• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Làm bác sĩ trong truyện tổng tài bá đạo (1 Viewer)

  • Phần 2

3.

Trời vừa sáng, Hứa Liên Liên đã bị Lục Ngạo Thiên xách đi làm xét nghiệm.

Dựa theo hướng đi của cốt truyện, lần này ở trong bệnh viện cô ấy sẽ nghe được tin vỉa hè, Lục Ngạo Thiên sắp kết hôn với thiên kim của tập đoàn Tống thị.

Hứa Liên Liên lúc ấy đau lòng gần chết, lén chuồn ra khỏi bệnh viện dông thẳng một mạch.

Lục Ngạo Thiên vừa sốt ruột vừa tức giận, thề lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm cho được cô ấy.

Khi nam nữ chính đang diễn cảnh em trốn anh tìm, em chạy đằng trời cũng không thoát thì tôi đang chở một xe đầy bình sứ hàng nhái đi về phía biệt thự.

"Bác sĩ Trần đang làm gì vậy?"

Cô giúp việc trong biệt thự đột nhiên gọi tôi, tôi sững người, còn chưa biết chế ra lý do gì đây, thì đột nhiên có một thanh âm lạnh nhạt vang lên.

Đó là tên quản gia nọ, hắn bình tĩnh giải thích: "Bác sĩ Trần rất chú trọng đến sức khỏe, chỗ chúng ta không có tạ tay nên cô ấy đành phải cầm bình hoa tập đỡ."

Tôi: "..."

Người giúp việc vội vàng xin lỗi: "Tôi sơ suất rồi, vậy để tôi dặn người chuẩn bị cho bác sĩ Trần."

Cô ấy đi rồi, quản gia mới nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Tôi biết cô cũng xuyên sách, cô muốn đổi đồ cổ trong biệt thự đem đi bán sao? Đừng giả ngu, Lục Ngạo Thiên tuy ngu nhưng biệt thự này thường xuyên có người đến, chỉ cần có chút kiến thức đều có thể phát hiện hàng nhái."

Tôi nở một nụ cười bí ẩn nhìn hắn, tiếp tục bưng đồ cổ giả của tôi.

Sau đó thay hết đồ thật thành đồ giả không chừa cái nào.

Hai giờ sau, Lục Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng quay về biệt thự.

Hắn đi quanh phòng khách vừa giận vừa cười, bất lực phẫn nộ: "Nữ nhân đáng chết này! Em dám chạy! Thế mà em dám bỏ chạy!"

Tôi ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ: "Lục tổng bớt giận, không cần lo cho Hứa tiểu thư, nói không chừng giờ cô ấy đã rời khỏi thành phố A, tự do như chim trời rồi."

Bị tôi khích, Lục Ngạo Thiên càng giận dữ.

Hắn đột nhiên đạp một phát vào sô pha.

"Em ấy còn mang đứa con của tôi trong bụng! Có thể chạy đi đâu chứ! Tôi nhất định phải đưa em ấy về!"

Tôi hét lên kinh hãi: "Lục tổng cẩn thận một chút, đừng đụng vào mấy bình hoa này, Hứa tiểu thư thích mấy chiếc bình này nhất, vỡ rồi thì tiếc lắm."

Nghe vậy, Lục Ngạo Thiên trực tiếp cầm lấy một bình hoa đập mạnh xuống, bình hoa vang lên tiếng vỡ nát.

Hắn muốn rách cả mí mắt, bắt đầu cười to: "Sao em ấy dám! Sao dám rời xa tôi chứ!"

Miệng nói một chữ, hắn lại đập một cái bình hoa.

Chưa tới nửa tiếng, phòng khách đã biến thành một đống lộn xộn.

Lục Ngạo Thiên vừa nhấc chân đi lên lầu vừa nói: "Tôi không muốn thấy những đồ vật có liên quan đến nữ nhân kia ở đây nữa, Tống Ngôn, dọn hết những thứ vớ vẩn này đi."

Tôi đứng trước cửa, dùng hết sức cấu vào thịt mình để không bật cười.

Giàu rồi, giàu rồi.

Còn quản gia Tống ngôn nhìn lướt qua đống mảnh vỡ của đồ giả, chậm rãi thốt ra hai chữ:

"Trâu bò."

4.

Đồ giả đều đã bị chính tay Lục Ngạo Thiên đập nát, không thể kiểm chứng, còn hàng thật đều thành của tôi hết.

Mau chở ra ngoài bán lấy tiền thôi.

Trong lòng kích động quá đỗi, tay tôi run run, cầm chìa khóa muốn đi.

Lại bị Lục Ngạo Thiên đi xuống lầu tông trúng.

Hắn mở cặp mắt trong suốt ngu xuẩn ra đánh giá tôi, hỏi: "Bác sĩ Trần phải đi sao?"

Nói thừa, nữ chính chạy rồi, tôi ở lại đây đánh trống phất cờ cổ vũ cho anh chắc?

Cho nên tôi gật đầu.

Lục Ngạo Thiên: "Cũng được, cô về gói ghém đồ đạc, từ mai tới đây ở."

Tôi: "?"

Lục Ngạo Thiên trong mắt dấy lên lửa giận hừng hực: "Nhiều nhất một tuần, tôi nhất định sẽ đưa em ấy quay về, nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ biết trân trọng thân thể mình, cô ở đây tùy thời chờ lệnh."

Tôi còn có thể nói được gì nữa đây, anh vui là được.

Thế là tôi giả mù sa mưa: "Mong Hứa tiểu thư bình an vô sự."

Tôi quay người đi, hắn bèn gọi tôi lại: "Sao bác sĩ Trần lại run tay?"

Tiêu rồi, vừa nghĩ tới việc bị phát hiện thì không thể khống chế được nữa.

Nhưng Lục Ngạo Thiên đã giúp tôi: "Chắc hai ngày này cô vất vả rồi, Tống Ngôn, anh lái xe đưa bác sĩ Trần về."

Tôi và Tống Ngôn liếc mắt nhìn nhau, mỗi người có ý đồ xấu riêng.

Lên xe, Tống Ngôn đảo mắt qua mớ đồ cổ chất sau xe, gương mặt lạnh như băng thay đổi hẳn, kích động nắm chặt tay tôi:

"Chị! Chị là chị ruột duy nhất của tôi!"

Tôi trợn mắt há mồm: "Anh trở mặt nhanh ghê ha."

Tống Ngôn mặt như đưa đám nói:

"Tôi là diễn viên, xuyên sách lại xuyên thành quản gia, mỗi ngày mở miệng ra đều là câu thoại - Thiếu gia lâu rồi chưa vui như vậy. Ôi trời đất quỷ thần ơi tôi thật sự chịu hết nổi con hàng bại não kia rồi, tôi mà có tiền thì quên đi!"

Không thể không nói, thân phận quản gia của Tống Ngôn rất tiện để moi tiền.

Thế là tôi với hắn vạch kế hoạch, chuẩn bị tranh thủ mấy ngày nay đánh dấu hết đồ có giá trị trong biệt thự, tìm cơ hội xử lý.

Nhưng tôi vạn vạn không ngờ tới.

Chưa đợi được cơ hội, lại đợi tới nữ phụ.

Đối tượng kết hôn của Lục Ngạo Thiên - thiên kim của tập đoàn Tô thị Tô Kiều.

Hôm ấy Lục Ngạo Thiên lại ra ngoài truy thê, tôi và Tống Ngôn nhân cơ hội đuổi người làm đi chỗ khác, như quạ sa ruộng bắp nhảy nhót tưng bừng tìm đồ quý trong biệt thự.

Tô Kiều mang giày cao gót, mặc đồ Chà Neo, xách túi Hơi Mệt.

Khí thế hùng hổ bước vào cửa lớn.

Lúc ấy tôi đang ngồi xổm cạnh bàn xem thử đá quý khảm trên chân bàn có phải đồ thật không.

Tô đại tiểu thư không nói không rằng xông tới tát tôi một phát nổ đom đóm.

5.

Bốp một tiếng, tôi theo tiếng vang té xuống đất.

Tô Kiều hừ lạnh: "Nghe bảo Lục Ngạo Thiên kim ốc tàng kiều, đưa mối tình đầu về nhà, chắc là cô đúng không, cô biết hắn có vợ chưa cưới chứ? Cô có biết xấu hổ không?"

Cẩu huyết, thật cẩu huyết.

Cô muốn đánh ghen thì tìm mối tình đầu ấy chứ, đánh tôi làm gì!

Tống Ngôn vội vàng che trước mặt tôi, nói: "Tô tiểu thư sao có thể một lời không hợp liền đánh người như vậy?"

Điêu dân hồ ngôn loạn ngữ, tôi có nói lời nào chưa? Lấy đâu ra lời mà kêu một lời không hợp?

Tôi nằm dưới đất giả chết không nhúc nhích.

Tống Ngôn thấy tôi hôn mê bất tỉnh thì cuống lên:

"Tiêu rồi tiêu rồi, chết người rồi."

Hắn ở cạnh tôi vò đầu bứt tai.

Tô Kiều cau mày nhìn hắn: "Tống quản gia, lần trước gặp anh, anh còn rất thận trọng cơ mà."

Tống Ngôn sửng sốt một thoáng, lại khôi phục gương mặt lạnh như nước đá: "Đây là bác sĩ riêng do thiếu gia mời, hiện tại cô ấy bị tiểu thư đánh ngất, hơi thở mong manh ngàn cân treo sợi tóc. Tôi là nười ngoài còn sốt ruột, Tô tiểu thư là thủ phạm, còn không có cả chút hổ thẹn cơ bản nhất luôn sao?"

Quả nhiên là diễn viên có khác. Một like cho anh Tống.

Tôi ti hí mắt ra nhìn, thấy trên mặt Tô Kiều quả nhiên lộ vẻ hoảng sợ.

Bắt cóc đạo đức rất thành công.

Tôi lặng lẽ kéo tay áo Tống Ngôn, thì thầm: "Gọi xe cấp cứu, tới bệnh viện rồi bảo tôi bị đập đầu, làm kiểm tra toàn thân cho tôi, vậy là có thể ăn chặn tiền khám của tôi."

Nói xong tôi tiếp tục giả chết.

Tống Ngôn cảm khái: "Chị húp không chừa miếng cặn nào luôn nhỉ."

Hắn hiểu ý tôi, lúc tới bệnh viện yêu cầu làm hết mọi loại xét nghiệm đắt tiền nhất.

Tất cả đều do Tô Kiều chi trả.

Sảng khoái.

Khám xong tôi nằm trong phòng bệnh VIP đánh một giấc đã đời, cảm thấy cũng đẫy giấc rồi mới mơ màng tỉnh lại.

Tô Kiều nhìn tôi đầy áy náy: "Xin lỗi cô nhiều, tại tôi nhận nhầm người."

Nói xong, cô ấy nhíu mày tỏ vẻ vô cùng băn khoăn.

"Nhưng mà kể cũng lạ, từ nhỏ tôi được dạy dỗ rất kỹ càng, có học thức có tầm mắt, theo lý mà nói thì dù có biết Lục Ngạo Thiên còn dây dưa với mối tình đầu đi nữa, tôi cũng sẽ có nhiều biện pháp phù hợp thân phận khác để giải quyết, sao liền kích động đi đánh người như thế chứ?"

Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, vì cô bị kịch bản ràng buộc!

Cô là nữ phụ nên phải bị nam chính ngược, vì nam chính mà đánh mất lí trí.

Đệch, tiểu thuyết này đứa nào viết mà mắc ói vậy không biết.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom