• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? (1 Viewer)

  • Chương 389

Năm năm sau.



Cảnh Lăng đế quốc vươn lên là đế quốc đứng đầu trong tứ quốc, hoàng đế tiền nhiệm Bắc Mạc Trì lâm bạo bệnh, lui về phía sau màn dưỡng lão, trao quyền cai trị Cảnh Lăng cho Tam vương gia Bắc Mạc Phong.



Bắc Mạc Phong trở thành thiên tử, Tiểu Màn Thầu với cái tên khác là Nguyệt Hàn Tinh mặc nhiên lên làm hoàng hậu, thống lĩnh hậu cung. Nhiều đại thần trong triều đào bới lại quá khứ đã từng làm nha hoàn của Nguyệt Hàn Tinh mà đay nghiến, khinh bỉ, muốn Bắc Mạc Phong giáng nàng xuống phi để nâng nữ nhân khác xuất thân cao quý hơn thế chỗ. Chỉ tiếc cho các vị đại thần ảo tưởng nữ nhi nhà mình sẽ có cơ hội, Bắc Mạc Phong là đệ đệ của Bắc Mạc Quân, không giống lông cũng giống cánh, không bá đạo như ca ca nhưng riêng về chuyện tình cảm thì kiên quyết không muốn thỏa hiệp.



Bắc Mạc Phong tuyên bố Nguyệt Hàn Tinh đã và sẽ là hoàng hậu duy nhất của Cảnh Lăng đế quốc, hơn nữa hắn còn bác bỏ tuyến tú hàng năm. Chuyện này làm kinh động triều đình, quan lại đại thần quỳ gối ngày đêm trước tẩm cung của hắn cầu xin hắn suy nghĩ lại. Rốt cuộc vẫn là Nguyệt Hàn Tinh đứng ra khuyên bảo Bắc Mạc Phong mới nguôi ngoai, chấp nhận tuyển tú. Tuyển tú thì tuyển tú, động chạm đến những phi tần đó hay không thì lại là việc của hắn!



Nguyệt Hàn Tinh biết bản thân đã không còn như xưa, nàng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho chính mình nữa. Nhưng thấy tâm ý của Bắc Mạc Phong, lòng nàng cũng được an ủi đôi phần. Dân gian truyền tai nhau nói hoàng hậu là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.



Nguyệt Hàn Tinh mặc phượng bào, khuôn mặt thanh tú được trang điểm tinh xảo mà thêm vài phần xinh đẹp, không phải kinh diễm tuyệt luân nhưng tuyệt đối rung động lòng người. Nguyệt Hàn Tinh cầm trong tay cuốn sách cũ mèm có tên “Long cung đồ”, bên trong là những hình vẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, nét vẽ tự do, phóng khoáng. Nếu chỉ nhìn vào nét vẽ thì mấy ai tưởng tượng được rằng người vẽ nó lại là một tiểu hài tử mới tám tuổi.



Nguyệt Hàn Tinh nhớ lại những ngày tháng rong ruổi chạy đằng sau Nguyệt Tích Lương, mang cuốn sách cấm lén lút đi bán kiếm chút bạc ăn quà vặt, nàng khẽ than.



“Tích Lương, tỷ hạnh phúc rồi. Còn muội… muội lựa chọn như vậy liệu có hạnh phúc hay không?”



………



Nhị vương phủ Cảnh Lăng, đồ đạc bố trí không khác là bao so với năm năm trước, Triển Chính Hi theo thường lệ mỗi buổi sáng đi thay y phục và cho Bắc Mạc Quân uống thuốc. Triển Chính Hi cầm được mỗi lọ thuốc bé tẹo, còn lại y phục và những đồ dùng khác đều nằm trên lưng con hổ trắng đi bên cạnh hắn.



Triển Chính Hi mở cửa căn phòng lớn bước vào, hổ trắng theo ngay sát, Triển Chính Hi tùy tiện chỉ cái bàn nhỏ.



“Tiểu Bạch, ngươi để đồ ở đấy rồi đi lấy chậu nước giúp ta.”



Tiểu Bạch trợn trắng mắt hổ, móng vuốt tình cào một phát rách vạt áo Triển Chính Hi, bất mãn.



Ta là hổ, ngươi bảo ta lấy nước làm sao?



Đồ con người vô tri ngu ngốc!



Vẫn là chủ nhân xinh đẹp, thông minh nhất!



Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng Tiểu Bạch tốt bụng lắm, nó lắc lắc mông hổ chạy đi tìm thị vệ trong viện ‘grao ô’ mấy câu. Y không hiểu, nó liền trực tiếp ngoạm vào chân y kéo tới bên miệng giếng, kiêu ngạo hất đầu. Gã thị vệ sau khi bị Tiểu Bạch ra một loạt ám hiệu cũng hiểu ý nó, vừa múc nước khóe môi vừa giật đùng đùng.



Con hổ này của vương phi thành tinh rồi!



Tiểu Bạch cõng thau nước sóng sa sóng sánh về lại phòng, Triển Chính Hi lau người cho Bắc Mạc Quân kỹ càng sau đó mới mặc y phục mới và nhét một viên thuốc màu xanh lá vào miệng y. Loại thuốc này có khả năng bổ sung dinh dưỡng, thay nước, thay cơm, duy trì sự sống, rất thích hợp với người bị hôn mê trong thời gian dài.



Triển Chính Hi nhìn ngắm khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ của vương gia nhà mình rồi lại tự soi gương nửa ngày, kết quả quay sang Tiểu Bạch hỏi.



“Tiểu Bạch, ta đẹp hơn vương gia nhiều có đúng hay không?”



Tiểu Bạch lần thứ hai trợn trắng mắt coi thường.



Đã ngu ngốc lại còn mắc chứng hoang tưởng! Có bệnh phải trị!



Triển Chính Hi vui vẻ đùa giỡn với Tiểu Bạch, không hề hay biết ngón tay nam tử nằm trên giường khẽ động đậy. Năm năm rồi, tròn năm năm hắn mới có động tĩnh lớn như vậy.



Đôi mắt nam tử từ từ mở ra, đầu tiên là mơ mơ hồ hồ, mất một lúc sau mới khôi phục minh mẫn. Hắn chống tay ngồi dậy, cả người mềm nhũn không một chút sức lực, đã thế xương khớp còn cứng ngắc khó hoạt động. Hắn một tay đỡ trán, đầu hắn đau như búa bổ, ký ức hỗn hoạn quay mòng mòng, hắn rất cố gắng để sắp xếp lại ký ức một cách hoàn chỉnh, đương nhiên ký ức hắn dừng lại ở thời điểm hắn trúng cổ thuật mất đi ý thức.



Triển Chính Hi chơi đùa chán rồi, hắn quay người thì phát hiện có một thân hình đang ngồi lù lù trên giường, hắn hoảng sợ gào rú.



“A a a a a!!”



Gào thôi không đủ, hắn còn bất cẩn giẫm phải đuôi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đau đến nỗi lông dựng đứng, nhảy chồm lên, hổ lệ tung hoành.



“Ngao ô!!”



Bắc Mạc Quân day day thái dương, giọng nói đã lâu không sử dụng mà thành ra khô khan.



“Ồn ào quá, bổn vương khát nước.”



Triển Chính Hi trợn to hai mắt, đến khi nhìn rõ khuôn mặt hơi tiều tụy của Bắc Mạc Quân mới ổn định tinh thần, hắn kinh hỉ kêu.



“Vương gia, ngươi tỉnh rồi? Ngươi chịu tỉnh lại rồi!”



Chuyện tốt tới quá nhanh, hắn… hắn phải thông báo chuyện này cho tất cả mọi người biết mới được. Cảnh Lăng chiến thần tỉnh lại rồi!



Sắc mặt Bắc Mạc Quân đen sì như đít nồi, hắn kiên nhẫn lặp lại.



“Triển Chính Hi, bổn vương khát nước.”



“A?”



Triển Chính Hi giật mình, hắn nhanh chóng rót cho Bắc Mạc Quân một cốc nước ấm, ngoan ngoãn đứng xem Bắc Mạc Quân uống xong mới dè dặt hỏi.



“Vương gia, ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”



Bắc Mạc Quân đạm đạm lắc đầu, lên tiếng.



“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”



Triển Chính Hi nhẩm tính, hồi đáp.



“Đã năm năm rồi. Vương gia bị trúng cổ thuật quá tà ác, hôn mê năm năm cũng là bình thường.”



Mà… so với kết cục hắn chết thì việc hôn mê dài có là gì?



Cổ thuật?



Bắc Mạc Quân liếc nhìn mu bàn tay phải, trên đó còn sót lại dấu tích vài chiếc vảy rắn vàng óng. Mấy chiếc vảy này ngược lại không hề nguy hiểm, chỉ là tàn dư thôi.



Đúng rồi!



“Vậy còn trận chiến?”



Triển Chính Hi tự hào nói.



“Chúng ta giành chiến thắng, vương gia đã giết được Mạc Vấn Thiên cơ mà, nếu chúng ta không chiến thắng thì thật là phí phạm công sức của vương gia.”



Sau đó, Bắc Mạc Quân lần lượt hỏi Triển Chính Hi về tình hình của những người khác trong năm năm nay, cũng hỏi về quan hệ giữa các đế quốc, quan hệ giữa triều đình và giang hồ,... duy độc không hỏi về Nguyệt Tích Lương. Đến cuối cùng, Triển Chính Hi vẫn là không nhịn được.



“Vương gia, sao ngươi không tò mò về vương phi?”



Bắc Mạc Quân ngỡ ngàng, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc khó hiểu.



“Ta khi nào có vương phi?”



Triển Chính Hi đờ người, nhưng hắn không ngạc nhiên, bởi vì hắn đã được người đó nhắc nhở qua từ năm năm trước, rằng… vương gia khi tỉnh lại sẽ mất trí nhớ, mất trí nhớ về nàng, về tất cả những thứ liên quan đến nàng và hắn. Triển Chính Hi cố kiềm chế ý muốn nói ra sự thật, ngượng ngùng cười.



“Không có gì. Về vương phi… vương gia không cần quan tâm đâu, nàng đã chết từ lâu rồi.”



Đúng vậy, nàng chết từ lâu rồi.



Bắc Mạc Quân tỉnh lại có thể nói là người người vui mừng, nhà nhà vui mừng. Sau khi Bắc Mạc Quân tỉnh lại không lâu, Bắc Mạc Phong liền triệu kiến hắn vào cung phong hắn làm Nhiếp Chính Vương, thấy Nhiếp Chính Vương như thấy hoàng đế.



Bắc Mạc Quân tỉnh lại, Bắc Mạc Trì cũng gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, bệnh tật chuyển biến tốt hơn không ít. Nguyệt vương gia Nguyệt Kinh Thiên và thê tử Lăng Tiêu Nhiên đến thăm hỏi Bắc Mạc Quân một lần xong cũng bặt vô âm tín. Bọn hắn sợ khi tiếp xúc nhiều với Bắc Mạc Quân sẽ để lộ chuyện gì đó.



Nghỉ dưỡng độ non nửa tháng Bắc Mạc Quân đã vùi đầu vào chuyện triều chính. Nửa đêm trong thư phòng, hắn dừng bút, thổi thổi cho mực khô rồi gập tấu chương đặt sang một bên. Bắc Mạc Quân vươn vai, mắt nhìn thấy bức họa treo trên tường đối diện, hắn bất tri bất giác mà đứng dậy đi đến gần.



Trong tranh vẽ một nữ tử áo lam duyên dáng, thân hình nàng mảnh khảnh cao gầy, tóc một nửa vấn bằng cây trâm bạch ngọc, một nửa còn lại xõa tung như thác nước. Chân mày thanh tú, mắt phượng sáng ngời khẽ nhếch, ba phần quyến rũ, bảy phần sạch sẽ, hai khí chất đối lập nhau nhưng lại hòa hợp không tưởng. Dưới quỳnh mũi khéo léo là đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng câu hồn. Nàng rất đẹp, cực kỳ đẹp, đẹp một cách không giống thật. Ánh mắt nàng tựa như biết nói, làm hắn chìm sâu vào trong đó không muốn thoát ra.



Bắc Mạc Quân nhận ra nét vẽ này, đây là hắn vẽ. Là chính tay hắn vẽ nên bức họa thiếu nữ sinh động. Sao hắn không mảy may nhớ?



Hắn cảm thấy hắn đang thiếu một thứ gì đấy, một thứ quan trọng, phi thường quan trọng.



Triển Chính Hi nói đây là vương phi đã chết của hắn.



Hắn… có từng yêu nàng không?



Ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu Bắc Mạc Quân làm tim hắn tê rần, khó chịu và bức bối vô cùng. Hắn đưa tay lên xoa mặt, không biết từ bao giờ trên mặt hắn đã vương đầy những giọt nước mắt mặn chát.



Bắc Mạc Quân ngửa mặt hòng ngăn dòng nước mắt không tự chủ chảy xuống, thầm nhủ.



Bổn vương đây là làm sao thế này? Bổn vương điên mất rồi!



……..



“Ngươi nói cái gì? Bắc Mạc Quân một mình đi khảo sát dân tình?”



Trong tửu lâu, Nguyệt Kinh Thiên kinh ngạc chất vấn Triển Chính Hi. Triển Chính Hi gãi đầu, ngập ngừng giải thích.



“Vương gia nói hắn có tâm sự, muốn ra ngoài giải khuây… lại không cho ta đi theo. Ta cũng không còn cách nào.”



Bắc Mạc Quân dạo này tính tình thất thường, tâm hồn bay đi tận đẩu đâu. Tuy hắn nói đã quên vương phi là ai nhưng hàng ngày vẫn ở rịt trong thư phòng ngắm bức họa, thỉnh thoảng nhìn thấy Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng ngẩn người. Triển Chính Hi nghĩ, trong thâm tâm Bắc Mạc Quân vẫn không quên được vương phi, hắn không biết nàng là ai nhưng tình cảm vẫn còn đó, quá sâu đậm.



Nguyệt Kinh Thiên lo âu nói.



“Nhưng… nhỡ đâu hắn đến chỗ đó thì làm sao bây giờ? Gặp lại nhau…”



Triển Chính Hi phẩy phẩy tay, mở miệng.



“ Có gặp lại chắc gì vương gia đã nhận ra nàng.”



Hắn vừa mới dứt lời thì có một bóng người từ ngoài cửa sổ phi vào, bạch y xoay một vòng trong không trung, chén trà trong tay Triển chính Hi bị người ta cướp mất. Bạch y nhân bình tĩnh ngồi xuống ghế uống trà, cười nhạt.



“Gặp lại nhau thì sao? Nhận ra thì sao? Nhân duyên của họ nếu chưa bị cắt đứt thì ắt sẽ tự động nối lại. Nhân duyên ấy à, là một cái gì đấy ảo diệu lắm, người hữu tình thì có cản bằng trời tình vẫn nở rộ.”



Nguyệt Kinh Thiên và Triển Chính Hi đồng thời hô lớn.



“Kình Sâm trưởng lão?!”



Kình Sâm gật đầu với hai người, uống xong chén trà lại trả về cho Triển Chính Hi. Hắn sờ sờ bọc đồ được gói cẩn thận ở trong lòng, trầm ngâm.



“Để xem xem các ngươi có phải là hữu duyên thật hay không. Nếu thật… lão phu không ngại trở thành Nguyệt lão của các ngươi đâu.”



Nói rồi, hắn lại theo đường cửa sổ như không có chuyện gì rời đi, rất phiêu dật, rất dứt khoát. Triển Chính Hi hết nhìn bóng dáng Kình Sâm lại nhìn chén trà trống không, hắn ghét bỏ vứt chén trà đi, lấy một cái chén khác rót trà uống ừng ực.



Vừa nói cái gì thâm thúy ư? Hắn nghe không hiểu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom