• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hồi sinh làm cao thủ tình trường (1 Viewer)

  • Chương 11-12-13-14-15-16-17-18-19-20

Chương 11: Cậu chính là cô gái ở toilet đó
Trông cô gái hơi quen, Giang Văn suy nghĩ kỹ lại, rồi anh đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải cô gái mà mình đã chặn lại ở toilet để hỏi đường hay sao? Cô ấy cũng học ở lớp này à, đúng là có duyên!
Thời gian chầm chậm trôi đi, việc quay trở lại trường học khiến cho Giang Văn thấy mọi thứ thật mới mẻ, anh hăng hái nghe thầy giảng bài trên bục giảng, mặc dù nghe không hiểu gì nhưng cảm giác vẫn rất hưởng thụ, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình quay trở lại trường học, nhưng giờ vị đại thần nào đó đã cho anh cơ hội này thì phải nắm chắc lấy.
Nhưng nghe được một lúc thì bệnh cũ lại tái phát, Giang Văn bắt đầu lim dim. Anh rất bái phục thầy Trương, giảng bài y hệt mấy nhà thông thái thời xưa, không linh hoạt chút nào, khiến anh buồn ngủ không chịu nổi.
Ép bản thân không được ngủ, giờ lên lớp nghe không vào tai, vậy thì nghĩ ra việc gì đó vậy.
Trong đầu Giang Văn đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.
Nghĩ tới cô gái áo trắng khiêu vũ tối qua, rốt cuộc là gì đây? Lẽ nào là ma? Xuất hiện ở nơi âm khí tràn đầy như bệnh viện, hơn nữa còn mặc đồ trắng, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới ma nữ áo trắng.
Còn nữa, mắt anh cũng xảy ra thay đổi, có thể nói là không phân biệt được ngày đêm nữa, những thứ nhìn thấy ban đêm cũng giống như ban ngày, cực kỳ rõ nét, tối qua anh còn đặc biệt làm thí nghiệm.
Nhốt bản thân ở trong phòng, anh không bật đèn, sau đó nhìn mọi thứ, Giang Văn xác định mắt mình có thể nhìn thấy trong đêm tối.
Tại sao? Lẽ nào thứ này xuất hiện ở trong không gian đó? Hay là chủ nhân ban đầu của cơ thể này có khả năng kia?
Còn nữa, tại sao anh lại có thể nhìn thấy cô gái áo trắng khiêu vũ kia, mà Lãnh Nguyệt thì lại không nhìn thấy?
Lẽ nào cô ta thật sự là ma?
Tất cả đều đặt một dấu hỏi trong đầu Giang Văn, điều Giang Văn có thể khẳng định, đó là hiện tại các giác quan của anh hết sức nhạy bén, chỉ có điều cơ thể này quá yếu, không theo kịp tốc độ của nó.
Xem ra thời gian tới cần tăng cường luyện tập, chẳng phải vệ sĩ mà bố thuê cho anh là lính giải ngũ của đội đặc chủng Lam Ảnh sao?
Vậy thì để anh ta vạch ra kế hoạch luyện tập, làm theo phương thức luyện tập của binh chủng vậy.
Rảnh rỗi thì anh sẽ tới con phố Hoa Liên xem thử có cần đi cúng tế cho chính mình không, suy nghĩ này khiến Giang Văn cảm thấy mình thật vớ vẩn nhưng bản thân anh trong mắt người khác đã thật sự ngoẻo rồi, ngoẻo một cách anh dũng!
Có lẽ bố mẹ mình cũng không thể chịu đựng nổi, bố còn đỡ, trước đây, khi bản thân lăn lộn bên ngoài, ông đã cắt đứt quan hệ bố con, có lẽ mẹ sẽ đau lòng lắm.
Nghĩ tới bố mẹ, Giang Văn tự trách mình, trong lòng tràn ngập hối hận, anh đã hạ quyết tâm, nhất định phải đi thăm bố mẹ.
Vẫn còn một vấn đề cần phải cân nhắc đó là anh sẽ ở trong trường hay là ở nhà đây?
Anh thì muốn ở nội trú, nhưng Giang Thạch Long cứ muốn anh ở nhà, nói cái gì mà khi cần thì vệ sĩ cũng dễ bảo vệ, ở trường thì làm sao có thể dẫn vệ sĩ theo được, nhưng lúc này, Giang Văn đã có sự tính toán riêng.
“Người anh em, cậu là Giang Văn thật sao?”, khi Giang Văn đang mất tập trung thì giờ học đã tan, một học sinh nam ngồi xuống bên cạnh, khẽ đụng Giang Văn hỏi.
Anh bừng tỉnh nhìn học sinh nam này, dáng vẻ cậu ta khôi ngô tuấn tú, trông rất thân thiện, điều quan trọng là cơ thể của tên nhóc này giống mình, đều yếu ớt.
“Đúng vậy, sao thế?”, Giang Văn cười trả lời.
“Tập đoàn Giang Thị à?”, nam sinh kia nhìn kỹ Giang Văn, thấp giọng hỏi.
“Ừ, làm sao thế? Cậu là?”, Giang Văn hiếu kỳ tỏ thái độ với học sinh nam, thật kỳ lạ, tràn đầy sự thần bí.
Học sinh nam kia nhìn thấy biểu cảm của Giang Văn bèn cười, đưa tay phải ra cười nói: “Lưu Bân, rất vui được làm quen với cậu!”
“Tôi cũng vậy, cậu là người nhà họ Lưu à?”, Giang Văn không chắc chắn nên hỏi lại, thật sự là tên vô dụng kia không để lại nhiều thông tin cho anh, nhưng thông tin về cái tên Lưu Bân này hình như cũng khá nhiều, chỉ là anh không chắc chắn tên Lưu Bân trước mặt này có phải là thằng Lưu Bân mà tên ngốc đó ghi nhớ hay không.
Dù sao tên Lưu Bân kia cũng hết sức lợi hại, đội trưởng chiến đội CF nổi tiếng, có danh hiệu Tiểu Gia Cát, nghe nói thằng nhóc này biết khá nhiều thứ.
“Ha ha!”, Lưu Bân cười, coi như đã thừa nhận, đang định nói tiếp điều gì đó thì bị một giọng nói rất lớn ngăn lại.
“Đồ lưu manh, không ngờ nơi cậu muốn tìm lại là chỗ này?”, Vương Vũ Phân nhìn hai người đàn ông đang xì xầm to nhỏ, vốn chẳng thích thú gì người đàn ông đã chặn mình trước cửa toilet, lúc này cô ta càng khó chịu.
Giang Văn từ từ ngẩng đầu, nhìn kỹ cô gái kia, đây chẳng phải cô gái mà mình đã hỏi đường hay sao? Không phải cô ta đang ngồi chỗ của mình à? Sao lại chạy tới đây vậy?
“Ồ, tôi nhớ ra cậu rồi, cô là cậu gái toilet!”, Giang Văn nói lớn, không hề cảm thấy câu nói của mình có gì quá đáng.
Chương 12: Phòng 38 háo sắc
Vương Vũ Phân nghe được, suýt chút nữa phát điên, nhưng khi cô ta chưa kịp phản ứng lại thì Lưu Bân đã kéo Giang Văn đang đờ đẫn kia chạy xa rồi.
“Lưu Bân, đừng có động vào tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết đấy”, Vương Vũ Phân tức điên. Lưu Bân bình thường không động đến cô ta, bây giờ lại hợp tác cùng cái tên lưu manh kia chọc giận cô ta, lần sau cô ta sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Trên một con đường nhỏ trong trường, Giang Văn ngây ngô bị Lưu Bân kéo đi. Ở đây, anh hoàn toàn là một người mới, nếu không có ai dẫn anh đi thì chắc anh cũng không ra khỏi trường học được.
Hai bên đường là thảm cỏ xanh mướt và những đóa hoa đang tỏa ngát hương thơm, khiến hai người không thể không bước chậm lại. Giang Văn tò mò nhìn chàng trai đang kéo anh đi phía trước, cũng yếu ớt như vậy, nhưng hình như còn gầy hơn cả anh, sắc mặt trắng nhợt, hốc mắt sâu hoắm, đôi kính mắt dày như đít chai, Giang Văn đoán rằng người này rất hay thức đêm chơi điện tử, nếu không cũng sẽ không biến thành cái dáng vẻ này.
“Cậu nhìn cái gì thế?”, Lưu Bân cười haha rồi quay người, hỏi Giang Văn.
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ vì sao lúc nãy cậu đột nhiên kéo tôi đi, không cho cô gái kia nói nốt”, Giang Văn lúc này nói chuyện vô cùng lịch sự, anh không biết vì sao, một thân phận xa lạ, một hoàn cảnh xa lạ, khiến anh hơi luống cuống, khó chịu.
Lưu Bân đẩy kính, cười xấu xa: “Nên tránh xa cô gái này thì hơn, cô ta như điên ấy, sau này cậu sẽ biết thôi, à, sao cậu lại đắc tội với cô ta thế?”, nói xong, Lưu Bân tò mò nhìn Giang Văn, chờ Giang Văn trả lời.
Giang Văn ngớ người, đáng sợ đến vậy sao? Sau đó anh kể lại chuyện mình hỏi đường cô gái kia cho Lưu Bân, không ngờ lại khiến cậu ta cười lăn lộn.
“Chắc cô ta nghĩ cậu là lưu manh định sàm sỡ hay làm gì cô ta đấy”, Lưu Bân vừa cười vừa giải thích với Giang Văn. Nói thật, Giang Văn cũng không hiểu, anh chỉ hỏi đường thôi mà, tại sao cô gái đó phải tức giận đến vậy?
Sau đó, Lưu Bân nói cho Giang Văn biết một số chuyện thường ngày cần chú ý, như là lúc lên lớp thì có thể tiếp xúc với ai, không nên động vào kẻ nào, Giang Văn nghe xong thì gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng Lưu Bân cũng nói, người tối kỵ là lớp trưởng, cũng chính là Vương Vũ Phân, một cô gái vô cùng khó dây.
Đến trước ký túc xá nam, Lưu Bân đưa Giang Văn đi tìm phòng của mình, mặc dù anh không định ở đây thường xuyên, nhưng dù là thỉnh thoảng mới vào ở, thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, làm quen với bạn cùng phòng chứ.
Trên hành lang tầng ba có vài sinh viên nam cởi trần đi qua đi lại, không biết đang bận việc gì.
Các phòng thỉnh thoảng lại truyền ra những tiếng kêu, tiếng hét, tiếng gào.
“Mau lên, mau lên, á, đậu má”.
“Ném lựu đạn đê, thằng ngu này, góc ba giờ kìa”.
“Má, tập hợp ở B đi!”
Bên tai là tiếng các nam sinh thi nhau gào thét, Lưu Bân dừng lại trước cửa một căn phòng, mở cửa ra gào vào trong: “Cái đậu mé, đội trưởng còn đang ở đây mà các cậu dám tự tiện đánh nhau? Có sai không đó hả? Chờ tôi coi”, nói rồi, anh nhanh chóng kéo Giang Văn chạy về một căn phòng khác.
Cửa phòng này đóng rất chặt, Lưu Bân đẩy mãi mà không ra, Giang Văn đang định gọi cửa thì thấy Lưu Bân ngó nghiêng xung quanh rồi đột nhiên vung chân đá vào chỗ tay nắm cửa, “rầm” một tiếng, cửa cũng theo đó mà mở ra.
“Đệt, Bân Tử, đây là lần thứ mấy rồi hả?”, hai người còn chưa đi vào mà bên trong đã truyền ra môt giọng nói phẫn nộ.
Giang Văn bước vào thì bị cảnh tượng bên trong làm cho sững sờ.
Trong phòng có ba người đàn ông, hai người đang nằm nhoài trước một bộ máy tính tinh thể lỏng, một người thì bước đến chỗ bọn họ với vẻ mặt khó chịu, rõ ràng là đang tức giận.
“Phi dê xồm, cậu bị điên không, ban ngày ban mặt mà ở ký túc xá xem phim 18+?”, Lưu Bân đi đến trước mặt sinh viên nam kia, ném bao thuốc trong túi ra cho cậu ta, rồi quay người, chỉ vào Giang Văn: “Lớp chúng ta, mới tới, chăm sóc nhé, tôi đi đây, bên kia chiến rồi”.
Còn chưa nói xong mà người đã mất tăm mất tích.
Phi dê xồm mở miệng lầm bầm: “Mẹ kiếp, lần nào cũng vậy, phá cửa phòng nhà ông, ném cho bao thuốc rồi chạy, cái đồ điên này nữa”.
Nói xong, anh ta cũng không đuổi theo, mà mở bao thuốc ra, rút vài điếu chia cho hai người kia, mỗi người một điếu, cũng đưa cho Giang Văn một điếu.
“Xin chào, tôi là Giang Văn, năm nay 19 tuổi, vừa mới đến báo danh”, Giang Văn nhận điếu thuốc rồi mỉm cười tự giới thiệu.
“Ừ, tôi là Tần Bằng Phi, năm nay 20 tuổi, hơn cậu một, bọn họ đều gọi tôi là anh Phi”, sih viên nam kia cũng cười nói, vẻ tức giận trên mặt cũng bay đi mất, bộ dạng vô cùng thân thiện.
“Anh Phi? Vậy ban nãy sao bọn họ gọi anh là dê xồm?”, “À, thì, bọn họ ghen ghét vì tôi đẹp trai hơn bọn họ đấy mà”.
Lúc hai người đang tán dóc, hai người đang xem phim kia bắt đầu bàn luận: “Má, động tác này có độ khó cao này, không biết cậu có làm được không, nếu được thì đỉnh lắm”.
“Trò mèo, cái động tác đó tôi làm đến chán rồi”.
Giang Văn nhìn về màn hình máy tính, đệch, đang chiếu đến cảnh nữ chính làm một động tác rất khó, phối hợp diễn xuất với nam chính, cảnh này thật sự rất chấn động, đến nỗi Giang Văn bị sặc luôn khói thuốc.
Tiếng ho làm hai người kia giật mình.
“Mới tới à? Lý Soái”, một người râu ria xồm xoàm quay lại nhìn Giang Văn, đứng dậy nói: “Nhìn tôi có vẻ hơi yếu, nhưng ở đây thì tôi lớn nhất đấy”.
“Hạ Bác”.
“Giang Văn”.
“Văn Tử, chắc cậu biết các phòng ký túc xá thì đều xếp hạng chứ, trong phòng này, Hạ Bác là lão đại, cậu đừng nhìn cậu ta bình thường ít nói là vậy, nhưng rất có chính kiến đấy, lão nhị là Lý Soái, dâm dê nhất phòng, còn tôi là lão tam”.
Còn chưa nói hết, Lý Soái đứng bên kia đã xen vào: “Trong phòng này cậu ta dâm dê nhất, nên gọi là Phi dê xồm”.
Thấy Lý Soái hạ thấp bản thân, Tần Bằng Phi cũng không ngăn chặn, mà chờ Lý Soái nói xong mới tiếp tục nói: “Cậu nói cậu 19 tuổi, nên cậu nhỏ nhất phòng này đấy. Khà, phòng 038 chúng ta cuối cùng cũng đầy đủ các đồng chí rồi, tối nay phải ăn uống no say một bữa chứ nhỉ”.
Không khí trong phòng hào hứng cả lên, ký túc xá đại học giống như một gia đình lớn vậy, cộng thêm việc Giang Văn cũng rất thích tán dóc, nên rất nhanh đã tìm được điểm chung với mấy người kia, tám đủ thứ chuyện trên đời.
“Bình thường các cậu đều xem 18+ ở trang web này à?”, Giang Văn chỉ vào cảnh phim vẫn đang chiếu trên màn hình rồi hỏi. Trang web này đã lỗi thời, đến cả đám đàn em của anh cũng đã đổi sang trang web khác từ lâu.
“Đúng vậy, sao thế?”, Tần Bằng Phi hỏi, rồi nói tiếp: “Hửm, cậu có chỗ mới à?”
“Aoi Yu, bản mới nhất luôn, khà khà”, Giang Văn cười xấu xa.

Giang Văn nhanh chóng gia nhập vào phòng 38 háo sắc, trở thành một con dê xồm tiêu biểu của cả phòng, sau đó cả đám cùng nhau nghiên cứu thứ nghệ thuật cao nhất về cơ thể người.
Chương 13: Người đẹp, phiền tránh ra chút
Tại một nhà hàng trước cổng trường Thanh Hoa. Mặc dù giờ không phải mùa tựu trường, mà là kỳ nghỉ của sinh viên, nhưng chỉ cần là sinh viên đến thì sẽ đều được giảm giá, dù sao khách hàng ở những nơi này phần lớn đều là sinh viên.
Bốn người bá vai bá cổ đến cổng trường, bàn nhau xem nên đến nhà hàng nào. Nhiều quá cũng không tốt, khiến bọn họ do dự mãi, tốn biết bao nhiêu thời gian, vừa muốn đến nhà hàng này lại vừa muốn đi nhà hàng kia.
Cuối cùng vẫn là Hạ Bác cất lời, chỉ về một hướng, bốn người đi về phía nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên.
Còn vì sao lại đến đó thì Hạ Bác không nói, chỉ dẫn đường chỉ hướng.
Giang Văn đi ngay sau Hạ Bác, tò mò nhìn xung quanh. Anh chưa từng đến đây, ngày trước thì chỉ lăn lộn ở khu ngoại ô mà thôi, chứ những đường phố sầm uất thế này thì làm gì có cơ hội đến chứ, nhưng theo kinh nghiệm thăm dò địa điểm dày dặn của mình, Giang Văn không hề phát hiện ra anh em nào “cùng ngành” ở đây hết.
Phải biết rằng, dù là ở ngoại ô, trên phố, phòng bi-a, chỗ chơi điện tử, quán net…… tất cả đều có người trong ngành của anh trà trộn vào, thế mà ở đây lại không có? Rõ ràng ở đây rất nhiều phòng bi-a, quán net, tụ điểm ăn chơi mà.
Anh lại nhìn thấy người quen, hóa ra là cô gái hôm nay, lớp trưởng lớp anh, Vương Vũ Phân, cô ta cũng tới ăn cơm à?
Giang Văn không định chào hỏi, dù sao cũng không quen thân gì, thêm việc cô ta đã đánh anh một cái, nên không chào thì hơn. Anh vẫn nhớ lời dặn của Lưu Bân, động ai thì động đừng động vào Vương Vũ Phân, vì cô ta là một con sư tử Hà Đông chính hiệu.
“Các bạn học, đi mấy người thế? Ôi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu chủ Tần, xin mời xin mời, mời vào phòng bao”, chủ nhà hàng vừa nhìn thấy người phía sau liền trở nên rất nhiệt tình.
“Ha ha, bà chủ làm ăn khấm khá quá nhỉ”, Tần Bằng Phi đi sau bà chủ, cười nói. Lại nhìn quanh tứ phía, đúng là làm ăn rất ổn, so với các nhà hàng khác là hơn nhiều rồi.
“Cũng phải cảm ơn lời tốt lành của cậu chủ Tần rồi, cậu muốn gọi món gì nào?”, bà chủ đưa nhóm người đến một phòng bao rồi lấy menu ra hỏi.
“Ừm, sao cũng được, nhưng phải có rượu ngon đấy, hôm nay cuối cùng phòng chúng tôi cũng đủ thành viên rồi, phải ăn uống no say một trận mới được”, Tần Bằng Phi không chút quan tâm nói, bố của anh ta có công ty riêng nên cũng có chút tiền, mà trong vấn đề mời bạn bè ăn uống anh ta cũng không hề keo kiệt.
“Được, cuối cùng cũng đủ người rồi hả, tôi còn tưởng suốt bốn năm cũng chỉ có ba người các cậu thôi đấy, không ngờ chàng trai này lại tới nhỉ, hôm nay chị sẽ tặng các cậu hai món để chúc mừng nhé”, bà chủ nhìn Tần Bằng Phi rồi cười nói.
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn chị nhé”, bà chủ đã mở lời thì Tần Bằng Phi cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý luôn.
Khi bà chủ rời đi, Tần Bằng Phi lại nằm nhoài lên bàn, nói nhỏ: “Các cậu biết không? Bà chủ ở đây đỉnh lắm, tôi không biết phải tả thế nào nữa”, lúc nói câu này, anh ta cười bỉ ổi, khiến người ta hiểu được ý trong lời nói đó là gì.
“Đậu má, Phi dê xồm, không phải chứ, đến cả phụ nữ già dặn mà cậu cũng chén à? Hôm nào tôi sẽ đi mách bố cậu”, Lý Soái nghe xong liền cầm đũa chỉ vào Tần Bằng Phi, cười mắng.
“Đúng đó, Phi dê xồm, cậu không suy nghĩ chín chắn gì cả”, Hạ Bác cũng cười nói, nhưng ánh mắt nhìn Tần Bằng Phi thì sâu sắc hơn một chút.
“Trời ạ, anh Phi, là thật đấy à?”, Giang Văn cũng sửng sốt, cái người này dám chén cả phụ nữ lớn tuổi cơ mà, bà chủ ở đây ít cũng phải 32 tuổi, là mẹ của hai đứa con rồi ấy.
“Văn Tử, đừng có gọi cậu ta là anh Phi, cứ gọi Phi dê xồm ấy, đừng có nể mặt cậu ta, nếu không cậu ta lại đắc ý quên đời đó”, Lý Soái kéo Giang Văn, chỉ vào Tần Bằng Phi nói, sửa lại lỗi sai cho Giang Văn.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, tất cả đều do bà chủ chọn, nhưng có vẻ bà chủ rất rõ về khẩu vị của Tần Bằng Phi, đều rất hợp để uống rượu.
Bà chủ bảo phục vụ đem đến hai chai rượu Lão Bạch Can và hai thùng bia.
Thấy vậy, Giang Văn biến sắc, bốn người mà uống nhiều vậy cơ à? Nếu là cơ thể lúc trước thì uống sao cũng được, nhưng với cái thân thể rách bây giờ, gầy còm ốm yếu như thế thì uống được bao nhiêu chứ? Nhỡ mà uống say thì phải làm sao đây?
“Nào, cạn ly cho những ngày tháng đại học của chúng ta sau này”, ba người đều là người Đông Bắc, ai cũng rót đầy ly, Giang Văn nhìn thấy ly rượu mà sợ hãi, cạn, cạn hết á?
Đàn ông thoải mái nhất là ở trên bàn nhậu, bốn người không ngừng nói chuyện, uống rượu, không khí vô cùng sôi nổi, quan hệ của cả bốn càng ngày càng dung hòa.
Bữa ăn này kéo dài suốt hơn hai tiếng, Giang Văn và Hạ Bác uống say mềm người, tửu lượng của Tần Bằng Phi rất tốt, nhưng cũng chân nam đá chân chiêu, Lý Soái thì thảm hơn, nhưng vẫn miễn cưỡng đi bộ được.
“Chờ chút, tôi, tôi đi, đi vệ sinh cái”, lúc Tần Bằng Phi muốn đi thanh toán thì Giang Văn đứng dậy nói.
“Tôi đỡ cậu đi nhé?”
“Không, không, không cần đâu, vẫn được”.
Nói rồi anh loạng choạng đi về phòng vệ sinh của nhà hàng. Suốt quãng đường đi, Giang Văn thấy như trời đất đảo lộn, đầu tiên là uống rượu trắng, sau đó lại nốc thêm bia, cái cơ thể này kém quá, nếu là ngày xưa thì chỗ cồn đó sao hạ gục được anh.
Cuối cùng cũng đến nơi, Giang Văn trừng mắt, nhìn nhà vệ sinh cách đó mấy bước, một bên là nam một bên là nữ.
Biểu tượng nam nữ kia vốn đã tương đồng nhau, bây giờ trong mắt Giang Văn lại thành giống y hệt.
“Trái trái phải phải? Trái hay phải đây?”, Giang Văn đánh vào đầu mình mấy cái, mơ hồ nhìn hai con đường trước mặt, không biết nên đi hướng nào.
“Nam, trái, nữ, phải, đi, đi bên trái”, nói rồi anh cất bước đi sang trái, nhưng không ngờ cơ thể lại lảo đảo sang bên phải.
Cùng lúc, một cô gái đi ra từ bên trong nhà vệ sinh nữ.
Hôm nay Vương Vũ Phân đến đây là vì có bạn cấp ba tới thăm, cứ đòi cô ta đến đây ăn bằng được. Cô ta vốn không muốn nhưng vì bất đắc dĩ nên đành đi cùng.
Đã nhiều năm không gặp nên họ rất nhớ nhau, hai người nói chuyện liền mấy tiếng đồng hồ. Trước khi ra ngoài, Vương Vũ Phân muốn đi vệ sinh, lại không ngờ lúc cô ta từ bên trong đi ra thì có một bóng người xông tới.
Sắc mặt cô ta biến đổi, vội vàng lùi về sau mấy bước, nhưng đằng sau là cửa nhà vệ sinh.
Giang Văn chuệnh choạng đi đến cửa, đang định đi vào thì thấy một cô gái xuất hiện, anh lúc này coi như vẫn tỉnh táo, bước sang bên cạnh rồi nói: “Người đẹp, phiền tránh ra chút”.
Vương Vũ Phân dựa vào cửa, nhìn thấy kẻ say trước mặt, trong lòng hơi hốt hoảng, càng không ngờ kẻ say này còn dám bảo cô ta tránh đường, nhìn kỹ lại thì hóa ra là anh ta, liền nói: “Là cậu?”
Giang Văn vốn định tránh cô gái này ra, nhưng cơ thể lại không nghe trí óc điều khiển, thấy cô gái này nhận ra mình, định mở miệng nói chuyện nhưng lại phát ra tiếng “Ọeee”.
Chương 14: Giang Văn, tôi muốn giết cậu!
Vương Vũ Phân bị sốc với cảnh tượng trước mắt, ngửi thấy toàn là mùi rượu, còn cả mùi vị quái dị của mấy món ăn nữa.
Người đàn ông say mèm trong lòng cô ta giờ đã ngất đi, Vương Vũ Phân tức giận đến cực điểm, đã say rồi mà còn bò vào lòng mình nữa, cô ta giận dữ dùng sức đẩy gã xuống đất, nhưng đến khi nhìn thấy tình trạng cơ thể mình thì cô ta cũng khóc lên.
“Huhuhu”, cô ta hận gã say kia đến cực điểm vì đã nôn vào người mình. Một người được yêu chiều từ nhỏ đến lớn như cô ta nào phải chịu uất ức như thế bao giờ, khắp người dính nước ói bẩn thỉu, cô ta làm sao dám ra ngoài nữa?
Hôm nay cô ta đã khó chịu sẵn, kết quả nộ khí công tâm, cô ta tức nghẹn rồi ngất đi.
Mà đương sự là Giang Văn cũng nằm ngất dưới sàn, mơ màng ngủ thiếp đi. Sau khi nôn xong, anh không cần phải đi giải tỏa nỗi buồn nữa, vì bụng không còn trướng, vô cùng thoải mái.
Mà cũng chính lúc này, một người đàn ông khôi ngô mặc vest đen, đeo kính râm bước đến chỗ hai người, hé mắt nhìn xuống, khẽ chau mày.
————————————-
Sáng sớm, một tia nắng khẽ xuyên vào căn phòng, không khí tươi mát len lỏi qua mũi, Giang Văn sảng khoái hít thở, mở mắt ra, định xoay người ngồi dậy thì phát hiện có người đè lên thân mình.
Người này ôm chặt lấy anh, nửa người dựa vào cơ thể anh, cảm giác da thịt tiếp xúc kia không hề lừa anh, đây là một người phụ nữ, tướng mạo cũng xinh đẹp.
Cúi đầu nhìn xuống, anh sững sờ, sao lại là cô ta được?
Anh vội vàng nhìn bốn phía, đây không phải biệt thự, cũng không phải phòng ký túc mới, mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhìn cách trang trí thì có vẻ là khách sạn, nhưng sao anh lại ở đây chứ? Sao lại ngủ với cô gái này?
Giang Văn gãi đầu gãi tai, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lật chăn lên, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Chầm chậm kéo chăn ra, chầm chậm tách khỏi thân thể kia, rút từng chân ra một, đứng vững dưới sàn rồi thì anh bắt đầu nhìn xuống đất, không có một bộ quần áo nào, rốt cuộc là sao? Sao anh lại ở đây? Mà còn ở cùng giường với đứa con gái này?
Nhìn xuống chân, cơ thể trần truồng đứng dưới đất, lại nhìn cô gái đang ngủ trong chăn kia, ừm, tạm thời không thể gọi là cô gái nữa, phải gọi là phụ nữ chứ, có thể hai người đã phát sinh chuyện gì đó, Giang Văn vận dụng kiến thức sinh học yếu ớt của mình để xác nhận chuyện này.
Người “phụ nữ” đang nằm ngủ kia cười ngọt ngào, khiến cho Giang Văn run rẩy. Cô gái này xinh đẹp cỡ nào chứ, không thể ở lâu được, nếu không thì toang mất.
Khi Giang Văn lén lút đi ra mở cửa thì một cơn gió nổi lên, vô cùng quái dị. Giang Văn biến sắc, đành phải đóng cửa, anh cũng không có thói quen trốn chạy.
Giờ anh đang hoàn toàn trần truồng, cậu nhỏ phía dưới cũng dương lên giữa không trung, nhưng Giang Văn cũng khá hài lòng về cậu bé này. Không nên gọi là “cậu bé” thì hơn, vì không ngờ cơ thể gầy yếu này lại có một kỳ tích như vậy, chắc phải gọi là “cậu lớn” mất.
Giang Văn bất lực, anh định vào nhà tắm tìm khăn để quấn vào người rồi lại nghĩ cách tìm quần áo.
Anh ôm theo cậu lớn của mình ra soi gương, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, tại sao lại thế nhỉ? Vì trong trí nhớ của cậu ba nhà họ Giang này, Giang Văn không hề thấy ký ức nào về việc quan hệ với phụ nữ, chứng tỏ rằng anh ta vẫn còn là trai tân, vậy thì cậu lớn này vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện.
Là đàn ông thì đều biết lần đầu không giống những lần sau, Giang Văn vẫn có kiến thức về chuyện này.
Cậu lớn này hoàn toàn mang dáng vẻ của một tân binh, bao quy đầu vẫn còn đang bám chặt quanh nòng súng, không hề có vết tích bị mở ra.
Anh cố lật lại ký ức đêm hôm qua, lại bất lực phát hiện, dù có tìm kiểu gì thì cũng không tìm ra được chuyện hôm qua.
Cứ như vậy, khăn tắm còn chưa quấn, Giang Văn đứng thẫn thờ trước gương nghĩ ngợi, thỉnh thoảng tay cầm cậu lớn còn vẩy lên vẩy xuống.
“Cậu, hóa ra là cậu, tôi muốn giết cậu!”, một tiếng hét đột ngột truyền ra từ phía cửa phòng, làm Giang Văn giật mình bóp chặt tay, thân dưới đau đớn, chính là cảm giác bao quy đầu mở ra đó.
Vương Vũ Phân đứng trước cửa, mặt không còn giọt máu nhìn Giang Văn, nhưng ánh mắt đó rất đáng sợ. Sau khi phẫn nộ hét lên, cô ta xoay người chạy vào phòng vệ sinh. Giang Văn cũng không để ý đến cô ta, anh chỉ vội vàng mở vòi nước, xối vào cậu lớn của mình. Nước lạnh làm Giang Văn cảm thấy thoải mái, anh chắc chắn rằng mình và cô gái kia chưa làm gì nhau, nếu không anh cũng sẽ không phải đau đớn như vậy.
Dáng vẻ khóc lóc của cô gái kia hình như vì đây là lần đầu tiên của cô ta? Thế tại sao phía trên đầu cậu lớn của mình lại không có máu nhỉ? Chẳng lẽ là làm xong thì mình còn đi tắm nữa à? Kỳ cục quá.
Đột nhiên Giang Văn thấy phía sau lưng lành lạnh, liền vội vàng quay lại, thì thấy Vương Vũ Phân đã quay lại, trong tay cầm một đồ vật.
Món đồ này làm Giang Văn lạnh cả người, đó là một mảnh thủy tinh dài và trong suốt, chẳng lẽ cô gái này làm vỡ cái gì rồi?
“Chuyện đó, hiểu lầm, hiểu lầm thôi”, Giang Văn vội vàng nói. Lúc này anh thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của cô gái này rồi, chẳng trách Lưu Bân nói có chết thì cũng đừng động vào cô ta, giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Giang Văn vội vàng vơ lấy cái khăn tắm, quấn nhanh xuống hạ bộ, run rẩy nhìn Vương Vũ Phân.
“Hiểu lầm? Vậy vết máu trên giường là sao hả?”, Vương Vũ Phân lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi mà không giết chết cái đồ đê tiện nhà cậu thì tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Chương 15: Cô gái, kích động là ma quỷ
Mặc dù lúc nói chuyện biểu cảm của Vương Vũ Phân vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm mảnh thủy tinh kia vẫn đang run rẩy, chứng tỏ nội tâm cô ta không hề bình tĩnh như vậy.
Lúc này Giang Văn lo lắng muốn chết, anh đương nhiên biết trong trường hợp này tốt nhất không nên làm phụ nữ nổi giận, nếu không, bản thân anh sẽ không chịu nổi mất, không thể thêm một lần mất máu quá nhiều mà chết được.
“Cô gái, bình tĩnh, bình tĩnh, cô nhớ lại tình huống tối qua đi”, Giang Văn từ từ lùi lại, vẫn không quên an ủi.
“Bình tĩnh? Rõ ràng là cậu, cậu, đồ khốn nạn, đưa tôi vào đây, sau đó, sau đó, sau đó”, Vương Vũ Phân chợt đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
Cũng khó trách, cô ta vốn là một cô gái truyền thống, mặc dù bạn bè xung quanh yêu đương điên cuồng, nhưng Vương Vũ Phân vẫn giữ nguyên tắc của bản thân, mặc dù không biết chuyện kia đầu đuôi như thế nào, nhưng cô ta cũng hay nghe bạn cùng phòng kể chi tiết.
Sáng nay tỉnh dậy, phát hiện bản thân ở trong khách sạn, mà vị trí bên cạnh rõ ràng vẫn còn hơi ấm, tức là hôm qua cũng có một người ngủ ở đây, cộng thêm giấc mộng đêm qua, Vương Vũ Phân vội vàng bò dậy.
Đang đến kỳ cộng thêm việc thức dậy quá vội, Vương Vũ Phân cũng đang hơi thiếu máu nên đầu óc có hơi choáng váng, sau khi nhìn thấy vết máu mờ mờ trên giường mà bản thân thì trần truồng, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Hoảng hốt nhảy xuống giường, đi tìm bóng dáng người đàn ông kia. Vương Vũ Phân vừa chạy đến cửa phòng tắm thì thấy một người đàn ông đứng bên trong, khí huyết cô ta xông thẳng lên não, liền mở miệng mắng chửi.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, không ngờ lần đầu của bản thân lại bị người con trai kia lấy đi, mà ấn tượng của cô ta về người này còn chẳng tốt đẹp gì.
Vương Vũ Phân càng nghĩ càng tức, liền muốn cùng chết với người đàn ông kia. Kiểu người truyền thống như cô ta mà lại bị mất đi lần đầu một cách vô cớ như vậy đều sẽ rơi vào trạng thái cực đoan, mà đối tượng còn là một thanh niên ẻo lả yếu ớt, nên càng khiến cô ta muốn báo thù.
Tìm khắp nơi mà không thấy vật nào vừa tay, cô ta nhìn thấy một cái bàn thủy tinh nhỏ hình tròn, bèn cắn răng dùng ghế đập vỡ nó, rồi nhặt một mảnh thuỷ tinh dài xông vào phòng vệ sinh.
Cô ta định giết chết người này rồi tự sát, lần đầu của bản thân lại bị một tên cầm thú lấy đi mất thì làm gì còn mặt mũi nào đối diện với chồng tương lai nữa chứ, thôi thì đầu xuôi đuôi lọt, giết hắn xong rồi tự sát.
“Cô gái, cô quấn khăn tắm vào đi đã, lộ hết cả rồi”, thân hình Vương Vũ Phân rất đẹp, nhưng lúc này Giang Văn không có tâm trạng ngắm, thời khắc tính mạng lâm vào nguy hiểm thế này thì ai mà đùa được.
“Liên quan gì cậu, cái đồ cầm thú, nộp mạng đi!”, Vương Vũ Phân lạnh lùng cười rồi xông tới chỗ Giang Văn, giơ mảnh thủy tinh ra đâm anh.
Giang Văn thấy thế thì hốt hoảng, cơ thể theo bản năng trốn sang bên phải, bên đó là bồn tắm, Giang Văn cúi xuống liền ngã vào trong, vừa hay tránh được nhát đâm của Vương Vũ Phân.
Chỉ có thể trách cơ thể hiện tại quá yếu ớt, đến cả một cô gái cũng dễ dàng bắt nạt được anh, Giang Văn hạ quyết tâm sẽ tập luyện cho khỏe mạnh.
Vương Vũ Phân đâm trượt liền tiếp tục tấn công. Giang Văn lúc này cũng không nhịn được nữa, ngày xưa hồi còn làm lưu manh anh có bao giờ bị con gái trèo lên đầu, cưỡi lên cổ thế này đâu, đúng là yếu ớt đến cùng cực mà, nếu bị anh Đông biết được thì chắc chắn bị cười chết mất.
“Đủ rồi, đừng có làm loạn nữa!”, Giang Văn ngồi trong bồn tắm gầm lên giận dữ.
Vương Vũ Phân bị tiếng hét làm cho sững sờ, cô ta không ngờ người đàn ông này lại có thể hét to như vậy, nhưng hét thì làm sao? Càng lớn tiếng càng chứng tỏ anh ta sợ, càng sợ thì tức là càng chột dạ, Vương Vũ Phân bắt đầu nảy sinh khoái cảm, gần như hóa điên.
“Cô gái, kích động là do ma quỷ xui khiến đấy, nếu tôi thật sự đã làm gì cậu thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”, Giang Văn ngồi chồm hỗm trong bồn tắm, lần hét vừa nãy làm anh trượt chân ngã, cái mông bây giờ vẫn còn đau. Mặc dù là đàn ông, nhưng với chuyện nam nữ anh cũng không quá hiểu biết. Nếu nói với đàn ông là “tôi làm chuyện đó với cậu rồi” thì cũng bình thường, nhưng nói với phụ nữ lại khác. Bây giờ người ta còn đang trần truồng đứng trước mặt anh nữa, Giang Văn không nói nổi mấy câu lưu manh đó.
“Nếu? Cậu còn định phủ nhận à?”, Vương Vũ Phân nghe vậy thì cười một tiếng lạnh lùng, rồi chậm rãi bước về phía Giang Văn, cô ta muốn hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của Giang Văn, muốn giày vò cái tên cầm thú này đến chết.
“Cô gái, kích động là do ma quỷ xui khiến mà, cậu, đừng qua đây, đừng, đừng”, Giang Văn thật sự sợ hãi. Sau khi thấy vẻ mặt điên cuồng đó, anh vội vàng kêu lên.
“Ma quỷ, vậy để tôi làm ma quỷ một lần đi, ha ha ha”, Vương Vũ Phân đi rất chậm, tuy cười lớn nhưng lại mang cảm giác ghê rợn, cô ta không nghĩ mình lại bị mất lần đầu bởi tên vô dụng không đánh lại được phụ nữ này, đã như thế rồi thì còn cần cậu ta làm gì?
“Cậu, cậu, cậu bị ngu à?”, Giang Văn bị lời nói của Vương Vũ Phân làm cho tức điên, cưỡng chế nội tâm đang sợ hãi lại, từ từ kéo khăn tắm ra khỏi người.
“Cậu còn dám mắng tôi? Tôi sẽ giết cậu!”, Giang Văn lần này đã được trải nghiệm sự khó chơi của cô ta rồi, đúng là nữ hào kiệt.
Giang Văn nhịn đau, cầm khăn tắm bọc lại mảnh thủy tinh trên tay cô ta, sau đó nhanh chóng rời khỏi bồn tắm rồi đè cô ta xuống sàn, cả người trần truồng đè lên người cô ta mà mắng: “Tôi hiền với cậu, nên cậu coi tôi là mèo KITTY à!”.
Cô ta bị Giang Văn đè lên nên vô cùng tức giận, cô ta cũng không ngờ rằng tên này còn dám chống trả, chẳng nhẽ anh ta không sợ miếng thủy tinh trên tay cô ta sao? Sau đó, cô ta không ngừng giãy dụa.
Giang Văn không đề phòng nên suýt bị cô ta đè lại xuống đất, lúc này anh đã mệt đến mức thở không ra hơi.
Vương Vũ Phân bắt đầu phát điên. Lúc này đây, cô ta biết rằng cho dù bản thân có chống cự cũng vô dụng, cô ta đành nhìn Giang Văn bằng ánh mắt đầy thù hận, há hốc mồm.
Giang Văn giật mình, cô gái này đúng là cứng đầu mà. Anh vội vàng rút lại cánh tay phải vẫn đang đè lên cô ta, tức giận tát cô ta một cái.
Vương Vũ Phân vốn dĩ định cắn lưỡi tự tử, cho dù có hóa thành quỷ đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ không tha cho người đàn ông này, tuy nhiên cô ta không ngờ rằng Giang Văn lại tát cô ta, tát mạnh đến mức khiến cô ta ngất đi…
Chương 16: Cậu coi tôi là mèo Kitty à ?

Giang Văn nhìn thấy cô ta ngất đi, lập tức thở hắt ra, cả người đau nhức vô cùng, thở dốc từng hơi một. Anh bắt đầu quan sát cô ta.

Từ hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa nhìn kĩ cô ta, lúc này mới phát hiện ra cô ta cũng là một cô gái rất xinh đẹp. Vừa nhớ đến dáng vẻ kiên cường của cô ta, Giang Văn liền im lặng không nói gì.

Khi bình tĩnh lại, Giang Văn mới nhận ra lúc hai người đánh nhau, làn da mềm mại dưới thân kia dần dần chuyển sắc hồng, hơn nữa lúc ấy hai người đều đang trần truồng, Giang Văn vẫn đang ngồi trên bụng cô ta, như vậy càng khiến anh dễ dàng cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể kia.

Mà cậu bé dưới thân bắt đầu không nhịn được mà ngẩng cao đầu, nó dần dần to lên, nằm giữa hai quả đồi tuyết trắng.

Cơ thể Giang Văn như bị quỷ nhập, anh không tài nào đứng dậy nổi, còn đưa tay vuốt ve cặp đồi ấy. Cặp đồi trắng nõn, mềm mịn, vô cùng đàn hồi kia dần thay đổi hình dạng dưới tay Giang Văn, anh từ từ bóp cho cặp đồi ấy chụm lại.

Anh có thể cảm nhận được cậu bé của mình đang được cặp đồi mềm mại, âm ấm ấy bao bọc, suýt nữa thì anh không dừng lại được, Giang Văn hơi đẩy mông, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy sang một bên nghỉ ngơi.

Anh cúi người bế cô ta lên giường.

Mặc dù quãng đường đi rất ngắn, nhưng chỉ trong khoảng cách ngắn ngủn ấy, Giang Văn lại một lần nữa được chạm vào làn da mềm mại kia, cậu bé hư hỏng bên dưới lại từ từ ngẩng đầu chạm vào cặp mông còn trịa của cô ta.

Anh phải mất một lúc mới bế được cô ta lên giường. Anh tiếc nuối vuốt ve cặp đồi ấy, rồi cắn chặt răng, quay người đi vào phòng tắm.

“Rào”, một dòng nước lạnh như băng dội xuống người anh. Mặc dù Giang Văn biết, cơ thể anh bây giờ không thích hợp để tắm nước lạnh, như thế này rất dễ bị cảm lạnh, nhưng anh vẫn cần dòng nước lạnh như băng kia để khống chế dục vọng của bản thân. Hiện tại cơ thể anh cũng không thích hợp để làm loại vận động kia.

Sau khi tắm xong, Giang Văn quấn chiếc khăn tắm mới rồi đi ra ngoài. Anh cầm chiếc khăn đang bọc mảnh thủy tinh vứt lên chiếc bàn tròn đã bị đập vỡ, sau đó cẩn thận thu dọn toàn bộ mảnh thủy tinh dưới đất rồi vứt hết vào thùng rác.

Anh quay sang nhìn cô ta, mặc dù bất tỉnh nhưng khuôn mặt cô ta vẫn đầy vẻ giận dữ. Giang Văn cười gượng một tiếng, không biết chuyện này là sao nhỉ? Rốt cuộc là ai làm? Anh mà biết là ai thì nhất định sẽ không tha cho kẻ đó đâu.

Anh thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt vốn trắng mịn giờ đây lại đây lại in hằn năm đầu ngón tay. Giang Văn vắt óc suy nghĩ, bây giờ cô ta cũng ngất rồi, tỉnh dậy thì phải làm thế nào? Cũng không thể để cô ta bất tỉnh mãi như thế.

Anh đột nhiên nhớ đến nhân viên phục vụ của khách sạn, họ nhất định sẽ biết ai là người đưa cô ta đến đây.

Anh cầm điện thoại lên, gọi ngay cho bộ phận lễ tân của khách sạn, người nghe là một cô gái có giọng nói ấm áp. Giang Văn biết cô ấy là nhân viên chuyên trực điện thoại, giọng hay cũng là chuyện đương nhiên.

Giang Văn nhìn dãy số dưới bàn nói: “Tôi là khách phòng 1314”.

“Dạ vâng, anh Văn phải không ạ? Anh cần chúng tôi giúp gì ạ?”, lời của cô nhân viên khiến anh im lặng, cô ta biết mình? Vậy thì dễ rồi.

Từ lời của cô nhân viên, anh có thể biết được, người đưa anh đến khách sạn là vệ sĩ của anh, bây giờ thì không biết họ đi đâu rồi. Còn quần áo tối qua của hai người đều bị bẩn, nên phục vụ phòng đã đem đi giặt rồi.

Nghe xong đáp án, Giang Văn vô cùng đau đầu, hai người bọn anh sau khi bị đưa đến thì đều đã bất tỉnh nhân sự. Bản thân anh uống nhiều rượu nên ngủ như chết, không ai gọi dậy được. Vậy nên Giang Văn cũng tò mò không hiểu.

Anh thì ngủ tít thò lò không tỉnh, vậy vết máu của cô gái đang nằm trên giường là sao?

“Anh Giang, hôm qua lúc cô gái kia được đưa đến đây, toàn bộ quần áo của cô ấy đều bị bẩn, vậy nên cũng cần mang đi giặt, quần lót của cô ấy cũng được đem đi giặt rồi. Còn về vết máu kia, có thể là do cô ấy đang đến kì, vậy nên chảy máu cũng là chuyện bình thường. Anh Giang, anh yên tâm, chúng tôi sẽ phân công nhân viên đến quét dọn, ngoài ra, quần áo của anh tí nữa sẽ có người đưa đến phòng”, giọng nói ấm áp của cô nhân viên làm anh tức điên lên nhưng vẫn phải cố nhịn.

“Vậy tại sao không đưa đến sớm hơn đi?”, Giang Văn không kìm được mà trách móc cô.

“Ừm, có lẽ là họ sợ sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh, tôi sẽ cho người đến đưa quần áo cho anh luôn”, cô nhân viên cũng bị anh trách móc đến cạn lời, việc đưa quần áo theo nguyên tắc là phải chờ đến khi khách hàng tỉnh dậy mới có thể đến. Chẳng nhẽ mới sáng sớm tinh mơ mà đã gõ cửa phòng khách để đưa quần áo?

“Được rồi, cô nhanh gọi người đem quần áo đến đây!”, Trần Văn nói xong liền tức giận cúp máy.

Có vẻ như hai người bọn họ đã hiểu lầm nhau rồi. Mẹ kiếp, sao cô ta lại không biết mình đang đến kì chứ? Chỉ là chảy chút máu thôi mà? Cô ta bị đần à, dọa anh sợ gần chết!!!

Nghĩ đến đây, Giang Văn nở một nụ cười nham hiểm, lập tức nảy sinh ý định muốn bóp véo cặp đồi mơn mởn kia để trả thù chuyện lúc nãy.

Chương 17: Có thấy đau không ?

Có lẽ vì Giang Văn hơi dùng sức nên Vương Vũ Phân mới kêu lên, cô ta chậm rãi mở mắt.

Cô ta vừa vặn nhìn thấy hai bàn tay gian tà của anh đặt trên ngực cô ta còn chưa kịp rút lại, ngực vẫn còn cảm thấy đau lâm râm.

“Đồ cầm thú”, Vương Vũ Phân lập tức phát điên, muốn liều mạng với Giang Văn.

“Đợi đã, cậu nghe tôi nói đã, quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, Giang Văn dùng sức giữ cô ta, gằn giọng nói, mẹ nó cô ta cũng khoẻ quá.

“Nói cái gì cũng thế thôi. Tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho cậu đâu”, Vương Vũ Phân thấy phản kháng như không, đành tiếp tục lườm Giang Văn, coi ánh mắt như một thứ vũ khí.

“Cậu nói là tôi với cậu làm chuyện đó rồi đúng không?”, Giang Văn lại áp chế cô gái, hỏi.

“Chẳng lẽ không phải? Cậu định phủ nhận đấy à? Chắc chắn tôi sẽ báo công an tội cậu cưỡng ép tôi”, Vương Vũ Phân nghe thấy Giang Văn hỏi như thế, cô ta lại càng kích động hơn.

“Từ đã, mẹ nó chứ cậu ngốc thật hay giả ngốc đấy?”, Giang Văn thực sự không giữ được cô ta nữa, anh hết sức rồi còn cô ta thì khoẻ như trâu.

“Cậu có cảm thấy đau không?”, Giang Văn thấy cô gái không nói gì cả, tiếp tục hỏi, anh không nhìn ánh mắt như muốn giết người của cô ta nữa.

“Đau? Tại sao lại đau?”, Vương Vũ Phân hỏi một câu khiến Giang Văn đau hết cả đầu.

Giang Văn thả cô ta ngồi bên cạnh giường, bất lực nhìn Vương Vũ Phân, anh lại xua tay nói: “Lẽ nào hội chị em của cậu không nói cho cậu biết làm chuyện đó xong sẽ đau à? Ngày hôm sau đi lại cũng thấy khó khăn?”, thực ra Giang Văn cũng không thông thạo mấy chuyện này lắm, chỉ là ngày xưa có nghe mấy anh em tâm sự.

“Hả, sẽ đau á?”, Vương Vũ Phân dường như cảm thấy không đúng, hình như Giang Văn đang dẫn dắt cô suy nghĩ theo hướng nào đó khác: “Đừng nói là cậu đang định chối bỏ trách nhiệm đấy nhé?”

Giang Văn lại cạn lời: “Mẹ, nếu ông đây muốn chối bỏ trách nhiệm thì lúc cậu còn đang ngất, ông đây đã bỏ đi rồi nhé, đến lúc đấy tôi nhất quyết không nhận thì cậu định làm gì tôi?”

Vương Vũ Phân trở nên trầm mặc, đúng là như vậy.

“Nhưng có ra máu mà”, Vương Vũ Phân lúc ấy đã bình tĩnh lại, nhưng cô ta vẫn có ác cảm với Giang Văn.

“Chị gái ạ, đấy là do ‘bà dì’ của chị ghé thăm”, Giang Văn cười không được mà khóc cũng không xong.

“Ặc”, Vương Vũ Phân gần như không nghĩ đến vấn đề này, sáng sớm tinh mơ đã đánh nhau với Giang Văn khiến cô ta quên mất vết máu là từ người mình mà ra.

“Đúng là tôi có sai, nhưng cũng không đến mức phải phán tội chết chứ, tôi cũng thấy kỳ lạ khi tỉnh dậy tại chỗ này mà, cô thấy tôi có bực không?”, Giang Văn cứ nghĩ đến cảnh lúc nãy diễn ra trong phòng vệ sinh là lại tức giận, tự dưng bị đứa con gái này doạ sợ mất mật.

“Thế, thế, thế cậu cũng nhìn sạch sành sanh người tôi rồi còn gì”, bây giờ lại tới lượt Vương Vũ Phân cảm thấy ngại ngùng, hình như cô ta thực sự trách nhầm Giang Văn rồi, cô ta hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua, Giang Văn còn ngất trước cả mình, chắc chắn không phải anh ta bày trò.

“Chị gái, em xin chị đấy, là chị tự mình chạy đến cho em nhìn mà, em còn chưa nhìn kĩ đã bị bộ dạng hung ác của chị doạ cho mất mật rồi, sau này ai lấy được chị thì đúng là phúc bảy mươi đời ạ”, gương mặt Giang Văn hiện rõ vẻ xem thường, bĩu môi nói.

“Đừng có gọi tôi là chị nữa”, Vương Vũ Phân cảm thấy bất lực với tình cảnh sáng nay, dường như mình quá kích động rồi, vừa nhìn thấy vết máu một cái, cô ta ngay lập tức tưởng mình bị phá thân rồi, đối với một cô gái hết mực để tâm tới cơ thể mình mà nói, đây là một việc hết sức nghiêm trọng.

“Được rồi, được rồi, cô gái, đợi người ta đưa đồ xong, đường cô cô đi, đường tôi tôi đi, tôi không động nổi cô nhưng tôi trốn được nhé”, Giang Văn thở dài một hơi, rồi đứng dậy nói.

Nhưng không ngờ, khăn tắm quấn trên eo lại không buộc kĩ, lúc nãy anh vật lộn với cô gái kia đã khiến khăn bị lỏng, hơn nữa, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn ngồi nên khăn không rơi ra, nên vừa đứng lên một cái, không còn mảnh vải che thân.

Nhìn thấy “cậu bé” xấu xí của Giang Văn, Vương Vũ Phân lập tức biến sắc, trở nên đỏ lựng, cô ta che mặt quát: “Đồ lưu manh”.

“Ừ, tôi rất thích cái tên gọi này đấy, đừng kêu cầm thú là được”, Giang Văn trả lời như một kẻ vô lại rồi ung dung nhặt khăn tắm lên rồi quấn quanh hông, sau đó trầm giọng nói: “Cũng có phải chưa từng xem đâu”.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Vũ Phân càng thêm đỏ.

Một lúc sau, nhân viên khách sạn đã mang tới bộ quần áo đã giặt sạch sẽ của hai người, sau khi ăn mặc gọn gàng trong phòng vệ sinh, Giang Văn bước ra ngoài, cầm thêm một chiếc khăn tắm mới, nói: “Hay là đi tắm đi, mới sáng ra đã toát hết mồ hôi, không tắm sẽ cảm thấy khó chịu đấy, hơn nữa còn dễ bị ốm”.

Vương Vũ Phân cuộn mình lại trong chăn, sau khi che chắn toàn bộ cơ thể bằng khăn tắm, cô ta mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Cô ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Giang Văn đang nhìn đôi chân nhỏ bé của mình, cô ta vốn còn chút giận dữ nhưng cũng thấy tự đắc, chả hiểu kiểu gì.

Bỗng nhiên cô ta quay người lại, nở nụ cười đầy ý tứ, nói: “Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, tốt nhất là khiến tôi yêu cậu đi, bằng không tôi……”, sau đó hai tay cô ta làm thành hình cây kéo, doạ Giang Văn sợ tới nỗi vội vàng che đũng quần.

Cười xong, Vương Vũ Phân đi vào phòng vệ sinh, còn Giang Văn thì lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, anh thấp giọng chửi: “Mẹ nó chứ, mình gia nhập Võ Đang phái từ lúc nào thế”.

Chương 18: Mua hộ tôi Sofy

Muốn anh theo đuổi cô ta? Làm gì có chuyện đấy? Tỉ lệ anh làm chuyện đấy nó “cao” y như tỉ lệ sao chổi Halley đâm vào trái đất, còn lâu mới xảy ra nhé.

Giang Văn đang đứng thất thần, bỗng nghe thấy lại có người gọi mình, anh vội vàng đứng dậy, đi tới phòng tắm.

“Đại tiểu thư, cậu cứ tắm rửa đi, gọi tôi làm gì? Chẳng nhẽ cậu định gọi tôi vào kì lưng cho cậu à?”, Giang Văn cười đầy vô lại, nhìn Vương Vũ Phân đang thò đầu ra.

“Đồ lưu manh”, gương mặt Vương Vũ Phân ửng hồng, cô ta chửi Giang Văn vài câu xong lại cúi đầu lẩm bẩm nói.

Giang Văn chắc chắn không nghe ra, nên tiến lại gần hỏi: “Cậu nói cái gì cơ? Nói to lên”.

Vương Vũ Phân càng ngại hơn, nhưng dù sao cũng bị anh ta nhìn thấy sạch sành sanh rồi, vậy thì cô ta vẫn nên nắm lấy cơ hội này thì hơn, cô ta “cây ngay không sợ chết đứng” hét vào tai Giang Văn: “Mua hộ tôi Sofy”.

“Sofy? Là cái gì cơ?”, Giang Văn đau khổ xoa tai mình, tủi thân hỏi, cô gái này chả biết ý gì cả, đã nhờ anh mua đồ hộ rồi lại còn hét lên như thế.

Vương Vũ Phân lập tức tái mặt, cô ta nhìn Giang Văn đầy đáng thương, rồi ném mỗi một câu “Đi mà hỏi nhân viên khách sạn ấy” rồi đóng sập cửa phòng vệ sinh, không thèm để ý đến Giang Văn nữa.

“Tôi rủa cô sau này sẽ cưới một thằng không ra gì”, Giang Văn nhỏ giọng nói với cánh cửa phòng vệ sinh.

Sau đó anh quay người, mở cửa rời đi.

Vương Vũ Phân đỏ lựng cả mặt, cô ta dựa trên cửa phòng vệ sinh, vẫn chưa đi tắm, cô ta chỉ sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, xem ra cô ta trách lầm Giang Văn thật rồi, bỗng nhiên cô ta buồn đi vệ sinh, nhưng nghĩ lại thì đằng nào cũng phải tắm, thôi thì cởi hết quần áo rồi “đi” cũng được, như thế thoải mái hơn nhiều.

Cô ta cởi quần con ra mới phát hiện mình không hề mang băng vệ sinh, cô ta vẫn để nó ở chỗ bạn học, còn bản thân chưa thay, lúc này Vương Vũ Phân cảm thấy bực mình, nếu không có gì lót vào thì máu sẽ chảy ra quần con mất, hơn nữa còn không vệ sinh.

Cô ta bỗng nghĩ tới quên ngoài vẫn còn một người đang rảnh rang, bèn sai anh ta vậy.

Nhưng khi Vương Vũ Phân chầm chậm ngồi xuống mặt đất, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch ban nãy của anh, cô ta thấy tên đàn ông này cũng có chút thú vị, ít nhất anh ta còn tình nguyện đi mua băng vệ sinh cho con gái!!

Giang Văn ung dung đi trên hành lang, hình như anh cũng có chút ấn tượng với thứ được gọi Sofy này, nó được quảng cáo trên ti vi, lại còn là sản phẩm đã được quốc gia kiểm nghiệm, nhưng cụ thể là thứ gì thì Giang Dương không tài nào nhớ nổi.

Xem ra sau này phải xem tivi nhiều hơn cho bớt ngu mới được.

Đứng trước quầy lễ tân khách sạn, bên trong có một cô nhân viên đang bận rộn, trông rất vất vả, thế nên Giang Văn thực sự không muốn làm phiền cô ấy, nhưng anh bỗng nghĩ đến phòng anh còn có con cọp cái, thế thì bắt buộc phải làm phiền rồi.

“Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi muốn hỏi một chút”, Giang Văn cố gắng ra vẻ mình ngây thơ con nai tơ.

“A, cậu Giang, cậu có chuyện gì cần hỏi thì cứ nói đi ạ”, cô gái phát hiện ra anh là Giang Văn, không ngờ Giang Văn lại khách sáo đến thế, cô ta ngay lập tức mỉm cười.

“Sofy là cái gì thế?”, Giang Văn nghiêm túc hỏi.

Cô gái không ngờ Giang Văn sẽ hỏi cái này, gương mặt bỗng ửng hồng, cô ta cúi thấp đầu, ngại ngùng nói: “Là đồ con gái hay dùng ạ!”

“Ồ, là đồ con gái hay dùng à”, Giang Văn chợt vỡ lẽ ra, vội vàng hỏi: “Nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết nó là đồ gì mà, nếu không thì lúc đến siêu thị tôi chả biết mua gì cả”.

Cô gái tưởng Giang Văn đã hiểu rồi nhưng câu nói ngay sau đấy của Giang Văn lại khiến cô ta ngây người, cô ta cười ha ha, cũng nhanh chóng phát hiện người trước mắt chính là cậu chủ họ nhà Giang, cô ta cười không nổi, vội vàng ngậm chặt mồm, lấy ra một tờ giấy rồi viết ba chữ.

Cô ta quay người, cầm theo một chiếc khăn trải giường rồi chạy mất.

Giang Văn cầm lấy tờ giấy, buồn bực nhìn bóng lưng cô gái, chạy cái gì thế không biết, trông tôi đáng sợ thế à?

Lẩm bẩm xong, anh liền cúi đầu đọc hàng chữ ghi trên giấy, đọc xong anh lập tức hiểu vì sao cô gái lại hành xử như thế, mẹ nó chứ, đúng là khó xử vl.

Giang Văn cảm thấy mặt hơi nóng, anh vội vàng chạy ra thang máy, vẫn nên đi mua cho con cọp cái kia thì hơn, nếu không thì mình sống không nổi đâu.

Ngay dưới tầng cũng có siêu thị, nhưng Giang Văn thân là một nam tử hán, đại trượng phu, mà đi mua băng vệ sinh thì đúng là đang làm khó anh.

Lén lén lút lút cầm một gói băng vệ sinh Sofy lên, anh cúi gằm đầu đi tới quầy thanh toán, nói: “Thanh toán”, anh cúi thấp cứ như mặt sắp dán lên quần áo tới nơi rồi.

Nhân viên thanh toán là một cô gái, cô ta thấy dáng vẻ ngại ngùng của Giang Văn liền cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù chuyện này cũng chả to tát gì cả nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người đàn ông đi mua băng vệ sinh mà ngại ngùng thế này đấy.

Thanh toán xong, cô gái còn cẩn thận cho băng vệ sinh vào trong túi bóng đen, sau đó đưa cho Giang Văn, nói: “Quý khách đi cẩn thận nhé ạ, hoan nghênh lần sau tiếp tục tới siêu thị chúng tôi”.

Giang Văn bỗng ngẩng đầu lên, thấp giọng đáp lại: “Lần sau tôi không tới nữa đâu”.

Nhân viên đó sững người, cô ta nhìn bóng lưng của Giang Văn mà phì cười, đỏ mặt đến vậy luôn, đi mua mỗi băng vệ sinh thôi mà, có gì đâu chứ. Nói thật, ngày xưa á, đám đàn ông tới đây mua băng vệ sinh đều ngẩng cao đầu, mạnh dạn mà mua, cứ như mua băng vệ sinh là việc họ nên làm vậy, còn tên này thì hay rồi, lại còn ngại ngùng.

Giang Văn đứng trước cửa phòng, thở hồng hộc, mẹ nó chứ, lần đầu tiên làm chuyện ấy, cũng là lần cuối cùng luôn nhé!!!! Cô gái đứng ở quầy lễ tân phía xa nhìn thấy túi bóng màu đen trong tay Giang Văn, lập tức che miệng cười.

Giang Văn cảm thấy thật sự mất mặt nên vội vàng mở cửa phòng đi vào, không thèm chấp cô ta, anh gõ cửa phòng vệ sinh, nói: “Này, đồ cậu cần đấy”.

Chương 19: Đường ai nấy đi

Giang Văn vốn không hiểu tại sao bản thân lại đến được đây nên cũng không định trả phòng, dù sao cũng là khách sạn của nhà mình, kệ vậy.

Anh đưa Vương Vũ Phân vào thang máy, vừa xuống đến tầng một, tên bảo vệ nhìn thấy anh liền vội vã chạy đi.

Giang Văn thấy vậy, tự hỏi bản thân, mình đáng sợ đến thế à? Vừa nhìn thấy mình liền co giò chạy?

Thấy Giang Văn đi xuống, giám đốc khách sạn Đại Đường vội vàng đi về phía anh, lễ phép chào hỏi: “Cậu Giang, xin hỏi cậu có muốn dùng bữa sáng không ạ?”

Giang Văn theo thói quen nhìn xuống cổ tay mình, phát hiện ra cổ tay không đeo đồng hồ, nên ngẩng đầu hỏi giám đốc: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

”8 giờ sáng ạ”, ông giám đốc có vẻ như lúc nào cũng biết bây giờ là mấy giờ, Giang Văn vừa hỏi ông liền đáp lại, nên anh không thể nào tin tưởng được. Anh nhìn theo ánh mắt của tên giám đốc, hóa ra bức tường đằng sau lưng Giang Văn đang treo một chiếc đồng hồ điện tử, bên trên hiển thị đầy đủ thời gian.

”Ăn gì nhé?”, Giang Văn quay sang hỏi cô, bản thân không ăn thì chẳng sao, nhưng đứng sau anh còn có cô gái kia.

”Ừ”, khiến Giang Văn càng ngạc nhiên hơn là cô ta đang thẹn thùng gật đầu, nếu lúc nãy không nhìn thấy dáng vẻ dữ như cọp kia, dáng vẻ muốn giết người vẫn còn in sâu cắm rễ trong đầu anh, thì anh vẫn nghĩ rằng cô ta ta là một cô gái thùy mị nết na đấy.

”Vậy chúng ta ăn chút gì nhé, ông cứ tùy ý chuẩn bị cho chúng tôi”, Giang Văn hoàn hồn, quay sang nói với giám đốc.

Hai người chọn bừa một chiếc bàn rồi ngồi xuống chờ bữa sáng mà giám đốc đang chuẩn bị.

Đúng lúc này, ở đằng xa xuất hiện một người đàn ông trung niên đi giầy da, mặc âu phục. Nhìn thấy Vương Vũ Phân, mắt hắn ta sáng lên, miệng cười cười, hắn đứng dậy đi về phía bàn của Giang Văn.

“Chào em, em có biết rằng em đẹp lắm không, phải chăng em chính là tiên nữ hạ phàm, là thiên sứ lạc xuống trần gian, em có thể dành cho tôi chút thời gian rảnh không?”, tên đàn ông tiến đến trước mặt Vương Vũ Phân, tán tỉnh cô ta bằng mấy câu sến sẩm.

“Phì!”, Giang Văn đang uống sữa, nghe xong mấy câu sến súa kia liền phụt cười. Vương Vũ Phân đang ngồi trước mặt anh, đương nhiên không thể phun hết đống sữa vào mặt cô ta rồi, anh đành quay đầu phun hết vào người đàn ông như con heo đực đang động dục kia.

Thế nên quần âu của người đàn ông kia bị dính đầy sữa.

Tự nhiên bị phun sữa vào người nên hắn đứng đờ ra, nhìn chằm chằm vào Dương Văn.

“Thật ngại quá, xin lỗi anh nhé”, Giang Văn xin lỗi hắn ta xong liền ăn sáng tiếp, anh đói gần chết rồi.

Người đàn ông đó nhìn bãi nôn trên quần mình, xong lại quay sang nhìn Giang Văn, mặt dần biến sắc.

Vương Vũ Phân nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn cười nổi, cô ta quay sang nhìn người đàn ông kia, muốn biết hắn ta định xử lí thế nào.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh Giang Văn nói chuyện cùng giám đốc khách sạn, hắn đoán anh chắc chắn là một tên công tử có quyền có thế. Hắn vốn định lẳng lặng rời đi, tuy nhiên cô gái xinh đẹp kia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nhất thời to gan, trợn mắt nhìn Giang Văn.

“Cậu tưởng xin lỗi là xong à?”, mặc dù to mồm nói vậy, nhưng hắn vẫn hơi sợ, có điều, hắn không muốn bị mất mặt trước gái xinh.

Giang Văn nheo mắt nhìn Vương Vũ Phân, thấy cô ta ta đảo đảo mắt. Anh biết ngay đây là trò của cô ta.

“Tôi nói cậu đấy, cậu bị điếc à?”, thấy Giang Văn không nói gì, hắn lại được đà lấn tới, hắn nghĩ rằng Giang Văn là loại dễ bắt nạt.

“Anh muốn ra vẻ trước mặt cô ta sao?”, Giang Văn nuốt thức ăn, nhìn người đàn ông mà hỏi.

“Cái gì cơ?”, người đàn ông nghe xong câu hỏi của Giang Văn thì đờ người ra.

“Tùy anh thôi”, Giang Văn nói xong liền đứng dậy, xoay người đi ra cửa khách sạn.

Cả hai người đều không hiểu nổi hành động của Giang Văn, anh rốt cuộc có ý gì? Khi nhận ra Giang Văn định rời đi, Vương Vũ Phân cũng tức giận đẩy vai người đàn ông kia ra mà đuổi theo anh.

Vừa ra đến cửa đã không thấy bóng dáng Giang Văn đâu, Vương Vũ Phân tức điên nhìn xung quanh, thằng vô lại, lưu manh, cầm thú này, dám để cô ta lại với lão già kia, một mình bỏ chạy, nhất định cô ta sẽ không tha thứ cho anh.

Có một chiếc Lamborghini màu xanh phiên bản Limited đậu trước mặt cô ta, Vương Vũ Phân vẫn còn đang ngơ ngác, thì đúng lúc này, cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng đáng ghét của Giang Văn, anh nhìn Vương Vũ Phân đang sốt ruột mà cười, nói: “Lên xe đi!”

Nhờ phước của Giang Văn, Vương Vũ Phân đã luyện được thần kinh thép, có khả năng miễn dịch với nhiều thứ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Giang Văn mở cửa xe Lamborghini thì vẫn không thể tin vào mắt mình, mắt tròn mắt dẹt nhìn Giang Văn không biết nói gì.

“Lên xe đi, cậu có muốn trễ học không? Hình như bây giờ 8h rồi, không biết sáng nay có tiết không nhỉ”, Giang Văn cười cười nhìn Vương Vũ Phân, nhẹ nhàng nói, cứ như đang lầm bầm một mình.

“Ừ, muộn giờ học rồi”, nói đến việc đi học, lớp trưởng gương mẫu ngay lập tức chạy qua mở cửa rồi ngồi lên xe.

“Ngồi cho chắc nhé”, Giang văn còn chưa nói hết câu, chiếc xe liền lao đi, khiến cho cô ta ta chưa kịp thắt dây an toàn nên bị dọa thét chói tai.

Bây giờ đang là giờ đi làm, nên đường phố rất đông xe, Giang Văn cũng không lái nhanh lắm, cứ từ từ lái xe đến trường.

Anh không ngờ rằng, xe của mình lại bị Lang Khôn lái vào khách sạn, hơn nữa bảo vệ cũng nhận ra xe của anh, có vẻ như lúc nãy tên đó chạy đi là để đi lấy xe, à, hóa ra tên này cũng không đến nổi, cũng biết điều ấy.

“Cậu lấy xe ở đâu ra thế?”, Vương Vũ Phân thắt xong dây an toàn liền bắt đầu ngó nghiêng, nhìn này, nhìn nọ, cứ như đứa trẻ lên ba.

“Vệ sĩ lái tới”, Giang Văn bình thản nói, có điều anh cũng cho rằng bản thân mình cũng chẳng cần giải thích với cô ta làm gì. Giang Văn là kẻ thù dai, cô ta dám cầm mảnh thủy tinh định giết anh, thù này có chết cũng không quên được.

Trên đường đi, Vương Vũ Phân sờ hết cái này đến cái nọ, cô ta thấy cái gì trên xe cũng lạ.

Sau khi xe đỗ lại trước cổng trường, Giang Văn cởi dây an toàn, đi xuống xe, khóa cửa xe xong anh liền nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra nhé”.

Vương Vũ Phân đi sau Giang Văn, nghe xong câu này, liền lặng người đi, nhìn chằm chằm vào lưng của anh, mãi mà không phản ứng lại.

Chương 20: Cô giáo xinh đẹp đến gặp

Trong phòng 038, cũng là phòng 38 háo sắc, bốn con dê xồm đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thảo luận sôi nổi.

Máy tính đang chiếu một bộ phim 18+ cực đỉnh, sở dĩ gọi là cực đỉnh vì bộ phim này có nhà sản xuất lớn, tác giả nổi tiếng, diễn viên quần chúng đông, nhưng nơi sản xuất ra lại là Đảo Quốc.

Đây là bộ phim mà ngày trước Giang Văn thích xem với đám đàn em nhất, vừa xem vừa bàn tán về kỹ xảo phim cũng là một loại hưởng thụ.

Khi bốn người đang xem chăm chú thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Mặt Tần Bằng Phi lập tức đen lại, xoay người lại mắng: “Bân háo sắc, đậu má cậu…”, còn chưa kịp nói xong thì anh ta đã khựng lại.

Ba người kia đang say mê xem phim, dù có tiếng gõ cửa nhưng cũng không quay lại, vì biết rằng Phi dê xồm sẽ xử lí được.

Nhưng Phi dê xồm mắng được nửa chừng thì ngừng lại làm bọn họ khó hiểu, nên cùng nhau quay đầu ra nhìn.

Sau đó, phòng 38 háo sắc bắt đầu loạn xạ cả lên.

Lý Soái vội vàng tắt máy tính, còn Hạ Bác thì nhanh chóng đi mở cửa sổ, kéo rèm ra, vì mùi thuốc lá trong phòng quá nặng.

Mà Giang Văn thì chẳng có gì làm, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn người vừa đến.

Hình như người này là giáo viên phụ trách lớp của anh thì phải, Giang Văn ngại ngùng sờ mũi. Bất kỳ ai khi đang xem phim 18+ mà bị phụ nữ bắt tại trận thì có khác gì bị bắt gian tại giường đâu chứ.

“He he, cô ngồi đi ạ, cô đừng khách sáo nhé, cứ tự nhiên như ở nhà ạ”, Giang Văn đã kịp phản ứng lại, vội vàng kéo Tần Bằng Phi bê một cái ghế ra đặt trước mặt Lưu Oánh.

Lưu Oánh lúc này mới định thần lại từ cơn sốc.

Lưu Oánh không ngờ ký túc xá nam sinh lại bẩn thỉu, lộn xộn, mà còn có cả những mùi kỳ lạ như vậy. Vừa mới vào cửa, mùi thuốc lá nồng nặc đã khiến Lưu Oánh không chịu nổi rồi, nhưng đến khi nhìn thấy cái thứ đang chạy trong màn hình máy tính kia, cô ấy mới sốc nặng.

Cố gắng hít thở, Lưu Oánh thở phì phò trừng mắt nhìn Giang Văn.

Phi dê xồm thấy tình huống hơi lạ. Anh ta tất nhiên biết người phụ nữ xinh đẹp này, là giáo viên phụ trách của lớp 305, khoa Quản lý kinh tế, xinh đẹp khó cưỡng. Nếu không phải ngại thân phận thì Phi dê xồm đã theo đuổi cô giáo xinh đẹp này từ lâu rồi.

“Ừm, Soái Soái, cậu bảo cậu mời chúng tôi ăn cơm còn gì, giờ đi thôi chứ nhỉ”, Phi dê xồm kéo Lý Soái và Hạ Bác còn đang nhìn chằm chằm vào Lưu Oánh rồi chạy vội ra ngoài.

“Tôi bảo bao giờ đấy? Đậu, đừng có kéo tôi, tôi đang ngắm gái đẹp cơ mà”, Lý Soái là người thật thà, còn chưa kịp hiểu ý của Phi dê xồm, liền oang oang nói lại.

Trong phút chốc, cảm giác như trong phòng có mấy con qua bay qua đỉnh đầu: quác, quác, quác, quác.

Lưu Oánh cũng ngại đỏ hết cổ, cúi thấp đầu xuống, không nhìn ba người kia.

Hạ Bác trong lòng thầm mắng: “Lý Soái, cái thằng ngu này nữa, hôm nay tôi mà không xử cậu thì đúng là có lỗi với Đảng và nhân dân, đậu má”.

“Cậu quên rồi à? He he, có cần anh cả giúp cậu nhớ lại không?”, Hạ Bác vội vàng quàng tay qua cổ Lý Soái, vừa cười gian vừa hợp sức với Phi dê xồm kéo Lý Soái ra khỏi phòng.

Thấy ba tên dở hơi đã đi ra, Lưu Oánh thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù phụ nữ đều thích được khen xinh, nhưng khen kiểu kia thì ai mà chịu nổi chứ.

“Cô giáo, cô tìm em ạ?”, Giang Văn nhìn Lưu Oánh đang im lặng suy tư rồi hỏi.

“Ừ”, Lưu Oánh mở miệng, còn chưa kịp nói tiếp, thì Phi dê xồm vốn đã đi ra xa lại quay trở về, đứng trước cửa cười mấy tiếng: “Xin lỗi nhá, quên đóng cửa”, rồi anh ta đóng cửa một cái rầm.

Giang Văn cười bất lực, không ngờ bạn cùng phòng của anh lại thuộc loại dâm dê đến cực điểm, sau này chắc sẽ vui lắm đây.

“Tại sao hôm nay em không đi học?”, Lưu Oánh thấy cửa đã đóng, cũng không ngại gì nữa mà đứng dậy hỏi luôn.

“Đi học?”, Giang Văn ngẩn người một lúc rồi mới ra mình còn đang là sinh viên, phải đi học, hầy, quen thói lêu lổng, thành ra quên mất việc sinh viên thì phải đi học.

“Đây là tiết học đầu tiên do tôi dạy kể từ khi em vào trường, thế mà em dám trốn học?” Lưu Oánh vừa nói vừa đến gần Giang Văn. Hai người vốn chỉ cách nhau vài bước chân, nên Lưu Oánh chỉ đi một xíu đã đến gần Giang Văn.

Kể từ khi bị phụ nữ dọa sợ, Giang Văn đã xuất hiện di chứng, mỗi khi thấy có người khác phái tiến tới gần thì đều lùi lại theo bản năng.

“Em có biết trốn học là không tôn trọng giáo viên không vậy?”, Lưu Oánh lớn tiếng chất vấn, lại tiến gần thêm một bước nữa, cách Giang Văn không bao xa.

“Ừm, cô ơi, em, em”, Giang Văn không nghĩ ra được lý do nào hợp lý cả. Học sinh mà không đi học thì sẽ làm gì nhỉ? Thêm việc Lưu Oánh từng bước ép sát khiến cho Giang Văn cũng trở nên lo lắng, quên mất những chiêu trò từng sử dụng với giáo viên hồi cấp ba.

“Nói cho em biết, đây là Thanh Hoa, chứ không phải nhà em”, Lưu Oánh đứng đối diện với Giang Văn. Lưu Oánh cho rằng với học sinh thì không nên mềm mại, mà phải cứng rắn mới được, cho nên ngay từ đầu cô ấy đã sử dụng thái độ mạnh mẽ.

“Em, xin, lỗi, cô, cô giáo”, giọng Giang Văn run rẩy, thấy dáng vẻ như sư tử Hà Đông của Lưu Oánh, anh không phản kháng nổi, chỉ có thể nói xin lỗi.

“Em còn nhớ tôi là giáo viên à? Sao em không tôn trọng tôi tí nào thế?”, Lưu Oánh rõ ràng hơi kích động, đây là năm đầu tiên cô ấy dạy học và làm giáo viên phụ trách, áp lực rất lớn, thế mà sinh viên này lại không thèm đi học tiết của cô, vậy các tiết khác thì sao chứ?

Rầm, Giang Văn ngồi hẳn xuống giường, anh đã không còn chỗ mà lùi nữa rồi, cả khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lưu Oánh, nghẹn ngào: “Thưa, thưa cô, em biết sai rồi ạ, sau, sau này em không, không dám nữa”.

“Hừ, em lấy cái gì ra đảm bảo đây?”, Lưu Oánh không biết hình tượng của mình đã trở nên xấu xa trong mắt người học sinh này, thành một con cọp cái hay giận dữ.

Lúc này cô ấy rất đắc ý, tự cho là cách làm của mình đúng đắn. Đối phó với đám nam sinh này thì không được mềm mại, nếu không chúng sẽ càng hư, tốt nhất là phải ác lên thì mới được!

“Em, em, ối”, Giang Văn đang định nói thì cánh tay đang chống đỡ cơ thể kia bị cái gì đó làm cho trượt đi rồi ngã về sau một cách đau đớn.

Giang Văn mạnh mẽ giương chân phải lên, định mượn sức để cân bằng lại cơ thể, nhưng chân của anh lại quên mất Lưu Oánh đang đứng trước mặt mình.

Hai người chỉ cách nhau mấy xen-ti-mét.

Chân phải của Giang Văn đang ở giữa hai chân Lưu Oánh, lúc này, chân phải mạnh mẽ giương lên, đạp thẳng vào chỗ sơ hở của Lưu Oánh, khiến cô ấy bay lên, Lưu Oánh kêu lên thảm thiết rồi đè vào người Giang Văn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom