• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New HÔN NHÂN ĐẠI GIA TỘC TIỂU CÔ DÂU (3 Viewers)

  • Chương 37-38

Chương 37: Đón cô về nhà


“Thiếu gia …” Thím Lý khẽ thở dài: “Trong lòng ngài liền coi thiếu phu nhân là thành một người tội ác tày trời không thể dung thứ được như vậy hay sao? Nhưng mà ngài có biết thiếu phu nhân đã nói như thế nào không?”


“Cô ấy nói như thế nào?”


“Thiếu phu nhân nói, lão gia rất thương cô ấy, cô không muốn nhìn thấy lão gia lại bị đổ bệnh trở lại. Chỉ cần thiếu gia đồng ý cùng diễn trò, thiếu phu nhân liền phối hợp với ngài để diễn trò. Nếu như thiếu gia lựa chọn ngả bài, thiếu phu nhân liền tự mình đi nhận lỗi với lão gia.”


“Cô thật sự đã nói như vậy sao?” diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng một hồi kích động! Ương Ương lại có thể nói ra những lời như thế thật sao? Chẳng biết tại sao trong lòng anh chợt xông lên một nỗi chua xót nhàn nhạt không nói ra thành lời. Trần Tấn Nhiên không khỏi liền khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới khoảng thời gian Y Lan không có ở đây. Ngày đó, hai người bọn họ cả ngày cũng ở chung một chỗ, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ cực kỳ đơn thuần…


Chẳng lẽ, dieendaanleequuydonn, chuyện xảy ra ngày đó còn có ẩn tình khác hay sao? Chẳng lẽ Y Lan đã lừa anh? Anh cảm thấy trong đầu có chút hỗn loạn. Từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng có chút hoài nghi đối với Y Lan! Nhưng mà bây giờ, lại thấy nổi lên một chút nghi ngờ.


Anh cũng không tận mắt nhìn thấy chân tướng câu chuyện xảy ra ngày đó. Tất cả mọi chuyện anh biết được đều có xuất xứ từ những lời khóc lóc kể lể của Y Lan. Nhưng mà anh nghĩ đến những lời nói kia của thím Lý thì…, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Ương Ương đang mang thai đứa trẻ, cô không có lý do nào không để ý đến sự an nguy của mình mà lại đi làm chuyện tổn thương đến Y Lan. Huống chi, nếu như Ương Ương đẩy Y Lan xuống lầu, tại sao ngay cả cô cũng bị té xuống như vậy?


Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên giật mình một hồi. Anh cũng không phải là một kẻ ngu, những chuyện lục đục với nhau ở trên thương trường anh đã thấy quá nhiều rồi. Có thủ đoạn gì mà anh còn chưa từng trải qua, có trận chiến tràn đầy gió tanh mưa máu nào mà anh còn chưa từng trải qua chứ? di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônChuyện như vậy cũng không khó bị phơi bày ra.


Nhưng mà, tại sao Ương Ương lại không nói ra? Nếu như đây là lỗi của Y Lan, tại sao Ương Ương lại không nói cho anh biết chân tướng…


Nhưng mà, Ương Ương có nói với anh thì sao đây? Rất nhanh, Trần Tấn Nhiên đã có đáp án! Tại trái tim của anh đã lệch về trên người Y Lan, vừa vào cửa nhà, anh liền chắc chắc nhận định là chính Ương Ương đã ra tay độc ác với Y Lan… [emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn), Có lẽ, trong chuyện này do anh đã không phân tốt xấu, hung hăng vung ra một bạt tai, cho nên đã quét sạch đi tất cả sự chờ mong lẫn nỗi tủi thân tự đáy lòng của cô đi rồi.


Trần Tấn Nhiên cảm thấy tâm tư có chút chán nản. Lại nghĩ đến khi cô quyết tuyệt quẳng lại cho anh tờ thỏa thuận ly hôn, trái tim của anh liền co rút lại từng hồi, nếu quả thật chân tướng được rõ ràng…


Trần Tấn Nhiên chợt không dám nghĩ tiếp thêm nữa… Ương Ương cố chấp như vậy, quyết tuyệt như vậy, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn liệu cô có thể lựa chọn tha thứ cho anh hay không.


“Thiếu gia, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Nếu như ngài không muốn để cho lão gia biết, thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến thiếu phu nhân. Hai ngày tới, trước hết cứ để cho cô rời khỏi nhà trọ trở về nhà đã, tránh cho cho lão gia sẽ nhìn thấy có chuyện gì đó không đúng, còn có…”


“Thiếu gia, nếu như ngài còn lo lắng cho trong lòng tiểu thư Y Lan không được thoải mái, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trước hết ngài hãy đưa cô ấy đi ra ngoài mấy ngày, hoặc là đi ra ngoài nghỉ phép đi.”


Trần Tấn Nhiên khẽ vuốt cằm: “Chuyện này tôi sẽ đích thân nói chuyện với Y Lan. Thím Lý, không bằng… trước hết thím cũng cứ giữ bí mật này đi, Y Lan hiện giờ thân thể vừa mới khỏe lại, tôi không muốn làm cho tâm tình của cô ấy lại trở nên không tốt.”


Thím Lý thoáng ngạc nhiên: “Nhưng mà thiếu gia à, lần này có thể qua được cửa ải của lão gia, nhưng nếu như còn có những lần sau, rồi những lần tiếp theo nữa, sẽ phải làm sao bây giờ?”


“Đi một bước nhìn một bước đã! Tôi cũng không biết, rốt cuộc sẽ phải nói với ba ba như thế nào nữa đây…”


Trần Tấn Nhiên cũng có chút nhức đầu. Tình cảm giữa anh và cha mình vẫn rất tốt, chỉ là bởi vì anh muốn cưới Y Lan, mà cha anh lại coi trọng nhà họ Tống, buộc anh phải cưới Ương Ương, cho nên mới có thể làm phát sinh ra hiềm khích giữa hai cha con như vậy. Nhưng dù sao cũng là cha con ruột thịt, làm gì có cái chuyện thù hận qua đêm kia chứ? Lại nói, sức khỏe của cha anh lại không được tốt, anh làm con trai, đương nhiên trong lòng sẽ phải lo lắng, chỉ muốn để cho ông cụ được an tâm nghỉ ngơi, kéo dài tuổi thọ.


“Thiếu gia … Vốn là chuyện của vợ chồng người khác, tôi là người làm không nên chen miệng vào, chẳng qua là… Tôi thật sự là không bỏ được một người tốt như thiếu phu nhân. Ngày đó, khi nhìn thấy hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, nhìn nhau như keo như sơn… nhưng không biết làm sao trở nên ầm ĩ thành mức độ như bây giờ chứ?”


Thím Lý lại nghĩ đến hai đứa trẻ vô tội kia, hốc mắt không khỏi lại thấy cay cay. Nhưng thím lại sợ Trần Tấn Nhiên nghe thấy lại không nhịn được, cuống quít lắc đầu nguầy nguậy một cái, thật mạnh, cười nói: “Thôi quên chuyện này đi, dù sao, hai người bây giờ cưới cũng đã ly hôn rồi, tôi đừng nói nữa thì hơn…”


“Thím Lý.” Trần Tấn Nhiên nghĩ đến sự chán ghét và quyết tuyệt của Ương Ương, chẳng biết tại sao đáy lòng anh lại có chút nhụt chí. Anh nặng nề thở dài, cúi đầu: “Tôi vẫn còn chưa ký tên vào bản thỏa thuận cách cưới hiệp nghị thượng ký tên, chẳng qua là, Tống Ương Ương cô là quyết tâm muốn ly hôn.”


Thím Lý vừa nghe lời này, lập tức kích động: “Tuyệt vời! Thiếu gia của tôi, xem như đây là sự sáng suốt đầu tiên của ngài đó! Theo tôi nghĩ, cậu có thể lợi dụng cơ hội tốt khi lão gia trở về lần này, thiếu gia hãy biểu hiện thật tốt, hãy van cầu thiếu phu nhân thật tốt. Thiếu phu nhân là một cô gái có lòng dạ mềm yếu, không chừng cũng sẽ không ly hôn nữa…”


“Nhưng còn Y Lan thì làm sao bây giờ? Cô ấy cũng vừa mới mất đi đứa trẻ của tôi…”


Thím Lý cũng ngơ ngẩn: “Thiếu gia, trong lòng ngài vẫn còn nhớ kỹ thiếu phu nhân, nhưng lại không dứt bỏ được Y Lan. Cõi đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Người đẹp nữ hoàng chung một chồng còn không tránh khỏi tranh giành nhau nữa kia?”


“Tôi không có…” Trần Tấn Nhiên muốn cãi lại, nhưng vẫn cứ lắp bắp rồi dừng lại. Thật sự, có lúc anh cảm thấy thật sự rất nghi ngờ, có phải là người đàn ông không thể nào thích đồng thời hai người phụ nữ một lúc hay không?


“Thiếu gia, chuyện tình cảm của chính mình, không ai có thể giúp ngài được đâu. Tôi chỉ hy vọng thiếu gia hãy suy nghĩ cho kỹ càng một chút, cũng nên mau chóng suy nghĩ sớm nên lấy hay nên bỏ đi.”


Thím Lý thấy dáng vẻ Trần Tấn Nhiên dao động không chừng như vậy, cũng không khỏi cảm thấy khổ sở thay cho Ương Ương. Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải chịu tội như vậy chứ?


Có lẽ, bà cũng không nên ảo tưởng về chuyện hai vợ chồng thiếu gia, quay về lại với nhau nữa, không chừng chuyện ly hôn đối với Ương Ương lại chính là một chuyện tốt.


Y Lan đi dạo phố đã trở lại, tắm rửa xong liền kéo Trần Tấn Nhiên dến xem cô mặc thử từng cái, từng cái một. Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không có tâm tình nào mà ngắm. Anh ngồi ở trên giường nhìn Y Lan đang bận rộn ở đằng kia. Vóc dáng Y Lan rất cao, chẳng qua là cái lưng của cô có một chút không được thẳng thắn, không giống như Tống Ương Ương. Từ nhỏ tuy cô gái nhỏ Ương Ương cũng được nuông chiều, nhưng chỉ nhìn thoáng một cái cũng có thể thấy được cô đã được gia đình dãy dỗ rất tốt. Khi Ương Ương ngồi dáng vẻ bao giờ cũng rất đoan chính, kể cả khi cô đứng, dáng vẻ của cô cũng giữ vẻ tao nhã giống như một con Thiên Nga Trắng.


Quần áo của Y Lan có chút sắc thái sặc sỡ, giống như là ánh nắng chói chang của mùa hè. Tống Ương Ương tính nết lại giống như trẻ con luôn yêu thích màu hồng, xem ra giống như là một con búp bê nhỏ.


Y Lan thay đổi váy áo, quay người lại, nhìn ở trong gương chợt thấy bộ dáng của Trần Tấn Nhiên đang thất thần.


Cô hơi có chút mất hứng, đi tới bên cạnh anh: “Anh Tấn Nhiên, anh có tâm sự sao?”


“Y Lan, anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút.”


“Anh nói đi, anh Tấn Nhiên.”


“Anh muốn đưa em ra nước ngoài để nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, có được hay không?”


“Swcs khoer của em đã tốt hơn rồi, tại sao còn phải ra nước ngoài để nghỉ ngơi?” Y Lan có chút không hiểu, nhìn anh đầy vẻ hồ nghi.


“Ngoan, anh đang lo lắng cho thân thể của em đây. Dù sao phụ nữ sinh non cũng đã gây ra một tổn thương rất lớn đối với thân thể. Bên kia khí hậu tốt hơn, rất thích hợp cho chuyện điều dưỡng thân thể, mấy ngày nữa khi anh hết bận công việc, anh sẽ đi đến đó để gặp gỡ lại với em, có được không?”


“Vậy thì em sẽ chờ anh hết bận rồi cùng đi.”


Trong lòng Y Lancth ngọt ngào, nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay của anh.


Nhưng Trần Tấn Nhiên lại có chút không được tự nhiên. Anh cúi đầu ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Y Lan, em hãy nghe lời.”


Y Lan càng tỏ ra không hiểu: “Anh Tấn Nhiên, có phải là có chuyện gì hay không mà muốn gạt em như vậy!”


“Không có.”


“Anh Tấn Nhiên.” Y Lan chỉ khẽ cười một chút, “Mỗi một lần anh nói láo, anh đều không dám nhìn vào đôi mắt của em! Anh lại đang định lừa gạt em sao?”


“Y Lan, chỉ cần em biết rằng anh không muốn nhìn thấy em phải chịu bị tổn thương là tốt.”


Y Lan muốn nói điều gì, ánh sáng nơi đáy mắt cũng chợt thấy có chút gắt gao, cô khẽ cười một chút: “Được, em đi.”


Trần Tấn Nhiên tựa hồ mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Y Lan buông cặp mắt có hàng mi dài, ánh mắt rũ xuống giống như một cái mành, khóe môi của anh từng chút, từng chút cong lên thành một nụ cười cong cong.


Ngày thứ hai sau khi đã chuẩn bị đầy đủ hộ chiếu cùng tất cả thủ tục, Trần Tấn Nhiên tự mình lái xe đưa Y Lan đi ra sân bay, cho đến khi nhìn thấy Y Lan tiến vào trong cửa kiểm soát an ninh, anh mới xoay người rời đi.


Được tới nửa đường, liền cho ô-tô đi về phía phòng làm việc của Ương Ương. Trần Tấn Nhiên đỗ xe ở bãi đậu xe bên cạnh. Xuyên thấu qua cửa kiếng khổng lồ liền thấy hình ảnh người đang nhốn nháo ở bên trong. Trần Tấn Nhiên nghĩ đến lời dặn dò của thím Lý, liền nhắm mắt bất chấp khó khăn bước thẳng vào trong phòng làm việc.


Sợ phải đối mặt với cô, bởi vì Trần Tấn Nhiên không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Bởi vì chính anh đã tạo thành những tổn thương cô quá sâu sắc kia, sợ khi đối mặt cô, anh cũng không muốn còn phải nhìn thấy dáng vẻ cô lạnh lùng và từ chối. Trần Tấn Nhiên thở dài, trong bụng đã lặng lẽ đặt ra chủ ý, lần này chuyện này sau khi chấm dứt, anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô, hoặc là ly hôn, như vậy anh cũng đáp ứng, hoặc là…


Anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, làm sao có có thể có chuyện gương vỡ lại lành! Cô cũng đã dự bị đưa ra kế hoạch cùng với anh Trần Tấn Nhiên, cũng không có gì gọi là quá kém.


Đẩy cánh cửa xoay tròn ra, liếc mắt anh đã nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô đang ngồi ở trên chiếc ghế cao nhỏ. Cô đang chuyên chú cầm cây chổi quẹt đánh lại cho khách hàng chút má hồng. Sau đó lại quan sát từ trong gương một hồi nữa. Đợi đến khi cảm thấy hài lòng, cô mới hơi vuốt cái cằm cười lên một tiếng.




Chương 38: Cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường


Đã có người nhìn thấy Trần Tấn Nhiên, vẻ mặt liền hơi trở nên có chút kinh ngạc. Rốt cuộc Ương Ương đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Ngày hôm nay là chồng cô tới đón, ngày hôm qua Đại thiếu gia Tư Dận vừa mới đón cô xong! Có lẽ nào Ương Ương lại một chân đạp hai thuyền sao?


Khi nhìn lại Trần Tấn Nhiên một lần nữa, trong con ngươi lập tức đã có biểu cảm hồ nghi nhàn nhạt. Dieenndkdan/leeequhydonnn Trần Tấn Nhiên cũng không phải là người ngốc, anh lập tức liền hiểu ra ngay ý nghĩa kín đáo trong ánh mắt của mọi người, sắc mặt anh không khỏi trở nên u ám nặng nề.


“Ương Ương…” Người lao công khẽ đẩy đẩy Ương Ương, hất hất cái cằm về phía Trần Tấn Nhiên. Ương Ương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngang tàng của Trần Tấn Nhiên đang đứng ở nơi đó. Trong bụng cô đã hiểu ngay, vì vậy cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua chỉ chầm chập thu dọn gọn gàng lại đồ mỹ phẩm của mình, sau đó cô báo cho ông chủ một tiếng, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn nói cô tan tầm trước một giờ đồng hồ.


“Đi thôi!” Ương Ương khẽ cười một chút. Trần Tấn Nhiên thấy khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm của Ương Ương, không có chút tức giận. Cô không hề có một chút tủi thân, không biểu hiện vui vẻ, cũng không biểu hiện chán ghét. Cô vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy, nó tạo cho anh một loại cảm giác gần như hít thở không thông. Trần Tấn Nhiên nhíu lông mày thật chặt.


Nếu như cô tức giận hay chán ghét, thì sẽ nói rõ trong lòng cô vẫn còn để ý đến những hành động, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn mà anh đã làm anh đối với cô, cùng những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Nếu như cô tủi thân hoặc là vui vẻ, thì sẽ nói rõ anh vẫn còn có một vị trí nào đó trong lòng cô. Nhưng mà cô như thế này, không buồn không vui, bình thản không chút gợn sóng, có phải đã nói rõ, cô thật sự đã không còn để ý đến anh nữa, dù chỉ là một mảy may chút xíu, hay không? Ở trong lòng của cô, giờ đây đã coi anh thành một người xa lạ rồi chăng?


Lên xe, Ương Ương cũng không giống như trước kia, cô cứ luôn miệng nói líu ra líu ríu không ngừng. Còn bây giờ, chẳng qua phải một lúc thật lâu, dinendian.lơqid]on, cô mới nhàn nhạt hỏi anh một câu: “Khi nào thì ba ba trở lại vậy?”


“Chiều nay ông sẽ đến.”


Ương Ương khẽ buông tròng mắt xuống, nếu như đứa trẻ kia mà còn, thì chắc là cũng đã được hơn ba tháng rồi. Khi được hai tháng, thì có thể nói cũng không nhìn rõ được thân hình thế nào thật, việc nói dối vượt để qua sự kiểm tra, cũng rất đơn giản.


Cô liền ồ lên một tiếng, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn sau đó bắt đầu bàn bạc với anh một số chuyện thật tỉ mỉ và cẩn thận tinh tế bể bể.


Bao gồm cả chuyện hai người bọn họ ở phòng ngủ, bao gồm hành lý của cô, bao gồm khi ở trước mặt ba ba thì nên như thế nào, bao gồm cả chuyện phải nhất trí trong cách nói của bác sĩ như thế nào…


Chẳng qua là, cô càng nói đến cuối cùng, mi tâm của Trần Tấn Nhiên liền càng nhíu lại chặt hơn. Ương Ương cẩn thận nghiêm túc bàn bạc với anh những chuyện như vậy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn còn thương lượng để hai người cùng diễn vở kịch này như thế nào cho tốt, cách diễn cảnh một đôi vợ chồng ân ái như thế nào cho tốt, rồi cả giọng điệu khi bàn bạc các công việc chung như thế nào cho đạt… Tất cả những điều này đã làm cho anh cảm thấy phiền não từng hồi, từng hồi.


Lúc này cảm giác không vui kia, giống như là đã luồn dọc theo mỗi một cọng lông, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn theo lỗ chân lông chui đi ra bên ngoài, làm cho da của anh cũng hơi nổi lên nhột nhột.


“Đừng nói nữa.” Trần Tấn Nhiên chợt cắt ngang lời cô nói. Ương Ương kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tức giận của anh.


Bất kể cô làm cái gì, bao gồm cả hiện tại, cô giống như một “Thánh mẫu”, làm một cô gái tốt, thu xếp giúp đỡ cho anh. Vậy mà anh lại còn nhìn cô với vẻ không vừa mắt như vậy! Ương Ương chỉ thoáng nở nụ cười nhàn nhạt, tự nói với mình, chẳng qua cũng chỉ là một lần cuối cùng này mà thôi, chẳng cần thiết phải so đo với anh là hay nhất.


“Thật xin lỗi.” Bỗng nhiên Trần Tấn Nhiên lại mở miệng, quay mặt lại, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: “Tôi thật không phải, không nên hung dữ với em như vậy.”


Ương Ương chỉ thoáng nở nụ cười lạnh nhạt: “Không sao đâu!”


Cô xoay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người cũng không nói gì thêm nữa.


Về đến nhà, thím Lý không kiềm chế nổi sự vui vẻ, làm một bàn đồ ăn thật lớn. Trần Tấn Nhiên không có khẩu vị gì, nhưng Ương Ương thì ngược lại. Cô ăn với một dáng vẻ cực kỳ cao hứng, phấn chấn. Đã thật lâu rồi cô không được ăn những đồ ăn mà thím Lý đã nấu, thực sự nhớ muốn chết.


“Ăn nhiều thêm một chút đi! Hãy xem lại mình một chút, thiếu phu nhân lại gầy đi rồi, nên nghỉ ngơi bồi dưỡng cho tốt…”


“Còn món súp này nữa, nó rất tốt đối với phụ nữ đấy. Bổ huyết bổ khí, rất tốt cho khôi phục lại sắc đẹp cho phụ nữ đó… Cô vừa mới phải hứng chịu khổ nạn lớn như vậy, cần phải uống nhiều hơn một chút…”


Lời nói kia của thím Lý vừa thốt ra, Trần Tấn Nhiên đang ngồi ở một bên trong phòng khách xem ti vi, sống lưng cũng lập tức thấy căng thẳng.


Ương Ương cũng ngừng đũa, ngước mắt lên nhìn thấy bóng lưng của Trần Tấn Nhiên. Anh ngồi ngay ngắn ở tại chỗ đó, không hề nhúc nhích, tựa như là không hề nghe được chuyện gì.


Cô nhớ đến ngày đó, khi anh thấy Y Lan sinh non thì bộ dạng gần như hỏng mất. Nhưng còn hiện tại, anh biết cô cũng gặp phải tình trạng giống như vậy, thì anh lại rất bình thản. Ương Ương liền thoải mái cười lên một chút, sau đó lại cúi đầu xuống bắt đầu ăn súp.


“Cảm ơn thím Lý, cháu đã khôi phục lại sức khỏe…”


“Khôi phục cũng phải tiếp tuc bồi bổ cho sức khỏe, thiếu phu nhân không nhìn thấy ngày đó cô đã chảy bao nhiêu máu…” Thím Lý vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Trần Tấn Nhiên cũng đã không thể ngồi yên được nữa. Anh lập tức đứng bật dậy, xoay người lại, sắc mặt tái xanh dứt khoát đi đến trước bàn ăn, đưa tay kéo cánh tay của Ương Ương, khàn giọng mở miệng nói: “Theo tôi đi lên lầu nào!”


“Thiếu gia, thiếu phu nhân còn chưa kịp ăn hết súp đâu…”


Thím Lý bất mãn đang muốn khuyên can, nhưng Ương Ương cũng đã dừng lại, nói với bà: “Không có chuyện gì đâu, một lát nữa cháu lại xuống, sẽ tiếp tục uống hết.”


Ương Ương thả cái muỗng xuống, đứng lên, cùng Trần Tấn Nhiên đi lên lầu. Ngón tay của anh lúc này thật có lực, nắm cổ tay của cô kéo đi, thật đau. Ương Ương hơi cau lông mày lại, nhưng vẫn như cũ không nói gì hết.


Trần Tấn Nhiên đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, kéo Ương Ương vào bên trong, sau đó nặng nề khóa trái cánh cửa lại. Anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bén nhọn như vậy khiến cho Ương Ương có chút khiếp đảm. Anh… Sẽ không phải lại nghĩ muốn đánh cô chứ!.


“Tại sao em lại gạt tôi? Tại sao em mang thai lại không nói cho tôi biết? Tại sao đứa trẻ không còn nữa cũng không nói cho tôi hay? Tôi cũng là ba ba của đứa trẻ kia mà, tôi có đủ tư cách để được biết tất cả mọi chuyện!”


Trần Tấn Nhiên tức giận đến mức thân thể phát run lên! Nghĩ đến những lời mà thím Lý đã nói, Y Lan vừa mới có thai, mà đã chảy máu nhiều như vậy, vậy mà đứa trẻ của bọn họ, thời điểm đó cũng đã được hơn hai tháng rồi, tình hình của Ương Ương nếu đem so sánh với Y Lan thì còn bết bát hơn!


“Nói cho anh biết thì thế nào chứ?” Ương Ương bình tĩnh nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Trần Tấn Nhiên: “Khi đó anh đã dự định cùng với Y Lan rồi. Nếu như tôi mà nói cho anh biết, anh sẽ chỉ co yêu cầu tôi bỏ đứa trẻ đi mà thôi.”


“Ở trong lòng em tôi chính là một người máu lạnh như vậy hay sao?” Trần Tấn Nhiên lại càng tức giận hơn, đồng thời anh lại cảm thấy trong lòng uất ức không nói ra được.


Đó cũng là đứa trẻ của anh mà. Hơn nữa, anh cũng không phải là một ác ma tàn nhẫn, ngay cả đứa con của mình mà cũng muốn giết chết!


“Nếu như vậy, anh hãy nói cho tôi biết, anh sẽ xử trí chuyện này thế nào?”


“Tôi…” Trần Tấn Nhiên lập tức nghẹn họng. Đúng như vậy, anh có thể xử trí chuyện này thế nào đây? Bởi vì Ương Ương mang thai, cho nên anh lại đuổi Y Lan ra khỏi nhà một lần nữa hay sao? Tình cảm của anh đã tê liệt, rối loạn thành một đoàn, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể hiểu rõ nổi nữa.


“Anh cũng không có cách nào để giải quyết, có đúng hay không?” Ương Ương cười khổ một tiếng, “Hiện tại đứa trẻ đã không còn, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Trần Tấn Nhiên, mọi chuyện trước mắt bây giờ cũng cần phải xóa bỏ đi! Đợi đến khi ba ba trở về bên kia, chúng ta sẽ cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường.” (*)


(*) Ý nói hai người ai đi đường nấy, không còn có sự liên quan gì với nhau nữa.


Trong nháy mắt tim của Trần Tấn Nhiên đau nhói như bị đao cắt. Anh đưa tay lên đè xuống bả vai của Ương Ương: “Tôi không đồng ý!”


Lời nói này của anh, lập tức đã chọc cười Ương Ương. Cô cười nghiêng cười ngửa, cười tới cười lui, cười đến mức thiếu chút nữa nước mắt trào ra. Ương Ương ngạo nghễ nhìn Trần Tấn Nhiên, mở miệng nói rành rột từng chữ từng câu: “Trần Tấn Nhiên, tôi chỉ hỏi anh, tại sao anh lại không đồng ý? Anh có tư cách gì mà không đồng ý? Nếu như anh có thể nói ra một lý do làm cho người khác phải tin phục, tôi, Tống Ương Ương này liền nghe theo lời dạy bảo của anh!”


Đôi con ngươi đen bóng trong hốc mắt của cô lúc này chẳng qua chỉ còn sự lạnh nhạt, chán ghét. Mặc dù cô đã cố gắng mạnh mẽ tự kiềm chế, nhưng sự lạnh lùng của Ương Ương vẫn cứ đè ép anh lên một hồi một hồi lãnh lẽo.


Tại sao ah lại không đồng ý ư. Anh không thể trả lời lại cho cô được. Anh liền tìm cho mình một lý do để cho mình tin phục, cũng không nói ra được.


“Không nói ra nổi phải không?” Ương Ương thật sự đã rất mệt mỏi trước tình cảnh anh ăn ở hai lòng như vậy. Anh đã tự mâu thuẫn với tất cả những gì mà hôm nay anh đã nói. Tay Ương Ương lập tức chỉ về hướng cửa phòng ngủ: “Anh đi ra ngoài đi!”


Trần Tấn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy trong con ngươi của cô hàm chứa sự lạnh lẽo, giống như núi băng ngàn năm vậy. Nhưng nó lại mang theo sự tuyệt vọng khắc cốt không nói ra được. Trần Tấn Nhiên lắp bắp không nói được câu gì, thế nhưng ở trước ánh mắt của cô như vậy, anh cũng buộc phải xoay người, từng bước, từng bước đi ra khỏi gian phòng.


Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại. Sức lực trong cơ thể của Ương Ương cũng tựa như đã bị tiêu tán hết. Cô chậm rãi buông thóng hai cánh tay xuống dưới, cả người mệt mỏi ngồi co quắp ở trên giường.


Sự tranh cãi này nhất thời ai chiếm được vị trí thượng phong thì sẽ thế nào… Cô đã sớm thua rồi, ngay cả một chút xíu bạc lẻ (*) cũng không có nữa.


(*) Nguyên văn: trù mã (筹码): Dịch nghĩa: lợi thế; thẻ đánh bạc; je-ton tính điểm; đồng xu; tiền bạc và séc phiếu thay tiền; tiền bạc và séc phiếu thay tiền.


Cả một đêm dài, từ buổi lễ kết hôn đã lâu cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên, Ương Ương đã ngủ ở phòng ngủ chính, mà anh lại hạ mình, ngủ ở trong phòng dành cho khách.


Hai phòng cách nhau một cái vách tường, nhưng cả hai đều không hề hay biết, đối phương của mình cũng trằn trọc trở mình, không sao ngủ được.


Đợi đến sáng sớm hôm sau, khi rời giường, xuống lầu, Ương Ương đã mang đôi mắt của gấu mèo. Thím Lý làm xong bữa ăn sáng, hai người yên lặng ngồi đối diện, không nói tiếng nào ăn.


(*) Gấu mèo còn gọi là gấu trúc, là loại động vật quý hiếm, cần được bảo tồn của Trung Quốc. Đây là câu so sánh có tính thậm xưng. Đặc điểm dễ nhận là xung quanh tròng mắt sẽ bị quầng thâm do bị mất ngủ.


Ăn xong bữa ăn sáng, Trần Tấn Nhiên đi làm, Ương Ương cũng ra cửa.


“Nhớ xin nghỉ buổi chiều, chuyến bay của ba ba đến đây lúc ba giờ.” Trần Tấn Nhiên đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói một câu. Anh nói với cô tựa như đang cầu xin vậy.


Ương Ương miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thấy một đôi con ngươi trong veo. Hàng lông mi của anh thật dài hơi chớp chớp một chút. Bởi vì cô buồn ngủ, hoặc là một chút chuyện gì đó mà cô chưa nghĩ tới. Trong con ngươi của anh tựa như hàm chứa hơi nước, giống như là một thiếu niên u mê hồ đồ, mang theo một chút sợ hãi mềm mại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom