• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (15 Viewers)

  • Chương 790-791

Phát hiện một cái giếng?

Nghe thấy vậy, mấy người phía Bạch Tử U lập tức đứng dậy.

Người khác thì không rõ nhưng khi bọn họ nghe tới từ “giếng” thì liền nghĩ ngay tới con đường thông mà bọn họ gặp lúc trước. Cuối cùng, là Diệp Thiên đưa bọn họ nhảy vào bên trong cái giếng mới có thể chạy tới con đường này.

“Cái giếng đó trông thế nào?”, La Hằng lập tức lên tiếng hỏi.

Mấy người chạy tới, người chạy đầu trên người còn dính máu. Chỉ thấy sắc mặt người này tái nhợt, miệng run run đáp: “Cái giếng đó có ánh sáng xanh lam, còn chưa lại gần đã có luồng khí tức lạnh loát bốc lên…”

“Đúng rồi”, La Hằng lập tức xác nhận lại rồi gật đầu.

Ông cố Chu hỏi thêm: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao người cậu toàn máu là máu thế kia?”

Bịch!

Thế nhưng đáp lại lời ông cố Chu chỉ có tiếng ngã của người kia khi chạm đất.

Mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc. Có người quỳ xuống, giơ tay run run sờ vào mạch và mũi đối phương, cuối cùng thì sợ hãi nói: “Chết… chết rồi”.

Thực ra không cần người này kiểm tra thì mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rằng người ngã xuống đất đã cứng đờ rồi nhanh chóng bị mục rữa, đôi mắt trợn trừng.

La Hằng giật giật khoé mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang vô cùng.

Ông ta nhìn sang mấy người phía Bạch Tử U: “Bây giờ phải làm sao?”

La Hằng cũng đã hoang mang rồi. Còn những người khác thì càng không phải bàn, bọn họ yếu hơn La Hằng. Mấy người lựa chọn quay lại lúc này run rẩy.

Bầu không khí đáng sợ và căng thẳng bủa vây.

Bạch Tử U hít một hơi thật sâu, nói: “Đợi”.

Nói rồi, cô ngồi lại vị trí cũ, ý tứ rất rõ ràng, chính là đợi Diệp Thiên ra ngoài mới có thể đưa ra quyết định.

La Hằng vốn dĩ cũng không có chủ kiến gì, lúc này thấy Bạch Tử U nói vậy thì đương nhiên đồng tình theo, sau đó ông ta nhìn những người quay về, nói: “Rốt cục có chuyện gì?”

Mấy người kia lập tức nước mắt nước mũi lê thê: “Chúng tôi… chúng tôi phát hiện có một cái giếng nhưng không dám đi vào, sau đó những thành viên của Bắc Cương Minh nói rằng bọn họ biết cái giếng đó nên mới có người kích động nhảy vào”.

“Nhưng… nhưng được một lúc thì chỉ còn lại cái đầu bắn ra từ bên trong giếng”.

“Rồi sau đó chúng tôi sợ hãi bỏ chạy, có điều những tiếng kêu gào thảm thiết phía sau chúng tôi nghe rõ mồn một”.

“Hình như có người nói bên trong giếng có người đi ra, rất lợi hại, thực lực ít nhất cũng vào tầng thứ chín”.

“Đúng, thực lực rất mạnh. Người vừa chết kia chỉ là bị kiếm khí của đối phương chạm đến nên mới chạy về đây, thế mà đã chết rồi…”

Mấy người cùng nói thêm lời cho nhau mới hết câu chuyện.

Nhóm người phía La Hằng nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau.

Mặc dù mấy người này chưa nói tới điểm mấu chốt nhưng lúc này những gì mà bọn họ trông thấy và nói ra lại vô cùng quan trọng.

Đầu tiên, phát hiện một cái giếng. Nếu như không có gì sai thì đó chính là cái giếng giống với giếng mà bọn họ gặp ban đầu, đều có thể đưa người ta từ đường này sang đường khác.

Còn về việc chết người, đương nhiên là kẻ đối diện làm, và kẻ đối diện đó là ai?

Ngoài đám quái vật kia ra thì còn có ai có thể giết người hàng loạt ở trong một cuộc thử thách lớn thế này, vả lại đối phương vừa nãy còn nói tới một điểm rất quan trọng.

Đó chính là… kiếm khí!

Dùng kiếm?

Võ sĩ tu luyện kiếm không nhiều nhưng lần này trong số các võ sĩ tham gia đại hội của Bắc Thiên Các, bọn họ gần như chưa phát hiện ra được có cao thủ nào dùng kiếm.

“Tĩnh Nhi, lát nữa nếu gặp gì nguy hiểm thì em nhất định phải đứng sau chị đấy”. Chu Hoàng lo lắng dặn dò Đông Phương Tĩnh.

Đông Phương Tĩnh nghe xong thì lập tức gật đầu. Cô và sư phụ Chu Hoàng tiếp xúc lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Hoàng tỏ ra lo lắng như vậy.

Đương nhiên, Đông Phương Tĩnh không dám chậm trễ.

Bạch Tử U đã đứng ra, vẻ mặt lạnh lùng.

La Hằng, ông cố Chu đứng sau cô một chút, đề phòng có biến cố. Hai chị em song sinh cũng giơ tay cầm vũ khí đầy dũng mãnh.

Rất nhanh chóng, lại có người quay về.

“Minh Chủ, không xong rồi, mau chạy thôi”.

Ở cách đó còn xa đã nghe thấy tiếng của Lưu Vũ – thành viên Bắc Cương Minh. Đối phương chính là võ sĩ tầng thứ năm duy nhất còn tham gia vào thử thách.

Mặc dù cả đoạn đường vô cùng khó khăn gian khổ nhưng hắn ta vẫn kiên trì tới bây giờ.

“Lưu Vũ”, La Hằng thấy Lưu Vũ thì trợn tròn mắt nhìn rồi chăm chú nhìn đám người đang chạy thật nhanh về đây, đặc biệt là Lưu Vũ.

Lát sau đó, phía sau đột nhiên lan tới luồng khí tức mãnh liệt rồi nhanh chóng biến thành thật, ngưng kết thành một luồng kiếm khí khổng lồ rồi chĩa về phía bọn họ.

Gần như chỉ là việc xảy ra trong tích tắc. Những người còn đang bỏ chạy như Lưu Vũ lúc này đột nhiên cứng đơ người ở phần trên.

Phần dưới vẫn chạy được vài bước.

Ngay sau đó xác bọn họ ngã ra đất. Máu tươi, thân xác, nội tạng… cảnh tượng thật tàn khốc.

“Kiếm khí này… đây là khí tức của võ sĩ tầng thứ mười”.

Ông cố Chu lập tức hít vào một hơi thật sâu, tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhóm người phía Bạch Tử U mặt nghiêm trọng hẳn.

Bọn họ không sợ võ sĩ tầng thứ mười. Một chọi một hay số đông chọi với số đông cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nếu như là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười thì có vẻ rắc rối.

Đừng thấy đều là võ sĩ tầng thứ mười mà chủ quan, khoảng cách lại vô cùng lớn. Giống như võ sĩ tầng thứ chín và võ sĩ tầng thứ mười vậy, khoảng cách là cả một cảnh giới.

Đây chính là khoảng cách về thực lực.

Võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười nếu như tiếp xúc với khí tức đó thì không chỉ là khoảng cách về thực lực mà nó còn là sự đàn áp tuyệt đối.

Cho dù mười võ sĩ tầng thứ mười cũng đừng mong đánh lại được mười võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười ở trên một tầng khí tức.

Đây chính là khoảng cách tuyệt đối.

La Hằng mặt mày lạnh lùng, ánh mắt ông ta di chuyển ra khỏi cái xác của Lưu Vũ rồi hít vào một hơi thật sâu, đôi tay nắm chặt.

Mặc dù hai chị em song sinh kia chưa từng nói chuyện với Lưu Vũ nhưng dù gì thì bọn họ cũng ở trong cùng bang hội với nhau, bây giờ thấy cái chết thảm khốc trước mặt mình, ít nhiều cũng có cảm xúc.

Vài người rải rác với máu bết trên người lúc này cũng chạy tới. Bọn họ đã cạn kiệt sức lực.

“Chết rồi… đều chết cả rồi…”

Vừa chạy tới đã có người khóc lóc lên tiếng.

Và đối diện đó, ở phía xa hơn, có hai bóng hình xuất hiện.

Một người già nua, một người trung tuổi.

“Chính là bọn họ…”

Thấy hai người này, ông cố Chu giật mình. Không chỉ ông mà nhóm người phía Bạch Tử U cũng cau mày vì người đàn ông trung tuổi kia bọn họ đã từng gặp. Người này không phải ai khác mà chính là Trương Linh Phóng – Trưởng Lão của Bắc Thiên Các, từng tham gia tiệc mừng thọ ông cố Chu.

Thế nhưng vì đối phương ra tay nên cuối cùng đã bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi.

Thế nhưng bây giờ…

Đối phương lại đang cầm một thanh trường kiếm cổ, không thể dò được khí tức trên người.

Trong hai người thì chỉ có Trương Linh Phóng cầm kiếm. Vậy thì luồng kiếm khí vừa rồi đương nhiên chính là phát ra từ chỗ của Trương Linh Phóng.

Nhưng không phải ông ta đã bị phế đi rồi sao? Sao có thể phát ra kiếm khí được?

Điều đáng sợ nhất c
“Các vị, hi vọng các vị vẫn khoẻ”, Trương Linh Phóng chậm rãi lên tiếng.

Lúc này đối phương đã từ từ đi lại gần. Mọi người cũng nhìn rõ bộ dạng của Trương Linh Phóng hơn.

Hiện giờ ông ta trông khác hẳn so với khi tham dự tiệc mừng thọ của ông cố Chu. Lúc đó Trương Linh Phóng khí chất ngời ngời, tinh thần dồi dào.

Nhưng lúc này trông sắc mặt ông ta lộ rõ vẻ nhụt chí, và thể hiện rõ nhất qua đôi mắt.

Mắt ông ta sụp mí, đôi mắt hằn lên tia máu, đôi đồng tử mở to, khi đi lại trông lại rất chậm rãi, như thể bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể đổ vật ra vậy.

Có điều với bộ dạng khí tức bất ổn, tuổi già sức yếu kia lại có thể vung ra luồng kiếm khí sắc lạnh, thật khiến người ta phải bất ngờ và khó có thể tưởng tượng nổi.

“Trương Linh Phóng”, ông cố Chu nheo mắt lại, lên tiếng trước: “Cậu muốn giết chúng tôi?”

Trương Linh Phóng đột nhiên bật cười ha hả nhưng mới cười được mấy tiếng, ông ta lại kho sù sụ, mãi một lúc sau mới đáp lời được: “Đúng vậy, quả thực là tôi muốn giết các người. Có điều chỉ là tiện tay giết mà thôi. Kẻ mà tôi nhằm tới chính là tên họ Diệp đó, tên hắn là Diệp Thiên”.

“Hiện giờ hắn ở đâu?”

“Bảo hắn ngoan ngoãn ra ngoài chịu chết đi, nếu không, đợi tôi tìm được hắn thì sẽ không đơn giản là cho hắn một nhát kiếm tiễn hắn về Tây Thiên đâu.”

“Tới lúc đó tôi cũng sẽ cho hắn từ từ trải nghiệm cảm giác mất đi thực lực, mất đi tu vi là thế nào”.

Nói tới cuối cùng, giọng điệu của Trương Linh Phóng càng tỏ ra oán hận.

Tu vi tầng thứ chín của ông ta đã bị Diệp Thiên huỷ ngay trong tiệc mừng thọ ông cố Chu, và ông ta vĩnh viễn trở thành phế nhân.

Ông cố Chu im lặng không nói lời nào.

Mặc dù lúc đó hai bên đấu tranh với nhau, cuối cùng Trương Linh Phóng giở trò nên mới bị Diệp Thiên tức giận ra tay huỷ đi tu vi.

Có điều trong phạm vi võ sĩ thì thực lực chính là ‘chính nghĩa’, không có cái gọi đúng hay sai, không có cái gọi là đạo lý và logic. Tất cả những thứ này không hề có tác dụng gì cả.

Cá lớn nuốt cá bé, có đi có lại, và cái người ta cần là thể diện. Giống như nỗi hận bị huỷ đi tu vi thật sự khiến cho người ta hận thù, như bây giờ vậy, hoặc là ông ta chết, hoặc là Diệp Thiên phải chết.

Lúc này một võ sĩ bên cạnh Trương Linh Phóng cũng chậm rãi lên tiếng: “Tôi tới để giết Diệp Thiên, hắn huỷ đi tu vi của cháu tôi. Người làm ông như tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho nó”.

Ông ta dứt lời, sắc mặt mọi người tỏ vẻ kỳ lạ hẳn. Đến Trương Linh Phóng cũng ngây người.

Ông già bên cạnh phản ứng rất nhanh, sau khi ho vài tiếng, ông ta lập tức lên tiếng: “Tôi chính là Triệu Sóc, Thất Trưởng Lão của Bắc Thiên Các. Cháu tôi chính là Triệu Khôi, trước đó nó đã bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi. Khi đó tôi đang vào giai đoạn đột phá nên cũng bị Diệp Thiên làm cho bị thương”.

“Bây giờ khi đột phá xong, mối thù của cháu trai và thể diện của tôi tôi phải đòi lại bằng được”.

Ông ta dứt lời thì toàn thân toả ra luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ. Trên mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

Nên biết rằng đây chính là mê cung Thiên Ngoại, mặt đất và tường đều làm bằng đá, vô cùng kiên cố. Thế nhưng Triệu Sóc lúc này lại khiến cho xung quanh rung chuyển như vậy.

Khi thực lực vận tới tầng Đỉnh Phong, vai ông ta chỉ khẽ rung là đã có thể dẫn theo một ngọn gió thổi tới.

“Mười… võ sĩ tầng thứ mười”.

“Vả lại còn là chủ khí tu”.

“Võ sĩ khí tu ở dưới tầng thứ mười, so với cảnh giới cùng bậc thì vẫn là kém nhất nhưng khi đột phát lên tới tầng thứ mười thì mọi thứ đều thay đổi”.

Mọi cao thủ xung quanh đều ngỡ ngàng.

Đặc biệt là La Hằng, ông ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Võ sĩ khí tu đạt tới tầng thứ mười giống như được lột xác, toàn thân được nội khí bao trùm, vẫn có thể mượn nội khí tiến hành tấn công”.

“Cùng tầng cảnh giới ngoài việc tu luyện kiếm ra thì không ai là đối thủ của võ sĩ khí tu và họ đã đạt tới cảnh giới bất bại”.

Xung quanh đột nhiên lạnh hẳn lại.

Không ai nói chuyện, cũng không ai lên tiếng, đến thở cũng thật khẽ.

Như thể mọi người sợ rằng chỉ cần phát ra một chút âm thanh là có thể phá vỡ bầu không khí lúc này vậy.

Trong mắt đôi bên, cảnh tượng này giống như thể hộp đạn được tiếp mồi lửa, chỉ cần chạm tới điểm tiếp xúc là có thể nổ tung.

“Hắn còn không định ra đây sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Trương Linh Phóng vang lên, giọng điệu ông ta lại có phần yếu ớt.

Chỉ cần nói tới việc thực lực tầng thứ chín, sau này có thể lên tới tầng mười mà lại bị Diệp Thiên huỷ đi tu vi thì đương nhiên là mối thù không đội trời chung rồi.

Thế nhưng hiện giờ ông ta lại trở thành một phế nhân, cả cuộc đời này ông ta không bao giờ có thể trở thành võ sĩ tầng thứ mười được nữa.

Mọi thứ đều bị huỷ hoại dưới tay Diệp Thiên cho nên ông ta nhất định phải giết chết Diệp Thiên, nhất định!

Lúc này Bạch Tử U mới lạnh lùng lên tiếng: “Ông nói ông đã bị huỷ đi tu vi, nhưng kiếm khí trước đó sao có thể phóng ra được?”

Nếu đối diện với võ sĩ bình thường thì cô đã xông lên và xử lý luôn rồi. Có điều vừa rồi kiếm khí mà Trương Linh Phóng cầm tới đây lại vô cùng khủng khiếp.

Có thể nói nó tương đương với thực lực Đỉnh Phong tầng thứ mười và nói thế còn là khiêm tốn, vì người lợi hại nhất mà bọn họ gặp cũng mới chỉ là võ sĩ tầng thứ mười mà thôi.

Còn võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười rốt cục mạnh tới cỡ nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên lúc này Bạch Tử U mới không manh động mà bình tĩnh hỏi những thắc mắc trong lòng.

Thực ra không chỉ mình cô mà những người khác cũng hoài nghi. Trương Linh Phóng liên miệng nói bị huỷ đi tu vi nhưng luồng kiếm khí vừa rồi từ đâu mà ra?

Người thường chắc chắn không thể vung ra luồng kiếm khí đó được, thậm chí chưa chắc có thể cầm nổi bảo kiếm thật cho nên chắc hẳn là có nguyên nhân khác.

Trương Linh Phóng nghe vậy thì bật cười, có điều nụ cười của ông ta lại hết sức điên cuồng khiến cho Trưởng Lão thứ bảy bên cạnh không khỏi cau mày, dịch bước chân sang bên, toàn thân bày ra thế phòng bị, như thể sắp xảy ra việc gì khủng khiếp lắm.

“Kiếm khí sao?”

Trương Linh Phóng điên cuồng cười, sau đó một tay ông ta giơ thanh trường kiếm lên và nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi dùng cả sinh mạng của mình để đổi lấy nó và có được sức mạnh cho nên nếu như các người chết dưới thanh kiếm của tôi thì có lẽ sẽ cảm thấy may mắn”.

Nói rồi ông ta vung tay, thanh trường kiếm cổ trong tay phất ra.

Roẹt!

Một luồng khí tức rõ mồn một với hình ảnh như trăng lưỡi liềm được vung ra, vả lại càng lúc càng khuếch đại hơn.

“Mau tránh”.

Mọi người kinh ngạc. Nhưng tiếng nói vừa dứt thì kiếm khí đã chém tới.

Quá nhanh!

Những võ sĩ sắp đạt cảnh giới tầng thứ mười chỉ có thể cố gắng chống chọi, không thể nào né tránh.

Còn những võ sĩ yếu hơn thì càng không cần phải bàn.
Chương 791: Mau tránh hính là uy lực của luồng kiếm khí đó tương đương với toàn bộ sức mạnh của võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Chương 790: Kiếm khí khủng khiếp
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom