• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mở mắt thấy thần tài Trần Hạo / Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-457

Chương 457





Chương 457. Cậu là người nào?



“Đoàn, Mặc, sao hai con còn ð đây, bà nội chuẩn



bị lên núi, mau tới giúp đi!” Đúng lúc này, một cặp vợ chồng trung niên đi tới. Lúc này, người phụ nữ nói. “Được rồi mẹ, chúng con qua ngay!” Hai cô gái Đoàn và Mặc nói. “Chú họ, thím họ!”



Khi Phạm Nam nhìn thấy hai người họ, cô cung kính gọi.



“Hừm, cháu cũng ở đây!” Người phụ nữ ôm vai, nói với vẻ mặt khinh thường.



Phạm Nam gật đầu: “Thím họ, đây là bà nội muốn lên núi gặp đại sư chữa bệnh sao? Bệnh của bà nội,



không nặng đâu chứ ạ?”



“Ai nha, cháu đang làm gì?”



Khi thím họ nghe thấy điều này, bà ta nhảy dựng lên.



“Có vấn đề gì nghiêm trọng không? Tôi nói với cháu này Phạm Nam, chúng tôi chỉ trả tiền cho một cuộc điều trị cho Tả đại sư. Cô đừng có đánh chủ ý lên!”



Nói trắng ra, là sợ Phạm Nam nói muốn đưa mẹ cô



ấy đi cùng. Mà Phạm Nam, thực sự không có ý này.



“Còn nữa, nếu cô thật sự không chữa được thì cứ đưa mẹ cô về đi, tiền khách sạn, cùng lắm thì chúng



tôi sẽ trả cho cô!” Người phụ nữ ôm vai nói.



“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, Phạm Nam,



cháu lên chăm sóc mẹ cháu đi!” Lúc này chú họ mới nhẹ giọng nói. Rồi ông ta quay lưng bỏ đi cùng các con.



“Chào ông, đây là núi Mông, ông Tả có ở đây không?” Ngay lúc này.



Một người đàn ông trung niên trang nghiêm, nhã



nhặn bước ra từ một chiếc ô tô hạng sang kéo dài. Nhìn Lưu Gia Nhạc hỏi.



Mà Lưu Gia Nhạc, là một ông chủmột xưởng sản



xuất đồ gỗ ở phía Hồ Chí Minh. Đương nhiên, anh ta có mắt nhìn xa trông rộng.



Thoạt nhìn, người đàn ông trung niên này là một



người phi phàm. Anh ta kính cần thưa: “Đúng vậy!” “Được, cảm ơn!” Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu.



“Đạt Bá, như thế nào rồi? Là chỗ này đúng không?



Tại sao không có chỗ đỗ xe?” Lúc này, một nam một nữ bước xuống xe.



Chàng trai mặc một bộ đồ vest, lúc này mới đi tới,



nhẹ giọng hỏi.



Và chính chàng trai điển trai này đã khiến cho tất



cả các cô gái hô hấp dồn dập khi thấy cậu ta. Bởi vì chàng trai này quá đẹp trai.



Cô gái bên cạnh thì cao ráo, giữa hai lông mày có



nét anh khí.



Mặc dù đẹp đến choáng ngợp, nhưng vẻ thờ ở nhàn nhạt trên gương mặt, làm cho bầu không khí có



chút lạnh lùng. “Đúng, địa điểm là ở đây!” Đạt Bá gật đầu.



Lưu Gia Nhạc nhìn về phía thanh niên gật đầu cười.



Đoàn Đoàn và Mặc Mặc ở đằng sau cũng liếc mắt đưa tình, nhưng đáng tiếc là chàng trai không thèm



liếc nhìn.



“Chiếc ba bánh này của ai, gạt qua một bên,



chúng ta đỗ xe ở đây!”







Người thanh niên nới lỏng cà vạt, nĩn quanh rồi



nói, chỉ vào xe điện ba bánh của Khải Minh.



Nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn thấy vậy, chạy



nhanh tới, đầy xe sang một bên.



Cuối cùng chiếc xe ba bánh đụng một tảng đá, rồi



mới dừng lại.



Mà một màn này, làm cho Đoàn Đoàn, Mặc Mặc



và mấy người xung quanh cười nhạo.



“Các người!”



Phạm Nam lo lắng, đây là ý gì.



Khải Minh kéo tay Phạm Nam, lắc đầu với cô.



“Đạt Bá, chúng ta giúp ông nội trước!”



Lúc này, cô gái lạnh lùng lên tiếng.



Họ nhìn thấy cả hai đang tiến đến chiếc xe, đỡ một ông già lên núi.



“Đi, chúng ta cũng tới đó!”



Lưu Gia Nhạc nói.



“Xin lỗi Khải Minh, để cậu phải xấu hồ khi đi theo



tớ rồi!”



Phạm Nam xấu hổ nói.



“Cậu nói cái gì vậy, đi thôi, chúng ta đi đưa mẹ



cậu lên đi!” Khải Minh nói. “Ah?” “Làm sao?” “Để Tả Trung Đào khám bệnh cho mẹ cậu!” Khải Minh cười khổ.



Cậu cũng không kiếm được ít thuốc, hơn nữa, khám bệnh ở khách sạn cũng không tốt lắm. Tết hơn



hết là nên ổn định ở chỗ của Tả Trung Đào. Nếu không, Khải Minh sẽ tự xem.










“Ý cậu là, tìm Tả đại sư? Nhưng Khải Minh, không phải vừa rồi cậu nói với tớ, cậu không phải là cậu Khải



nữa mà?”



Mà Phạm Nam cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò.



Không ngờ ở đây Khải Minh thực sự có quan hệ.



“Hè hè, làm sao? Không phải cậu Khải phú nhị đại nữa thì sao, ngay cả chút quan hệ cũng không thể có à?”



Khải Minh cười nói: “Được rồi, đi thôi!”



Chờ tới lúc Khải Minh và Phạm Nam giúp mẹ của



Phạm Nam lên núi. Cả ngọn núi đã biển người tấp nập.



Suy cho cùng, vị Tả đại sư này rất nổi tiếng, nghe nói có một gia tộc lớn từng muốn mang Tả đại sư đi, đưa ra giá cao ngất trời, nhưng Tả đại sư đã trực tiếp từ chối.



“Ôi, tôi phải xếp hàng đợi bao lâu nữa? Tôi đã tiêu



hết 50 vạn cho việc xếp hàng rồi!” Một doanh nhân giàu có lo lắng nói.



“Đừng lo lắng, nếu đã đến đây khám bệnh, chỉ riêng tiền đăng ký đã tốn hơn 10 vạn, cứ từ từ mà chờ!”



Có người nói.



Đây là toà thành được xây dựng trên núi, tương tự



như toà thành cổ.



Tiền sảnh cũng là một kiểu xây dựng cổ xưa. Các nhân viên bên trong thậm chí còn mặc trang



phục nhà Đường thời dân quốc. Lộ ra một cổ bất phàm chỉ khí. “Bố, phải mất 30 vạn, chúng ta đang xếp thứ 451” Lúc này, Lưu Gia Nhạc đi tới với phiếu đăng ký. “30 vạn thì 30 vạn, ôi!” Lưu Gia Nhạc cười khổ.



30 vạn, chỉ là cái phiếu đăng ký, sau khi chẩn



đoán xong lại phải đóng thêm phí chẩn đoán rất đắt.



“Sao? Xếp hàng cũng cần tiền sao? Cái gì mà 10



vạn, 30 vạn, 50 vạn, số thứ tự gì?”



Đúng lúc này, cô gái lạnh lùng đi tới trước mặt Lưu Gia Nhạc hỏi.



“Đúng vậy, cái này có chút tương tự như đấu thầu. Ai trả phí đăng ký cao có thể khám bệnh trước!”



“Ô, giá cao nhất là bao nhiêu?” Cô gái lạnh lùng hỏi.



“Hắc hắc, người đẹp, cô nhìn vào ba người hàng đầu ở đó. Phía sau là phí đăng ký của ho. Bây giờ tôi



sẽ giúp cô xem cái giá cao nhất. Mẹ nó, nó thực sự lên đến 150 vạn rồi!” Một trong những người anh họ của Phạm Nam nói.



“Cám ơn, Thanh Thư, đem 500 vạn đi đăng ký!”



Người đẹp nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía



thanh niên tuấn tú nói gì đó. “B00 vạn?”



Mà đây chỉ là câu nói nhàn nhạt, đã khiến cả sảnh



chờ nổ tung.



Sau một lúc im lặng, tất cả đều kinh ngạc nhìn cô



gái.



Nam thanh niên tên Thanh Thư trực tiếp đem 500



vạn đi lấy phiếu. Đương nhiên sẽ trở thành vị trị số một. “Thật giàu có!” Mọi người cảm thán.



Bên cạnh mọi người đang cảm thán, ánh mắt Lưu



Mặc cũng nhìn xung quanh.



Đột nhiên. “Mẹ, nhìn xem, bọn họ thực sự theo chúng ta!”



Lưu Mặc chỉ vào ba người Khải Minh đang ởđi vào,



kinh ngạc nói.



“Trời ạ, Phạm Nam, cô có thôi đi không, biết đây



là nơi nào không? Cô thật sự đi theo chúng tôi!” Ngay lập tức thím họ lo lắng.



Cảm giác một nhà Phạm Nam này, giống như



những miếng da chó, đang dán lên mình vậy?



Đúng lúc người thím họ định nói điều gì đó



nghiêm trọng hơn để chế nhạo Phạm Nam.



Một nhân viên bước ra: “Xin lỗi mọi người, hôm nay Tả đại sư chỉ chẩn đoán được cho hai bệnh nhân nữa thôi, sau đó chúng tôi sẽ đóng cửa phòng khám. Trừ hai người đầu ra, mọi người về đi, ngày mai hẵng



đến!” “Cái gì? Ngày mai lại đến?” Lưu Gia Nhạc sửng sốt.



Những người khác cũng sửng sốt.



“Không, chúng tôi sẽ không đi!”



Các doanh nhân giàu có nói, “Chúng tôi ở đây chờ



Tả đại sư khám bệnh!”



“Mong mọi người hiểu cho, không phải đuổi mọi người đi. Nguyên nhân chính là người quá nhiều người, một số quá ồn ào, sân sau lại có nhiều bệnh nhân cần



yên tĩnh!”



“Vậy thì chúng tôi không ồn ào nữa. Hơn nữa,



chúng tôi đã trả nhiều tiền cho phí đăng ký rồi!”



Các doanh nhân giàu có xúm lại phàn nàn.



Các nhân viên không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.



“Đúng vậy anh trai, chúng tôi đều trả tiền để xếp hàng. Nói cách khác, chúng tôi cũng là khách hàng VIP, vậy nên hãy cứ đuổi những người chưa trả phí đăng ký đi! Chúng tôi phối hợp với các anh, không ồn ào nữa!”



Lúc này, thím họ của Phạm Nam nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Truyện Mở mắt thấy thần tài convert
  • 3.00 star(s)
  • Hai Nhĩ Chính Là Bồ Đề
Trò Chơi Sinh Tồn: Khởi Đầu Mở Khóa Ngàn Tỉ Thiên Phú
Khi Bác Sĩ Mở Hack
  • Thủ Ác Thốn Quan Xích

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom