• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (19 Viewers)

  • Chương 523: Ông chủ Lệ muốn sạc pin

Tống Chỉ Manh nghiêng đầu và đặt đầu lên bụng của Tô Kim Thư, ánh mắt của cô lập tức trở nên vô cùng dịu dàng: “Thật là tốt…



Không hiểu sao khi nhìn thấy bụng của Tô Kim Thư, Tống Chỉ Manh lại có một cảm giác thân thuộc và dịu dàng không thế giải thích được.



Cảm giác này có chút quen thuộc.



Lệ Hữu Tuấn thấy hai người đang tán gầu rất nhiệt tình nên anh mới đứng dậy đi về phía phòng làm việc trên lầu hai Trước khi ăn, Lục Anh Khoa đã gọi cho anh hai lần nhưng anh không trả lời.



Bây giờ đã ăn xong, Lệ Hữu Tuấn gọi lại điện thoại “Ông chủ, chúng tôi đã tìm thấy một số manh mối về nhà của tài xế xe tải, nhưng khi chúng tôi đến đó, chúng tôi phát hiện người đó đã biến mất”



“Tôi vừa nhận được tin rằng cả gia đình họ có lẽ đã đi ra khỏi thành phố, nhưng chiếc xe buýt ra khỏi thành phố vô tình rơi xuống vách đá, và không ai trong gia đình năm người còn sống”



Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe tin, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương mù, giọng nói lạnh lùng kinh khủng: “Anh nghĩ đây là một tai nạn, hay ai đó cố tình làm điều đó? Lục Anh Khoa đã đi theo Lệ Hữu Tuấn rất nhiều năm, đã nhìn thấy rất nhiều người và nhiều thứ, Với kinh nghiệm xử lý sự việc nhiều năm như vậy, anh ta sẽ không bao giờ tin rằng đây là một vụ tai nạn.



“Tôi nghĩ ai đó đã cố tình làm vậy. Phanh của chiếc xe buýt đó đã bị Nói xong câu này, Lục Anh Khoaim lặng một lúc rồi ngập ngừng: “Người của chúng tôi đã gặp người của Tô Duy Nam trên đường trở về”



“Tô Duy Nam?”



“Nếu tôi không đoán nhầm thì, thuộc hạ của anh ấy có đã tìm ra manh mối này, nhưng tôi không rõ về mục đích chuyến đi lần này của anh Lục Anh Khoa nói đến đây, ý nghĩa đã rất rõ ràng Người của Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn có lẽ đã tìm ra cùng một manh mối Chỉ là không biết mục đích của Tô Duy Nam có giống như Lệ Hữu Tuấn hay không…



Tô Duy Nam có bí mật gì đáng xấu hổ đến nỗi tự mình gây tai nạn xe buýt rơi xuống vách núi? Lệ Hữu Tuấn nhẹ gật đầt “Tôi hiểu rồi. Manh mối đến đây đã bị phá vỡ, vậy anh có thể kiểm tra theo hướng khác. Chiếc xe thứ tư tại hiện trường vụ tai nạn xảy ra tình trạng như thế nào, anh nhất định phải tìm hiểu”



“Vâng thưa ông chủ”



Lệ Hữu Tuấn định dập máy, và chợt nhớ ra những gì Tống Chỉ Manh vừa nói với anh: “Mấy ngày nay anh phái người tới nhà họ Lệ xem mục đích Tư Vũ Chiến đến nhà họ Lệ làm gì.”



“Vâng ông chủ”



‘Sau khi cúp điện thoại, Lệ Hữu Tuấn đang định sắp xếp hồ sơ, vừa nhìn lên đã thấy Tô Kim Thư đang đứng ở cửa Cô mặc bộ đồ ngủ, trên tay cầm một đĩa trái cây, nhìn anh với đôi mắt to trong veo: “Anh Lệ gần đây có rất nhiều việc cần xử lý phải không?”



“Vẫn ổn”



‘Tô Kim Thư bĩu môi không hài lòng “Nếu là vẫn ổn, mấy ngày nay tại sao anh lại bận rộn như vậy?”



Lệ Hữu Tuấn lúc này đang ngồi trên mép bàn, bất lực thở dài khi thấy Tô Kim Thư giớ trò.



Tuy nhiên, đôi mắt của anh đầy vẻ chiều chuộng, anh đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đùi mình: “Đến đây”



Tô Kim Thư khịt mi “Không, anh lại đây!”



Lệ Hữu Tuấn nheo mắt không nói lời nào, cứ nhìn cô như thế này.



Có thể là do khí chất của người đàn ông quá mạnh, hoặc là do ánh mắt của anh quá dịu dàng, Tô Kim Thư không thoải mái khi bị anh nhìn như thế, và cuối cùng chậm rãi đi về phía anh.



Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nắm tay cô và kéo cô trực tiếp vào vòng tay anh.



Anh nhẹ nhàng tựa đầu cô vào ngực anh, tay vẫn đặt trên eo, nhìn khuôn mặt Tô Kim Thư lộ rõ vẻ mệt mỏi mờ nhạt: “Thật là, anh vất vả như vậy. Sao anh không thể thoải mái một chút được chứ? Cùng em xem phim cũng được mài”



Mặc dù anh đã ở bên cô hàng ngày, nhưng cô biết răng Lệ Hữu Tuấn hầu như ngày nào dỗ cô ngủ trước rồi lại đi làm việc.



Tô Kim Thư cảm thấy có lỗi với anh, cô biết rằng Lệ Hữu Tuấn muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nhìn thấy anh liều mạng như vậy, cô thực sự rất buồn.



Lệ Hữu Tuấn xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ của cô đang nằm trên ngực mình, giọng anh có chút trầm xuống: “Không phải anh không muốn nghỉ ngơi, mà là gần đây anh gặp phải một dự án khó xử lý hơn một chút”



Trong khi nói chuyện, tay anh ấy đã bắt đầu chạm vào váy của Tô Kim Thư.



Đôi môi mỏng chạm vào giữa cổ cô, rất dịu dàng Tô Kim Thư bị ngứa, túm lấy cổ áo anh: “Anh đang làm gì vậy?”



Lệ Hữu Tuấn không ngừng động tác, miệng mơ hồ: “Không phải em nói anh nghỉ ngơi sao? Vậy anh sẽ sạc điện trước một chút”



“Sạc pin? Sạc pin cái gì chứ?”



Trước khi Tô Kim Thư kịp nhận ra anh muốn nói gì, cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bằng Cả người cô đã được anh bế lên, ngồi trong lòng anh.



Lệ Hữu Tuấn ngước nhìn cô: “Đã ba tháng trôi qua, hiện tại chắc không Sao.



Khuôn mặt tươi cười của Tô Kim Thư đỏ bừng ngay lập tức: “Anh thật là… chậc chậc…”



Không khí trong phòng dần trở nên hừng hực.



‘Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy Lệ Hữu Tuấn hỏi với giọng trầm thấp: “Thế này được chứ?”



“Có đau không?”



“Nếu em cảm thấy không thoải mái, phải nói ngay lập tức…”



Toàn thân Tô Kim Thư bị anh đốt cháy.



Vốn cô đã rất xấu hổ khi làm cái chuyện như thế này trên ghế, nhưng tên này cứ văng vắng bên tai, có phải mình đã làm sai không? Cô nhảy thẳng vào và chặn miệng anh: “Anh Lệ, anh nói nhiều quá, im miệng cho em…



Một giờ sau, đôi mỉ cong vút của Tô Kim Thư chuyển động và mở mắt ra.



Giọng của Lệ Hữu Tuấn phát ra từ trên cao: “Tỉnh rồi à?”



Tô Kim Thư trở mình và nằm ngửa trên thảm, nhìn khuôn mặt đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết của Lệ Hữu Tuấn trên đỉnh đầu Trái tim của Tô Kim Thư rung động, cô đưa tay ra và nhẹ nhàng bóp cảm anh, và có thể cảm thấy những sợi râu hơi châm chích: “Kỳ lạ thật, rõ ràng người cần nghỉ ngơi là anh, nhưng em lại ngủ mất Lệ Hữu Tuấn cầm tài liệu bằng tay trái, và nằm bàn tay nhỏ bé của cô bằng bàn tay phải còn lại “Vừa rồi anh cũng xin nghỉ rồi”



Anh liếc nhìn vùng bụng vẫn phẳng lì của Tô Kim Thư: “Vừa mới tập thể dục, bây giờ em có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”



Khi Tô Kim Thư nghĩ đến Lệ Hữu Tuấn vô cùng dịu dàng vừa rồi, tai cô hơi đỏ lên: “Không đói”



Cô lăn lộ “Mấy giờ rồi?”



Lệ Hữu Tuấn cau mày và theo dõi chuyển động của cô ấy “Sau này không được lăn lộn như thế này, nghe rõ chưa?”



‘Tô Kim Thư lè lưỡi có chút ngượng ngùng, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Bây giờ là chín giờ! Anh có tiếp tục xem hồ sơ không? Lệ Hữu Tuấn biết răng nếu hôm nay anh không hoàn thành công việc sớm thì cô gái nhỏ này sẽ ở bên cạnh anh su, “Gần mười giờ sẽ hoàn thành”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom