• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Kế Hoạch Giải Cứu Ngốc Bạch Ngọt (2 Viewers)

  • Phần 2

___________

3.

"Bạn học Ngạo Thiên." Tôi mỉm cười ngắt lời Long Ngạo Thiên, vẻ mặt vô cùng dịu dàng ôn hòa.

Thông thường, đây đều điềm báo tôi sắp nổi điên, nếu Lâm Kiêu ở đây, nhìn thấy vẻ mặt này của tôi, chắc chắn nó sẽ co cẳng chạy.

"Sao vậy chị?"

Long Ngạo Thiên có lẽ cho rằng sức hấp dẫn ch ế t tiệt của cậu ta đã chinh phục được tôi, thậm chí còn đá lông nheo với tôi một cái.

Ọe... ch ế t tiệt, hiện tại tôi cảm thấy mình như đang rơi vào một hũ mỡ lợn.

"Cậu cứ nói về bạn của mình mãi, nhưng vẫn chưa nói gì về bản thân cả."

"Em sao? Ha ha ha em cũng là người bình thường thôi, em..."

Tôi chẳng muốn nghe tên đàn ông dầu mỡ này nói chuyện chút nào, trực tiếp ngắt lời cậu ta:

"Đúng vậy, người bình thường cậu còn không phải ấy chứ."

Lời này đã không tính là nể nang gì rồi, vậy mà Long Ngạo Thiên lại như nghe không hiểu, vẫn tiếp tục dương dương tự đắc:

"Ngại quá, cấp 3 em từng theo đuổi hoa khôi trường đấy."

???

Cậu ta đang có gắng thể hiện điều gì vậy? Từng làm chó liếm của hoa khôi trường là chuyện rất đáng tự hào sao?

"Ồ? Vậy tại sao không theo đuổi được thế? Là bởi vì không muốn sao?"

"Chuyện này, em nghĩ cứ như vậy đi. Hiện tại mấy cô gái nhỏ bên ngoài sống vật chất quá, kết hôn phải có nhà có xe, hẹn hò thì đòi em phải trả tiền. Em cũng nói với cô ấy em là con một, sau này mọi thứ trong nhà đều là của em, trước mắt tiền cọc đã có hai chị gái của em trả rồi, nhưng cô ấy không nghe, cuối cùng bỏ chạy theo một tên mặt trắng có ba mẹ làm công chức, chậc... Nhưng mà người theo đuổi em còn rất nhiều, đều nói em điều kiện tốt ngoại hình đẹp trai ha ha ha."

Sao anh tôi có thể sa sút đến mức bị loại bò đực này vả mặt, rơi vào kết cục làm shipper trả nợ cơ chứ.

"Đàn anh, không phải anh nói anh có hai người chị gái sao, tại sao lại nói mình là con một?"

"Con trai nối dõi tông đường của nhà bọn anh chỉ có mình anh mà thôi, con gái sau này cũng phải lấy chồng, con gái lấy chồng rồi cũng như bát nước đổ đi, sao có thể coi là người một nhà được chứ?"

Mẹ kiếp, hiện tại tôi coi như hiểu tại sao não yêu đương của em gái tôi lại là siêu cấp rồi, loại này mà cũng coi như bảo bối được, chẳng phải não yêu đương siêu cấp thì là cái gì?

Tôi hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi dừng xe vào ven đường, mở điện thoại lên.

"Chị, chị đang tra bản đồ sao?"

"Không phải, tôi muốn tra "Sơn Hải Kinh" (*) xem cậu là ở trang nào, cậu nói xem, bộ dáng của cậu không khác gì thủy quái, lại cứ tưởng mình là hải vương, nhà không có gương thì cậu cũng phải tiểu một bãi để ngắm lại mình chứ? Làm phiền cậu nhận thức rõ bản thân một chút, đừng cậy chó là bạn thân của con người mà ngồi đây sủa bậy! Làm ơn đừng tự tin một cách mù quáng như vậy nữa được không? Lúc loài người tiến hóa không phải cậu đã lén bỏ trốn đấy chứ? Rốt cuộc ngưỡng cửa của người bình thường cao đến mức nào mà ngay cả nửa chân cậu cũng không thể bước vào được thế?"

(*) Một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.

"Sao chị lại ăn nói khó nghe như vậy chứ, tính cách tệ như vậy cho dù có đi xe xịn hơn cũng không ai thèm thích chị đâu. Các anh em của tôi đã nói muốn lái xe thể thao đến đón tôi rồi, nếu không phải nể mặt đàn em Tuyết Dao, tôi cũng chả thèm ngồi lên chiếc xe mấy trăm vạn này đâu."

"Ồ đúng vậy đúng vậy, da mặt của cậu dày thật đấy, Vạn Lý Trường Thành sửa thành cũng phải đến chỗ cậu mua vật liệu, gia súc đồng cỏ cũng chỉ là phù du mà thôi, trâu ngựa chân chính đều phải liếc nhìn cậu một cái. Cậu sẽ không cho rằng thịt heo tăng giá, giá trị của của cậu cũng tăng theo, cho nên mới dám nói chuyện với bà đây như vậy đấy chứ? Người đẹp thành thị như bà đây không có thời gian để ở đây chơi đùa với cậu, cho cậu mượn 5 xu, cậu đến trước cửa siêu thị chơi bập bênh để biết thêm chi tiết (*) rồi lại đến đây nói chuyện với tôi, đúng là một tên ngu đần mà."

(*) Câu nói dùng để ám chỉ những người có IQ thấp, toàn nói mấy câu ngớ ngẩn, trước cửa siêu thị thường có bập bênh mà người chơi bập bênh thường là trẻ em, ý nói IQ không khác gì trẻ em.

"Chị..."

"Chị cái gì mà chị. Đợi não hoạt động bình thường rồi hẵng đến nói chuyện với tôi, một con chạch nhỏ dính tí muối còn tưởng mình là hải sản à? Miệng rảnh rỗi quá thì đi liếm nắp bồn cầu đi, bớt ở chỗ này lải nhải!"

"Tôi..."

Long Ngạo Thiên tức giận đến mức thở hổn hển, còn định vươn tay tóm lấy tôi.

Tôi nắm lấy tay cậu ta bẻ ngược lại, "răng rắc" một tiếng, Long Ngạo Thiên lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chó con, thật là vô dụng!

Long Ngạo Thiên nói cũng không nói lại tôi, đánh cũng không đánh lại tôi, chỉ có thể ảo não xuống xe.

"Gần đây trời lạnh, nên đắp thêm ít đất lên."

Dứt lời tôi chậm rãi quay cửa xe lên, dứt khoát lái xe rời đi.

Đi được một đoạn, tôi phát hiện Lâm Tuyết Dao vẫn luôn im lặng, ngơ ngơ ngác ngác ngồi tại chỗ,

Không phải con bé bị tôi dọa sợ rồi chứ?

Ch ế t tiệt, rõ ràng đã nói phải tạo hình tượng người chị dịu dàng trước mặt em gái, vừa rồi lại không nhịn được.

Con bé sẽ không ghét tôi chứ? Sẽ không cảm thấy tôi thô lỗ, bất lịch sự, không muốn hòa hợp với tôi đấy chứ?

"E hèm... Thật ra thì bình thường chị không như vậy đâu, vừa rồi chị..."

"Chị à, vừa rồi chị lợi hại quá đi!"

"Hả?"

Vốn dĩ muốn nhận lỗi với em gái, tôi bỗng sững sờ một lúc, sau đó nghe thấy em gái không ngừng tâng bốc.

"Không có không có, chị chỉ tùy tiện chửi mà thôi, nào có lợi hại như em nói."

"Ha ha ha em khen làm chị ngại quá, em gái, sau này nếu có tên nào đắc tội với em, em cứ nói với chị, chị sẽ chửi hắn giúp em!"

"Chị, chị có thể dạy em mắng chửi người được không?"

"Dạy em? Như vậy không được, con nít học chửi người làm cái gì, hơn nữa nhiều người xem đang nhìn như vậy, ảnh hưởng không tốt!"

Tôi chỉ vào chiếc GoPro gắn ở đầu xe, từ chối con bé.

Không ngờ bình luận trực tiếp lại không cho tôi chút mặt mũi nào, cũng nhau khóc lóc om sòm lăn lộn muốn tôi dạy cách mắng chửi người.

"Chúng tôi cũng muốn học chúng tôi cũng muốn học chúng tôi cũng muốn học, dạy cả chúng tôi nữa dạy cả chúng tôi nữa dạy cả chúng tôi nữa, cầu xin cô cầu xin cô cầu xin cô."

"Chị gái Tuyết Tâm, chị có cho thuê miệng không? Làm ơn đi, tôi thật sự rất muốn thuê."

"Bắt đầu giảng bài đi, tôi quỳ xuống nghe!"

"Người bị bệnh không thể khống chế được nước mắt như tôi thật sự rất hâm mộ những người có thể nói một hơi khiến cho đối phương không còn sức chống cự, mỗi lần cãi nhau với người khác còn chưa mở miệng đã chảy nước mắt rồi, nỗi nghẹn khuất này ai thấu hiểu chứ!"

"Mọi người thật sự muốn học sao?"

Bình luận trực tiếp toàn bộ đều là "Muốn muốn muốn", Tuyết Dao cũng gật đầu lia lịa.

"Được, vậy thì sau khi về nhà chị sẽ dạy em!"

"Tuyệt vời! Đợi em học được cách cãi lộn, sau này em có bạn trai..."

"Em sẽ có thể cãi thắng cậu ta phải không?"

Chậc, không hổ là em gái ngoan của tôi, với mới ở cùng tôi một lúc mà đã tỉnh táo như vậy rồi.

"Hả? Không phải, em sẽ không cãi lộn với anh ấy. Người ta là muốn nói đợi em học được cách cãi lộn mới có thể bảo vệ được anh ấy."

Tốt lắm, vẫn là bộ não yêu đương siêu cấp đó!

4.

Về đến nhà, cả nhà lại ôm hôn nhấc bổng em gái tôi một hồi, tặng cổ phần tặng trang sức các thứ, Lâm Kiêu còn muốn đưa ảnh có chữ ký của nó cho con bé, bị tôi một cước đá thẳng ra ngoài cửa, đồng thời tước đoạn quyền tặng quà của nó.

Đợi mấy chuyện như chuyển đổi hộ khẩu, sang tên tài sản hoàn tất đã là một tuần sau, ba tôi cũng xuất viện về nhà.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, ba con người ngốc bạch ngọt Lâm Hoài, Lâm Kiêu, Lâm Tuyết Dao đều ở nhà, kế hoạch cải tạo ngốc bạch ngọt của tôi cuối cùng cũng có thể được thực hiện.

"Ngồi ngay ngắn lại đi, biết hôm nay tìm mọi người đến để làm gì không?"

Ba người đồng thời lắc đầu, đồng thanh trả lời: "Không biết."

"Với tư cách là cái đầu duy nhất trong nhà họ Lâm chúng ta, người sở hữu 806 bộ óc, em quyết định phải cải tạo mọi người!"

"Chị, em có thắc mắc!"

Lâm Tuyết Dao giơ tay lên cao, mắt lấp la lấp lánh như sợ tôi không nhìn thấy con bé.

"Nói!"

"Tại sao lại là 806 bộ óc ạ? Không thể là 804 hay 888 sao?"

"Anh, trả lời cho con bé." Tôi chỉ vào Lâm Hoài.

"Bởi vì Tuyết Tâm có 806 bộ óc, ba mẹ ông nội còn có chúng ta sáu người mỗi người thiếu một bộ, trừ đi cả nhà vừa hay có 800 bộ."

Lâm Tuyết Dao cái hiểu cái không gật đầu, chương trình học tiếp tục bắt đầu.

Chương trình học ngày hôm nay là: Cút đi não yêu đương!

"Trước khi bắt đầu chương trình học ngày hôm nay, cô có một vấn đề muốn hỏi các em."

"Cô gái nhà giàu vì muốn ở bên cạnh một tên nhóc nhà nghèo mới quen biết nửa tháng mà kéo vali bỏ nhà ra đi chuẩn bị sống chung với cậu ta. Ba mẹ cô gái không đồng ý chuyện của hai người họ, hỏi tên nhóc nhà ngèo rằng: Hai đứa định dọn đến đâu? Cậu lại không có nhà không có xe, làm sao chăm sóc cho con gái của chúng tôi được? Chẳng lẽ cậu muốn con gái chúng tôi cùng cậu trải qua cuộc sống cực khổ sao? Tên nhóc nhà nghèo trả lời: ..."

"Các em cảm thấy cậu ta sẽ trả lời như thế nào?"

Ba người cúi đầu trầm tư, bình luận trực tiếp cũng bắt đầu gửi câu trả lời của mình.

"Cậu ta sẽ nói: Dì, xin dì hay tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ tận lực khiến cho cô ấy hạnh phúc!"

Lâm Hoài lên tiếng trước, Lâm Kiêu gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Em cảm thấy cậu ấy sẽ nói: Dì, cháu và Dao Dao yêu nhau thật lòng, chúng cháu không sợ khổ, chỉ cần cho phép chúng cháu ở bên nhau, cho dù hoàn cảnh khó khăn gian khổ đến thế nào, chúng cháu cũng có thể vượt qua! Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để mua cho Dao Dao một căn nhà lớn!"

Khá lắm, không hổ là não yêu đương siêu cấp, ca này phải bằng mấy Vương Bảo Xuyến (*) cộng lại.

(*) Vương Bảo Xuyến, con gái thứ ba của Vương Duẫn, thừa tướng dưới triều Đường Ý Tông, bất chấp lời nói của cha mình gả cho Tiết Bình Quý nghèo khổ làm vợ, đoạn tuyệt quan hệ với cha, bị đuổi ra khỏi nhà.

"Sai, sai hoàn toàn!"

"Thông qua vấn đề này, chúng ta có thể thấy được, bạn học Lâm Tuyết Dao chính là não yêu đương siêu cấp mà chúng ta vẫn thường nói đến."

"Như vậy, dưới tình huống bình thường, lời nói ngoài miệng của đối phương có thể tương tự như các em nói, nhưng trong lòng cậu ta không nhất định sẽ nghĩ như vậy."

"Hãy cùng xem câu trả lời chính xác: Không sao, đợi cô ấy mang thai trong một căn nhà thuê dột nát, không có điều hòa, không có bình nước nóng, ông bà nhất định sẽ đau lòng cô ấy, sau đó đón cô ấy về nhà, đợi ông bà lên nóc tủ ngồi, tôi chỉ cần lừa gạt cô ấy, tài sản của nhà ông bà không phải đều sẽ rơi vào tay tôi sao, đến lúc đó đứa trẻ theo họ của tôi, gia sản cũng là của tôi, tôi chỉ cần chờ nuốt chửng cả cái nhà này là được!"

Căn phòng yên lặng vài giây, Lâm Hoài và Lâm Kiêu trầm ngâm không nói, vẻ mặt Lâm Tuyết Dao tràn đầy sự phản đối, bình luận trực tiếp cũng bắt đầu có một đống người hỏi thăm tôi.

"Chẳng lẽ người không có tiền thì không thể có được tính yêu đích thực sao?"

"Tôi cảm thấy Lâm Tuyết Tâm quá coi trọng vật chất rồi, con trai không có tiền không xứng ở bên cạnh cô sao? Thời buổi nào rồi còn quan trọng việc môn đăng hộ đối như vậy chứ?"

"Đúng vậy, đây không phải là ghét nghèo yêu giàu sao. Con gái bây giờ, đều bị những người như này dạy hư..."

"Thấy mọi người có vẻ đều không đồng ý với đáp án này, vậy thì chúng ta cùng nhau phân tích một chút, chú ý đến chi tiết của câu hỏi nhé."

"Thứ nhất, vì một người đàn ông mới quen biết chưa đến nửa tháng mà không tiếc cãi lại ba mẹ, bỏ nhà ra đi, các em cảm thấy là đúng sao?"

"Thứ hai, ba mẹ bạn gái không đồng ý, cậu ta không nghĩ đến việc thuyết phục bọn họ, lại để cho con gái nhà người ta đi theo cậu ta không danh không phận, các em cảm thấy là biết gánh vác sao?"

"Thứ ba, điều kiện của cậu ta kém như vậy, cậu ta không cố gắng chứng minh bản thân có năng lực làm cho cô ấy hạnh phúc, lại còn để cô ấy phải đi theo cậu ta chịu khổ, không có hành động thực tế chỉ biết vẽ chiếc bánh lớn (*), các em cảm thấy như vậy là có trách nhiệm sao?"

(*) Vẽ chiếc bánh lớn là một thuật ngữ dùng để mô tả những kế hoạch, lời hứa, mục tiêu hư cấu, phóng đại, viển vông, sáo rỗng.

"Tính yêu đích thực là tôn trọng lẫn nhau, là bình đẳng, không phải chỉ có trách nhiệm với đối phương, mà còn phải có trách nhiệm với mọi sự lựa chọn của mình. Không thể lúc nào cũng đòi hỏi một bên phải hy sinh, nếu như một mối quan hệ không chỉ làm chất lượng cuộc sống của mình đi xuống mà còn không ngừng tiêu hao tinh thần của mình, vậy thì cô nghĩ các em cần phải suy nghĩ thật kỹ xem có cần thiết phải tiếp tục nữa hay không."

Sau khi nói xong những lời này, bình luận trực tiếp trống rỗng trong chốc lát, vẻ mặt Lâm Tuyết Dao cũng ngơ ngác cái hiểu cái không.

"Nghĩ kỹ lại thì quả thật là như vậy, vì một người đàn ông mới quen biết nửa tháng mà từ bỏ ba mẹ, còn không phải miếng thịt xá xíu (*) sao?"

(*) Từ thường dùng ở Quảng Đông, ý chỉ con cái nghỗ nghịch bất hiếu với cha mẹ, thà đẻ ra miếng thịt xá xíu còn đáng giá hơn.

"Não yêu đương thực sự chính là tôi!"

"Chị gái Lâm là người tỉnh táo nhất trên thế giới, tôi phải phát đi phát lại đoạn này ở trước mặt con bạn thân não yêu đương của tôi mới được!"

Sau khi phần cải tạo của ngày hôm nay kết thúc, tôi giao bài tập về nhà cho ba con người ngốc bạch ngọt kia.

Chương trình học hôm nay chủ yếu là nhằm vào Lâm Tuyết Dao, cho nên loại hình bài tập về nhà hoàn toàn khác nhau.

"Anh, nhiệm vụ tuần này của anh là: Đọc thuộc lòng "Binh pháp Tôn Tử", "Ba mươi sáu kế", "Nếu bạn không có khả năng lãnh đạo, hãy tự mình làm việc cho đến ch ế t đi", tuần sau em sẽ kiểm tra."

"Lâm Kiêu, tuần này em cần học thuộc 500 từ đơn, đọc 10 quyển sách văn học sau đó viết một bài tổng quan văn học nộp cho chị."

"Tuyết Dao, nhiệm vụ của em là đọc hết cuốn "Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến", đào một rổ rau dại nữa."

Lâm Hoài và Lâm Tuyết Dao đều gật đầu, chỉ có Lâm Kiêu nằm dài trên sofa với vẻ mặt sống không bằng ch ế t.

Sắp xếp xong nhiệm vụ tôi đang định rời đi, lại bị Tuyết Dao gọi lại:

"Chị, lần trước chị nói muốn dạy em chửi người, khi nào chúng ta bắt đầu thế?"

"Ngày mai đi, tối nay chị phải soạn bài giảng đã!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom