• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mở mắt thấy thần tài Trần Hạo / Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 842

Chương 840: Khiêu chiến huyễn cảnh
“Trần Hạo, chúng ta cũng vào đi, muộn
một chút, chỗ tốt đều có người chiếm
trước!”
Chu Nặc thấy vậy lập tức đề nghị Trần
Hạo.
Trần Hạo khẽ gật đầu, sau đó cùng với
Chu Nặc vào trong thông đạo, hóa thành
thần thức tiến vào “Khiêu chiến huyễn
cảnh”.
Sau khi biến thành thần thức tiến vào
trong ảo ảnh, bọn họ nhìn thấy trước mặt
là một khu rừng rậm rậm rạp, thật là
sảng khoái, sảng khoái như tiên cảnh,
nhưng Trần Hạo biết đây chỉ là ảo giác,
thật ra bọn họ cũng không biết những
nguy hiểm nào đang tiềm ẩn xung quanh
họ.
Và không ai biết ảo ảnh này thực sự lớn
đến mức nào, nó chắc chắn không chỉ là
một nơi trong rừng như vậy.
Không sai, chính xác là như vậy.
Bên trong “Khiêu chiến huyễn cảnh” tồn
tại một số đại địa phương như: rừng, sa
mạc, thành phố cổ kính, cánh đồng tuyết
và những nơi khác tùy ý thức của mỗi
người xuất hiện là khác nhau.
Nhưng Trần Hạo và Chu Nặc lại gặp may
mắn hơn, hai người xuất hiện cùng lúc,
điều này cho thấy ông trời đã ưu ái cho
cả hai.
Còn mười lăm phút nữa là thử thách bắt
đầu, Trần Hạo và Chu Nặc vẫn còn thời
gian đi dạo một vòng, vừa đi trong rừng
vừa tán gẫu.
“Trần Hạo, hai người chúng ta phải thu
thập tổng cộng mười linh thạch mới đủ tư
cách tiến vào Lăng Không Đại Lục, tức là
phải đánh bại mười người!”
Chu Nặc nhìn Trần Hạo phân tích.
Trần Hạo gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy,
nói thật, quy định này cũng có gì lạ.
Không nghĩ tới tiến vào Lăng Không Đại
Lục lại có kiểm soát nghiêm ngặt như
vậy!”
“Không đúng, Lăng Không Đại Lục từng
tùy ý qua lại giữa Lăng Không Đại Lục và
cảnh giới của chúng ta. Không có hạn chế
và quy tắc nào cả!”
Chu Nặc lắc đầu giải thích, nhưng là trước
kia với hiện tại đã khác.
“Dù sao, ngoài hai người chúng ta thành
một đội, ta nghĩ phải có rất nhiều người
hợp lực, cũng không loại trừ người mạnh,
dù sao cảnh giới của ngươi cũng có rất
nhiều người mạnh!” Trần Hạo cẩn thận
kiểm tra tình hình xung quanh rồi nói.
Những người tiến vào ảo ảnh này đều là
người của cảnh giới, chỉ có Trần Hạo một
cái Địa Cầu, còn có vô số cường giả trong
cảnh giới, ẩn ẩn vô cùng, xem ra lần này
ở trong ảo cảnh nên mới hay. Kinh
nghiệm.
Nhưng may mắn thay, Trần Hạo và Chu
Nặc thực lực không hề yếu, gặp phải
người thường vẫn có thể dễ dàng giải
quyết.
Chỉ cần không phải là người gặp phải
Chân Nhân cảnh giới, tu luyện linh hồn
bậc bảy đến Chân Thần cảnh giới, đối với
cả hai cũng không phải là uy hiếp.
“Đếm ngược thử thách!”
Lúc này, tiếng nhắc nhở của Không Minh
vang lên trên bầu trời.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám … Bảy … Sáu…”
Khi đếm ngược vài giây cuối cùng bắt
đầu, Trần Hạo và Chu Nặc nhìn nhau, sau
đó cùng nhau nhảy lên, trực tiếp nhảy lên
một cây cao trước mặt.
Hai người đứng trên thân cây lấy lá che
thân.
Rốt cuộc, họ không biết những nguy hiểm
xung quanh mình, và cách tốt nhất là
ngồi lại và tìm thời điểm thích hợp để
hành động, thay vì lao tới.
Có hàng nghìn người tham gia thử thách
này, và dù ảo tưởng lớn thì khả năng
chạm trán nhau là rất cao.
“Đếm ngược kết thúc, thử thách bắt đầu!”
Không Minh thông báo bắt đầu thử thách,
bầu trời lập tức im bặt, toàn bộ xung
quanh dường như vô cùng yên tĩnh,
không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng gió
thổi lá xào xạc.
Nhưng ngay sau đó, nhiều người đã bị
loại và bị đánh bại, hầu hết những người
này tương đối yếu và không biết cách ẩn
mình, vì vậy họ ngay lập tức trở thành
con mồi sau khi nhập cuộc.
“Trần Hạo, chúng ta cứ trốn ở đây cũng
không tốt? Với thực lực của hai người,
chúng ta nên chủ động tìm kiếm một số
người yếu hơn, lại xuất hành đơn độc!”
Chu Nặc nhìn Trần Hạo, ý bảo không nên
trốn tránh chuyện này, dù sao hai người
bọn họ cũng đã đạt tới Chân Nhân cảnh
giới.
Nghe Chu Nặc nói , Trần Hạo cũng cảm
thấy có lý.
“Được, vậy chúng ta chủ động thu
thập linh thạch, đi thôi !”
Trần Hạo không phản đối đề nghị của
Chu Nặc, trực tiếp đồng ý.
Nói xong cả hai cùng nhau từ trên cây
bay xuống.
" Vút vút!"
Vừa ngay khi hai người nhẩy xuống,
một vài mũi tên đã được bắn ra từ những
bụi cây xung quanh .
Cũng may Trần Hạo và Chu Nặc phản
ứng rất nhanh, bọn họ liền né tránh, mũi
tên bắn vào một thân cây phía sau.
Ngay sau đó, ba người cầm cung nỏ từ
xung quanh xông ra, vây quanh hai người
Trần Hạo .
“Này, người anh em, xem ra chúng ta
thật là may mắn, đã gặp được con mồi
sớm như vậy!”
Một tên trọc đầu nói với người đàn ông ở
bên với nụ cười nham hiểm.
Ba người vừa rồi đang mò mẫm yên
lặng xung quanh, chợt nhìn thấy Trần
Hạo và Chu Nặc từ trên cây bay xuống,
biết thời cơ sắp đến, bọn họ lập tức xuất
phát không chút do dự.
" Hic, chỉ có hai người, không đủ cho
ba người chúng ta!"
Người đàn ông mặt sẹo chế nhạo và tỏ
vẻ khinh thường.
"Thật sao? Nhưng ba người các ngươi
là đủ cho hai chúng ta!"
Nghe được lời nói của người đàn ông
mặt sẹo, Trần Hạo khóe miệng nở nụ cười
quái dị.
“ Xoẹt “ Một kiếm khí lập tức được
chém ra.
Ngay tại chỗ, ba người này đã bị giết
và đánh bại bởi Trần Hạo.
Sau khi bại trận, thi thể của ba người
biến thành ba viên đá thiêng và xuất hiện
trước mặt Trần Hạo và Chu Nặc.
Trần Hạo bước lên trước, cầm lấy ba
viên thánh thạch trong tay, giữ cho mình
một viên, giao cho Chu Nặc hai viên còn
lại.
" Đây, cho cô 2 viên này !"
Chu Nặc nghe xong thì ngẩn ra, không
ngờ Trần Hạo lại phân phát thế này cho
mình hai viên thánh thạch.
"Trần Hạo, ngươi nên cầm đi, dù sao
cũng là do ngươi giết chết!"
Chu Nặc vội vàng không chịu nhận lấy,
cô cảm thấy đây là chiến lợi phẩm do
Trần Hạo thu được, cô không làm gì, làm
sao có thể lấy 2 viên được .
“Không sao, cô cứ cầm trước đi, tôi
không sao!”
Trần Hạo đặt hai viên thánh thạch vào tay
Chu Nặc, nói.
Chu Nặc không còn cách nào khác
đành phải đồng ý, nhưng trong lòng lại vô
cùng cảm động.
Đây coi như là một cuộc ngộ chiến ,
mà ba người này lại chủ động đưa đầu
tới, đương nhiên Trần Hạo sẽ cười nhạo,
ngược lại là bọn họ ngốc.
Sau đó, Trần Hạo và Chu Nặc chuyển
sang tìm kiếm những con mồi tiếp theo.
Tuy nhiên, sau khi đi được khoảng một
tiếng đồng hồ, cả hai đều không gặp một
người nào khiến cả hai cảm thấy vô cùng
bối rối và tự hỏi có phải những người kia
đã bị giết chết hết ?
Nhưng chuyện này chỉ mới bắt đầu,
hàng nghìn người tham gia, thử thách
làm sao có thể kết thúc sớm như vậy.
Trong tuyệt vọng, cả hai chỉ biết tiến
lên phía trước và tìm kiếm, và họ dừng lại
khi đến một mép sông.
Chương 841: Thanh Long
Trần Hạo cùng Chu Nặc ngồi xuống bên sông.
“Tại sao lâu như vậy chúng ta vẫn chưa thấy
thêm một ai?”
Chu Nặc có phần tò mò hỏi Trần Hạo.
Trần Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ về điều này.
“Thật sự là rất kỳ quái, chẳng lẽ là nơi ở của
chúng ta quá hẻo lánh?” Trần Hạo không khỏi
trầm ngâm.
“Bùm!”
Ngay sau khi vừa nói xong, một cột nước từ
dưới sông phun thẳng lên trời.
Một con rồng màu xanh liền từ bên trong vọt
ra, bay lên không trung, há to mồm hướng về
phía Trần Hạo hai người gào thét
Âm thanh vang dội xung quanh.
Chu Nặc đột nhiên trợn to hai mắt, hai người
bọn họ làm sao có thể nghĩ tới trên sông còn
có Thanh Long như vậy.
Thanh Long trực tiếp phát động công kích về
phía Trần Hạo và Chu Nặc, nhanh chóng lao
về phía bọn họ.
“Hãy cẩn thận!”
Trần Hạo hét lên.
Sau đó, Trần Hạo và Chu Nặc đồng thời nhảy
sang một bên.
May mà phản ứng nhanh, tránh được đòn tấn
công của Thanh Long, nhưng vị trí ban đầu
của bọn họ đã bị móp một oạn, điều này đủ
thấy sức va chạm của Thanh Long mạnh đến
mức nào, nếu đánh trúng hai người bọn họ thì
dứt khoát thịt nát xương tan.
“Không phải vừa mới nói chỉ chiến đấu cùng
người sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện
một con rồng!”
Chu Nặc khó hiểu hỏi.
Trần Hạo cho rằng có thể đây là một thử thách
khác trong ảo giác, biết đâu lại có điều gì kỳ
diệu.
“Chu Nặc, ngươi trước trốn đi, ta xử lý!”
Trần Hạo nhắc nhở Chu Nặc, liền triệu hồi
hồn kiếm trong cơ thể, hóa thành kiếm, cầm
trong tay, trực tiếp lao thẳng về phía Thanh
Long.
Thanh Long thấy Trần Hạo lao về phía mình,
điều này càng làm hắn kích động, lắc người
lao thẳng về phía Trần Hạo.
“Kiếm đãng Bát hoang!”
Một giây tiếp theo, Trần Hạo gầm lên một
tiếng.
Một luồng hào quang kiếm khí màu đỏ từ trên
trời bay lên, và lập tức xuyên qua Thanh
Long.
“Gầm!”
Thanh Long rống lên trời, sau đó hai mắt xám
xịt mà rơi xuống sông.
Thành Long bị Trần Hạo chém đầu.
Sau đó, hai vật thể sáng bóng xuất hiện trên
mặt sông.
Trần Hạo thấy vậy lập tức đi xuống kiểm tra.
Nhìn gần hơn, ánh sáng biến mất, một khối
Thanh Long Ngọc Phù cùng một quả trứng
rồng hiện ra trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo nhanh chóng thu dọn hai thứ rồi trở
về với Chu Nặc.
Sau khi nhìn thấy hai thứ này, Chu Nặc và
Trần Hạo đều rất tò mò và kinh ngạc, không
ngờ sau khi chém đầu Thanh Long lại nhận
được phần thưởng như vậy, xem ra ảo giác
này thật sự rất thần bí.
Sau đó, Trần Hạo cất quả trứng rồng vào ba
lô, bỏ Thanh Long Ngọc Phù vào trong túi.
Hai thứ này Trần Hạo vẫn chưa biết dùng để
làm gì, chờ sau khi thử thách kết thúc sẽ tiếp
tục nghiên cứu. Nhưng Trần Hạo biết hai thứ
này là vô cùng quý giá, nhất định phải có một
số công dụng và bí quyết riêng.
“Trần Hạo, ngươi vừa mới dùng thủ đoạn gì
vậy? Thật là lợi hại!”
Chu Nặc ngẩng đầu tò mò hỏi Trần Hạo.
Kiếm khí mà Trần Hạo vừa rồi sử dụng thật
sự rất mạnh, Chu Nặc vừa nhìn liền cảm thấy
kinh người.
“Ta không biết, đôt nhiên lại xuất hiện!” Trần
Hạo cũng có chút không rõ, nhún vai giải
thích.
Thực ra chiêu là của Hồn Kiếm, nhưng Trần
Hạo tỏ ra không biết.
Ngay sau đó, hai người họ chỉ đơn giản là dọn
dẹp và rời sông và hướng sang bờ bên kia.
Đi được khoảng mười phút, một tiếng đánh
nhau kịch liệt truyền đến trong tai Trần Hạo
và Chu Nặc.
Chu Nặc lập tức nhìn về phía Trần Hạo, nói:
“Trần Hạo, trước mặt có người đánh nhau,
xem ra rất kịch liệt, chúng ta đi xem một
chút!”
Nghe Chu Nặc nói xong, Trần Hạo liền đồng
ý.
Hai người nhanh chóng tiến về phía trước, đến
nấp sau một tảng đá, nhìn vào một khu rừng
nhỏ không xa trước mặt.
Vài người mặc áo choàng đen đang vây một
thanh niên áo trắng trong lùm cây.
Đôi vai của thanh niên áo trắng đã bị thương
và đỏ, nhưng vẫn bất khả chiến bại với một
địch bốn
Tuy nhiên, Trần Hạo biết rằng thanh niên áo
trắng sẽ tiếp tục làm việc này một cách vô ích
và sẽ chỉ bị bốn người áo đen giết chết trong
khoảng thời gian nữa.
Nhưng tại sao bốn người lại săn giết một
người thì phải có lý do.
“Trần Hạo, bốn người bọn họ bắt nạt một
người, chúng ta có nên ra tay giúp không?”
Chu Nặc sau khi nhìn thấy thì hơi tức giận hỏi
Trần Hạo.
Lúc này, trong lùm cây.
“Hừ hừ, Lâm Tử Lam, đừng cố chấp nữa, hãy
ngoan ngoãn để chúng ta cầm lấy thánh thạch
của ngươi!” Một người áo đen chế nhạo thanh
niên áo trắng trước mặt.
“Ồ, ta muốn linh thạch của ta, đừng mơ đi!”
Lâm Tử Lam cười lạnh, không chịu khuất
phục.
“Được, vậy ngươi đi chết đi!”
Người áo đen giận dữ hét lên, trực tiếp ra hiệu
với ba người xung quanh, bốn người đồng
thời tấn công Lâm Tử Lam.
Nhìn thấy thời điểm Lâm Tử Lam sắp bị đánh
trúng, một đạo ánh sáng màu vàng từ một bên
tác động, trực tiếp làm chấn động, bốn người
áo đen lùi lại.
Huh!
Hai bóng người nhanh chóng rơi xuống, chặn
trước mặt Lâm Tử Lam.
“Bốn người bắt nạt một người mà cũng gọi là
hảo hán sao !”
Trần Hạo liếc mắt nhìn bốn người áo đen,
khinh thường nói.
Bốn người áo đen liếc nhìn nhau, không ngờ
giữa chừng lại chui ra một tên Trình Giảo
Kim.
"Tiểu tử, bớt lo chuyện người khác đi, nếu
không thì ngay cả ngươi cũng phải chết !"
Tên cầm đầu áo đen tức giận trừng mắt nhìn
Trần Hạo cảnh cáo.
"Ồ? Thật vậy, vậy thì hôm nay tôi sẽ giải
quyết việc tọc mạch này!"
Trần Hạo khinh thường cười, trong mắt lóe
lên một tia sát ý.
Nói xong, Trần Hạo nhanh chóng ném hai tấm
Bùa bí mật ra .
Lá bùa biến thành tro trong không khí và ngay
lập tức một ngọn lửa cuồng nộ bao trùm hai
người trong số mấy người mặc áo choàng đen,
bỗng chốc thiêu sống họ.
" Hả !"
Hai người mặc áo choàng đen còn lại đều bị
sốc khi nhìn thấy điều này.
“Ngươi hóa ra là một phù sĩ!”
Người áo đen đứng đầu dứt khoát hôlên, vẻ
mặt kinh ngạc, không ngờ lại gặp được một
phù sĩ.
Nói xong, hai người áo đen nhảy dựng lên,
chuẩn bị nhanh chóng tẩu thoát.
Nhưng Trần Hạo chắc chắn sẽ không cho họ
cócơ hội này.
"Muốn trốn sao, không dễ như vậy !"
Trần Hạo thấy vậy thì trong lòng cười khẩy
một cái, sau đó lại nhanh chóng ném ra thêm
hai lá Bùa bí mật khác .
Cây cối và dây leo đồng thời xuất hiện trên
thân hai người áo đen, trói chặt hai người, ngã
xuống trước mặt ba người Trần Hạo.
" Ta rất vui vì nhận được mấy viên thần thạch
của các ngươi !"
Trần Hạo lạnh lùng liếc nhìn hai người một
cái, trong miệng nén lại một chữ.
Nói xong, Trần Hạo dùng một kiếm chém ra,
giết chết hai người bọn họ, không có chút
nhân từ nào, khi đối phó với kẻ thù thì phải
tàn nhẫn, nếu không sẽ tàn nhẫn với chính
mình.
Chương 842: Lăng Không Đại Lục
Giải quyết xong bốn người, Trần Hạo bỏ
túi bốn viên linh thạch.
Trong tích tắc, Trần Hạo đã thu thập
được năm viên thần thạch.
Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía Lâm Tử
Lam hỏi
“Ngươi ổn chứ?”
Lâm Tử Lam khẽ lắc đầu.
“Không có việc gì, đa tạ các ngươi xuất
thủ cứu giúp, tại hạ Lâm Tử Lam!” Lâm
Tử Lam hướng Trần Hạo cùng Chu Nặc
cúi đầu thật sâu cảm tạ, và giới thiệu một
chút về bản thân.
Nghe được Lâm Tử Lam giới thiệu, Chu
Nặc đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngươi là Lâm Tử Lam?”
Chu Nặc kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm
Tử Lam.
Lâm Tử Lam đưa mắt nhìn về phía Chu
Nặc, không ngờ Chu Nặc lại biết chính
mình.
“Là ngươi?” Lâm Tử Lam nghi ngờ hỏi.
“Tôi là Chu Nặc nhà họ Chu, không ngờ
lại có vinh hạnh được gặp nhị thiếu gia
nhà họ Lâm ở đây!” Chu Nặc cười đối với
Lâm Tử Lam nói ra thân phận của mình.
Giới vực Lâm gia, tại toàn bộ giới vực là
cường long tồn tại, đồng thời Lâm gia nội
bộ cao thủ nhiều như mây, thậm chí có
người còn đã đạt tới Chân Thần cảnh giới.
Nhưng bây giờ Nhị thiếu gia nhà họ Lâm
bị vây ở đây, thật sự có chút xấu hổ.
“Hì hì, Chu đại tiểu thư quá nghiêm túc,
ta chỉ là đồ rác rưởi bị nhà họ Lâm bỏ
rơi!” Lâm Tử Lam bất lực thở dài.
Mặc dù Lâm Tử Lam là Lâm gia Nhị thiếu
gia, nhưng tu vi của hắn lại rất thấp, đến
bây giờ cũng mới chỉ có chín Phẩm Luân
Vương cảnh giới, ngay cả Chân Nhân
cảnh giới đều không lên được, cho nên bị
người của Lâm gia gọi chung là phế vật
nhị thiếu, sớm đã bị Lâm gia bỏ rơi.
“Căn cơ tu luyện của ngươi chỉ là tạm thời
dừng ở cảnh giới chín Phẩm Luân Vương.
Bởi vì một số nguyên nhân kỳ lạ, ngươi
đã không thể tiến lên.”
Trần Hạo lập tức nhận ra Lâm Tử Lam
thân thể có gì đó không ổn, nhìn chằm
chằm Lâm Tử Lam rồi nói.
“Vị sư huynh này nhãn lực tốt không tồi,
không biết tại sao thân thể của ta lại có
tình trạng như vậy, cho nên mới tiến vào
Chân Nhân cảnh giới, giống như có một
luồng khí tức kỳ lạ trong cơ thể chặn
đứng đan điền của ta, ta. Ta không thể
đột phá! ”Lâm Tử Lam gật đầu giải thích
với Trần Hạo.
“Nhưng tình huống của ngươi không phải
là không phá được, cần phải có biện pháp
đặc biệt!” Trần Hạo lại nói với Lâm Tử
Lam.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện:
hotruyen .com
Lâm Tử Lam nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ
kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Hắn không ngờ Trần Hạo lại như vậy trả
lời, nghĩa là Trần Hạo nhất định phải có
cách giúp hắn.
“Không biết huynh đài xưng hô như thế
nào?”
Lâm Tử Lam lập tức hỏi Trần Hạo.
“Trần Hạo!” Trần Hạo buột miệng.
“Trần huynh, nếu như ngươi thật sự có
biện pháp có thể giúp ta, ta Lâm Tử Lam
nhất định vì ngươi máu chảy đầu rơi,
nguyện ý đi theo ngươi đi theo làm tùy
tùng!” Lâm Tử Lam thần tình kích động
hướng Trần Hạo nói, hoàn toàn liền
không có để ý Lâm gia nhị thiếu khí chất.
Thấy Lâm Tử Lam chân thành như vậy,
Trần Hạo cảm thấy Lâm Tử Lam không
giống người xấu, cho nên quyết định giúp
đỡ Lâm Tử Lam.
“Lâm Thiếu khách khí, hiện tại chúng ta
đã thu thập ngũ phẩm linh thạch, trước
tiên rời đi ảo cảnh, để sau hãy nói!”
Trần Hạo không nhận lời, mà là nhắc nhở
Lâm Tử Lam cùng Chu Nặc.
Hiện tại Trần Hạo bản thân đã thu thập
được năm viên thánh thạch, Chu Nặc vẫn
là ba cái, Lâm Tử Lam không có, tức là ba
người bọn họ còn cần thu thập được tám
viên linh thạch, nhất định phải đánh bại
tám người.
“Trần huynh nói đúng!” Lâm Tử Lam tán
thành.
Sau đó, Lâm Tử Lam đơn giản xử lý
thương thế, liền cùng Trần Hạo rời đi.
Nhưng rồi ba người bọn Trần Hạo may
mắn, dọc đường đều gặp những người võ
công thấp kém nên không mất nhiều thời
gian để cả ba thu thập thành công tám
viên linh thạch còn lại.
Sau khi thu thập đủ linh thạch, ba người
Trần Hạo lập tức chạy tới lối ra, lần lượt
rời khỏi ảo ảnh sau khi đạt được chứng
nhận.
Trở về thực tại một lần nữa, Trần Hạo
trong tay ba người còn có thêm một bằng
chứng chi vật, đây là một chứng từ quan
trọng để vào Lăng Không Đại Lục, người
không có bằng chứng chi vật không bao
giờ có thể vào Lăng Không Đại Lục.
Cả ba người họ nóng lòng muốn đi vào lối
đi cùng với lệnh bài đã có .
Sau một tia sáng trắng, ba người Trần
Hạo được dịch chuyển thành công đến
Lăng Không Đại Lục.
Khi đến Lăng Không Đại Lục, quả thực
làm cho ba người sáng mắt, nghĩ đến
Lăng Không Đại Lục cũng quá đẹp, là một
đại lục lơ lửng trên không trung.
"Ồ, đây không phải là Lâm Nhị Thiếu
sao?"
Ngay khi cả ba đến, một giọng nói sắc
bén và nghiêm nghị từ phía sau vọng tới.
Ba người Trần Hạo nghe xong, đồng thời
cũng quay đầu lại nhìn.
Họ thấy một người đàn ông trẻ mặc áo
choàng xanh đậm đang đi về phía anh ta.
"Bạch Liệt!"
Lâm Tử Lam khẽ cau mày, từ trong miệng
nói ra một cái tên.
Thanh niên trước mặt tên là Bạch Liệt, là
Đại thiếu gia của nhà họ Bạch ở cảnh
giới, thực lực của hắn nằm ở Chân Nhân
cảnh giới.
“Không ngờ Lâm Nhị thiếu gia có thể tiến
vào Lăng Không Đại Lục, nhất định phải
có người giúp đỡ!”
Bạch Liệt nhìn Lâm Tử Lam chế giễu, vừa
nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Trần Hạo
một cái.
Ý tứ trong lời nói thật ra rất rõ ràng,
chẳng qua là cười nhạo Lâm Tử Lam vì
tiến vào Lăng Không Đại Lục nhờ sự giúp
đỡ của người khác.
Bạch Liệt nói xong liền cười lớn đi về phía
trước, mặc kệ Lâm Tử Lam cùng Trần
Hạo và Chu Nặc.
“ Thôi đit, từ lâu đã nghe nói nhà họ Bạch
là người nhanh mồm nhanh miệng, xem
ra hôm nay rốt cuộc cũng đã nhìn thấy
rồi!”
Chu Nặc liếc nhìn bóng lưng Bạch Liệt, hừ
lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh
thường.
Đương nhiên, Chu Nặc biết chuyện của
Bạch Liệt, nhưng cô chưa từng tiếp xúc
với Bạch Liệt.
Nhưng Trần Hạo không quan tâm đến
những người như Bạch Liệt, bây giờ bọn
họ nên tìm một nơi để ở.
Chẳng mấy chốc, ba người Trần Hạo đến
một quán trọ, vừa vào mới biết mình
không có tiền buôn bán.
Khi đến Lăng Không Đại Lục, đương nhiên
phải sử dụng tiền tệ của Lăng Không Đại
Lục, vì vậy đồng tiền cảnh giới và đồng
tiền địa cầu hoàn toàn không sử dụng
được, cũng không thể trao đổi, vì vậy ba
người họ phải tìm cách kiếm tiền.
Đơn vị tiền tệ mà Lăng Không Đại Lục sử
dụng là tiền vàng, mọi thứ đều được giao
dịch bằng tiền vàng.
Và nơi duy nhất bạn có thể nhận được
tiền vàng nhanh chóng ở Lăng Không Đại
Lục chính là “Nhà đấu giá vàng” nổi tiếng
nhất.
Bất cứ ai vào Lăng Không Đại Lục trước
tiên phải đến nhà đấu giá vàng để bán
hoặc đấu giá một số vật phẩm có giá trị
hoặc đấu giá, đây là cách duy nhất để
nhanh chóng nhận được tiền vàng.
Ba người Trần Hạo nhanh chóng biết
được thông tin này, lập tức tới nhà đấu
giá Hoàng kim.
Khi họ đến nhà đấu giá Hoàng Kim , họ
thấy nó đã chật cứng người từ trong ra
ngoài, tất cả đều là người trong giới, có
thể được mô tả như một biển người.
Người trong cảnh giới vẫn rất khác với
người của Lăng Không Đại Lục, nhìn
thoáng qua cũng có thể phân biệt được,
người của Lăng Không Đại Lục có phần
chán ghét và thù địch với người trong cõi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Truyện Mở mắt thấy thần tài convert
  • 3.00 star(s)
  • Hai Nhĩ Chính Là Bồ Đề
Trò Chơi Sinh Tồn: Khởi Đầu Mở Khóa Ngàn Tỉ Thiên Phú
Khi Bác Sĩ Mở Hack
  • Thủ Ác Thốn Quan Xích

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom