• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Mẫu hậu! Ta chỉ cần người! (H+) (1 Viewer)

  • Chương 11+12

Chương 11:

Mặt trời đã lên cao, Diệp Huyên mới từ từ tỉnh dậy. Trong hoa huyệt vẫn còn cảm giác tê dại, no trướng vì bị dương vật của nam nhân cắm bên trong cả đêm, huyệt khẩu hơi hơi mở ra, lúc này mới từng chút một co lại thành khe hở nhỏ hẹp. Tuy rằng đang đi hành cung, nhưng hôm nay Tiêu Diệp vẫn phải lên triều, giờ dần canh ba hắn đã thức dậy, về Hội Ninh điện một chuyến, nếu không đường đường là thiên tử mà sáng sớm tinh mơ lại đi ra từ trong tẩm cung thái hậu, bị người khác nhìn thấy lại có náo loạn một phen.

Nghĩ đến việc này, một chút vui vẻ trong lòng Diệp Huyên liền bay mất. Ở Đại Dận, luân thường đạo lý trong xã hội rất nghiêm khắc, loạn luân chính là tội ác tày trời, thế nhân tuyệt đối không dung thứ. Tuy nàng với Tiêu Diệp không có quan hệ huyết thống, nhưng nàng là mẹ cả của Tiêu Diệp, chiếu theo lễ giáo, thân phận mẫu hậu của nàng còn danh chính ngôn thuận hơn so với mẹ đẻ của Tiêu Diệp . Sự thật cũng đúng như thế, từ đầu đến cuối, Tiêu Diệp chỉ có thể gọi nữ nhân đã mất sớm kia là nương nương, xưng hô mẫu hậu chỉ thuộc về Diệp Huyên và Hiếu Thành hoành hậu.

Lễ giáo thế tục không thể trói buộc người hoàng thất, trên sách sử cũng có ghi lại những chuyện loạn luân của hoàng thất, nhưng những chuyện này đều do những hoàng đế hoang dâm, vô đạo, bạo ngược, không bằng cầm thú làm ra. Mà Tiêu Diệp không giống với họ.

Sau khi Cảnh Tông băng hà, cuộc chiến đoạt ngôi máu chảy đầm đìa mười mấy năm cuối cùng cũng công khai không biết mệt mỏi. Người ngồi lên vị trí hoàng đế giống như đèn kéo quân, chỉ trong vòng năm năm ngăn ngủi đã thay đổi ba lần. Đến cuối cùng, chín con trai của Cảnh Tông chỉ còn lại ba người. Tứ hoàng tử là Lỗ vương ngu dốt yếu đuối, khi loạn ngũ vương diễn ra chỉ biết tránh trong vương phủ ôm nhau khóc lóc, khi Thần Võ quân tới cứu hắn, hắn còn trốn dưới váy của vương phi không dám ra ngoài. Thất hoàng tử Triệu vương có văn có võ nhưng mê rượu háo sắc, không có dáng vẻ của minh quân.

Ngay từ đầu Diệp Huyên cũng không có ý định đưa Tiêu Diệp lên ngôi vị hoàng đế, cái vị trí cao cao tại thượng kia, là nơi lạnh lẽo nhất trên đời. Đứa nhỏ nàng nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, trong thâm tâm nàng muốn hắn vui vui vẻ vẻ sống hết một đời, mà không phải sống cuộc sống cô độc như mười hai năm trước.

Nhưng Tiêu Diệp là người thích hợp nhất, nhóm triều thần nhìn tới nhìn lui, so với Lỗ vương yếu đuối cùng Triệu vương bạo ngược, Việt vương tuy là im hơi lặng tiếng, trong số chính người con trai của Cảnh Tông hắn tạo cho người ta cảm giác sự tồn tại của hắn thật mơ hồ, nhưng ít nhất hắn không có khuyết điểm nào không thể tha thứ. Tiêu Diệp cứ như vậy khoác lên long bào, trở thành tân đế của Đại Dận.

Khi hắn đăng cơ chỉ được một vài đại thần xem trọng, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, ngay cả người khắc nghiệt nhất là Tương tướng cũng không thể không cảm thán một câu: “Quan gia mặc dù còn trẻ, nhưng đã có bộ dáng của minh quân.” Đây là một câu nói không khoa trương chút nào, hắn quả thật có được toàn bộ phẩm chất của minh quân: khoan dung, hiểu lý lẽ, biết khắc chế, trí tuệ... Diệp Huyên nhìn hắn từ buổi đầu còn ngây ngô đến khi vô cùng thành thục như bây giờ , trong lòng không khỏi kiêu ngạo, tự hào.

Đây là Cửu lang của nàng nha, hắn sẽ được sử sách lưu danh, hắn sẽ khai sáng ra một thời thịnh thế cho thiên hạ này. Diệp Huyên biết, bản thân không thể hủy hoại hắn.

Nàng là người thông minh, đối với biểu hiện của Tiêu Diệp cảm thấy quá sức quái dị. Phát hiện bản thân sau khi say rượu loạn tính đã có quan hệ cùng mẫu thân, hắn lại không có kinh hoàng, áy náy mà ngược lại một lần nữa làm ra loại chuyện này với Diệp Huyên. Đây không phải là vì Tiêu Diệp đam mê nữ sắc, hắn là thiên tử, muốn có nữ nhân để giải quyết dục vọng, chẳng lẽ còn phải đi loạn luân? Liên tưởng đến việc Tiêu Diệp đi vào Ngọc Anh điện như chỗ không người, trong lòng Diệp Huyên có một loại suy đoán lớn mật-Cửu lang của nàng, đã sớm có mưu đồ với bản thân.

Mưu đồ này đến cùng là ham muốn chiếm hữu hay là tình yêu, Diệp Huyên không thể phân rõ. Nàng cũng không dám phán đoán. Mặc kệ Tiêu Diệp đối với nàng là loại cảm giác nào, dù sao đi chăng nữa, Diệp Huyên cũng không thể tiếp tục sai lầm. Không phải nàng không thể thừa nhận hậu quả khi chuyện này bị lộ ra ngoài, mà nàng không muốn Tiêu Diệp đứng trước đầu sóng ngọn gió.

Chương 12:

Tiếng tranh luận vang lên ầm ĩ trong Sùng Đức điện, vì nước sông Huân tràn đê, năm châu mười ba phủ ở Giang Nam chịu cảnh lũ lụt. Buổi chầu đã bãi từ lâu, nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn ở trong Sùng Đức điện, cùng thương nghị đối sách với quần thần.

Trời dần tối, nến thắp đầy trong điện, đem toàn cung điện chiếu sáng rực như ban ngày. Tiêu Diệp ngồi phía trên, bên dưới lần lượt là vài vị thừa tướng, sau đó là Công bộ, Hộ bộ, Thái phó… Nhóm triều thần lúc này không cố kị đến chuyện tôn ti, đều cùng nhau ngồi xuống. Nhóm nội quan chạy qua lại, đưa đủ loại điều trần, dịch báo cho các vị đại nhân xem xét.

Trà trong chén Tiêu Diệp đã lạnh, hắn đang xem tấu chương của tri châu Cẩm Châu, lão nhân này là Trạng Nguyên năm Khánh Nguyên, thích nhất là khoe chữ, câu chữ trong tấu chương gấm hoa rực rỡ, viết nửa ngày cũng không đề cập đến trọng điểm. Tiêu Diệp xem mà nóng ruột.

Đã là giờ hợi, người nọ chắc đã ngủ rồi. Cảm giác ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng tối hôm qua dường như vẫn còn lưu lại, Tiêu Diệp ngồi nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng mãi đến khi gà gáy sáng, mới lưu luyến không rời đứng dậy. Bảy năm, từ lúc hắn ý thức được tình cảm của bản thân với Diệp Huyên, hắn đã chờ đúng bảy năm, trù tính bảy năm. Hắn cho rằng bản thân vẫn phải tiếp tục chờ đợi, nhưng có lẽ ông trời thương xót hắn, hắn cuối cùng cũng chiếm được người kia.

Khoảnh khắc ôm Diệp Huyên trong ngực, Tiêu Diệp vui sướng gần như bật khóc. Hắn nghĩ, bản thân tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, cho dù phải bức bách nàng, hắn cũng muốn nắm chặt nàng trong tay. Thật may mắn, hắn nhận ra điểm khác thường nơi Diệp Huyên. Nàng tuy rằng giận dữ nhưng đối với mình không có hận ý. Một nữ tử không hận người đã chiếm đoạt mình, điều này nghĩa là gì? Tim Tiêu Diệp đập thình thịch, có phải hay không … nàng cũng có ý với mình.

Nghĩ đến đây, nét mặt Tiêu Diệp không tự chủ được mà nhu hòa. Hắn là một quân vương cần cù, đối mặt với chuyện thiên tai, đáng lẽ ra hắn phải vùi đầu trong chuyện triều chính, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ tử trong Ngọc Anh điện, hắn liền đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức lao đến đem Diệp Huyên ôm vào ngực.

Trong lúc hắn mất tập trung, Tương tướng bên cạnh ho khan một tiếng: “Quan gia.” Thấy Tiêu Diệp dường như không nghe thấy, lông mày lão nhân nhếch lên, lại cao gọi thêm một tiếng: “Quan gia.” Tay Tiêu Diệp run lên, nước trà hắt lên mu bàn tay hắn. “Quan gia dường như có điều cần suy nghĩ.” Ánh mắt Tương tướng có hơi sắc bén.

Hành vi này vốn là vô lễ, nhưng Tương Khác là lão thần từ thời Cảnh Tông, nay cũng là Thừa tướng. Tính tình hắn chính trực, một lòng vì quốc gia, rất được Tiêu Diệp kính trọng. Đã trải qua mấy đời hoàng đế loạn thất bát tao, thật vất vả thấy Tiêu Diệp có tiềm chất minh quân, Tương Khác hận không thể lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn thánh nhân áp lên người Tiêu Diệp. Lúc này thấy Tiêu Diệp trong thời điểm rối ren này lại thất thần, ngay lập tức trừng mắt lên nhìn.

“Tương tướng, Tương tướng.” Ngụy Nguyên ngồi bên lập tức hòa giải, “Bây giờ đã là giờ hợi, quan gia bận rộn một ngày, lúc này có chút mệt mỏi, cũng là điều bình thường.” Hắn là người hiền lành, trong những thời điểm thế này phụ trách giảng hòa.

“Ngụy tướng nói phải, Tương tướng tuổi tác đã cao, nên sớm nghỉ ngơi mới phải.” Vừa nghe thấy lời nói âm dương quái khí như vậy, Tiêu Diệp liền biết là Trịnh Niên Khoan. Trịnh Niên Khoan là nhạc phụ của phế đế, vốn dĩ phải là quốc trượng. Kết quả sau một hồi loạn ngũ vương, Tiêu Diệu chết, nữ nhi của Trịnh Niên Khoan cũng tuẫn táng theo, ông trời cũng giúp cho Tiêu Diệp. Trịnh Niên Khoan có xuất thân huân quý, gia tổ có công lớn, bản thân lại là lão thần thời Cảnh Tông, Tiêu Diệp không thể nhổ bỏ ông ta, đành để ông ta lắc lư trên cái ghế thừa tướng, thỉnh thoảng nói vài câu khiến bản thân ngột ngạt.

Trong năm vị thừa tướng đương triều, phân thành ba phe phái. Tiêu Diệp cả ngày xem bọn họ mang theo môn sinh tranh đấu gay gắt, còn có nhóm huân quý không chịu thua kém, rồi một đống tôn thất muốn xuất đầu lộ diện để khoe với thiên hạ sự tồn tại của mình. Hắn làm hoàng đế càng ngày càng suôn sẻ, đồng thời cũng cảm thấy càng ngày càng không thú vị.

Kỳ thực hắn làm hoàng đế cũng vì người kia thôi. Hắn biết Diệp Huyên hy vọng bản thân trở thành minh quân, liền đem toàn lực đi thống trị quốc gia này. Nói hắn nhân từ khoan dung, thực chất chỉ là giả tạo. Vì Diệp Huyên hy vọng hắn như thế, nên hắn che giấu tính cách lạnh lùng, đạm mạc của mình, đem tất cả những thứ gọi là tâm cơ thâm trầm cất giấu trong bóng tối.

Thật vất vả đợi đến giờ hợi hai khắc, Tiêu Diệp rốt cục thoát thân khỏi Sùng Đức điện. Hắn chỉ mang theo một mình Cao Thành Phúc, ngựa quen đường cũ tới Ngọc Anh điện.

Diệp Huyên vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nàng buông cuốn sách trong tay ra: “Ngươi đã đến rồi.” Hai người đều là người thông minh, Tiêu Diệp nhấ định sẽ đến, và Diệp Huyên đương nhiên biết điều đó.

“Ngồi đi, Cửu lang.” Diệp Huyên rót cho hắn một ly trà, thấy Tiêu Diệp muốn ôm mình, nàng cũng không né tránh. Tùy ý để Tiêu Diệp đem cằm gác lên vai mình, Diệp Huyên thản nhiên nói, “Cửu lang, ngươi còn muốn làm quan gia sao?”

Tiêu Diệp ngẩng đầu, hắn cười cười: “Nếu tiếp tục làm, có phải sẽ không thể được ôm ngươi như vậy nữa, đúng không?”

Lửa giận trong lòng Diệp Huyên nhất thời bùng lên: “Ngươi đã biết, vì sao còn muốn tiếp tục phạm lỗi. Hai chúng ta là không có khả năng, nếu không muốn hãm sâu đến thân bại danh liệt, sau này đừng đến gặp ta nữa!”

“Ta không muốn.”

Diệp Huyên giật mình: “Cái gì?”

Tiêu Diệp nắm tay nàng, niết niết ngón tay tinh tế của nàng: “Ta nói ta không muốn.” Hắn hôn lên tay Diệp Huyên, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lại lộ ra mấy phần bướng bỉnh khó có thể làm trái, “ Mẫu hậu, ta chỉ cần người, tất cả đều không cần.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom