• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu (2 Viewers)

  • Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 99

Editor: Miri


---


Trên mặt Sùng An Đế mơ hồ nổi lên một tầng tử sắc, yết hầu nghẹn huyết, trong ngực có hỏa khí không được thông thuận, ánh mắt có chút không tốt lắm. Các thái y lập tức hoảng sợ.


Thái y đi theo tới hành cung được truyền tới, tuy gã biết Sùng An Đế mấy ngày qua thân thể không tốt, nhưng cũng không liệu trước được là có thể lập tức trở nên tệ như vậy. Gã một mặt giúp Sùng An Đế bài xuất máu tích tụ trong mũi ra, một mặt lại vội vã hỏi, "Có chuyện gì? Mới vừa rồi đã ăn gì? Bị sặc sao? Hay là bị trướng khí?"


Nhóm lão thái giám vội kể lại, các thái y cố sức nhét cho Sùng An Đế một viên bổ tâm đan, sau đó hành châm, sau đó lại vội vội vàng vàng bàn bạc dược phương. Bên kia lại thúc giục người đi lấy kết luận mạch chứng của Sùng An Đế ngày trước, trong tẩm điện loạn thành một đoàn.


"Tiểu vương gia, Vương gia!" lão thái giám tùy thân của Sùng An Đế lảo đảo chạy ra, quỳ trước mặt Úc Xá khóc ròng nói, "Tiểu vương gia! Làm sao bây giờ? Lão nô muốn đem canh sâm tới cho Hoàng Thượng, nhưng thái y nói Hoàng Thượng là bị lửa giận công tâm, canh sâm chữa không được mà chỉ có thể đòi mạng ngài, nhưng nếu xãy ra chuyện gì thì... Vương gia! Ngài cho chúng thần một chủ ý a!"


Úc Xá nhìn chằm chằm vào Sùng An Đế đang nằm trên long sàng xa xa kia, một câu cũng không nói.


Tơ máu trong mắt hắn trải rộng, tiếng nháo nhào chung quanh ầm ĩ đến tận đây. Thế nhưng Úc Xá lại có thể nghe thấy tiếng tim mình đang nhảy lên bình bịch trong ngực, một chút lại một chút, hòa với gân xanh đang nổi dần lên trên huyệt Thái Dương của mình.


Úc Xá tận lực khắc chế bản thân, không đợi hắn mở miệng, An Quốc trưởng công chúa bên ngoài cũng tiến vào, lạnh lùng nói, "Còn ở đây thất thần làm cái gì?!"


An Quốc trưởng công chúa nhìn Úc Xá, thấy thần sắc hắn thì trong lòng thầm kinh hãi, nàng quay đầu nhìn về phía lão thái giám, sau khi hỏi rõ tình huống thì chần chờ một lát, âm thanh lạnh lùng nói, "Còn nghe thái y sao? Nếu thái y hữu dụng thì sẽ còn khiến bệnh hoàng huynh càng ngày càng nặng thế này? Lúc khí huyết không thoải mái thì tất nhiên không thể dùng canh sâm, vậy mà hiện tại còn do dự ư?!"


"Bên ngoài Bắc Cương không xong, trữ vị trong triều lại bỏ không, nếu lúc này hoàng huynh xảy ra mệnh hệ gì, các ngươi có ai gánh nổi không?!" An Quốc trưởng công chúa nhìn vào trong điện, ánh mắt phức tạp, một lát sau nàng xoay người, "Cứ đút dược cho hắn, trước bảo vệ mạng cho hắn rồi nói tiếp."


Lão thái giám sợ một bước bất cẩn thôi liền phải tuẫn táng theo, thứ gã muốn chỉ là có ai đó dám làm chủ cho gả, Gã tuân lệnh, vội phân phó xuống. Úc Xá ngước mắt nhìn về phía An Quốc trưởng công chúa, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt chợt lóe qua ý châm chọc.


Huynh đệ tương tàn, trận chiến đã bắt đầu rồi.


Hai người liếc nhau, An Quốc trưởng công chúa né tránh ánh mắt hắn, miễn cưỡng duy trì uy nghiêm của một trưởng công chúa, thấp giọng nói, "Thật sự là đột nhiên bị chọc tức nên mới thành như vậy?"


Úc Xá gật đầu.


"Ngươi nói thật cho ta." thanh âm An Quốc trưởng công chúa càng nhỏ hơn, "Hoàng huynh hắn có viết xuống chiếu thư gì linh tinh trước đó không?"


Úc Xá hỏi lại, "Chiếu thư gì?"


"Ngươi nói xem là gì?!" An Quốc trưởng công chúa quả thật sốt ruột muốn điên rồi, "Là chiếu thư lập ngươi làm Thái Tử! Úc Mộ Thành đã giấu Tuyên Thụy đi rồi, hắn muốn làm cái gì ngươi còn không biết sao? Hoàng huynh tàn nhẫn bức hắn tới bước này, Úc Mộ Thành đã quyết muốn cá chết lưới rách, ngươi mau thúc hoàng huynh định đoạt trữ quân chi vị này trước khi hắn xảy ra chuyện! Úc Mộ Thành không biết còn chuẩn bị bao nhiêu thứ nữa, vạn nhất hắn thực hiện được thì mạng của cả ta lẫn ngươi đều mất!"


Trán An Quốc trưởng công chúa toàn là mồ hôi, nàng còn muốn nói với Úc Xá nhưng lại có thái giám bên trong chạy ra, vội vàng nói, "Hồi tiểu vương gia, hồi công chúa, Hoàng Thượng lên lên cơn suyễn thuận khí rồi! Lên cơn suyễn thuận khí rồi!"


An Quốc trưởng công chúa đại hỉ, mặc kệ Úc Xá, vội theo vào.


Ước chừng sau hai canh giờ gà bay chó sủa, Sùng An Đế rốt cuộc cũng tỉnh lại.


Không đợi các thái y thở phào, An Quốc trưởng công chúa đã nhíu mày nói, "Đây là có chuyện gì? Mắt của Hoàng Thượng... sao một bên lại không mở ra được?!"


Sùng An Đế mở bừng mắt, nhưng một bên mí mắt của hắn cứ như bị người khác cắt đứt gân, rũ xuống, muốn mở to mà không mở được, nửa cái tròng mắt bị che khuất.


Một thái y vội tiến lên xem xét, còn không đợi gã khám ra đang bệnh gì, Sùng An Đế đã cố sức hơi hơi hé miệng, mơ hồ hộc ra mấy chữ, muốn nói gì đó nhưng không ai nghe được giọng nói phát ra.


Sắc mặt thái y biến đổi, gã quỳ gối trước long sàng, sau khi khám mạch thì lấy tay nâng cánh tay Sùng An Đế lên, đè đè mấy chỗ huyệt vị trên tay hắn, sắc mặt lại thay đổi một chút, tiếp tục đè lên cánh tay còn lại, tiện đà lại kiểm tra hai chân Sùng An Đế.


Mặt An Quốc trưởng công chúa đầy vẻ mất kiên nhẫn, "Ta đang hỏi ngươi đấy? Mắt Hoàng Thượng bị gì, ai hỏi ngươi chân hắn bị làm sao đâu?"


Thái y quỳ về hướng An Quốc trưởng công chúa, do dự nói, "Hồi công chúa, tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng, giống như, hình như là..."


An Quốc trưởng công chúa: "Nói!"


Thái y dập đầu, "Sợ là đã trúng gió."


Mọi người hoảng sợ, lập tức quỳ hết xuống đất.


"Trúng gió..." An Quốc trưởng công chúa cứng họng, "Vậy, vậy sau này còn có thể đứng dậy không?"


Thái y quỳ trên mặt đất, lắc lắc đầu.


Không biết Sùng An Đế trên long sàng có nghe được hay không, từ cổ họng phát ra một trận âm thanh khàn khàn.


An Quốc trưởng công chúa nhìn Sùng An Đế, ánh mắt do dự, "Vậy còn có thể... nói chuyện sao?"


Thái y khựng lại, nói, "Vừa mới trúng gió xong, lúc này hết thảy đều không thể nói trước được, cần phải chờ thêm mấy ngày mới có thể nhìn ra, tình huống tốt nhất hiện tại chính là mấy ngày sau thánh thượng còn có thể phát ra tiếng, sau này nếu điều dưỡng thích đáng, chắc chắn có thể miễn cưỡng nói chuyện, nhưng cũng có khả năng..."


Cũng có khả năng sẽ vĩnh viễn cứ ô ô nuốt nuốt như vậy, nửa người nằm liệt trên giường, trở thành một phế nhân.


Sùng An Đế nghe vậy thì khẽ rung động, lại sặc ra một búng máu.


Lại một trận hoảng loạn.


Úc Xá đứng xa long sàng nhất, hắn hờ hững nhìn Sùng An Đế rung động trên đó, vẫn không nhích một ly.


Sùng An Đế lại hôn mê, An Quốc trưởng công chúa luôn luôn cầu một bùa bảo mệnh cho mình, vậy mà lần này lại thật tâm thực lòng ở lại chăm sóc hắn. Bản thân nàng vẫn còn mang theo thương, hiện tại cũng không rảnh lo cho mình. Chuyện đút dược chùi rửa, nàng đều tự tay làm cho Hoàng Đế, miệng vết thương của nàng chảy máu mấy lần, nàng đều không màng tới.


Hoàng Hậu thể nhược, sau khi nghe được tin tức cũng hôn mê, chúng phi tần khóc lóc đến thăm đều một mực bị An Quốc trưởng công chúa đuổi trở về.


"Hoàng huynh." móng tay đỏ tươi của An Quốc trưởng công chúa mở miệng Sùng An Đế ra, nàng bóp nhẹ miệng của Sùng An Đế, vừa rót dược vừa nói, "Đừng chết, đừng bỏ xuống loạn cục này, đừng chết..."


Sau khi rót hết mấy phó dược, ba canh giờ sau, Sùng An Đế rốt cuộc cũng ngủ say.


Tóc An Quốc trưởng công chúa rối tung, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cái gì cũng không rảnh lo, ngã bịch xuống ghế ở bên cạnh.


An Quốc trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn nhìn Úc Xá đang làm dáng vẻ như người ngoài cuộc, thanh âm trở nên khàn khàn, "Ngươi... Không được đi..."


Úc Xá đờ đẫn nhìn An Quốc trưởng công chúa, "Tuyên Cảnh có tới vài lần, đi rồi, Úc Phi cùng Tuyên Quỳnh ước chừng cũng đã náo loạn hết mấy canh giờ, lúc này cũng mới vừa đi, đại khái là đi thỉnh nhóm tông thân nhóm. Nếu ta lại không đi, thì sợ là bọn họ sẽ muốn xông vào cung."


"Ai dám xông vào cung? Muốn tạo phản sao?!" An Quốc trưởng công chúa sửa sửa mái tóc hỗn độn, "Qua thêm vài canh giờ nữa, các triều thần tất phải vào triều sớm, ngươi hẳn là phải đi trấn an, tóm lại... ngươi không thể đi bây giờ, ai biết Hoàng Thượng sẽ tỉnh lúc nào? Sau khi hắn tỉnh lại, tất nhiên, tất nhiên..."


Tất nhiên sẽ muốn hạ chiếu thư. Bây giờ, người nào trông chừng bên người hắn sẽ là người có phần thắng lớn nhất.


Các cung nhân đã bị trưởng công chúa đuổi ra, Úc Xá cũng không hề kiêng dè, "Chuyện Úc Mộ Thành phân phó cho người, người đều đã làm cho hắn. Người không suy xét liên thủ với hắn sao?"


"A..." An Quốc trưởng công chúa cười nhạo, "Ta có thể tin hắn sao?"


"Hắn nói với ta nghe rất êm tai, bởi vì hắn minh bạch rằng những việc này chỉ có ta mới làm được." An Quốc trưởng công chúa thấp giọng nói, "Ta là công chúa, chỉ có ta mới có thể thay hắn truyền tin cho tông thân, thay hắn hướng tới các thúc bá, đường huynh, đường đệ kia của ta hứa hẹn lợi ích, làm nhóm tông thân nguyện ý bí quá hoá liều, khi Hoàng Thượng không còn sức lực nữa thì quay qua giúp hắn."


"Ngày đó hắn cưới ta, còn không phải là vì cái này sao?"


"Nên làm, ta đều đã làm cho hắn. Ta cũng giống như nhóm tông thân, khi Hoàng Thượng thật sự không còn sức lực nữa thì sẽ suy xét giúp hắn." An Quốc trưởng công chúa trong mắt lóe một mạt quang, "Nhưng hiện tại, hết thảy còn chưa định, chỉ cần Hoàng Thượng còn sức hạ chiếu thư lập ngươi lên ngôi, ta tất nhiên cũng không cần đi đến bước kia."


Úc Xá thấp giọng cười, "Mẫu thân, hiện tại người cũng không thèm giả vờ với ta nữa sao?"


An Quốc trưởng công chúa bị hai chữ "Mẫu thân" của hắn kích thích tới trắng mặt, nàng híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói, "Không phải chính ngươi nói là thấy ta giả vờ còn mệt thay ta, tình nguyện sống chung với bản tâm của ta sao?"


Úc Xá gật đầu: "Đúng, như vậy rất tốt."


Úc Xá hiện giờ nhìn An Quốc trưởng công chúa, quả thật là cảm thấy như vậy lại tốt hơn trước kia một chút.


Lại qua hai canh giờ, trời tờ mờ sáng, Sùng An Đế rốt cuộc đã tỉnh lại.


Nhóm lão thái giám thật cẩn thận rót trà cho Sùng An Đế, Sùng An Đế hoảng hốt mở mắt ra, nhìn nhìn bên ngoài, hắn nói không ra lời, lão thái giám đỡ hắn nói, "Là An Quốc trưởng công chúa ạ, một ngày một đêm qua may mà có nàng. Nàng bị thương còn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc ngài, ây cha! Tiểu vương gia cũng không đi, vẫn luôn canh giữ ở trước giường ngài!"


Cánh tay phải của Sùng An Đế đã hoàn toàn mất cảm giác, hắn cố sức nâng tay trái lên, khoa tay múa chân hai cái, mơ hồ nức nở hai tiếng, ở trong lòng hỏi, những người khác đâu? Hai nhi tử khác của trẫm đâu? Hoàng Hậu đâu? Phi tần đâu?


Lão thái giám cẩn thận nghe nhưng vẫn nghe không ra, khiếp đảm hỏi, "Hoàng Thượng, ngài nói cái gì?"


"Hô... Hô..."


Khuôn mặt Sùng An Đế lại tím trướng, hắn đẩy lão thái giám ra, giãy giụa vài cái, suýt nữa ngã xuống long sàng.


An Quốc trưởng công chúa vội tiến lên đỡ hắn, vội vàng nói, "Hoàng huynh đừng vội, lấy long thể làm trọng, nằm yên..."


Sùng An Đế nghi ngờ nhìn An Quốc trưởng công chúa, hắn về lại giường nằm yên, cử động tròng mắt vẫn còn xem như nhanh nhạy, nhìn chung quanh tẩm điện một vòng, nghĩ đủ loại ngất xỉu trước đó, nghĩ đến hai từ "Trúng gió" nghe được lúc mơ màng, trong cổ họng nổi lên một cổ vị chua xót.


Mình đây đã trở thành một phế nhân sao?


Vậy Úc vương kia phải làm sao? Tuyên Quỳnh phải làm sao? Trong tẩm điện vì sao chỉ có hai người cô chất này? Hai người họ đã làm gì những người khác rồi?


Sùng An Đế mới vừa rồi hoảng hốt nghe được cung nhân nói một ngày một đêm, thời gian dài như vậy đi qua, bên ngoài rốt cuộc biến thành cái dạng gì rồi? Long trời lở đất sao?


Sùng An Đế sợ hãi nghĩ, lão rắn độc Úc Mộ Thành kia có khi nào đã nói hết toàn bộ chuyện năm đó?


Sùng An Đế thất hồn lạc phách dựa vào gối đầu, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.


Hắn vốn cho rằng bản thân còn có thể gắng gượng thêm hai, ba năm.


Hắn vốn cho rằng hắn có thể ổn định vững chắc liệu lý Úc Mộ Thành, liệu lý An Quốc trưởng công chúa, liệu lý Chung Uyển... Sau đó lại lấy ngôi vị hoàng đế làm lợi thế, nắm bắt Úc Xá vào lòng bàn tay, mãi cho đến khi bản thân hắn sống thọ và chết già.


Chỉ mới một ngày, sao mọi chuyện lại đột nhiên biến thành thế này?


Ánh mắt Sùng An Đế đặt vào An Quốc trưởng công chúa cùng Úc Xá thật lâu, bồi hồi.


Úc Xá không xa không gần nhìn Sùng An Đế, yên lặng nhấm nháp tận hưởng hương vị kẻ sắp chết đang bốc ra từ người hắn.


Qua một hồi lâu, Úc Xá thấy Sùng An Đế không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, giãy giụa, hướng ngón tay về phía An Quốc trưởng công chúa.


Úc Xá cười lạnh, biết ngay mà.


Sùng An Đế hiện tại đã không còn lựa chọn, không phải trưởng công chúa thì chỉ còn có hắn thôi.


Hắn chọn An Quốc trưởng công chúa.


Úc Xá cũng không cảm thấy có gì lạ, bản thân hắn và họ vốn dĩ đã không phải người chung đường.


Tảng đá trong lòng An Quốc trưởng công chúa rơi xuống đất, nàng vội nhích sát vào, cầm một tay của Sùng An Đế lên, nôn nóng nói, "Hoàng huynh, có gì phân phó muội sao? Nói cho muội là được."


Sùng An Đế muốn nói chuyện, sau khi thử vài lần thì chán nản từ bỏ. An Quốc trưởng công chúa vội mắng cung nhân, sai bọn họ dâng giấy bút lại đây.


An Quốc trưởng công chúa đỡ Sùng An Đế lên, nắm chặt tay trái cầm bút của Sùng An Đế, như quỷ vẽ bùa mà phác họa lên phong chiết thư còn trống. Đôi mắt An Quốc trưởng công chúa không chớp mắt nhìn hắn, cứ như sói đói vồ mồi.


Một phong công văn, Sùng An Đế ước chừng viết hết một nén nhang.


An Quốc trưởng công chúa chần chờ nói, "Hoàng huynh?"


Sùng An Đế lắc đầu, đẩy đẩy công văn vào lòng ngực An Quốc trưởng công chúa, lại cầm lấy bút lông thêm lần nữa, trực tiếp cố hết sức viết lên chăn: Hắn không tuân di chiếu, thì sẽ có người khác...


"Hoàng huynh không muốn ngẫm lại sao?" An Quốc trưởng công chúa bất an nhìn Úc Xá, "Tử Hựu hắn..."


Sùng An Đế xua xua tay, lại lấy qua một phong công văn còn trống tới, vẽ một lát, lần này không đưa cho An Quốc trưởng công chúa, mà là nhìn về phía Úc Xá.


Lão thái giám vội nâng lên chiếu thư, đôi tay hướng Úc Xá.


Úc Xá mặt vô biểu tình quỳ xuống, tiếp nhận chiếu thư rồi nhìn thoáng qua.


Phong chiếu thư này cũng không phải để lập Thái Tử, kỳ thật cũng không thể xem như là ban cho Úc Xá. Trên chiếu thư viết tân đế tuổi trẻ, tất sẽ tham chiến tích mà có chút lỗ mãng. Sau khi ghi một đống thứ vô nghĩa, trương chiếu thư yêu cầu tân đế trước khi kế vị phải chiêu cáo thiên hạ, trong ba mươi năm không được vi phạm luật pháp tiên hoàng đề ra.


Trong lòng Úc Xá còn hỗn loạn, phong chiếu thư mà Sùng An Đế vừa đưa cho An Quốc trưởng công chúa viết cái gì, hắn đại khái có thể đoán được, vì sao lại đưa cho An Quốc trưởng công chúa mà không phải cho hắn, hắn cũng minh bạch, nhưng mà...


Úc Xá nhất thời còn chưa rõ Sùng An Đế cố ý hạ phong chiếu thư này rốt cuộc là vì cái gì.


Hắn ngước mắt nhìn về phía Sùng An Đế, Sùng An Đế hờ hững lại thất vọng nhìn Úc Xá, vẫy vẫy tay.


Lão thái giám lấy lại chiếu thư trong tay Úc Xá, Sùng An Đế dùng hết sức lực bình sinh, cầm lấy long khắc ấn vào hai phong chiếu thư, đẩy hết cả hai cho An Quốc trưởng công chúa, sau đó cầm lấy bút viết trên chăn: Sau hừng đông, lệnh cho các đại thần nội các tiến cung, trẫm muốn đích thân đem hai phân chiếu thư này đưa cho các đại thần xem, sau đó... chiếu thư sẽ do ngươi trông giữ.


Sùng An Đế nắm lấy tay An Quốc trưởng công chúa khiến cho nàng hoảng sợ, Sùng An Đế viết vào tay nàng: Hắn thuận lợi kế vị, ngươi cả đời vinh hoa, An Quốc, thay trẫm trông chừng hắn...


An Quốc trưởng công chúa trăm triệu không dự đoán được Sùng An Đế đến bước này rồi còn có thể khống chế được cục diện, nhanh chóng quản thúc cả Úc Xá lẫn nàng. Nàng trong lòng run sợ mà gật gật đầu, gắt gao nắm chặt hai phong chiếu thư trong tay.


Sùng An Đế lúc này mới yên lòng, hắn vẫy vẫy tay, lệnh cho Úc Xá tiến lên.


Sùng An Đế vừa thương hại lại vừa kiêng kị nhìn Úc Xá, sau một lúc lâu mới kéo tay Úc Xá qua, viết vào trong tay hắn: Không cần lo lắng, tên trên chiếu thư chính là tên của ngươi.


Sùng An Đế gần như đã kiệt lực, hắn ngừng một hồi lâu mới viết tiếp lên tay Úc Xá: Úc vương, ngươi tự liệu lý, liệu lý sạch sẽ hắn, bảo toàn thanh danh trẫm thì mới có thể bảo toàn phong chiếu thư này của ngươi, bằng không thì thiên hạ này chính là của Tuyên Thụy, hài tử, ngươi hiểu chưa?


Úc Xá quỳ trên mặt đất, đột nhiên hiểu ra dụng ý của phong chiếu thư kia, lạnh thấu xương.


Trong điện nhất thời có thể nghe cả tiếng kim rơi.


Khóe mắt Úc Xá như muốn nứt ra, thanh âm khàn khàn, "Hoàng Thượng, đến bây giờ... Ngài vẫn còn chưa chịu buông tha Quy Viễn sao?"


Sùng An Đế lạnh nhạt nhìn Úc Xá, viết: Trẫm đã cho y cơ hội.


Sử lão thái phó thẳng lưng quỳ ngoài điện...


Mùi hương đồ vật bị đốt cháy trong xe...


Buồn bã và hoài niệm trong ánh mắt Chung Uyển...


Úc Xá lập tức hiểu ra toàn bộ.


Úc Xá để đầu ở bên mép giường, nhịn không được bật cười.


Hắn vốn cho rằng bản thân hắn mấy năm nay đã bị người khác một đao lại một đao đâm vào ngực, đã sớm không còn cảm giác được u buồn lẫn thất vọng.


Không phải sớm đã thành thói quen sao?


Bản thân bị người khác tính kế, bị người khác hãm hại, đây không phải là chuyện bình thường nhất sao?


Sao lại đột nhiên chịu không nổi thế này?


An Quốc trưởng công chúa nghe thấy tiếng cười khiếp người của hắn, nôn nóng nói, "Tử Hựu! Đừng nổi điên!"


Úc Xá sặc một cái, ho khan hai tiếng rồi lại tiếp tục cười, "Giả nhân giả nghĩa..."


Úc Xá đỡ mép giường, miễn cưỡng đứng vững, thấp giọng nói, "Thôi, hai phong chiếu thư này viết cái gì, lòng ta đều đã minh bạch..."


Trong lòng Sùng An Đế đột nhiên bất an, hắn trừng mắt nhìn Úc Xá, môi giật giật.


Úc Xá bễ nghễ nhìn Sùng An Đế cùng An Quốc trưởng công chúa, trầm giọng nói, "Các ngươi cho rằng thứ ta muốn là gì chứ?"


Sùng An Đế âm thầm giật mình, không đợi hắn lại viết chữ, Úc Xá nhàn nhạt nói, "Ta không chơi nữa."


Úc Xá xoay người, cũng không quay đầu lại, đi mất.


Trong lòng Sùng An Đế lộp bộp một tiếng.


Tuyên Quỳnh thông đồng với địch, đã không thể nào kế vị nữa.


Tuyên Cảnh đấu không lại Úc Mộ Thành.


Úc Xá không chơi...


Hắn chỉ có ba nhi tử, vậy thì đế vị này phải cho ai? Cái tên Tuyên Thụy sống chết không rõ kia sao?!


Khoan nói tới chuyện trữ quân, không có Úc Xá thì ai sẽ thay mình liệu lý Úc Mộ Thành đang như hổ rình mồi kia? Dựa vào An Quốc còn chưa biết theo phe ai sao? Nàng hiện giờ chịu giúp mình, còn không phải là vì tương lai làm Hoàng Thái Hậu? Nếu Úc Xá không kế vị, thì làm sao nàng còn chịu giúp mình?!


Lòng tham không đáy, cuối cùng trắng tay.


Sùng An Đế lập tức hối hận.


Tất cả biến cố đều tới quá nhanh, kẻ ngồi trên long ỷ vài thập niên như hắn nhất thời còn không phản ứng kịp, trong tay hắn đã không còn bao nhiêu lợi thế nữa.


Hắn trăm triệu không nghĩ tới, Úc Xá sẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà thật sự trở mặt.


Sùng An Đế lo sợ, nghi hoặc nhìn về phía An Quốc trưởng công chúa, ra sức đẩy nàng một phen. An Quốc trưởng công chúa hiểu được, nàng trong lòng thầm mắng Sùng An Đế lòng tham không đáy, rằng hắn còn chưa hiểu được bản thân đã là phế vật, vậy mà lúc này cư nhiên còn có tâm tư đi bài bố Chung Uyển.


Sắp thành lại bại, thế nhưng thời khắc cuối cùng lại vì việc nhỏ này mà hoàn toàn chọc giận Úc Xá.


An Quốc trưởng công chúa miễn cưỡng nói, "Hoàng huynh đừng nóng vội! Muội đi tìm Tử Hựu, hắn chỉ là nhất thời khó thở thôi. Hoàng huynh cũng biết Tử Hựu quýnh lên là cái gì cũng dám nói, không có việc gì, không có việc gì... Thân phụ tử chi gian, có cái gì không thể thương lượng đâu?"


An Quốc trưởng công chúa an ủi Sùng An Đế, nhưng cũng là an ủi chính mình, "Hoàng huynh yên tâm, Tử Hựu chỉ là cáu kỉnh làm loạn. Hắn không kế vị, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa?! Muội đi khuyên hắn, hắn lập tức hiểu ra ngay."


Sùng An Đế cố sức gật đầu, An Quốc trưởng công chúa không rảnh lo hắn, lệnh cung nhân giữ nghiêm tẩm điện, không được cho người khác tiến vào, còn nàng thì chạy như bay đi tìm Úc Xá.


Lời Editor:


"Ta không chơi nữa", hự, ngầu quạ...


Suy cho cùng thì nhiều khi mình đọc không biết đâu là hư tình giả ý, đâu là thật lòng. Chẳng hạn như An Quốc, chăm sóc tận tình là thật vì yêu, nhưng cũng lại có mặt lợi ích.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom