp Tĩnh An tranh cãi nữa à? Chúng ta là con gái dịu dàng, không được động thủ, cũng không được động miệng luôn nhé...!"
Đỗ Vu Thư kìm nén không trợn mắt, trong lòng cô vô cùng bất lực, chẳng lẽ quan hệ của cô và Diệp Tĩnh An tồi tệ tới vậy sao? Tệ tới nỗi cô chỉ mới nói đi tìm anh nói chuyện thôi, mà người đại diện đã nghĩ là cô định đi cãi nhau rồi.
Cô hơi buồn bưc.
Tâm trạng Đỗ Vu Thư tồi tệ hơn một chút.
"Em chỉ muốn tìm anh ta nói chuyện một chút thôi mà, em sẽ không đem chuyện ân oán cá nhân vào công việc đâu." Vẻ mặt Đỗ Vu Thư không thay đổi giải thích, bụng đã đau rồi, mà đầu còn đau theo, đúng là thật khó chiu, "Dù sao bọn em cũng có thể được coi là phái diễn xuất, cảnh quay đơn giản vậy mà quay không xong, đã vậy còn cần phải cắt ghép nữa, nói ra là muốn mất mặt luôn rồi."
"Em đi nói chuyện với anh ta một chút, em thề lần này chỉ bàn chuyện công việc thôi, tuyệt đối sẽ không gây gỗ với anh ta đâu." Thấy Vương Tiệp nghi ngờ nhìn mình, Đỗ Vu Thư nói thêm.
Vương Tiệp cảm động, chị thầm nghĩ, "Bảo bối à, em trưởng thành rồi, chị cảm động quá đi mất."
Đỗ Vu Thư bình thản nhìn chị.
"Bảo bối, em bây giờ đẹp trai lắm, chị muốn gả cho em quá đi!"
Đỗ Vu Thư không thay đổi chút nào: "Xấu quá, em từ chối."
Vương Tiệp: "..."
Đỗ Vu Thư đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Tĩnh An, Vệ Mông như bị đại dịch, nhìn Vương Tiệp nhờ giúp đỡ: SOS chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Vương Tiệp không thèm để ý tới cậu ta
Vẻ mặt Đỗ Vu Thư không thay dổi: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Vệ Mông kinh sợ, đánh mạnh vào cánh tay mình, đau quá.
Diệp Tĩnh An hé môi, khóe môi khẽ nở một nụ cười, "Được."
Đỗ Vu Thư vừa thấy biểu hiện của anh liền nổi giận.
Các diễn viên đang nghỉ ngơi tò mò nhìn qua, thỉnh thoảng lại liếc qua một cái, Đỗ Vu Thư lạnh nhạt nói: "Làm diễn viên phải có chút chuyên nghiệp chứ."
Diệp Tĩnh An khẽ cười, trong mắt hiện lên ánh cười, "Cô đang nói tôi không chuyên nghiệp đấy à?"
Vương Tiệp nắm tay Đỗ Vu Thư, thầm nghĩ, tuyệt đối đừng có xúc động, tuyệt đối đừng nha bảo bối!
Đỗ Vu Thư bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Tôi không có nói như vậy."
"À." Diệp Tĩnh An cười lạnh, "Vậy ảnh hậu Đỗ có ý gì đây?"
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân mình bây giờ không phải là lúc để bùng nổ, bụng cô đau hơn rồi, khuôn mặt cô càng lạnh, "Đừng đem chuyện ân oán cá nhân vào phim trường!"
Diệp Tĩnh An mỉm cười, "Hả?"
Anh tới gần Đỗ Vu Thư, đột nhiên cô nhìn thấy gương mặt to đừng của Diệp Tĩnh An ngay trước, cô theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng cứng rắn nhịn lại.
"Ảnh hậu Đỗ, cô xác định cô làm được à?"
Diệp Tĩnh An cười như không cười, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt Đỗ Vu Thư, làm cô hơi ngứa ngáy, đôi mắt anh vô cùng trong trẻo, hiện lên một chút khinh thường, nhưng sâu trong đôi mắt kia, Đỗ Vu Thư như nhìn thấy dòng cảm xúc chạy ngang qua --
"Đương nhiên." Đỗ Vu Thư nghe thấy mình trả lời như vậy, bình tĩnh, cứng nhắc, nghiêm túc, giải quyết mọi việc.
"Tôi đây cũng có thể." Trong giây lát, Diệp Tĩnh An kéo dài khoảng cách giữa hai người, xoay người rời đi, lạnh nhạt nói: "Không đem chuyện ân oán cá nhân vào công việc, đây chính là sự chuyên nghiệp của một diễn viên, may là ảnh hậu Đỗ vẫn còn biết điều này."
Lời nói của Diệp Tĩnh An khéo léo mang theo sự giễu cợt, nhưng Đỗ Vu Thư không trả lời.
Vương Tiệp kéo tay Đỗ Vu Thư, vừa nãy nghệ sĩ nhà mình giằng co với Diệp Tĩnh An không hề yếu thế chút nào, thế mà bây giờ cô lại có trạng thái hơi yếu ớt, Vương Tiệp không yên tâm hỏi, "Bảo bối, không sao chứ?"
"Không sao." Đỗ Vu Thư rũ mặt xuống, thản nhiên nói: "Em chỉ đau bụng thôi, nước ấm đã có chưa?"
"Có có có!" Vương Tiệp đỡ Đỗ Vu Thư ngồi xuống, xoay người đi lấy nước ấm.
Vừa trong mắt Diệp Tĩnh An lóe lên một chút cảm xúc, là mất mát sao?
Đỗ Vu Thư hoảng hốt nghĩ, rốt cuộc là anh đã đánh mất thứ gì?
Vương Tiệp đưa nước cho Đỗ Vu Thư, thấy cô ngồi ngẩn ngơ, chị đau lòng nói: "Bảo bối à, em không sao chứ?"
"Em không sao mà." Đỗ Vu Thư lấy lại bình tĩnh, nhận lấy cái ly, nở nụ cười, "Đau bụng, khó chịu."
Vương Tiệp sờ đầu Đỗ Vu Tư, xoay người nói vài thứ với trợ lý, Tiểu Bạch gật đầu liên tục rồi rời khỏi phim trường.
Quả nhiên, vừa nãy chỉ là ảo giác mình mà thôi, Đỗ Vu Thư nhấp một ngụm nước, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Loại người như anh, làm sao có thể mất cái gì được?
"Cậu đi nói với đạo diễn Trương một tiếng." Diệp Tĩnh An nói với Vệ Mông: "Tôi và Đỗ Vu Thư thử lại một lần nữa, lần này, nếu không thành công, tôi sẽ để ông ấy mang tôi đi nấu canh."
Vệ Mông ngây người, thấy Diệp Tĩnh An trừng mắt nhìn mình, cậu ta đành phải đau khổ đi tìm đạo diễn Trương.
Đạo diễn Trương hừ lạnh, mắng Diệp Tĩnh An một trận, Vệ Mông đành phải đứng nghe, cũng chả dám nói đỡ cho nghệ sĩ mình vài câu.
Trương Duệ, người được gọi là đạo diễn, ông là đạo diễn nổi tiếng trong nước, vô cùng khó tính, là chòm sao Xử Nữ đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, các nhà đầu tư trong nước ai cũng muốn được đầu tư vào phim của ông, có thể nói, ông là một cây cổ thụ trong giới giải trí.
Cuôi cùng, đạo diễn Trương cũng đồng ý cho bọn họ một cơ hội, đối với Xử Nữ theo chủ nghĩa hoàn mỹ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà nói, trong phim của mình nhất định không được có một chút tỳ vết nào.
Vệ Mông quay lại báo cáo với Diệp Tĩnh An, tiện thể kể luôn chuyện mình bị mắng thảm tới cỡ nào, Diệp Tĩnh An không cho ý kiến gì, cũng chẳng nói một lời, Vệ Mông cảm giác mình khổ quá mà.
Diệp Tĩnh An khẽ 'hừ' một tiếng, không để cậu đi, chẳng lẽ phải để Đỗ Vu Thư bị mắng à?
Trong mắt lộ ra chút giễu cợt, Diệp Tĩnh An cười lạnh.
Bây giờ đang quay cảnh của bà chủ tiệm hoa và sát thủ, đạo diễn Trương nói sau cảnh này sẽ để Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An thử lại một lần nữa, Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sau, rồi lật xem lại kịch bản.
Đây chính là nhận được giấy tập trung quân sự đó, đừng có bảo vệ mình theo phản xạ có điều kiện nữa.
Bên kia, buổi sáng sau khi tổ tiết mục của 'Hợp tác liên hoành' nhận được tin nhắn của Vương Tiệp thì có hơi đau đầu, huyệt thái dương của đạo diễn cũng co rút đau đớn, hỏi "Cậu nói cái gì? Đỗ Vu Thư cũng nhận lời luôn rồi?"
"Đúng." Vẻ mặt người kia không hề thay đổi nói, "Sáng nay chín giờ mười tám phút, chúng tôi có nhận được tin nhắn từ người đại diện Vương Tiệp của Đỗ Vu Thư, bọn họ đồng ý tham gia chương trình thực tế lần này."
"Đùa cái gì vậy!" Đạo diễn tuyệt đối không vui vẻ gì, cất cao giọng nói: "Chẳng phải hôm qua Diệp Tĩnh An cũng đồng ý luôn rồi sao?"
"Đúng vậy đó." Người kia vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Nhưng hai người bọn họ cứ mỗi lần gặp nhau là lại gây gỗ!" Đạo diễn vô cùng đau lòng nói: "Tới lúc đó, chương trình thực tế chắc sẽ biến thành hiện trường cấu xé quá?"
Người bên cạnh: "..."
"Có cách giải quyết gì không?" Đạo diễn bất lực nói.
"Ông muốn từ chối Đỗ Vu Thư hay Diệp Tĩnh An?" Người bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Sao lúc trước ông mời hai người một lúc luôn làm gì?"
Vẻ mặt đạo diễn không thay đổi: "Một người mấy chục nghìn năm không nhận show, một người thì cực kỳ ít khi nhận show, tổ tiết mục chỉ muốn thử chút vận may thôi mà, ai ngờ đâu..." Hai người kia thực sự sẽ nhận! Đã vậy còn là cả hai người!
Người kia vỗ vai đạo diễn, chân thành nói: "Tổ tiết mục số đỏ quá."
Đạo diễn: "...QAQ!"
Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư nghìn năm không hợp, nghe nói còn xé xác nhau ở phim trường của đạo diễn Trương, còn của mình là chuong trình thực tế, hào hứng thi đua đấy nhé, lần này chắc chắn sẽ biến thành hiện trường xé xác luôn rồi...
Đau lòng ghê vậy đó QAQ
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

NGHE NÓI EM THÍCH TÔI
  • :Cát Tường Dạ
NGHE NÓI TA LÀ NPC
  • Phong Hoa Ý
NGHE NÓI ANH LÀ NAM CHÍNH
  • 月亮与六遍是
Chương 7
NGHE NÓI TÔI YÊU THẦM EM
  • Tiểu Tíc Tắc'小闹钟'
Chương 10...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom