• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Lỡ Ngủ Với Tổng Tài (2 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86: Mưa Đêm, Đường Nguy Hiểm
1687 Words
"Tôi sẽ tìm xung quanh khách sạn, đồng thời cũng sẽ liên hệ với hai chi nhánh khác ở Hồ Thượng. Nếu không tìm được nữa chúng ta phải báo cảnh sát."

Diệp Hoan Nhan căng thẳng khiến cô nghĩ đến hướng xấu nhất.

Kiều Mộc bên kia sốt ruột:

"Cô đừng đi tìm, đã khuya rồi nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào, cô cứ ở trong khách sạn đợi đi."

"Cứ như vậy đi, tôi không đợi được, nếu có tin tức anh cứ liên lạc tôi."

Nói xong lời này, cô dứt khoát cúp điện thoại, xách túi đi thẳng ra khách sạn, vừa đi cô vừa cho gọi điện thoại các chi nhánh công ty ở Hồ Thượng.

Kiều Mộc nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, cau chân mày lại, nhớ tới lời Lăng Hàn nói lúc đi, trên mặt viết đầy vẻ khó xử.

Đã khuya nên các chi nhánh công ty Hồ Thượng đều đóng cửa, không công ty nào có thể liên lạc qua điện thoại. Diệp Hoan Nhan bắt taxi chạy từ nơi này sang nơi khác, khi cô ra khỏi công ty cuối cùng thì sắc trời cũng dần thay đổi, một đám mây đen lớn ở phía xa đang tiến về hướng Thượng Hải.

Tài xế ngồi trong xe ngáp một cái: “Cô gái, cô có về nhà không? Cũng đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ làm."

"Phiền bác tài chở con đến thêm một nơi nữa thôi, ngay tại Giang Phổ."

"Cái gì mà Giang Phổ? Cô gái cô không nói đùa chứ, Giang Phổ với Hồ Thượng cách nhau xa lắm đó, tôi mà đưa cô về, lúc trở lại trời cũng đã sắp sáng."

"Bác tài ơi..."

"Cô đi tìm người khác đi, tôi tan ca."

Nói xong lời này, cửa sổ xe bị kéo lên không thương tiếc, chiếc xe phun ra một tràng khói rồi biến mất trong màn đêm.

Diệp Hoan Nhan đứng ở cửa chi nhánh, chóp mũi lành lạnh, trời đột nhiên đổ mưa nên rất lạnh, phảng phất như có thể ăn mòn da thịt.

Cô vội vàng cầm túi che trên đầu chạy đến trạm xe buýt bên cạnh trú mưa.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Kiều Mộc gọi điện thoại tới.

"Thư ký Diệp, cô đang ở đâu?"

"Có tin tức Tổng giám đốc Lăng rồi sao?"

Đầu dây bên kia yên lặng.

"Vậy tôi sẽ đến Giang Phổ một chuyến."

"Cô điên rồi." Giọng nói không thể tin được của Kiều Mộc vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Khuya khoắt rồi cô còn đến Giang Phổ, cô có biết bên kia chỉ toàn là ngoại ô công xưởng hay không?"

Mưa rơi tầm tã, xe buýt đêm cứ 20 phút lại chạy một chuyến, trong đêm mưa lạnh giá, giọng nói của Diệp Hoan Nhan có chút run rẩy.

"Có phải anh ấy đã bị bắt cóc rồi hay không?"

Những năm gần đây, Lăng Hàn thu mua không ít công ty truyền thông nhỏ, thủ đoạn anh vốn mạnh bạo nên gây địch không ít, khó đảm bảo có ai trở thành chó cùng đường quay lại cắn làm ra loại chuyện cá chết lưới rách này.

Đầu dây bên kia, Kiều Mộc hít sâu một hơi, sắc mặt hết sức khó coi, do dự hồi lâu, anh ta ấp úng: “Tôi vừa xem qua video về bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, Tổng giám đốc Lăng đã lái xe đến Lam Giang rồi, có lẽ cũng không có chuyện gì, chẳng qua là chạy về trước thời hạn mà thôi."

"Tích thành." Sắc mặt Diệp Hoan Nhan liền thay đổi.

"Thế nên cô về khách sạn trước đi, cô ở chỗ nào tôi sang đón cô về khách sạn."

Lúc Kiều Mộc chạy tới trạm xe buýt, Diệp Hoan Nhan đã co rúm người lại, run rẩy ngồi xổm trong góc.

Anh ta hít một hơi khí lạnh, vội vàng xuống xe cởi áo khoác xuống khoác lên trên người cô.

"Sao cô không tìm một chỗ tránh mưa chứ, mau lên xe."

"Trợ lý Kiều." Diệp Hoan Nhan kéo lại tay áo Kiều Mộc: “Tôi phải trở về Tích Thành."

"Thư ký Diệp, cô cùng tôi trở về khách sạn trước, bây giờ còn đang mưa, sáng mai hẫng đi có được không?"

"Không gặp được anh ấy tôi không yên tâm."

Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Mộc, nước mưa chảy dọc xuống gò má cô, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ như không giúp sẽ không chịu đi.

"Muộn quá rồi." Kiều Mộc quay đầu đi, không dám nhìn vào ánh mắt cô: “Ngày mai có được không?"

"Trợ lý Kiều, cho tôi mượn xe, tôi sẽ trở về."

Kiều Mộc không biết kỹ năng lái xe của Diệp Hoan Nhan ra sao, chẳng qua thấy dáng vẻ "không tới Hoàng Hà lòng không chết" kia của cô, anh ta cảm thấy thật sự bế tắc.

Chiếc xe màu đen biến mất trong màn mưa, anh ta nhíu mày thở dài, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Thịnh An Nhiên, đêm mưa xối màn hình ướt sũng, hình ảnh nhòe nhoẹt:

"Mặc dù không biết anh dùng cách gì, nhưng quả thật cám ơn anh, ban nãy anh ấy mới vừa gọi cho tôi."

Ai ai cũng có thứ mình cố chấp, Thịnh An Nhiên cố chấp là hạnh phúc trong ảo tưởng cô ta, Lăng Hàn cố chấp là một đoạn quá khứ không cách nào vãn hồi, Diệp Hoan Nhan cố chấp là một người đàn ông không cách nào rộng mở cánh cửa lòng với cô. Còn bản thân anh ta lại cố chấp nụ cười trên gương mặt người kia, cho dù nụ cười kia không hề nở rộ vì mình.

Từ Hồ Thượng đến Lam Giang, nếu đi theo đường cao tốc độ thì sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi, có thể nói là một khoảng cách tương đối an toàn.

Không ai biết khoảng cách này có ý nghĩa như thế nào đối với Diệp Hoan Nhan, tốc độ sinh tử hay bỏ mạng nơi quốc lộ.

Cần gạt nước đập vào kính chắn gió, tầm nhìn vẫn mờ mịt như cũ.

Rạng sáng bốn giờ, Diệp Hoan Nhan lái xe đến cửa tiểu khu, lúc vào cửa, xe va vào nền đá của cổng: “rầm” một tiếng, trực tiếp tắt máy.

Bảo vệ ở trong phòng cầm ô chạy đến xem xét tình hình, cửa xe chỗ ghế lái bị kẹt cạnh cổng khu dân cư nên không mở được, bảo vệ chỉ có thể hỏi thăm tình hình qua cửa kính ghế khách.

Mưa dần nặng hạt, cũng át luôn mọi âm thanh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bảo vệ gân giọng hô to.

Diệp Hoan Nhan xua tay một cái, mặt còn chưa tỉnh táo, khoa tay múa chân nói:

"Tôi cũng không biết..."

"Cô thử lùi xe xem." Bảo vệ đứng ở bên cạnh chỉ huy: “Cô khởi động xe trước, sau đó lùi xe ra ngoài xem một chút.”

Diệp Hoan Nhan vội vàng gật đầu, thử cho xe chạy.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ lái ra khỏi khu dân cư, từ xa bấm còi, nháy nháy đèn kép ra hiệu cho cô tắt đèn pha, Diệp Hoan Nhan vội vàng không biết làm sao. một lúc lâu không có phản ứng gì. Chiếc xe thể thao có lẽ nghĩ rằng Diệp Hoan Nhan đang gây sự, cô ta cũng bật đèn pha, ánh đèn pha sáng choang khiến Diệp Hoan Nhan không tài nào mở mắt nổi, động tác cho xe chạy của cô chợt ngừng lại.

Bảo vệ thấy vậy vội vàng đánh động tác tay để cho xe thể thao lái ra từ cửa Tây, tỏ ý bên này xảy ra tai nạn. Xe thể thao dừng tại chỗ một lúc rồi lùi ngay tại chỗ, sau đó tạo ra rẽ một vòng huých đẹp mắt rồi đi về hướng cổng phía Tây.

Ánh mắt Diệp Hoan Nhan hơi chậm lại, không dám tin tưởng cảnh mình mới vừa thấy.

Trong chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đứng chờ bị đèn pha của cô chiếu vào kia, người phụ nữ lái xe mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh xám, bên trong lờ mờ nhìn thấy chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, không phải chính là Thịnh An Nhiên sao?

Cô ta tại sao lại xuất hiện ở đâu?

Tại sao trên người cô ta lại mặc quần áo của cô?

"Ấy, cô làm gì thế?"

Bảo vệ mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Hoan Nhan từ chỗ điều khiển dùng cả tay chân leo đến ghế kế bên người lái, lúc đẩy cửa xe ra suýt chút nữa đã đẩy anh ta ngã nhào. Dưới tiếng kêu gào của anh ta, cô lảo đảo chạy vào tiểu khu, bỏ lại một cánh cửa xe mở toang, đầy đất tàn cuộc.

Sâu trong tiểu khu, biệt thự Lăng Hàn.

Mật mã cửa vang lên tiếng "tích tích tích tích".

Một chiếc khăn choàng lông dính nước mưa vứt xuống trước huyền qua, áo khoác của phụ nữ nằm rải rác trên sàn phòng khách, tất cả đều đã ướt sũng nước mưa. Vết ướt nhỏ giọt trải dài từ phòng khách đến cầu thang, theo những dấu vết đó thẳng đến phòng ngủ chính.

Đó là một trong ba căn phòng ngủ chính ba thuộc về Diệp Hoan Nhan.

Căn phòng rộng lớn bị tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng rực, sau đó vang lên tiếng ầm ầm, tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Cô bám vào tay vịn cầu thang, cố hết sức chống đỡ cơ thể, từng bước leo lên.

Mặc dù thực tế hoang đường đã trần trụi bày ra ngay trước mắt.

Nhưng cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô vẫn muốn tận mắt chứng kiến.

Chương 87: Muốn Nhìn Dáng Vẻ Cô Rơi Từ Trên Cao Xuống . . .
1638 Words
Mùi xác thịt nhục dục trong căn phòng vẫn chưa tan đi.

Trong căn phòng ngủ đã từng thuộc về cô, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc giường lớn màu trắng ở giữa, ga trải giường trắng tinh bị nhàu nát kéo lê ở cuối giường, có một vũng nước mơ ở ngay chính giữa, hệt như một con mãnh thú đang chế nhạo cô, mạnh mẽ kìm hãm bước chân cô lại.

Gắng gượng ngẩng đầu, chiếc quần lót ren màu đen nghênh ngang vắt trên gối, váy áo phụ nữ đều nhăn nhúm không còn hình dạng, chứng tỏ vừa rồi ở nơi này đã xảy ra trận chiến gì.

Trong mắt cô hiện lên một tia đau đớn, ánh mắt chậm rãi dời đến chiếc ghế sô pha ở cuối giường, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ nhung màu xám, thắt lưng buông lỏng, giữa ngón tay là một điếu thuốc thơm, tàn thuốc lập lòe dâng lên làn sương trắng, khiến gương mặt anh trở nên hơi mơ hồ.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Hoan Nhan tựa như không hề làm anh ngạc nhiên, thậm chí anh không buồn ngẩng đầu, rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả ra, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tựa như qua rất lâu mới phát hiện có một người đang đứng ở cửa, anh mới cất giọng chào hỏi:

"Trời mưa lớn như vậy, sao cô lại tới đây?"

Diệp Hoan Nhan đứng ở nơi góc mờ tối hơi run rẩy, giọng cô rất yếu ớt, nhưng ở trong bầu không khí quỷ dị này lại vô cùng rõ ràng,

"Tôi đã thấy Thịnh An Nhiên, ngay ban nãy, ở trong tiểu khu."

"Cô thấy An Nhiên?" Anh cắt lời cô, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó dùng vẻ mặt thản nhiên gảy nhẹ điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, bình tĩnh nói:

"Dẫu sao cô còn chưa dọn ra ngoài, đồ để lại ở đây quá nhiều, bị cô ấy phát hiện có chút phiền toái, cho nên không để cho cô ấy qua đêm."

Nói tới chỗ này, anh hơi dừng lại một chút:

"Đúng rồi, quần áo An Nhiên bị bẩn, tôi đã bảo người giúp việc từ chỗ cô lấy một bộ mới chưa mặc đưa cho cô ấy, chắc cô không để bụng đâu nhỉ?"

Cô cảm thấy như có thứ gì đó đang lấy đi sức lực của mình, đôi chân cô không thể di chuyển, như thể chúng bị mắc kẹt tại chỗ.

Anh đang ở cùng người phụ nữ khác, họ ân ái ở trên chiếc giường đã từng thuộc về cô, làm bẩn ga trải giường của cô, anh còn để cho người phụ nữ kia mặc quần áo cô, sau đó còn hỏi cô "chắc cô không để bụng đâu nhỉ?".

Mặt cô trắng bệch, bên khóe miệng dần dần cong lên độ cong cay đắng.

Chẳng lẽ cô phải nói không để bụng ư?

Không để bụng người phụ nữ kia mặc quần áo của mình, không để bụng người phụ nữ kia ngủ với người đàn ông của mình, còn không để bụng người đàn ông ngay trước mắt này một đêm trước còn ở bên tai cô hỏi cô có muốn bắt đầu lại hay không. Thế mà chưa đầy một ngày ngay tại trên giường cô, anh đã ngủ với một người phụ nữ khác.

Vẻ mặt của cô dần trở nên đau đớn, nhưng vẫn còn một chút không cam lòng,

"Tối hôm qua, là anh hỏi tôi có muốn bắt đầu lại hay không?"

Giọng nói cô run rẩy, run rẩy hệt như tiếng gió bắc rít qua ô kính cửa sổ.

"Xì" Trong bóng tối truyền tới tiếng cười khinh miệt.

Bóng người cao to từ trên ghế salon đứng dậy, kéo ra một cái bóng thật dài, dần dần đến gần hướng Diệp Hoan Nhan. Anh rít mạnh một hơi thuốc, sau đó tiện tay vứt tàn thuốc đi, nâng tay nắm giữ cằm cô.

Khói thuốc nồng nặc, làn khói cuộn tròn được phun ra từ miệng anh, trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc, tất cả đều phả lên mặt cô:

"Khụ khụ."

Cô ho kịch liệt, mặt mũi co rúm lại, trên cằm truyền tới đau đớn kịch liệt làm cho cô nháy mắt tỉnh táo lại.

Bên tai là tiếng hít thở của anh.

"Đúng vậy, bắt đầu lại, đổi một cách chơi khác, như thế nào?"

Cô bị khói thuốc xông khó chịu, cố gắng mở to hai mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt khinh miệt của anh, hệt như khi anh nhìn cô vào những đêm đó.

Những ngày tháng ngắn ngủi này, những nhu tình mật ý kia, hóa ra chỉ như bọt nước mộng ảo, trong nháy mắt đã nát tan.

Đầu óc cô ngưng suy nghĩ, vẫn chưa kịp hiểu ra mình lại làm sai chỗ nào, một giây kế tiếp cô đã bị đẩy ngã lên trên giường, môi bị anh mạnh mẽ chặn lại. Nỗi đau đớn bị cắn xé kia phảng phất như muốn khoen tủy rút xương, mãnh liệt va chạm mỗi một sợi dây thần kinh trong cô.

"Đừng đụng vào tôi. Ưm."

Nghĩ tới chuyện mới vừa xảy ra trên chiếc giường, cô rơm rớm nước mắt mở mắt ra, khóe mắt thoáng thấy chiếc quần lót ren màu đen trên gối bên cạnh, bỗng cảm thấy buồn nôn. Không biết lấy đâu ra sức lực, cô chợt đẩy Lăng Hàn ra, nằm nghiêng một bên kịch liệt nôn ra.

Bộ váy màu be trên người cô dưới ánh đèn lờ mờ có chút chói mắt, Lăng Hàn nhìn bờ vai đang co quắp của cô, nghĩ tới tin tức hôm nay, sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Thấy buồn nôn à? Cô ăn mặc chán như vậy đi gặp thằng đàn ông khác, chẳng lẽ không buồn nôn sao?"

Diệp Hoan Nhan che ngực, hốc mắt ướt át, liều mạng chút sức lực cuối cùng nức nở nói:

"Tôi trong sạch, nếu như anh tức giận vì nguyên nhân này thì tôi không còn gì để nói, thanh giả tự thanh. Nhưng anh và Thịnh An Nhiên làm loại chuyện buồn nôn trên giường tôi, tôi lại chính mắt nhìn thấy, chậu nước dơ này, anh không thể tạt lên trên đầu tôi."

"Dáng vẻ này của cô, là tổn thương lòng tự trọng à." Lăng Hàn cười lạnh một tiếng,

"Cô tưởng tôi quan tâm đến cô có trong sạch hay không à? Người đàn bà ngay cả lần đầu tiên cũng tùy tiện đưa đến trên giường tôi như vậy, cô còn có tự trọng gì chứ?"

Nghe anh nói như vậy, nước mắt cô không còn dừng được nữa.

Tầm nhìn hoàn toàn trở nên mơ hồ, bên tai là những lời nói tàn nhẫn ấy, một tay đánh nát tất cả mộng đẹp cùng hạnh phúc mấy ngày nay.

"Có lẽ mấy ngày nay tôi đã cho cô gì đó khiến cô ảo tưởng rồi nhỉ, khiến cô quên mất cả thân phận của mình rồi?"

"Thật sự tưởng mình là Lăng phu nhân ư? Cô không cảm thấy bản thân buồn cười à?"

Diệp Hoan Nhan cắn răng, nước mắt nên chảy cũng đã chảy ra, cô khóc thút thít, nhìn người đàn ông: “Nếu anh chưa từng tha thứ cho tôi, vậy thì tại sao trong khoảng thời gian này đối xử với tôi như vậy, tại sao tối hôm qua lại nói câu nói đó?"

"Tôi cũng đã chơi chán cô ở trên giường rồi, thế nên muốn đổi cách khác."

Lăng Hàn nhếch khóe miệng hơi cúi người xít lại gần, nhìn cô như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

"Cảm giác đạp xuống dưới lòng đất đã nhìn đủ rồi, muốn nhìn thử lúc cô bị người ta nâng lên cao rồi rồi đạp xuống sẽ như thế nào. Cho nên cũng mặc kệ là tại sao đi." Anh cười một tiếng ngón tay quét qua gò má cô.

"Bây giờ tôi cảm thấy rất thú vị."

Diệp Hoan Nhan cắn môi, trong khoang miệng lan ra mùi máu, trong mắt gần như đã đỏ rực như màu máu, cô nhìn chằm chằm Lăng Hàn, không dám tin tưởng anh sẽ nói ra lời như vậy.

"Làm sao không tin à?"

Lăng Hàn cười lạnh một tiếng, đưa tay thuận thế đi lên đùi cô, thò vào dưới váy.

Toàn thân lạnh lẽo, song cô lại không có phản kháng.

Ánh mắt cô tựa như mất đi tiêu cự, tan rã nhìn anh, cư thể không còn chút phản ứng nào, tứ chi cứng ngắc, sắc mặt xám trắng, hệt như một con rối nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, vô hồn không một chút cảm xúc.

Lăng Hàn nhướng mày một cái, lạnh lùng bỏ lại một câu nói:

"Mất hứng."

Sau tiếng "cạch", một phần ba phòng ngủ lớn rộng lớn trở về yên lặng.

Sự im lặng chết chóc.

Căn phòng ngổn ngang vẫn sót lại mùi hương hoan tình.

Cơ thể Diệp Hoan Nhan từng chút một trượt xuống giường, cuối cùng tê liệt ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường.

Từng tiếng sấm sét vang rền khắp bầu trời dưới đêm mưa, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thấu tâm can, hòa làm một với tiếng mưa rơi nặng hạt, như là nỗi thống khổ thẩm thấu vào tận xương tủy.

Thế giới này chưa từng đối xử nhẹ nhàng với cô, giờ đây tất cả trở về điểm xuất phát, vẫn là bi thương vô cùng vô tận.

Chương 88: Đêm Kinh Hoàng
1726 Words


Ngoài cửa sổ mưa to như thác đổ.



Diệp Hoan Nhan ngồi tê liệt ở mép giường thật lâu không nhúc nhích. Thật ra cô cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng bẩn thỉu này, nhưng dường như toàn bộ cơ thể cô đã bị rút cạn sức, như thể toàn bộ sức lực đã cạn hết ngay khoảng khắc cô mở cửa trông thấy những chuyện buồn nôn đó.



Trong phòng ngủ chính bên cạnh, cách nhau một bức tường, người đàn ông bám vào khung cửa, nắm chặt tay, sắc mặt u ám.



Không phải anh nói muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu ư?



Tâm trí anh vẫn cứ mãi quanh quẩn những lời này, xua hoài không đi.



Tiếng sấm rền vang khiến cả màn đêm chìm trong âm u ngột ngạt, như thể đó là lời cảnh báo của số phận khiến vạn vật đều run lên sợ hãi.



Sáng sớm hôm sau lúc Lăng Hàn xuống lầu, anh được Linh Linh báo cho biết Diệp Hoan Nhan đã ra ngoài, anh nhíu mày một cái song cũng không nói gì.



Lúc ăn sáng, Linh Linh vẫn luôn thận trọng quan sát sắc mặt của Lăng Hàn, thấy vẻ mặt anh vẫn như ngày thường, cô ấy mới chần chờ hỏi một câu: "Thiếu gia, có cần trả lại quần áo cho Thịnh tiểu thư không ạ?"



Sắc mặt Lăng Hàn bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng:



"Không cần, ném đi."



Linh Linh hơi sững sờ, chần chờ gật đầu một cái.



Trước khi ra ngoài, Lăng Hàn quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ Diệp Hoan Nhan, sắc mặt hơi trầm xuống.



Văn phong tổng giám đốc tập đoàn Hoan Ngu.



Quý Tiêu Nguyệt vừa ngâm nga lời hát vừa quét thẻ chấm công ngay một giây cuối cùng, cô ấy chào hỏi các thư ký ngồi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, sau đó đi vào phòng làm việc của thư ký. Quý Tiêu Nguyệt đặt đồ xuống rồi cầm chiếc cốc rỗng trên bàn lên, khóe mắt thoáng thấy một cái đầu đen đang nằm vùi trên bàn Diệp Hoan Nhan, tay cô ấy run lên làm suýt chút nữa đã rơi cốc.



"Trời mẹ Nhan Nhan ơi."



Cô ấy che miệng, đặt ly xuống đến gần bàn làm việc của Diệp Hoan Nhan.



Diệp Hoan Nhan nghe được tiếng hô, cố hết sức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ miễn cưỡng nhìn về phía Quý Tiêu Nguyệt, gương mặt đó thoạt nhìn như thiếu khí huyết nghiêm trọng.



"Chào buổi sáng."



"Sáng cái rắm ấy, trở về lúc nào thế hả? Sắc mặt này của cậu..."



Quý Tiêu Nguyệt giật mình quan sát mặt cô, hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu ngủ ở đây cả đêm hả? Cậu làm gì ở đây chứ?"



Diệp Hoan Nhan ngồi thẳng người, nhếch môi cố nặn ra nụ cười: "Làm sao có thể ngủ ở đây cả đêm ở chứ, công việc bận rộn như vậy, chỉ là mình tới sớm một chút thôi."



Vẻ mặt Quý Tiêu Nguyệt đầy vẻ không tin, đang muốn hỏi gặng thêm nữa thì Lý San cùng ban đã đi đến gõ lên tấm cửa kính phòng thư ký: "Thư ký Diệp, cuối cùng cô cũng về rồi."



Diệp Hoan Nhan nhíu mày một cái: "Ừ, có chuyện gì không?"



"Tối hôm qua trợ lý Kiều gọi điện thoại cho tôi bảo tôi sáng nay chuyển công việc tiếp theo của anh ấy cho cô nên tôi qua đây xem thử cô đã về chưa."



"Tối qua à." Quý Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý San.



"Chứ gì nữa." Lý San cũng trưng ra dáng vẻ không còn lời nào để nói.



"Nửa đêm hôm qua tôi đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Kiều. Bạn trai tôi đã chất vấn tôi rất lâu, nói rằng không lý nào mà một đồng nghiệp nam trong công ty lại gọi điện cho một đồng nghiệp nữ vào lúc nửa đêm."



Vẻ khác thường chợt lóe lên rồi biến mất trên gương mặt Diệp Hoan Nhan, cô chỉnh lại chút tóc mai ở thái dương, bình tĩnh nói:



“Công việc bên Hồ Thượng khá gấp rút, tạm thời chưa tìm được người thích hợp phụ trách chấn chỉnh công ty nên tổng giám đốc Lăng để lại trợ lý Kiều ở đó. Phòng nhân sự chưa kịp đưa ra thông báo thuyên chuyển, đoán chừng trợ lý Kiều cũng là lo lắng tôi trở về làm việc không tiện nên mới hỏi qua trước với cô."



"Ra là vậy." Lý San bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy tôi đi chuẩn bị một ít tài liệu.”



Nhìn bóng lưng Lý San, Quý Tiêu Nguyệt bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hoan Nhan:



"Không lẽ tối hôm qua cậu đã về rồi?"



"Ừ."



"Tổng giám đốc Lăng cũng trở về rồi?"



"Ừ."



"Hai người cuồng công việc dữ vậy. Tối qua trên quốc lộ Hồ Lam có mấy trận sạt lở đất mà còn mưa như thác đổ nữa chứ. Sao cậu không khuyên anh ấy một chút, hoặc là cậu để anh ấy trở về một mình là được rồi."



Quý Tiêu Nguyệt còn tưởng rằng Diệp Hoan Nhan và Lăng Hàn cùng nhau trở về.



Diệp Hoan Nhan khẽ cau mày, vốn vốn dĩ cô muốn giải thích, nhưng xét đến tính tình nóng nảy của Quý Tiêu Nguyệt, cô quyết định bỏ qua, nếu để cho Quý Tiêu Nguyệt biết cô lái xe trở về một mình, chỉ sợ cô sẽ bị cô ấy lải nhải bên tai suốt mấy ngày.



Lăng Hàn ăn sáng xong rồi ra khỏi nhà, chiếc xe thể thao màu đỏ đợi ở cửa đã lâu, cửa sổ chậm rãi kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt đeo kính râm cực lớn.



"Hàn, chào buổi sáng." Giọng nói õng ẻo đan xen vui vẻ hứng khởi vang lên.



Anh nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lùng liếc qua thân xe: "Tôi nhớ tối qua lúc cô rời đi tôi đã nói rõ với cô, không được đến đây khi chưa có sự cho phép của tôi."



Sắc mặt Thịnh An Nhiên hơi cứng đờ, ngượng ngùng tháo kính râm xuống, giọng nói có chút uất ức.



"Thế chẳng phải em còn chưa vào đấy sao, em còn ngoan ngoãn chờ anh ở ngoài cửa. Chỉ là hôm nay không có thông báo, muốn lái xe đưa anh đi làm, bộ không được sao?"



Vừa dứt lời, cửa xe kế bên người lái mở ra, thân xe hơi chao đảo một cái, giọng nói anh nhàn nhạt vang lên bên cạnh.



"Đi thôi, lần sau không được phá lệ nữa."



"Dạ."



Thịnh An Nhiên nhếch khóe miệng thành một độ cong hoàn mỹ, tất cả đắc ý đều hiện ra hết trên mặt.



Người đàn ông như Lăng Hàn ngày nào cũng sẽ bị đủ loại ong bướm vây quanh, chỉ cần cho cô ta một chút cơ hội cô ta liền sẽ tận dụng hết mức có thể. Mặc dù cách anh làm việc luôn vượt khỏi dự liệu của cô ta, nhưng không sao, ai mà chẳng có chút sở thích chứ.



Phòng thư ký tập đoàn Hoan Ngu.



Diệp Hoan Nhan đặt hết tâm trí vào trong công việc, như vậy cô sẽ không còn rảnh rỗi phân tâm suy nghĩ về chuyện hoang đường tối qua.



Quý Tiêu Nguyệt ở một bên nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, cô ấy luôn cảm thấy Diệp Hoan Nhan rất lạ, như thể cô đang che giấu điều gì đó.



"Nhan Nhan, có phải có chuyện gì hay không? Cậu gặp phải phiền toái gì sao?"



Quý Tiêu Nguyệt hỏi dò.



"À," Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên, sau đó đưa ra hai phần văn kiện: "Nếu có thời gian thì cậu giúp mình photo hai phần văn kiện này nhé."



Quý Tiêu Nguyệt hơi nhướng chân mày lên: "Không thành vấn đề."



Sau khi Quý Tiêu Nguyệt rời đi, cả văn phòng thư ký chỉ còn lại tiếng lật giấy tờ.



Công việc của Kiều Mộ phức tạp hơn nhiều so với Diệp Hoan Nhan tưởng, đối tác đã tham gia vào quá trình sản xuất hậu kỳ của tập đoàn Hoan Ngu - công ty điện ảnh và truyền hình Khởi Lệ đã hết hạn vào năm nay nhưng vẫn chưa gia hạn hợp đồng. Trong hồ sơ theo dõi gia hạn hợp đồng, Kiều Mộc có nhắc tới một câu, công ty Khởi Lệ dường như có ý định muốn hợp tác với Bách Lạc - tập đoàn đối thủ của Hoan Ngu.



Đây là vấn đề đầu tiên cô gặp phải khi tiếp nhận công việc của Kiều Mộc.



Mà càng làm cho cô đau đầu chính là, trước đó Lăng Hàn đã giao cô việc lập kế hoạch du lịch cho các nghệ sĩ trong công ty.



Nhiều công việc đè trên người như thế, cô đành phải đưa ra lựa chọn làm cái nào trước.



"Chào tổng giám đốc Lăng và Thịnh tiểu thư buổi sáng."



"Tổng giám đốc Lăng."



Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới làm cả người Diệp Hoan Nhan cứng đờ, khiến cô dừng động tác lật mở văn kiện lại.



Như thể một dây thần kinh bị ức chế đã dội ngược lên đỉnh đầu, vốn tưởng rằng sau màn sỉ nhục tối qua, cô đã hoàn toàn thất vọng không còn chút cảm xúc gì nữa, nhưng khi nghe thấy tên của hai người kia đặt bên nhau, nội tâm cô vẫn thấy khó chịu cực kỳ.



"Thư ký Diệp làm sao vậy, thư ký Quý còn chưa tới à."



Ngoài cửa truyền đến giọng nói vui vẻ, như thể đang thị uy.



Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên, tầm mắt lại rơi xuống trên người Lăng Hàn, cô âm thầm siết chặt văn kiện trong tay, tờ giấy dần dần vò thành một nắm.



Thịnh An Nhiên nhướng mày một cái, quan sát cô:



"Hôm nay sắc mặt thư ký Diệp không tốt lắm nhỉ? Tối qua cô ngủ không ngon à? Tăng ca sao?"



Chương 89: Chút Chuyện Nhỏ Như Vậy Cũng Làm Không Xong?
1694 Words


Diệp Hoan Nhan bị cô ta nhắc nhở, tỉnh táo lại:



"Không có gì, cảm ơn Thịnh tiểu thư đã quan tâm."



Lăng Hàn liếc cô một cái, nhàn nhạt cất giọng:



"Quan hệ giữa cô và thư ký Diệp rất tốt nhỉ?"



Thịnh An Nhiên hơi sững sờ, quan sát sắc mặt Lăng Hàn, cố gắng xem thử có phải anh đang nhắc nhở cô ta nói chuyện đàng hoàng hay không. Thế nhưng cô ta không nhìn thấu, chỉ đành phải mập mờ nước đôi:



"Chỉ là do hay gặp mặt mà thôi, dù sao cũng cô ấy cũng là trợ thủ đắc lực của anh nên em cũng phải chào giữ thể diện chứ."



Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai:



"Một thư ký mà thôi, muốn bao nhiêu cũng được, cần gì phải bận tâm?"



Trong mắt Thịnh An Nhiên lóe lên nghi ngờ nhưng cô ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã thấy Quý Tiêu Nguyệt ôm một xấp văn kiện cúi đầu vội vã đi tới, nhớ tới lời đồn trong công ty, sắc mặt cô ta bỗng chốc khó coi.



"Cũng có lý. À đúng rồi, Hàn à, anh còn phải làm việc, em không quấy rầy anh nữa."



Cô ta rút tay ra khỏi khuỷu tay Lăng Hàn, cười hết sức ngoan ngoãn hiểu chuyện.



Lăng Hàn khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, anh đi thẳng vào văn phòng.



Quý Tiêu Nguyệt đang ôm văn kiện, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thịnh An Nhiên mà cô ghét trước giờ đang đeo kính râm đi tới hướng mình, Dáng vẻ vênh vênh váo váo kia thật sự làm người ta buồn nôn.



"Thư ký Quý, chào buổi sáng." Thịnh An Nhiên không hề che giấu sự giả tạo trong nụ cười mình.



Quý Tiêu Nguyệt rùng mình một cái, lạnh lùng nói:



"Mới sáng sớm mà nồng nặc mùi hồ ly rồi."



Sắc mặt Thịnh An Nhiên sầm xuống, càng chắc chắn chuyện Quý Tiêu Nguyệt gian díu với Lăng Hàn, nhếch miệng cười lạnh: "Thư ký Quý, nói chuyện phải chú ý phân tấc, cô tưởng tổng giám đốc Lăng các cô sẽ thích con nhóc lông còn chưa mọc đủ suốt ngày khoe khoang ngang ngược như cô sao?"



Quý Tiêu Nguyệt theo ánh mắt cô ta nhìn về phía bộ ngực bằng phẳng của mình, nhất thời lửa giận dâng cao ba trượng:



"Cô thì mọc đủ lông rồi, cả người đầy lông hồ ly!"



Nghe vậy, Thịnh An Nhiên nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, trưng ra vẻ cao cao tại thượng:



"Thật sự không biết cô lại vô văn hóa như thế đấy, sao Hàn có thể nhìn trúng cô được chứ?"



"Cô nói ai vô văn hóa?"



Quý Tiêu Nguyệt trợn to mắt cắn răng nhìn cô ta, dáng vẻ như muốn ăn thua đủ:



"Tôi nói cô đấy!"



Cô ta đi qua bên người Quý Tiêu Nguyệt, lúc nhấc kính râm còn cố ý nâng cùi chỏ lên huých mạnh vào ngực cô. Ngay khi Quý Tiêu Nguyệt kêu lên, cô ta liền hất tung xấp văn kiện mới photo xong trong tay khi Quý Tiêu Nguyệt, văn kiện rơi loạn đầy đất.



"Cô! Cô đứng lại cho tôi!"



" Tiêu Nguyệt" Diệp Hoan Nhan từ phòng thư ký chạy ra, vội vàng kéo lại Quý Tiêu Nguyệt như muốn giết người: "Cậu sao vậy?"



"Ả hồ ly tinh thối tha đó, lại dám cố ý đụng vào mình."



Trong lúc Diệp Hoan Nhan kéo Quý Tiêu Nguyệt, Thịnh An Nhiên lắc lư cặp mông biến mất trong tầm nhìn hai người, trông vô cùng đắc ý.



"Thôi được rồi, rớt đồ nhặt lên là được, mình nhặt giúp cậu."



"Không đúng, Diệp Hoan Nhan.."



Quý Tiêu Nguyệt thấy cô vẫn bình tĩnh dàn xếp ổn thỏa liền tức giận, nhìn dáng vẻ Diệp Hoan Nhan ngồi chồm hổm dưới đất nhặt đồ, bỗng nhiên Quý Tiêu Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, cô ấy nghi ngờ nói:



"Cậu không tức giận ư? Ban nãy người đàn bà kia dán sát vào Lăng Hàn đi tới cơ mà? Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi Hoan Nhan?"



Động tác nhặt đồ của Diệp Hoan Nhan hơi dừng lại một chút, cô giao văn kiến đã nhặt lên xếp xong cho Quý Tiêu Nguyệt: "Cậu tự nhặt đi, mình còn có chuyện phải nói tổng giám đốc Lăng."



"Này." Quý Tiêu Nguyệt bắt lại cánh tay cô, ánh mắt ân cần: "Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với mình, đừng có ráng chịu đựng một mình."



Diệp Hoan Nhan đưa lưng về phía cô, hốc mắt có chút ửng đỏ, thấp giọng ừ một tiếng, sau đó cũng không quay đầu đi vào văn phòng tổng giám đốc.



Lăng Hàn vừa mới vào văn phong liền nhận được điện thoại của Kiều Mộc.



"Phương án chỉnh sửa của công ty Du Tâm đã được công bố rồi. Nghe nói các bộ phận ưu tiên đề bạt quản lý cấp cao từ trong nội bộ. Cách làm này được ủng hộ nhiệt tình, mâu thuẫn ban đầu đã không còn nữa."



"Ừ, chắc chắn sẽ còn có một số người rục rịch, chú ý thêm một chút."



"Rõ."



Đầu dây bên kia, Kiều Mộc do dự một hồi, dò hỏi:



"Tổng giám đốc Lăng, tối qua trên tuyến Hồ Lam xảy ra trận lở đất, làm sập một số nơi. Nghe nói rất nhiều phương tiện di chuyển vào ban đêm đã xảy ra tai nạn, thư ký Diệp không sao chứ?"



Nhắc tới chuyện này, Lăng Hàn nhớ tới sáng nnay hìn thấy xe cẩu của đại lý 4S* tới kéo đi chiếc xe có biển số rất quen thuộc ở cổng tiểu khu, sắc mặt hắn có chút tối sầm lại,



*Đại lý 4s: Là đại lý dành cho xe ô tô, 4 chữ S lần lượt là Sales (bán hàng) - Service (dịch vụ) - Spare Parts (phụ tùng chính hãng) - Global System (kết nối toàn cầu)



"Cô ta không sao, nhưng sáng nay xe anh đã đưa đến đại lý 4S."



"Hả?" Đầu dây bên kia ngạc nhiên hô lên: "Làm sao có thể..."



"Tôi sẽ báo kế toán trừ tiền sửa xe vào lương của anh."



"Tổng giám đốc Lăng, cái này..."



"Xe là do chính cậu cho mượn, phải tự gánh lấy hậu quả đi."



Kiều Mộc còn muốn nói thêm gì nhưng Lăng Hàn đã nóng nảy cúp máy.



Một người lúc bình thường lái xe còn có thể đâm vào lan can, ấy vậy mà tối qua dám tự mình lái xe từ Hồ Thượng tới Lam Giang.



Văn phong vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói quen thuộc truyền tới:



"Tổng giám đốc Lăng..."



"Vào đi."



Lăng Hàn nhàn nhạt đáp lại, mở văn kiện trong tay ra.



"Sáng nay, trợ lý Lý đã chuyển giao công việc tiếp theo của trợ lý Kiều đến tay tôi. Sau khi cân nhắc, tôi cảm thấy việc hoàn thành gia hạn hợp đồng với công ty Khởi Lệ quan trọng hơn."



Diệp Hoan Nhan hít sâu một hơi: "Cho nên gần đây tôi hơi bận, kế hoạch cho đoàn thể nghệ sĩ và nhân viên của công ty đi du lịch tốt hơn nên giao cho phòng kế hoạch. Tôi không cần phải làm việc này."



"Ồ" Lăng Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt như đuốc: "Cô không cần phải làm việc này."



Diệp Hoan Nhan bị anh nhìn không thoải mái, cúi đầu tránh ánh mắt anh: "Vâng, về chuyện gia hạn hợp đồng, còn có hợp đồng của mấy nghệ sĩ công ty cũng đã hết hạn, chúng ta cần bàn bạc chuyện gia hạn hợp đồng."



"Vậy thì đặt tất cả những chuyện này vào trong kế hoạch du lịch đi."



Diệp Hoan Nhan chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn.



“Ý anh là gửi thiệp mời cho họ nhưng...."



Công ty có truyền thống mời đối tác tham gia các kế hoạch du lịch trong nhiều năm qua, nhưng những người này thường rất bận, khi nhận được thư mời, hầu hết họ đều nhờ thư ký gọi lại cảm ơn nhưng không đi, số người thực sự tham gia lại rất ít.



"Đừng có nói nhưng nhị với tôi, tôi đã nói lần này tất cả nghệ sĩ và nhân viên phải tham gia, cho nên cũng nhất định phải mời những khách hàng và nghệ sĩ cần gia hạn hợp đồng đến. Đến lúc đó cô lại làm việc cũng như nhau cả thôi, làm thật ăn ít."



Làm thật ăn ít?



Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, đây rõ ràng là gây khó cho cô.



"Nếu như cô không làm được những việc này, tôi sẽ giao cho người khác làm, tôi thấy thư ký Quý gần đây cũng rất rỗi rảnh."



"Vậy tôi sẽ làm."



Diệp Hoan Nhan cắn răng, nhanh chóng nhận lời.



"Ý tôi là, thư ký Quý sẽ hỗ trợ cô hoàn thành công việc này."



Lăng Hàn khinh miệt liếc cô một cái:



"Nếu chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong thì trước cuộc họp thường niên hai người cũng không cần phải đi làm nữa.”



"Chúng tôi sẽ hoàn thành tốt."



Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, sắc mặt Diệp Hoan Nhan vẫn luôn kéo căng. Lăng Hàn biết rõ gia cảnh Quý Tiêu Nguyệt không tốt, mặc dù mỗi tháng có tiền lương rất cao, nhưng cô ấy lại gửi hơn một nửa tiền lương về nhà. Đó là lý do tại sao cô ấy sống ở một nơi cũ kỹ với an ninh tệ như vậy. Song tính cách Quý Tiêu Nguyệt vẫn rất tùy tiện, bình thường tiêu tiền cũng chẳng cân đo đong đếm, gửi hết tiền về nhà còn dư bao nhiêu cô ấy đều xài hết. Nếu không làm công việc này, chắc cô ấy cạp đất mà ăn luôn mất.

Chương 90: Tôi Chán Ghét Cô, Dù Là Thân Xác Hay Là ....
1640 Words


"Bản photo để trên bàn cậu đó Nhan Nhan."



Quý Tiêu Nguyệt nhét miếng khoai tây chiên vào trong miệng, giơ tay chỉ về phía bàn làm việc của Diệp Hoan Nhan.



Diệp Hoan Nhan lấy lại tinh thần, đáp một tiếng.



Trở lại vị trí của mình, cô lật mấy tờ photo nhàu nhĩ, nhíu mày một cái: " Tiêu Nguyệt, sợ là kế hoạch du lịch công ty mình cậu phải hoàn thành chung với mình."



"Không thành vấn đề, dù sao tớ cũng đang rảnh lắm, có cái gì cần đi in cậu cứ giao cho mình."



"Không chỉ là in thôi đâu, e là còn phải cậu và mình còn phải chia nhau ra đi gặp khách hàng đó."



"Gặp khách hàng?" Quý Tiêu Nguyệt hơi căng thẳng, miếng khoai tây chiên trong tay bỗng nhiên bị bóp vỡ, mảnh vụn rơi đầy đất, khóe miệng cô ấy giật giật: "Nhan Nhan cậu không đùa đấy chứ?"



Cô ấy ghét nhất phải giao lưu với khách hàng, ban đầu cô gia nhập phòng kế hoạch của công ty cũng bởi vì phòng kế hoạch chỉ cần đưa ra kế hoạch và ý tưởng, không có quá nhiều tranh chấp nhân sự như những phòng ban khác.



Diệp Hoan Nhan đành phải thuật lại mệnh lệnh của Lăng Hàn một lần, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quý Tiêu Nguyệt, cô mím môi một cái:



"Nếu mình có thể tự hoàn thành mình cũng sẽ không để cho cậu làm, dẫu sao chuyện này hoàn toàn chính là do anh ấy muốn gây khó dễ với mình, không liên quan gì đến cậu."



Quý Tiêu Nguyệt vất vả khép lại cái miệng còn đang há ra, đầu óc nhanh chóng vận chuyển: "Chờ chút, anh ta làm khó cậu? Tại sao anh ta lại làm khó cậu, quan hệ hai người không phải mới vừa được hòa hoãn à?"



"Tối qua." Nhớ tới trước chuyện đêm qua, Diệp Hoan Nhan che ngực, bỗng nhiên thấy buồn nôn, nghiêng đầu chạy vào phòng vệ sinh.



Quý Tiêu Nguyệt sửng sốt mấy giây, bỏ lại hộp khoai tây chiên chạy qua theo.



"Cậu không có chuyện gì đấy chứ?"



Cô ấy vỗ lưng giúp Diệp Hoan Nhan:



"Không có gì, chỉ là suy nghĩ đến chuyện tối qua, có chút buồn nôn."



Dựa vào bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, trên mặt Diệp Hoan Nhan thoáng qua vẻ đau đớn: "Cậu có thể không tin, cho dù tối qua đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, thế mà tớ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định."



Quý Tiêu Nguyệt cau mày, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm thật chặt tay cô, đôi tay ấy giờ lạnh lẽo như một khối băng.



"Không sao, chúng ta là chị em mà, mình sẽ giúp cậu. Không phải là muốn đuổi chúng tôi đi sao? Nào dễ dàng như vậy, không phải chỉ là mấy khách hàng thôi sao, muốn giải quyết cũng có gì khó khăn."



"Nhưng Lăng Hàn chỉ cho chúng ta ba ngày chuẩn bị."



Bộ phận kế hoạch phải chuẩn bị một tháng, nhưng Lăng Hàn chỉ cho cô ba ngày, đây rõ ràng chính là định để cho cô và Quý Tiêu Nguyệt cuốn gói rời đi.



"Ba ngày?!" Quý Tiêu Nguyệt thiếu chút nữa cắn lưỡi mình, khóe miệng giật mạnh: "Thật là độc ác."



Trở lại phòng làm việc, Diệp Hoan Nhan mở ra một phần văn kiện trên bàn đặt trước mặt Quý Tiêu Nguyệt: "Tổng cộng mười hai khách hàng quan trọng, trừ bốn người ở nước ngoài ra, tám người còn lại chúng ta phải mời đến. Ngoài những người này ra, còn có mười chín nghệ sĩ hạng A và hạng B trong công ty."



"Trời ạ, toàn là hồ ly và cáo già, mình chẳng muốn phải giao thiệp với bất kỳ con nào trong đó cả."



Quý Tiêu Nguyệt ôm đầu, cảm thấy mình đã gặp phải đại nạn trong đời: "Cậu tin không năm xưa lúc mình tham gia cuộc thi văn nghệ còn không căng thẳng như vậy."



"Vậy cậu cảm thấy giữa việc gặp nghệ sĩ và gặp khách hàng cái nào khó đối phó hơn? Cậu chọn một cái đi, buổi chiều bắt đầu đi một chuyến trước."



"Đều khó như nhau, mình có thể không chọn không..."



"Thế thì cậu phải đi tìm việc mới trước buổi họp thường niên."



Sắc mặt Quý Tiêu Nguyệt cứng đờ:



"Đừng có đùa mình, người từ Hoan Ngu đi ra, nếu không có lý do chính đáng thì sẽ không công ty nào dám đắc tội Lăng Hàn. Aaa rời khỏi đây tương đương với thất nghiệp còn gì, mình chọn, mình chọn nghệ sĩ. Là cái người tên Quan Nại này, chiều nay mình sẽ đi tìm Quan Nại này ngay."



"Cậu chắc chứ? Tính cách Quan Nại nổi tiếng rất tệ, còn đang là ngôi sao đang lên nữa chứ. Cô ta ngay cả Thịnh An Nhiên cũng không coi vào đâu."



"Mình biết mà, nhưng mấy người khác mình thấy còn khó đối phó hơn."



Quý Tiêu Nguyệt giang hai tay ra:



"Mình chọn Quan Nại. Chỉ Quan Nại này mà không xử được thì bà đây đổi sang họ cô ta."



Diệp Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tài liệu Quan Nại đến trên tay cô ấy: "Đọc kỹ một chút, ghi nhớ sở thích của cô ta."



Buổi chiều, Quý Tiêu Nguyệt cơm nước xong liền lên đường đi thuyết phục nghệ sĩ, Diệp Hoan Nhan thì phải ở lại để xử lý công việc của thư ký, lúc rỗi rảnh cô mới có thể lấy danh sách khách hàng ra và phân tích từng người một.



Hôm nay, hình như các bộ phận trong công ty đã hẹn trước với nhau, tất cả tài liệu đều được gửi lên ngay lập tức, ngay cả báo cáo tài chính vốn bị trì hoãn mấy ngày nay cũng được gửi lên trước.



Thẳng đến tan việc, Diệp Hoan Nhan đọc xong bản kế hoạch cuối cùng, vỗ vỗ vào hông mình, cô đưa tài liệu vào phòng làm việc.



Có lẽ do tiếng gõ cửa quá nhẹ nên bên trong không nghe được, cô mở cửa ra, thình lình nhìn thấy Lăng Hàn đang ngủ trên bàn làm việc.



Văn kiện chất thành núi trên bàn gần như đã đều xử lý xong.



Cô thầm thở dài một một hơi, hiệu suất làm việc vượt qua người thường của Lăng Hàn đúng là để cô bất lực. Không phải ai cũng có thể làm được như anh, cô chỉ làm mấy vấn đề cơ bản như kiểm duyệt số liệu văn kiện mà đã thấy đau đầu, mà anh cần phải xem xét vấn đề thật giả đằng sau những số liệu kia.



Lăng Hàn là bị sức nặng trên bả vai đánh thức, hệ thống phòng ngự trong đầu tự động mở ra, trong nháy mắt bắt được bàn tay trên vai, đi đôi với tiếng thét kinh hãi của Diệp Hoan Nhan, anh nhướng mày một cái, áo khoác âu phục vắt một nửa trên vai đã rơi xuống bên chân.



Anh nhíu mày, hất tay Diệp Hoan Nhan ra: "Cô làm gì thế hả?"



Diệp Hoan Nhan bị anh hất ra lui về phía sau hết mấy bước, lảo đảo đỡ góc bàn mới miễn cưỡng đứng vững. Cô cầm cổ tay bị hất, nhịn đau cất giọng:



"Thấy anh ngủ nên tôi sợ anh bị lạnh."



Lăng Hàn đỡ trán, lãnh đạm liếc cô một cái: "Không cần làm những chuyện vô dụng này, vào đây làm gì?"



"Tài liệu được sửa đổi của phòng kế hoạch."



"Để đó là được."



Thái độ của anh vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn.



Diệp Hoan Nhan đứng tại chỗ mấy giây, đi mấy bước lại quay đầu lại: "Anh vẫn chưa hết cảm đúng không?"



Ngón tay Lăng Hàn hơi dừng lại ở phần bìa văn kiện, đại khái yên lặng mấy giây, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, không có chút hơi ấm nào:



"Thư ký Diệp, thay vì lo lắng cho bệnh cảm của tôi không bằng lo lắng cô có thể chống đỡ đến cuối năm được hay không đi? Người thông minh lúc này hẳn đã bắt đầu liên lạc công ty tìm người giới thiệu việc làm rồi. Đúng rồi, đồ của cô tôi đã để Linh Linh dọn xong, nếu cô không muốn trở về nhà cũ, tôi cũng không hy vọng bà nội già cả bận tâm đến chuyện của tôi quá mức. Thế này đi, sau khi tan việc cô cứ trực tiếp trở về chỗ ở cũ của cô đi."



Sắc mặt Diệp Hoan Nhan dần trầm xuống, giọng nói có chút run rẩy: "Anh muốn tôi dọn khỏi nhà?"



Mãi cho đến bây giờ cô mới ý thức được lần này Lăng Hàn không chỉ muốn làm khó dễ cô, mà là anh thật sự định để cô thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này. Tại sao chứ?



"Đó không phải là nhà của cô. Thư ký Diệp, ở công ty cô chỉ là thư ký, ở lại căn nhà vốn dĩ của mình đi. Cô chẳng qua cũng chỉ là một đứa con ghẻ mà Giang Mỹ Lan mang tới, không có bất kỳ quan hệ nào với Lăng gia. Bây giờ tôi cảm thấy, bất kể ở nơi nào, tôi cũng không muốn gặp lại cô nữa."



"Tại sao?"



"Chán ghét." Lăng Hàn nâng mí mắt lên, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy: "Dù là thân thể cô hay là cái gì, đều chán ghét."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom