• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full KIM GIA HIÊN ĐI NƠI NÀO (1 Viewer)

  • Chương 110: Lão bà của Tiểu Kim!!

Thượng Dương thật sự không biết nên đánh giá loại hành vi này của Hồ Thanh Mạn thế nào, sau một lúc lâu, chỉ có thể là thở dài.



Anh chưa từng gặp Hồ Thanh Mạn, khi anh đến châm cứu ở bệnh viện cũng từng gặp y tá trẻ thực tập giống vậy. Các cô ấy còn là bạn học, cùng độ tuổi thanh xuân như hoa nở, người khác học nhiều điều để có thể trở thành thiên sứ áo trắng. Hồ Thanh Mạn lại bước sai một bước, đi lên một lối rẽ như vậy, lòng hư vinh quá mức đã hình thành nên quan niệm tiêu dùng sai lầm, thiếu đi lòng kính sợ cơ bản đối với sinh mạng, cuối cùng dẫn đến một bi kịch vô lý đáng buồn, hại người hại mình.



“Bắt được tên đầu lĩnh chưa?” Thượng Dương hỏi, “Tại sao lại mướn hung thủ giết người? Còn thuê một cô gái trẻ như vậy.”



Kim Húc nói: “Còn chưa có bắt được, phía Hồ Thanh Mạn vừa khai, phía dưới liền lập tức đi bắt người, nhưng tên này đã chạy rồi.”



Không tiếc mất tiền lãi cao để làm mồi nhử, kẻ đứng phía sau màn sử dụng Hồ Thanh Mạn hành hung, tên là Cao Tiểu Quân, giới tính nam, 34 tuổi, xác thật là một nhân viên thu nợ, làm việc tại một công ty thu hồi nợ.



Công ty này ngược lại là một công ty chính quy, phạm vi nghiệp vụ bao phủ cực rộng, các thẻ tín dụng của ngân hàng lớn, các khoản vay trực tuyến của Huabei, chỉ cần là công việc thu hồi nợ, công ty này đều có thể tiếp nhận. Cũng sẽ tiếp nhận một phần nhỏ nghiệp vụ thu hồi nợ lãi cao lách luật bóng cạnh biên cho các nền tảng trực tuyến.



Cao Tiểu Quân này, là là một nhân viên đòi nợ có thâm niên, hiệu suất luôn rất tốt.



Theo tìm hiểu của công an, trước kia Cao Tiểu Quân rất ít nhận trường hợp thu hồi nợ lãi cao, thường đều là làm thẻ tín dụng ngân hàng và các khoản vay trực tuyến của Huabei. Tiền hoa hồng thu nợ vay nặng lãi khẳng định là sẽ nhiều hơn thu hồi nợ chính quy, nhưng cũng sẽ có khá nhiều phiền phức tương ứng.



Đầu năm tới nay, Cao Tiểu Quân chủ động tìm công ty tỏ vẻ bản thân muốn làm mấy vụ có tiền hoa hồng cao.



“Gã đang thiếu tiền,” Kim Húc nói, “Người trong nhà bị bệnh, một ngày cần phải đến mấy ngàn tiền thuốc men.”



“Nhưng mà gã thiếu tiền, sao lại còn hứa hẹn miễn lãi cho Hồ Thanh Mạn?” Thượng Dương cảm giác logic này không hợp lý, nhìn đến tin nhắn của Cố Phi trong di động của Kim Húc, câu chữ đều cực kỳ ngắn gọn, có hơi hoài nghi cách nói thao thao bất tuyệt này của Kim Húc, có phải chỉ là thuận miệng soạn ra một câu chuyện, bịa ra người bị tình nghi, chọc anh chơi hay không?



Kim Húc nói: “Thật đó.”



Hắn đưa điện thoại cho Thượng Dương xem, trong tin nhắn của Cố Phi đều là những chữ mấu chốt, biểu đạt thành câu rất ít.



Thượng Dương đã hiểu, đây là sự ăn ý được bồi dưỡng giữa các cộng sự công an hình sự với nhau, không có thời gian gõ nhiều chữ, người quen thuộc chỉ dựa vào chữ mấu chốt là có thể truyền đạt được thông tin có ích.



Kim Húc lại giải thích với anh nói: “Hồ Thanh Mạn nợ tiền, nếu cô ta đã dùng hết cách mà vẫn không có cách nào có khả năng trả, thì công ty thu nợ sẽ liệt nó vào khoản nợ khó đòi rồi báo với công ty cho vay, đây là vay nặng lãi, chẳng lẽ còn dám đi kiện khoản tiền cho vay này hay sao? Cao Tiểu Quân làm nhân viên thu hồi nợ cũng chỉ là kiếm chút tiền hoa hồng, bản thân cũng không có khả năng giúp Hồ Thanh Mạn trả tiền, có lẽ gã chỉ dùng cái này lừa gạt Hồ Thanh Mạn giết người giúp gã mà thôi.”



Thượng Dương nói: “Cao Tiểu Quân này có thù oán gì với Trần Tĩnh? Hình như trước đó cũng không điều tra ra được người này.”



Kim Húc nhíu mày, rõ ràng cũng cảm thấy đây là cái vấn đề, nói: “Gã không quen Trần Tĩnh, điều tra bối cảnh cũng không có điểm giao thoa nào, hiện tại cũng chưa rõ động cơ của gã lắm, có thể phải đợi bắt được gã mới có thể hỏi ra được.”



Một Cao Tiểu Quân không hề có chút quan hệ gì với Trần Tĩnh, lại thuê một Hồ Thanh Mạn không có gút mắt gì với Trần Tĩnh, đi hành hung giết hại Trần Tĩnh thay cho gã.



Việc này hợp lý sao? Rõ ràng nguyên nhân hành vi cơ bản nhất bị thiếu hụt, khiến cho chuỗi logic của toàn bộ vụ án bị thiếu đi một mắt xích..



Buổi chiều hai người bọn họ mới đặt được vé tàu cao tốc, chỉ mua được ghế hạng nhất, trong toa hạng nhất trống hơn phân nửa, hàng ghế trước sau và bên cạnh đều không có người.



Nguyên nhân chính vì như thế, cho nên hai người mới có thể thấp giọng nói chuyện liên quan đến vụ án giết người.



Thượng Dương suy tư một lát, nói: “Từng điều tra qua tài khoản của Cao Tiểu Quân và người nhà gã chưa? Nếu người nhà gã bị bệnh cần dùng tiền, có khi nào gã đã được người ta mướn đi hành hung, bảo gã giết Trần Tĩnh trước đó rồi, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân gã không muốn ra tay hoặc là không ra tay được, cho nên mới mướn Hồ Thanh Mạn hành hung?”



Kim Húc nghe anh nói xong, nói: “Cũng là một hướng, để anh chuyển đạt lại cho Cổ Phi, bảo bọn họ tự đi tra đi.”



Thượng Dương quan sát vẻ mặt của hắn, nói: “Anh cũng nghĩ đến khả năng mướn hung thủ, đúng không?”



“Không có.” Kim Húc không thừa nhận, “Anh không có suy nghĩ đến, cũng đâu phải vụ án của anh.”



Thượng Dương liền nói: “Vậy em cũng không đoán nữa, chờ kết quả đi. Hiện tại khắp nơi đều có thiên nhãn, nhân viên thu hồi nợ này cũng không thể chạy xa đâu.”



Kim Húc không chút để ý: “Ừm.”



Rõ ràng vẫn là đang suy nghĩ rất nhiều khả năng của vụ án này.



Thượng Dương muốn khuyên hắn đừng suy nghĩ nhiều nữa mà nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nhưng trong lòng cũng biết loại sinh hoạt này đã trở thành quán tính, trở thành ký ức trong da thịt rồi.



Đây cũng khiến cho hắn trở thành hắn.



Thượng Dương cảm thấy bản thân rất yêu hắn, mấy ngày nay tình cảm của anh đối với hắn, quả thực đã tăng lên theo cấp số nhân luôn rồi.



Vừa tới trạm Bạch Nguyên, Lịch Kiệt lại tới đón hai người bọn họ.



Thượng Dương vẫn luôn xem Lịch Kiệt là tiền bối, mà hai thầy trò Kim Húc và Lịch Kiệt vừa gặp mặt đã ân cần xoi mói thăm hỏi sức khỏe lẫn nhau, có thể thấy rằng tình cảm thật sự rất tốt .



Buổi chiều Lịch Kiệt nghe nói Kim Húc dẫn Thượng Dương trở về Bạch Nguyên, cho nên cố ý dành ra thời gian tối nay để chờ đón hai người bọn họ trở về, còn gọi mấy vị đồng nghiệp khác ở đội điều tra hình sự có quen với Kim Húc làm một bàn lớn, vô cùng náo nhiệt mà cùng nhau ăn bữa cơm.



Lần trước khi Thượng Dương đến, anh còn không biết Kim Húc nói về mình với người khác thế nào, chỉ cảm thấy thái độ nhiệt tình của mọi người đối với anh có hơi kỳ quái. Sau đó mỗi khi nhớ lại, người khác đã sớm biết Kim Húc không xem anh như một người bạn học bình thường, ngay cả Viên Đinh cũng đã nhìn ra, khi đó cả thế giới biết chỉ có mỗi mình anh là không biết, quá ư là 囧, về sau thề sẽ không bao giờ gặp lại đám công an hình sự đã xem anh như trò cười này nữa.



Nhưng đến hiện tại, anh và Kim Húc đã tương đối thẳng thắn thành khẩn chỉ cần thêm tý nước liền hài hòa, đến mức có thể hợp hai người thành một thể, thì tâm lý của anh cũng tự nhiên khác đi. Khi anh gặp lại đám bạn bè thân thiết tín nhiệm nhất của Kim Húc, thì cũng sẽ có chút xấu hổ, nhưng cũng rất hào phóng mà thừa nhận quan hệ hiện giờ của mình và Kim Húc. Lúc bị đám công an hình sự trêu chọc anh cũng không tức giận, ngược lại là Kim Húc, mới vừa bị ồn ào một tý thôi mà đã đỏ từ mặt đến cổ luôn rồi.



Rõ ràng những người này đều rất chịu phục Kim Húc, có thể tưởng tượng được, trước đây Kim Húc nhất định rất nổi tiếng ở bên trong bọn họ, điểm này hoàn toàn có thể thấy được từ ý tốt và hoan nghênh trước sau như một của bọn họ đối với Thượng Dương.



Lần này Thượng Dương cũng cố ý quan sát dáng vẻ của Kim Húc khi ở cùng với nhóm người này, đúng thật là khác với bên ngoài. Thường ở trong một đám người Kim Húc xưa nay không thích nói chuyện, nhưng khi trở về Bạch Nguyên, ở cùng với nhóm đồng nghiệp cũ thì hắn liền thả lỏng không ít, không còn loại khí chất sói cô độc không được tự nhiên và luôn bị cô lập với bên ngoài nữa, mà giống như đã trở về lãnh địa, an toàn cùng thoải mái vô cùng.



Có vài vị trễ giờ còn có chút việc lát phải tăng ca, cũng không uống rượu quá nhiều, một bàn chín người đàn ông cũng chỉ uống có hai bình.



Đến thời gian xấp xỉ không còn sớm nữa, mọi người giải tán, ai về nhà thì về nhà, ai tăng ca thì tăng ca, ai ở nhờ thì đi ở nhờ.



Vợ của Lịch Kiệt là vị cán bộ giúp đỡ người nghèo, hàng năm đóng quân ở thị trấn nhỏ, đứa con giao cho ông bà giữ, cho nên bình thường nhà anh ta cũng không có ai. Lúc này anh ta giao chìa khóa cửa nhà cho Kim Húc, chính mình còn có việc trở về trong Cục, xong rồi thì sẽ ngủ giường xếp ở trong văn phòng.



“Anh ấy có chuyện thật sao? Không phải có lòng muốn đem nhà trống ra tiếp đãi chúng ta đó chứ?” Thượng Dương nói.



Tiệm cơm này cách khu Gia Chúc Viên không xa, anh đi theo Kim Húc tản bộ trở về.



“Không phải, khi anh làm công an hình sự cũng không thường về nhà ngủ đâu, ngủ ở văn phòng sẽ tiện hơn, khi nào muốn tắm rửa thì mới chạy về nhà một chuyến.” Kim Húc nói một hơi, nói, ‘’Lúc mà có nhiều việc, đến nửa tháng cũng chưa được tắm một lần. May mà khi đó em chưa đến, nếu không lão bà đã bị mùi của anh xông đến bỏ chạy luôn rồi.”



Thượng Dương: “……”



Kim Húc có hơi xấu hổ, lặng lẽ quay đầu lại liếc anh một cái, lại thấy hai má anh ửng hồng, ánh mắt ngây ra, hỏi: “Không phải chứ, bây giờ rượu mới lên hả? Không phải không uống bao nhiêu sao.”



Thượng Dương nói: “Rượu bên này của các anh, sức ngấm chậm quá.”



Kim Húc cười nói: “Lãnh đạo ơi, em cũng mau quên quá rồi, lần trước uống xong làm cái gì, quên rồi sao?”



Thượng Dương nâng cằm nhìn hắn, nói: “Làm gì? Em chẳng làm gì cả, anh bớt gạt em đi, đi mau đi mau, đừng lề mề nữa.”



Anh còn giống như áp giải phạm nhân mà đẩy đẩy Kim Húc.



Kim Húc nói: “Ồ.”



Sau đó quay đầu đi nhanh về phía trước luôn.



Thượng Dương sững sờ ở nơi đó, chợt phản ứng lại không đúng, nơi này anh cũng không quen thuộc, cho nên vội bước nhanh đuổi theo.



Kim Húc tự xách cả hai túi, cảm thấy trên vai trầm xuống, là bị một bàn tay của Thượng Dương nắm lấy dây đeo của chiếc túi.



Kim Húc: “……”



Hắn đi, Thượng Dương liền đi theo, hắn dừng, Thượng Dương cũng dừng lại.



Hai người giống như học sinh tiểu học tan học cùng nhau đi về, một anh trai lớp 3 dẫn theo đứa em trai lớp 1, cứ như vậy một trước một sau đi về nhà.



Lịch Kiệt ở trong khu Chúc Gia Viện của Cục Công An, trước kia Kim Húc cũng ở nơi này, vẫn là cái sân kia, vẫn là vị bảo vệ gác cửa kia.



Đi vài bước đã đến trước cửa, ông cụ nhận ra: “Tiểu Kim, sao lại trở về rồi?”



Kim Húc nói: “Nghỉ phép, trở về xem một chút ạ.”



Nói hai câu, ông cụ lại đánh giá Thượng Dương bên cạnh, cảm thấy quen mắt, nói: “Đây là……?”



Cuồng come out Kim Húc chuẩn bị công bố chân tướng về “Bạn gái ’”, nội tâm còn có chút kích động nhỏ.



“Chào bác ạ,” nhưng “bạn gái” lại phá hỏng ý định của hắn, nói, “Cháu là lão bà của Tiểu Kim.”



Buổi sáng ngày kế tiếp.



Thượng Dương rời giường, lại lần nữa cảm khái tác dụng của rượu địa phương này chậm quá đi, vô tội lại thanh thuần mà nói: “Em cũng không nhớ rõ ngày hôm qua đã làm cái gì nữa.”



Kim Húc làm bộ tin, cũng không có vạch trần anh.



Đội trưởng Kim có đôi mắt tinh tường sáng như đuốc, không cho rằng một người đàn ông say khướt, có thể có sức lực mà hoàn thành chuẩn xác một công trình lớn là giúp một người đàn ông khác tắm rửa. Hơn nữa còn muốn được lợi mà tranh thủ thời gian khoe mẽ nữa ư? Như vậy làm sao có thể làm một tên lừa tình đạt tiêu chuẩn đây?



“Hôm nay dẫn em đi đâu chơi đây?” Sau khi ăn sáng xong, Thượng Dương hỏi kế hoạch hôm nay, nói, “Bên này có khu thắng cảnh, viện bảo tàng, lần trước em chưa đi xem nữa.”



Kim Húc nói: “Anh cũng chưa đi xem lần nào.”



Trước khi Thượng Dương đề nghị đi thử một lần thì nói: “Anh không có hứng thú.”



Thượng Dương biết, trước kia nói dẫn hắn miễn xếp hàng đến tham quan viện bảo tàng quốc gia, hắn nói không đi, lúc trước nói đi tham quan bảo tàng của tỉnh, hắn cũng không đi.



Kim Húc nói: “Xem không hiểu, còn khu thắng cảnh, khắp nơi ở Bạch Nguyên đều là núi, muốn ngắm được phong cảnh thì phải leo núi trước. Khi anh còn nhỏ mỗi ngày sau khi tan học anh đều phải leo núi về nhà.”



“Em nghĩ tới,” Thượng Dương nảy ra một ý nghĩ, nói, “Hay là dẫn em đến nhà anh nhìn xem được không?”



Kim Húc sửng sốt.



Thượng Dương lại nghĩ một chút, nói: “Vẫn còn không chịu ư?…… Nếu không thì thôi vậy, anh dẫn em đến đâu cũng được.”



Cũng đã qua lâu như vậy rồi, trong nhà không có người, nhà gì thì cũng đều sẽ bị tháo dỡ thôi.



Kim Húc lại nói: “Đi lên nhìn chút cũng được, mộ của ba mẹ anh đều còn ở trên núi.”



Còn chưa xuất phát, Kim Húc đã nhận được một cuộc gọi của đồn công an Tùng Sơn, lúc trước hắn từng làm sở trưởng của đồn công an Tùng Sơn cũng gần hai năm, trong sở có đồng nghiệp nghe nói hắn đã trở về, cho nên cố ý gọi đến hỏi thăm hắn.



Thượng Dương cũng có ấn tượng rất sâu đối với mấy vị đồng nghiệp ở đồn công an này, ở bên cạnh hỏi: “Là phó sở trưởng Trương sao?”



Kim Húc gật gật đầu, Thượng Dương nói khẩu hình: “Đi thăm anh ta?”



Lúc trước phó sở trưởng Trương Chí Minh từng thêm bạn WeChat với Viên Đinh, lần trước anh ta từng đăng trên vòng bạn bè nói về cuộc phẫu thuật nhỏ, khi Thượng Dương gặp Viên Đinh từng nghe cậu ta nhắc đến.



Đồn công an Tùng Sơn.



Kim Húc xách một túi lớn trái cây đồ ăn vặt đến chia cho các đồng nghiệp, mua cho một mình Trương Chí Minh một chút sản phẩm dinh dưỡng khác.



Một đám người vây quanh hắn mồm năm miệng mười hỏi ngắn hỏi dài, còn tiến hành báo cáo những thay đổi bên này và công việc được triển khai kể từ sau khi hắn rời đi.



Thượng Dương ở vườn sau trong đồn công an, anh xách một bình nước tưới, đi đến bên cạnh bồn tưới hoa, tưới nước cho hoa trong vườn, trong lòng thực sự thích nơi này.



Qua một lát, nghe bên trong không còn náo nhiệt như vậy, anh mới đi vào, nhóm công an nhân dân đều đã đi làm công việc của mình, chỉ để lại Kim Húc và Trương Chí Minh đang nói chuyện, không biết nói cái gì mà vẻ mặt của Kim Húc lại ngưng trọng.



“Làm sao vậy?” Thượng Dương đi qua hỏi, lo lắng mà nhìn Trương Chí Minh, nghi ngờ sau khi anh ta phẫu thuật thì sức khỏe chưa được tốt lắm.



“Chủ nhiệm Thượng,” Trương Chí Minh khách sáo nói, “Tôi không sao. Là quần chúng có chút việc.”



Thượng Dương gật gật đầu, lại nhìn Kim Húc, Kim Húc nói với anh: “Ngày hôm qua Ngô Phượng Lan báo án, nói bà ta bị mất một số tiền.”



Thượng Dương: “?”



Ngô Phượng Lan tức là mẹ của Lưu Vệ Đông, mẹ chồng trước của Trần Tĩnh. Sau khi con trai không còn, sức khỏe của bà ta không tốt lắm, ở một mình vừa bất tiện lại không an toàn, dưới sự sắp xếp của Ủy ban cư dân thì bà ta đã vào ở trong một viện dưỡng lão.



“Sao bà ta lại bị mất tiền?” Thượng Dương nghĩ thầm một bà cụ đã về hưu, tiền lương lại đều bị con trai mê cờ bạc lấy sạch, cũng không có tích góp bao nhiêu mới đúng, nói, “Mất ở viện dưỡng lão sao? Bao nhiêu tiền?”



Trương Chí Minh nói: “Không phải, tiền tiết kiệm trong thẻ không cánh mà bay, đến 30 vạn.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom