• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New KINH TÀI TUYỆT DIỄM SỞ QUÂN TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 15-16

Chương 15: Kim phong ngọc lộ*


*Trích trong câu ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng’ trong bài thơ ‘Thước kiều tiên’ của Tần Hán = ngụ ý cảnh tượng đẹp đẽ khi hai người yêu nhau vượt ngàn dặm để gặp gỡ


*Đùng đùng đùng!* Tiếng pháo trúc tưng bừng đột nhiên vang lên, xác pháo rải đỏ trên mặt đất phủ đầy bông tuyết trắng, vô số hài tử đầu đường cuối ngõ vui cười đùa giỡn với nhau, che lỗ tai hớn hở chờ nghe tiếng pháo vang thật lớn, chơi đến quên trời quên đất.


Ngày 25 tết Nguyên Tiêu chính là sinh thần 57 tuổi của Cao tông hoàng đế Đại Hạ – Triệu Chính Đức, trên dưới cả nước đều bao trùm bầu không khí hoan hỉ, quan phủ phân phát pháo đỏ miễn phí cho dân chúng hoàng thành, thành công gia tăng thanh thế ăn mừng trong kinh. Chủ nhân cung Thịnh Kim vô cùng thưởng thức cách làm này của phủ doãn kinh đô, ngay lập tức hạ chỉ khen ngợi Ngụy phủ Ngụy Thư Du.


Trong tiếng pháo đì đùng, phủ Gia Cát cũng gia tăng công tác chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng này. Những ngày này, bão tuyết tràn ngập hoàng thành, bông tuyết xốp mềm như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lả tả đầy trời, chúng lão nhân trong thành đều nói bão tuyết năm nay có chút kỳ quái, cùng thời gian năm ngoái chỉ mới xuất hiện sương giá mà thôi.


Sở Kiều mặc xiêm y mới may màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, khuôn mặt nhỏ trắng mịn như ngọc ẩn dưới lớp lông cáo, hai má phấn hồng, một đôi mắt tròn thật to. Bông tuyết bồng bềnh rơi xuống trên chóp mũi, nữ hài tử khẽ chun chun cái mũi nhỏ, lộ ra vẻ đáng yêu khác thường.


“Tinh Nhi, thiếu gia gọi ngươi.” Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi thở hổn hển chạy đến.


Sở Kiều chậm rãi xoay người lại, thấy Hoàn Nhi tóc mai tán loạn thì ung dung đi đến kiễng chân vuốt vuốt tóc nàng, bình tĩnh nói: “Nhìn ngươi xem, chạy chậm một chút không được sao? Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải đến như vậy?”


Hoàn Nhi năm nay đã mười sáu, nhưng chẳng biết tại sao mỗi khi đối mặt với cô bé vẫn chưa đầy tám tuổi trước mắt, nàng luôn cảm giác bản thân mới là trẻ con. Ngoan ngoãn khom người để cho Sở Kiều sửa sang đầu tóc lại cho mình, nàng vội vàng nói: “Tinh Nhi, mau đi đi, thiếu gia còn đang chờ.”


Sở Kiều thả tay xuống, gật đầu nói: “Đi thôi.”


Nàng nói xong liền đi về phía nội phòng, bước chân nhỏ vẫn bình thản, tuyệt không có chút gấp gáp nào. Hoàn Nhi cau mày nhìn một hồi lâu, ngay sau đó lắc đầu rồi vội vàng theo sau.


Tuy nhiên so với Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt mới tính là từ tốn chậm chạp. Khi nàng đẩy cửa nội phòng ra, chỉ thấy thấy Tứ thiếu gia Gia Cát gia đang ngồi trên ghế ấm áp khẽ cau mày chăm chú nhìn thế cục bàn cờ trước mắt, một bộ dạng rất dụng tâm.


Sở Kiều kiểm tra đồ cầm trên tay kỹ lưỡng rồi nhỏ giọng giao phó cho người hầu khác. Làm xong mọi chuyện, nàng rót một ly trà nhẹ nhàng đặt trên thư án bên cạnh Gia Cát Nguyệt, sau đó trực tiếp ngồi ở trước lư hương lẳng lặng chờ.


Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người hầu ngoài cửa đã dáo dác đã đi vào nhìn rất nhiều lần, cuối cùng Gia Cát Nguyệt mới đẩy bàn cờ ra đứng dậy, thị nữ vẫn chờ chực ở mộ bên lập tức tiến lên mang đôi giày da hươu vào cho hắn. Gia Cát Nguyệt một thân trường bào bằng gấm Thanh Hoa nguyệt sắc, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ, thiếu niên không quá mười ba tuổi nhưng lại vô cùng thành thục trầm ổn.


“Đi thôi.”


Gia Cát Nguyệt thấp giọng nói một tiếng rồi mang đám thuộc hạ đi ra cửa. Ở trước cửa lớn của phủ Gia Cát đã có một hàng tuấn mã chờ sẵn, bởi vì Gia Cát Nguyệt chậm chạp nên những thiếu gia khác trong phủ đã đi trước. Một gã hạ nhân khom lưng quỳ trên mặt đất, Gia Cát Nguyệt trầm tĩnh tiêu sái tiến lên, giẫm lên lưng nô tài, tung mình nhảy lên lưng ngựa.


Chuẩn bị xong xuôi, lúc sắp đi Gia Cát Nguyệt lại đột nhiên quay đầu nhìn phía đám thị nữ đứng đưa tiễn ở cửa, nói: “Tinh Nhi, có từng thấy qua hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu?”


Sở Kiều sửng sốt, vội vàng lắc đầu. Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói tiếp: “Lên đây, ta dẫn ngươi đi.”


Sở Kiều ngây người một hồi lâu mới hiểu được hai chữ ‘lên đây’ trong lời Gia Cát Nguyệt là chỉ cái gì, vội vàng nói: “Thiếu gia, vậy không hợp quy củ.”


Gia Cát Nguyệt nhướng mày, vừa định nói thì Sở Kiều đã lên tiếng trước: “Tinh Nhi có thể tự mình cưỡi ngựa.”


Gia Cát Nguyệt liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Sở Kiều từ trên xuống dưới, lộ rõ vẻ hoài nghi.


“Thiếu gia ban cho Tinh Nhi một con ngựa nhỏ, Tinh Nhi có thể cưỡi.”


Gia Cát Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, quay sang gật đầu với Chu Thành ở bên cạnh, chỉ chốc lát sau một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm được dắt ra, tuy nhỏ hơn ngựa thường nhưng vẫn còn cao hơn nhiều sao với Sở Kiều. Ánh mắt mọi người đều nhìn Sở Kiều, thấy nàng còn chưa cao đến lưng ngựa thì đều có chút hả hê.


Nữ hài tử đi quanh con ngựa nhỏ hai vòng, với tay lên cao mới có thể sờ đến lưng ngựa. Trong mắt Gia Cát Nguyệt xẹt qua một tia buồn cười, đang định kêu người đỡ nàng thì chợt thấy nữ hài tử đưa tay kéo cương ngựa, hơi dùng sức rồi tung mình bò lên lưng ngựa, động tác vô cùng lưu loát.


Đám người đứng xem nhất thời ồ lên ngạc nhiên, Gia Cát Nguyệt nhìn nhìn nữ hài tử toàn thân tuyết trắng như một quả cầu bông nhưng lại thẳng lưng ưỡn ngựa ngồi trên lưng ngựa, không khỏi khẽ cười một tiếng, quay đầu thúc ngựa đi.


Sở Kiều đương nhiên biết cưỡi ngựa, tuy có chút không dễ dàng với thân thể hiện giờ, nhưng cũng may con ngựa nhỏ này hết sức ngoan ngoãn, nhìn thấy những con ngựa khác rời đi, nó cũng rất biết điều tự giác đi theo.


Hoàng thành vốn không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, hơn nữa hôm nay là tết Nguyên Tiêu nên trên đường lại càng thêm náo nhiệt. Đã xế chiều, sắc trời bắt đầu tối, đường phố đèn hoa rực rỡ, gió thổi mang theo hương thơm dìu dịu. Hai bên đường giăng đèn đỏ thẫm, vô số cửa hàng biến hành võ đài tỉ thí, ca múa, ảo thuật, hý kịch cùng tiếng nhạc huyên náo đồng thời tụ lại một chỗ. Ánh lửa hoa đăng đã biến thành thị trong đêm trở nên sáng trưng như ban ngày, hằng ngà sa số tiểu thương và người bán hàng rong ở đầu đường thay nhau ra sức hết lớn chiêu dụ khách nhân. Đồ bày bán là rượu thơm, bánh kẹo quần áo, trái cây rau dưa, gia cụ, hoa tươi, son phấn, đồ chơi trẻ em, tất cả cái gì cũng có. Cảnh đêm kinh thành rực rỡ như dải ngân hà, mà con người như những vì tinh tú không ngừng xoay quanh quỹ đạo, vô cùng mỹ lệ và náo nhiệt.


Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, quay đầu bốn phía nhìn cảnh đêm thời cổ đại khó gặp này.


Gia Cát gia là một trong những thế gia đại tộc, người đi đường nhìn thấy bọn họ đều không khỏi né sang một bên nhường đường. Đi ngang qua một sạp hàng hoa lệ, trên đài có nhiều đèn hoa đăng đủ hình dáng cùng màu sắc, kiểu dáng phong phú độc đáo, có động vật, cũng có thần tiên hoa cỏ.


Chủ hàng thấy Gia Cát Nguyệt dừng lại thì lập tức lấy lòng cầm một cái đèn lồng hình rồng vàng chóe chạy đến, luôn miệng chúc may mắn. Gia Cát Nguyệt làm như không nghe thấy, đưa ngón tay chỉ vào một cái đèn lồng trên cao, nói: “Lấy cái kia tới cho ta.”


Chủ hàng quay đầu lại, thấy vị Tứ công tử Gia Cát gia nổi danh này chỉ một cái đèn hình con thỏ tuyết thì không khỏi ngẩn ngơ.


Cầm cái đèn lồng trong tay, khuôn mặt luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ của Gia Cát Nguyệt đột nhiên hiện ra một nụ cười khó thấy, hắn đưa cái đèn lồng đến trước mặt Sở Kiều, nói: “Cho ngươi.”


Sở Kiều hơi sửng sờ, theo bản năng đưa tay nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng quên nói. Gia Cát Nguyệt vẫn bình tĩnh quay đầu thúc ngựa đi về phía trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đám người hầu xung quanh đưa ánh mắt quái dị cẩn thận xem xét Sở Kiều từ đầu đến chân một lần, âm thầm phỏng đoán.


Sở Kiều dở khóc dở cười. Thật đúng là coi nàng như một đứa trẻ mà!


Cái đèn lồng hình thỏ kia được làm rất tinh xảo, thân hình trắng noãn, đôi mắt hồng hồng, Sở Kiều duỗi ngón tay ra khẽ chạm chạm ở đầu miệng con thỏ, một cái đầu lưỡi bằng giấy màu hồng đột nhiên vươn ra, dọa nàng giật cả mình.


Ngay lúc đó, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, Sở Kiều quay đầu lại, vừa vặn có một đội rước đèn đi ngang qua ngăn cản tầm mắt nàng, Kim long Thải Phương, Ngọc điệp Bạch hồ, Tiên nữ Thủy thần, cỏ thơm lan quế cái gì cũng có, sáng ngời đến chói mắt, đoàn người hối hả qua lại trên đường lớn Cửu Uy, vô cùng náo nhiệt.


Không biết qua bao lâu, thời gian tựa hồ rất dài vừa cũng như rất ngắn, đội rước đèn chậm rãi tản đi, chỉ thấy phía bên kia con phố, ven bờ sông Xích Thủy đóng bắng, tuyết đọng mịt mờ, dưới nhánh liễu buông rủ xuống mang theo sương tuyết mờ ảo, bên cạnh một con tuấn mã đen tuyền đang ung dung đứng đó, một thiếu niên thân mặc thanh sam hai tay khoanh ở trước ngực lười nhác tựa vào trên gốc liễu, ánh mắt sáng ngời đang nhìn về phía nàng, trên môi điểm nụ cười nhàn nhạt, tròng mắt đen như ngọc.


Một tiếng bùm chíu thật lớn vang lên, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy trên trời rực rỡ ánh đèn hoa cùng pháo hoa nở rộ, thật giống như tiên nữ đang vung tay áo múa lượn giữa muôn hoa, đẹp đến mê say.


Lúc này, không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào đột nhiên ném một tép pháo đến dưới chân con ngựa Sở Kiều đang cưỡi, con ngựa nhỏ lần đầu tiên ra cửa nhất thời kinh hãi, vung chân lên không phân biệt phương hướng chạy nhanh về phía trước.


Bọn hạ nhân phủ Gia Cát kinh hô một tiếng, đáng tiếc ở giữa Sở Kiều và bọn họ có rất nhiều người, nhất thời không thể bắt kịp nàng. Thiếu niên ở dưới tàng cây nhìn thấy, lập tức tung mình lên thân ngựa, vung roi thúc ngựa đuổi theo hướng ngựa của Sở Kiều vừa chạy.




Chương 16: Đêm trên cánh đồng tuyết


Con ngựa nhỏ phi nước đại, gió lạnh gào thét trượt qua bên tai, âm thanh huyên náo xa dần, cuối cùng chỉ có thể nghe được tiếng vó ngựa gõ trên mặt đất. Con ngựa hồng tuy còn nhỏ nhưng chủng thuần, tốc độ nhanh như tia chớp, khí thế sét đánh không kịp đỡ. Sở Kiều dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt bờm ngựa, cúi người nằm rạp trên mình ngựa, cái đầu nhỏ linh hoạt xoay quanh, tĩnh táo xem xét địa hình bốn phía.


Thân thể nhỏ bé chưa trưởng thành của Kinh Nguyệt Nhi sẽ không chống đỡ nổi tổn thương khi rơi xuống khỏi lưng ngựa dưới tốc độ này, nàng phải tìm biện pháp khác. Ngay lúc đó, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo Sở Kiều, trong thoáng chốc hai con ngựa đã chạy song song với nhau.


“Cầu xin thì ta sẽ cứu ngươi!”


Giọng nói của thiếu niên bị gió lạnh thổi tan thành từng mảnh nhỏ, đứt quãng truyền vào trong tai Sở Kiều. Nàng quay khuôn mặt nhỏ trắng như bạch ngọc sang phía tiếng nói, hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên có chút hả hê kia một cái, ánh mắt nàng vẫn vô cùng kiên định, không có nửa điểm kinh hoàng.


“Nếu không thì nói cho ta biết dấu tay kia của ngươi có ý nghĩa gì cũng được!”


Gió đêm thê lương, trăng lạnh như đao, con ngựa nhỏ chạy trên lớp tuyết sâu gần đến gối người trưởng thành, tốc độ tuy giảm dần nhưng vẫn không hề có khuynh hướng muốn dừng lại. Sở Kiều tận dụng thời cơ buông lỏng hai tay, khẽ chống chân trên lưng ngựa, nhất thời lấy đà nhảy sang người thiếu niên bên cạnh.


*Phịch* một tiếng, thân thể nữ hài tử nhào lên trên người thiếu niên, thiếu niên kinh hô một tiếng, vội vàng kìm cương thắng ngựa lại. Nhưng đã trễ, trong thoáng chốc cả hai rơi khỏi lưng con ngựa đen, lăn lông lốc trên mặt tuyết mềm xốp. Con ngựa đen không hề hay biết, vẫn liều mạng đuổi theo sau con ngựa nhỏ, nhanh chóng tan vào trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.


“Tật Phong!” Thiếu niên gấp gáp kêu to, hai hàng lông mày nhướng cao, vội vàng phủi tuyết đọng trên người, lảo đảo đuổi theo nhưng cũng chỉ hoài công vô ích.


“Con ngựa này của ngươi nên đem về chém đi là hơn, bị người ta động tay động chân không biết còn chưa tính, hôm nay ngay cả chủ nhân rơi khỏi lưng cũng u mê không hay, giữ lại có ích gì chứ?” Sở Kiều bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ tuyết đọng trên người rồi đánh giá trên dưới bản thân một phen, không có bị thương, rất tốt.


Yến Tuân quay đầu lại, hung hăng nhìn Sở Kiều chằm chằm, tức giận nói: “Tật Phong là ngựa quý phụ vương ta mang đến từ bãi săn Bắc Yến, nó đi theo ta chưa đến nửa tháng, chưa quen chủ thì có gì kỳ quái? Ngươi lại lớn mật để nó chạy mất, có biết tội gì không?”


Sở Kiều hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Ta cũng không có kêu ngươi chạy theo, là do ngươi cùng ngựa của ngươi tự mình chạy đến, liên can gì đến ta?”


“Ngươi thật to gan, dám nói năng với ta như thế?”


Sở Kiều nhíu mày, khinh miệt nhìn nhìn vị thế Bắc Yến tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí thật lớn này, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi về phía hoàng thành.


Yến Tuân sửng sốt, không ngờ nàng cứ như vậy rời đi, vội vàng chạy mấy bước đuổi theo lên phía trước, nói: “Ngươi đi đâu?”


Sở Kiều nheo đuôi mắt, “Đương nhiên là đi về, chẳng lẽ còn định qua đêm ở đây sao?”


Tuyết đọng rất dày, chỗ mỏng nhất cũng qua gối Sở Kiều, chỗ sâu nhất thì cơ hồ chôn cả nửa người nàng. Yến Tuân đi bên cạnh Sở Kiều, thấy nàng đi lại khó khăn, cảm giác bực bội vì mất ngựa cũng nhất thời tan biến, cười híp mắt đi theo. Ai ngờ vừa mới đi được mấy bước, vui quá hóa buồn, dưới chân hắn đột nhiên bị hẫng, còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã rơi xuống bên dưới.


Mới vừa nghe tiếng vỡ vụn, Sở Kiều đã phát giát có chuyện không hay, tựa hồ như cùng một lúc, nàng theo bản năng vươn tay ra bắt được cánh tay của Yến Tuân, chỉ tiếc thân thể nhỏ bé của Kinh Nguyệt Nhi này sao có thể chịu được thể trọng của Yến Tuân, chỉ nghe *oành* một tiếng, hai người cùng nhau rơi vào trong một cái hố tuyết thật to.


“Ưm… Ê, ngươi sao rồi?” Yến Tuân ló đầu ra từ trong đống tuyết, dùng sức thoát ra ngoài, nhìn thấy một cánh tay nhỏ thò ra khỏi đống tuyết, hắn liền như nhổ củ cải lập tức nhổ Sở Kiều ra, lắc lắc cái đầu của nàng, hét lớn: “Đừng nói là chết rồi chứ?”


“Buông ra.” Nữ hài tử buồn bực nhướng mày, khẽ động chân, đau quá, nhất càng càng nhíu chặt mày hơn.


Thế tử Bắc Yến có chút sốt ruột: “Ngươi bị thương?”


“Còn chưa chết.” Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên, thấy khoảng cách cũng không phải là rất cao thì quay sang nói với Yến Tuân: “Ngươi có thể leo lên không?”


Yến Tuân nhìn nhìn độ cao một chút, ngay sau đó lắc đầu nói: “Tuyết ở đây rất xốp, nếu là ở đất bằng còn có thể nhảy tới, ở đây thì không được, càng nhảy thì sẽ lún càng sâu.”


“Qua đêm ở đây sẽ bị chết rét.” Sở Kiều lẩm bẩm, sau đó đứng dậy nói: “Ngươi giẫm lên vai ta leo lên trước đi, sau đó tìm người đến cứu ta.”


Yến Tuân lắc đầu, nói: “Hay là để ta đẩy ngươi lên trước, sau đó ngươi mau đi tìm người đến cứu.”


Sở Kiều sửng sốt, trên dưới nhìn Yến Tuân một cái, ngay sau đó gật đầu nói: “Được.”


Mất sức chín trâu hai hổ, đến khi Sở Kiều nhìn thấy được mặt trăng trên trời thì cảm thấy như vừa trải qua một trận sinh tử, nàng nằm sát xuống trên mặt tuyết, từ trên cao nhìn xuống Yến Tuân còn bị vùi trong hố tuyết, lớn tiếng nói: “Chờ ta, ta đi gọi người.”


Yến Tuân cười híp mắt, khoát khoát tay: “Đi nhanh về nhanh.”


Mắt cá chân rất đau nhưng Sở Kiều vẫn nhịn đau bước đi, đi được vài bước, trong đầu đột nhiên dâng lên một ý nghĩ khiến nàng không tự chủ dừng bước, hai mắt khẽ nheo lại, cảm thấy sống lưng lạnh như băng.


Nếu như… nàng cứ như vậy rời đi, nơi này hẻo lánh lạnh lẽo như vậy, Yến Tuân tối nay không nghi ngờ sẽ không thể qua khỏi. Như vậy… có tính là đã báo được thù rồi không? Nhớ lại ngày đầu tiên đến thế giới này, bị vây trong bãi săn giàn giụa máu tươi kia, vô số mũi tên bén nhọn cùng những thi thể bé nhỏ kia, tim Sở Kiều đập càng kịch liệt. Mặc dù ngày đó phần lớn số tên giết người đều là từ hai huynh đệ Triệu gia, nhưng tên của Yến thế tử đều phần lớn cắm ở trên người đám sói hoang, sau đó hắn còn bị các huynh đệ Gia Cát gia cười nhạo lòng dạ đàn bà, hắn tín nhiệm nàng như vậy, còn cười híp mắt bảo nàng đi nhanh về nhanh…


Nữ hài tử mặt tái nhợt đứng trên cánh đồng bát ngát, đôi mắt đen nhánh đen như mực tản ra vẻ hoang mang kích động.


*Phịch* một tiếng, mọt nhánh cây khô nhất thời bị ném xuống hố tuyết, suýt tí nữa đã nện vào đầu Yến Tuân. Sở Kiều còn chưa lộ đầu ra thì đã nghe Yến Tuân tức giận gầm thét: “Ngươi muốn giết người à?”


Sở Kiều không kiên nhẫn liếc mắt đáp: “Nếu muốn giết ngươi thì ta đã không cần phí sức nhiều như vậy, mau đi lên!”


Yến Tuân nhanh nhẹn bò lên, hai mắt đánh giá Sở Kiều trên dưới một cái rồi cong môi cười nói: “Ta còn tưởng ác nhân nhà ngươi sẽ bỏ mặc ta trong hố tuyết, nghênh ngang rời đi chứ.”


Sở Kiều lạnh lùng liếc hắn, “Ta chỉ tự trách bản thân không đủ quyết tâm.”


Yến Tuân ha ha cười một tiếng, chạy đến bên cạnh nàng, khom người nói: “Lên đây, để cám ơn ngươi không có quyết tâm bỏ mặc ta để báo thù, ta sẽ cõng ngươi về.”


Sở Kiều nghi ngờ nhìn trên dưới hắn đánh giá một lượt, “Chuyện hạ thấp thân phận như vậy ngươi cũng chịu làm?”


“Tâm tình bổn thế tử đang rất tốt.”


Sở Kiều không nói thêm gì nữa, đang lúc Yến Tuân còn cho là nàng không muốn thì trên lưng hắn đột nhiên nặng xuống, lập tức cảm nhận được một thân thể nho nhỏ mềm nhũn.


Tuyết quang phản xạ trên khoảng đất trống đầy sương khiến không gian sáng choang, Yến Tuân lần đầu tiên trong đời cõng người khác nên động tác có chút không tự nhiên, còn không an phận ngắt hai cái. Sở Kiều liền lập tức vươn cánh tay nhỏ trắng noãn vỗ lên cổ hắn một cái: “Đàng hoàng chút, ta muốn ngã rồi.”


Yến Tuân sửng sốt, quả nhiên biết điều trở lại, cõng Sở Kiều chậm rãi đi trên cánh đồng tuyết bát ngát.


“Ê, ngươi có biết chúng ta đã đi bao xa không?”


Nữ hài tử tĩnh táo trả lời: “Chạy không tới một nén nhang, trở về ước chừng phải một canh giờ.”


Yến Tuân gật đầu, “Ngươi tên Tinh Nhi?”


“Làm sao ngươi biết?”


“Lần trước ở chỗ vách đá nghe được nha hoàn bị ngươi hãm hại nói.”


Tối nay tâm tình Yến thế tử tựa hồ như rất tốt, thấy Sở Kiều không đáp lời thì tiếp tục hỏi: “Ngươi vốn tên là gì? Họ gì?”


Sở Kiều khẽ hừ một tiếng: “Sao ta phải nói cho ngươi biết?”


“Không nói thì thôi.” Yến Tuân cũng hừ một tiếng, đáp: “Ta thèm vào, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ khóc lóc cầu xin ta lắng nghe.”


“Vậy ngươi cứ kiên nhẫn chờ đến ngày đó đi.”


Yên Tuân cau mày, “Ngươi còn nhỏ mà sao khẩu khí lại già dặn như vậy?”


Nữ hài tử trên lưng khinh thường bĩu môi: “Các ngươi không lớn mà sao hành sự lại tàn nhẫn như vậy?”


Yến Tuân ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói: “Ông trời ơi, ngươi đúng là thù dai.”


Giọng nữ hài tử có chút thê lương, tiếng nói trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Ngươi không thấy hận, đó là bởi vì không có ai nhắm tên vào người ngươi.”


Gió lớn thổi vù vù, Yến Tuân đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, hé môi muốn phản bác nhưng lời cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng. Trong giờ phút này, những tôn ti cao thấp nhân sinh quan hắn thờ phụng nhiều năm qua lời của nữ hài tử trước mặt, dường như có chút không đúng. Có một số việc được tất cả mọi người cho là đúng thì tự nhiên ngươi cũng sẽ cho là đúng theo, bất kể trong lòng ngươi có đôi khi cũng không thật sự nghĩ như vậy. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên trên mặt tuyết trắng, khiến cho bóng dáng hai đứa trẻ càng thêm vẻ đơn bạc.


Ngay lúc đó, từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập, Yến Tuân bừng tỉnh, nói: “Người của ta tới.”


Nữ hài tử nắm trên lưng hắn khẽ nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, nghe được tiếng chân hỗn độn, như có tiến quân lính gấp gáp truy đuổi, lại có đông đảo tiếng bước chân tháo chạy, mặt tuyết phía trước bị náo động, văng tung tóe.


Nàng khẽ nheo mắt lại, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “Xem ra, cũng không phải là người của ngươi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom