• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full NGÀY XUÂN GỬI THƯ (1 Viewer)

  • Phần I

Hệ thống yêu cầu tôi chinh phục nam chính, một người có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, sau khi lớn lên trở nên tàn nhẫn độc ác, vô tâm vô tình, biến thái hướng nội quái gở.

Tôi trầm tư một chút, quyết định đi đến thế giới này vào năm nam chính một tuổi.

Hệ thống: [?]

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của em ấy, dạy em ấy biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phái nữ, làm một người tử tế, lạc quan hướng về phía trước.” Tôi bình tĩnh mà nói, “Muốn chinh phục tốt thì phải bắt đầu từ giáo dục.”

Hệ thống bị tôi thuyết phục: [Cô nói đúng.]

Vì thế ngày hôm đó, tuyết rơi khắp trời, tôi bế nam chính Ứng Hạc Tuyết chỉ mới một tuổi lên.

Sáu năm sau trong cô nhi viện mà tôi mở, em ấy ngây thơ mà hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì vậy?”

Tôi xoa đầu em ấy: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”

Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, mắt sáng rực lên, vui vẻ nhảy nhót: “Em cũng yêu viện trưởng.”

Bên cạnh nam chính, cấp dưới tương lai, đối tác tương lai, đối thủ một mất một còn, ánh trăng sáng của nam chính ríu rít vây quanh tôi nói: “Em yêu viện trưởng nhất!”

Hệ thống: [Hảo cảm của nam chính đã đạt đến mức tối đa, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành…… Còn có thế như vậy à?!]

._._._._._._._._._._._._._._.

1

Sau khi đột ngột qua đời trong lúc đang làm việc, tôi bị bắt ký hợp đồng với hệ thống, nhận một nhiệm vụ chinh phục.

Hệ thống gửi cho tôi nội dung của nguyên tác. Tôi nhìn thiếu niên lạnh lùng yên tĩnh trong phần tài liệu, suy nghĩ miên man.

Cậu ấy đang bị người ta đạp dưới chân, trên người đầy những vết thương, ánh mắt tựa như một loại chất vô cơ màu xám, hờ hững đến mức dường như đã không thuộc về thế giới này.

Hệ thống nói năng rất có trật tự đâu vào đấy: [Chờ sau khi cô đến thế giới này thì có thể đưa cậu ấy về nhà. Nhưng lúc này, cậu ấy đang đi làm thêm bên ngoài, bị bắt nạt, có thể sẽ không tin tưởng cô. Vậy nên cô cần phải dùng tình yêu để cảm hóa cậu ấy. Ngoài ra cậu ấy còn có một thanh mai từ khi còn nhỏ, đó cũng là ánh trăng sáng của cậu ấy. Dựa theo kết quả kiểm tra đo lường, sau khi cậu ấy gặp lại ánh trăng sáng, giữa hai người sẽ phát sinh hiểu lầm……]

Tôi ngắt lời nó: “Em ấy bao nhiêu tuổi rồi? Thoạt nhìn giống như chỉ mới có mười mấy tuổi.”

Nó sững lại: [Đây là ảnh chụp năm cậu ấy 14 tuổi.]

“Vậy vì sao em ấy lại đi làm thêm bên ngoài?” Tôi nhíu mày, “Ở tuổi này, đáng ra em ấy phải đi học mới đúng.”

Hệ thống: […… Cậu ấy không có tiền cho nên đã bỏ học.]

“Pháp luật có quy định về 9 năm giáo dục bắt buộc, cô nhi viện cũng nên phụ trách học phí và các chi phí sinh hoạt thiết yếu khác của em ấy.” Tôi chỉ ra vấn đề, “Cô nhi viện mà em ấy sinh sống cũng không tuân thủ pháp luật.”

Hệ thống bị tôi mê hoặc: [Là, là vậy sao?]

“Xem ra về khía cạnh này, hệ thống cũng không được hoàn thiện.” Tôi trầm ngâm một chút, “Hãy đưa tôi đến thế giới này. Tôi đã nghĩ ra mình nên làm như thế nào.”

Hệ thống hào hứng: [Vậy cô muốn chọn mốc thời gian nào? Năm cậu ấy 14 tuổi bị khách hàng làm nhục hay năm 18 tuổi khi cậu ấy hôn mê trong ngõ? Hay là năm cậu ấy 23 tuổi……]

Tôi nói: “Đương nhiên là muốn xuất hiện vào năm em ấy 1 tuổi rồi.”

Hệ thống: [?]

Lúc mới sinh ra, Ứng Hạc Tuyết ốm yếu bệnh tật, không rõ cha ruột là ai, mẹ em ấy lại qua đời vì khó sinh. Em ấy chỉ mới 1 tuổi đã bị họ hàng xa vứt bỏ trước cửa bệnh viện.

Ngày hôm ấy là một ngày mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi rất dày, Ứng Hạc Tuyết sốt cao, mất đi một phần thính lực.

Nhưng em ấy lại có được bàn tay vàng chỉ thuộc về nam chính — Khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.

Kể từ ngày hôm ấy trở đi, thế giới của em ấy rõ ràng im lặng không có bất cứ âm thành nào, nhưng ác ý vẫn ập vào ngay trước mắt.

Tôi đứng trước cửa bệnh viện nhìn đứa bé ngủ say trong vòng tay mình, không thèm khách sáo mà nói: “Nếu muốn chinh phục thì hãy cho tôi gian lận một chút đi, ví dụ như tiền bạc gì đó, nếu không nam chính sẽ ch* đói mất.”

[Làm như vậy có được không?] Sau khi giúp tôi gian lận xong, hệ thống có chút thấp thỏm bất an. Đây là lần thứ 13 nó hỏi tôi câu hỏi như vậy rồi, [Hay là tôi đưa cô đến 13 năm sau được không?]

“Làm người cũng không thể quá bệnh hoạn như vậy được.” Tôi lắc lắc ngón tay, “Năm nay tôi 22 tuổi, loại chuyện chinh phục người khác như thế này 1 tuổi thì được, 18 tuổi không được, 16 tuổi không được, 11 tuổi càng không thể được.”

Hệ thống: [……]

Nó chìm đắm trong ánh hào quang của chính nghĩa và pháp luật, có chút hoảng hốt. Trong lúc nhất thời, hệ thống nghẹn họng không biết nên nói gì.

“Đi thôi.” Tôi nói, “Còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.”

Ví dụ như, tôi phải tra cứu xem nếu muốn mở một cô nhi viện thì cần đáp ứng được những điều kiện gì, cần phải chuẩn bị những gì.

Khâu quản lý của cô nhi viện Bác Ái mà Ứng Hạc Tuyết từng ở trước kia thật sự là quá lỏng lẻo. Nhưng cũng không sao, tôi có thể hỗ trợ thay đổi.

Tôi quấn chặt tã lót của em bé, ôm em ấy bước vào bệnh viện: “Hy vọng bây giờ không quá muộn, thính lực của em ấy vẫn có thể cứu chữa được.”

2

Hệ thống giúp tôi làm giấy tờ tùy thân, tôi đưa Ứng Hạc Tuyết đến bệnh viện để kiểm tra và chữa trị trước, sau đó mới đi xem cô nhi viện Bác Ái trông hết sức tồi tàn kia.

Cô nhi viện này đã đóng cửa suốt nhiều năm, không có trẻ em, cũng không có hộ sĩ. Mãi cho đến năm nay mới có người quản lý tạm thời, tất cả đều hỗn loạn vô cùng, có rất nhiều việc phải làm.

Trước kia, tôi từng làm việc trong cô nhi viện cho nên hiểu rất rõ về những quy trình cần thiết — Huống chi tôi còn có sự giúp đỡ từ hệ thống.

Ứng Hạc Tuyết là đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau khi bệnh viện giao cho cục cảnh sát, dựa vào một chút tác động của tôi, Ứng Hạc Tuyết được tôi nhận nuôi, gia nhập cô nhi viện Bác Ái và trở thành đứa trẻ duy nhất trong cô nhi viện này.

Diễn biến giống hệt như trong cốt truyện nhưng khác nhau ở chỗ viện trưởng cô nhi viện được đổi thành tôi.

Tôi vừa chăm sóc cho Ứng Hạc Tuyết vừa xây dựng lại cô nhi viện, hoàn thiện những cơ sở vật chất cơ bản một cách đâu vào đấy.

Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, hệ thống rất kinh ngạc trước sự thay đổi này.

Bởi vì hảo cảm mà Ứng Hạc Tuyết dành cho tôi đã tăng lên đến 80.

Tôi không bất ngờ chút nào — Một đứa trẻ chỉ mới có mấy tuổi, đương nhiên sẽ thân thiết với người chăm sóc mình hằng ngày nhất.

Tuy Ứng Hạc Tuyết vẫn chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng em ấy đã học được cách vươn tay mỗi khi tôi lại ôm em ấy, còn nở một nụ cười ngây ngô nhìn tôi.

Mỗi lần như vậy, hệ thống đều lải nhải: [Tại sao lại như vậy, còn có thể như vậy sao, hóa ra còn có thể làm như vậy……]

Tôi không để ý đến sự hốt hoảng của nó, ngẩng đầu nhìn cô nhi viện đã được trang hoàng rực rỡ hơn hẳn trước kia, hài lòng nói: “Hiệu suất không tệ, cũng không biết gần đây có cơ sở giáo dục nào tốt hay không.”

Tôi xem lại các chính sách, cô nhi viện có thể có một trường học riêng, chẳng qua là cô nhi viện Bác Ái còn chưa đủ điều kiện, tôi còn phải nỗ lực cố gắng nhiều hơn.

Hệ thống: [……] Nó nghe không hiểu nên đành lựa chọn im lặng là vàng.

Bởi vì được đưa đến bệnh viện kịp thời, cộng thêm việc được tôi chăm sóc chu đáo nên thể chất của Ứng Hạc Tuyết vẫn rất khỏe mạnh. Lúc 3 tuổi có thể chạy nhảy như bao đứa trẻ bình thường, còn ngọng nghịu mà gọi tôi là “viện trưởng”.

Bé Ứng Hạc Tuyết hỏi tôi: “Viện trưởng, tên của em có nghĩa là gì vậy?”

Tôi ôm em ấy, nói cho em ấy biết rằng ngày mà em ấy đến với thế giới này là một ngày tuyết rơi, mà mẹ của em ấy lại rất thích hạc.

Em ấy còn quá nhỏ, không hiểu rõ tử vong và xa cách là gì, nhưng tôi cũng không muốn vì vậy mà gạt đi ý nghĩa của tên em ấy.

Ứng Hạc Tuyết cái hiểu cái không: “Tên của em có nghĩa là mẹ thích hạc, mẹ cũng thích em.”

“Đúng vậy.” Tôi xoa đầu em ấy, “Mẹ em rất yêu thương em.”

Em ấy ngay lập tức vui vẻ ra mặt, lại nở một nụ cười ngây ngô.

Ngày dạy Ứng Hạc Tuyết cách viết tên của chính mình, tôi hỏi hệ thống, “Hệ thống các người cũng chia thành rất nhiều loại, đúng không?”

[Ừm……] Hệ thống nghe thấy câu hỏi của tôi bèn nghiêm túc suy nghĩ, [Tôi không rõ, nhưng chúng tôi đều là hệ thống chinh phục.]

“Các người,” Tôi nghe ra chút manh mối, “Cậu có đồng nghiệp à?”

[Có, nhưng mà tôi không có tên.]

“Chẳng lẽ chúng nó đều có tên hay sao?”

[Chúng nó đều tự đặt tên cho chính mình,] Hệ thống ngơ ngác mà nói, [Những người bạn tốt mà tôi quen biết trước kia tên là Tiểu Từ, còn có cả Tiểu Cảnh, Tiểu Y, Tiểu Sư……]

Tôi hỏi: “Vậy sao cậu không bắt chước chúng nó, tự đặt tên cho chính mình?”

Hệ thống chần chờ vài giây: [Nhưng mà trước kia có những đồng nghiệp khác nói chúng nó không làm việc đàng hoàng, sau khi đặt tên chỉ lo làm chuyện khác.]

“Cậu cũng có thể làm chuyện khác mà. Ví dụ như cùng tôi xây dựng cô nhi viện này cho thật tốt,” Tôi nói, “Nhưng cùng lúc đó, tôi vẫn làm nhiệm vụ chinh phục, cho nên cũng không thể xem như là không làm việc đàng hoàng.”

[Vậy à?] Hệ thống dường như có chút kích động, [Tôi cũng có thể đặt tên cho chính mình sao?]

“Đúng vậy,” Tôi dịu dàng nói, “Cậu muốn đặt tên là gì?”

[Tôi…… Tôi cùng cô xây dựng cô nhi viện,] Nó nói, [Tôi muốn đặt tên cho mình là Tiểu Phúc.]

Tôi suy nghĩ: “Tiểu Phúc, đúng là một cái tên hay.”

Một lúc lâu sau, nó vẫn không có động tĩnh gì, nhưng tôi đoán nó đang đi chia sẻ tin vui này cho những người bạn của mình.

Hẳn là rất vui vẻ.

(…)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom