• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nắng tròn sau mưa (2 Viewers)

  • Chương 37: Mất tích

Ngọc My thật thà lắc đầu, Thành Đăng lại như được nhen nhóm tia hy vọng thì sáng mắt nhìn cô:

“Vậy làm sao mà biết được, có khi nào em cũng yêu anh rồi mà không nhận ra không?”

“Không. Làm gì có. Em không cảm thấy nhớ anh, không thấy buồn khi anh không nhắn tin, hay gọi điện cho em đâu. Cũng chưa từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ với anh. Em nghĩ là em không yêu anh đâu. Thật đấy.”

Sợ anh hiểu lầm, Ngọc My càng cố giải thích, khiến sự rạch ròi ấy vô tình xát muối vào tim đối phương.

Thành Đăng ngỡ ngàng đến câm lặng, cứ trân trối nhìn Ngọc My. Cô vẫn cười, nhưng là cố dằn sự xúc động lại, Ngọc My không muốn mất đi người bạn như Thành Đăng, nhưng cũng không muốn níu kéo nếu anh không thật sự thoải mái khi đối diện với mình.

Phải mất một lúc, Thành Đăng mới thật sự bình tĩnh, đáy mắt nhiễm u buồn, đau đáu nhìn Ngọc My, đau lòng lên tiếng:

“Em thẳng thắn quá, làm anh đau lòng đấy.”

“Em không phải duy nhất, anh sẽ tìm được người yêu anh và anh cũng yêu cô ấy. Chúng ta chẳng qua là có duyên gặp gỡ, nhưng không chắc đã cùng đi hết một con đường đâu ạ! Có duyên mà không có nợ, hà cớ gì phải dính líu làm mất thời gian của nhau.”

Cô thẳng thắn đáp lời, Thành Đăng chẳng biết phải nói gì hơn. Nếu người ta thích, hoặc muốn cho mình cơ hội, thì đã không thẳng thừng dứt khoát như thế này. Anh miễn cưỡng gật đầu, Ngọc My lại đưa tay ra, nhoẻn miệng cười nhấn mạnh:

“Vẫn là bạn bè chứ?”

Thành Đăng cười khổ, nhìn vào bàn tay đưa ra trước mặt mình, buông lời hờn dỗi:

“Anh vừa thất tình đấy.”

Anh siết lấy tay cô, vẫn nhẹ nhàng, ấm áp, ánh mắt dịu dàng đặt lên gương mặt khả ái trước mắt mình, gượng cười:

“Vẫn là bạn. Ôm một cái an ủi bạn đi.”

Ngọc My bật cười, khóe mắt như trăng non cong lên đầy vui vẻ. Cô chủ động bước lại gần, vòng tay ôm Thành Đăng vỗ về an ủi. Anh dù rất buồn nhưng ít nhất cũng không nuối tiếc vì đã nói ra được tình cảm của mình.

Hai người vừa giải tỏa được khúc mắc trong lòng, vẫn thản nhiên ôm ấp vỗ về nhau mà chẳng mảy may để tâm đến người nào đó đang ngồi trong xe ô tô mặt mày đã âm u như trời quang gặp bão. Bàn tay đặt trên vô lăng chợt vô thức siết chặt lại, suốt từ nãy đến giờ Hoàng Vũ chưa hề rời mắt khỏi hai người họ một phút nào. Chỗ anh đậu xe đủ gần để quan sát được mọi hành động của hai người, chỉ là không biết diễn biến cuộc đối thoại của họ thế nào mà thôi. Nhưng kết quả lại là cái ôm đầy thân mật thế kia thì quả là đáng quan ngại.

Mối lo lắng mới hình thành trong lòng Hoàng Vũ gần đây không phải thứ gì khác mà chính là mối quan hệ của Thành Đăng và Ngọc My. Anh không thể để họ đến với nhau được.

Nếu con bé không có hoàn cảnh đặc biệt và Thành Đăng không phải con bà Thu thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Hoàng Vũ luôn canh cánh trong lòng rằng, liệu bà Thu có chấp nhận Ngọc My hay không, nếu biết con trai mình yêu con gái của kẻ đã gieo rắc sự bất hạnh cho gia đình họ?

Rồi khi Thành Đăng biết được sự thật, liệu có bỏ qua thân thế của Ngọc My, bỏ qua những gì mẹ cô làm với mẹ anh để yêu thương cô như bây giờ không?

Cuộc đời đứa nhóc này vốn dĩ đã không được may mắn rồi. Anh không thể biết mà vẫn trơ mắt nhìn nó đi vào ngõ cụt, rồi phải gánh chịu thêm bất kỳ bất hạnh hay tổn thương nào nữa.

Trong mắt Hoàng Vũ thì Ngọc My là đóa sở bung nở giữa trời đông đầy khắc nghiệt. Từ nhỏ cô đã học được cách kiên cường vượt lên trên số phận, nên không biết nếu lỡ gặp tổn thương sẽ phải thích nghi và vượt qua như thế nào, chỉ sợ sự thật sẽ khiến cô gục ngã mất.

Đầu mày vô thức xô chặt vào nhau, khiến gương mặt Hoàng Vũ bỗng trở nên căng thẳng, trông anh lúc này hệt như lúc rơi vào một vụ án khó giải quyết. Suy nghĩ duy nhất hiện hữu trong đầu Hoàng Vũ lúc này là phải tách hai người bọn họ ra. Nhưng bằng cách nào?

Bỗng chốc trong đầu Hoàng Vũ như vừa lóe lên tia sáng, chỉ cần tìm một người có thể thay thế Thành Đăng, làm người yêu của Ngọc My là có thể giải quyết được tảng đá đang đè nặng trong lòng anh rồi.

Nhưng nếu kẻ đó không trân trọng con bé, lại làm nó tổn thương thì sao?

Hoàng Vũ tự đẩy mình vào bế tắc, thế này không được thế kia cũng chẳng xong. Anh tức tối đưa tay xoa đầu cật lực. Lúc ngước mắt nhìn lên thì đứng hình sửng sốt bởi hành động của Thành Đăng khiến gương mặt đã khó đăm đăm càng trở nên âm u kỳ dị.

Thôi thôi không xong rồi, phải ngăn cản họ lại ngay, thằng nhóc kia thế mà dám hôn luôn rồi, nhanh quá rồi.

Hoàng Vũ thật sự là đang ngồi phải tổ kiến lửa, không còn có thể ngồi yên được nữa mà vội mở cửa xe ra ngoài.

Ngọc My bị hôn bất ngờ lên má thì sững sờ bất động, mặt cũng dần nóng ran, chưa biết phải xử sự như thế nào cho đúng thì Thành Đăng đã thản nhiên lên tiếng, giải thích cho hành động đường đột của mình:

“Anh chỉ hôn người anh thích thôi. Em không thích anh. Anh tôn trọng em.”

“Anh đừng đặt hy vọng… Ơ cái gì đấy?”

Ngọc My còn chưa nói hết câu với Thành Đăng thì đã bị Hoàng Vũ kéo giật về phía mình, rồi đứng chắn trước mặt Thành Đăng, đáy mắt u tối không rõ tâm tư đặt lên người đàn ông trước mặt, mặc kệ Thành Đăng sửng sốt thế nào.

“Anh Vũ, em tưởng anh về rồi?"

“Ừm, chuẩn bị về. Muộn rồi, đường xa, cậu còn không về đi à? Dì Thu sẽ sốt ruột đấy.”

“Hôm nay em ở nhà bác Hoàng Nguyên mà, đi có một tí là về tới thôi. Em đưa Ngọc My về đã ạ!”

“Thôi cứ về đi, anh tiện đường đưa con bé về cho. Đi.”

“Ơ…”

Thành Đăng chẳng kịp phản bác, Ngọc My đã bị Hoàng Vũ lôi đi, cô cũng giống anh đều bị động. Ngọc My ngại với Thành Đăng thì khoát tay bảo anh về sớm. Người bị lôi đi rồi, anh cũng chỉ biết bất lực giơ tay chào lại.

Ngọc My bị lôi đi đột ngột khiến chân cứ xoắn xít vào, mấy lần chân trái suýt vấp phải chân phải muốn ngã nhào đến nơi. Cô luôn miệng kêu Hoàng Vũ đi chậm lại, nhưng anh dường như chẳng chút để tâm đến, càng rảo bước nhanh hơn.

Vẻ hùng hổ của Hoàng Vũ, khiến Thành Đăng khá ngạc nhiên, trong mắt anh thì Hoàng Vũ là người trưởng thành và bình tĩnh hơn cơ. Thành Đăng khó hiểu đưa tay xoa gáy nhìn theo cho đến khi tiếng Ngọc My phàn nàn về Hoàng Vũ cũng dần nhỏ đi, mới quay người trở lại nhà hàng lấy xe.

Ngọc My vùng vằng giật tay thoát ra khỏi Hoàng Vũ, bất mãn gắt lên:

“Chú lại lên cơn điên loạn cái gì vậy? Cháu là con chó à mà cứ lôi đi xềnh xệch thế hả?”

Hoàng Vũ chưa đáp lại, vừa chống hông thở dốc, vừa đau đáu nhìn Ngọc My không hề chớp mắt. Lôi cô đi nhanh quá khiến anh cũng muốn hụt hơi, thế mà con bé này nó nhiều năng lượng, đã mở miệng chửi được người ngay. Cô cứ lườm nguýt anh, khuôn ngực phập phồng lên xuống, theo nhịp thở dồn dập, không phải là không biết mệt, mà là tức quá nên phải chửi trước cho bõ.

Hoàng Vũ lại không trả lời được câu hỏi của Ngọc My, bởi suy nghĩ của anh lúc nhìn thấy cô và Thành Đăng thân mật với nhau là phải bằng mọi cách tách hai người ra khỏi nhau ngay lập tức. Mang cô đi càng xa cậu ta càng tốt mà thôi.

Không nhận được câu trả lời, lại còn cứ bị nhìn tròng trọc, Ngọc My ôm sẵn bụng tức quay ngoắt người định bỏ đi, nhưng chân còn chưa kịp bước đã bị kéo phắt lại bằng một lực rất mạnh. Cả người cô mất thăng bằng cứ thế nhào vào ngực người ở phía sau.

“Chú bị rồ à?”

Cô vừa hét vừa muốn đứng lên, nhưng lại bị Hoàng Vũ từ phía sau ôm cứng lấy, cả thân người cao lớn bỗng chốc đổ ập lên lưng Ngọc My. Cô phát hoảng rít lên:

“Chú bị rồ à? Buông tay ra cho cháu về. Đừng để cháu phải ghét chú…”

“Nhóc có bao giờ thích tôi đâu?”

Giọng Hoàng Vũ chưa bao giờ trầm và thấp đến như vậy, nghe cứ giống như đang ấm ức tủi thân thế nào. Sau giây ngỡ ngàng, Ngọc My lại gồng người muốn thoát thân. Lần này Hoàng Vũ không giữ nữa, mà cứ thế buông thõng hai tay một cách bất lực.

Sự bó buộc bỗng chốc biến mất kiến Ngọc My chợt cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng thế nào. Nhưng cô lại không hiểu tại sao lại cảm thấy như vậy thì bứt rứt không yên. Tim trong lồng ngực theo đó cũng đập dồn, khiến cô khó chịu.

Ngọc My siết chặt nắm tay, quyết chí rời khỏi. Nhưng lại bị lời của Hoàng Vũ làm cho bất động:

“Nhóc thử thích tôi đi.”

Lời của anh ngắn gọn súc tích, nhưng đối với Ngọc My lại gây sốc vô cùng. Cô không quay lại, đứng yên tại chỗ, nhắm mắt nhắm mũi mà gắt lên:

“Chú bị điên à? Đang nói sảng cái gì thế hả?”

Cứ tưởng hét thật to, là sẽ xả được hết bực dọc đang dồn nén trong lòng, nhưng hóa ra là không phải. Cả người cô chợt run lẩy bẩy, không phải tại gió mùa đang ù ù tạt qua, mà là do sự loạn nhịp trong lồng ngực điều khiển. Người đàn ông thiếu nghiêm túc kia lại thốt ra lời điên khùng gì thế không biết.

Một phút trước còn muốn bỏ đi, nhưng ngay lúc này chân Ngọc My lại như vừa bị đổ chì, không sao nhúc nhích được. Trong lúc cô không biết bản thân đang mong đợi điều gì, thì đã một lần nữa bị ôm lấy từ phía sau. Vòm ngực rộng lớn, cứ thế áp vào lưng Ngọc My, không chừa một khoảng hở nào. Hai người cách nhau mấy lớp áo, mà cô cứ sợ đối phương cảm nhận được từng nhịp đập loạn trên cơ thể mình.

Ngọc My bối rối lắp lắp:

“Chú… chú biến thái… chú… chú đang làm cái gì đấy?”

Hoàng Vũ lại một lần nữa khiến Ngọc My giật thót cả mình, khi anh cúi thấp hẳn xuống, miệng kề bên tai cô mấp máy:

“Thử thôi, nhé!”

Lời anh nhẹ bẫng, từ cầu khiến trở thành van xin, khiến tim Ngọc My vừa bồi hồi mà rung lên một nhịp rất mạnh. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô chẳng biết phải đáp lại như thế nào.

Ngày gì thế này không biết, một lúc được tận hai người đàn ông tỏ tình.

Hoàng Vũ chợt siết chặt tay, khiến cô giật mình nín cả thở. Rõ ràng đang ở giữa trời đông, bốn bề hoang vắng, gió lạnh cũng liên tục tạt vào người mà Ngọc My cảm thấy như nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao, đến hoa mắt chóng mặt đi như thế này.

Ngọc My nuốt khan xuống, cố dằn sự bối rối, rành rọt đáp lại:

“Chú biến thái lắm, lại còn lăng nhăng nữa. Ai mà tin được chú chứ? Còn đám bạn tình của chú thì sao?”

“Không có. Dẹp hết rồi.”

“Lăng nhăng là bản tính, ăn vào máu rồi. Không tin được.”

“Thì cứ thử đi, thử thôi cơ mà.”

“Thử… Trong bao lâu?”

“Đủ để cảm nhận được sự thật lòng, nếu nhóc vẫn không thích tôi thì thôi.”

“Nếu thích rồi mà chú lại giở chứng thì cháu phải làm thế nào?”

Lời thốt ra khiến Ngọc My ngại miệng, nhanh chóng mím chặt môi lại, mặt và tai đã nóng bừng như phải bỏng. Hoàng Vũ đọc vị được Ngọc My không có ý từ chối mình, liền cong môi đáp lại:

“Có giở chứng, cũng còn lâu lắm.”

“Chú… lươn lẹo… ách xì!”

Gió lạnh thổi thốc vào mũi khiến Ngọc My lạnh quá mà hắt hơi liên tục. Hoàng Vũ chẳng ngần ngại xoay người cô lại, đem mặt Ngọc My giấu vào ngực anh, rồi vòng tay ôm lấy, dùng thân mình ủ ấm cho cô. Ở trong lòng Hoàng Vũ, Ngọc My cảm nhận được sự bình yên và ấm áp. Mùi hương của biển lẫn chút nắng sớm, tươi mới và sạch sẽ len lỏi vào khoang mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Lần đầu tiên ở trong vòng tay người đàn ông này mà Ngọc My không hoảng sợ, không muốn từ chối hay bài xích sự động chạm của anh. Lúc Thành Đăng tỏ tình, cô dứt khoát bao nhiêu thì lúc này trước lời đề nghị của Hoàng Vũ lại khó mở lời cự tuyệt bấy nhiêu. Bản thân có thích người đàn ông này không, chính Ngọc My cũng không dám chắc nữa, nhưng rõ ràng trong lòng cô lúc này lại có sự mâu thuẫn và phân vân.

Giọng Hoàng Vũ ở trên đầu, trầm trầm chuyền xuống:

“Trong thời gian qua lại, cả hai đều không được phép bắt cá hai tay, không được phép dây dưa với người thứ ba. Nhóc đã ok chưa?”

Cô ngước mắt nhìn anh, đáy mắt đen láy và phẳng lặng như trời đêm không vương mây mờ che phủ, Hoàng Vũ chỉ cần cúi xuống cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đang phản chiếu ở bên trong đó. Anh đưa tay cọ má cô đã ửng hồng một cách dịu dàng và âu yếm, kiên nhẫn hỏi lại:

“Được không?”

Ngọc My còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi áo đổ chuông, thu hút sự chú ý của cả hai người, cũng vô tình xua đi sự căng thẳng của họ. Hoàng Vũ buông tay để Ngọc My nghe điện thoại, cô vô thức ngước mắt nhìn anh một cái, bắt gặp ánh nhìn đăm đắm dịu dàng đầy lạ lẫm thì hóa thẹn, vội quay đi. Tay đang cầm điện thoại bỗng trở nên run rẩy.

Điện thoại từ chùa gọi đến, là sư bác gọi cho cô, Ngọc My hớn hở reo lên:

“Con đây ạ!”

“Tuệ Ngọc! Tuệ Ngọc ơi!”

Nghe tiếng sư bác cứ giật cục, lại thoáng nức nở khiến Ngọc My phát hoảng, cô cố giữ bình tĩnh gặng hỏi:

“Bác, bác ơi, bác có chuyện gì à? Bác bình tĩnh nói con nghe được không? Ở chùa có chuyện gì thế ạ?”

Hoàng Vũ thấy Ngọc My có vẻ hoảng thì bước đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi:

“Sao thế?”

Ngọc My chưa nắm được tình hình, chỉ biết nhăn mặt lắc đầu. Anh lại ra hiệu cho cô mở loa ngoài, tiếng thút thít nghẹn ngào vọng ra:

“Tuệ Ngọc… Tuệ Nhi… Tuệ Nhi mất tích rồi. Giờ này bác chưa thấy… con bé về.”

“Nó đi đâu ạ? Có ai tìm giúp chưa bác? Sư thầy con đâu ạ?”

“Thầy lên núi hái thuốc, lúc Tuệ Nhi theo chân thầy ra cổng chùa, rồi bác không để ý thấy nó có quay lại hay chưa. Giờ không thấy đâu cả. Bác nhờ người tìm nhưng không thấy. Tối muộn quá rồi… người ta về hết rồi con ơi! Thầy đi vào rừng… bác… bác không gọi được.”

Người trong điện thoại khóc, người bên ngoài cũng run rẩy mếu máo theo. Hoàng Vũ vội nắm tay Ngọc My rồi giành lấy điện thoại, một tay ôm cô tựa vào lòng an ủi. Rồi nói với sư bác:

“Bác bình tĩnh, có thể con bé đi chơi rồi bị lạc. Đã tìm hết những nhà dân ở khu lân cận chưa ạ?”

“Hết rồi chú ơi, nhà xa nhà gần đều tìm hết rồi. Bây giờ bác phải làm sao hả chú?”

“Được rồi bác bình tĩnh. Thử nghĩ xem còn chỗ nào Tuệ Nhi có thể đến được không? Cháu sẽ liên hệ nhờ công an khu vực ngay lập tức tìm kiếm con bé. Bác đừng lo lắng quá!”

“Thật nhé chú nhé! Mô phật, chú cứu con bé giúp nhà chùa với. Cảm ơn chú! Cảm ơn chú!”

Sau khi trấn an sư bác, Hoàng Vũ dùng điện thoại của mình gọi điện nhờ vả công an khu vực đó giúp tìm người. Dặn dò họ xong xuôi anh mới quay sang Ngọc My, cô lúc này như người mất hồn, chỉ đợi Hoàng Vũ nói chuyện xong để hỏi thăm:

“Thế nào hả chú? Họ có nhận tìm Tuệ Nhi cho mình không?”

Anh rủ mắt gật đầu, nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh đến cứng đờ của Ngọc My, dùng tay mình sưởi ấm.

“Không sao đâu, trẻ con đi chơi bị lạc là chuyện bình thường. Tuệ Nhi chín tuổi rồi, cũng biết nhờ người ta dẫn về nhà thôi.”

Ngọc My giật thót mình lắc đầu, tay đã bấu chặt vào bàn tay Hoàng Vũ, sốt sắng nói với anh:

“Không đâu, Tuệ Nhi không ra khỏi chùa một mình bao giờ, cũng không đi theo người lạ đâu. Bây giờ muộn lắm rồi, ở khu vực quanh chùa không có điện sáng, đáng sợ lắm. Một mình Tuệ Nhi chắc chắn sẽ rất sợ, phải làm sao bây giờ hả chú? Chú ơi! Chú!”

Một đứa trẻ thì có thể đi đến đâu được chứ? Đặc biệt là đứa chậm phát triển như Tuệ Nhi. Bình thường nó toàn quanh quẩn ở sân chùa, đến trường đi học cũng phải người đưa đi đón về. Giờ mà đi lạc, làm sao biết đường về? Cả người cô cứ thế rung lên, nước mắt liên tục ứa ra, Hoàng Vũ lau xong lại chảy xuống. Anh nắm chặt vai Ngọc My, dịu giọng trấn an:

“Bình tĩnh đã, đợi tin của công an khu vực. Tôi ở bên nhóc, được không?”

Cô giương mắt đẫm nước nhìn anh, cầu khẩn:

“Chú hứa đi, nhất định phải tìm thấy Tuệ Nhi, bao nhiêu tiền cũng được, cháu sẽ trả cho chú. Chú bảo với họ như thế đi. Chú nhé!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom