• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Không Làm Hoàng Hậu Nữa《皇后不干了》 (1 Viewer)

  • Phần 1

1
Như các ngươi đã biết, ta là một hoàng hậu.

Kiếp trước, vì để cho hoàng đế cảm thấy yên tâm, ta và quý phi Hạ Hồng Diệp như nước với lửa, không thể hoà hợp.

Sau khi nàng làm võ tướng, ta là đích nữ của tể tướng, hai chúng ta một văn một võ ở trong hậu cung đấu đá nhau kịch liệt.

Cứ nói như thế này đi, nếu nàng đi ra ngoài mà vấp ngã, nhất định sẽ nghi ngờ ta đã đổ sáp ở trước cửa cung của nàng.

Kỳ thật, hai chúng ta cũng không có đại thù gì, hậu cung tranh đấu không có thắng thua, chỉ xem nhà ai có thể gây trở ngại nhiều hơn ở tiền triều mà thôi.

Kiếp trước, ta bị gia tộc liên lụy, cẩu hoàng đế nói nể tình phu thê nên sẽ để cho ta toàn thây.

Trước khi ta c.hết, Hạ quý phi đặc biệt đến thăm ta một lần cuối cùng.

Nàng nói, ta là kẻ thua cuộc, nhưng nàng cũng không thắng.

Hậu vị mà ta để lại trống không, nàng không lấy được, ngược lại để cho đường muội Hạ Miên Miên của nàng nhặt được một món hời.

Nàng đích thân rót rượu cho ta: “Phụ thân ta giải giáp quy điền, đệ đệ ta bị gãy một chân. Hoàng thượng nói sẽ ban thưởng lớn, phong đường thúc làm Võ An hầu, còn để cho đường muội bất hòa với ta từ nhỏ làm hoàng hậu.”

*Giải giáp quy điền (解甲归田): Thành ngữ Trung Quốc. Nghĩa là thôi mặc áo giáp, về quê nhà làm ruộng vườn như người bình thường.

“Tạ Hoản Nhĩ, ta đấu với ngươi cả đời, cuối cùng lại làm giá y cho người khác.”

Theo lý mà nói, nàng đang tiễn đưa ta một lần cuối cùng, hai chúng ta còn tâm sự với nhau, đến c.hết liền tiêu tan ân oán thù hận.

Đợi sau khi ta uống rượu xong rồi c.hết, nàng sẽ trở về triển khai “Sóng gió hậu cung – Lần thứ hai” với đường muội của nàng, chuyện này xem như lật qua một trang mới.

Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều sợ kết quả ngoài ý muốn.

Ta đang suy nghĩ đến việc tạo dáng đứng uống rượu, không ngờ nữ quan bên người Hạ Hồng Diệp lại đẩy mạnh ta một cái, ta liền trực tiếp môi chạm môi thân mật cùng Hạ Hồng Diệp.

Lúc ta đang sùi bọt mép, Hạ Hồng Diệp đang trợn trắng mắt, trước khi c.hết trong lòng ta vẫn còn suy nghĩ: Dược tính độc này mạnh quá đi mất!

2
Về chuyện ta đã c.hết rồi mà sống lại lần nữa, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, tóm lại là ta vừa mở mắt ra liền phát hiện ngay trước mắt mình chính là mặt của cẩu hoàng đế Lý Viễn.

Cũng may, các kỹ năng lăn lộn cơ bản trong hậu cung của ta đều lão luyện, cho dù ở trong tình cảnh này, cũng có thể duy trì nụ cười.

Lúc này, ta cũng không ý thức được là ta đã trùng sinh, cả đời này ta làm chuyện ác nhiều vô số kể, trước khi c.hết lại nhìn thấy Lý Viễn chính là báo ứng của ta.

Cho đến khi ta nhìn thấy Hạ Hồng Diệp đang ngồi bên dưới.

Với sự hiểu biết của ta về nàng, nàng cũng đang ở trong một trạng thái giống ta.

Ánh sáng lướt qua trong chớp mắt, chúng ta nhìn nhau, cùng nâng chén rượu.

“Bổn cung mời quý phi/ Thần thiếp kính hoàng hậu nương nương một chén.”

Hạ Hồng Diệp ưu nhã uống một ngụm rượu, nói: “Sinh thần hôm nay của thần thiếp, bệ hạ và nương nương có thể đích thân đến chúc mừng thần thiếp, thần thiếp thật sự vui mừng khôn xiết.”

Lý Viễn cười trêu ghẹo nói: “Hồng Diệp hôm nay ngược lại cực kỳ hiểu chuyện, đúng là thêm một tuổi thì có khác.”

“Bệ hạ cứ thích chê cười thần thiếp.”

Hạ Hồng Diệp đang nhắc nhở ta bây giờ đang là khoảng thời gian nào.

Năm Kiến An thứ ba, năm thứ bảy ta gả cho Lý Viễn, năm thứ hai Hạ Hồng Diệp tiến cung.

Ngày mười lăm tháng sáu, yến tiệc sinh thần của nàng.

Kiếp trước, ta mời nàng một chén rượu, không ăn gì mà rời đi.

Theo quy củ giang hồ, sinh thần của ai, hoàng đế chính là lễ vật của người đó, ta sợ mình ở đây lâu, người khác sẽ hoài nghi ta muốn nẫng tay trên của nàng.

Nhưng hôm nay, bổn cung không chỉ muốn nẫng tay trên, mà còn muốn cướp quý phi từ tay của hoàng đế.

Trước ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của mọi người, ta và Hạ Hồng Diệp vốn không thân lại lải nhải tình tỷ muội với nhau.

Hạ Hồng Diệp: “Được hoàng hậu nương nương chiếu cố nhiều năm, thần thiếp vô cùng cảm kích.”

Ta cười giả lả: “Hạ quý phi thật khách khí, đều là tỷ muội nhà mình.”

“Hoàng hậu nương nương~”

“Quý phi muội muội~”

Không phải nói, Hạ Hồng Diệp và ta thật sự là kỳ phùng địch thủ tương ngộ lương tài, lúc này nàng nói với hoàng đế, tối nay muốn cùng ngủ chung với hoàng hậu tỷ tỷ, thêm thắt tình tỷ muội.

“Thần thiếp và nương nương quả thật hận vì đã gặp nhau quá muộn.”

Vẻ mặt của Lý Viễn giống như đã ba mươi ngày không đi đại tiện, hắn một lời khó nói hết:

“Ái phi, sau này nàng và hoàng hậu còn có rất nhiều thời gian ——”

“Không!”

Ta ngắt lời Lý Viễn, cố gắng nhịn cơn nổi da gà khắp người, nắm lấy tay Hạ Hồng Diệp.

“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, hôm nay thần thiếp sẽ cùng quý phi uống đến bình minh!”

*(酒逢知己千杯少): Trích trong “Xuân nhật Tây Hồ ký Tạ pháp ” của Âu Dương Tu (thời Bắc Tống). Đầy đủ là “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa”; nghĩa là uống rượu mà gặp tri kỷ hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít, nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là nhiều.

“Không sai, hôm nay thần thiếp sẽ liều mạng cùng quân tử!”

Lý Viễn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bước chân phù phiếm rời đi.

Trong mắt hắn tràn đầy hoài nghi về nhân sinh, lúc này trong lòng hắn nhất định đang suy nghĩ, hoàng hậu của trẫm đã cho quý phi uống bùa mê thuốc lú từ khi nào rồi?

Hoàng đế vừa đi, những phi tần khác đang sững sờ tại chỗ cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại ta và cung nhân của Hạ Hồng Diệp.

Nghĩ đến lúc đó nữ quan của nàng hạ thủ, hai chúng ta không hẹn mà cùng lui lại vài bước.

Trước khi đi, nữ quan bên người ta còn giơ ngón tay cái với ta.

3
Ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng, trong cửa sổ có hai cô hồn.

Ta và Hạ quý phi hai mặt nhìn nhau, chuyện này quá mức kỳ lạ, thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Ngươi nói xem, hai chúng ta đây là c.hết đi sống lại, hay là hồi quang phản chiếu?”

Hạ Hồng Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nhìn xem, hai cái bóng này của chúng ta, cũng không giống đồ giả.”

Vậy thì đúng là thật rồi.

Ta hỏi Hạ Hồng Diệp: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”

“Kiếp trước phụ thân và ca ca ta phạm tội, vậy kiếp này bảo nhà ta sớm chuẩn bị để phòng ngừa chuyện chưa xảy ra.”

Nàng kinh ngạc nhìn ta một cái: “Phụ thân ngươi có thể đồng ý sao?”

Ta nhướng mày cười: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của ta.”

Nàng nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Kiếp trước không phải Lý Viễn đã dùng mạng của cả nhà ta để mở đường cho đường muội ta sao, tỷ muội với nhau, kiếp này sao ta có thể nhẫn tâm để nàng ta chờ lâu như vậy được.”

“Ta định để đường muội ta tiến cung hầu hạ bệ hạ trước thời hạn.”

Ta và nàng nhìn nhau cười: “Phu thê với nhau, cô nương mà bệ hạ thích, bổn cung cũng không phải không dung thứ được, cần gì phải giấu giếm.”

Những nước cờ này chúng ta đấu trong hậu cung đến mức dầu sôi lửa bỏng, Hạ Miên Miên dựa vào cái gì mà ngư ông đắc lợi?

“Đường muội của ngươi chẳng qua chỉ là cành nhỏ đốt cuối, không có gì đáng sợ.”

“Bệ hạ của chúng ta mới là mấu chốt.”

Hạ Hồng Diệp lạnh lùng nhếch môi: “Chúng ta chỉ là quân cờ trong tay bệ hạ.”

“Nữ quan thiếp thân của ta sợ ta không c.hết hẳn, lại còn đè ta xuống rót thêm nửa chén rượu.”

Ta sửng sốt, những phi tử trong hậu cung như chúng ta, nữ quan thiếp thân đều là người của mình mới đúng, với sự cẩn thận của Hạ Hồng Diệp, tuyệt đối không có khả năng để một người không an toàn ở bên cạnh.

“Ý ngươi là ——”

“Nàng ta vốn là người mà bệ hạ chỉ điểm cho ta.”

Lý Viễn, ngươi thật sự không phải là người.

“Ngươi và ta đều c.hết, người trong lòng bệ hạ còn không phải sẽ đi một đường bằng phẳng sao?”

“Đây là lấy mạng của hai chúng ta để mở đường cho người khác.”

Hạ Hồng Diệp gõ từng ngón tay được sơn đỏ tươi xuống mặt bàn: “Đúng là một nữ tử xinh đẹp và một hoàng đế thâm tình, làm ta cảm động muốn khóc.”

Ta cầm lấy khăn tay dụi khóe mắt: “Còn không phải như vậy sao?”

“Nếu ta đã có kỳ ngộ như vậy, kiếp này ta sẽ không để cho Lý Viễn và đường muội ta được sống yên ổn, lúc ta hành sự, ngươi cũng đừng gây khó dễ cho ta.”

Ta: ?

Lời này của ngươi, ta không thể nào nhận được.

“Ai rảnh gây khó dễ với ngươi! Nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt tìm ta gây phiền phức, ta sẽ để ý tới ngươi sao?”

Đôi mắt đẹp của Hạ Hồng Diệp mở to, không phân biệt tôn ti đưa tay chỉ vào mũi ta: “Năm ta vừa mới tiến cung, té ngã lúc khiêu vũ, có phải do ngươi sai người làm hay không?”

“Nói hươu nói vượn!”

Cái nồi này, ta không đội!

“Các ngươi ai được sủng thì ta vẫn là hoàng hậu, ta quan tâm ngươi khua tay múa chân chắc?”

Nàng nghi hoặc nhìn ta: “Năm Kiến An thứ ba, hài tử của ta không còn, cũng không phải là do ngươi làm sao?”

“Chuyện này có liên quan gì đến ta, lúc ngươi mang thai, ngay cả cửa cung của ngươi ta cũng không dám bước qua!”

Nàng mù mịt tựa vào ghế, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng ta vẫn cho rằng đều là do ngươi làm.”

“Đúng rồi, những thứ này đều do Hải Đường đi điều tra, ý của Hải Đường, không phải chính là ý của bệ hạ sao?”

Hải Đường chính là cung nữ bên người Hạ Hồng Diệp.

Nàng vừa nói như vậy ta cũng ngộ ra.

Lý Viễn, không nói đến một đống chuyện xấu trong quá khứ của ngươi ở tiền triều, ngươi còn muốn tự mình quấy nhiễu, khiến cho hậu cung không được an bình, làm hoàng đế quả thật không giống người bình thường.

Tuy rằng ta và Hạ Hồng Diệp đấu đá nhau lâu đến như vậy, trong lòng cũng nghĩ là vì để cho Lý Viễn an tâm, nhưng ai có thể ngờ, cho dù không có mâu thuẫn, Lý Viễn hắn cũng sẽ tự tạo ra mâu thuẫn cho chúng ta.

Nếu không phải là không đúng thời điểm, ta cũng muốn khen hắn một câu bội phục.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom