• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Lấy Chồng Nhỏ Tuổi (1 Viewer)

  • Phần 1

Lấy Chồng Nhỏ Tuổi​





Phần 1


Tôi đã từng nghe ai đó nói khi bắt đầu mối hẹn hò thì cần hai người đồng ý nhưng khi chia tay chỉ cần một người là đủ, bây giờ tôi mới cảm nhận rõ ý nghĩa của câu nói đó.


Hôm nay người yêu tôi kết hôn, à không, phải gọi là người yêu cũ mới đúng, anh ấy kết hôn với con của tổng giám đốc anh ấy đang làm việc, nghe đâu sau đám cưới thế kỷ này anh sẽ lên làm giám đốc, điều hành cả ngàn nhân viên trong đó có tôi, nghe oai thật nhỉ.


Còn tôi, tám năm chờ đợi cuối cùng cái nhận được là một lời xin lỗi, một câu nói mà tôi dùng tám năm thanh xuân để đánh đổi, có phải quá tàn nhẫn với tôi rồi không?


Nhấp ly rượu đắng lòng còn đắng hơn, men tình hay men rượu tôi đều sai mất rồi.


— Thật xin lỗi quý khách quán chúng tôi chuẩn bị đóng cửa rồi ạ.


Tôi ngẩng mặt lên nhìn nhân viên, rồi nhìn xung quanh chỉ còn một mình tôi trong quán, khuya rồi sao?


— Thanh toán cho tôi đi!
— Dạ của chị là năm trăm nghìn ạ.
— Năm trăm nghìn, năm trăm nghìn ..được rồi tôi thanh toán cho cậu..


Tôi quay sang tìm túi xách lấy ra tờ tiền màu xanh mới cứng, nhớ lại những năm tháng đã chắt chiu không dám phung phí, ổ bánh mì bẻ đôi, cốc nước mía vỉa hè mỗi đứa một ngụm, bây giờ cũng không ý nghĩa nữa rồi.


Rời khỏi quán tôi thất thểu đi trên đường, Sài Gòn hoa lệ, ánh sáng đủ màu sắc bây giờ cũng không khiến cô gái năm ấy trầm trồ nữa.


“Anh nhìn kìa, những tòa kia cao quá anh nhỉ, cả ngôi nhà kia nửa, đẹp quá.’”


“ Sau này có tiền anh nhất định sẽ mua cho em một ngôi nhà thật lớn, chính tay anh sẽ thiết kế như ý thích của em, có chịu không nào?”


Cô gái cười hạnh phúc nép vào chàng trai, tám năm rồi,vì một lời hứa mà tôi đã đợi tám năm rồi, cuối cùng thanh xuân khép lại với vết thương sâu tận tâm can.Vun vén trồng cây, bón phân, tưới nước nhưng không phải là người hái quả ngọt, đúng là buồn cười, quá buồn cười..


Loạng choạng trên phố, đôi chân từng bước di chuyển về căn phòng trọ mà đã gắn bó từ hồi mới lên đây lập nghiệp, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có lòng người là thay đổi..


Nằm vật trên giường những chuyện ngày xưa lại ùa về trong đầu óc, bất giác có thứ gì đó mặn đắng chay vào môi, tim hình như cũng bị thứ gì đó làm cho thắt lại, đau thật đau…


Ngày hôm sau khi vừa đặt vào chỗ ngồi thì Tâm đã đẩy ghế sang tôi rồi bảo:


— Qua sao chị về sớm vậy, lúc sao em tìm chị mãi không gặp.
–Chị mệt quá nên về sớm mà mày tìm chị làm gì?
— Thì em sợ chị buồn suy nghĩ vớ vẩn nên muốn tâm sự với chị thôi, mà chị đâu mà gọi mãi không được, đến phòng trọ cũng không có?
— Đi uống rượu một lúc thôi, yên tâm chị không làm gì dại dột đâu.
— Đúng rồi chị phải mạnh mẽ lên, anh ta chẳng đáng với chị, cái loại bán vợ cầu vinh như anh ta kiểu gì chả gặp quả báo. Trai đẹp còn đầy, mấy anh sáu múi đang đợi chị kia kìa..
— Bé bé cái mồm lại thôi, mà từ đây về sau cũng đừng nhắc đến anh ta nữa, mọi thứ đã kết thúc rồi.


Tâm nó vẫn nhăn nhó trách Đăng:


— Mà em công nhận chị hay thật đấy chứ như em mà vào hoàn cảnh của chị em quậy tanh bành luôn ấy, tức méo chịu được với cái loại người đó.


Tôi chỉ cười một cái rồi bật máy tính lên làm việc cố xua những suy nghĩ trong đầu nhưng nó cứ hiện hữu, bao nhiêu kỷ niệm những năm tháng qua đâu thể nói quên là quên được, hai mươi hai năm lớn lên cùng nhau, tám năm yêu nhau, tất cả cuối cùng chỉ là là giấc mộng đã cũ.


Hóa ra thứ khó hiểu nhất trên đời này chính là lòng người, dù đã thân thuộc vẫn không tránh khỏi có một ngày cúi đầu rơi lệ.


— Nào mọi người mọi người chú ý chú ý…


Tiếng của trưởng phòng khiến tôi phải ngước nhìn lên xem xem là có chuyện gì thì bắt gặp anh đang khoác tay vợ mình đầy tình cảm bước vào đây, trưởng phòng hồ hởi nói;


— Mừng tân giám đốc mới công ty phát tặng mỗi người một voucher mua quần áo trị giá năm ngàn và năm trăm ngàn tiền mặt. Nào chúng ta cùng cho một tràng vỗ tay chúc mừng cho giám đốc đi mọi người.


Ai ai cũng hô hào chúc phúc cho anh, chúc hai người viên mãn đến bạc đầu, những lời chúc đó làm trái tim bé nhỏ của tôi nhói thêm một chút.


Vợ anh trao tận tay cho từng người với nụ cười hòa nhã và cốt cách sang chảnh, đến phiên tôi, vợ anh dịu dàng nói:


— Chiều nay sang nhà anh chị ăn cơm nhé, ba mẹ ở ngày mai nữa là về rồi. Nhớ sang đó, không chị dỗi cô luôn.


Tôi cố nặn một nụ cười :


— Vâng em biết rồi chị.


Họ đi rồi Tâm nó lầm bầm với tôi:


— Nom nay em nhìn cái mặt lão Đăng hèn gớm chị ạ, dù có khoác hàng hiệu cũng đéo sang lên được.
–Kệ anh ta, làm việc đi bị mắng bây giờ.


Chiều đó sau khi tan làm tôi về nhà thay bộ quần áo rồi đi đến đó, trước mặt mọi người tôi vẫn cười nói vui vẻ ra vẻ không có chuyện gì nhưng thâm tâm là cả biển rộng đang đập từng cơn sóng mạnh. Tận mắt chứng kiến người mình yêu thương ôm ấp bên người phụ nữ khác tôi làm sao tránh được những dao động trong lòng, tôi vốn dĩ cũng chỉ là một người phàm mắt thịt, cũng biết đau lòng và xót xa ..


Ba quay qua hỏi tôi :


–Công việc con dạo này như thế nào, qua nay bận rộn quá ba không có cơ hội hỏi con, ba thấy sắc mặt con kém lắm đấy, làm gì thì làm cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ con.
— Con vẫn bình thường ba ạ, mà nay con thấy hình như ba hơi gầy hơn ấy, ba ăn uống có được không? có còn đau nhức nữa không ba?
— Ba ăn được không làm sao đâu con đừng lo. Con đấy cũng nhanh chóng tìm cho ba chàng rể đi, hai tám tuổi rồi chẳng còn nhỏ nữa đâu mà cứ kén với chọn.


Tôi nhìn sang Đăng, anh ta đang ăn bỗng khựng lại, ánh mắt cụp xuống chẳng dám nhìn thẳng vào tôi. Mẹ thấy vậy vội nói:


— Nó lớn rồi nó tự quyết ông chen vào làm gì.Với lại hôm nay là ngày vui của thằng Đăng và Minh Châu, đừng nhắc đến chủ đề khác chứ kẻo côn dâu mình buồn, đúng không con dâu của mẹ hihi…


Chị Châu nở nụ cười dịu dàng như nắng ấm rực rỡ;


— Dạ con không có buồn gì đâu mẹ, Lệ là em gái anh Đăng thì cũng là em gái con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, bố mẹ cứ yên tâm đi ạ. Mà ba bị đau nhức sao ạ, hay là ngày mai con đưa ba đi khám xem thế nào nhé.
— Thôi con ạ bệnh người già ấy mà, ba về mua thuốc ở quê là được rồi.


Chị Châu giải thích;


— ôi không được đâu ba ạ, phải khám xem bị gì để bác sĩ kê đơn và chữa trị đàng hoàng, đừng mua những loại thuốc linh tinh có khi lại phản tác dụng đó.


Mẹ cười híp cả mắt:


— Ôi con dâu của tôi, vừa xinh đẹp vừa hiền lành lại hiểu chuyện như này thằng Đăng nhà tôi đúng là tu mấy mươi kiếp mới gặp được anh chị ạ.


Miệng của mẹ nói hay lắm, nổi tiếng khắp khu nhà tôi ở, ai ai mà không từng nghe qua danh tiếng của mẹ, nhất là biệt tài đỏ đen và số đề của bà, một giấc mơ bà có thể suy nghĩ ra mấy con đề và cá cược tiền bạc vào đó không ít.


Mọi người ăn uống nói chuyện rất là vui vẻ, tôi ngồi đó cho đủ số ghế chứ không nói năng gì, đến lúc xin phép ra về mẹ đi theo tôi ra cổng rồi căn dặn:


— Mày đấy liệu mà giữ mồm giữ miệng, đừng ăn nói vớ vẩn hại thằng Đăng là tao không tha cho mày đâu đó, nhớ chưa.
— Con biết rồi, con không nói gì đâu, mẹ vào nhà đi.
— Nhớ đấy..


Mẹ lườm nguýt tôi thêm rồi mới chịu vào trong, tôi chạy xe chầm chậm về phòng trọ, có phải là do gió to hay không mà sao tôi thấy lạnh quá, mắt cũng cay cay không nói nên lời, mọi thứ đến quá bất ngờ và tàn nhẫn đến mức tôi gần như không chấp được tôi đã mất anh nhưng hôm qua, hôm qua anh trên sân khấu cùng người khác uống rượu giao bôi, cùng người khác rạng rỡ trước những lời chúc tụng, và tôi biết tất cả không phải là mơ, đây là sự thật, sự thật tôi và anh vĩnh viễn không thể chung một đường như ước hẹn, mọi thứ chính là thực tại.


Đang trên đường thì điện thoại tôi reo lên, là Tâm nó gọi, tôi nghe máy:


— Chị đây.
— Chị đang ở đâu đấy, uống rượu với em một chút đi.
— Nhắn địa chỉ qua cho chị.


Tôi theo địa chỉ Tâm vừa gửi qua liền chạy đến đó, nó đang ngồi một mình nốc từng lon bia, tôi đặt túi xách xuống rồi hỏi nó:


— Hai đứa lại cãi nhau à ?


Tâm cạn lon bia rồi trả lời bằng ánh mắt vô hồn :


— Bọn em chia tay rồi.
— Tại sao, chẳng phải mày vừa nói với chị năm sau cưới hay sao?


Tâm nó cầm lon bia bóp mạnh đến mức lon bia ngay tức khắc liền trở nên méo mó, trên môi là cái nhếch mép nhưng đôi mắt lại phảng phất nỗi buồn :


— Chiều nay em trêu nó em bảo em có thai rồi chị biết nó nói thế nào không?
— Nó bảo sao?
— Nó nói nếu có thai rồi thì cưới sinh làm gì nữa, chỉ cần đăng ký kết hôn là xong, lại còn bắt ba mẹ em cho em số vốn làm của hồi môn nữa chị ạ, khốn nạn thật.. qua chuyện này em mới rõ bộ mặt thật của nó đấy, mới mấy hôm trước còn bàn tính chụp ảnh cưới ở đâu rồi hưởng tuần trăng mật ở đâu, chỉ vì có thai mà nó trở mặt như vậy đó,.


— Hai đứa đã nói chuyện rõ ràng chưa, có hiểu lầm gì không, tính mày cũng nóng lắm, hơn cả chị nữa đấy.
— Chả có hiểu lầm gì ở đây cả, nó còn bảo ở quê nó có thai trước là nhục lắm, nó chịu trách nhiệm là may mắn cho em lắm rồi, nên ba mẹ em phải cho em nhiều của hồi môn để giữ thể diện, thể diện cái cứt ấy, em cho nó chim cút luôn rồi.


Toi nghe thì cũng chỉ biết thở dài cho Tâm chứ cái loại đàn ông lạc hậu ích kỷ đó vứt không tiếc.


— Số chị em mình lận đận Tâm nhỉ, chị vừa bị bồ đá thì đến mày biết được bản chất của thằng kia, coi như cũng may cho mày chưa lấy phải nó chứ suy nghĩ như vậy kiểu gì cũng khổ cả đời.
— Thôi cạn lon đi chị, không say không về…mà say rồi thì khỏi về…


Hai chị em ngồi với nhau rất lâu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất thì mới loạng choạng đứng dậy nhưng cả hai say quá không dám lái xe nên tôi mới gửi xe lại quán định gọi taxi về thì Tâm nó lắc đầu.;


— Không được về nhà, nó đang đứng trước nhà em đợi em về xin lỗi, đêm nay cho em sang ngủ với chị đi.
— Được rồi..vậy sang nhà chị.


Lúc này di động của tôi lại reo lên lần nữa, tôi nhìn vào màn hình rồi đưa cho Tâm xem:


— Nó gọi cho tao này, làm sao đây?
— chị nghe xem nó nói gì.


Tôi đặt điện thoại lên tai;


— A lô
— Allo chị Lệ ạ, em Bằng đây chị.
— Ừ, gọi chị có việc gì không?
— Chiều giờ Tâm có gọi cho chị hay chị biết cô ấy đang ở đâu không ạ, chả là cô ấy dỗi em rồi khóa máy, em lo quá chị biết cô ấy đang ở đâu chỉ em với để em sang đón về.
— Chị không biết, chiều giờ chị bận đi ăn với ba mẹ ở dưới quê lên chơi, vừa về nhà mệt quá.
— Chị Lệ, chị là bạn thân nhất của Tâm chị chắc chắn biết cô ấy đang ở đâu đúng không ạ?
— Ơ chị đã nói là chị không biết mà cái thằng này sao thế? mày bị hâm à?
— Chị đang giấu Tâm ở đâu mau nói thật cho em biết đi, em biết kiểu gì Tâm cũng chạy đi tìm chị, em đang trước cửa phòng trọ của chị nè, phòng khóa cửa ngoài, chị đang nói dối.
— Chị đã nói là không biết nhé Bằng, chị có việc chị tắt máy đây.


Tâm hỏi :


— Nó nói gì lâu vậy chị?
— Nó nói nó đang ở trước cửa phòng chị, tính sao đây chắc nó tìm mày sáng đêm nay luôn quá Tâm.
— Mẹ thằng điên, em không muốn gặp mặt nó đâu, bây giờ hai chị em mình sang khách sạn ngủ sáng về sớm đi chị.
— Vậy cũng được chứ chị say lắm rồi Tâm ạ.


Hai đứa sang khách sạn đối diện thuê một căn phòng qua đêm, đứa nào cũng say nên khoác vai nhau lên tìm phòng của mình nằm vật ra đấy, chẳng bao lâu Tâm nó đã ngáy nhẹ, còn tôi thấy trong người khó chịu, vừa muốn nôn mà lại nôn không được nên lọ mọ đi xuống nhờ người pha cho ly nước chanh, nhưng uống xong người lại nóng bức hơn nữa, vịn tường mãi mới có thể vào phòng 209 mà nằm phịch xuống giường, sau đó hoàn toàn không nhớ gì nữa….


Tôi cũng từng ngủ với Tâm mấy lần, sao hôm nay bày đặt ôm tôi nữa, lại còn ôm chặt ơi là chặt, tôi làu bàu:


— Tưởng chị là người yêu hay sao mà ôm kinh thế, bỏ ra đi…mà tay mày nay nặng thế?


Sau mấy phút cánh tay kia cũng không có dấu hiệu bỏ xuống mà tôi cũng nhận ra mùi hương khác lạ, Tâm nó thay nước hoa từ bao giờ vậy nhỉ?


Tôi nhướng mắt nhìn lên, hai mắt tròn xoe vội vàng tỉnh ngủ, cơ miệng không tự chủ thốt ra tiếng kêu vang vọng:


— A…aaaaaaaaaaaaa………


Tiếng kêu thất thanh đó khiến cho người bên cạnh cũng nhanh chóng mở mắt, tôi theo phản xạ tự nhiên vội rời khỏi vòng tay đó thật nhanh, kiểm tra quần áo trên người thì mẹ ơi hoàn toàn trống không, cả hai đều trần như nhộng .


–A…cậu là ai.. sao ..sao lại ở đây..? Tâm đâu…Tâm ơi, mày đâu rồi…Chuyện quái gì đây ..?


Người thanh niên trước mắt tôi cũng không khá hơn là mấy, anh ta nhìn tôi xong lại nhìn lại mình rồi ôm đầu mình, tôi sợ quá lại quát lên:


— Cậu là ai..tại sao lại chui vào đây, a, cậu là biến thái, là tên biến thái phải không, tôi phải báo công an, phải báo công an..điện thoại đâu, điện thoại tôi đâu rồi..cậu giấu nó ở đâu rồi?


Tôi vô cùng khẩn trương trước tên biến thái đó, tìm mãi trên giường cũng không thấy túi xách với điện thoại đâu, còn tên kia thì sau vài giây hình như cũng nhớ ra điều gì đó nhàn nhã ngã lưng vào tường bộ dạng vô cùng thong thả, lại còn nhếch môi khinh khỉnh:


— Không cần diễn nữa đâu, nói, ai điều cô đến đây?


Diễn? Hắn nói tôi diễn?


— Này, cậu đang nói cái gì, ai diễn với cậu? cậu từ đâu chui vào phòng chị em tôi, tôi hỏi cậu em tôi đâu, túi xách tôi đâu, có phải cậu đã đem nó đi đâu không, mau giao nó ra nếu không tôi sẽ kiện cậu đấy, nó đâu?
— Nhập tâm vậy cơ à? Diễn viên nghiệp dư ư?


Tôi thật sự không hiểu cậu ta đang nói cái gì cả, thái độ khinh khỉnh kia thật làm người khác chướng cả mắt. Cậu ta bỏ chăn ra một bên để lộ toàn bộ thân người trước mặt tôi, từ từ..từ từ đi xuống nhặt quần áo đang rải rác từng chỗ dưới sàn nhà, còn tôi..ôi mẹ ơi, sao cơ thể cậu ta đẹp vậy, người mẫu à?


Không đúng, không đúng, hắn ta là biến thái, là biến thái, tôi lập tức quay mặt chỗ khác, đến khi bên trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy mới để ý trên bàn có cái ví đen, không suy nghĩ thêm tôi vội vàng chụp lấy, mở ra xem trong đó có một số giấy tờ mang tên Phạm Duy Phong.


❌❌❌


Truyện mới nên xin nhà mình mỗi chị em một like và 1 lượt chia sẻ nhé, truyện này nhóm kín đã đến chương 15, dự trù full 25 chap và 3 ngoại truyện, phí vào nhóm là năm mươi ngàn đọc full truyện LẤY CHỒNG NHỎ TUỔI và 1 truyện ngắn nữa nhé, chị em mình ủng hộ em My cái tết có bánh chưng nhân thịt với ahihi.
Yêu cả nhà


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom