• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Lăng thiên chiến thần Full dịch (6 Viewers)

  • Chương 772-775

Chương 772: Tổ tiên răn dạy

“Cậu theo bên nào?” Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Sau vài lần tiếp xúc với Thiên Khải, anh phát hiện ra tính cách người này rất kỳ lạ, nhưng khả năng thiên bẩm hơn người. Chưa tới ba mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới tầng thứ mười.

Mặc dù không phải là người dị nhất mà Diệp Thiên từng gặp nhưng trong số những vị khách tham gia cuộc so tài ở Bắc Thiên Các thì Thiên Khải chắc chắn là người mạnh nhất.

“Hy vọng cậu không đứng ở phía đối đầu, nếu không tôi cũng giải quyết cả cậu luôn.” Diệp Thiên giơ tay ra xoa xoa vài cái, nước trà trên mặt bàn được lau đi sạch sẽ.



Cạch, cạch, cạch.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nhìn qua khe cửa, có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện. Diệp Thiên vung tay, cánh cửa căn phong được mở ra.

Sau đó liền trông thấy hai chị em song sinh của Bắc Cương Minh đứng bên ngoài cửa.



“Muộn thế này các cô tới đây làm gì?” Diệp Thiên có vẻ ngỡ nàng.

Hai chị em song sinh kia nhìn nhau rồi mới chậm rãi bước tới phía Diệp Thiên và cùng quỳ xuống nói cảm ơn: “Chúng tôi tới để cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng.”

Diệp Thiên khoát tay: “Các cô đã cảm ơn rồi.”

“Không giống nhau.”

Hai người bọn họ lắc đầu, đáp: “Chị em chúng tôi xuất thân đặc biệt, đều là người của nhà họ Du ở Nam Cảnh. Tổ tiên chúng tôi dạy rằng chỉ cần là người có ơn cứu mạng với chúng tôi thì chúng tôi có thể làm mọi thứ vì người đó, cho dù là làm người hầu kẻ hạ cho anh.”

Diệp Thiên ngạc nhiên nhưng sau đó lại lắc đầu: “Cái đó thì không cần. Vả lại theo như tôi được biết thì nhà họ Du hình như đã không còn tồn tại từ lâu, những lời dạy dỗ của tổ tiên thế này các cô không cần phải để ý quá.”

Anh đã từng nghe nói về nhà họ Du. Đó là một gia tộc nhỏ ở Nam Cảnh, mười mấy năm trước đã không còn tồn tại nữa. Nghe nói cả gia tộc cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người và đều mất tích.

Nghĩ lại thì có lẽ là hai cô gái đang trước mặt anh đây.

Hai cô gái mới chỉ hai bảy, hai tám tuổi, cũng trạc tuổi Diệp Thiên nhưng không biết vì vẻ bề ngoài hay về khí chất mà trông cả hai cô gái lại trẻ hơn Diệp Thiên một chút.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, hai chị em song sinh kia vẫn không hề đứng dậy mà nói nghiêm túc: “Ân công, xin đừng từ chối chúng tôi. Tổ tiên răn dạy chúng tôi cả đời, và những lời đó in sâu trong lòng chúng tôi. Trừ khi chết, nếu không thì chúng tôi sẽ không bao giờ phản lại.”

“Đúng vậy, ân công, cha mẹ tôi trước khi chết đã từng nói với chúng tôi, bảo hai chị em chúng tôi đi tìm một người có thể bảo vệ cho chúng tôi.”

“Bây giờ anh đã cứu chúng tôi, lại thêm những lời răn dạy của tổ tiên, chúng tôi đương nhiên chỉ có thể lựa chọn đi theo anh.”

Cả hai chị em lúc nói những lời này thì đều tỏ thái độ hết sức nghiêm túc, như thể những gì đã ghi lòng tạc dạ thì bọn họ bắt buộc phải làm theo.

Diệp Thiên không còn gì để nói.

Đêm hôm khuya khoắt thế này mà đột nhiên hai chị em song sinh chạy tới phòng tìm anh và còn nói những lời hết sức kỳ lạ. Nếu như có ai đó bên ngoài hoặc bị ai đó phát hiện bọn họ đến đây thì chắc chắn sẽ hiểu nhầm.

“Các cô biết tôi là người tốt hay xấu không mà đi theo?” Diệp Thiên hỏi lại.

Hai chị em tỏ rõ vẻ không mấy quan tâm: “Anh cứu chúng tôi thì mạng của chúng tôi chính là của anh. Anh là người tốt hay người xấu không liên quan gì đến chúng tôi. Anh là người tốt thì chúng tôi học theo anh, anh là người xấu thì chúng tôi làm việc xấu cùng với anh.”

“…….”

Diệp Thiên nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Những người bên cạnh anh không phải là ít, anh không cần thêm người nữa. Chỉ cần nói mình Đông Phương Tĩnh thôi, sau khi giúp cô giải quyết mối thù với nhà họ Đông Phương thì ai đi đường nấy.

Bạch Tử U và Chu Hoàng là những người có tình nghĩa đặc biệt với Diệp Thiên sau thời gian cùng làm việc đồng hành lâu dài chứ không phải gặp nhau giữa đường. Nếu bọn họ đi theo anh thì anh sẽ gật đầu đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com

Nhưng Diệp Thiên không phải chỗ thu nạp người chứ đừng nói là hai chị em này, anh không hiểu gì về bọn họ cả.

Nói thẳng ra thì anh không tin bọn họ, nên lần này anh đã từ chối thẳng: “Đi theo tôi thì không cần. Tổ tiên dạy bảo là người trong dòng tộc của các cô chứ không phải người của nhà tôi, không có lý gì để trói buộc tôi cả.”

“Cái này…” Cả hai cô gái nhìn nhau tỏ rõ vẻ thất vọng.

Bọn họ định lên tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể im bặt, như thể có điều gì khó nói.

Mặc dù Diệp Thiên trông thấy nhưng anh không quan tâm vì anh đã dồn sự chú ý lên người khác.

Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa. Hai chị em song sinh chợt ngây người. Bọn họ cho rằng Diệp Thiên đã hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị thu nhận mình.

Nhưng ngay giây phút sau đó, Diệp Thiên liền giơ tay ra kéo vai bọn rồi lôi bọn họ về phía sau và lạnh lùng hét lên: “Trốn ngay, đừng ra ngoài.”

Hai chị em như thể cũng cảm nhận được gì đó, sắc mặt kinh ngạc hẳn. Một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào.

Sau đó chỉ nghe thấy ‘khậc’ một tiếng, cửa căn phòng đột nhiên nứt lìa thành bốn, năm phần.

Ngay sau đó một bóng người tướng mạo quái dị, mặt mày toàn sẹo xuất hiện ở cửa, tóc tai rối bời, thân hình béo mập, khi nói chuyện để lộ ra hàm răng khấp khểnh không đều.

Trông người này lôi thôi hết sức, như thể vừa đi ra từ nơi nào hoang dã lắm. Trên người còn rõ mùi bùn đất.

“Võ sĩ tầng thứ chín.” Du Thanh và Du Yên cảm nhận được luồng khí tức trên người người này, đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt cả lại.

Luồng khí tức bên trong cơ thể người này cũng theo đó mà tản ra ngoài. Đây là sự áp chế về thực lực.

Chủ yếu là vì người này căn bản không muốn áp chế, không muốn ẩn giấu thực lực của mình mà bộc phát hết ra ngoài. Giống như một con mãnh thú đói khát, cũng giống như dòng sông mùa hạ, thuỷ triều cuồn cuộn.

Thật sự quá đáng sợ.

Chỉ dựa vào khí tức trên người mình mà đã có thể khiến cho cánh cửa phòng nứt rời thành bốn năm mảng.

“Hừ hừ….giết… người…..”

Bóng người với tướng mạo kỳ dị, không rõ nam hay nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, sau đó phát ra âm thanh khó mà phân biệt.

Khi người này dứt lời, bóng hình kỳ dị liền xông về phía Diệp Thiên.




………

Trên một toà nhà mười tầng, đứng trên tầng thượng, phóng tầm mắt xuống dưới là có thể trông thấy toàn cảnh ngọn núi thứ hai.

Ngũ Phong Sơn của Bắc Thiên Các.

Đỉnh núi đầu tiên nguy hiểm nhất, đỉnh núi thứ hai rộng lớn nhất, đỉnh núi thứ ba bị mây và sương mù bao phủ, đỉnh núi thứ tư có dòng sông chảy cuộn vào trong, đỉnh núi thứ năm chính là đỉnh chính của Bắc Thiên Các, có khí thế nhất.

Lúc này trên đỉnh toà nhà cao mười tầng ở ngọn núi thứ hai có hai người đang đứng đây.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía căn phòng mà Diệp Thiên ở.

“Bách Mi, cô nói quái vật rừng sâu này có thể gây rắc rối với tên tiểu tử đó không?” Một người đàn ông mặt đầy sẹo chậm rãi lên tiếng.

Đó chính là Bạch Ngục. Còn người bên cạnh hắn chính là Bách Mi.

Ánh mắt Bách Mi cũng nhìn về phía mà Diệp Thiên đang ở, sau đó cô ta lên tiếng: “Người có thể trấn áp cả đám địch ở tiệc mừng thọ của ông cố Chu thì anh nghĩ dựa vào một quái vật rừng sâu với thực lực tầng thứ chín có thể gây thương tổn gì cho anh ta sao?”

“Vả lại bên cạnh Diệp Thiên không thiếu cao thủ.”

Chương 773: Quái vật

“Hừ, xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ về quái vật rừng sâu rồi.” Bạch Ngục hé miệng, để lộ ra hàng răng trắng bóc đến đáng sợ.

“Những quái vật rừng sâu này từng được các nhà nghiên cứu võ thuật lấy làm vật thử nghiệm, sau khi thất bại thì biến thành bộ dạng này.”

“Mặc dù mất đi suy nghĩ giống như một con người nhưng thực lực của chúng vẫn còn được giữ lại.”

“Điều quan trọng hơn cả là bọn chúng dễ liều mạng hơn con người.”



“Thật không ngờ Bắc Thiên Các lại có thể nuôi một đám phế vật bỏ đi này trên đỉnh núi thứ ba. Quái vật đưa tới đỉnh núi thứ hai lần này chưa phải là mạnh nhất, chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Bách Mi nghe xong thì không nói gì. Cô ta cũng có đôi chút hiểu biết với quái vật rừng sâu. Nói thẳng ra thì đó là một loài bị nghiên cứu thất bại rồi bỏ đi, trên người chúng bị tiêm chích thuốc để trở thành võ sĩ.

Hoặc có thể nói, đó là vật thất bại trong kế hoạch ‘tạo người thành võ sĩ’ năm xưa. Bọn chúng có thực lực nhưng lại không có tư duy như con người.

Hoàn toàn là một đám động vật hoang dã.



Do vậy mới có tên ‘quái vật rừng sâu’.

Ban đầu, sau khi kế hoạch thất bại thì phần lớn những vật thất bại này đều bị tiêu huỷ, không để lại tàn tích. Nhưng lại có những nơi như Bắc Thiên Các, lén lút nuôi một đám quái vật rừng sâu, do vậy mà chúng đã được thuần hoá từ đầu.

Đám quái vật rừng sâu này giống với động vật hoang dã. Sau khi được thuần hoá thì chúng sẽ nghe theo lệnh, người ta sai gì làm ấy.

Một lúc sau, Bách Mi mới lắc đầu nói: “Vật thất bại cuối cùng cũng chỉ là vật thất bại mà thôi. Cho dù chúng có liều mạng thì cũng không thể là đối thủ của người bình thường.”

“Vả lại sau việc này, vẫn nên giữ khoảng cách xa với Bắc Dương Bắc Thiên Các một chút. Tôi luôn thấy người này có gì đó không ổn.”

Nghe Bách Mi nói vậy, Bạch Ngục cũng điềm tĩnh trả lời: “Bắc Dương là một nhân vật cao ngạo, chỉ cần lợi dụng tốt một chút thì kể cả ông ta có mạnh thế nào, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi. Bắc Cương tương lai chính là thiên hạ của Bạch Cốt Hội chúng ta.”

Nói tới cuối cùng, Bạch Ngục bật cười.

Chỗ bọn họ cách nơi ở khá xa, lại thêm bọn họ đứng ở tầng thứ mười nên có nói gì, người ngoài đều không thể nghe thấy.

Nhưng đương lúc Bạch Ngục đang cười thì ở phía xa đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến hắn phải ngừng bặt lại.

Chỉ thấy tên ‘quái vật rừng sâu’ vừa xông vào bên trong nơi ở của Diệp Thiên đã bị Diệp Thiên dùng một tay chặn lại, sau đó từ từ đi ra ngoài.

Mây mù giăng lối.

Ngoại trừ ban đầu khi mới xông vào, nó có thể có khí thế của một võ sĩ ra thì sau đó lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, cứ thế bị ngăn lại.

Trông không khác gì một con chó điên đang xông vào căn phòng ở của con người và bị con người dùng một tay bóp chặn, kiểm soát.

Tới bên ngoài cửa.

Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bách Mi và Bạch Ngục, tay anh giơ ra làm tư thế chào.

Sau đó Diệp Thiên nhấc xác con quái vật trong tay lên rồi vứt nó như vứt một con chó xuống đất.

Sau khi làm xong mọi thứ, anh quay người đi vào phòng, như thể vừa rồi anh chỉ quẳng một đống rác.

Trên tầng thứ mười, khoé mắt Bạch Ngục giật lên liên hồi, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, giống như thể hắn vừa ăn phải một con ruồi chết vậy.

Một lúc sau, hắn phát ra một âm thanh lạnh lẽo: “Đã nói từ trước tên này rất kỳ dị rồi, không nên vội vàng thăm dò như vậy.”

“Bây giờ đánh rắn động cỏ rồi, sau này e rằng hắn sẽ đề phòng chúng ta hơn.”

Bạch Ngục rất tức giận. Mặc dù miệng hắn ta vẫn luôn chửi ‘quái vật rừng sâu’ nhưng thực tế thì hắn lại tỏ ra rất hận Diệp Thiên.

Đối phương còn trẻ như vậy mà đã có thực lực mạnh khiến hắn không thể nào phục nổi.

Bách Mi thu ánh mắt về, nói: “Được rồi, tôi buồn ngủi rồi, về nghỉ ngơi đã. Việc sau này thì sau này làm, ngày mai chúng ta còn phải phụ trách kế hoạch ở mê cung, đừng để xảy ra sai sót.”

Nói rồi Bách Mi ngáp một cái rồi quay người đi xuống tầng.

Bạch Ngục nhìn thân hình gợi cảm của Bách Mi, trong lòng chợt rạo rực, đặc biệt là dáng người uyển chuyển khi Bách Mi di chuyển thật khiến người ta say mê.

Bạch Ngục thật sự muốn lao lên ‘xử’ Bách Mi luôn cho rồi nhưng hai người đều là Phán Quan của Bạch Cốt Hội, thực lực không chênh lệch quá nhiều nên hắn không chắc chắn gì khi ra tay với Bách Mi cả, do vậy hắn chỉ có thể kìm nén trong lòng.

“Hừ, đợi xử lý xong mọi chuyện, với công lao của tôi thì tôi sẽ dành lấy cô. Tôi tin lãnh đạo cấp trên sẽ đồng ý thôi.”

Bạch Ngục cười bí hiểm.

…..

Ở bên trong căn phòng khác.

Hai sư đồ Tô Vân Hải và Chu Phong đang dùng bữa.

“Sư phụ, mấy chục người đó là sao vậy? Cho dù chưa chết thì cũng không nên quỳ xuống với tên họ Diệp đó chứ?”

Chu Phong tỏ vẻ khó hiểu. Đến cả ăn mà hắn còn không có hứng, trong lòng hắn thực sự căm hận Diệp Thiên.

Không chỉ người đẹp vây xung quanh Diệp Thiên mà đến cả cả việc đổ oan cho Diệp Thiên mà cũng bị ảnh hưởng, thực sự quá đáng ghét.

Hắn và sư phụ hắn là người bày ra kế hoạch bên trong ngọn núi thứ nhất, chính là kế hoạch giết người bằng mìn.

Chỉ cần thành công thì sau này khi tụ họp ở đỉnh chính, thế lực liên kết của đám người bọn họ mạnh nhất, tới lúc đó tài nguyên chia ở Bắc Cương có lẽ sẽ không ai dám phản bác và đối đầu lại với bọn họ.

Nhưng điều không ngờ đến rằng rõ ràng mọi việc đang yên lành thì cuối cùng đột nhiên có bao nhiêu người sống sót và đối tượng bị đổ oan lại trở thành ân nhân của không ít người.

Điều này khiến bọ họ không thể nào ngờ nổi.




Điều đáng tiếc hơn cả là không những đổ oan không thành công mà ngược lại những thế lực hoặc gia tộc khác sẽ có tâm lý đề phòng. Đây là việc mất nhiều hơn được.

Tô Vân Hải uống một ngụm rượu rồi lãnh đạm nói: “Ta đã cho người hỏi kỹ rồi. Diệp Thiên ở trong ngọn núi thứ nhất từng cứu những người này, chỉ là hành động đáp lại của bọn họ khiến ta khó ngờ.”

“Khó ngờ?”

Tô Vân Hải chậm rãi lên tiếng: “Theo như những người được cứu nói thì khi đó Diệp Thiên dùng một đoạn dây sắt cho những người khác bám vào, lúc đó có không ít người bám vào dây sắt và được cứu đưa lên trên.”

“Môi trường bên trong ngọn núi thứ nhất thế nào con cũng đã thấy rồi, các bậc thang vòng cung dài như vậy, vả lại độ cao cũng chót vót.”

“Một người dùng cánh tay, trong tay còn có cả đoạn dây sắt và trên dây sắt còn có không ít người nắm vào và cứ thế đi lên cao.”

Tô Vân Hải nói khiến Chu Phong nghe cũng ngây người.

Vì trong đầu hắn đã vẽ nên một cảnh tượng, chỉ là nghĩ thế nào hắn cũng thấy cảnh tượng đó không thể nào là thật.

“Võ sĩ tầng thứ mười mặc dù sức mạnh nghịch thiên nhưng cũng có giới hạn.”

“Ta…. ta không làm được…”

Chương 774: Có tham gia vào không?
Tô Vân Hải trả lời thẳng thắn, ông ta cũng không cam lòng.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi, giống như tự nhủ, nhưng lại cũng giống như đang nói chuyện với ai đó: “Cũng không biết lựa chọn tới tham gia cuộc so tài ở Bắc Thiên Các lần này và hợp tác với Bắc Thiên Các rốt cục có phải là một chuyện đáng tin hay không?”
“Trước đây ta rất tự tin nhưng hiện giờ không biết vì sao ta lại rất nghi ngờ và đắn đo về tương lai.” Câu cuối cùng, Tô Vân Hải tự hỏi mình.
Chu Phong liền lên tiếng: “Sư phụ, con thấy có thể là những người được cứu kia quá kích động, trong lòng đã coi Diệp Thiên như thần thánh cho nên mới nói khoa trương như vậy.”
“Hắn cùng lắm là cùng thực lực với sư phụ thôi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, lại ở Bắc Thiên Các, chúng ta và mấy thế lực khác hợp sức lại đã có thêm vài võ sĩ tầng thứ mười rồi.”
“Hắn không thể làm gì được đâu.” Chu Phong tự mãn lên tiếng và khuôn mặt hắn rõ cái vẻ mong chờ.
Hắn vô thức nói: “Sư phụ, nếu như cuối cùng khi phân chia tài nguyên, con có thể lấy mấy người không?”
“Ừ.” Lúc này Tô Vân Hải mới định thần trở lại. Nghe đồ đệ nói thế, ông ta vô thức nhìn đối phương.
Sau đó lại nghe Chu Phong lên tiếng: “Mấy cô em xinh đẹp bên cạnh tên họ Diệp đó thì để lại, con gái dễ dạy dỗ. Con tự tin có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện làm người con gái của mình, vả lại cho dù không thành công thì cũng phải để lại mầm mống sinh sôi cho bọn họ.”
“Thực lực bọn họ rất mạnh, thực lực của con cũng rất mạnh, đều là thiên tài. Nếu gen của con và của bọn họ hợp lại với nhau thì những đứa con sinh ra nhất định là vô cùng tài giỏi.”
Nói rồi, Chu Phong chỉ hận không thể tiến tới bước cuối cùng mà thôi.
Tô Vân Hải lắc đầu bất lực, sau đó ông ta cốc vào đầu Chu Phong, nghiêm túc nói: “Lần này hợp tác với Bắc Thiên Các và các thế lực khác, giống như đi trên sợi dây thép và không khác gì đang đánh cược. Kết cục không biết trước thế nào cho nên không được hành động trẻ con. Đợi thành công rồi thì nghĩ đến gái còn được.
Chu Phong liền đứng dậy cung kính gật đầu.
Mặc dù sư phụ hắn bình thường rất nuông chiều hắn nhưng khi sư phụ nghiêm túc thì thật sự không thể làm nhăng cuội được.
Nhất định phải nghiêm túc. Có điều trong lòng Chu Phong lại không hề quan tâm mà chỉ cho rằng sư phụ mình đang nghĩ quá nhiều. Nói về thực lực mà bọn họ hợp tác lần này cái đã.
Đầu tiên là Bắc Thiên Các, là chủ nhà, sân nhà ưu thế. Bắc Dương lại là võ sĩ tầng thứ mười nổi danh đã lâu, hiện giờ thực lực thâm sâu khó dò.
Sau đó chính là Bạch Cốt Hội trong truyền thuyết cũng như ‘người nhà họ Doanh’ đã bị diệt trừ, còn có nhà họ Diệp…
Những thế lực này không hề thua kém nhà họ Chu. Sau đó, nếu hợp tác lại thì sức mạnh lại khủng tới cỡ nào chứ?
Không cần nghĩ cũng biết. Cả Bắc Cương có thể bị dẹp bằng.
…….
Đêm khuya yên tĩnh.
Ở lối ra của ngọn núi đầu tiên, lúc này yên ắng vô cùng, nhưng lại có bóng người đang đứng ở lối ra, hình như vừa rồi đi từ dưới lên.
Người này mặc bộ đồ luyện công đơn giản. Dưới ánh trăng mờ có thể nhận ra đây là một thanh niên nho nhã.
“Ra đi.”
Người thanh niên hướng ánh mắt về phía nơi âm u, khoé miệng cười nhạt.
Cộp cộp cộp…
Giây phút sau đó, một loạt những tiếng bước chân vang lên. Sau đó, một bóng hình người bước từ trong bóng tối ra.
Người này chính là Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Hai tay ông ta chắp ra sau, ông ta lãnh đạm lên tiếng: “Thiên Khải, xem ra thực lực của cậu tiến bộ rồi? Đã phát hiện được có người đến rồi.”
Người thanh niên kia chính là Thiên Khải. Chỉ thấy hắn lấy tay gõ gõ vào bức tường bên cạnh phát ra những tiếng vang ‘cộc cộc’.
Sau đó hắn mới cười đáp: “Tôi không biết có người đến, mà là đoán chắc chắn sẽ có người tới thu dọn tàn cục, che đậy thứ gì đó.”
“Ồ?” Bắc Dương bật cười: “Cậu phát hiện ra con đường rồi sao?”
Thiên Khải gật đầu rồi nói tuỳ ý: “Thực ra tôi đến Bắc Thiên Các của các ông từ lâu rồi, sau đó cũng phát hiện ra Doanh Quân và Diệp Huy đến đỉnh núi thứ nhất từ trước, vả lại sau khi vào trong, bọn họ lập tức tìm ra được cánh cửa bí hiểm và đi vào đó.”
“Cánh cửa bí hiểm này có thể đi thông lên trên.”
“Và cửa bí hiểm này có lẽ là ông nói với bọn họ?”
Thiên Khải dứt lời.
Bộp, bộp, bộp…
Bắc Dương vỗ tay rồi nói với nụ cười tán thưởng: “Tôi cho rằng không có một ai phát hiện ra, xem ra là tôi sơ suất rồi.”
“Không phải là ông sơ suất mà chỉ là con người tôi khá tỉ mỉ, thích quan sát mà thôi.” Thiên Khải đáp lời: “Đừng quên thân phận của tôi. Tôi là sát thủ chữ Thiên, về phương diện này thì tôi nắm khá rõ.”
“Cậu không sợ tôi giết người diệt khẩu sao?”
Thiên Khải nhùn vai, đáp: “Đều là võ sĩ tầng thứ mười cả, đừng nói chuyện buồn cười thế chứ?”
Bắc Dương lập tức lắc đầu cười nói: “Vậy bây giờ cậu có tham gia vào không?”
Thiên Khải lắc đầu: “Tôi chỉ là sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, còn đại diện của cả Võ Minh. Việc của các ông tôi không tham gia.”
Nói rồi, hắn chỉ để lại Bắc Dương đứng đó một mình.
Thiên Khải rời đi hồi lâu, khuôn mặt Bắc Dương mới tối sầm lại. Ông ta thầm nhủ: “Võ Minh… sớm muộn tôi cũng diệt các người.”
…….
Đêm không yên tĩnh.
Trong đêm nay, mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, rất ít người có thể vào giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, cánh cửa phòng mở ra, Diệp Thiên đi ra ngoài, đằng sau còn có hai người.


Một người là Du Thanh, một người là Du Yên, đó là hai chị em sinh đôi.
Hai người bọn họ lấy cớ sợ ra ngoài lại gặp phải kẻ nào trông dị hợm nên không dám ra.
Diệp Thiên chẳng còn cách nào khác, chỉ đành để hai người ở lại. Cả hai cô gái rất nghe lời, cả đêm chỉ ngồi trên ghế giống như thể đầy tớ canh cửa vậy.
Vừa ra ngoài, liền gặp đúng mấy người phía Bạch Tử U mới súc miệng xong. Cả mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ vô cùng, nhưng không ai nói lời nào về vấn đề này.
“Cậu Diệp, thử thách ở ải thứ ba đã bắt đầu rồi.”
Ông cố Chu đi từ bên ngoài tới rồi lập tức lên tiếng.
“Ồ” Diệp Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ông cố Chu lắc đầu: “Chỉ có chỗ chúng ta có chút động tĩnh, những chỗ khác không thấy nghe nói gì.
Ông cố Chu dứt lời, mấy người phía Bạch Tử U đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tỏ vẻ kinh ngạc hơn.
Diệp Thiên dở khóc dở cười lắc đầu. Tối qua quái vật kia xuất hiện, anh đã tiện tay giải quyết luôn, sau đó vứt xác nó ở ngoài để cho nhiều người trông thấy.
Thế nhưng rõ ràng có ai đó đã cố ý sai con quái vật đó tới ra tay với anh, sau đó thì vội vàng huỷ xác nó đi.
Dù vậy cũng chẳng sao cả. Đã vào đây rồi thì đương đầu thôi.
“Cậu Diệp.”
Lúc này, ở bên ngoài có một người đi tới. Người này không phải ai khác mà chính là La Hằng.
Lần này ông ta dẫn thành viên của Bắc Cương Minh tới. Mọi người thấy Diệp Thiên thì tỏ vẻ cung kính và đứng rất ngay ngắn theo hàng lối.
Chỉ có gã thanh niên với thực lực tầng thứ tám, sau khi nhìn thấy hai chị em song sinh kia bên cạnh Diệp Thiên thì cau mày nhưng sau đó thì không nói lời nào.
Chương 775: Mê cung

“Ải thứ ba đã bắt đầu rồi.”

La Hằng vừa đi vào, cũng nói giống như những gì mà ông cố Chu vừa nói, sau đó ông ta bổ sung thêm: “Ải thứ ba này là một mê cung vô cùng lớn, cũng là nơi trứ danh nhất của Bắc Thiên Các, tên gọi là ‘mê cung Thiên Ngoại.’

“Cái này tôi biết.”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Mê cung này được làm bằng thiên thạch tàn dư, vô cùng kiên cố. Nghe nói đến cả võ sĩ tầng thứ mười ra tay cũng không thể khiến nó bị lưu lại tàn tích. Về điểm này thì tôi lại thấy rất hứng thú không biết bọn họ dùng cách gì để có thể mài thiên thạch được.”



La Hằng lặng người một lát rồi cười khổ: “Cái này thì tôi biết. Nghe nói ban đầu khi Bắc Thiên Các xây dựng nơi này đã có mê cung Thiên Ngoại rồi, rất có khả năng đây là nơi mà võ sĩ thời xưa để lại.”

Trong nhận thức của tất cả các võ sĩ thì các võ sĩ thời xưa mạnh hơn bây giờ rất nhiều, vả lại thời cổ xưa môi trường cũng tốt.

“Vậy tới đó xem xem.”

Diệp Thiên đi trước rồi nói thêm: “Từ bây giờ trở đi, cố gắng đi cùng nhau. Đương nhiên, nếu như ai có tự tin với bản thân mình thì cũng có thể đi riêng lẻ.”



Diệp Thiên dứt lời, cả đám người phía Bắc Cương Minh nhìn nhau, không hiểu ý anh là gì.

La Hằng đương nhiên biết nguyên nhân câu nói này của Diệp Thiên nên ông ta vội bổ sung: “Mọi người đều đi cùng nhau, không được tách đội.”

“Vâng.”

Nghe Minh Chủ nói vậy, tất cả thành viên của Bắc Cương Minh lập tức gật đầu.

Nếu là người khác thì bọn họ có thể không nghe, nhưng lời của Minh Chủ Bắc Cương Minh thì bọn họ sẽ nghe theo, đặc biệt là câu nói thể hiện sự nghiêm túc hiếm có này của Minh Chủ.

Sau đó, mọi người cùng di chuyển. Du Thanh và Du Yên gần như là bám sát Diệp Thiên.

La Hằng có vẻ như biết trước điều gì đó, sau khi nhận ra thì ông ta không thể hiện thái độ gì đặc biệt nữa mà tỏ vẻ thản nhiên như thường.

Chẳng mấy chốc đã tới ải thứ ba. Khi còn chưa tới gần, đã có thể trông thấy có không ít người tụ tập lại với nhau, phía trước là con đường đi một chiều.

Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các đang đứng ở một bên và nói gì đó.

Thấy nhóm người phía Diệp Thiên đi tới thì ông ta đột nhiên ngừng lại, như thể đợi bọn họ tới rồi mới tiếp tục nói.

Quả nhiên, đi tới phía trước rồi thì Bắc Dương mới tiếp tục lên tiếng: “Hiện giờ mọi người về cơ bản đã tập hợp đầy đủ rồi chứ?”

“Vậy tôi nói vào trọng tâm.”

“Nơi này chính là tinh hoa của Bắc Thiên Các, ban đầu khi Bắc Thiên Các được thành lập ‘mê cung Thiên Ngoại’ đã có từ trước. Hiện giờ trải qua bao nhiêu năm trời, về cơ bản vẫn không hè có dấu vết của thời gian. Năm xưa trông thế nào thì giờ cũng như vậy.”

“Thế nhưng các vị đừng cho rằng đây là một mê cung bình thường. ‘Mê cung Thiên Ngoại’ địa chất thiên thạch, nổi tiếng khắp thế giới. Đương nhiên nó sẽ có sự ưu việt riêng của mình.”

“Kỷ lục nhanh nhất vượt qua ‘mê cung Thiên Ngoại’ là một ngày. Hy vọng các vị có thể ra khỏi đó trong khoảng thời gian ngắn nhất.”

“Đúng rồi, có thể các vị sẽ ở trong mê cung này khá lâu nên Bắc Thiên Các chúng tôi đã chuẩn bị thực phẩm trữ được lâu. Các vị có thể mang đi ăn trong vòng một tuần.”

“Nếu quá một tuần mà không thể ra thì chúng tôi mặc nhận là các vị đã gặp chuyện không lành.”

Ông ta dứt lời, đã có người khiêng thực phẩm tới. Trong đó đồ khô là nhiều nhất vì đều là những đồ có thể trữ lâu.

Đương nhiên, mọi người ở đây đều là võ sĩ, thực lực đã đạt tới tầng thứ sáu rồi thì có thể làm được việc một tuần không cần ăn một hạt gạo, không cần uống một giọt nước cho nên không ít người không đem theo lương thực mà cứ thế đi vào trong.

“Cậu Diệp, chúng ta có cần lấy lương thực không?” Ông cố Chu hỏi.

Sau đó ông cố Chu nói thêm: “Tôi nghe nói nếu ở nơi này quá một tuần không ra thì cơ bản sẽ bị giam trong đó. Nếu như không có thức ăn và đồ uống thì cả đời đừng mong ra ngoài.”

La Hằng cũng gật đầu: “Mặc dù chúng ta đi cùng nhau, về cơ bản không thể bị giam giữ lại đây được, nhưng để đề phòng bất trắc, có người cố ý tạo chướng ngại vật và kéo dài thời gian của chúng ta.”

Nghe La Hằng nói vậy, không ít người tỏ vẻ tán đồng. Bọn họ thật sự không muốn gặp phải cảnh tượng kinh hoàng lần thứ hai.

Cho nên những thành viên của Bắc Cương Minh chủ động tới lấy đồ ăn và thức uống.

Đương nhiên, mấy người đạt cảnh giới tầng thứ mười không lấy và cũng không cần lấy. Nếu như đến bọn họ mà cũng không ra khỏi được mê cung thì cho dù có lấy thêm đồ ăn thức uống, cũng chỉ là mất công mà thôi.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới gần cửa vào.

Sau khi tới gần, có thể nhìn thấy hình dạng phần ngang của mê cung giống như một hội trường lớn, chiếm cả con đường. Cứ cách mười mấy mét lại có một lối vào. Nghe nói có tất cả hai mươi lối vào.

Cũng có thể nói chỉ cần tính chiều rộng thì chí ít cũng tới hai trăm mét, còn chiều dài thì không cần phải bàn nữa, nó bằng cả một nửa phần còn lại của ngọn núi thứ hai.

“Chúng ta vào trong thôi.” Mọi người lựa chọn một đường vào trong số đó.

Cảnh tượng hiện lên đầu tiên chính là con đường sâu thăm thẳm, bên trong đó, ánh huỳnh quang chiếu rọi, cũng không biết ánh sáng đó từ đâu ra, nói tóm lại là có ánh sáng và rất kỳ lạ.

Sau khi đi vào trong, ngẩng đầu lên nhìn, phần phía trên cao chừng bốn đến năm mét và cũng là phần đỉnh, độ cao xấp xỉ với độ cao của một căn nhà bình thường.

“Đúng là tỉ mỉ tinh tế.”

“Thần kỳ thật.”

“Rốt cục là người xưa bền bỉ cỡ nào mà có thể tạo nên một mê cung thần kỳ thế này?”

“Chẳng trách mà ở bên ngoài, phần đất nổi tiếng nhất của Bắc Thiên Các chính là đây. Bây giờ được tận mắt chứng kiến, thật khiến người ta ngỡ ngàng.”




Từng giọng nói tỏ vẻ kinh ngạc vang lên. Những người đi vào không chỉ có mình nhóm người Diệp Thiên mà còn có những người khác. Ai nấy đều ngỡ ngàng.

Nhưng đây cũng là điều bình thường. Chỉ cần người tới đây hoặc trải qua thử thách ở mê cung thì không ai là không kinh ngạc.

Đến cả mấy người phía Bạch Tử U cũng ngỡ ngàng và bị thu hút.

“Đá ở đây rất khác với đá thường.”

Bạch Tử U đưa tay lên khẽ chạm vào vách tường bên cạnh rồi tự nhủ: “Sờ vào thấy ấm, vả lại còn phát ra ánh sáng.”

“Nghe nói đá ở đây vô cùng kiên cố, có cần thử không?”

Cô vừa dứt lời, phía trước đột nhiên có tiếng nói vang lên, sau đó là những tiếng kinh ngạc không thôi: “Quả nhiên chắc chắn, trên bề mặt cũng không hề có nổi dấu vết của đạn.”

Đã có người thử rồi và kết quả không cần nghĩ cũng biết.

“Tôi cũng thử xem.” La Hằng hứng thú hơn hẳn.

Là võ sĩ tầng thứ mười, ông ta rất tự tin với thực lực của mình.

Nói rồi, ông ta bước tới cạnh bức tường rồi giơ tay lên. Ông ta tập trung sức sau đó hét lớn, lòng bàn tay vung ra. Chỉ nghe ‘bộp’ một iếng, đòn đánh của ông ta trúng bức tường, một luồng gió mạnh nổi lên thổi rách cả quần áo người. Có thể thấy uy lực mạnh tới cỡ nào.

Thế nhưng bức tường trước mặt lại vẫn trơn tru nhẵn nhụi. Đừng nói là nứt lìa mà đến vết lõm cũng không hề có.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom