• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần nhà tôi Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 583: NƠI NÀY, TRỞ NÊN CÓ TÌNH CẢM

Hứa Cung Diễn lau nước mắt của cô, dịu dàng nói: “An An, chúng ta cứ ở đây, ở bên cạnh anh, được không?”

“...”

Dương Yến nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, hơi nhếch khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ đến những gì anh phải trả giá, cùng với sinh mệnh có hạn kia, cuối cùng vẫn không nói lên lời, im lặng rơi nước mắt.

Cô đưa tay ra, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay người đàn ông, cố gắng không khóc: “Được, em ở đây cùng anh.”

Bỗng nhiên ánh mắt Hứa Cung Diễn sáng lên, chan chứa ý cười.

Ngoại trừ không cho Dương Yến dùng điện thoại di động, cái gì Hứa Cung Diễn cũng nghe theo cô, cho dù cô muốn cái gì cũng đồng ý.

Mỗi ngày đều sẽ có máy bay trực thăng đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến, Hứa Cung Diễn thay đổi đa dạng món ăn cho Dương Yến, sợ cô ăn một món sẽ bị ngán, có khi còn cho người đưa đồ ăn của đầu bếp khác đến.

Khi thời tiết đẹp, anh ta khoác thêm áo chống nắng, đội mũ giúp Dương Yến, cùng nhau đi dạo trên bờ biển. Hoặc là cầm máy quay phim lặn xuống đáy biển, quay lại thế giới dưới đáy biển cho cô xem, bắt một con tôm hùm rất to về hấp cho cô ăn.

Cứ hai tuần máy bay trực thăng sẽ chở hai vị bác sĩ sản khoa đến kiểm tra cơ thể cho Dương Yến và tình hình của thai nhi.

Buổi tối Hứa Cung Diễn sẽ ở bên cạnh Dương Yến, trước khi đi ngủ đánh đàn cho cô nghe, dỗ dành cô ngủ.

Cuộc sống ấm áp trên đảo nhỏ gần như khiến Dương Yến quên mất thời gian.

Nhưng đôi khi nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Hứa Cung Diễn, trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng của một người đàn ông khác, nghĩ đến mình đã biến mất lâu vậy rồi, anh có tìm mình không, nghĩ mình làm như vậy có đúng không?

Cũng có lúc Dương Yến bực bội, muốn thuyết phục Hứa Cung Diễn đưa mình trở về, nhất định sẽ không rời khỏi anh nữa.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến tất cả những gì Hứa Cung Diễn làm cho cô, cô lại mềm lòng, không cách nào nhắc đến chuyện này.

Cô nợ anh nhiều lắm, vẫn chưa trả hết.

--

Dương Yến nhớ Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị cũng không lúc nào không nhớ cô.

Hơn một tháng trôi qua, bất luận con đường nào có thể dùng Phương Tinh Nghị đều dùng, thậm chí còn tìm người của Hứa Cung Diễn tại Nam Thành, bắt lại ép hỏi, nhưng thế nào cũng không tìm được tung tích của Hứa Cung Diễn.

Phương Tinh Nghị vừa lo lắng cho Dương Yến mang thai, sợ cô ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện, vừa lại phải bận việc của công ty.

Có khi sẽ mệt mỏi, sẽ vô cùng bực bội, khi họp, một sai lầm nho nhỏ của quản lý là có thể khiến anh nổi giận đùng đùng, khiến cho về sau các quản lý nói gì đều phải vừa cẩn thận dè dặt vừa nhìn sắc mặt của Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị vừa quay về phòng Tổng Giám đốc, người điều tra gọi điện thoại đến, nói cho anh biết vẫn không tìm thấy manh mối.

Anh gần như là đập điện thoại di động.

Phương Tinh Nghị kiềm chế bản thân, lấy tay xoa xoa ấn đường, hi vọng có thể bớt sốt ruột, trong lòng mắng đám người này vô dụng, hai người sống sờ sờ rời khỏi Nam Thành, một chút manh mối mà bọn họ cũng không tìm được.

Sau khi mắng những người kia xong, anh lại mắng mình, là anh không đủ cảnh giác, để cho Hứa Cung Diễn bắt được sơ hở, nhưng anh cũng không không tìm thấy người, còn vô dụng hơn bọn họ.

Lúc này cửa bị gõ.

“Vào đi.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói, kéo kéo cà vạt cho thoáng khí, khuôn mặt âm trầm kèm theo nôn nóng.

Người đẩy cửa đi vào là Quách Thường Phúc.

“Kỳ Kỳ nói chị tôi ở tại nhà Trường Bình, vẫn luôn không tìm thấy chị ấy, anh cũng không để ý đến ai, bảo tôi đến nhìn xem.” Quách Thường Phúc đi đến trước bàn đặt hộp giữ nhiệt lên.

Quách Thường Phúc nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Tinh Nghị, sắc mặt thay đổi: “Chị tôi lại xảy ra chuyện sao?”

“Chắc rằng cô ấy rất an toàn, chỉ là không thấy đâu.” Phương Tinh Nghị thở dài, cũng không muốn giấu diếm cậu ta: “Hơn một tháng trước, tôi đi ra ngoài ăn cơm với Dương Yến, nhất thời sơ sẩy để cho Hứa Cung Diễn đưa cô ấy đi.”

Quách Thường Phúc ra ngoài chơi với Tưởng Song Kỳ hơn một tháng, mấy ngày trước mới trở về nên cũng không biết.

Nghe thấy vậy, Quách Thường Phúc nhíu mày: “Sao anh không nói việc này cho tôi?”

“Bây giờ cậu không phải là Quách Thường Phúc, rất nhiều chuyện cậu không thể làm.” Phương Tinh Nghị biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì: “Nếu cậu ra tay, Kỷ Gia Trí sẽ biết cậu vẫn còn sống, mọi cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.”

Anh hao hết tâm tư giúp Quách Thường Phúc giả chết, cũng là muốn chuyển dời ánh mắt Kỷ Gia Trí khỏi người Tưởng Song Kỳ.

Ít đi một người khiến anh lo lắng, đối phó với Kỷ Gia Trí cũng dễ dàng hơn nhiều.

Quách Thường Phúc im lặng: “Anh tìm lâu vậy rồi mà vẫn không tìm được người, cho thấy Hứa Cung Diễn giấu chị tôi rất kỹ. Chắc chắn anh ta sẽ không dẫn người về nước Y, càng sẽ không đi đến quốc gia khác, nơi nhiều người sẽ có camera giám sát, dễ dàng bị phát hiện, cộng thêm chị tôi đang mang thai, chắc chắn anh ta sẽ tìm một chỗ cho chị tôi dưỡng thai, sẽ không để chị ấy phải bôn ba.”

Lời Quách Thường Phúc nói khiến đại não đang rối bời của Phương Tinh Nghị trở nên rõ ràng hơn.

“Dưỡng thai trên đảo sẽ rất thoải mái, còn sẽ không dễ dàng bị người ta tìm đến.” Ngón tay Phương Tinh Nghị di di vào tài liệu, phân tích lời của Quách Thường Phúc: “Nhất định anh ta sẽ lựa chọn một đảo nhỏ có nhiệt độ thích hợp...”

Phương Tinh Nghị vội vàng rút điện thoại ra bấm, dặn dò đối phương: “Trong phạm vi toàn thế giới, điều tra những hòn đảo có nhiệt độ bốn mùa ôn hòa, thích hợp nghỉ dưỡng, điều tra kỹ càng tin tức của người mua đảo trong ba tháng này, điều tra xong báo cho tôi biết!”

Sau khi thấy có thể điều tra ra manh mối, trong lòng Phương Tinh Nghị cũng không còn sốt sắng như trước nữa: “Cảm ơn, nếu không nhờ cậu nhắc nhở, có lẽ tôi vẫn dùng sai cách tìm người rồi.”

“Nên mà, đây là chị tôi, tôi cũng lo lắng cho chị ấy.” Quách Thường Phúc nói rồi nhìn chằm chằm Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, anh thay đổi rất nhiều.”

“Thay đổi gì?”

“Nơi này, trở nên có tình cảm.” Quách Thường Phúc chỉ vào vị trí trái tim của mình, trên mặt nở nụ cười: “Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy anh yêu chị tôi, quan tâm đến chị ấy.”

Phương Tinh Nghị sững sờ, lập tức bật cười nói: “Tôi vẫn luôn rất quan tâm đến cô ấy, chỉ là không nói ra mà thôi.”

“Vì vậy tôi nói anh thay đổi rồi.” Quách Thường Phúc nói: “Cách chơi đùa trên thương trường kia không dùng được trong tình cảm, chuyện gì anh cũng cất giấu, người khác cho rằng anh không quan tâm đến chị ấy, chị ấy cũng cho rằng anh không quan tâm đến mình.”

Phương Tinh Nghị suy nghĩ lại cách sống cùng Dương Yến trước đây, suy nghĩ lại hình thức ở chung của hai người tại một tháng trước, bỗng nhiên anh hiểu rõ gì đó, không nhịn được bật cười.

Phương Tinh Nghị cười nói: “Cậu còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi nhưng ở mặt này còn hiểu rõ hơn tôi, còn cần cậu đến dạy tôi.”

“Tôi không dạy anh, toàn bộ nhờ chính anh.” Quách Thường Phúc cũng không dám ôm lấy công lao, nhún vai nói: “Tôi chỉ là chỉ điểm một chút mà thôi, được rồi, tôi về đây, có tin gì anh nói cho tôi biết ngay.”

Cậu ta chỉ hộp giữ ấm trên bàn: “Nhớ phải ăn cơm trưa, bò bít tết là Kỳ Kỳ làm, nếm thử một chút là được.”

Phương Tinh Nghị nghe hiểu ý trong lời nói của cậu ta, không nhịn được nở nụ cười.

Với tài năng nấu nướng của Tưởng Song Kỳ, đừng nói là một miếng, bò bít tết có thể cắn hay không vẫn còn là vấn đề.

Quách Thường Phúc vừa rời đi, điện thoại Phương Tinh Nghị lại vang lên.

Lần này là Yến Cảnh Niên gọi đến, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Anh hai, Bác Nội Nhĩ chết, rồi, bác gái cũng bị thương.”

“Ông ta chết rồi?” Phương Tinh Nghị nhíu mày, trong khoảng thời gian này anh sốt sắng tìm Dương Yến, rất ít chú ý đến chuyện khác: “Ông ta đến Nam Thành khi nào?”

“Hình như là ba ngày trước.”

“...”

Phương Tinh Nghị thấy trong tay không còn nhiều việc, lập tức cúp điện thoại, lái xe đến bệnh viện.

Sau khi tìm được phòng bệnh, vừa bước vào, Phương Tinh Nghị đã thấy Miya Diệc nằm trên giường bệnh, Yến Cảnh Niên bên cạnh đang băng bó tay cho bà, dường như là cánh tay bị thương.

“Tinh Nghị?” Nhìn thấy Phương Tinh Nghị đến, Miya Diệc hơi sửng sốt: “Sao con lại đến đây?”

“Bác gái, là cháu nói cho anh hai.” Yến Cảnh Niên đứng dậy, đặt kéo y tế lên khay: “Việc bác bị thương, anh hai cần được biết.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom