• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (1 Viewer)

  • Ngoại truyện 1: Ai đang cô đơn, đúng lúc gặp hoa nở.

Edit: Trần Thu Thảo

Beta: Diem Nguyen
Tôi không phải là một hoạ sĩ chuyên nghiệp, tôi chỉ thích manga, thích chìm đắm trong thế giới xa xôi mơ mộng, tìm kiếm một thế giới chỉ thuộc về mình. Ở trong thế giới của tôi, tôi có thể nắm sống chết của người khác trong tay, có thể phóng đại sự vui buồn của mình, có thể cố tình làm bậy mà không cần e dè, kiêng kị!

Ở trong thế giới manga của tôi, tôi chính là… Thần!

Nói thật, tôi rất thích loại cảm giác này.

Loại khống chế này khiến tôi cảm thấy mình không còn là một tên nhát gan mềm yếu mà là một thằng đàn ông có tình cảm vô cùng phong phú.

À… Lúc tôi nói ra những từ nhát gan mềm yếu, tình cảm vô cùng phong phú thì cảm thấy cực kì không được tự nhiên. Có lẽ ở trong mắt người khác, tôi chính là một thằng đàn ông mạnh mẽ chuyên nói những lời độc ác.

Nhưng không ai biết để từ một đứa nhóc trở thành một thằng đàn ông chuyên nói lời độc ác không phải chỉ là một quá trình mà thôi. Trong đó có rất nhiều điều chua xót giống một bộ sử thi đẫm máu như mẹ tôi đã nói!

Lúc học trung học cơ sở, tôi đã từng yêu.

Cái loại yêu thích đơn thuần đó vĩnh viễn tồn tại trong lòng tôi, là một thứ gì đó làm người ta rất khó quên. Cũng chính bởi vì khó quên cho nên làm người ta tổn thương sâu sắc.

Cô gái mà tôi thích hồi trung học cơ sở tên là gì ấy nhỉ, à mà thôi, đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cô ta đã lừa gạt cảm tình của tôi, một mặt nói yêu thích tôi thế này…thế nọ, một mặt lại lén quen với một thằng con trai khác.

Khi sự việc đã bại lộ, việc cô ta bắt cá hai tay cũng bị lộ ra, thời điểm tôi chạy đến chất vấn cô ta thì thằng đó cũng đang ở đó chất vấn cô ta có phải quen cùng lúc hai người không.

Nếu như cô ta dũng cảm trả lời đúng thì có lẽ tôi sẽ tha thứ cho cô ta đa tình. Vậy mà cô ta lại nói tôi chỉ là một thằng ẻo lả và cô ta chỉ xem tôi như em gái!

Em gái? !

Em gái… Em gái con mẹ cô ấy!

Mỗi lần trong lúc lơ đãng nhớ lại chuyện này thì tôi đều không nhịn được muốn nói tục. Tôi không có thói quen chịu đựng cho nên… nói tục thôi. Nhưng mà ngay lúc ấy, việc đáng buồn chính nhất chính là tôi chỉ biết núp ở trong một góc tối âm u, lén khóc.

Mỗi lần nhớ tới dáng vẻ uất ức của mình khi đó thì tôi có loại kích động muốn phá hủy tất cả! Tốt nhất là có thể sử dụng bom nguyên tử, nổ nát vụn nó đi!

Có lẽ chính nhờ mối tình đầu làm cho người ta ghê tởm này nên tôi mới cố gắng để cho mình trở nên độc địa lợi hại.

Quy cũ giang hồ là trước khi người ta xuống tay với mình thì mình phải quật ngã đối phương trước, vậy mới thắng.

Bám theo chân lý này, tôi liền luyện đòn đánh phủ đầu, một chiêu mất mạng, miệng tôi bắt đầu luyện tập nhiều kĩ năng bắn tên, nếu là gặp địch thì mọi việc đều thuận lợi.

Phụ tá bên cạnh tôi đổi liên tục hết người này đến người khác, tám chín phần là bị tôi mắng chạy mất.

Nói thật, tôi không thèm để ý đâu.

Người bên cạnh tới tới lui lui, tôi làm gì rãnh để nhớ mấy cái mặt bánh mì đó to nhỏ như thế nào? Hay là đi nắm tay người lúc nào cũng có thể rời đi? !

Tình cảm của tôi đã từng rất tinh tế tới mức dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. Nhìn người khác vui vẻ, tôi liền vui vẻ; nhìn người khác rơi lệ, tôi liền thương tâm. Khi tôi ý thức được mình không thể là khống chế tình cảm của mình thì tôi dứt khoát quyết định phải thay đổi tình trạng hiện giờ.

Có lẽ chính là vì khát vọng thay đổi này cho nên mới có “Mộc Cang” hôm nay .

Nhìn người khác vì những câu chuyện của tôi mà thét chói tai, thương tâm, hưng phấn, bi thương, vui vẻ, thống khổ thì tôi có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có khi ngồi phía sau Computer.

Tôi muốn cuộc đời này tôi sẽ không để người khác điều khiển tình cảm nữa. Đời này tôi chính là “Mộc Cang”!

Có lẽ chính là vì tôi có một mối tình đầu bắt cá hai tay như vậy cho nên khi Hùng Cách Cách nói với tôi: “Em chưa bao giờ cho là mình là ai, em chỉ là em, Hùng Cách Cách! Đến khi em nhận ra mình thích Phó Khương và muốn ở cùng anh ấy thì em không để cho mình do dự, mà phải nói cho anh đầu tiên. Em nghĩ nếu như anh hận em thì nên để cho anh hận em sớm một chút, sau đó nhanh quên em hơn một chút và sớm yêu người khác. Tô Hàng, em thật sự xin lỗi anh, là vì khiến anh đau lòng chứ không phải xin lỗi anh vì em đã thích ai! Về phần em và Phó Khương thì đó là chuyện của hai người bọn em, em sẽ cân nhắc và tự giải quyết. Nếu như anh muốn nói những lời khiến em đau lòng để trả thù em đã tổn thương anh thì anh đã thành công rồi đấy.” Chính vì vậy tôi mới có thể cưỡng ép mình tỉnh táo buông tay, không hận cô ấy, không tổn thương cô ấy, không…xé rách cô ấy!

Chỉ có trời mới biết, tôi thật sự có suy nghĩ muốn…xé rách cô ấy! Sau đó đưa từng miếng từng miếng thịt của cô ấy vào miệng, dùng hàm răng sắc bén của mình đâm thủng da thịt cô ấy, xé ra thành từng mảnh nhỏ rồi dùng đầu lưỡi thưởng thức mùi vị máu đặc biệt của cô ấy, sau đó lại từ từ nuốt xuống, để cho cô ấy trôi dọc theo thực quản, tiến vào dạ dày, từ từ dung nhập vào máu của tôi, trở thành một bộ phận trên cơ thể tôi! Như vậy cho dù có chết đi thì cũng không ai có thể tách chúng tôi ra được!

Hả… Kinh khủng ư?

Chẳng lẽ không có ai biết tôi yêu cô ấy điên cuồng sao? !

Đừng tưởng rằng chỉ có chú út mới điên khùng, biết điên khùng và có thể điên khùng, dòng máu chảy xuôi trong người nhà họ Phó ngoại trừ máu lạnh thì chính là điên cuồng!

Nếu tôi không điên thì đã chết rồi. Phó Khương đã nói lời này. Cho đến khi mất đi Hùng Cách Cách thì tôi mới cảm nhận được ý nghĩa chân chính trong đó.

Nửa đêm, lúc lăn lộn khó ngủ, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà nghĩ đến nếu như lúc ấy tôi cũng yêu cuồng nhiệt thì kết cục có thể sẽ khác hay không?

Con mẹ nó! Càng nghĩ càng phiền não!

Tôi dùng sức đập giường một cái, ngồi dậy, đi tới trước bàn đọc sách, ngồi ở trên ghế rồi tiện tay cầm một cây bút lên muốn vẽ cái gì đó, muốn dùng bút để thổ lộ những cảm giác bế tắc phức tạp ở trong lòng tôi nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn… mờ mịt.

Đúng vậy, là mờ mịt. Tình huống như thế kéo dài đã lâu rồi. Không biết là vì thất tình mang đến cho tôi tổn thương quá sâu, làm khô cạn linh cảm sáng tác hay là vì bên cạnh thiếu cô làm bạn nên ảnh hưởng đến sự phát huy bình thường của tôi? Thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ.

Bút máy đang vẽ những đường cong trên giấy, cả phòng ngoại trừ tiếng sột soạt đó thì không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, bao gồm cả hô hấp và nhịp tim của tôi. Thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình còn thở và tim mình còn đập hay không? !

Ai… Đã mất ngủ bao nhiêu đêm rồi nhỉ? Thỉnh thoảng những lúc thiếp đi đối với tôi là rất quý báu, vậy mà con mẹ nó tôi lại không muốn quý trọng! Mất ngủ thì cứ mất ngủ đi! Ít nhất như vậy làm cho tôi có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về cô gái vô dụng đó, hoài niệm những chuyện bỉ ổi mà chúng tôi đã từng trải qua.

Bỉ ổi? A… Dùng từ này để hình dung Hùng Cách Cách thật là đúng đắn. Dường như sau khi biết Hùng Cách Cách thì rõ ràng số lần tôi đi bệnh viện tăng lên nhiều. Hơn nữa mỗi một lần đều con mẹ nó ác độc, cực kì khủng khiếp.

Lần đầu tiên tôi bởi vì u mê ghen tỵ và hành động một cách ngây thơ mà nuốt quá nhiều thức ăn dẫn đến đau bụng, nôn mửa không ngừng, hậu quả cực kì nghiêm trọng. Thật may là Hùng Cách Cách ở nhà. Cô dùng thân thể mỏng manh của mình cõng tôi đi một quãng đường xa như vậy mới gọi được một chiếc xe chịu chở tôi và cô đến bệnh viện, rồi cô giúp tôi cởi nút áo và áo khoác để bác sĩ dễ dàng khám bệnh. Khi đó tuy đầu óc của tôi có chút mơ hồ nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Vì vậy tôi có thể khẳng định rằng sau khi Hùng Cách Cách cởi quần áo trên người tôi thì cô liên tục nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Thật… trắng!”

Hai chữ, chỉ hai chữ thôi nhưng lại làm cho tôi suýt nữa tắt thở và nói bái bai với thế giới này rồi!

Thử nghĩ đi, lúc ấy tôi đã bệnh thành như vậy, cần điều trị khẩn cấp mà cô lại nhìn nửa người trên của tôi rồi nói ra hai chữ cực kì bỉ ổi như vậy!

Tôi thừa nhận nếu như không phải là ngay lúc đó tình trạng sức khỏe của tôi không cho phép thì nhất định tôi sẽ nhảy dựng lên mắng cho cô máu chó chảy đầy đầu!

Sau đó tôi lại không muốn nhắc tới chuyện này nữa, một là sợ cô lúng túng, hai là trong lòng tôi vẫn cảm kích cô. Không phải chỉ là cảm kích mà là tôi rất hiểu tính tình của Hùng Cách Cách. Nếu như không phải nhờ cô thì tôi sẽ bị đẩy trực tiếp vào phòng phẩu thuật. Dĩ nhiên cũng bởi vì cô cho nên tôi mới ngây thơ nuốt trọn một đống thức ăn ăn rồi bị đưa vào bệnh viện. Đây là một nỗi phiền lòng nhân quả tuần hoàn nên tôi nhịn!

Bệnh viện không phải nơi tốt đẹp nhưng lại là nơi mà mỗi người đều phải đi.

Lần thứ hai vào bệnh viện là sau khi anh Bạc Yến và Hùng Cách Cách chạy thoát khỏi hang ổ của bọn bắt cóc thì chúng tôi ở trong bệnh viện kết thành nhóm tị nạn.

Khi nhìn thấy Hùng Cách Cách nằm lạnh như băng ở trên giường bệnh màu trắng thì rõ ràng tôi cảm thấy tay của mình đang run rẩy mà nguyên nhân của run rẩy đó chính là khủng hoảng.

Lúc đó tất cả mọi người đều tận mắt thấy Phó Khương quan tâm Hùng Cách Cách như thế nào nhưng không ai biết tình cảm đang bị kìm chế của tôi.

Sau khi vật đổi sao dời thì thỉnh thoảng tôi còn vòng hai tay trước ngực cười nhạo bọn họ một phen. Một đôi tay cầm bút ổn định như thế nhưng cũng có thể run rẩy thành thế kia? A…

Lần thứ ba vào bệnh viện thì tôi cảm thấy trái tim của mình bị thiêu đốt rõ ràng, đau đớn đó không thể dùng bất kì ngôn ngữ nào để miêu tả được.

Nhất là khi nghĩ tới Hùng Cách Cách vọt vào biển lửa là vì muốn cứu cái rương da của Phó Khương và bản thảo của tôi thì lòng tôi liền co rút đau đớn không dứt. Vết phỏng trên lưng cô hết sức nghiêm trọng nhưng sau khi được đưa vào bệnh viện thì vẫn luôn chịu đựng không kêu lên một tiếng. Ngay cả bác sĩ cũng nói sự nhẫn nại của Hùng Cách Cách hơn hẳn người thường.

Lời này làm cho lòng tôi chua xót.

Một cô gái khi được người khác yêu thương thì thường làm nũng đụng tí là kêu đau. Còn một cô gái độc lập chỉ dựa vào chính mình thì rất kiên cường!

Hùng Cách Cách không có cảm giác an toàn. Cô giống như một con ốc sên, vĩnh viễn bò quá chậm, còn chưa chịu vứt bỏ cái vỏ của mình. Bởi vì cô biết một khi từ bỏ lớp vỏ dầy cộm nặng nề kia thì chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hùng Cách Cách, em làm anh đau lòng, em có biết không? !

Vì sự đau lòng này nên xin em hãy làm bạn gái của anh, để cho anh nuông chìu em, dung túng em, thiên vị em. Để cho em hạnh phúc!

Ngàn vạn suy nghĩ và phiền muộn cứ xoay tròn nhưng đều lấy khát vọng đó làm trung tâm.

Hùng Cách Cách mang đến cho tôi rất nhiều điều vui vẻ, rất nhiều.

Vết phỏng chưa lành thì Phó Khương đột nhiên biến mất, cả gian phòng bệnh chỉ còn lại tôi và cô. Mỗi khi nhớ lại thì tôi liền không nhịn được mà nhếch miệng cười, một nụ cười sung sướng.

Còn nhớ rõ một buổi tối ở trong bệnh viện, tôi đang say sưa trong mộng đẹp thì đột nhiên nghe một tiếng âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như là thứ gì đó đang cọ sát với nhau.

Tôi lập tức tỉnh dậy, từ giường hộ lí tôi phóng xuống đất, chạy thẳng tới giường bệnh của cô.

Tôi chỉ sợ cô ngủ không yên sẽ động đến vết phỏng sau lưng khiến vết thương mới vừa tốt lên lại bị nứt ra rồi rỉ máu.

Tôi vừa mới chạy tới trước giường thì nhìn thấy cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn dáo dác, bước đi từng bước nhỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Tôi vội hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Cô trả lời qua loa: “Không có chuyện gì.”

Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua giường bệnh của cô thì quả nhiên phát hiện phía trên đó có một vũng máu đáng nghi.

Trong lòng tôi căng thẳng, hô hấp cũng cứng lại, vội vã cất giọng: “Cô chảy máu! Mau cho tôi xem thử!”

Cô khẽ lùi về sau một bước. Nhìn dáng vẻ như muốn tránh ánh mắt của tôi.

Trong lòng của tôi lo lắng vô cùng, vội vàng tiến lên hai bước, giọng nói gấp gáp: “Cởi quần áo nhanh lên, cho tôi xem một chút!”

Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi một cái sau đó xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Tôi không làm.”

Không? Tại sao không? Nếu như vết thương ở lưng bị nứt ra thì đó không phải là chuyện đùa đâu!

Tôi nóng nảy, đưa tay kéo cô lại.

Hùng Cách Cách lại né tránh lần nữa.

Vì vậy tôi ép cô vào trong góc.

Cô không thể lui được nữa, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, nâng tay lên, vỗ vào mặt của mình, sau đó nhe răng nhếch miệng nặn ra một câu nói. Cô nói: “Tới rồi !”

Tôi không hiểu cô nói gì, một lòng muốn nhìn vết thương của cô vì vậy tôi nói: “Cho tôi nhìn một chút!”

Hùng Cách Cách hơi sững sờ, ngay sau đó trợn tròn mắt! Tôi cứ nghĩ cô sẽ gầm lên và xoay người cho tôi xem nhưng cô chỉ úp mặt vào tường và nói nhanh: “Kỳ kinh nguyệt của tôi đến. Có gì mà xem? Không cho anh xem!”

Bùm… Bởi vì câu này mà tôi bị nổ tung đến thương tích đầy mình.

Cô… không phải bị vết thương nứt ra mà là kinh nguyệt tới còn tôi thì lại cứ ngu ngốc đuổi theo cô, yêu cầu xem xét nơi chảy ra máu tươi.

Tôi không biết nên dùng loại ngôn ngữ nào để hình dung cảm nhận của mình lúc đó nữa.

Khi tôi thoát ra những hồi tưởng về quá khứ thì tôi phát hiện mình đã nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Quả nhiên là đêm rất dài.

Quẫn bách và ngượng ngùng lúc đó, hôm nay nhớ lại bỗng thấy ngọt ngào.

Những chuyện lúc trước vẫn rõ mồn một trước mắt như cũ nhưng hôm nay người lại ở chỗ bên kia, còn con mẹ nó trở thành thím của tôi! Con mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!

Nhớ tới những chuyện đã trải qua, lúc cùng đấu trí đấu dũng với Phó Khương và Phó Bạc Yến để tranh đoạt trái tim Hùng Cách Cách thì thật đúng là một bộ sử thi đẫm máu. Chỉ trách lúc đó mình quá tự tin, cho là lấy được thì sẽ là của mình. Vì vậy nên mới không biết được quý trọng, lại càng không hiểu được tình cảm cần phải được bồi đắp, nếu không thì sẽ dễ dàng bị người ta cướp.

Thậm chí cả đời tôi sẽ không quên ngày sinh nhật của Hùng Cách Cách.

Có lẽ đối với Phó Khương mà nói thì đó là một ngày đáng để ăn mừng, đáng để cổ động tuyên dương, đáng để hoan hô, nhưng đối với tôi mà nói thì đây tuyệt đối là một ngày mà có lẽ tôi cảm thấy bị sỉ nhục nhất! Không, không phải có lẽ, là khẳng định, cho tới bây giờ, tôi không cách nào tưởng tượng được Phó Khương lại chiếm được Hùng Cách Cách bằng cách bỏ thuốc tôi và anh tôi! Đúng vậy, thuốc mê. Mẹ nó, tôi hận Phó Khương!

Trên đời không có cây kim nào trong bọc mà vĩnh viễn không lòi ra được, tôi và anh trai cũng không phải là đồ đần, chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ thì liền biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như nói thế giới này thật sự cực đoan thì Hùng Cách Cách chính là cực đoan mà tôi yêu, còn Phó Khương chính là cực đoan mà tôi hận!

Phó Khương là một tên trộm cắp vô sỉ, chú ấy đã trộm đi hạnh phúc vốn nên thuộc về tôi!

Vậy mà tôi chỉ có thể siết chặt hai tay, không có cách nào trả thù được!

Tôi nên trả thù như thế nào? Tôi có thể trả thù như thế nào đây? !

Hùng Cách Cách yêu chú ấy. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm khiến cô thương tâm thống khổ được đây?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom