• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần bùng cháy lên đi Full dịch (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-2522

Viet writer.net

Chương 2521: Vấn tiên hoàng tuyền (100)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Anh tôi chết, là ngoài ý muốn sao?"



Đại khái là Lục Phong Trạch không nghĩ tới Tinh Tuyệt lại hỏi chuyện này, hơi kinh ngạc, một lát sau khôi phục bình thường.



"Chuyện này không phải đã sớm có kết luận rồi sao, vì sao bây giờ Tinh tổng lại tới hỏi tôi..." Lục Phong Trạch dừng lại hai giây, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: "Cậu mất trí nhớ nhỉ? Không cần phủ nhận, tôi có ra ngoài được không cũng không nhất định, Tinh tổng không cần diễn kịch với tôi làm gì."



Tinh Tuyệt gật đầu: "Đúng, tôi mất trí nhớ."



Lục Phong Trạch lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", mở miệng trào phúng: "Tinh tổng diễn thật giỏi nha, trừ tôi ra thì không ai tin cậu mất trí nhớ cả."



"Anh quá nóng nảy."



"..."



Lục Phong Trạch cũng muốn từ từ, nhưng thời gian của hắn ta không nhiều.



Hơn nữa chuyện như mất trí nhớ không ai nói chắc được lúc nào sẽ khôi phục ký ức.



"Vì sao khi đó anh lại rời khỏi kế hoạch Phồn Tinh?"



"Kế hoạch Phồn Tinh gì, tôi chưa từng nghe nói đến." Thần sắc của Lục Phong Trạch không hề dao động chút nào, thái độ này rõ ràng là biết.



"Trong tay tôi có tư liệu lúc đầu, từ lúc mới đầu anh đã là thành viên cốt cán rồi."



Lục Phong Trạch cười cười: "Có thể là cùng tên thì sao? Tên của tôi cũng không phải tên hiếm gặp gì, có người trùng tên trùng họ cũng không lạ lùng gì."



Lục Phong Trạch biểu hiện ra chính là ý "tôi biết, nhưng tôi cứ muốn phủ nhận đấy, cậu không có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi chính là Lục Phong Trạch kia".



"Tinh tổng có thời gian nói chuyện phiếm với tôi, không bằng tìm cách khôi phục ký ức sớm một chút đi, Tinh tổng cảm thấy đúng không?"



Tinh Tuyệt: "Anh cảm thấy mình còn có thể chống đỡ được bao lâu?"



Lục Phong Trạch bị giẫm trúng chân đau, sắc mặt có mấy phần khó chịu.



Nhưng rất nhanh hắn ta lại cười lạnh một tiếng, mở hai tay ra, vẻ mặt không quan tâm: "Cậu xem nơi tôi đang ở bây giờ đi, sống hay chết đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi."



"Cái chết của Tinh Thần chính là ngoài ý muốn, Tinh tổng không cần uổng phí sức lực, cậu không hỏi ra được gì từ tôi đâu."



"Tinh tổng, không tiễn."



Lục Phong Trạch ngồi trở lại, đưa lưng về phía Tinh Tuyệt, tự ngâm nga một giai điệu kỳ quái.



Tâm tình Tinh Tuyệt cũng không có chập chờn quá lớn, dường như đã sớm ngờ tới là kết quả này.



Sơ Tranh: "Muốn em giúp anh hỏi không?"



Tinh Tuyệt mím môi cười, ngữ khí ôn hòa: "Không cần."



Hắn nhìn về phía người đưa lưng về phía hắn: "HD 05689."



Lục Phong Trạch bỗng nhiên xoay người: "Cậu..."



Tinh Tuyệt: "Đúng là tôi mất trí nhớ, nhưng thứ tôi nắm giữ vẫn nắm giữ được như cũ." Thứ hắn mất đi chỉ là ký ức, không phải thân phận địa vị và quyền lực của hắn.



Lục Phong Trạch cắn răng: "Đủ hèn hạ."



Tinh Tuyệt đã lật bài ngửa với Lục Phong Trạch chuyện mất trí nhớ, cho nên Tinh Tuyệt cũng không bưng dáng vẻ lạnh lùng kia nữa, khóe môi khẽ cong, lộ ra ý cười: "Quá khen."



Sắc mặt Lục Phong Trạch tái xanh trừng Tinh Tuyệt.



Tinh Tuyệt: "Bây giờ hoặc là anh nói cho tôi biết chuyện tôi muốn biết, hoặc là tôi giúp anh quyết định sự sống chết của người anh quan tâm, thế nào?"



Lục Phong Trạch cất cao âm lượng, có chút bén nhọn: "Tinh Tuyệt, cậu dám!"



Tinh Tuyệt: "Đây không phải là ngày đầu tiên anh quen biết tôi, trước kia tôi là hạng người gì, tôi có dám hay không, anh nên rõ ràng."



Lồng ngực Lục Phong Trạch cực nhanh phập phồng mấy lần, siết chặt nắm đấm, gần như là gạt ra mấy chữ từ trong hàm răng: "Bỏ qua cho nó."



Chuỗi số kia là biển số xe, là xe mà em gái hắn ta đang dùng.



Gần như không có ai biết hắn ta còn có một người em gái, ngay cả người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng không biết.



Vậy mà Tinh Tuyệt lại biết...



Rõ ràng hắn ta đã đưa người đến nơi xa như vậy rồi mà.



Lục Phong Trạch đột nhiên cười ra tiếng, chỉ vào Sơ Tranh và Tinh Tuyệt: "Hai người không hổ là có thể coi trọng đối phương, đúng là cá mè một lứa!"



Người phụ nữ này uy hiếp hắn ta.



Tinh Tuyệt lại dùng người khác để uy hiếp hắn ta.



Sơ Tranh rất không hiểu sao Lục Phong Trạch lại không biết ngại mà dùng từ cá mè một lứa này.



Hắn ta cũng không phải người tốt mà.



Nhưng mà...



Sơ Tranh liếc qua phía bên cạnh, người đàn ông đứng nghiêm thẳng tắp, khí thế toàn thân đã không phải là kiểu mạnh mẽ chống đỡ như khi vừa tỉnh lại.



Hắn có sự cường thế và tự tin bễ nghễ chúng sinh giống như người đàn ông quyết đoán mạnh mẽ xuất hiện trên tin tức trước kia.



Tinh Tuyệt đột nhiên nghiêng đầu, khẽ cười với Sơ Tranh.



Khí thế quanh thân người đàn ông trong nháy mắt tán loạn đi.



-



"Sự cố của Tinh Thần tôi không biết có phải là ngoài ý muốn hay không, nhưng trước khi anh ta xảy ra chuyện, đã từng liên lạc với tôi một lần."



Thời điểm Tinh Thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn là ban đêm.



Lúc liên lạc với Lục Phong Trạch, hắn ta nghe thấy bên kia có tiếng gió rất lớn, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.



Lục Phong Trạch đoán lúc ấy có người đang đuổi theo Tinh Thần.



"Anh ấy nói gì với anh?"



"Anh ta chỉ nói với tôi một câu." Lục Phong Trạch nhìn về phía Tinh Tuyệt, gằn từng chữ mà nói: "Kẻ sáng lập không phải thượng đế, là tai vạ."



"Có ý gì?"



Lục Phong Trạch cúi mặt xuống: "Không biết."



Lục Phong Trạch chưa kịp hỏi có ý gì, thì thông tin đã bị cắt đứt.



Nhưng kỳ quái chính là, cuối cùng cảnh sát không tra được cuộc gọi kia.



Nói cách khác có người đã xóa bỏ lịch sử trò chuyện, không chỉ xóa trên liệt biểu, mà là trực tiếp xóa trên sever luôn.



Lục Phong Trạch đoán có lẽ là Tinh Thần làm.



Câu mà Tinh Thần nói có tin tức khác, nhưng hắn ta vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ.



Nhiều nhất là nghĩ đến kế hoạch Phồn Tinh, nói cho hắn ta biết một khi kế hoạch Phồn Tinh thành công, thì chính là một tràng tai vạ.



Hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì.



Kế hoạch Phồn Tinh sẽ phá vỡ rất nhiều thứ.



Nhưng Tinh Thần không cần thiết phải cố ý liên lạc với hắn ta vào loại thời điểm như vậy, chỉ để nói một câu như thế.



Lục Phong Trạch: "Tôi chỉ biết từng ấy."



Tinh Tuyệt: "Vì sao anh lại rời khỏi đoàn đội cốt cán?"



Lục Phong Trạch không muốn nói lắm, cuối cùng nghẹn ra bốn chữ: "Lý niệm không hợp."



Tinh Tuyệt: "Lý niệm gì?"



Lục Phong Trạch: "..."



Tinh Tuyệt nói thay hắn ta: "Bởi vì cái phát hiện lưu trữ ý thức kia?"



Lục Phong Trạch: "Cậu đã đoán được thì còn hỏi làm gì. Tôi sắp chết, đương nhiên muốn một cách để cho mình sống sót, Tinh Thần không đồng ý làm theo hướng nghiên cứu đó, mà muốn hoàn thành nghiên cứu phát minh trò chơi Phồn Tinh trước."



Phát hiện kia là phát hiện ra từ trong quá trình nghiên cứu phát minh trò chơi Phồn Tinh không sai, nhưng trò chơi Phồn Tinh chỉ là một trò chơi mà thôi, làm gì so được với phát hiện lưu trữ ý thức chứ?



Phát hiện này không chỉ có thể làm cho con người tùy thời tùy chỗ lưu trữ ký ức, thậm chí còn có thể làm cho con người chuyển đổi lên người người máy, cuối cùng cũng không cần trải qua sinh lão bệnh tử nữa.



Cho nên khi Tinh Thần không đồng ý, Lục Phong Trạch cảm thấy Tinh Thần điên rồi.



Tương tự vậy, Tinh Thần cũng cảm thấy hắn ta điên rồi.



Hai người vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều lần.



Về sau Lục Phong Trạch "lui" ra khỏi đoàn đội này.



Đoàn đội là của Tinh Thần, lấy lý do hắn ta không thích hợp tiếp tục ở lại trong đoàn đội, cưỡng ép bắt hắn ta lui ra ngoài.



Sau khi Tinh Thần chết, kế hoạch này liền rơi xuống tay Tinh Tuyệt.



Lục Phong Trạch mấy lần xin gia nhập đều bị từ chối.



Cho nên hắn ta đã nghĩ đến những cách khác.



Mới đầu hắn ta cũng không muốn xuống tay với Tinh Tuyệt, dù sao cũng là người của Tinh gia, cũng chẳng có lợi gì cho hắn ta.



Nhưng kế hoạch Phồn Tinh bảo mật quá tốt, hắn ta không có bất kỳ cách nào tiếp cận được, tăng thêm vừa vặn gặp phải người đàn ông đeo mặt nạ kia.



Vậy thì hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, xử lý Tinh Tuyệt, nâng đỡ Tinh Sương làm con rối.



Nhưng mà không nghĩ tới, Tinh Tuyệt và Tinh Sương, ai nấy đều khó đối phó, như thần may mắn cực kỳ chiếu cố họ vậy, lần nào cũng có thể biến nguy thành an.



Sau đó nữa Sơ Tranh dính vào, nên là càng khó có tiến triển hơn.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom