• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-519

Chương 519: Anh ấy hèn yêu




Vào lúc Lê Châu Sa đang muốn hỏi là ai thì cả người đã bị đẩy dán sát vào tường, cơ thể người đàn ông nóng bỏng cứng rắn, cộng thêm hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc khiến cho Lê Châu Sa cảm thấy quyến luyến không rời.



“Phan Huỳnh Bảo, là anh sao?" Trong bóng tối, Lê Châu Sa nhìn thấy đường nét của người đàn ông. Cô ấy không thấy rõ nhưng mà hơi thở này rất quen thuộc, cô ấy không nhận sai đâu.



Người đang ôm cô ấy chính là Phan Huỳnh Bảo



sao?



Phan Huỳnh Bảo không hề nói một câu nào cả, anh ấy chỉ bóp eo Lê Châu Sa thật chặt, sau đó củi đầu xuống hôn lên mỗi cô ấy một cách dây dưa điện cuống.



Lê Châu Sa phát ra một tiếng kêu đau, nước mắt đọng lại trong khỏe mắt.



“Phan Huỳnh Bảo... em rất nhớ anh, tại sao anhphải trốn em chứ



Tiếng nói của người phụ nữ giống như thuốc thúc tình vậy, Phan Huỳnh Bảo phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình xuống, tách hai chân cô ấy ra lập tức tiến vào.



Anh ấy thích cảm giác trên người Lê Châu Sa, chặt chẽ đến mức khiển anh ấy phải điên cuồng.



“A." Lê Châu Sa bị động tác của Phan Huỳnh Bảo



khiến cho ngây ngẩn, hai chân cô ấy kẹp thật chặt lấy vòng eo cường tráng của Phan Huỳnh Bảo, không ngừng giãy giụa phần hông, thở gấp kịch liệt.



Cô ấy ôm lấy cổ Phan Huỳnh Bảo, môi lưỡi hai người dây dưa với nhau giống như đã thủ quần chúng một chỗ, ai cũng không chịu nhường nhịn đối phương.



“Phan Huỳnh Bảo... em muốn anh, mạnh bạo muốn em có được không?"



Hai người họ đã xa nhau quá lâu, đã lâu rồi không hể ở cạnh nhau, vì thể loại cảm giác nhớ nhưng điền cuồng kia sắp ép điên Lê Châu Sa rồi.



Lê Châu Sa thích loại cảm giác này, cô ấy muốn đầu hơn nữa bởi vì chỉ có đau mới có thể khiển Lê Châu Sa cảm thấy bản thân mình đang còn sống.



Mỗi một lần Phan Huỳnh Bảo tiến vào đều giảng như muốn xuyên qua linh hồn Lê Châu Sa, anh ấy đềLê Châu Sa xuống sàn nhà. Hai người cứ giống như đã thủ mặc sức cắn xé nhau, điên cuống hoàn ái,



Cách một cánh cửa, em bé bên ngoài không hề hay biết bố mẹ mình đang làm gì trong phòng tắm. Cậu bé bị bỏ một lúc lâu cũng không thấy ai để ý đến mình, vì thế đành phải lật người lại, phun bong bóng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.



"Phan Huỳnh Bảo... đừng buông tay em nữa, có nghe thấy chưa?"



Đầu óc Lê Châu Sa đã hơi choáng váng, cô ấy cắn lên cổ Phan Huỳnh Bảo, quấn lấy người anh ấy rồi thấp giọng nói.



Từ đầu đến cuối Phan Huỳnh Bảo vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh ấy rất thống khổ. Anh ấy muốn ở bên cạnh Lê Châu Sa nhưng lại không thể tiếp nhận thiếu sót của bản thân.



Anh ấy hèn yếu, anh ấy sợ hãi.



Phan Huỳnh Bảo sợ rằng khi Lê Châu Sa nhìn thấy anh ấy thì sẽ lộ ra vẻ mặt đồng cảm, thậm chí là chân ghét.



Tâm tư anh ấy đã dần dần trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, cảm giác hèn yếu cứ lan rộng khắp cơ thể, anh ấy là sự tất cả mọi thứ



“Em nhớ anh, con của chúng ta cũng rất nhớ anh,anh trở về đi có được không?"



Lê Châu Sa mơ màng nói xong thì mê man chim sâu vào giấc ngủ.



Hoan ái kịch liệt trong thời gian dài khiến Lê Châu Sa như mất hết sức lực, cô ấy nắm chặt lấy quần áo của Phan Huỳnh Bảo tỏ vẻ nhất quyết không buông tay. Phan Huỳnh Bảo thẩm thở dài trong đêm tối, anh ấy ôm lấy Lê Châu Sa, lấy khăn lông lau chùi cơ thể cô ấy, sau đó ôm cô ấy ra bên ngoài.



Sau khi Phan Huỳnh Bảo đặt Lê Châu Sa lên giường thì đi sang bật đèn, đứa bé trong nôi lập tức mở mắt ra, giãy giụa cơ thể mập mạp của mình, sau đó chớp chớp đôi mắt màu xanh lục nhìn Phan Huỳnh Bảo.



“Lần sau bố sẽ đến đây thăm con nữa, con phải ngoan ngoãn chăm sóc cho mẹ đó biết không?" Phan Huỳnh Bảo sờ vào gương mặt của đứa bé rồi lập tức rồi khỏi phòng.



Cậu bé giơ hai tay ra, bị bộ như muốn ôm Phan Huỳnh Bảo, thế nhưng anh ấy đã rời khỏi đây từ lâu.



Tầm mười phút sau, Trần Thanh Thảo đầy phòng Lê Châu Sa ra, nhìn thấy cậu bé đang khóc lóc thảm thiết thì lo lắng tiến lên ôm lấy cậu bé vào lòng.



“Ngoan ngoan nhé, sao vậy? Tại sao lại khóc rồi?"“Ưm um” Cậu bé ôm lấy Trần Thanh Thảo, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa.



Trần Thanh Thảo không biết cậu bé thế nào, vì thế bèn ôm cậu bé dỗ dành một chút rồi nhìn đến Lê Châu Sa trên giường.



“Chị dâu, có phải đứa bé đói bụng rồi không? Có nên cho nó bú sữa không nhì?" Trần Thanh Thảo hỏi Lê Châu Sa.



Thế nhưng Lê Châu Sa vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt lại, không trả lời Trần Thanh Thảo. Cô bé nghi ngờ vén chăn Lê Châu Sa lên, sau đó gò má lập tức đỏ bừng.



"A." Cô bé phát ra một tiếng thét kinh hãi, vỗ vỗ hai gò má nóng ran của mình.



Dường như đứa bé vô cùng bất mãn với thái độ kinh ngạc của Trần Thanh Thảo, cậu bé giơ chân lên đạp lên mặt Trần Thanh Thảo, Trần Thanh Thảo không thể phòng bị, bàn tay khẽ buông lỏng, cậu bé lập tức rơi xuống chiếc giường mềm mại bên dưới.



Trần Thanh Thảo kêu lên một tiếng, muốn đi đến ôm lấy đứa bé, thế nhưng cậu bé lại giãy giụa không ngừng, vốn đi không hề để ý đến Trần Thanh Thào.



Trần Thanh Thảo sảm mặt lại, nhìn thấy đứa bé đã chut mình vào chân thì nhức đầu không thôi.Lê Châu Sa vốn đang bất tỉnh nằm trên giường, thể nhưng có lẽ đã bị đứa bé làm loạn nên khẽ mở mắt ra.



Ngay lập tức, cô ấy nhìn thấy đứa bé đang nằm trên ngực mình mút mút thì gương mặt Lê Châu Sa lập tức đò hơn phân nửa.



"Chị dâu... chị tình rồi hả..." Trần Thanh Thảo nhìn thấy Lê Châu Sa, gương mặt tỏ vẻ hơi lúng túng.



Lê Châu Sa theo phản xạ ôm lấy đứa bé trong ngực, hoàn toàn không biết vào giờ phút này bản thân mình thê thảm cỡ nào.



Phan Huỳnh Bảo chỉ lấy quần áo ngủ đắp lên người Lê Châu Sa, hiện tại cô ấy không hề mặc quần áo. Vào giờ phút này, Lê Châu Sa thật sự là... không một mảnh vải che thân, hơn nữa trên người còn có rất nhiều dấu răng và dấu hôn trông rất dọa người, vô cùng ái muội.



Vừa rồi Trần Thanh Thảo nhìn thấy những dấu vết này trên người Lê Châu Sa nên cả gương mặt mới đò bừng lên.



“Chị dâu... quần áo của... chỉ. Ánh mắt Trần Thanh Thảo không dám nhìn lên người Lê Châu Sa, cô bé nhanh tay lấy một bộ đổ năm cho Lê Châu Sa



Ban đầu Lê Châu Sa không hiểu, vừa mới củi đầuxuống nhìn lại bản thân thì lập tức hốt hoảng che cơ the lai.



Đứa bé trong ngực bất mãn siết chặt quả đấm nhìn Lê Châu Sa, trong miệng còn ngậm lấy ngực cô áy.



Lê Châu Sa lúng túng cười một tiếng rồi ôm lấy đứa bé, mặc cho cậu bé ẩu tà, sau đó quay đầu lại nhìn vào hai gò má hồng hồng của Trần Thanh Thảo.



"À... chị... anh ba của em đâu?"



Thật ra thì đầu óc Lê Châu Sa vẫn còn đang hỗn độn, hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được một điều chính là Phan Huỳnh Bảo rất mạnh bạo, mỗi lần đều dùng sức để tiến sâu vào cơ thể cô ấy.



Lê Châu Sa cho rằng Phan Huỳnh Bảo đã trở lại nên mới hỏi Trần Thanh Thảo chuyện này.



Ngay khi Trần Thanh Thảo nghe thấy Lê Châu Sa nhắc đến Phan Huỳnh Bảo, đáy mắt mang theo chút sương mù mờ mịt: "Chị dâu, chị đang nói gì vậy? Anh bà chẳng phải đã sớm..."



“Vừa rồi anh ấy đã trở về, bọn chị... còn." Lễ Châu Sa hơi xấu hổ, thở ra một ngụm khí lạnh, ảnh mặt lại vô cùng kiên định nhìn về phía Trần Thanh Thảo.



"Chị dâu... chị không phải cùng với anh ThanhTùng... ở bên nhau sao?" Trấn Thanh Thảo nghệ vậy thì chỉ lên những dấu vết trên người Lê Châu Sa, lập bắp nói.



Lê Châu Sa cau mày nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó lắc đầu nói: “Chị ở bên Lâm Thanh Tùng khi nào chứ? Vừa rồi Phan Huỳnh Bảo vẫn còn ở đây mà, anh ấy đã đi đâu rồi?"



Trần Thanh Thảo cảm thấy không phải bản thân mình nghe nhầm, mà chính là Lê Châu Sa xuất hiện áo giác.



Cô bé khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay ôm lấy đứa bé nằm trong ngực Lê Châu Sa, sau khi ho khan một tiếng rồi bảo Lê Châu Sa mặc lại quần áo lên người.



Dáng vẻ này của Lê Châu Sa thật sự quá mê người, Trần Thanh Thảo cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục ở lại đây nữa thì chắc chắn sẽ chảy máu mũi



Sau khi Lê Châu Sa kết hôn, vóc người đã đầy đặn hơn rất nhiều, nhất là vị trí ngực nhìn vô cùng dụ hoặc.



Lê Châu Sa sửa sang lại tất cả thì Trần Thanh Thảo lại đi vào một lần nữa, sau đó cô ấy hỏi đến chuyện của Phan Huỳnh Bảo.



Trần Thanh Thảo lắc đầu, tỏ vẻ bàn thân mình cũng không nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo



Cô bé cảm thấy chắc chắn Lê Châu Sa đã quả nhớPhan Huỳnh Bảo nên mới trở nên như vậy.



"Chị dâu... vừa rồi có người vào đây à? Chị không phải đã bị người khác ép buộc đấy chứ?" Trần Thanh Thảo suy nghĩ một chút rồi nghĩ đến những dấu vết trên người Lê Châu Sa khi nãy, không nhịn được tức giận nói.



Phan Huỳnh Bảo không thể nào xuất hiện ở đây được, điều duy nhất chính là Lê Châu Sa bị người khác cưỡng ép? Thế nhưng ở ngay trong biệt thự nhà mình mà lại bị người khác cưỡng ép sao chứ? Rốt cuộc là ai lại cưỡng ép Lê Châu Sa chứ, thật sự là... quá ghê tởm mà "



Lê Châu Sa mơ hồ nhìn Trần Thanh Thảo, ngón tay dùng sức nắm chặt thành quyền, giọng nói khàn khản vang lên: “Chị không có bị người khác cưỡng ép, chính là Phan Huỳnh Bảo, anh ấy đã trở về



Trần Thanh Thảo nhức đầu không thôi, vì thế cô bé đành phải đổi chủ đề hỏi khi nào Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng sẽ kết hôn.



Lê Châu Sa nhàn nhạt bảo rằng ngày mai hai người họ sẽ đi chọn nhẫn, Trần Thanh Thảo nghe đến hai chữ chọn nhẫn thì ánh mắt khẽ lóe lên, nằm chặt lấy tay Lê Châu Sa rồi bảo mình cũng muốn đi theo.



Vũ Vĩnh Kỳ vẫn luôn làm nhiệm vụ, cả tháng naychưa trở về, vì thế Trần Thanh Thảo vô cùng nhàm



chán.



"Vũ Vĩnh Kỳ không có gọi điện thoại cho em Lê Châu Sa nhìn vẻ mặt nhàm chán của Lê Châu Sa thì buồn cười



nói nữa, cũng không biết rốt cuộc cậu ấy đang bận chuyện gì, em đã gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy mà vẫn không hề nghe máy." Trần Thanh Thảo bĩu môi, tức giận lầm bầm nói với Lê Châu Sa.



Sau khi Lê Châu Sa nghe vậy thì cau mày thật sâu: "Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"



Vũ Vĩnh Kỳ rất ít khi làm nhiệm vụ như vậy, điều duy nhất Lê Châu Sa có thể nghĩ đến chính là rất có thể Vũ Vĩnh Kỳ đã xảy ra chuyện nên mới có thể không nghe điện thoại của Trần Thanh Thảo.



Trần Thanh Thảo vừa nghe thì lập tức giật mình, sâu một hơi: “Không... không thể nào đâu."



“Chị đoán vậy thôi, cậu ấy là tinh anh trong bộ đội mà, tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy chắc chắn không đơn giản đâu, em yên tâm



Nghe thấy lời này của Lê Châu Sa, Trần Thanh khê vỗ ngực rồi nói: “Chị dâu, nói thật là hôm nay em luôn cảm thấy tâm trạng thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Suynghĩ này rất mãnh liệt, em cũng không biết rốt cuộc là sao nữa."



"Có thể là gần đây tinh thần của em căng thẳng quá rồi đấy" Lê Châu Sa buồn cười nhìn Trấn Thanh Thảo, sau đó nhàn nhạt cười nói.



"Có lẽ vậy, nhưng mà em thật sự rất lo lắng cho cái tên khốn Vũ Vĩnh Kỳ kia, từ trước đến nay chưa từng có chuyện cậu ấy không hể gọi điện thoại cho em. Em cũng hiểu rõ công việc của cậu ấy, vì vậy vẫn luôn chờ Vũ Vĩnh Kỳ chủ động liên lạc với em."



"Đừng lo lắng mà, sẽ không có chuyện gì đâu." Lê Châu Sa sở đầu Trần Thanh Thảo, khế an ủi.



“Chị dâu, chị thích anh Thanh Tùng sao?"



Trần Thanh Thảo chống cắm, sau khi bình ổn lại tâm trạng thì ngẩng đầu lên nháy mắt hỏi Lê Châu Sa.



Vấn đề của Trần Thanh Thảo khiến cho Lê Châu Sa hơi kinh ngạc, cô ấy kéo kéo khỏe môi, hỏi lại Trần Thanh Thảo: "Tại sao lại hỏi chị vấn đề này?"



“Chị sắp kết hôn với anh Thanh Tùng rồi, vì thế em muốn hỏi chị thử xem chị có thích anh Thanh Tùng hay không. Bởi vì chị thích anh Thanh Tùng nên mới kết hôn với anh ấy đúng không?"



Lê Châu Sa yên lặng, ánh mắt nhìn về phía xa xa"Có lẽ vậy, bây giờ đã trễ lắm rồi, em mau về phòng ngủ đi, giao đứa bé cho chị là được."



Lê Châu Sa ôm lấy đứa trẻ đang ngủ trong tay Trần Thanh Thảo, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu nhóc mấy cái.



“Vậy em đi về phòng nhé chị dâu, chị cũng ngủ sớm một chút đi." Trần Thanh Thảo đứng dậy vẫy tay với Lê Châu Sa.



Lê Châu Sa mím môi, liếc nhìn Trần Thanh Thảo rồi không nói lời nào.



Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua gò má cậu nhóc, sau đó lại bề cậu bé trở về giường.



Phan Huỳnh Bảo, anh cứ muốn lần trốn em và con trai của mình như vậy sao? Cho dù anh có trấn ở đâu đi chăng nữa, em nhất định sẽ tìm được anh.



Trước cửa tiệm trang sức, Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng đang chọn nhẫn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom