• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Mang con thiên tài đi đánh tổng tài (7 Viewers)

  • Chương 323

Chương 323: Lâm Bảo Tâm nhận


Sau khi nghe Phong Thần Nam giải thích xong thì tất cả mọi người đã hiểu điều mà anh muốn truyền đạt: Thành phố Hải Châu đang gặp nguy hiểm.


Mẫn Tuyết Nguyệt không kiềm chế được mà rùng mình.


“Sao thành phố này lắm tai vạ thế nhỉ?


Thôi bỏ đi, chúng ta mau chóng xuất viện càng nhanh càng tốt. Đặt ngay vé rồi ngồi chuyến bay trở về nhanh nhất có thể đi.”


“Thực ra cũng không cần rời đi vội vàng như thế. Dù chúng muốn làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể ra tay ngay được đâu.


Cũng phải khoảng ba, bốn ngày nữa thì chúng mới hành động được.”


Thời Ngọc Diệp phụ họa theo: “Đúng rồi đấy Tuyết Nguyệt, vết thương của cậu chậm lành, cậu lại còn đang mang bầu nữa. Cứ nghỉ ngơi thêm một, hai ngày nữa cũng được”


“Bây giờ tớ cứ nghe thấy sắp xảy ra chuyện lớn thì lòng lại run lên”


Thực sự thì vết thương sau lưng Tuyết Nguyệt rất đau, cô ấy cũng không muốn trải qua chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.


Chuyện lần này xảy ra đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng cô ấy. Chắc là từ nay về sau, Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không bao giờ muốn đi du lịch ở bất cứ thành phố hay đất nước nào khác nữa.


Vừa về đến cửa khách sạn, điều khiến Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam bất ngờ chính là Lâm Bảo Tâm lại chủ động xuất hiện.


Trải qua ngày hôm qua chìm trong giày vò và hành hạ thì hôm nay trông anh ta như già đi mười tuổi, trên mặt là vẻ tiều tụy và hốc hác vô cùng.


“Anh Phong, cô Phong…


Thời Ngọc Diệp nhìn trán anh ta cau chặt lại thì biết trong lòng anh ta đang có tâm sự.


“Có chuyện gì thế?”


“Tôi có chuyện này muốn nhờ hai người giúp đỡ”


Phong Thần Nam nghe thế nhíu mày, anh nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Tìm một nơi an toàn hơn rồi nói”


Sau đó anh tìm nhân viên khách sạn để thuê một căn phòng.


Vừa mới đóng cửa lại, Lâm Bảo Tâm đã lao đến rồi quỳ xuống trước mặt Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp.


“Tôi biết là tội tôi không thể tha nhưng tôi không biết phải cầu cứu ai nữa”


Phong Thần Nam không thích dáng vẻ động một chút là quỳ xuống cầu xin người khác của Lâm Bảo Tâm nên anh chỉ đáp bằng giọng vô cùng lạnh lùng: “Lúc lựa chọn con đường này thì cậu phải nghĩ đến hậu quả xấu nhất rồi chứ nhỉ? Bây giờ mọi chuyện thành ra như thế này đều là trách nhiệm của cậu”


“Tôi biết mà, nhưng tôi không ngờ rằng án tử lại đến với tôi sớm như thế. Hiện giờ có rất nhiều sát thủ chuyên nghiệp tập trung ở Thành phố Hải Châu, tiền thưởng để truy nã tôi cũng tăng nhanh một cách đột ngột. Thế nên tất cả mọi người đều đang nghĩ cách để tìm được tôi… Tôi không sợ chết nhưng vẫn có.


chuyện khiến tôi không thể yên lòng. Trừ hai người ra thì tôi không biết phải tìm ai để cầu cứu nữa”


Nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì hai vợ chồng Phong Thần Nam kinh ngạc vô cùng.


Vốn dĩ Phong Thần Nam còn tưởng rằng đột nhiên những sát thủ chuyên nghiệp kia tìm đến Thành phố Hải Châu là có mục tiêu khác, ai ngờ mục tiêu của họ lại chính là Lâm Bảo Tâm. Còn Thời Ngọc Diệp cũng cảm thấy vô cùng kinh hoàng.


“Tại sao tiền thưởng truy nã anh lại tăng nhanh một cách đột ngột như vậy?”


Mặt Lâm Bảo Tâm đã tái nhợt cả lại, anh ta nở nụ cười buồn: “Chắc là do tôi đắc tội với nhiều người quá ấy mà”


Phong Thần Nam không có hứng thú với chuyện này nên anh cắt lời: “Cậu nói đi, cậu muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì?”


“Con tôi vẫn chưa được làm hộ khẩu nên hiện giờ thẳng bé vẫn chưa được đi học.


Chuyện này tôi không tin tưởng mà giao cho bà Vương được, thế nên tôi chỉ còn biết nhờ hai người giúp một tay mà thôi.”


Nghe Lâm Bảo Tâm nói vậy thì Thời Ngọc Diệp nhíu mày rồi nhìn về Phong Thần Nam. Anh đã đoán đúng về lời yêu cầu của Lâm Bảo Tâm. Vậy mà anh ta lại chủ động xuất hiện để nhờ họ ra tay cứu giúp đứa bé.


“Còn chuyện gì không?”


“Còn Thanh Tâm, tôi chỉ mong cô ấy có một công việc ổn định, thiết thực và sống một cuộc sống thoải mái hơn. Nếu tôi chết, mong hai người thay tôi nói cho cô ấy biết để sau này nếu gặp được một người tốt hơn, cô ấy có thể gả cho người đó, không cần thủ tiết vì tôi nữa”


“Mấy câu này thì cậu tự nói cho cô ấy nghe đi, chúng tôi cũng không phải cái micro của cậu.”


Lâm Bảo Tâm thấy hai người nói như vậy thì không bắt bẻ được.


Thời Ngọc Diệp khẽ lườm Phong Thần Nam rồi mới hỏi tiếp: “Muốn chúng tôi giúp đỡ, thế anh đã chuẩn bị thứ gì để trao đổi rồi?”


“Tôi có thể cho hai người mạng của t đáng tiền lắm đấy. Hai người có thể giết tôi rồi đi tìm người treo thưởng, chia tiền thưởng ra thì mỗi người cũng được một trăm năm mươi tỷ đấy”


Thời Ngọc Diệp nghe xong thì suýt chút nữa nghi ngờ tai mình có vấn đề. Một người được thưởng một trăm năm mươi tỷ? Nói vậy có nghĩa là bây giờ tiền thưởng truy nã Lâm Bảo Tâm là ba trăm tỷ ấy hả?


Thảo nào những sát thủ chuyên nghiệp kia lại từ khắp mọi nơi ùa đến rồi tập trung ở Thành phố Hải Châu. Bởi vì bây giờ khi nhìn Lâm Bảo Tâm, ngay cả cô cũng không kiềm chế được mà sinh ra ảo giác như thể đang nhìn thấy một mỏ vàng biết đi lại “Mạng cậu cũng đáng giá quá nhỉ?” Phong Thần Nam lên tiếng nhạo báng Lâm Bảo Tâm cười một cách bất đắc dĩ: “Cũng do số phận cả thôi.”


“Nhưng thực sự thì tôi không có hứng thú với số tiền ít ỏi đó lắm đâu. Cậu có muốn suy nghĩ thêm xem trao đổi vật gì đó có giá trị hơn cho tôi không?”


“Anh ví dụ thử đi?”


“Chẳng hạn như tại sao cậu lại trở thành chó săn của Cơ Tưởng Thừa? Còn nữa, cậu cũng có thể nói cho tôi biết những chuyện liên quan đến ông ta, những tin tức đó còn có giá trị hơn so với mạng sống của cậu đấy”


Phong Thần Nam đúng là một con cáo già, rất giỏi tính toán.


Thời Ngọc Diệp cũng rất khâm phục khả năng suy nghĩ và phân tích vấn đề của anh, có thể khiến Lâm Bảo Tâm khai ra tất cả nhưng lại trong trạng thái hoàn toàn tự nguyện.


Lâm Bảo Tâm nghe vậy thì sững người mất vài giây rồi mới phá lên cười: “Đúng thật, những tin tức đó đúng là đáng giá hơn mạng sống của tôi nhiều.”


“Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết cũng được thôi, tôi không có hứng thú với mạng sống của cậu. Thứ duy nhất có thể khiến tôi thỏa hiệp cũng chỉ có những tin tức đó thôi. Nếu muốn tôi giúp cậu giải quyết chuyện học hành của con cái thì cứ suy nghĩ kỹ xem mình có nên nói hay không.”


Phong Thần Nam cố tình bày ra dáng vẻ của một người đáng kính nể để Lâm Bảo Tâm cảm thấy bị áp lực. Những người rơi vào hoàn cảnh như thế này thì thường sẽ cảm thấy do dự Anh tiếp tục nói: “Cậu giả chết để lừa tiền của công ty bảo hiểm cho Vương Thanh Tâm, Chính phủ đã điều tra ra chuyện này từ lâu rồi.


Họ sẵn sàng xóa sạch tài liệu về chuyện này cho cậu với điều kiện cậu phải tiếp cận Cơ Tưởng Thừa và trở thành người năm vùng, giúp Chính phủ tiêu diệt đường dây phạm tội của ông ta. Thế nên mấy năm gần đây cậu không dám về nhà vì cậu sợ nếu một ngày nào đó mọi chuyện vỡ lở thì Vương Thanh Tâm và con cậu cũng sẽ bị liên lụy. Nếu hôm qua hai mẹ con họ không bị sát hại thì cậu cũng không xuất hiện đâu. Những điều tôi vừa nói có đúng không?”


Lâm Bảo Tâm trợn trừng hai mắt, trên mặt là vẻ kinh hoàng: “Sao… Sao anh lại biết rõ như vậy?”


“Cử chỉ hôm qua tôi làm với cậu là để xác nhận chuyện này. Nếu cậu hiểu thì chứng tỏ cậu đã được huấn luyện chuyên nghiệp.”


Tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, nếu Lâm Bảo Tâm còn giả vờ không biết thì sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu con mình. Khi đó anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều cả, bây giờ nghe Phong ‘Thần Nam phân tích thì anh ta mới nhận ra rãng thân phận của mình đã bại lộ từ lâu rồi.


Không chỉ có Lâm Bảo Tâm mà ngay cả Thời Ngọc Diệp cũng kinh sợ không thôi. Cô thực sự không ngờ khi đó Lâm Bảo Tâm trở thành tay sai của Cơ Tưởng Thừa là để làm nội ứng, Suy nghĩ cẩn thận những điều mà Phong Thần Nam nói tối qua lại một lần thì Thời Ngọc Diệp mới hiểu, hóa ra những điều anh nói không phải không có lý.


Đúng là mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.


Đột nhiên Lâm Bảo Tâm nở nụ cười: “Phong Thần Nam, anh đúng là một người không thể khinh thường được. Bất cứ ai là đối thủ của anh cũng không dám xem nhẹ, ngay cả Cơ Tưởng Thừa cũng thế”


“Rốt cuộc cậu cũng chịu nói thẳng rồi à?


Hiện giờ chúng ta đang rất an toàn, nếu cậu tình nguyện nói ra mọi chuyện thì tôi có thể cam đoan rằng sẽ không có thêm bất cứ ai biết”


Sau khi suy nghĩ một lúc thì cuối cùng Lâm Bảo Tâm cũng lựa chọn nói thật: ‘Anh.


đoán không sai, đúng là dưới quyên Cơ Tưởng Thừa còn có một Tập đoàn nhưng đó không phải là Tập đoàn phục vụ cho mục đích phạm tội của ông ta mà chỉ dùng để nghiên cứu khoa học mà thôi. Phía Chính phủ muốn biết tình hình bên trong phòng thí nghiệm nên mới sắp xếp tôi trở thành chó săn cho ông ta.


Nhưng rất trung hợp, sau khi đến đó không lâu, còn chưa kịp thu thập tài liệu thì tôi đã bị Cơ Tưởng Thừa phái đến mai phục ở nhà họ Diên. Để có được sự tin tưởng của Cơ Tưởng.


Thừa, tôi chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của ông ta”


“Tập đoàn mà cậu vừa nhắc đến có phải là Tập đoàn K không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom