• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Không Ngừng Rung Động (1 Viewer)

  • Chương 3

Editor: Ling

---

Đối tượng xem mắt chỉ thiếu nước vỗ tay bôm bốp, “Được, được, đúng kiểu mà tôi thích.”

Đàm Duyên Di đột nhiên thay đổi thái độ,

“Ngài cũng tự giới thiệu về bản thân đi, lấy tôi làm tiêu chuẩn: đẹp trai, biết cách dỗ dành con gái, có trách nhiệm, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm.”

Đối tượng xem mắt ngẩn ra, anh ta nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Đàm Duyên Di, cuối cùng khách sáo hỏi:

“Xin hỏi hai người… có quan hệ gì?”

Tôi: “Đồng nghiệp.”

Đàm Duyên Di: “Người yêu cũ.”

“Mang người yêu cũ đến xem mắt, thật là chưa từng thấy người phụ nữ nào không bình thường như vậy!”

Người phục vụ do dự tới hỏi: “Thức ăn vẫn… đưa lên chứ ạ?

Đàm Duyên Di nói: “Đưa lên.”

Nhìn một bàn toàn món hắn thích ăn, tôi nghi ngờ, “Cậu… đến để ăn chùa uống chùa phải không?”

Thảo nào, tôi thấy hắn ăn cơm hộp suốt mấy hôm nay.

Hóa ra là thực sự không có tiền!

Đàm Duyên Di nhét một miếng thịt vào bát của tôi, “Tôi giải quyết rắc rối cho cậu, cậu phải mời tôi.”

“Cậu làm đối tượng xem mắt của tôi tức đến bỏ chạy, tôi còn chưa chửi cậu thì thôi.”

“Anh ta không phải muốn tìm bạn đời mà rõ ràng là là muốn tìm một bảo mẫu. Tiền phó tổng giám, tôi như vậy gọi là quan tâm cấp dưới.”

“Quan tâm cấp dưới đồng nghĩa với ăn bám sao?”

Đàm Duyên Di vẫn ngồi thản nhiên như không, “Ăn bám có mấy ngày thì đã làm sao?”

“Thế tiền của cậu dùng để làm gì?” Tôi hỏi hắn, “Không phải là đưa cho Giai Nhân đấy chứ?”

Đàm Duyên Di đẩy đĩa bò bít tết về phía trước: “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của cậu.”

Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.

Quá khứ của hắn và Giai Nhân, trừ tôi không mấy người biết.

Ở bên nhau mấy năm, nói chia tay liền chia tay, Đàm Duyên Di mặc đối xử với cô ta khá kiên nhẫn, nhưng giờ có chết cũng không quay lại, ai mà hiểu nổi?

Nói không chừng là bị tổn thương tình cảm, ngoài mặt thì tươi cười nhưng đêm đến, lại một mình chui vào chăn trộm khóc.

“Tối nay tôi không đi xem mắt nữa, có hẹn.” Tôi nói.

Đàm Duyên Di để điện thoại xuống nhìn tôi, “Tôi khuyên cậu không nên tham gia vào dự án đó, sức cậu không chịu nổi đâu.”

Đơn hàng cuối cùng của năm, sao có thể không tranh đua một chút chứ?

Tiết kiệm đủ tiền rồi là có thể mua một ngôi nhà, hơn nữa cũng không cần bị mẹ ép đi ra ngoài xem mắt.

Tự do đang vẫy tay chào đón tôi.

Buổi tối, tôi đúng giờ đến phòng riêng đã đặt. Đoạn Đình đứng ở cửa:

“Chị Khê, em đã gọi mấy đứa uống rượu được đến rồi, nhất định sẽ rót cho anh ta ngã gục! Chị cứ thong thả, đừng tự mình uống.”

Khấu Văn Quyền, được người trong ngành mệnh danh là thần rượu, hiển nhiên không dễ dàng bị chuốc say như vậy.

Trước đây chỉ mới nghe đồn, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.

Vừa bước vào phòng, Khấu Văn Quyền đã nhìn về phía tôi khách sáo nói:

“Chà, Tiền tiểu thư đúng là một đại mỹ nhân! Còn cần phải thương lượng chuyện làm ăn nữa sao?”

Tôi lấy hợp đồng ra, “Khấu tổng, không thương lượng trực tiếp ký cũng có thể.”

Khấu Văn Quyền tặc lưỡi, gian xảo nói:

“Ưu điểm của Tiền thiểu thư ở đây ai cũng thấy rõ, không cần tôi phải nhắc nhở cô nên làm gì chứ?”

Chỗ ngồi bên cạnh hắn ta còn trống, Khấu Văn Quyền chủ động dịch sang.

Biểu cảm của Đoàn Đình lập tức thay đổi, kéo tôi về phía sau, “Chị Khê.”

Tôi cười, “Ngài xem ngài nói kìa, không phải chỉ là đấu rượu sao, tôi sớm đã nghe nói qua.”

Vì thế tôi tránh ra Đoạn Đình, ngồi xuống bên cạnh Khấu Văn Quyền.

Khấu Văn Quyển sửng sốt trong giây lát, sau đó nụ cười của hắn ta càng xán lạn hơn,

“Mấy người trợ thủ cô mang đến đều vô dụng, thể hiện một chút thành ý đi.”

“Hiển nhiên rồi.”

Thương lượng chuyện làm ăn mà, không thể không trải qua cửa ải này.

Rượu quá ba tuần, điện thoại ong ong vang lên.

Tôi nhìn 2 chữ “Cẩu tặc”, bình tĩnh ấn tắt điện thoại.

Khấu Văn Quyền bắt đầu tiến đến gần, “Tiền tiểu thư có bạn trai không?”

“Có.” Tôi lùi về phía sau kéo ra khoảng cách, phỏng đoán mức độ say rượu của hắn, “Khấu tổng, hợp đồng…”

“Haizz, ở quán rượu không nói chuyện làm ăn, chỉ nói chuyện tình cảm…”

Điện thoại lại chấn động, tôi hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của Khấu Văn Quyền, nhận điện thoại.

“Tiền Khê, ở phòng nào?”

Tôi nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cái tay đang đưa về phía bắp đùi mình của Khấu Văn Quyền, hiền hòa mà giật giật, giống như bắt tay vậy, đồng thời báo số phòng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom