• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Mưu Đồ Làm Loạn (1 Viewer)

  • Chương 27+28

☆, Chương 27:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhưng đây không phải là phòng Diệp Vấn.

Tiếng động này càng lúc càng quá trớn, loáng thoáng còn nghe được vài tiếng thì thầm.

Hạ Hàm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mê man nói câu, “Có chút ầm ĩ.”

“Đúng là hơi ầm ĩ thật.” Chung Tuyển bế cô đứng lên đi ra ban công, ngồi trên ghế dây mây. Ban đêm nhẹ nhàng khoán khoái, tiếng động khiến người ta mặt đỏ tai hồng cũng tiêu tan hơn phân nữa. Anh dùng chăn mỏng quấn quanh Hạ Hàm rồi đặt cô lên trên đùi, tay dùng lực không nặng không nhẹ xoa mông cô.

Hạ Hàm không muốn, vừa hơi di chuyển liền cảm giác vật gì đó cứng rắn giữa hai chân đang đâm vào cô, ngay lập tức không dám nhúc nhích. Nhưng lại có chút đau lòng cho Chung Tuyển nên hỏi, “Có phải rất khó chịu không?”

Khi nói chuyện bàn tay nhỏ bé của cô đã lặng lẽ úp lên đó, mặc dù cách một lớp quần nhưng cảm giác lành lạnh lập tức chạy thẳng vào đáy lòng anh. Anh khó chịu hừ một tiếng thiếu chút nữa thì không nhịn được, giữ chặt tay nhỏ nhắn của cô rồi mở quần con ra.

Hạ Hàm đột nhiên nhớ tới ngày đó giúp Thanh Phong tải đồ xuống, trong phim hình như người phụ nữ lấy tay vuốt ve cho người đàn ông.

Hạ Hàm từ trên chân anh trượt xuống dưới, quỳ giữa hai chân anh, cắn cắn môi rồi lôi cái vật đang thèm ăn ra ngoài.

Cô học người phụ nữ trong clip, hai tay nắm giữ nó lên lên xuống xuống, tất nhiên không dám ngẩng đầu nhìn Chung Tuyển, làm như thế này cô đã xấu hổ đến mức không thành dạng gì rồi. Qua lúc lâu sau, vật trong tay càng lúc càng trướng càng phình to ra, đầu hình quả nấm đang ở trước mặt cô, đầu đỉnh miệng phun ra nước, thoạt nhìn rất đáng thương.

Cổ áo ngủ cô rất rộng, lại không mặc áo ngực, quỳ giữa hai chân anh như vậy, theo động tác lên xuống kích thích hai quả anh đào sữa hồng hào anh đều có thể thu hết vào đáy mắt. Cổ họng Chung Tuyển căng cứng, bàn tay to mò tới từ cổ áo cô kéo cởi lên, nhưng chăn mỏng quấn chặt Hạ Hàm từ phía sau nên hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường.

Lúc này sắc trời đã đen kịt hẳn, phòng bọn họ cũng không mở đèn, từ ban công nhìn xuống, trước mặt là cánh đồng thuốc lá lớn nhất của Lâm Châu. Địa chất nơi đây rất đặc biệt, thích hợp cho cây cối sinh trưởng, cây nào cũng cao chót vót tới tầng mây.

Vừa vặn lòng bàn tay cô gái nhỏ mềm mại lại hơi mát, hai đóa hoa non mềm trắng nõn như có như không cọ vào chỗ kia của anh, cảm giác máu trong người đều tập trung một chỗ. Phía sau lưng thoáng hiện một luồng hỏa nóng, khiến anh - người từ trước đến nay vẫn luôn kiềm chế liền thở gấp nặng nề vài phần.

Anh đưa tay sờ mò khuôn mặt phấn nộn non nớt của cô, vuốt tóc dính trên gò má, giọng trầm thấp dụ dỗ, “Cục cưng, hôn nó nhanh lên.”

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay anh giữ ót ấn tới phía trước.

“Ưm…” Hạ Hàm chỉ ngậm một chút rồi lui ra ngoài.

Tay anh trượt một đường từ gáy cô xuống đến đầu vai, ngòn tay vuốt ve làn da trắng mịn tinh tế của cô. Hạ Hàm như bị ma xui quỉ khiến, vậy mà lại vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm liếm.

Chung Tuyển không nhịn được, tiếng rên hừ đè ép trong cổ họng tràn ra ngoài.

Hạ Hàm nghe thấy trong lòng đột nhiên nổi lên ý muốn đùa cợt, cẩn thận nhớ lại nội dung “Kinh tế học vĩ mô” mà Thanh Phong bảo cô tải xuống, chậm rãi nuốt của anh, nhưng cô vốn không có kỹ thuật, nên răng hay bị va chạm vào anh.truyện bên leequydon.com

Miệng nhỏ cố sức phình to ra, có mấy lần nhập vào sâu quá, khiến cho cô bị ho khan.

Khoang miệng mềm mại ấm nóng trơn nhẵn ẩm ướt khiến Chung Tuyển không chống đỡ được bao lâu đã cảm thấy muốn tới. Anh lập tức rút ra ngoài, Hạ Hàm ngây ngốc không biết gì với miệng theo, Chung Tuyển liền vội mò chăn quấn người cô lôi lên, lúc này mới phun hết toàn bộ trên ngực non mềm nõn nà của Hạ Hàm.

Anh cởi áo sơmi cẩn thận lau cho cô, tách cô ra để cô ngồi giữa thắt lưng mình.

Hạ Hàm yếu ớt tựa đầu lên vai anh, vô ý xoay vặn eo nhỏ. Ai ngờ anh quá phận, thế mà vén mở quần nhỏ của cô, ngón tay trực tiếp chui vào trong. Khi động tác ngón tay có quy luật mạnh mẽ xông lên, cô vốn đã ẩm ướt, không tới vài cái liền đến điểm G, cô run rẩy ôm chặt cổ anh.

Anh biết lúc này cô không chịu nổi sự chọc ghẹo, mỗi lần cô đến điểm đó thì anh phải cố gắng nhấp eo vài cái, cô gái nhỏ liền khóc đến đáng thương tội nghiệp. Chờ cô bình tĩnh lại, liền nâng cao eo cô nhắm đúng đường chuẩn, “Ót” một tiếng trơn bóng tiến vào trong.

Chỗ kia của cơ thể bị anh tiến vào chiếm giữ lấp đầy, Hạ Hàm chợt nâng mắt lên nhìn Chung Tuyển tỏ vẻ không hài lòng.

“Được rồi được rồi, trước anh sẽ không động đậy.” Trong tay anh xoa nắn hai quả đào no đủ, rồi hôn lên khuôn mặt cô, dụ dỗ giữ eo cô đẩy ra rồi chậm rãi cọ sát.

Chờ cô dần có cảm giác, liền ôm chặt chăn cùng với cô đi vào phòng, có ý điên khùng xấu xa đánh xuống mông cô.

Hạ Hàm không dám la lên, từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt cổ anh cắn mu bàn tay mình, phát ra tiếng khóc “Hu hu,” bộ dạng ngấm ngầm chịu đựng rất đáng thương.

Cũng hiếm khi hôm nay có nước nóng, người trong cục công an đều xuống dưới, ở Lâm Châu chắc chắn không dám sơ suất. Chung Tuyển ôm cô tắm rửa, dùng chăn khô bao quanh kín người cô rồi bế về giường.

Người con gái trẻ tuổi tinh tế, cơ thể no đủ cân xứng, cả người đều lộ ra sự sảng khoái thoải mái vui sướng sau cuộc giao hoan. Bộ ngực xinh đẹp kiêu ngạo đầy đặn đỉnh nhọn vểnh lên, bụng bằng phẳng mềm mại, xuống chút nữa là nơi tư mật lưa thưa mấy sợi lông khiến anh không nhịn được với tay xuống dưới.

Tay anh vừa chạm vào khe này, Hạ Hàm liền giật mình, khép chặt chân không đồng ý, ôm chặt anh nói, “Đừng nữa mà, em buồn ngủ quá.”

Chung Tuyển vân vê hai bên mông cô một lúc mới bỏ qua, tinh thần sảng khoái, muốn đi tìm thuốc để hút.

“Diệp Vấn sẽ không nghe được chứ?” Hạ Hàm vừa nói xong, cái người tay đã sờ thấy bật lửa liền hậm hực thu về, vỗ lưng Hạ Hàm trả lời, “Sẽ không.”

Chung Tuyển nắm lấy tay cô ra nhìn chỗ lúc nãy Hạ Hàm cắn, hôn lên đó nói: “Anh thích em kêu lớn tiếng một chút.”

Hạ Hàm tức giận nhéo anh, cả người anh căng cứng, thật vất vả mới tìm được một chỗ có thể nhéo xuống.

***

Sáng sớm hôm sau gọi điện cho Hạ Hàm mà không được, Diệp Vấn liền chạy qua gõ cửa phòng Hạ Hàm, nhưng cửa vừa mở ra thấy chính là một người đàn ông tinh thần sảng khoái.

Mặc dù Diệp Vấn chưa từng chính thức gặp mặt Chung Tuyển, nhưng trang phục cảnh sát hình sự đã đập vào tầm mắt cô, cô lập tức bình tĩnh lại, hỏi: “Hạ Hàm còn đang ngủ?” Chú cảnh sát của cô ấy nửa đêm thăm viếng, muốn nghĩ cũng không cần phải nghĩ hai người đã làm chuyện tốt gì!

Chung Tuyển gật đầu, nói: “Để cô ấy nghỉ nửa ngày đi, tôi phái người đi giúp cô, năng suất chắc chắn cao hơn rất nhiều.”

Diệp Vấn đứng ở cửa mặt đã cảm thấy đỏ lên, vội gật đầu, “Cảm ơn, chờ Hạ Hàm tỉnh bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi, ừm...... Tôi đi trước.”

Cô lập tức trở về phòng, thở dốc một hơi, người đàn ông cường thế như vậy sao cô dám ở lại chứ.

***

Hạ Hàm ngủ đủ giấc tỉnh dậy mới biết đã giữa trưa rồi, Chung Tuyển vừa xong việc trở về, ngồi bên cạnh giường nhỏ giọng hỏi cô: “Có đói bụng không anh dẫn em đi ăn cơm.”

Hạ Hàm gật đầu, chậm rãi đứng dậy, mặc xong quần áo ra tới cửa chính nhà khách, bỗng nhiên nói với Chung Tuyển, “Chúng ta đi ăn vằn thắn hấp đi, ở chợ bán vằn thắn hấp ăn rất ngon, em dẫn anh đi.”

Cách mấy trăm mét phía trước là chợ đông đúc nhất ở Lâm Châu, đã giữa trưa mà người đi lại còn rất nhiều. Hạ Hàm quen đường tìm được một quầy bán vằn thắn, gọi hai chén vằn thắn hấp.

Chủ quầy hàng này là hai anh em, em gái chắc tầm mới mười hai mười ba tuổi, chịu khó biết điều, hàng ngày vẫn đưa thực phẩm qua bên nhà khách.

Hạ Hàm ăn rất chậm, còn mãi nhìn chằm chằm Chung Tuyển, ăn không hết liền múc vào trong chén Chung Tuyển. Khi về cô còn gọi thêm một chén mang về cho Diệp Vấn.

Cô gái kia tên là Nhã Quyên hỏi Hạ Hàm, “Chị, để lại số điện thoại cho chị, nếu không xa bọn em có thể mang qua.”

Tuổi nhỏ như vậy đã phải ra ngoài kiếm sống khiến Hạ Hàm nhìn có chút đau lòng, không nhịn được xoa đầu cô bé, ấm giọng nói: “Không cần đâu.”

Anh trai Nhã Quyên là người điếc, lặng lẽ đứng sau quầy gói vằn thắn, nhìn lúc nào cũng thật thà chất phác nở nụ cười. Khi trả lại tiền thừa luôn đưa bằng hai tay, phần tự ti khiêm nhường này làm lòng người chua xót.

Phần cuối chợ là cảng biển, chi chít những con thuyền đánh cá cập bến, trong đó có một chiếc màu trắng đặc biệt dễ thu hút. Chỉ có kẻ tai to mặt lớn trong nghề đánh cá ở địa phương mới đủ khả năng mua.

Hai mắt Chung Tuyển nhìn chăm chú, chợ này rất nhiều ngõ hẻm, dòng người đông đúc đặc biệt nhộn nhịp, trong khi đó ngõ hẻm chỉ có thể chứa được một người. Có rất nhiều góc chết bịt kín lại, còn có nhiều phòng cho thuê. Vì thời tiết ẩm ướt phòng cho thuê lại không có quạt thông gió, nên cửa mở cả ngày. Người lớn đi làm thì mang theo cả đồ đạc có giá trị bên người, trẻ con thì ngủ trong phòng cho thuê, chỉ treo bức rèm đơn giản như vậy. Có phòng cho thuê còn trực tiếp mở rộng cửa, trong phòng không có một người.

Sáng nay điều tra địa điểm cô bé mất tích ba mẹ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói là đi chơi rồi không trở về nữa. Có một cô bé lên trường luyện thi rồi không về nhà, trường luyện thi này cách chợ không tới năm trăm mét.

Điểm cuối của chợ là cảng biển, nơi này giao thông thuận lợi, nếu bé gái mất tích bị đưa ra khỏi Lâm Châu thì vĩnh viễn sẽ không tìm thấy.truyện của dinenđànlequydon

Vì sao là bé gái mười hai mười ba tuổi? Có thể nghĩ là biết, nơi này bao nhiêu cuộc mua bán ngầm trong bóng tối mà có treo biển hành nghề buôn bán. Câu lạc bộ tư nhân lại càng không điều tra ra được, như vậy thì nếu bé gái bị đưa ra khỏi Lâm Châu, tiến vào nước K, nước Z nơi quốc gia không tôn trọng văn hóa phụ nữ như vậy, kết quả sẽ như thế nào không cần nghĩ cũng biết!

Thời gian gấp gáp quá rồi!

***

Vì Chung Tuyển phái người cho Diệp Vấn nên chuyện bên chỗ Hạ Hàm cũng tiến hành cực kỳ mau lẹ, hơn nữa hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.

Chu Tiểu Hàn cầm túi tài liệu giao cho Chung Tuyển, nói: “Đội trưởng Chung, anh xem này.”

Chu Tiểu Hàn chỉ vào đứa nhỏ trên ảnh với Chung Tuyển sau đó tiếp tục nói, “Từ Linh, mười ba tiểu chỉ học tiểu học, trong nhà có bốn đứa em trai. Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, ba mẹ bé có vẻ không để ý chuyện cô bé mất tích lắm, vẻ mặt biểu hiện rất giả dối. Hơn nữa, đồ điện gia dụng trong nhà Từ Linh đắt đỏ hoàn toàn không hòa hợp với căn nhà. Nghe em trai lớn của Từ Linh nói, gần đây nhà bọn họ mới mua thêm căn nhà mới.”

“Tôi kiểm tra thấy ba mẹ Từ Linh vốn không báo án.”

“Sẽ không vậy chứ?” Chu Tiểu Hàn có điều ngụ ý, anh ta không tin Chung Tuyển không đoán ra được.

“Theo dõi ba mẹ Từ Linh, theo dõi sát sao vào cho tôi! Tiền sẽ không thanh toán một lần, không tìm được người mua nhanh như vậy.”

***

Sáng sớm ở Lâm Châu mát mẻ, người đi ra ngoài rất nhiều, chợ cũng đông người già và phụ nữ trung niên.

Thế nhưng quầy hàng hai anh em Nhã Quyên hôm nay lại không có ai, bàn ghế lộn xộn, còn cả nước canh đổ ra ngoài, khắp nơi đều là bột mì vương vãi, vài cái ghế nhựa ngã trái ngã phải.

“Đây là làm sao vậy?” Diệp Vấn nhíu mày hỏi một câu.

“Chắc là có việc gấp.”

Cách đó không xa tiếng bước chân dồn dập, còn cả tiếng tranh luận dần lớn hơn, mọi người đều bắt đầu tập trung đi vào một hướng. Vài cụ già che miệng vẻ mặt hoảng sợ, trong tay chỉ vào chỗ mà Hạ Hàm và Diệp Vấn nhìn không rõ.

Diệp Vấn và Hạ Hàm cũng đi qua đó.

Người đàn ông gầy gò nằm ngửa mặ, trên mặt đầy vết máu ứ đọng, áo bị xé rách, một chiếc giày đã không thấy nữa. Vết máu trên mặt đất khô bong, như là chảy về một hướng, bụng bị người ta đâm bị thương, còn có dấu vết bị người ta đánh.

Hạ Hàm mở to hai mắt – Là anh trai Nhã Quyên!

Hết chương 27

☆, Chương 28:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Diệp Vấn nhanh chóng đỏ mắt, rống lên một câu: “Phát hiện lúc nào, báo cảnh sát nhanh lên đi!” Giọng cô rất nhanh bị chìm xuống.

Lúc Diệp Vấn vừa cầm điện thoại ra đã bị bà bác ấn tay lại, “Cô gái nhỏ, đừng gây chuyện!”

Tư thế anh trai Nhã Quyên nằm ngửa mặt vặn vẹo, cách đó vài mét chỉ còn một chiếc giày cũ nát, mũi giày thì đang hướng về phía hải cảng chi chít thuyền đánh cá.

Cô run rẩy bắt đầu lấy điện thoại ra ấn gọi cho Chung Tuyển, giọng hơi bướng bỉnh: “Anh…. Anh mau tới đây nhanh lên, nơi này đã xảy ra chuyện rồi!”

Điện thoại vừa ngắt, tiếng động cơ thuyền đánh cá xuất phát vang lên rất lớn. Mặt biển trong vắt gợn sóng lập lòe ánh sáng. Chim hải âu bay sà xuống thấp phát ra tiếng kêu cô quạnh thê lương.

Thuyền đánh cá chậm rãi chạy về phía phương xa, không bao lâu sau hải cảng liền khôi phục sự yên ắng, giống như tất cả đều chưa có chuyện gì xảy ra. Đám người tụ lại càng lúc càng đông, vây quanh anh Nhã Quyên thành một vòng tròn. Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh thảo luận, chờ xe đội cảnh sát hình sự vừa tới thì tiếng ồn ào mới giảm bớt. Chiếc giày cũ nát kia cũng chẳng biết bị giẫm lạc đi đâu rồi.

Anh trai Nhã Quyên được đưa tới bệnh viện địa phương cứu chữa, tình hình chưa rõ thế nào. Chung Tuyển dẫn theo đội cảnh sát hình sự đến, anh ôm lấy bả vai Hạ Hàm, bàn tay to che ánh mắt cô, giọng trầm thấp nhưng đánh thẳng vào trong lòng cô, “Được rồi, em và Diệp Vấn mau trở về đi.”

Hạ Hàm ngẩng đầu hỏi Chung Tuyển: “Mau đi xem Nhã Quyên một chút.”

Vẻ mặt anh khựng lại, có chút không đành lòng, “Trước mắt vẫn chưa tìm được.”

Anh vừa mới dứt lời, nước mắt Hạ Hàm liền chảy ra, nước mắt ấm nóng rơi vào lòng bàn tay chai vì vết súng của người đàn ông, mạnh mẽ đánh thẳng ôm trọn trái tim anh. Chung Tuyển lau nước mắt cho cô, ôm cô rồi dặn Hạ Hàm phải thành thật đợi ở nhà khách, có thể đêm nay anh không về được.

Cô và Diệp Vấn vừa đi ra cổng chính của chợ, tiếng sấm nổ to vang lên trên đỉnh đầu, tia chớp chợt lóe lên mưa lớn kéo tới. Diệp Vấn lôi Hạ Hàm chạy chầm chậm một mạch, nhưng vẫn không tránh được cơn mưa xối xả như trút nước.

Từng giọt từng giọt mưa giội rửa sạch rêu xanh trên mặt đất trước cổng, lộ ra mùi bùn đất.

“Cặn bã!” Diệp Vấn cúi đầu mắng một câu, đại sảnh nhà khách nhất thời hàng loạt người xông vào, đều là những người từ chợ xem náo nhiệt đi qua trú mưa. Ông chủ nhỏ cũng một thân dầm mưa vừa mới trở về, mặc quần áo lao động và đi đôi giày ủng mà dân đánh cá thường dùng, lủi qua đám đông trở về văn phòng thuộc về anh ta ở lầu một.

Anh trai Nhã Quyên đã được đưa vào phòng ICU tiến hành cứu chữa.

Trước mắt có thể xác định địa điểm mất tích ngay tại chợ kia, Chung Tuyển bảo Triệu Hâm nhanh chóng sắp xếp lại thông tin của mỗi một chiếc thuyền đánh cá, và cả các thương gia lui tới trong một tháng này.

Đại đội cảnh sát hình sự thành phố A đến Lâm Châu đã không phải là bí mật nữa, nhưng ngược lại bọn tội phạm gây án thì có chút bất ngờ.

***

Trên hành lang tiếng vận chuyển đồ đạc vang lên không ngớt, tiếng ồn đặc biệt lớn. Diệp Vấn cau mày kéo cửa thò đầu ra nhìn thì thấy một nhóm mười mấy người thanh niên đang khiêng dụng cụ gia đình bình thường và cõng TV trong phòng đi ra ngoài. Cô đi đến cửa sổ nhìn xuống thấy, dưới lầu có xe tải trọng lượng lớn chuyên chở vận chuyển hàng hóa.

Diệp Vấn tiện thể hỏi thăm cô gái phục vụ khách hàng, cô gái này nói những thứ đồ đó đều xử lý bán hết, ông chủ muốn mua đồ tốt hơn.

Nhân vật quan trọng ở tỉnh khác tới đều ở đây, giúp Lâm Châu giải quyết nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách chính quyền Lâm Châu bằng lòng dốc tiền cho nhà khách tư nhân này kinh doanh.

***

Tới nửa đêm Chung Tuyển mới trở về, lúc vào thì liền thấy Hạ Hàm ngồi ôm chăn dựa vào đầu giường, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, anh đi vào xoa tóc cô, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Hạ Hàm lắc đầu trả lời: “Trong lòng em khó chịu, không ngủ được.”

Trên người anh mang theo hơi ẩm của cơn mưa đổ xuống hôm nay, tay cũng có chút lạnh lẽo. Hạ Hàm nắm tay anh ủ ấm tay anh một lát liền nói: “Mau cởi quần áo rồi đi tắm.”

Vẻ mặt Chung Tuyển thật vất vả mới dịu xuống, vừa cởi nút áo vừa đi vào phòng tắm. Cô vốn không buồn ngủ, đứng dậy tùy tiện mặc chiếc áo khoác, cầm lấy quần áo anh móc đồ trong túi ra rồi bỏ vào máy giặt, giặt quần áo cho anh. Áo sơmi của anh cần phải giặt bằng tay, Hạ Hàm liền cầm một cái chậu lớn ra sử dụng.

Chung Tuyển vừa tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy mái tóc mềm mại của Hạ Hàm buông xuống hai bên gò má, để lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, đang giặt quần áo. Ngay lập tức anh không hề nghĩ ngợi gì kéo Hạ Hàm đứng dậy, bảo cô đi rửa tay, còn việc này để anh làm.truyện bên dinendanlequydon

Đây là cô gái nhỏ anh muốn lấy về nhà để yêu thương, làm sao anh cam lòng trong đêm khuya cần nghỉ ngơi để cô giặt quần áo.

Hạ Hàm nhìn thân trên trần trụi của anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế giặt quần áo cho mình, trong lòng ấm áp.

Tay nhỏ bé sờ lên lưng anh, nhiệt độ hơi mát, lập tức cả người cô nhào lên bao phủ lấy anh. Cô mềm mại lại ấm áp, nằm sấp trên lưng anh, ôm cổ anh, hơi thở ấm nóng phun lên sườn lỗ tai anh.

Hạ Hàm theo dõi động tác trong tay anh, rất lâu sau mới nói bên tai anh: “Nhất định anh sẽ tìm được cô ấy, đúng không?”

Cô cần câu trả lời khẳng định của anh ngay lập tức vì Hạ Hàm biết, một khi anh trả lời thì nhất định có thể làm được.

Thật ra trong lòng Chung Tuyển cũng không có nền tảng gì chắc chắn, manh mối trong tay anh lại càng ít. Với lại không thể xác định bé gái mất tích có phải là do tập thể làm hay không, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn kẻ tình nghi gặp phải điều phiền toái lớn rồi!

Anh nghiêng đầu, gò má dán lên gò má mềm mại của cô, cuối cùng vẻ mặt kiên định nhận lời cô, “Nhất định có thể tìm được.”

***

Nhà Nhã Quyên giản dị nhưng sạch sẽ, không có nhiều đồ nội thất, nhưng mỗi một nơi để đồ vật đều sắp xếp ngăn nắp có trật tự. Chỉ có hai gian phòng, sát bên cạnh phòng nhỏ là nơi ở của Nhã Quyên. Trong tủ đầu giường có một quyển sách, ghi lại chi thu hàng ngày. Trong phòng khách cũng có phòng bếp, chính là nơi Nhã Quyên gói vằn thắn, đó là nguồn thu lớn nhất hàng tháng trong nhà Nhã Quyên. Mà anh của cô, chắc hẳn nổi lên xung đột với kẻ tình nghi bắt Nhã Quyên đi, không ngoại trừ từng qua lại thân thiết.

Mâu thuẫn xảy ra ở chợ, hơn nữa chưa kịp thu dọn tàn cục, như vậy có khả năng nhiều người nhìn thấy tận mắt. Nhưng muốn tìm người chứng kiến lại càng khó hơn nữa, người ở đây tránh chuyện rắc rối, không tự mình rước họa vào thân.

Đã điều tra toàn bộ thuyền đánh cá, trong thuyền không có điểm gì đáng ngờ. Nếu Nhã Quyên không ở trong thị trấn, như vậy thì đã bị đưa ra bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy được.

Đội cảnh sát hình sự đã có phán đoán bước đầu: Kẻ phạm tội tầm 20 tới 25 tuổi, làm việc lỗ mãng dễ kích động. Thời gian gần đây chắc hẳn có điều phiền lòng, nhưng người có xã giao rộng rãi, đều đả thông quan hệ với bang phái và chính quyền địa phương tốt, là một tay mới. Quan trọng nhất: Trên người chắc chắn có thương tích.

Gần đây Chu Tiểu Hàn vẫn luôn theo dõi ba mẹ Từ Linh, Chu Tiểu Hàn vốn đang đợi cơ hội, thật vất vả mới bắt gặp ba Từ Linh ra ngoài đánh bạc, lập tức đi theo.

Chu Tiểu Hàn đi theo vào mới biết được, bề ngoài cửa chính tầng hầm ngầm nhìn như cũ nát, thật ra vô cùng xa hoa lộng lẫy. Thảm lông dê rất dày, trong tầng hầm ngầm không khí khô ráo không có chút cảm giác oi bức nào, dường như trên mặt đất Lâm Châu mới đúng là tầng hầm ngầm. Ánh sáng ngọn đèn treo khổng lồ bằng thủy tinh rất dịu nhẹ, trần nhà là phỏng theo phông nền bầu trời cao cấp, trời xanh mây trắng trông rất sống động. Dưới đất giống như mê cung, tầng tầng lớp lớp, khắp nơi óng ánh trong suốt, con sông nhân tạo uốn lượn chảy quanh, mặt nước trong vắt. Trên sàn đi qua cầu chạm trổ vàng quả thật Chu Tiểu Hàn không dám giẫm chân lên.

Mỗi một nơi đều là logo các thương hiệu nổi tiếng cao cấp.

Mỗi lần bài trên bàn trải ra, người đều kéo dài mấy chục mét, trong đó có đầu bếp cao cấp người Pháp, cần cái gì cũng đều có.

Nhân viên công tác trong sòng bài có tố chất rất cao, đồng phục ngay ngắn, còn nhân viên chia bài thì khuôn mặt xinh đẹp, quần tay áo gi-lê trang điểm tinh xảo. Tất nhiên ra vào đều là viên chức cao cấp xã hội thượng lưu, khách lui tới giày tây tác phong nhanh nhẹn. Tình hình đây như vậy cực kỳ trái ngược với Lâm Châu. Nhưng một khi bạn hiểu rõ, ấn tượng đầu tiên duy nhất đập vào bạn chính là – Đáng sợ.

Tầm mắt Chu Tiểu Hàn đảo quanh mấy cái đã bị mấy bảo vệ áo đen phát phát hiện không đúng, lập tức mời ra ngoài. Sau đó đợi tầm bốn tiếng đồng hồ mới thấy ba Từ Linh đi ra.

Ba Từ Linh từng gặp Chu Tiểu Hàn, hơn nữa có tính vô cùng cảnh giác. Chu Tiểu Hàn lập tức lấy lại tinh thần, miệng nhai kẹo cao su đưa tay nắm lấy vai ba Từ Linh, lưu manh vô lại mang theo ý cười, nói: “Có tin tốt báo ông, tìm thấy con gái ông rồi, nhanh dẫn về nhà đi.”

“Không thể nào!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, cả người ba Từ Linh đều cứng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

“Sao không thể nào, cùng tôi đi nhìn sẽ biết.”

***

Cục công an Lâm Châu.

Đèn trong phòng thẩm chiếu rất sáng, mỗi một góc chết đều nhìn không sót thứ gì. Chung Tuyển nhíu mày nhìn về phía ba Từ Linh, ánh mắt này có cảm giác đầy áp bức, không tức giận mà uy nghiêm.

Du Lộ đang ở phòng bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng trong phòng thẩm vấn, cầm bút “Soàn soạt soàn soạt” ghi lại. Vẻ mặt Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn ung dung thoải mái.

“Từ Linh, mười hai tuổi, biết cô bé sẽ gặp phải chuyện gì không? Cường bạo, ngược đãi, cao hơn nữa là sau đó có thể nhiễm bệnh. Sau khi cơ thể bị phá nát bị đẩy vào thị trường buôn bán nội tạng, đây đều là do ba cô bé tạo thành.”

“Không thể nào! Bọn họ nói sẽ cho ăn ngon, sau vài năm nữa lão già đã bảy tám chục tuổi rồi qua đời, chờ lão già này chết, bọn họ sẽ đưa Linh Linh trở về.” Ba Từ Linh đột nhiên rống lên, cả cơ thể đều đang run rẩy.

Chung Tuyển đứng dậy, ném một xấp ảnh chụp lên mặt bàn, rồi đưa cho ba Từ Linh một tờ giấy và chiếc bút, giọng lạnh lùng: “Viết hết những điều ông biết ra đây, ngoài ra, chuyện con gái ông chúng tôi bất lực, xin lỗi.”

Chờ Chung Tuyển đi vào gian phòng kế bên, tất cả mọi người ở đây đều sáng mắt lên, ao ước hâm mộ nhìn Chung Tuyển. Chu Tiểu Hàn không thể không vỗ tay kêu lên: “Đội trưởng Chung thật sự là làm gì cũng nhanh.”

Triệu Hâm thở hổn hển đá Chu Tiểu Hàn một cước, mắng câu: “Cậu mới cái gì cũng nhanh đấy, có thể im được không.”

Chung Tuyển không có thời gian nói đùa với bọn họ, hai tay anh chống lên mặt bàn thủy tinh trước mắt, người hơi cúi xuống nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ba Từ Linh trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt không chút nào thả lỏng.truyện của diễnđànlequydon

Bút trong tay Du Lộ ngừng lại theo động tác của anh, nhìn ảnh ngược khuôn mặt thâm sâu trên mặt thủy tinh, khóe miệng không thể đè nén nhếch lên.

Qua khoảng hai giờ sau, vẻ mặt Du Lộ nặng nề xông tới, giọng cao hơn mấy phần, “Là Triệu đào! Ông chủ nhà khách!”

Thuyền đánh cá mang tên hắn ta hôm nay được phép rời bến, không có thời gian nữa!

Ngón tay Triệu Hâm lập tức nhanh như thoi đưa ấn nút điện thoại, mày nhíu chặt, xông vào đám người hô một câu, “Nhà khách này đã bị hắn ta chuyển cho chính quyền rồi.”

Chung Tuyển lập tức lấy điện thoại ra ấn nút gọi cho Hạ Hàm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom