• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (8 Viewers)

  • Chương 814-821

Chương 814: Đương nhiên phải vào trong

Lời của Bắc Dương đến tai mọi người.

Trong chốc lát, cả đỉnh chính chìm vào im lặng, tất cả mọi người như thể ngừng thở. Người nào người nấy ngây dại ngay tại chỗ, chỉ sợ tiếng thở của mình phá vỡ bầu không khí im ắng này.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh chính mới nhộn nhịp trở lại, gần như tất cả mọi người đều tỏ vẻ không sao tin nổi.

“Không cần tham gia vào Bắc Thiên Các, vả lại tất cả mọi người đều có thể vào bên trong để cảm ngộ sao?



“Bắc Dương cũng thật hào phóng”.

“Lần này là cơ hội vô cùng lớn. Mặc dù cơ hội có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười là vô cùng hiếm hoi nhưng có còn hơn không”.

“Chỉ cần có cơ hội thì coi như kỳ tích có thể xảy ra”.

“Tôi lại thấy rằng năng lực của tôi rất mạnh”.



“Ha ha, chỉ cần vào trong là có thể cảm ngộ thành công. Cho dù có bảo tôi gia nhập Bắc Thiên Các thì tôi cũng bằng lòng”.

“Đúng vậy, Bắc Dương cảm ngộ thành công, sau khi ra ngoài chẳng lâu sau là đã trở thành Các Chủ Bắc Thiên Các. Chúng ta cũng có cơ hội này”.

Người nào người nấy đều tỏ vẻ mong chờ và mộng tưởng. Không ít người thậm chí còn nói tới chuyện sau khi trở thành võ sĩ tầng thứ mười.

Còn có người đã nghĩ tới việc mình trở thành Các Chủ mới của Bắc Thiên Các. Nói tóm lại, những lời nói vừa rồi của Bắc Dương đã xáo trộn cảm xúc của tất cả mọi người.

Giống như một mỏ vàng vậy, vào trong có khả năng không đào được gì nhưng nếu như nó được mở ra cho tất cả mọi người cùng vào đào vả lại đồng ý rằng vàng được đào bởi ai thì thuộc về người nấy, thế thì gần như sẽ chẳng có ai từ chối cả.

Đương nhiên, cũng có vài người cau mày ví dụ như môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải.

“Tên Bắc Dương này rốt cục có mưu kế gì?”, Tô Vân Hải thầm nhủ, tỏ vẻ ngờ vực.

Chu Phong ở bên vốn dĩ kích động, sau khi nghe thấy sư phụ nói vậy thì lặng người. Hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Sư phụ, lẽ nào không phải là việc tốt sao? Tất cả mọi người có thể vào trong cảm ngộ, vả lại còn không cần gia nhập vào Bắc Thiên Các”.

Chu Phong lại thấy hứng thú hơn hẳn. Hắn ta vẫn luôn rất tự kiêu, vốn dĩ hắn là nhân tài, lại thêm hắn còn là đệ tử chân truyền được môn chủ Lạc Bắc Môn Tô Vân Hải bồi dưỡng, có thể nói tương lai chức vị môn chủ Lạc Bắc Môn chắc chắn thuộc về hắn.

Trong lòng hắn, hắn chính là nhân vật chính trời định cho nên hắn thậm chí còn cho rằng những lời vừa rồi của Bắc Dương chính là nói ra với mình vì lần này hắn tham dự vào đại hội so tài của Bắc Thiên Các.

Mọi thứ đều là thiên mệnh.

Một người vượt trội hơn người như hắn ta nói không chừng lát nữa khi vào vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các tiến hành cảm ngộ lại có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười nhanh chóng cũng nên.

Nếu như vậy thì đừng nói là Lạc Bắc Môn, sau này chủ nhân của cả Bắc Cương này cũng có thể là hắn ta lắm.

Tô Vân Hải lắc đầu: “Việc này rất kỳ lạ, lát nữa cứ bình tĩnh quan sát, không được manh động”.

Ông ta hiểu rõ tính cách của Chu Phong, chỉ sợ lát nữa Chu Phong nóng vội và mắc bẫy của đối phương.

Chu Phong khó hiểu: “Sư phụ, không đến mức chứ. Lần đại hội này có rất nhiều người tham gia, cho dù Bắc Dương có to gan thế nào đi nữa thì cũng không thể hại tất cả mọi người chứ?”

“Sư phụ, người thận trọng quá rồi”.

“Các năm trước, thời gian diễn ra đại hội của Bắc Thiên Các đều cố định, lần này đột nhiên lại tổ chức trước, chắc chắn có thay đổi nào đó. Hiện giờ chúng ta cũng biết được rằng nguyên nhân chính là do cánh cửa địa đạo mở sớm hơn cho nên Bắc Dương mới cho phép tất cả mọi người vào trong”.

Chu Phong không muốn bỏ qua cơ hội vào trong cảm ngộ cho nên hắn vẫn cố giải thích với Tô Vân Hải, thế nhưng đến hắn cũng thấy những lời nói của mình không có sức thuyết phục.

Tô Vân Hải nói: “Thế này đi, nếu lát nữa Bắc Dương dẫn đầu đi vào thì chúng ta cũng vào. Nếu Bắc Dương cho người khác vào trong trước và ông ta đi cuối cùng thì chúng ta ở ngoài”.

Chu Phong lập tức gật đầu: “Vâng, như vậy đi ạ”.

Hắn ta cũng biết sư phụ đã dàn xếp xong. Theo tính cách của sư phụ hắn thì bình thường rất thận trọng, thậm chí đến một người bình thường mà nảy sinh mâu thuẫn với ông ta thì việc đầu tiên ông ta làm đó chính là hoà giải, dàn xếp ổn thoả chứ không ra mặt.

Ở một bên khác.

Bạch Ngục mang vẻ mặt tôi độc. Đôi mắt hắn đảo đi đảo lại: “Lão già Bắc Dương này cũng thú vị đấy. Có điều không biết vì sao lão ta đột nhiên lại hào phóng như vậy?”

“Thật sự vào trong đó sao?, Bách Mi hỏi.

“Đương nhiên là vào trong rồi”, Bạch Ngục tự tin: “Thế nhưng điều kiện là Bắc Dương cũng phải vào trong đó, còn bên trong có nguy hiểm gì hay không thì lát nữa là biết, và trong có gì nguy hiểm hay không thì lát nữa cũng biết thôi”.

“Anh không sợ gặp bất trắc à?”

Bách Mi thấy không yên tâm và luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bạch Ngục bật cười: “Thực lực của tôi cô không phải không rõ. Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì tôi cũng đã từng xử lý”.

“Nếu như Bắc Dương dám gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ ra tay khiến ông ta phải hối hận”.

Hắn ta tỏ vẻ không hề sợ hãi vì hắn ta có quân bài áp chót. Quân bài áp chót của võ sĩ tầng thứ mười vô cùng mạnh.

Bách Mi thấy Bạch Ngục tự tin vậy thì cũng không biết nên nói gì. Dù sao thì cô cũng tự nhủ không vào trong kia rồi.

Đây chính là giác quan thứ sáu của con gái và cũng là một sự cảnh báo thiên bẩm mà cô được trời ban.

Dựa vào khả năng cảnh báo thiên bẩm này nên Bách Mi đã vượt qua vô số khó khăn.

Xa hơn không bàn, nói tới cái gần đây nhất.

Trước đó khi ở tiệc mừng thọ ông cố Chu, Bách Mi vốn dĩ định cướp Sơn Hà Lệnh nhưng giác quan thứ sáu đột nhiên cho cô ta cảm nhận được nguy hiểm nên lúc đó cô ta mới rút lui khỏi việc tranh đoạt Sơn Hà Lệnh.




“Thế nào? Cô không vào trong à?”, Bạch Ngục thấy vẻ mặt đó do dự của Bách Mi thì lên tiếng hỏi.

Bách Mi vốn dĩ còn đang chần chừ, sau khi nghe Bạch Ngục hỏi thì chậm rãi gật đầu, đáp: “Tôi không vào. Tôi biết rõ khả năng cảm nhận của mình, cho dù có vào trong thì cũng chẳng đoạt được thứ gì, vả lại vốn dĩ tôi cũng chỉ là võ sĩ tầng thứ mười, không cần phải cảm ngộ thêm làm gì”.

Trong chốc lát, trên người Bách Mi toát ra luồng khí tức mạnh mẽ. Uy lực của võ sĩ tầng thứ mười khiến bạch Ngục hơi giật khoé mắt.

“Cũng được. Vậy cô ở bên ngoài đợi, tôi vào trong xem vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các rốt cục có thứ gì hay ho?”

Bạch Ngục xác nhận mình sẽ vào trong không phải vì hắn ta muốn cảm ngộ thành võ sĩ tầng thứ mười vì hắn vốn dĩ đã đạt tầng thứ mười. Lý do vào trong đó chính là vì hắn hiếu kỳ.

Có lúc hiếu kỳ sẽ khiến cho một người có những quyết định không mấy lý trí nhưng những thứ này với Bạch Ngục mà nói thì không quan trọng.

Hắn có quân bài áp chót.

“Đúng rồi, chắc chắn tên họ Diệp chết trong mê cung rồi, đợi khi về thì công lao này của cô đấy”, Bạch Ngục hào phóng nói.

Chương 815: Không ai đứng ra

Vốn dĩ hắn đã căm hận Diệp Thiên vô cùng, lại thêm Bách Mi tỏ ra quan tâm khác thường với Diệp Thiên, thậm chí trước đó còn nói giúp cho Diệp Thiên nên Bạch Ngục chỉ hận không giết Diệp Thiên luôn cho rồi.

Hắn còn cho rằng cuối cùng mình phải đích thân ra tay mới có thể giết Diệp Thiên, nhưng không ngờ đối phương lại chết trong mê cung.

Lúc này, thấy Bách Mi không vào cùng mình, trong lòng hắn đương nhiên khó chịu cho nên hắn cố tình nhắc tới Diệp Thiên, với ý định muốn “đả kích” Bách Mi. Hắn khó chịu cho nên hắn cũng muốn Bách Mi phải khó chịu.

Quả nhiên, sau khi nghe tới hai từ Diệp Thiên, đôi mắt của Bách Mi thay đổi hẳn nhưng cô ta nhanh chóng che đậy đi và lạnh lùng lên tiếng: “Anh vô vị lắm”.



Bạch Ngục đáp: “Bình thường trước mặt người ta thì nhõng nhẽo yểu điệu còn trước mặt tôi thì lại tỏ ra lạnh lùng vô cảm. Tôi cũng nhẫn nhịn rồi nhưng lần này sau khi về Bạch Cốt Hội, công lao của tôi đủ lớn cho nên tới lúc đó tôi sẽ dùng hết giá trị công sức mình bỏ ra để Hội Trưởng tặng cô cho tôi”.

“Anh…”, Bách Mi trợn tròn mắt.

Ở trong thế lực khác thì những câu nói này của Bạch Ngục rất khó có thể thực hiện được vì Bách Mi cũng là võ sĩ tầng thứ mười. Nhưng ở Bạch Cốt Hội, tất cả lại có thể xảy ra. Ngoại trừ ba Phán Quan của Bạch Cốt Hội ra thì người mạnh nhất chính là Hội Trưởng Bạch Cốt Hội, một người thần bí lại mạnh vô cùng.

Ông ta quản lý cả Bạch Cốt Hội, ngoài bản thân ông ta ra thì những thành viên khác chẳng qua cũng chỉ là người làm công mà thôi. Cho dù là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng vậy mà thôi.



Nếu muốn có được gì thì phải bỏ ra công lao để đổi lại. Chỉ cần bỏ được công lao đủ lớn thì cho dù bảo Hội Trưởng ra tay giết chết một võ sĩ tầng thứ mười nào đó, ông ta cũng sẽ làm.

Cũng vì Hội Trưởng quá mạnh nên không ai dám phản lại.

Bách Mi nghe vậy thì cuống lên. Cô ta không hề nghi ngờ việc Bạch Ngục dùng công lao của mình để đổi lại một điều kiện nào đó nên cô ta lập tức lên tiếng: “Với công lao của anh thì e rằng chưa đủ để đổi lấy tôi được”.

Bạch Ngục lạnh lùng: “Nếu chỉ đổi một đêm thì sao? Đêm xuân đáng giá nghìn vàng đấy.

Bách Mi đột nhiên không nói gì nữa. Cô ta cúi đầu, trong ánh mắt toát ra sát khí đằng đằng.

Cô ta rất muốn giết Bạch Ngục ngay lúc này nhưng thực lực lại không cho phép. Mặc dù bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười nhưng võ sĩ tầng thứ mười cũng có người mạnh người yếu.

Thực lực của Bạch Ngục mạnh hơn cô ta một chút, lại thêm hắn có quân bài cuối cùng, võ sĩ tầng thứ mười thông thường căn bản không phải là đối thủ của hắn ta.

Bạch Ngục đương nhiên không phát hiện ra sát khí vừa rồi của Bách Mi, thế nhưng cho dù phát hiện ra thì hắn cũng chẳng coi là gì vì dù sao Bách Mi cũng không phải đối thủ của hắn mà hắn còn đang có công. Chỉ cần hắn lên tiếng thì Hội Trưởng chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn.

Với thực lực của Hội Trưởng, nếu Bách Mi từ chối thì chỉ có thể chết hoặc là phải có công lao lớn hơn hắn.

Lúc này những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh dần nhỏ đi. Trời bắt đầu tối dần.

Ánh trăng chiếu khắp mặt đất nhưng lại chẳng sáng là bao, lại thêm mọi người đều là võ sĩ, thị lực chắc chắn hơn người thường, cho dù là trong bóng tối hoàn toàn thì cũng có thể nhìn rõ một số thứ.

Đương nhiên, kể cả như vậy thì cũng không thể nhìn rõ như ban ngày được.

Trong đám người có vài bóng người bước ra nhưng không kéo theo sự chú ý của người khác. Mấy người này không phải ai khác mà chính là nhóm người phía ông cố Chu, trong đó La Hằng đứng thẳng bằng một chân vì ông ta là võ sĩ theo võ cổ nên đứng chắc hắn hơn.

“Minh Chủ La, còn có thể cố được không?”

Ông cố Chu hạ giọng hỏi: “Lát nữa vào trong hay là đợi cậu Diệp ở ngoài?”

Đôi mắt La Hằng như bắn ra lửa, ông ta nhìn chằm chằm vào Bắc Dương trong đám người.

Nếu như không phải vừa rồi có ông cố Chu ngăn lại thì ông ta đã xông lên ra tay rồi.

Nỗi hận của những thành viên trong Bắc Cương Minh và còn mối thù mà Bắc Dương gây ra khiến ông ta tàn thật, mỗi một nỗi hận thù đủ khiến ông ta liều mạng.

“Tôi muốn xử lý Bắc Dương ngay bây giờ”, La Hằng nói với giọng khản đặc chất chứa nỗi căm phẫn.

Ông cố Chu thở dài: “Bắc Dương đã là võ sĩ tầng thứ mười từ lâu, hiện giờ thực lực thâm sâu khó dò, bây giờ chúng ta còn ở địa bàn của đối phương, nếu muốn xử lý đối phương thì e rằng phải cậu Diệp ra tay mới được.”

La Hằng cũng không phải người không có lý trí. Không ta không quên trước đó trong mê cung, phía đối phương chỉ cần có một người cầm kiếm là có thể sát phạt khủng khiếp, không màng tất cả và không ai là đối thủ.

Ai biết được trong Bắc Thiên Các còn có thứ thần binh nào lợi hại như Thuỷ Tổ Kiếm nữa hay không?

“Ở bên ngoài chắc chắn không được”.

Bạch Tử U đột nhiên lên tiếng: “Ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện, vậy thì Bắc Dương chắc chắn sẽ không ngó lơ, nói không chừng tới lúc đó sẽ ra tay với chúng ta”.

Chu Hoàng cũng gật đầu: “Anh Diệp còn chưa tới, chỉ có thể trà trộn vào đám người, trước hết vào trong xem xem. Bao nhiêu người cùng vào, cho dù Bắc Dương có gan cỡ nào, cho dù Bắc Thiên Các có hùng hậu cỡ nào cũng không dám ra tay manh động đâu”.

“Chỉ có thể như vậy thôi”, La Hằng thở dài bất lực.

Thế nhưng lúc này Bắc Dương lại lên tiếng: “Bây giờ vào hay không đều xem các vị quyết định rồi, ở đỉnh thứ ba có người đón các vị, sắp xếp chỗ ở cho các vị”.

Ông ta dứt lời, không ai lên tiếng.

Mặc dù có một số người không muốn vào nhưng lúc này cũng đi theo số đông, vả lại vùng đất trọng yếu này cũng thật sự hấp dẫn người ta.

Nhóm người phía Bạch Tử U lúc này không vào cũng không được. Nếu như đứng ngoài thì căn bản sẽ coi như bại lộ.

“Xem ra mọi người đều có hứng thú với vùng đất trung tâm của Bắc Thiên Các, vậy thì cùng vào thôi”.

Bắc Dương không thấy ai đứng ra bèn lên tiếng: “Tôi dẫn đường, mọi người đi theo tôi. Vào cánh cửa địa đạo phải đi qua một con đường dài”.

Nói rồi ông ta đi trước dẫn đường, mọi người liền đi theo.

Không ít người vốn còn chần chừ hoặc có người còn hoài nghi nhưng thấy Bắc Dương đi trước dẫn đường thì bọn họ cảm thấy yên tâm hẳn.

“Đi theo”, Tô Vân Hải lên tiếng.




Lúc này thấy Bắc Dương dẫn đường, sự hoài nghi trong lòng ông ta chợt bớt đi ít nhiều nhưng ông ta cũng lựa chọn đi theo Bắc Dương thật sát.

Chu Phong gật đầu.

Phía Bạch Cốt Hội, Bạch Ngục đương nhiên vào trong, nhưng thấy Bách Mi vừa rồi không đứng ra liền cười mỉa mai: “Sao thế, đổi ý rồi à?”

Bách Mi cười nhạt: “Không được sao?”

Bạch Ngục vội vua tay: “Ha ha, đương nhiên là được rồi”.

Sau đó hắn ta quay người đi trước. Tâm trạng hắn rất tốt, dù gì thì lần này về Bạch Cốt Hội, gặp được Hội Trưởng, Bách Mi chính là người của hắn rồi.

Cho dù có thể ngủ một đêm cũng đủ khiến hắn sướng rơn.

Bách Mi đi theo sau, ánh mắt nhìn về tấm lưng của Bạch Ngục đằng đằng sát khí.

Cô ta lựa chọn đi theo với mưu đồ tìm cơ hội giết chết Bạch Ngục, như vậy cũng không cần phải lo sẽ bị đối phương làm hại nữa.

Chương 816: Vùng đất trọng yếu

“Chúng ta cũng đi theo thôi”, ông cố Chu hạ giọng lên tiếng.

Mọi người đứng ở giữa, cũng may trời tối, lại thêm mấy người bọn họ đều mặc đồ dày nên nếu không quan sát kỹ thì rất khó nhận ra.

“Ừm, đi theo thôi”, Bạch Tử U gật đầu.

Hai chị em song sinh hơi do dự: “Thật sự không cần đợi anh Diệp sao?”



Bạch Tử U dừng chân, vẻ mặt tỏ vẻ bất lực vì từ khi ở mê cung ra, trên cả đoạn đường cả hai chị em song sinh này gần như chốc chốc lại nhắc tới Diệp Thiên.

Bọn họ mới biết anh Diệp bao lâu chứ…

“Các cô yên tâm đi. Tôi hiểu anh Diệp hơn hai cô”, Bạch Tử U nói nghiêm túc: “Anh Diệp là người thích làm việc độc lập, nếu anh ấy không muốn đi cùng thì không ai có thể ép được, cho dù là cô có muốn đợi anh ấy thế nào thì cũng vô dụng thôi”.

Vả lại người anh Diệp thích là người làm việc độc lập, thậm chí là ghét những người chỉ dựa vào anh ấy”.



Câu nói cuối cùng như thể ám chỉ hai cô gái kia vậy. Nói xong, Bạch Tử U không quan tâm tới hai chị em song sinh kia nữa mà cứ thế đi trước theo đoàn.

Ông cố Chu đỡ La Hằng, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh cũng đi theo. Hai chị em song sinh kia nhìn nhau, sau đó quyết định đi cùng.

Chẳng mấy chốc, đỉnh chính chìm vào im ắng, như thể cuộc tụ họp vừa rồi chỉ là ảo giác..

Đỉnh chính không lớn nhưng lại rất cao, nó giống như một cây cột lớn đứng sừng sững giữa núi non, một cây cầu lên núi bao quanh ôm trọn lấy đỉnh chính kia.

Lúc này, trên từng bậc thang có hàng dài nhóm người đang đi.

Người đi đầu là Bắc Dương, sau đó còn có cả đám người đi theo.

Khi đi tới giữa núi, ở bên còn có một sơn động như thể dùng để thờ cúng, bên trong còn bày tượng thần.

Chỉ thấy Bắc Dương đột nhiên dừng lại, sau đó bái tượng thần. Làm xong xuôi, Bắc Dương mới giơ tay ra đẩy tượng thần về sau.

Và cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện. Chỉ thấy khi tượng thần dịch xuống là một phần núi gần như di chuyển xuống dưới, sau đó để lộ ra một hang động vô cùng lớn.

Cũng không biết là nguyên lý gì mà phần hang động tối như hũ nút đột nhiên sáng bừng cả lên.

“Đây là lối vào dẫn tới cánh cửa của địa đạo”, Bắc Dương lên tiếng, sau đó người phía sau ông ta thông báo cho mọi người cùng biết.

Thế nhưng rất nhiều người gần như đã biết rồi. Cả đỉnh chính thực ra cũng chỉ có cánh cửa to lớn này dẫn thông tới vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các.

Bắc Dương không nói gì nhiều, sau đó ông ta vào trong trước. Lúc này, mọi người đều yên tâm hơn cả, ai nấy đều kích động và tỏ vẻ mong chờ, nhanh chóng vào trong.

“Lần này Bắc Thiên Các thật hào hiệp”.

“Nếu tôi có thể vào trong và cảm ngộ được vật gì thì tôi sẽ báo đáp Bắc Thiên Các”.

“Cũng không biết ở đây thế nào mà tôi thấy hơi căng thẳng”.

Con đường thông rất dài, hai bên lại chật hẹp, thậm chí đi vào trong còn phải cúi người.

“Phía trước có chướng ngại vật, nó sẽ phun ra nước rất lạnh, cố gắng né tránh, nếu bị nước bắn vào thì cũng không cần căng thẳng, những phần bị ướt sẽ mất đi tri giác một lát, rất nhanh là có thể hồi phục lại bình thường”, Bắc Dương lại lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Những người đi đầu liền thấy có một cây cầu nhỏ cách bọn họ chừng mười mét, những võ sĩ thực lực mạnh một chút là có thể nhảy qua. Thế nhưng nếu lại gần là có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cũng chỉ vì phía dưới cây cầu là con suối cuộn trào, con suối này từ trước đến nay vẫn luôn bên trong hang động, vốn dĩ nhiệt độ của nó đã rất thấp, theo thời gian nên trở thành thế này, ít nhất cũng âm hai, ba mươi độ.

Đối với người bình thường, nếu không cẩn thận với nhiệt độ này thì chắc chắn sẽ bị đông cứng. Cũng may mọi người đều là võ sĩ, phần lớn thực lực đều rất mạnh nên có thể bình an qua cầu.

Vài võ sĩ thực lực yếu hơn một chút bị nước tạt vào, cũng nhanh chóng hồi phục lại tri giác, có thể coi là không gặp nguy hiểm gì.

“Nơi này dù gì cũng là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, có một số chướng ngại vật tự nhiên, cũng có chướng ngại vật do con người tạo ra”.

“Thế nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận thì những thứ này cũng chỉ là làm cảnh với mọi người thôi”, Bắc Dương cười rồi giải thích.

Mọi người đều có thiện cảm với Bắc Dương vì lúc này đối phương trông giống hệt một ông già nhân từ, không chỉ vô tư cho tất thảy mọi người vào vùng đất trọng yếu mà còn đích thân đi trước dẫn đầu.

Tinh thần này khiến người ta phải nể phục.

Đi được mười phút, chẳng mấy chốc mọi người đã bước vào con đường phía dưới, cuối cùng, đi vào giữa động với không gian rộng rãi.

Phần giữa động ít nhất cũng rộng chừng hai sân bóng đá. Vừa bước vào trong là phát hiện ra mặt đất có lớp tro bụi phủ dày, cũng không biết trước đó có thứ gì bị đốt ở đây nên mới để lại tàn tích như vậy.

Đi vào bên trong, bia đá được dựng thẳng đứng, chí ít cũng có tới mười mấy bia. Trên mỗi bia đá còn khắc nét chữ vô cùng rắn rỏi. Một số chữ trông đơn giản nhưng một số chữ lại khó hiểu. Thế nhưng những thứ này vẫn chưa phải là trọng điểm, mấu chốt nằm ở ý tứ của chúng.

Không ít người sau khi xem xong, rõ ràng không nhận ra được những văn tự cổ này nhưng vẫn đứng ngây người tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bia đá như thể chìm vào một trạng thái nào đó.

“Các vị, ở đây chính là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, mỗi bia đá bên trong này đều có chân truyền. Tôi cũng đã từng cảm ngộ được từ một bia đá, cuối cùng thì nhảy vọt lên tới tầng thứ mười”, Bắc Dương lên tiếng.

Mọi người vội nhìn những bia đá. Mặc dù khi vùng đất trọng yếu trong truyền thuyết hiện ra trước mặt, nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người, trông có phần đơn sơ hơn nên khiến nhiều người không khỏi thất vọng, thế nhưng sau khi nghe Bắc Dương nói vậy, không một ai dám coi nhẹ nơi này nữa.




Đặc biệt, khi mọi người trông thấy những bia đá này và bị cuốn vào nó.

Do vậy mà ai nấy đều lập tức nghiêm túc hẳn, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt lần này.

“Thời gian cảm ngộ là ba ngày”.

Bắc Dương nói tiếp: “Không phải tôi nhỏ mọn, vả lại quy định ở đây là vậy, cảm ngộ dựa vào tinh thần. Kể cả là một võ sĩ tầng thứ mười, về mặt tinh thần thì cũng không mạnh hơn những người bình thường là mấy, thời hạn chỉ trong ba ngày. Nếu vượt qua thời gian này không chỉ tinh thần chịu tổn thất mà e rằng đến tu vi của cơ thể cũng sẽ gặp bất trắc”.

“Cho nên xin các vị cảm ngộ thận trọng, cùng nhắc nhở thời gian cho nhau sau đó lập tức ra ngoài”, Bắc Dương nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

“Các Chủ yên tâm, chúng tôi tự biết chừng mực”.

“Cho tôi thời gian một ngày là đủ rồi”.

“Ha ha, Các Chủ cho chúng tôi vào một nơi quan trọng thế này, đừng nói là ba ngày, cho dù ba giờ đồng hồ thì chúng tôi cũng cảm kích vô cùng rồi, sao có thể nói Các Chủ nhỏ mọn được chứ?”

“Đa tạ Các Chủ nhắc nhở”, mọi người liên tục cảm ơn Bắc Dương.

Nếu không phải có Bắc Dương thì bọn họ vĩnh viễn không thể nào bước chân vào một nơi thần kỳ thế này được.

Chương 817: Có những ai

Rất nhanh chóng, đám đông phân thành mười mấy nhóm đứng đối diện với mười mấy bia đá.

“Bia đá này có sức ảnh hưởng lớn với tôi”.

“Tôi chọn bia đá này, tôi thấy có cảm giác thân quen với nó”.

“Văn tự trên bia đá này là một đoạn văn cổ mà trước kia tôi từng đọc qua”.



“Hình như tôi hiểu một chút rồi”.

Mọi người lựa chọn bia đá xong thì lần lượt ngồi xuống. Cũng có một số người tham lam, nhìn một bia đá vài phút rồi lại nhìn sang bia đá khác. Nhưng những người thế này không nhiều và cũng đều là võ sĩ yếu.

“Sư phụ, lần này sư phụ yên tâm rồi chứ?”, Chu Phong trước khi lựa chọn bia đá cho mình thì nói với Tô Vân Hải.

Tô Vân Hải mặc dù vẫn tỏ vẻ kỳ lạ nhưng lúc này ông ta lại gật đầu: “Xem ra là sư phụ cẩn thận quá rồi. Bắc Dương cũng hào phóng thật. Một nơi quan trọng thế này nếu như ở Lạc Bắc Môn của chúng ta thì tuyệt đối sẽ không cho người ngoài bước vào”.



Chu Phong gật đầu: “Có lẽ là do một số chuyện trước đó khi ở mê cung và núi lửa khiến mọi người tức giận nên Các Chủ Bắc Dương mới dùng cách này để làm yên lòng mọi người”.

“Cũng có khả năng di chuyển mục tiêu vì dù sao việc hợp tác không thể bại lộ. Bắc Dương muốn lập thế cục mới thì phải tiêu diệt sạch những thế lực và gia tộc thâm căn cố đế”, Tô Vân Hải đồng tình với đồ đệ của mình.

Bắc Thiên Các là thế lực hàng đầu tại Bắc Cương, có địa vị vô cùng quan trọng. Nếu như những việc không vui trước đó bị người ta ghi nhớ thì e rằng ảnh hưởng rất lớn tới những cái bẫy mà Bắc Thiên Các đặt ra cho nên cách này làm thay đổi sự chú ý của mọi người mà lại khiến những người hoài nghi tạm thời quên đi. Đây cũng là một cách làm tốt”.

Theo kế hoạch, ở đây ngoài mấy bên đã hợp tác từ trước ra thì những người khác đều phải chết. Đã là người phải chết thì có phóng khoáng hơn một chút cũng chẳng thành vấn đề.

“Vậy sự phụ, con tới chọn bia đá cho mình nhé?”, Chu Phong lên tiếng.

Tô Vân Hải gật đầu, sau đó ông ta cũng tìm một bia đá và quan sát tỉ mỉ.

Rất nhanh chóng, ông ta cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vì những bia đá này đều có lực hút đối với võ sĩ tầng thứ mười.

“Bia đá thần kỳ, văn tự thần kỳ…”, Tô Vân Hải không khỏi kinh ngạc.

Không chỉ mình ông ta, rất nhiều người của các thế lực cũng quan sát rất tỉ mỉ, trong đó không thiếu võ sĩ tầng thứ mười.

Đến cả Bạch Ngục của Bạch Cốt Hội lúc này cũng tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Hắn ta nhìn chằm chằm vào một bia đá.

“Ô…quân bài áp chót của tôi… vừa khéo sao?”

Bạch Ngục trợn tròn mắt nhìn những văn tự trên bia đá rồi tỏ vẻ ngỡ ngàng. Bách Mi không nhìn sang các bia đá xung quanh. Cô ta đứng một chỗ, hướng ánh mắt về phía xa vào một bóng hình trông rất đỗi bình thường, không hề thu hút nhưng lại khiến cô ta có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Thế là cô ta liếc sang Bạch Ngục đang chìm vào nội dung của bia đá. Cô ta nhanh chóng bước đi tới phía bóng hình kia.

Đối phương cúi đầu, đội mũ.

Tới phía trước, Bách Mi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Diệp Thiên?”

Bóng người kia đang dùng tay chạm vào một bia đá trước mặt. Bia đá này nhỏ nhất, trên đó chỉ có một chữ cho nên về cơ bản không có ai lựa chọn cả. Kể cả trông thấy thì cũng ngó lơ mà rời đi.

“Cô không nên đến”, người kia lên tiếng với giọng nói hết sức thản nhiên.

Giọng nói dứt, người này từ từ quay đầu lại, khuôn mặt thân quen hiện ra.

Chính là Diệp Thiên!

Mặc dù anh không đi cùng với mấy người phía Bạch Tử U nhưng cũng trà trộn vào đám người vào đây. Điều bất ngờ duy nhất chính là bị Bách Mi nhận ra.

Bách Mi vội hỏi: “Trước hết đừng bận tâm vì sao tôi đến, nếu anh muốn sống thì mau rời khỏi Bắc Thiên Các đi”.

“Đây chính là một cái bẫy được bày ra từ trước”.

“Bắc Cương cần lập lại thế cục nên những người chết rất nhiều. Chỉ cần là bên không hợp tác thì lần này không thể sống sót rời khỏi Bắc Thiên Các”, Bách Mi vội nói.

Đương nhiên, cô ta nói với giọng thoải mái hơn. Mặc dù Bạch Ngục vẫn liên miệng nói Diệp Thiên đã chết trong mê cung và việc Thuỷ Tổ Kiếm cũng đều chỉ rõ trong mê cung xảy ra chuyện nhưng Bách Mi không biết vì sao mà vẫn cho rằng Diệp Thiên chắc chắn còn sống.

Quả nhiên là vậy. Diệp Thiên ngây người một lát thì lập tức đáp: “Cô tự cứu cô một mạng”.

“Hả?”

Lúc này tới lượt Bách Mi thẫn thờ.

Cứ bản thân một mạng?

Chuyện gì vậy?

Diệp Thiên nói: “Tôi biết việc các người hợp tác. Vụ nổ ở đỉnh thứ nhất chính là một trong số những người các cô làm ra phải không?”

“Là Môn Chủ Tô Vân Hải và đồ đệ của ông ta”, Bách Mi không che giấu, đồng thời cũng kinh ngạc lên tiếng: “Sao anh biết?”

“Nhiều việc xảy ra như vậy nên cũng đoán ra được”, Diệp Thiên nói tiếp: “Công tắc bên trong mê cung là ai điều khiển?”

Bách Mi do dự một lát rồi cười nói: “Là tôi và một người nữa”.

Ánh mắt Diệp Thiên đã nhìn về phía Bạch Ngục rồi gật đầu: “Cô đi đi”.

“Cái gì?”, Bách Mi không hiểu. Sao đột nhiên lại bảo cô ta đi.

Rõ ràng người gặp nguy hiểm là Diệp Thiên mới phải. Thế nhưng không đợi cô ta nói thêm gì, Diệp Thiên tiếp tục: “Trước khi đi, tiện thể để lại thông tin những người hợp tác với các cô”.

“Cô có thể đi, những người khác có lẽ sẽ mãi mãi ở lại nơi này”, Diệp Thiên thản nhiên nói.

Mặc dù anh không để lộ sát khí nhiều nhưng lại cho người ta cảm giác quá đáng sợ, như thể giây phút sau đó nơi này sẽ chất đầy xác vậy.

Bách Mi hơi run người, và đó là cảm giác bất giác chứ không thể kiểm soát được. Cô ta đột nhiên phát hiện ra Diệp Thiên trước mặt rõ ràng có sự thay đổi khó hiểu.

Nếu nói Diệp Thiên trước đó mạnh tới mức thâm sâu khó dò thì Diệp Thiên của hiện tại cho người ta cái cảm giác đó là ….. Thần!

Một uy lực tự nhiên khiến người ta phải run sợ.

“Bọn, bọn họ rất nhiều…”, Bách Mi lên tiếng trong vô thức.

Các Chủ Bắc Dương của Bắc Thiên Các, sư đồ Lạc Bắc Môn, mộ trong những Phán Quan của Bạch Cốt Hội – Bạch Ngục, người mặc đồ kín bưng kỳ bí kia….

Diệp Thiên trong ấn tượng của cô ta rất mạnh, đến cả Thiên Khải cũng phải lùi bước nhưng dù gì cũng chỉ là một con người, khó địch lại nổi với cả đám người.




Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Có những ai?”

Bách Mi do dự một hồi.

Diệp Thiên nói tiếp: “Những người bên trong mê cung gần như chết hết, chỉ có mấy người sống sót ra ngoài”.

Lời này của Diệp Thiên khiến Bách Mi giật mình.

Sao có thể vậy được?

Hơn hai mươi con đường, phía sau chỉ có Chu Phong và Diệp Huy ra ngoài, những con đường khác ngoài Doanh Quân thì không thấy ai ra cả.

Vậy thì ít nhất còn có hàng trăm người ở trong mê cung, sao có thể không ai sống sót ra ngoài được, vả lại các con đường đều tách rời, không thể nào mà một con đường gặp vấn đề mà những con đường khác cũng bị kéo theo được chứ?

“Người của tôi gần như cũng đã chết”.

Diệp Thiên lạnh lùng: “Cho nên những người này đáng chết, còn cô vốn dĩ cũng chết ở đây nhưng nể tình cô vừa nhắc nhở tôi, tôi tha cho cô một mạng”.

“Bây giờ có lẽ nên nói ra có những ai rồi chứ?”

Chương 818: Đóng chặt

“Được, tôi nói!”, Bách Mi do dự hồi lâu rồi mới định thần trở lại. Sau đó, cô ta lên tiếng: “Các Chủ Bắc Dương, sư đồ Lạc Bắc Môn, Doanh Quân, nhà họ Diệp, người thần bí đó, và còn có Bạch Cốt Hội chúng tôi cùng một số thế lực mới nổi ở Bắc Cương, thế nhưng bọn họ chỉ có quyền hợp tác chứ không có quyền tham dự vào việc bày binh bố trận”.

“Được, tôi biết rồi, cô đi đi”, Diệp Thiên xua tay với Bách Mi.

Bách Mi nghe xong liền nói: “Anh đừng manh động, nơi này là Bắc Thiên Các, lại thêm bọn họ đã bố trí bẫy sẵn rồi, dựa vào thực lực của cá nhân anh sẽ không thể nào thắng nổi bọn họ đâu”.

“Nếu cô không đi thì e là không đi được nữa đâu”, Diệp Thiên đột nhiên nói.



Bách Mi kinh ngạc, sau đó cô ta hít vào một hơi thật sâu, nói: “Tôi có thể không phải là đối thủ của anh. Nếu anh muốn giết tôi thì tôi cũng không thể ngăn cản được”, nói rồi cô ta nhắm mắt lại như thể để cho Diệp Thiên quyết định mạng sống của mình.

Nhưng ngay sau đó Diệp Thiên lại nói: “Tôi đã nói tha cho cô một mạng, tôi sẽ không đích thân ra tay”.

“Vậy vừa rồi anh…”, Bách Mi lập tức mở to mắt.

Vốn dĩ cô ta định hỏi Diệp Thiên có ý gì nhưng ngay sau đó, cơ thể cô ta lảo đảo. Cả hang động bắt đầu rung chuyển, nhưng đó không phải là sự rung chuyển theo kiểu sụp đổ mà là sự rung chuyển theo kiểu ngồi trên đoàn tàu hoả cũ kỹ và tàu bắt đầu di chuyển.



“Có chuyện gì vậy?”, không ít người bắt đầu tỉnh lại. Khi bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh thì một cánh cửa đá bắt đầu hạ xuống bít kín phần giữa động.

“Không ổn”, Tô Vân Hải tỉnh lại, mặt ông ta biến sắc. Ông ta vội vàng xông về con đường vừa đi tới đây thế nhưng lúc này con đường đã bị cửa đá chặn đứng. Ông ta vội dùng hết sức tung chiêu về phía cửa đá.

Thế nhưng một võ sĩ tầng thứ mười như ông ta dùng tay đánh vào cửa đá thì một chút thay đổi cũng không hề có, thậm chí còn không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Nó chẳng khác gì với việc người thường dùng tay đập vào bức tường được đúc bằng sắt thép, ngoài việc khiến tay bị đau ra thì chẳng thể để lại dấu tích gì trên bức tường đó cả.

“Đây… đây là chất liệu của mê cung Thiên Ngoại”, Tô Vân Hải thu tay về, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

Những người khác cũng kinh ngạc, sau đó người nào người nấy đều ra tay thử nhưng kết quả bọn họ nhận được đều như nhau. Bây giờ phải làm sao khi hang động bị bít kín, đến khe hở cũng không có.

“Bắc Dương”.

“Bắc Dương đâu?”

“Lão già này giở trò gì đây?”

Có người phản ứng lại, sau đó kinh ngạc phát hiện ra Bắc Dương trước đó còn ở đây mà bây giờ đã không thấy đâu nữa.

“Sư phụ!”, Chu Phong vội chạy tới bên Tô Vân Hải, mặt hắn tỏ vẻ hoang mang vô cùng. Đến sư phụ hắn cũng không thể mở cửa đá, vậy phải làm sao đây?

Lẽ nào sẽ bị nhốt trong này đến chết?

Tô Vân Hải tức giận, ông ta lạnh lùng nói: Lão già Bắc Dương kia, đến chúng ta mà cũng tính kế!”

“Mục tiêu của ông ta căn bản không phải liên kết với chúng ta lập nên thế cục mới ở Bắc Cương mà chính là muốn độc chiếm Bắc Cương tở thành chủ nhân của Bắc Cương”.

Những người gần đó nghe thấy thế thì thẫn thờ.

Chủ nhân của Bắc Cương… có nghĩa là nắm trọn Bắc Cương, trở thành kẻ mạnh nhất ở Bắc Cương.

Làm thế nào để nhanh chóng trở thành người mạnh nhất Bắc Cương? Đó chính là xử lý hết toàn bộ những kẻ mạnh ở đây, đương nhiên sau đó ông ta là kẻ mạnh nhất rồi.

“Không, không thể nào”.

“Đây là vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, mỗi năm đều có người vào đây, và còn có bia đá đáng quý thế này. Một nơi thế này sao có thể giết người được?”

“Nhất định là có hiểu nhầm gì đó rồi”.

“Tôi vẫn chưa muốn chết đâu”.

“Các Chủ Bắc Dương, xin ông thả chúng tôi ra”.

Không ít người kích động hét lên. Bọn họ hoang mang thấy rõ. Đang yên lành đột nhiên lại gặp cảnh như hiện giờ.

“Chuyện này là sao?”, Bách Mi cau mày.

Diệp Thiên nhún vai: “Nói cô đi sớm đi, cô không đi, bây giờ có muốn đi cũng muộn rồi”.

Bách Mi hoang mang vô cùng, nhưng ngay sau đó cô ta lại nhếch miệng cười: “Không phải bây giờ anh đang ở đây sao? Lẽ nào anh không sợ?”

Diệp Thiên đáp: “Tôi ở lại để chuẩn bị giết chết những kẻ hợp tác mà cô vừa nói, thế nhưng hiện giờ, nội bộ của các cô hình như đã xảy ra vấn đề”.

“Tên họ Diệp?”

Diệp Thiên đang nói thì có một giọng nói vang lên, và giọng nói này chính là của bạch Ngục ở phía xa. Hắn lên tiếng sau khi đã định thần trở lại, không bị bia đá kia thu hút nữa.

Khi hắn ta thấy Diệp Thiên còn sống và Bách Mi còn đang nói chuyện riêng với Diệp Thiên, thậm chí còn tâm đầu ý hợp thì tỏ vẻ tức giận.

“Bạch Ngục, anh muốn làm gì?”, Bách Mi thấy Bạch Ngục đi đến vả lại còn toát ra khí thế của tầng thứ mười, khiến một số võ sĩ yếu hơn ở bên không dám thở to thì lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Bạch Ngục đang định nói gì đó thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Các vị, chào mừng các vị tới vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các”.

“Vận may của mọi người rất tốt, gặp được thần vật xuất thế. Thần vật này chính là nơi mà mọi người đang đứng”.

Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.

“Bắc Dương, ông có ý gì thế hả?”

“Ông già kia, mau thả chúng tôi ra”.

“Nếu như chúng tôi ra ngoài thì nhất định sẽ dẹp bằng Bắc Thiên Các”.

Tất cả mọi người đều bộc lộ hết cơn tức giận. Bị dẫn vào đây, lại bị nhốt trong đây, vậy là có ý gì?

Bắc Dương nói tiếp: “Mọi người không ra khỏi đây được đâu, vùng đất này thực ra chính là một cái lò, với tên Thuỷ Tổ Lư, thời xưa, đây là nơi được Thuỷ Tổ dùng để luyện chế thuốc trường sinh bất lão”.

“Phía dưới chính là đáy lò”.

“Hiện giờ Thuỷ Tổ Lư đã xuất thế, sinh ra thần tính và sẽ đốt cháy mọi thứ, chỉ để lại những vật tinh hoa nhất”.

“Còn các người chính là một vị thuốc cho lần này. Đợi sau khi các người bị luyện thành hoặc có thể thành công luyện thành một viên thuốc để cho tôi ăn, thực lực của tôi sẽ vượt qua tầng Đỉnh Phong thứ mười, bước vào tầng thực lực mới”.




“Tầng đó gọi là …tông sư!”

“Cài bẫy bao nhiêu năm, bây giờ cuối cùng cũng sắp thực hiện được rồi”.

Bắc Dương nói với giọng khoan khoái vô cùng. Lúc này ông ta tỏ ra lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào.

“Bắc Dương, ông đã quên sự hợp tác của chúng ta rồi sao?”, Bạch Ngục là người lên tiếng đầu tiên.

Trong lòng hắn ta tỏ vẻ hoang mang kỳ lạ. Hắn ta dứt lời, Bắc Dương cũng cười theo: “Các vị, có một việc tôi cần nhắc các vị, trước đó cũng có vài thế lực hợp tác lại và nội dung hợp tác rất đơn giản, đó chính là tiêu diệt hết tất cả những người không hợp tác”.

Mọi người nghe xong thì ngỡ ngàng. Hoá ra từ trước đó đã có cái bẫy, có hợp tác qua lại, có kế hoạch rồi sao?

Không cho người khác cơ hội hỏi, Bắc Dương đã tiếp: “Người vừa lên tiếng nói chuyện chính là một trong những bên hợp tác và là Bạch Ngục – một trong ba Phán Quan của Bạch Cốt Hội lừng danh”.

“Bắc Dương, ông…”, Bạch Ngục vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.

Lão già này dám để lộ thân phận của hắn, cũng dám để lộ việc hợp tác.

Trong chốc lát, vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Chương 819: Thời khắc sinh tử

Giọng nói của Bắc Dương không biết phát ra từ đâu nhưng lại rất rõ ràng. Sau khi ông ta nói bố trí bẫy và các bên hợp tác thì bầu không khí bỗng chốc nặng nề hẳn.

Tiêu điểm của mọi sự chú ý chính là làm sao ra khỏi đây và lên mặt đất. Lúc này từng ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Bạch Ngục.

Vừa rồi, Bắc Dương nói rõ ràng Bạch Ngục chính là bên hợp tác với ông ta. Hai người bọn họ đã có hợp tác, vả lại mục đích còn là xử lý tất cả những người khác, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa rồi.

“Hoá ra là người của Bạch Cốt Hội, tôi nói mà, sao tự dưng lại có hai cao thủ vô danh được chứ?”



“Bạch Cốt Hội đáng chết, thành viên của Bạch Cốt Hội càng đáng chết”.

“Đã muốn ra tay giết chúng ta vậy thì chỉ có thể ra tay thôi”.

Tất cả mọi người thể hiện sự tức giận, bọn họ cũng tính cả Bách Mi vào nữa.

Bạch Ngục căng thẳng. Mặc dù hắn ta là võ sĩ tầng thứ mười nhưng không phải là không có kẻ địch, vả lại hiện giờ xung quanh đều là võ sĩ, trong đó cũng không thiếu võ sĩ tầng thứ mười, thậm chí còn mạnh hơn hắn.



Phù, phù, phù.

Từng luồng khí tức mạnh mẽ cứ thế tràn ngập trong hang động. Tất cả mọi người đều chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Bạch Ngục cuống lên, vội hét lớn: “Mấy người còn đang xem kịch đấy à? Có muốn tôi cũng nói tên các người ra không?”

Giọng nói của hắn đột ngột vang lên khiến tất cả những người chuẩn bị ra tay đều ngỡ ngàng, ngay sau đó một người khác lên tiếng.

“Việc đã diễn biến tới mức này thì không còn gì có thể che giấu được nữa”.

Một bóng người bước ra, bên cạnh còn có một thanh niên khác.

Mọi người nhìn, sau đó thì đều trợn tròn mắt lên.

“Tô Môn Chủ, ông…?”

Không sai, người đứng ra chính là Tô Vân Hải, Môn Chủ Lạc Bắc Môn và đồ đệ của ông ta, Chu Phong.

Cả hai người đứng ra và đứng về phía Bạch Ngục khiến tất cả mọi người đều thẫn thờ.

Mẹ kiếp, chuyện gì đây?

Nên biết rằng danh tiếng của Lạc Bắc Môn khiến người ta phải nể phục. Mặc dù Lạc Bắc Môn không mạnh bằng Bắc Thiên Các nhưng cũng là thế lực hàng đầu.

Hiện giờ đến Lạc Bắc Môn cũng bắt tay với Bạch Cốt Hội rồi sao? Vả lại còn là Môn Chủ của cả một môn phái, người chèo lái cả mộn môn.

“….Còn tôi nữa”

Một người ăn mặc kín bưng bước ra, bên cạnh người này còn có Diệp Huy theo sát.

Lần này mọi người lại không thay đổi nét mặt cho lắm vì mặc dù mọi người đã chú ý quan sát người này nhưng vì không quen biết nên không mấy bận tâm. Chỉ có Diệp Huy ở bên thì lại khiến người ta cảm thấy phẫn nộ.

“Tên Diệp Huy này là người nhà họ Diệp, chắc chắn người bên cạnh hắn chính là cao thủ nào đó của nhà họ Diệp rồi”.

“Đáng chết, Bắc Cương sắp loạn rồi”.

“Sao có thể như thế được chứ?”

“Bắc Thiên Các phải lập lại thế cục, nhưng đến những người này cũng thành quân cờ rồi?”

“Ha ha ha, đáng đời”.

Có người tức giận, có người lại cười trên nỗi đau của người khác.

Vì tình hình hiện giờ đó là tất cả mọi người gần như đều bị Các Chủ Bắc Thiên Các cho vào bẫy. Nhân lúc mọi người cảm ngộ bia đá thì Bắc Dương rời đi trước, sau đó nhốt tất cả mọi người ở lại.

Và cũng bao gồm cả những bên hợp tác với ông ta nữa.

Lúc này Tô Vân Hải lên tiếng: “Hiện giờ mọi người vẫn nên hợp tác lại với nhau. Kẻ địch của chúng ta giống nhau, đều là Bắc Dương. Đợi sau khi ra ngoài mới giải quyết những việc khác”.

“Hừ!”

Một gia chủ của một gia tộc lạnh lùng lên tiếng: “Ông mà xứng hợp tác với chúng tôi? Ai dám hợp tác với các ông?”

“Đúng vậy, trước đó các người còn hợp tác lại để giết tất cả chúng tôi. Ai biết hiện giờ có phải là một phần kế hoạch của các người hay không?”

“Nói chuyện hợp tác cũng được, mấy người tự huỷ tu vi trước thì chúng tôi mới có thể tin được”.

Rõ ràng, không một ai đồng tình với lời của Tô Vân Hải. Một là không dám, hai là không tin tưởng.

Chỉ sợ vừa hợp tác liền bị đối phương đâm sau lưng.

Bạch Ngục hắng giọng: “Các người đã không muốn hợp tác thì không hợp tác nữa”.

Hiện giờ hắn lại thở phào nhẹ nhõm hơn vì ít nhất thì cũng không phải đối đầu với tất cả những người còn lại.

“Nhưng tình hình hiện giờ nếu không hợp tác thì chỉ sợ căn bản không ra ngoài nổi”, Tô Vân Hải cau mày.

“Nhưng người ta dứt khoát không hợp tác, ông còn có thể ép sao?”, Bạch Ngục hỏi lại.

Tình hình hiện giờ phân thành ba bên. Một bên là nhóm của Bạch Ngục, một bên là nhóm người biết chân tướng nên đối đầu, và cuối cùng nhóm ít nhất chính là trung lập, đứng bên xem.

Phần lớn bọn họ đều là những võ sĩ tự do, không tin tưởng cả hai bên. Kẻ mạnh của cả hai bên rất lợi hại. Mặc dù sự chênh lệch về số người rất lớn nhưng số lượng võ sĩ tầng thứ mười lại không chênh lệch là mấy.

Trước mặt võ sĩ tầng thứ mười, những võ sĩ ở tầng thấp hơn về cơ bản đều chỉ là cho có cho nên trong hang động đột nhiên lại hoà hảo khác thường, không một ai dám ra tay vì bầu không khí hoà hảo này chất chứa mùi thuốc nổ.

Giống như một dây dẫn nổ, đầu còn lại nối với mìn. Chỉ cần mồi lửa xuất hiện là có thể nổ tung.

Tô Vân Hải định nói gì đó thì có người đã lên tiếng, và đó chính là Bắc Dương: “Vốn dĩ còn muốn tiết lộ thân phận của từng người ra nhưng không ngờ các người đã chủ động đứng ra rồi”.

“Vậy thì vừa hay, hiện giờ tôi cho các người một con đường sống”.

“Phần mặt đất dưới chân các người là nền đất lửa, và để đất lửa hoạt động thì cần có khí oxy để đốt. Hiện giờ không khí bên trong này cũng chỉ có bấy nhiêu, lượng oxy đương nhiên không đủ”.

“Nói đơn giản hơn một chút thì bao nhiêu người thế này cùng hít thở bầu không khí bên trong, kết quả cuối cùng e rằng chưa tới lúc các người được luyện thành đan dược thì cũng ngạt thở mà chết rồi”.

“Cho nên hiện giờ các người chỉ có thể tự tàn sát nhau. Nếu cuối cùng có mười người sống sót thì tôi sẽ đưa mười người này ra ngoài”.




Ông ta dứt lời, cả hang động chìm vào im lặng như thể một cái kim rơi cũng có thể nghe rõ âm thanh vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó đã có người hét lên: “Bắc Dương, lão già chết tiệt, ông chết không yên đâu”.

“Đúng vậy, đừng mong dùng lời nói để kích bác chúng tôi đánh nhau mà ông ngồi đấy ngư ông đắc lợi”.

“Lời của ông ai dám tin hả?”

“Ngộ nhỡ chúng tôi tàn sát lẫn nhau thật, kể cả cuối cùng có mười người sống sót thì cũng bị ông dùng cách khác để giết chết thôi”.

Không một ai tin lời Bắc Dương nói, ngược lại những lời ông ta nói ra càng khiến mọi người tức tối hơn.

Nếu hiện giờ Bắc Dương ở đây thì chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người tấn công, sau đó tróc xương lột da.

Bắc Dương vẫn bật cười, nói: “Tôi có lòng tốt đưa ra đề xuất. Các người cứ nghĩ cho kỹ đi. Với tình cảnh hiện giờ tôi có cần phải dùng kế li gián không?”

“Ngoài ra tôi cũng phải nói thêm, theo như số lượng hiện giờ đang có mặt tại đây cũng như lượng oxy bên trong này thì e rằng cùng lắm chỉ có thể trụ được trong mười lăm phút”.

“Đúng, chỉ có mười lăm phút thôi, các người hoặc là tự nghĩ cách ra khỏi đây, hoặc là chờ tắt thở mà chết đi”.

Cuối cùng sau khi một từ “chết” được nói ra thì Bắc Dương im lặng.

Chương 820: Mục đích thật sự

Mọi người không coi lời của Bắc Dương ra gì và đều tập trung tìm phương án ra ngoài.

Chẳng ai là kẻ ngốc cả. Biết lúc này không phải là lúc để xảy ra nội chiến, cũng không phải lúc tàn sát lẫn nhau. Nếu như bọn họ xảy ra mâu thuẫn thì chỉ có thể khiến “Bắc Dương” xem kịch càng đắc chí hơn, thậm chí ông ta không cần ra tay là có thể khiến bọn họ chết sạch hoặc khiến tất cả mọi người hao tổn thể lực.

Tới lúc đó lại càng không có khả năng thoát thân ra ngoài.

“Anh Diệp…”, lúc này phía bên Diệp Thiên đã có thêm người xuất hiện.



Diệp Thiên đưa mắt nhìn và thấy dáng người nhỏ bé của Đông Phương Tĩnh đứng trước mặt mình, trong tay cô còn cầm con dao găm, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

“Sao vậy? Sợ rồi à?”, Diệp Thiên cười điềm tĩnh hỏi.

Đông Phương Tĩnh lập tức lắc đầu, đáp: “Bọn họ đã ra tay thật rồi, sẽ tự tàn sát lẫn nhau sao?”

Lúc này chỉ có cô và Diệp Thiên đứng cùng nhau, còn mấy người phía Bạch Tử U cuối cùng không vào trong vì khi bọn họ quyết định đi theo mấy người này vào trong thì Diệp Thiên đã tìm thấy bọn họ vả lại còn dặn dò bọn họ ở ngoài chờ đợi.



Anh chỉ dẫn Đông Phương Tĩnh vào trong và nguyên nhân đương nhiên là để giải quyết mối thù diệt tộc của Đông Phương Tĩnh.

Nghe Đông Phương Tĩnh hỏi vậy, Diệp Thiên mới đáp: “Yên tâm đi, phần lớn các võ sĩ đều là võ sĩ tự do, vả lại những người này khi đứng trước nguy cơ liên quan đến tính mạng sẽ không nghĩ tới đạo đức và quy tắc đâu, chỉ cần bản thân có thể sống sót thì bọn họ thậm chí có thể giết người thân của mình”.

“Người có mối thù diệt tộc với nhà họ Đông Phương phần lớn đều ở đây”.

“Kể cả không ở đây thì sau này cũng sẽ có cơ hội báo thù”.

Những lời này trước đây Diệp Thiên cũng đã từng nói cho Đông Phương Tĩnh nghe cho nên khi vào đây, cô vẫn yên lặng quan sát, vả lại lúc này tình hình ở đây thế nào, Diệp Thiên cũng hầu như đoán trúng, giống như tình cảnh hang động bị đóng kín như hiện giờ, khi ở bên ngoài, Diệp Thiên cũng đã nói trước với bọn họ, đặc biệt là nói với Đông Phương Tĩnh để cô chuẩn bị trước tâm lý.

Cũng vì vậy mà mà vẻ mặt của Đông Phương Tĩnh từ đầu tới cuối đều tỏ ra hết sức điềm tĩnh, không hề thể hiện vẻ căng thẳng và hoang mang.

Hai người nói chuyện không kiêng dè gì nhiều nên Bách Mi ở gần đó nhất đã nghe rõ mười mươi.

Cô ta biến sắc, lại gần Diệp Thiên: “Có phải anh biết gì không?”

Diệp Thiên liếc Bách Mi, đáp: “Cũng hòm hòm, chí ít thì việc các cô và Bắc Dương hợp tác cũng như cái bẫy của riêng Bắc Dương tôi đều có đoán định trước. Đúng rồi, Cái bẫy cuối cùng của Bắc Dương rất có thể là …giác ngộ”.

“Giác ngộ?”, Bách Mi hoang mang không hiểu.

Diệp Thiên chậm rãi giải thích: “Cô có biết đến chân truyền không?”

Bách Mi lập tức gật đầu: “Cái này đương nhiên tôi biết, rất nhiều gia tộc và thế lực thông thường đều để lại chân truyền. Bạch Cốt Hội cũng có, vả lại còn là chân truyền rất đặc biệt, chỉ có hội trưởng mới được kế thừa.

“Lẽ nào ý anh nói là chân truyền?”, Bách Mi chợp mắt nhưng vẫn chưa hiểu chân truyền tại sao lại có thể giết người? Vả lại có thể khiến bao nhiêu người chết như vậy?

Diệp Thiên gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu: “Không hoàn toàn là chân truyền. Tình hình ở Bắc Thiên Các tương đối đặc biệt, nó nằm trên một khu mộ cổ và khu mộ này chính là Thuỷ Tổ Mộ”.

“Cái này tôi biết”.

Bách Mi gật đầu, hỏi: “Lẽ nào phải giết người tế bái mới có được chân truyền?”

Cô ta chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Không phải”.

Diệp Thiên chậm rãi đáp: “Chân truyền của Thuỷ Tổ không ở đây, thế nhưng ở đây cũng có chân truyền”.

“Cô thấy những tấm bia đá kia không? Thực ra đó đều là những thứ mà một số võ sĩ mạnh để lại. Nếu cảm ngộ kỹ là có thể giành được chân truyền từ trong đó”.

“Và trong chân truyền này còn mang theo hồi ức”.

“Nhưng khi ký ức nhiều thì không chỉ là chân truyền nữa mà… đoạt xá!” (*Đoạt xá: Một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm đoạt thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn).

“Những việc hiện giờ mà Bắc Dương làm chính là phải đoạt xá, sau đó làm thức tỉnh mọi ký ức của kiếp trước, và điều đó cũng có nghĩa là sống lại một cánh biến tướng”.

Bách Mi nghĩ thật kỹ. Đông Phương Tĩnh cũng vậy. Cả hai người càng nghe, sắc mặt càng thay đổi nhiều.



1612077163812.png




Diệp Thiên nói xong câu cuối cùng thì hướng ánh mắt về một vị trí nào đó. Đó là bức tường bằng phẳng và không hề thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Nhưng đằng sau bức tường lúc này, nơi mà không ai nhìn thấy, có một bóng người đang đứng đó.

Bầu không khí bên trong hang động căng thẳng thấy rõ. Thời gian cũng đã trôi qua được mười phút rồi, nếu như là bình thường thì mười phút là thời gian rất ngắn, sẽ không có mấy người chú ý đến.

Thế nhưng trong tình cảnh hiện giờ, thời gian lại là thứ quý giá nhất.




Đừng nói là mười phút, cho dù là một phút cũng đủ khiến cho người ta trân trọng mà đếm từng giây trôi qua.

Vì bầu không khí bên trong hang động chỉ có thể duy trì cho tất cả mọi người trong vòng mười phút.

“Bắc Dương, ông cút ra đây cho tôi”.

“Mau thả chúng tôi ra, nếu không, đợi chúng tôi tìm được cách ra thì ông chết chắc”.

“Ông đây không muốn chết ở đây”.

Không ít người tức tối ra mặt vì bọn họ không hề thấy được dấu hiệu ra ngoài, lại thêm những người trong này đều chia thành những nhóm khác nhau, người nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình. Trong tình cảnh thiếu thốn oxy để thở, bầu không khí như bùng nổ, giống như dây dẫn nổ đang bị người ta châm ngòi.

Chỉ đợi để nổ tung!

Mặc kệ cho những người khác gào thét, Bắc Dương vẫn không hề lên tiếng.

Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển vả lại còn có thêm luồng gió khô nóng thổi tới.

“Nguy rồi, bề mặt nung hoạt động rồi”.

Có người kinh ngạc hét lên khiến mọi người đều hoang mang thấy rõ.

Cũng vào lúc này, có người xông về phía nhóm người Tô Vân Hải chửi bới: “Đều tại các người hợp tác với Bắc Dương, nối giáo cho giặc. Các người đáng chết”.
Chương 821: Châm ngòi nổ
“Bây giờ không phải là lúc cãi nhau”, Tô Vân Hải cau mày đáp lại.
Chu Phong ở bên cũng lạnh lùng hắng giọng: “Đúng vậy, rõ ràng là Bắc Dương nhốt các người ở đây, các người gào thét với chúng tôi có tác dụng gì?”
Vốn dĩ lời của Tô Vân Hải cũng không có gì nhưng lời nói của Chu Phong lại càng khiến người ta nổi cơn lôi đình.
Thế là gia chủ nhà họ Ngô với tên Ngô Hạo ra tay: “Thằng nhãi con, mày chết đi”.
Ngô Hạo là võ sĩ tầng thứ chín, thực lực rất mạnh, đặc biệt, người này nổi tiếng với tốc độ vô cùng nhanh.
Chu Phong là võ sĩ tầng thứ tám, khi hắn ta phản ứng lại thì ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn, lên tiếng kinh ngạc: “Sư phụ!”
Thực ra không cần Chu Phong hét lên thì Tô Vân Hải với thực lực tầng thứ mười đã phản ứng lại từ lâu. Ông ta bày ra bộ mặt lạnh lùng, chậm rãi giơ tay lên.
Tô Vân Hải vung tay một cái, một cơn cuồng phong xuất hiện cuồn lấy Ngô Hạo, sau đó Ngô Hạo đường đường là võ sĩ tầng thứ chín đã bị cơn gió thổi bay, sau khi đáp đất, người này phải lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Tiếp đó, Ngô Hạo ho dữ dội.
Mạnh quá! Không ít người trợn tròn mắt nhìn
“Đây chính là khoảng cách của võ sĩ tầng thứ chín và tầng thứ mười sao?”
Cuộc chiến đấu vừa rồi, mọi người đều xem rõ mồn một.
Ngô Hạo ra tay trước, sau đó Tô Vân Hải ra tay sau nhưng còn chưa chạm tới Ngô Hạo thì ông ta đã bị đánh bay ra chỗ khác.
Đây không chỉ là khoảng cách về thực lực và cảnh giới mà là sự đè nén về mặt quy tắc, không thể nào trái lại.
“Ông…”, Ngô Hạo tức tối, ông ta trợn trừng đôi mắt đầy oán hận nhìn Tô Vân Hải.
Tô Vân Hải không nói lời nào.
Chu Phong đã lên tiếng trước. Hắn ta thở phào một hơi và lên giọng: “Nói thật, thẹn quá hoá giận sao? Nếu đổi thân phận cho nhau thì e rằng các ông cũng sẽ làm vậy với chúng tôi thôi, vả lại thực lực không đủ, đừng nói năng hàm hồ, cẩn thận không các ông phải chết ở đây trước đấy”.
Lời nói của hắn ta rõ cái vẻ tự tin.
Lạc Bắc Môn kém hơn Bắc Thiên Các một chút nhưng vẫn là thế lực hàng đầu xếp sau Bắc Thiên Các cũng bởi vì thực lực của Tô Vân Hải.
Bình thường ông ta rất thận trọng, không ra tay bao giờ nhưng một khi ra tay thì nhất định sẽ đàn áp tất cả. Nhưng cũng vì ông ta ít khi ra tay nên rất nhiều người không mấy hiểu về sức mạnh của Tô Vân Hải.
Nhưng hiện giờ Tô Vân Hải lại một lần nữa khiến người ta phải chú ý vì thực lực khiến người ta run sợ. Chí ít thì những người dưới tầng thứ mười, tuyệt đối không có ai là đối thủ của ông ta.
Chu Phong cũng vì ỷ vào thực lực của Tô Vân Hải nên mới tự tin như vậy.
“Hừ, đáng chết”.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của một lão già tóc bạc. Khi mọi người trông thấy đối phương thì đều tỏ ra cung kính vô cùng.
“Long tiền bối”.
Không ít người vội vàng chắp tay. Phía Tô Vân Hải cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Rõ ràng ông ta biết người tên Long tiền bối này.
Diệp Thiên không biết người này nên nhìn sang Bách Mi. Bách Mi thấy vậy thì giới thiệu: “Long tiền bối là người của gia tộc quy ẩn. Anh không nghe nói tới là chuyện bình thường. Đúng rồi, nhà khi xưa nhà họ Đông Phương và nhà họ Doanh xây dựng đều có bóng dáng của nhà họ Long”.
“Ồ?”, Diệp Thiên cau mày.
Đông Phương Tĩnh ở bên cạnh cũng hết sức tập trung chú ý.
Cô sinh ra không lâu thì nhà họ Đông Phương bị diệt cho nên không biết mấy về việc nhà họ Đông Phương được xây dựng thế nào.


1612077191939.png

Rầm!
Mặt đất rung chuyển. Diệp Thiên nhìn về phía xa liền thấy Long tiền bối râu tóc bạc phơ đột nhiên đang đánh nhau với Tô Vân Hải.
Hai người cùng ra tay.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bộc phát, mặt đất rung chuyển.
Sau một đòn đánh, cả hai bên đều lùi sau vài bước, sau đó đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Tô Vân Hải lên tiếng trước: “Long tiền bối, tại sao đột nhiên lại ra tay? Thực lực của ông rất mạnh nhưng tôi cũng không phải yếu. Nếu như ông và tôi giao đấu thì người thiệt thòi chắc chắn là ông vì tôi trẻ tuổi hơn ông, thể lực tốt hơn ông. Khi thể lực của ông yếu đi thì cũng là lúc ông thua thôi”.
Sau đòn đánh vừa rồi, cả hai người đều hiểu rõ về thực lực của đối phương. Kết quả, hai bên đều gần như tương đương nhau. Chẳng ai làm gì được ai cả.


Long tiền bối lạnh lùng: “Đồ đệ của cậu nói năng hàm hồ lại ngang ngạnh, đáng bị đánh”.
“Còn cậu, cậu cho rằng tôi không có quân bài áp chót sao?”
“Nếu như ép tôi tới mức đường cùng và phải dùng quân bài áp chót thì tôi có thể tiêu diệt một võ sĩ tầng thứ mười đấy”.
Ông ta dứt lời, Tô Vân Hải căng thẳng thấy rõ. Người khác nói câu này, ông ta có thể nghi ngờ, thậm chí không coi ra gì nhưng lúc này người nói lại là người của gia tộc quy ẩn, không có lý do để nghi ngờ cả.
“Đồ đệ của tôi còn trẻ, nói sai câu nào xin ông lượng thứ. Người làm sư phụ như tôi xin thay mặt nó xin lỗi”.
Tô Vân Hải rất thận trọng. Chưa bàn tới việc thật giả, nhưng ông ta nghe vậy thì lập tức hạ mình xin lỗi, sau đó vỗ vỗ Chu Phong đang còn thất thần vì màn giao đấu vừa rồi, hét lên: “Phong Nhi, mau tạ tội với Long tiền bối”.
Chu Phong định thần trở lại, lập tức chắp tay xin lỗi: “Tôi, tôi, vừa rồi tôi nói sai, xin ông thứ lỗi…”
Mặc dù trong lòng hắn ta không cam tâm nhưng lúc này không thể không xin lỗi vì đến cả sư phụ hắn, một người trước nay vô cùng thận trọng còn nói lời xin lỗi thì sao hắn dám trái lời, như vậy chẳng khác gì tìm chỗ chết cả.
Long tiền bối lạnh lùng: “Nếu như còn dám nói năng hàm hồ thì mày phải chết”.
Giọng nói của ông ta lãnh đạm vô cùng, trong lời nói còn mang theo vài phần trọng lượng.
Chu Phong nghe thấy thì đầu óc ong ong, trong lòng không hề thoải mái và lập tức im bặt, người ngợm run rẩy.
“Thôi xong! Oxy sắp hết rồi”, đúng lúc này có người kinh ngạc hét lên.
Những người khác đều ngây người, sau đó bọn họ liền cảm thấy thở cũng trở nên khó khăn hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom