• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (26 Viewers)

  • Chương 433: Cha đừng sợ!

Bước chân của Lệ Hữu Thần hơi dừng lại Bạch Ninh Hương nghĩ rằng con mình đã hồi +âm chuyển ý, vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình, âm thanh ôn nhu nói: “Con đi gặp cô bé kia đi, dịu dàng lại hiền lành. Hiện tại các thiên kim tiểu thư ở bên ngoài có rất ít người như cô bé đó. Cô bé không chê con đã ly hôn, chỉ cần con nguyện ý…”



Lệ Hữu Tuấn đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của mẹ “Con hiện tại thật thất vọng”



Bạch Ninh Hương còn chưa phục hồi tỉnh thần lại “Cái gì?



“Con thật thất vọng với cha mẹ. Cha mẹ có biết vì sao lúc trước con phải cố gắng đi đến vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị không? Bởi vì con biết, chỉ có bản thân trở nên cực mạnh mới có thể không để cho bất kỳ kẻ nào uy hiếp, đi con đường mình muốn, trải qua cuộc sống mình muốn”



Bạch Ninh Hương có vẻ bị những lời này làm cho kích động, hốc mắt bà đỏ lên, lập tức tức giận “Lệ Hữu Tuấn, con có tư cách gì nói những lời này? Mọi người trên thế giới đều có thể đi con đường của mình, trải qua cuộc sống mình muốn, chỉ riêng con là không có tư cách! Bảo Ngọc đã mất rồi, chân của mẹ cũng bị phế đi, con dựa vào cái gì mà muốn có cuộc sống con muốn, con dựa vào cái gì?”



Những lời này giống như một cái búa tạ, nện thật mạnh vào trái tim Lệ Hữu Tuấn.



Sắc mặt anh thay đổi mất lần, cuối cùng vẫn trở lại vẻ bình tĩnh: “Mạng của con là cha mẹ cho, cha mẹ khi nào muốn thì cứ cầm lại, con tuyệt đối sẽ không chớp mắt. Nhưng người phụ nữ của con, ai cũng không được bắt nạt cô ấy!”



Nói xong câu đó, Lệ Hữu Tuấn liền dẫn theo Tô Kim Thư rời đi, không quay đầu lại.



Bạch Ninh Hương tức giận đến cả người phát run: “Hữu Tuấn, con điên rồi sao? Mẹ lấy mạng con làm gì? Mẹ chỉ muốn Bảo Ngọc của mẹ trở về, mẹ chỉ muốn con bé trở về!”



Phía sau truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế.



Lệ Hữu Tuấn nắm tay Tô Kim Thư, bước chân càng lúc càng nhanh, giống như muốn thoát khỏi địa ngục.



Tô Kim Thư có hơi theo không kịp, cô lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.



*A?



Một tiếng thét kinh hãi rốt cuộc cũng kéo lại lý trí của Lệ Hữu Tuấn.



Anh phục hồi tỉnh thần, ôm lấy eo Tô Kim Thư: “Em không sao chứ?”



Tô Kim Thư nhào vào trong lòng anh, lắc đầu trong im lặng “Em không sao, còn anh?”



‘Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn giờ phút này không tốt lắm: “Anh cũng không sao.”



Tô Kim Thư cũng không tính tiếp tục kích thích anh: “Chúng ta lên xe đi. Các con, chúng ta về nhà thôi”



“Vâng”



Tô Mỹ Chi được ôm trong lòng cha cũng cảm nhận được cảm xúc dao động của cha mình.



Cô bé cẩn thận kéo cổ Lệ Hữu Tuấn, hôn lên gương mặt anh một cái: “Cha, cha không cần sợ hãi, Mỹ Chỉ ở bên cha.



“Ùm”



Nhìn con gái xinh như ngọc trong lòng, khóe miệng Lệ Hữu Tuấn gợi lên độ cong cứng nhắc.



Sau khi bốn người lên xe, Lệ Hữu Tuấn từ đầu đến cuối không nói một lời.



Năm năm trước, Lệ Bảo Ngọc qua đời, mặc dù trong lòng Bạch Ninh Hương oán hận, nhưng văn không mất kiểm soát đến độ nói trắng ra như ngày hôm nay.



Đây là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn đối mặt với sự chỉ trích máu tươi đầm đìa từ mẹ, nhưng lại là lúc Tô Kim Thư ở bên cạnh anh Vừa rồi cảm xúc của anh suýt chút nữa không khống chế được.



Không khí trong xe rất thấp, hai người đều không mở miệng nói chuyện.



Lệ Hữu Tuấn không mở miệng, Tô Kim Thư cũng không hỏi.



Mãi cho đến khi xe đi vào nhà của ông cụ Lệ.



Hai đứa nhỏ đã ngủ trên xe.



Vốn Lệ Hữu Tuấn tính đưa hai đứa bé đến khách sạn, nhưng nhìn bọn nó đang ngủ nên không nhắn tâm.



Sau khi cẩn thận ôm hai đứa nhỏ vào phòng, Lệ Hữu Tuấn đưa tay xoa nhẹ đầu Tô Kim Thư: “Ngoan, em đi trước bồi ông cụ được không?”



Tô Kim Thư hơi lo lắng cho anh.



“Vậy còn anh?”



Lệ Hữu Tuấn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Anh còn có chuyện khác phải xử lý”



“Được, vậy anh cứ từ từ làm, không nóng nảy”



Sau khi Tô Kim Thư nói xong lời này, xoay người muốn đi tìm ông cụ Lệ Nhưng mà cô còn chưa đi ra ngoài được vài bước đã thấy ông cụ Lệ đứng ở cửa, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình.



Tô Kim Thư quay đầu nhìn lại, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đã đi xa.



Cô bước vài bước tới bên cạnh ông cụ Lệ “Ông nội, sao ông lại ra ngoài Ông cụ Lệ nhịn không được thở dài một hơi: “Haiz, có phải lại cãi nhau rồi không?”



Tô Kim Thư không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo bện cạnh ông.



Ông cụ Lệ xoay người, vừa thở dài vừa lắc đầu đi vào bên trong.



“Thật sự là nghiệp chướng, ông trời vì sao lại không công bãng như vậy? Rõ ràng ông đã từng này tuổi rồi, sao còn không mang ông đi?”



Tô Kim Thư đi phía sau ông cụ Lệ, tâm tình vô cùng phức tạp.



Thật ra cô rất muốn biết sự việc đến cùng rốt cuộc là gì.



Nhưng mà Lệ Hữu Tuấn không nói thì cô sẽ không đi hỏi, miễn lại chạm đến vết sẹo của anh.



Chuyện này đối với Lệ Hữu Tuấn mà nói rất tàn nhần.



Ông cụ Lệ thở dài một hơi “Cô bé, hai ngày trước con có cho người tặng ông trà Đại Hồng Bào, con đi uống trà với ông nội đi”



Tô Kim Thư gật đầu đi theo.



Bên trong hoa viên phía sau nhà có một cái đình bát giác vô cùng tinh xảo.



Tô Kim Thư và ông cụ an vị ở bên trong.



Ông cụ Lệ vô cùng lành nghề trong việc đun trà, không chỉ thủ pháp thành thạo mà ngay cả độ ấm của nước cũng giữ được vừa đúng.



“Đến, nếm thử một chút tay nghề của ông”



Ông cụ Lệ đưa một ly trà đã đun xong đến trước mặt Tô Kim Thư.



Tô Kim Thư tinh tế nhấp một ngụm: “Hương thơm lâu và tinh tế, dư vị còn đọng trong mũi và miệng”



“Ha ha, không ngờ rằng cô bé còn biết phẩm trà.



Ông cụ Lệ bưng ly trà lên, ngửi một chút ở mũ, sau đó uống một ngụm Quả nhiên giống như đứa nhỏ kia nói, dư vị còn đọng Sau khi ông cụ Lệ đặt ly trà xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Cô bé, thật ra ông rất tò mò, cháu rốt cuộc.



đã huấn luyện người lạnh nhạt như Hữu Tuấn như thế nào đế nó phục tùng như vậy?”



Tô Kim Thư nhẹ nhàng cười: “Ông nội, thật ra lúc cháu mới quen anh ấy cũng có cùng ý nghĩ như ông, cảm thấy anh ấy là một người cứng nhắc lại lạnh lùng, bá đạo không để ý nhân tình, không quan tâm đến ai”



Ông cụ Lệ liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, mấy từ hình dung này của cháu dùng rất đúng”



Nhưng ai ngờ khi nói đến đây, Tô Kim Thư lại chuyển câu: “Thật ra, những người nói như vậy đều không hiểu rõ về anh ấy”



“Cháu nói chúng ta không hiểu rõ nó?”



Tô Kim Thư nghiêm túc gật đầu. Sau khi cô thêm nước vào ly trà của ông cụ Lệ, buông ấm trà xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cảm, nghiêng đầu nói: “Lúc cháu mới quen anh ấy còn cảm thấy sợ anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như một cái núi băng vậy, bất kể là ai cũng là bộ dạng lạnh như băng”



“Nhưng sau đó chúng cháu càng ngày càng thân thiết, cháu mới phát hiện, thật ra anh ấy chỉ là một người trong nóng ngoài lạnh thôi”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom