• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full NAM THẦN VÀ NẤM LÙN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Nam Thần Và Nấm Lùn - Quyển 4 - Chương 30: Xã hội

EDITOR: LAM



Sau khi tốt nghiệp, Nấm Lùn vào làm cho một tòa soạn báo, tuy rằng đã đi làm nhưng cái tật quên trước quên sau vẫn không sửa được.



Hôm nay Tống Hàng nghỉ làm, hắn mới vừa giặt xong đống quần áo, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nhận được cú điện thoại từ Nấm Lùn.



Giọng điệu Nấm Lùn đầy lo lắng: “Tống Hàng, Tống Hàng, tớ quên cầm văn kiện đến chỗ làm, hôm nay ký hợp đồng cần dùng tới!”



Tống Hàng an ủi: “Tình yêu chớ lo lắng, tớ mang tới ngay đây, trước tiên cậu nói thử coi cậu để văn kiện ở đâu, văn kiện nào?”



“Văn kiện xuất bản sách, để ở đâu hả? Tớ nghĩ là, tớ nghĩ là… A! Nhớ rồi, để ở trên bàn trong phòng khách!”



Cuối cùng, Tống Hàng cũng tìm thấy tập văn kiện nhàu nhĩ nằm ngay trên giường, sau khi xác định không để sót thứ gì hắn mới mang theo tập văn kiện rời khỏi nhà.



Tống Hàng đợi Nấm Lùn ở quán cà phê gần tòa soạn báo, mới vừa bước vào là đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.



Thời khắc đó, Tống Hàng lặng yên ngồi một chỗ, hắn gọi một lý nước lọc, cầm ở trên tay sau đó khẽ nghiêng đầu nhìn về phía tòa soạn báo, bất kể nhìn như thế nào đều sẽ cho ra một bức tranh đẹp mắt.



Mặc dù cả nam lẫn nữ trong quán cà phê ai nấy vẫn đang làm việc riêng của mình nhưng ánh mắt thì vẫn nhịn không được mà dõi theo Tống Hàng.



Trước sự xúi giục của đồng nghiệp, một cô nàng xinh đẹp đã can đảm ngồi xuống đối diện với hắn: “Hi, anh đẹp trai, lần đầu tiên tới quán này đúng không? Hình như trước kia em chưa gặp anh bao giờ?”



Tống Hàng quay đầu lại nhìn về phía cô gái, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, là lần đầu tiên.”



Nội tâm của cô gái lúc này “Má ơi dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy trông đã con mắt gì đâu luôn á!”.



Cô gái cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Anh làm việc ở gần đây à? Môi trường ở đây tương đối tốt, anh có thể cân nhắc sau này tới đây thường xuyên hơn.”



Tống Hàng liếc cô gái một cái rồi đột nhiên nở nụ cười: “Ừm, sau này chắc là sẽ thường xuyên tới, có điều…”



Cô gái sắp không nhịn nổi, nội tâm vô cùng phấn khích “Má ơi anh ấy cười với tui lại còn nói bằng loại giọng điệu dịu dàng như thế, chắc không phải là để ý tui rồi chứ? Thánh thần thiên địa ôi cứu mạng, tui muốn chết, muốn chết quá!”.



“Có… Có… Có điều… Gì cơ?” Cô gái dường như trông thấy bong bóng tình yêu màu hường lơ lửng giữa không trung.



“Có điều cô vui lòng trở về chỗ ngồi của mình được chứ? Bạn trai tôi tới rồi.” Nói xong, Tống Hàng lấy ra một tập văn kiện từ bên trong cặp táp, “Văn kiện cậu muốn mình mang tới có phải là cái này không?”



Nấm Lùn mỉm cười vẫy tay với cô gái mới vừa rời đi, tay còn lại đoạt lấy tập văn kiện, trừng mắt dòm Tống Hàng: “Trêu hoa ghẹo nguyệt!”, sau đó lại nhìn sang tập văn kiện, “Đậu má, sao mà nhăn dữ vậy nè!”



Tống Hàng lên tiếng: “Tối hôm qua cậu lắc dữ quá đó.” Hắn ghé sát vào lỗ tai Nấm Lùn, “Lần sau bọn mình chuyển ra ngoài ban công nha, làm vậy mới không đè lên văn kiện của cậu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom