• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot MẠC TỔNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ SÁT THỦ (1 Viewer)

  • Chương 11

Lạc Thiên Ngưng nói từng chữ rõ ràng, chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng sát khí

khát máu cùng tham vọng trong mắt Lạc Thiên Ngưng khiến Lạc Gia Tuyết sợ hãi, những thứ đó một cái cô ta đều không thể mất đi.

"Cô dám .. Cô đấy nha, cô không thể cướp đi" Lạc Gia Tuyết rống lên.

"Thật không? Vậy thì hãy chờ xem em gái tốt của chị, em phải giữ những thứ này cho kỹ". Lạc Thiên ngưng cười nói.

Nói xong Lạc Thiên Ngưng vỗ vai Lạc Gia Tuyết nói:

"Được rồi, tôi sẽ không cướp đi ngay".

Lạc Gia Tuyết lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang run rẩy, ánh mắt của Lạc Thiên Ngưng quá mức kinh hãi cô căn bản không phải là tiểu nha đầu yếu đuối trước kia, cô giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục.

Sau khi Lạc Thiên Ngưng rời đi Lạc Gia Tuyết vẫn còn chìm trong sợ hãi, cô ta chạy về biệt thự vừa khóc vừa chạy vào phòng Diêu Thục Phân.

"Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ phải giúp con dạy con nhỏ Lạc Thiên Ngưng đó". Lạc Gia Tuyết khóc như mưa khiến Diêu Thục Phân cảm thấy đau lòng.

"Gia Tuyết, đừng khóc nói cho mẹ biết con nhỏ chết tiệt đó đã bắt nạt con như thế nào". Diêu Thục Phân dìu con gái nhỏ của mình, hỏi.

Lạc Gia Tuyết ngập ngừng nói chuyện tìm người bắt nạt Lạc Thiên Ngưng, vừa khóc vừa nói:

"Cô ta uy hiếp con, nó sẽ lấy đi tất cả những gì quan trọng nhất của con để con không thể làm con gái của Lạc gia, còn muốn cướp đi anh Tống Dục của con. Mẹ, con sẽ không sống nổi nếu như không có anh Tống Dục".

"Đồ đê tiện này, Gia Tuyết đừng sợ còn có mẹ, nó không thể cướp thứ gì đi hết". Diêu Thục Phân an ủi.

Làm sao bà ta có thể chịu đựng được khi đứa con gái bé bỏng của mình bị bắt nạt bởi một con tiểu tiện đó. Diêu Thục Phân nghĩ lại hỏi:

"Con vừa rồi nói ... Lạc Thiên Ngưng tự mình nói nó là đứa dơ bẩn".

Lạc Gia Tuyết không phản ứng gì vẫn nức nở "Vâng!".

Diêu Thục Phân sung sướng trong lòng, vậy chính xác là Lạc Thiên Ngưng đã bị mấy tên côn đồ đó làm nhục rồi, nhiều tên như vậy sẽ có một người làm cho cô vô tình mang thai đi, cho dù không có bà ta có thể ngụy tạo đến lúc đó công khai chuyện này để Lạc Thiên Ngưng không có chỗ đứng trong cả Hải Thành. Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết âm thầm nói về kế hoạch này, Lạc Gia Tuyết đột nhiên mỉm cười, Lạc Thiên Ngưng mày cứ chờ đi!

Mấy ngày nay Lạc Thiên Ngưng thường đi cùng ông cụ, hôm nay lại cùng ông cụ chơi cờ vừa chơi vừa than thở:

"Ông nội, ông có tài đánh cờ cao siêu như vậy tại sao lại không nhường cháu một chút!"

"Chơi cờ dựa vào thực lực làm sao có thể tùy ý khiêm nhường, ông nội đây là đang rèn luyện cho cháu". Ông cụ cười híp mắt.

"Đúng! Đúng! Đúng! Đúng! Ông nội không hiếm lạ, cháu đến đây là do cháu đến quấy rối ông nội nếu một ngày không gặp ông nội cháu cảm thấy cả người đều rất khó chịu".

"Cháu ... tiểu nha đầu này!" Ông lão cười mắng

"Lão gia tử, Mặc tổng tới rồi!" Người hầu đi vào nói. Lạc Thiên Ngưng sửng sốt, Mặc Đình Thâm đến.

Theo sau là Mặc Đình Thâm bước vào sân, khuôn mặt nghiêm nghị. gương mặt vô song, mặc một bộ vest đen có họa tiết sẫm màu với một khí chất mạnh mẽ. Người đàn ông này nhìn thế nào cũng rất đẹp trai - Lạc Thiên Ngưng trong lòng si mê.

"Đình Thâm đến rồi! Ngồi xuống đi!" ông lão tươi cười chào hỏi.

"Lão gia mấy ngày nay thân thể tốt chứ?" Mặc Đình Thâm ngồi xuống hỏi.

"Tốt! Tốt! Tiểu nha đầu Thiên Ngưng này mỗi ngày đều tới cùng ta đánh cờ cho đỡ buồn chán, tán ngẫu đi dạo, muốn không tốt cũng khó". Lão gia tử nhân tiện khen ngợi Lạc Thiên Ngưng một câu.

"Thiên Ngưng quả thật là có hiếu, có thể đến cùng người mỗi ngày". Mặc Đình Thâm khóe miệng nở nụ cười.

Anh khi không cười đã đẹp rồi cười lên càng giống một tảng băng tan làm người nhìn mê đắm. Bình thường nữ tử đều không thể lọt vào mắt của Mặc Đình Thâm, đối với những tiểu thư khác cũng nên gọi một câu là Lạc tiểu thư, nhưng nhắc đến Lạc Thiên Ngưng, Mặc Đình Thâm nói là Thiên Ngưng chứ không phải là Tam Lạc tiểu thư. Ông lão trong lòng tính toán hỏi:

"Đình Thâm với đứa cháu gái này của ta hình như rất hợp nhau nhỉ!"

Mặc Đình Thâm khẽ cười. "Có duyên gặp mặt mấy lần, Thiên Ngưng khiến người ta ấn tượng sâu sắc!"

Lạc Thiên Ngưng suýt nữa không kìm được mà phun nước vào mặt Mặc Đình Thâm, hai người họ lấy đâu ra ấn tượng sâu sắc! Ông cụ rõ ràng là sẽ đem hai người xích lại gần nhau, Mặc Đình Thâm có thể đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy được không!!!

Sau đó ông lão và Mặc Đình Thâm nói về vấn đề kinh doanh, Lạc Thiên Ngưng nghe đến buồn ngủ, Mặc Đình Thâm đột nhiên hỏi:

"Thiên Ngưng, đã nghĩ qua đại học học chuyên ngành gì?"

Lạc Thiên Ngưng đột nhiên bị hỏi vẻ mặt hoang mang. Ông cụ lại mở miệng nói:

"Lạc gia có một ngôi sao lớn như Gia Hân, Gia Tuyết và Thiên Ngưng phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình cũng không tệ".

Mặc Đình Thâm cau mày nói: "Thiên Ngưng không thích hợp đóng phim".

Anh chỉ nghĩ đến việc cô gái nhỏ này cùng người khác vui cười la mắng trên tivi trong lòng liền có chút bực tức.

Lạc Thiên Ngưng cảm thấy không thoải mái, cô và Mặc Đình Thâm mới chỉ ăn cùng một bữa cơm bởi vì ngoài ý muốn mới có những lần xuất hiện cùng nhau, nhưng bọn họ thực sự không quá quen thuộc đến mức có thể khiến Mặc Đình Thâm quyết định cuộc sống tương lai của cô. Thế là cô mang theo giận hờn nói:

"Không thích hợp chỗ nào? Tôi thấy tôi bây giờ cũng rất xinh đẹp, trở thành đại minh tinh cũng không phải là không thể".

Mặc Đình Thâm nhướng mắt, hờ hững liếc nhìn Lạc Thiên Ngưng. Không biết tại sao, chỉ là ánh mắt này khiến Lạc Thiên Ngưng cảm thấy rõ ràng Mặc Đình Thâm không vu, bởi vì cô nói sẽ đi làm minh tinh nên không vui. Người đàn ông kỳ lạ.

Mặc Đình Thâm chỉ liếc nhìn cô liền không bao giờ nhìn thẳng vào cô nữa. Ông cụ với cha của Mặc Đình Thâm có chút giao tình vì vậy Mặc Đình Thâm mới trong núi công việc dành chút thời gian đến Hải Thành để chúc mừng sinh nhật ông, hiện tại dường như nhà họ Lạc có ý định phát triển ở Đế Đô còn phải dựa vào sự chiếu cố của Mặc gia, hợp tác của hai nhà sau còn có rất nhiều.

Bất giác đã đến chập tối ông cụ bảo Mặc Đình Thâm ở lại nhà tổ ăn cơm, lúc này Mặc Đình Thâm mới ngước mắt lên nhìn Lạc Thiên Ngưng gật đầu đồng ý. Món ăn nhà bếp của nhà tổ làm đều làm món ông cụ thích ăn, Mặc Đình Thâm gần như không kén ăn món ăn đem lên đều ăn vài miếng, ngược lại Lạc Thiên Ngưng bởi vì phải giảm cân chỉ ngồi bên cạnh tùy ý ăn một chút.

"Thiên Ngưng khẩu vị không tốt?" Mặc Đình Thâm đột nhiên hỏ.

"Đừng để ý tới nó, nó kêu phải giảm cân cả ngày không chịu ăn cơm đàng hoàng". Ông cụ cười nói, giọng điệu trách móc nhưng lại kèm theo sự cưng chiều. Mấy ngày nay Lạc Thiên Ngưng đã dỗ dành ông cụ rất tốt.

"Giảm cân thì vẫn cần phải ăn một chút chứ, sức khỏe quan trọng". Mặc Đình Thâm

lại nói.

"Cảm ơn Mặc tổng quan tâm". Lạc Thiên Ngưng nhạt nhẽo nói.

Mặc Đình Thâm cau mày, mấy ngày trước còn mở miệng ngậm miệng gọi anh là Mặc Đình Thâm hôm nay liền trở thành Mặc tổng, cô gái nhỏ này tính khí cũng rất lớn.

Trên toàn bộ bàn ăn chỉ có Mặc Đình Thâm và ông cụ trò chuyện, Lạc Thiên Ngưng im lặng không hé miệng ngồi bên cạnh. Sau bữa tối, Mặc Đình Thâm chào tạm biệt với ông cụ, ông cụ nói:

"Ông già rồi, Thiên Ngưng thay ông tiễn Đình Thâm!"

Lạc Thiên ngưng miễn cưỡng đứng lên tiễn Mặc Đình Thâm đến cửa nhỏ lại xoay người rời đi.

"Quay lại!" Mặc Đình Thâm nói.

Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại hỏi: "Mặc tổng còn có chuyện gì không?"

Mặc Đình Thâm bước từng bước đi tới, khí tràn của anh thực sự rất lớn Lạc Thiên Ngưng từng bước lùi về sau đến khi lùi vào bức tường Mặc Đình Thâm dựa sát vào cô, hơi thở trong trẻo bao trùm, người đàn ông trầm giọng từ tính hỏi:

"Tức giận rồi?"

"Không phải, tôi là học sinh trung học sao dám tức giận với Mặc tổng". Lạc Thiên Ngưng nói.

"Muốn trở thành minh tinh?" Mặc Đình Thâm hỏi lại.

"Mặc tổng quan tâm đến kế hoạch sự nghiệp của tôi?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Em không làm nổi minh tinh!" Mặc Đình Thâm nói.

"Anh dựa vào đâu mà phủ định tôi?" Lạc Thiên Ngưng oán hận nói.

"Bởi vì tôi đã cứu em thoát khỏi cái hẻm đó. Một cái Lạc gia có thể khiến em trở nên như thế này, giới giải trí hỗn loạn sẽ ăn thịt em không còn một mảnh xương".

Mặc Đình Thâm đem theo sự trào phúng, những gì vừa xảy ra trong con hẻm đó là nỗi xấu hổ nhất mà Lạc Thiên Ngưng phải chịu kể từ hi trọng sinh, cô lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cô không phải là Rose, cô yếu đuối nhu nhược, có thể dễ dàng bị chà đạp, giống như Rose đang hấp hối đó, những vết thương, gân chân bị cắt đứt, nửa đêm dù có mơ bao nhiêu lần cô đều không thể cứu được Mike, cô chỉ có thể nhìn nó chết ngay trước mặt mình.

“Cho dù xương cũng không còn thì đó cũng là xương của tôi, không nhọc Mặc tổng quan tâm”. Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng nói.

Cô không phải Lạc Gia Hân, không phải những danh viện của Hải Thành kia, không muốn tìm sự tôn trọng của Mặc Đình Thâm, vì vậy cô không cần nghe Mặc Đình Thâm răn dạy. Cô là Rose, sát thủ chỉ muốn trả thù, cần quyền lực rất rất lớn và rất rất nhiều tiền.

Mặc Đình Thâm đưa tay nhéo nhéo cằm của Lạc Thiên Ngưng chế nhạo: “Khiêu khích tôi, có biết người trước đó khiêu khích tôi xảy ra chuyện gì không?" Lần đầu tiên anh giận một cô gái nhỏ.

"Mặc tổng còn có thể không giết nổi tôi sao?" Cằm Lạc Thiên Ngưng bị véo đau nhưng vẫn không chịu thua.

"Lạc Thiên Ngưng, lá gan của em rất lớn!" Mặc Đình Thâm nói.

"Một cô gái nhỏ không phiền Mặc tổng quan tâm". Lạc Thiên Ngưng nói.

Mặc Đình Thâm cười lạnh một tiếng buông cô ra. "Em nói đúng! Tôi hà tất phải quan tâm chuyện nhỏ này". Nói xong không đợi Lạc Thiên Ngưng phản ứng lại liền quay người vào trong xe.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom