• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hoàng Hậu Xuyên Không (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Lễ trưởng thành của cô

Trong lòng Hoắc Thiếu Đình buồn bực, hắn tung hoành trên thương trường ba mươi mấy năm, còn chưa có việc gì hắn không giải quyết được, nhưng không ngờ có một người phụ nữ làm hắn nghẹn họng đến thế.

Hắn liếc mắt nhìn Dung Đại đang cẩn thận chăm chút cho bộ trang sức, hắn lại nghĩ đến thân thế của cô, đáy lòng không khỏi có chút mềm nhũn.

“Xoay qua đây." Giọng nói của hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng hắn đã không còn tức giận, điều này làm cho Dung Đại thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác thiết kế của sợi dây chuyền này là dành riêng cho cô, cổ Dung Đại thon dài, da thịt trắng nõn, đeo sợi dây chuyền này là thích hợp nhất.

Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Đình chạm vào da thịt trắng nõn mịn màng của cô, động tác hơi dừng lại nhìn gáy cô, ánh mắt hắn như sâu thẳm không có điểm dừng.

Hắn không rõ người phụ nữ này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Hắn độc thân nhiều năm, bên người lại không có bất kì phụ nữ nào dây dưa, nhưng người phụ nữ hắn cưới vào cửa lại không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đối hắn một chút tâm tư cũng không có.

Trong mắt cô có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều người cần đi lấy lòng, nhưng trong danh sách đó lại không có hắn, điều này làm cho Hoắc Thiếu Đình có chút không thoải mái.

“Đẹp không?”

Dung Đại cúi đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên cổ, đây là lần đầu tiên cô đeo loại trang sức này, theo bản năng liền hỏi người bên cạnh.

“Miễn cưỡng.”

Khi cô quay lại, trong mắt Hoắc Thiếu Đình lóe lên một tia kinh ngạc.

Trong lòng Dung Đại có chút mất mát, nhưng không có gương cô cũng không có cách nào phán đoán đẹp xấu, chỉ im lặng ngồi xuống, không hỏi Hoắc thiếu đình vấn đề gì nữa.

Lúc hai người đến hội trường, Hoắc Thiếu Đình rất lịch sự đỡ cô xuống xe, tối hôm qua dưới sự giúp đỡ của tiểu V, cô đã bổ sung mấy cái lễ nghi này, mặc dù còn có chút không thích ứng lắm, nhưng động tác của cô vẫn rất tao nhã đoan trang.

Hai người cùng đi vào hội trường, Dung Đại phát hiện trong hội trường đã ngồi rất nhiều người.

“Tổng giám đốc.”

Trợ lý Trương nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đi tới, thở phào nhẹ nhõm.

Từ hôm qua cho tới hôm nay, tổng giám đốc vô duyên vô cớ hạ những lệnh mà anh ta chả hiểu gì cả, lúc này nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, anh ta cuối cùng cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra là vì nụ cười của người đẹp.

“Bắt đầu đi." Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện chẳng thay đổi tí nào.

Dung Đại ngồi xuống theo hắn, nhưng ánh đèn flash của thiết bị quay phim bốn phía làm cho cô rất không thích ứng, cả người đều tràn ngập bất an, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hoắc Thiếu Đình chú ý tới sự bất an của cô, lấy di động ra nhắn vài chữ.

Trợ lý Trương nhìn thấy tin nhắn mà boss nhà mình gửi tới, không khỏi mở to hai mắt, tổng giám đốc bị điên rồi sao?

Buổi đấu giá này mặc dù là do tập đoàn Hoắc thị bỏ vốn, nhưng đây là một buổi từ thiện quyên tiền, người tới tham gia đều là nhân vật nổi tiếng ở Thịnh Kinh.

Tổ chức buổi từ thiện đấu giá chính là muốn được nổi tiếng, đuổi phóng viên đi, vậy còn tổ chức làm cái gì?

Nhưng anh ta ngoài cách ngậm đắng nuốt cay cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ có thể nghe chỉ thị cấp trên mà đi xử lý.

Nhưng sắc mặt của một số nhân vật nổi tiếng lại không đẹp lắm, bọn họ tới tham gia quyên tiền từ thiện là vì thể diện và danh dự.

Phóng viên đều bị đuổi ra ngoài hết rồi, vậy tham gia còn ý nghĩa gì nữa?

Hoắc Thiếu Đình giống như không nghe thấy những lời bàn tán phía sau, chỉ cầm điện thoại di động gửi cho trợ lý Trương vài tin nhắn, trợ lý Trương nhìn điện thoại chỉ muốn nói: giám đốc anh giết tôi luôn đi, tôi thấy mình sống lâu quá rồi.

Dung Đại vẫn đoan trang ngồi ở một bên, trong lòng không khỏi tò mò mấy tên phóng viên kia đột nhiên mất tích đâu rồi, nhưng cô vẫn kiên trì nhất quyết không mở miệng ra nhiều chuyện với Hoắc Thiếu Đình.

Hội Đấu giá tiếp tục như thường lệ, Dung Đại xem đến say sưa.

Đáng tiếc trong túi cô không có tiền, bằng không những châu báu này đều rất đáng giá cất giữ.

"Phía dưới đây là một khối ngọc bội, căn cứ vào chuyên gia giám định, hẳn là ở thời cổ đại dành cho cô gái đeo ở lễ trưởng thành, là một khối ngọc được làm từ chất liệu hòa điền cực kì hiếm thấy!"

Người bán đấu giá trên đài giới thiệu lập lờ nước đôi, gợi lên sự tò mò của mọi người trong hội trường.

Dung Đại cũng tò mò, Hòa Điền Mặc Ngọc, nhất là loại chất liệu hòa điền này, là cực phẩm trong các loại ngọc, trăm năm cũng rất khó xuất hiện một khối.

Khối ngọc bội màu mực kia cầm lên, phút chốc cả người Dung Đại chấn động! Đôi mắt đẹp trợn tròn, ánh mắt chăm chú nhìn khối ngọc bội kia, đáy long không ngừng gợn sóng!

Ngọc bội này...... là ở trong lễ trưởng thành, phụ thân* tự mình đeo lên cho cô.

*Phụ thân: nghĩa là cha, khúc này nữ chính nhớ về cha của mình ở kiếp trước nên ghi phụ thân nhé.

Phụ thân mặc dù đối với cô rất nghiêm khắc, nhưng tình thương của phụ thân nặng như núi, lúc trước ông tận lực ngăn cản không cho cô tiến cung, chính là vì sợ cô sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Nhưng cô vẫn bướng bỉnh, cho đến khi bản thân ở lãnh cung mấy năm, cô mới hiểu được tình yêu của phụ thân đối với mình.

Hoắc Thiếu Đình đối với mấy thứ này không có hứng thú gì, hắn vẫn luôn chú ý biểu hiện của Dung Đại, bỗng nhiên nhìn thấy tâm tình kích động của cô như vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, hóa ra cô thích đồ của người chết à?

“Thiếu Đình!”

Nghe được có người ra giá, Dung Đại lập tức sốt ruột, cô bất chấp đoan trang ưu nhã, hai tay nắm lấy cánh tay của hắn.

“Hả?" Hắn nhướng mày dùng giọng mũi trả lời cô, xem cô muốn nói cái gì.

“Có thể phiền anh giúp tôi mua khối ngọc bội này không? Nó thật sự đối với tôi rất quan trọng!”

Nghe con số đấu giá phía sau đang không ngừng tăng lên, trái tim Dung Đại đập điên cuồng, trong giọng nói cầu người bất giác mang theo vài phần nức nở.

Khối ngọc bội xuất hiện ở đây cô không ngờ tới, có lẽ là ông trời thương xót cô, để cho cô chút niệm tưởng cuối cùng của mình đối với kiếp trước.
Chương 12 Tiêu một trăm triệu

"Chỉ cần anh giúp tôi mua nó, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả lại cho anh, được không?"

Cô buông xuống tất cả tôn nghiêm mà cầu xin hắn, nghĩ đến kí ức của kiếp trước trái tim cô đau như đao cắt, trong hốc mắt long lanh như sắp khóc.

Hoắc Thiếu Đình nghe thấy những lời này của cô, trong lòng có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, đáy lòng hắn mơ hồ có chút không thoải mái.

Hắn không nhịn được đưa tay vuốt tóc mai cô, thanh âm ôn hòa nói: "Được.”

“Cám ơn anh!" Dung Đại suýt nữa khóc lên, trong lòng tràn ngập cảm kích Hoắc Thiếu Đình.

Đây là một khối ngọc Hòa Điền vô cùng hiếm thấy, giá trị sưu tầm là không thể đo lường, khối ngọc này kỳ thật không thể gọi là ngọc bội, gọi là ngọc hoàn (một viên ngọc hình tròn) có lẽ chuẩn xác hơn một chút.

Song hoàn trùng điệp, hình dạng hiếm có, càng khó chính là trên khối Mặc Ngọc hình tròn này không có bất kỳ chạm trổ gì, lưu giữ rất lớn giá trị của ngọc.

Dung Đại nhìn vòng ngọc dưới ánh đèn sân khấu, hai tay nhịn không được nắm chặt lại với nhau, chỉ có cô biết, khối ngọc hoàn này kỳ thật là có chạm trổ, chỉ là tương đối bí ẩn, rất khó bị người phát giác mà thôi.

Hơn nữa văn tự trên ấy là văn tự của Thượng Uyên quốc, cho dù có bị phát hiện cũng khó có thể nhận ra là có ý gì, bởi vì cô tìm đọc qua, đời sau không có bất kỳ ghi chép nào về lịch sử liên quan đến Thượng Uyên quốc.

Hoắc Thiếu Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không khỏi nghi hoặc.

Người phụ nữ này hình như biết khối Mặc Ngọc này?

“Một trăm triệu! Được! Hoắc tổng của chúng ta quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách! Ra giá một trăm triệu, còn có người ra giá nữa hay không?”

Người bán đấu giá nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình giơ bảng hiệu, hai mắt đều tỏa sáng, giọng nói rất vui vẻ.

Sắc mặt Dung Đại thay đổi, một trăm triệu!

Số tiền lớn như vậy phải đến năm nào tháng nào cô mới có thể trả hết? Nhưng nếu bị người khác mua được, sau này có muốn lấy lại cũng không thể.

Cho nên cô cắn răng, trong lòng âm thầm thề, cô nhất định phải kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!

Cái giá này đã là cực cao, hơn nữa người trong hội trường này ai không biết Hoắc Thiếu Đình? Đấu giá với hắn, đây không phải là muốn chết sao?

Cuối cùng khối mặc ngọc này chốt giá một trăm triệu, tảng đá lớn trong lòng Dung Đại cũng rơi xuống đất.

“Cảm ơn anh, Thiếu Đình." Trong mắt Dung Đại vẫn có lệ quang như cũ.

Hoắc Thiếu Đình trong lòng rất nghi hoặc, không phải chỉ là một khối ngọc bội sao? Sao tâm trạng của cô dao động lớn như vậy? Chẳng lẽ khối ngọc bội này còn có ý nghĩa đặc thù gì sao?

“Những lời này chờ cô trả lại hết tiền rồi nói cũng không muộn." Mặc dù có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Hoắc Thiếu Đình nhịn xuống.

“Anh yên tâm, em sẽ trả đủ." Cô gật đầu thật mạnh, ngọc bội ở chỗ Hoắc Thiếu Đình, dù sao cũng tốt hơn là bị người khác lấy đi.

“Đi thôi, cô tới phòng nghỉ chờ tôi" Hoắc Thiếu Đình nhìn thấy trợ lý Trương khoa tay múa chân, sắc mặt lạnh nhạt đứng lên.

Dung Đại không nói gì, sửa sang váy rồi cũng đứng lên, cô thấy được đám phóng viên đang chặn ở cửa.

Ánh đèn lóe lên khiến cô không thích ứng được, tuy rằng cô rất muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến Hoắc Thiếu Đình vừa rồi rất hào phóng bỏ ra trăm triệu đấu giá lại miếng ngọc cho cô, hơn nữa cô cùng hắn tới đây, không phải là vì bảo vệ hình tượng Hoắc gia sao?

“Không được, tôi đi cùng anh." Cô hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, cô lại khôi phục bộ dáng đoan trang tao nhã kia, đưa tay khoác lấy khuỷu tay hắn.

Hai người đi về phía cửa hội trường, bên ngoài đã có mấy chục phóng viên đang dbao vây.

“Có tôi ở đây, biết thì nói, không biết thì đừng nói, duy trì nụ cười hiện tại của cô là tốt rồi.”

Nhận thấy cô khẩn trương, Hoắc Thiếu Đình thấp giọng dặn dò bên tai, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ mu bàn tay cô.

“Tôi biết rồi." Dung Đại trả lời.

Cô nghe lời Hoắc Thiếu Đình dặn dò, phóng viên đặt câu hỏi, cô biết thì lên tiếng trả lời, không biết thì cười nhìn Hoắc Thiếu Đình, để hắn trả lời.

Sau một hồi hắn tung cô hứng, phóng viên cũng không có gì để hỏi, sau khi trợ lý Trương liên lạc với ban tổ chức xong, sao chép video vừa rồi ở hội trường bán đấu giá đưa cho mỗi phóng viên một bản.

Phóng viên cảm thấy mỹ mãn, những nhân vật nổi tiếng nhận lời mời đến tham gia nhìn thấy sắp xếp như vậy cũng cảm thấy hài lòng, mọi bất mãn trong lòng tiêu tan, đều nhao nhao đi lên chào hỏi Hoắc Thiếu Đình.

Dung Đại chỉ có thể mỉm cười theo hắn tiếp những người này, chờ sau khi ứng phó xong, lưng cô đã mỏi eo có chút đau, nhất là đôi chân mang giày cao gót, mười đầu ngón chân của cô sắp phế đế nơi rồi.

“Thiếu Đình!”

Cô vừa thở ra một hơi, sau lưng liền truyền đến giọng nói có chút phẫn nộ của Ôn Thi Lan.

Cô vô thức buông tay Hoắc Thiếu Đình ra.

Hoắc Thiếu Đình lập tức có chút không vui, nhưng Dung Đại đã mở miệng: "Tôi ra xe chờ anh, anh giải thích cho Ôn tiểu thư, đừng để cô ấy hiểu lầm.”

Hiểu lầm? Cô ta có gì mà phải hiểu lầm chứ?

Đáy lòng Hoắc Thiếu Đình nghẹn lửa, nhưng Dung Đại đã vội vàng vội vàng rời đi giống như đi để kịp đầu thai vậy.

Hắn nào biết Dung Đại bởi vì đau chân nên mới muốn nhanh lên xe nghỉ ngơi một chút.

“Thiếu Đình......”

“Chuyện gì?" Ôn Thi Lan đi tới trước mặt hắn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng nói vừa bình thản vừa lạnh lùng.

Ôn Thi Lan không vui, đôi mắt đẹp toát ra ủy khuất: "Thiếu Đình, anh đây là làm sao vậy? trước đó tình cảm của chúng ta không phải rất tốt sao?”

Cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới Hoắc Thiếu Đình sẽ mang theo Dung Đại tới tham gia buổi đấu giá, vừa rồi hai người bọn họ ở hội trường tương tác qua lại, cô thấy rõ ràng toàn bộ!

Càng không nghĩ tới Thiếu Đình lại vì người phụ nữ kia tiêu một trăm triệu mua một món đồ vật người chết đã dùng qua!

Thứ cô ta để ý không phải khối ngọc bội kia giá trị bao nhiêu, mà là Hoắc Thiếu Đình lại vì Dung Đại nguyện ý tiêu nhiều tiền như vậy!

Hoắc Thiếu Đình nhíu mày, trước kia quan hệ bọn họ vẫn tốt? Sao hắn không nhớ?
Chương 13 Chưa Từng Có Gì

“Hình như cô hiểu lầm gì rồi phải không? Giữa tôi và cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng có gì." Hoắc Thiếu Đình dứt khoát rạch rõ ranh giới với Ôn Thi Lan.

(Tới khúc đây đổi xưng hô giữa hai người này sang tôi – cô luôn nhé mọi người)

Ôn Thi Lan nửa người đều cứng ngắc, không tin vào hai tai mình, là cô ta hiểu lầm sao?

Cô ta không hiểu lầm!

Trước khi Dung Đại xuất hiện, hắn đối với cô ta rất săn sóc, trong công việc lại càng cẩn thận nhắc nhở, cùng cô ta ăn cơm, tặng quà cho cô ta, đây lại là hiểu lầm sao?

“Thiếu Đình......”

“Tôi không muốn nghe hai chữ này từ miệng cô nữa, giữa tôi và cô còn chưa đến mức thân mật như vậy. Nếu lúc trước tôi có làm gì khiến cô sinh ra hiểu lầm, hôm nay tôi ở đây giải thích rõ ràng cho cô.”

Giọng nói của hắn vốn không có cảm xúc, bây giờ nói ra những lời này càng thêm lạnh lẽo, khiến cho Ôn Thi Lan không dám tới gần nửa bước.

“Tôi chăm sóc cô, đơn giản là bởi vì những lời dặn dò trước khi cha cô mất, nếu như công việc ở Hoắc thị làm cô không hài lòng, có thể tùy ý xin từ chức. Tôi là người đã kết hôn, kính xin cô tự trọng, duy trì khoảng cách với tôi.”

Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng giải thích xong, xoay người rời đi, ngay cả cho Ôn Thi Lan cơ hội nói chuyện cũng không có.

Ôn Thi Lan nhìn bóng lưng hắn khuất xa, trợn mắt há hốc mồm, tay chân lạnh lẽo.

Dung Đại ngồi trong xe kỳ thật vẫn luôn chú ý đến hai người, nhìn thấy thần sắc Ôn Thi Lan càng lúc càng xấu, đáy lòng cô có chút áy náy, cô vẫn là tạo thành phiền toái cho Hoắc Thiếu Đình.

Sau khi Hoắc Thiếu Đình lên xe, cô cẩn thận nhìn hắn một cái, hỏi: "Có cần tôi đi giải thích giúp anh không? Hiểu lầm như vậy...... Hình như đối với anh không tốt lắm.”

Hoắc Thiếu Đình trong lòng buồn bực, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Cô đừng xen vào việc của người khác.”

Dung Đại mấp máy miệng, xem ra là đang nổi giận, vậy cô chỉ đành tìm thời gian thích hợp đi gặp Ôn Thi Lan một lần, giải thích với cô ta vài câu coi như là trả lại cho hắn một cái nhân tình nho nhỏ.

Trong xe yên tĩnh đến mức Dung Đại có thể nghe thấy nhịp tim của mình, cô nhìn cảnh vật trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ, trong long lại suy nghĩ mình phải kiếm tiền như thế nào.

Ôn Thi Lan sau khi đưa mắt nhìn hai người rời đi, khuôn mặt cô ta trở nên oán hận, cô ta suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện thoại hỏi Hoắc phu nhân, "rất không cẩn thận" liền đem chuyện vừa rồi trong hội trường tiết lộ ra ngoài.

“Dung Đại, tôi xem cô tranh với tôi như thế nào! Chúng ta chờ xem!”

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Ôn Thi Lan mới tốt hơn một chút.

Mà Dung Đại thì bị Hoắc Thiếu Đình đưa về nhà cũ Hoắc thị, còn hắn tự mình đến công ty xử lý công việc.

Bên người không có hơi thở mát lạnh áp bách của Hoắc Thiếu Đình, Dung Đại chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thoải mái.

Nhưng khi cô vừa bước vào đại sảnh dưới lầu, đã nhận ra bầu không khí không ổn.

Hoắc phu nhân cùng mẹ con Hoắc Mỹ Xu ngồi ở trên sô pha, sắc mặt rất khó coi, nhất là Hoắc phu nhân, ánh mắt nhìn cô tràn ngập phẫn nộ.

Trong lòng Dung Đại "lộp bộp", thần sắc trên mặt lập tức trở nên dịu hiền cung kính: "Mẹ, Mỹ Xu, hai người ở nhà à.”

"Nếu chúng tôi không ở nhà, phỏng chừng cô muốn lừa hết gia sản của anh trai tôi đúng không.”

Hoắc Mỹ Xu hầm hừ nói.

Dung Đại mơ hồ, cô đắc tội hai mẹ con nhà này từ khi nào?

“Mỹ Xu, ý của em là gì?" Cô chỉ có thể cười làm lành hỏi.

“Toàn bộ châu báu, trang sức, nhãn hiệu cao cấp ở trung tâm thương mại mà anh trai tôi để vào mắt đều mua cho chị.”

Hoắc Mỹ Xu bỗng nhiên đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phun lửa nhìn cô!

"Dùng một trăm triệu mua một miếng ngọc do người chết để lại, Dung Đại, tôi cũng thật không ngờ chị còn có loại thủ đoạn này, có thể lừa được người anh thông minh cơ trí của tôi phục tùng đến mức này cơ à.”

Trong lòng Dung Đại cả kinh, hóa ra nguyên nhân là ở đây.

Thời đại này tin tức thật đúng là linh thông, cô vừa về đến nhà, tin tức cũng đã truyền đến cửa.

Trong lòng cô thở dài, vấn đề này cô chỉ có thể để Hoắc phu nhân đem tức giận trút lên người mình, không thể lại tăng thêm phiền toái cho Hoắc Thiếu Đình.

“Mẹ, con xin lỗi." Cô đứng trước mặt hai người, trịnh trọng cúi người với Hoắc phu nhân.

Hoắc phu nhân và Hoắc Mỹ Xu đều có chút bối rối, sao cô lại không giống với trước kia?

"Chuyện này con tạm thời không có cách nào giải thích rõ ràng với hai người, nhưng con có thể lập biên lai vay nợ tiền đấu giá mua khối ngọc bội này, chờ con kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho Hoắc gia. Bởi vì khối ngọc bội này đối với con thật sự rất quan trọng, nó giống như... một người thân."

Dung Đại dung ngôn ngữ chân thành, giọng nói không kiêu không nóng nảy, thái độ thành khẩn hèn mọn nói với hai người họ.

Tuy rằng một trăm triệu đối với Hoắc gia không tính là rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là lá mít rụng ngoài vườn, mua một khối ngọc bội dùng một trăm triệu, mặc cho là ai thì cũng sẽ nói mà thôi.

Hoắc Mỹ Xu ngẩn người, vốn là muốn trách cô vài câu, nhưng nhìn thấy vành mắt cô đỏ lên, lời đến bên miệng liền sửa lại: "Nói nhẹ nhàng nhỉ, đem chị bán cũng không bằng số lẻ của số tiền đấy, chị lấy cái gì trả?”

Dung Đại cũng đau đầu vì chuyện này.

“Xin chờ con một chút.”

Cô nói xong liền vội vàng lên lầu vào phòng ngủ, lấy giấy bút và chứng minh thư ra, nhanh chóng lục lọi trên điện thoại di động, dựa theo chứng từ vay nợ trên đó viết một tờ giấy vay nợ.

Cô vốn là muốn dùng con dấu ấn lên, nhưng suy nghĩ một chút cô nhịn đau cắn rách ngón tay của mình, ở phía trên ấn xuống dấu ngón tay, cầm giấy vay nợ chạy xuống lầu.

“Mẹ, mẹ nhìn xem có chỗ nào không đúng không, con sẽ không quỵt món nợ này.”

Thái độ của cô thành khẩn, Hoắc phu nhân nhìn chữ viết trên tờ giấy vay nợ kia, viết rất đẹp rất tinh tế, cũng rất chuẩn xác, phù hợp với tất cả yêu cầu của pháp luật.

“Dung Đại, chị điên rồi sao? Cắn tay mình ấn dấu, đầu óc chị có bệnh à?”

Hoắc Mỹ Xu cũng không nghĩ tới thái độ của cô lại thành khẩn như vậy, khi nhìn thấy ngón tay cô còn đang rỉ máu, lập tức trừng to hai mắt giận dữ mắng mỏ!
Chương 14 Bán cũng không đủ số lẻ

Dung Đại cũng không thèm để ý cười cười: "Vừa rồi tình thế cấp bách chị không tìm được con dấu, sợ em với mẹ tức giận hại thân, như vậy không đáng.”

Hoắc Mỹ Xu nghe cô nói như vậy không biết nên nói như thế nào tiếp theo, chỉ gọi Dì Vương tới xử lý vết thương cho cô.

Hoắc phu nhân phức tạp nhìn cô, bà có chút nhìn không thấu tâm tư của đứa con dâu này.

Hai ngày nay sao lại giống như hoàn toàn biến thành một người khác?

“Mẹ, Mỹ Xu, hai người đừng nóng giận. Chuyện khối ngọc bội kia, sau này có cơ hội con sẽ giải thích, nó thật sự rất quan trọng với con. Con cũng biết số tiền này rất lớn, con nhất định sẽ cố gắng trả lại.”

Dung Đại nhìn Dì Vương xử lý tốt vết thương cho mình, thấy sắc mặt Hoắc phu nhân và Hoắc Mỹ Xu cũng đã hòa hoãn lại, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là nhà quý tộc hào môn, người nào cũng có nền tảng giáo dưỡng.

Nếu gặp phải bà mẹ chồng khó tính một chút, vậy thì khó đối phó rồi, chiêu khổ nhục kế này của cô cũng không thực hiện được.

“Kính xin mẹ tha thứ cho sự thất lễ lúc trước của con, thật sự là lúc đó bởi vì mẹ con qua đời...... Sau này con sẽ Ngoan ngoãn làm dâu Hoắc gia, kính xin mẹ yên tâm.”

Lúc này là thích hợp nhất để tỏ thái độ.

Hoắc phu nhân thấy thái độ thành khẩn của cô, cũng nghĩ đến thân thế thê lương của cô, tức giận trên mặt cũng biến mất, nhưng vẫn làm bộ uy nghiêm dặn dò: "Lần này coi như xong, lần sau không được như vậy, đi lên thu dọn một chút rồi đi thăm bà nội.”

Dung Đại đã hạ thấp bản thân như vậy, nếu bà ta còn hùng hổ dọa người, vậy thành cái gì?

"Mẹ, hai người ầm ĩ gì thế, khó lắm con mới được trở về một lần, không thể để cho con ngủ ngon giấc sao?"

Dung Đại đang chuẩn bị lên lầu, một giọng nam lười biếng từ trên lầu vọng xuống, chỉ thấy Hoắc Thiếu Kiệt khoác khăn tắm từ trong phòng của hắn đi ra.

“Chị dâu!" Hoắc Thiếu Kiệt nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười chào hỏi.

Dung Đại có chút khó tiếp nhận đàn ông xa lạ trần truồng trước mặt cô, vội vàng tránh tầm mắt nói: "Chào Thiếu Kiệt.”

Đây là em trai của Hoắc Thiếu Đình, Hoắc Thiếu Kiệt.

Căn cứ vào trí nhớ không nhiều của nguyên chủ, cậu ta tựa hồ là một diễn viên rất xuất sắc, ừm... chính là con hát mà kiếp trước bọn họ nói.

Dung Đại cũng không nghĩ tới trong thời đại này, con hát lại có thể nổi tiếng như thế.

Nói xong chào hỏi, cô vội vã lên lầu.

“Chị dâu...đổi tính rồi à?" Hoắc Thiếu Kiệt vừa lau tóc, vừa nghi hoặc nhìn hai mẹ con Hoắc phu nhân.

“Em làm sao biết? Chị ta là quái nhân." Hoắc Mỹ Xu lười phản ứng, quay đầu cũng đi lên lầu.

Hoắc phu nhân nhìn giấy vay nợ trên bàn, do dự một hồi rồi cất đi.

“Mẹ, mẹ thật sự bắt chị dâu trả à? Đây là anh trai con tự nguyện, nếu ổng không thích ai ép được ổng, tính ổng mẹ còn không hiểu sao?”

Hoắc Thiếu Kiệt thấy thế, không khỏi mở to hai mắt khuyên.

“Quản tốt bản thân con đi, việc này không cần con quan tâm, hai anh em con không ai làm cho mẹ bớt lo.”

Hoắc phu nhân trừng anh ta một cái, cầm giấy vay nợ rời đi.

Hoắc Thiếu Kiệt tự tìm mất mặt, nhún vai, vào bếp tìm đồ ăn.

Dung Đại vào phòng, liền cởi quần áo trên người ra, cẩn thận tháo châu báu trên người xuống.

Lúc cô mới vừa mở tủ quần áo chuẩn bị thay một bộ quần áo khác, nhìn thấy mấy bộ quần áo màu sắc đen thui của mình đều không thấy đâu, thay vào đó là hơn mười bộ quần áo màu sắc sặc sỡ được treo ngay ngắn trong tủ.

Đầu óc cô nổ tung, mới nhớ tới vừa rồi lúc ở dưới lầu Hoắc Mỹ Xu nói những lời kia, Hoắc Thiếu Đình thiếu chút nữa đem toàn bộ trung tâm thương mại mua lại!

Cô vội vàng kiểm tra giá niêm yết, mỗi lần xem một món, lòng cô lại đứt một khúc ruột.

Hoắc Thiếu Đình đây là chuẩn bị lấy nợ đè chết cô sao?

Từng đợt da đầu Dung Đại phát lạnh.

Những quần áo này... mua thì cũng mua rồi, cùng lắm thì cô ghi sổ, đến lúc đó trả từng khoản một.

Trong lòng cô tính toán xong, chọn một bộ trang phục thoải mái màu vàng nhạt thay vào, đi tìm hộp định cất bộ trang sức kim cương này lên, sau đó tìm cơ hội trả lại cho Hoắc Thiếu Đình.

Nhưng cô thấy trên bàn trang điểm bày các loại trang sức châu báu, mỗi một món đều là tinh phẩm, giá cả đều có thể làm cho cô đứng không vững.

Nhất là một người nghèo như cô.

Trong lòng Dung Đại lạnh toát, vội vàng lấy điện thoại di động ra tính giá những bộ quần áo kia và những châu báu này, cộng thêm bộ quần áo tám vạn cô mua ở trung tâm thương mại, cùng với một trăm triệu tiền đấu giá ngọc bội.

Cả người cô đều lạnh ngắt, cô bắt đầu hoài nghi lúc mình nói muốn trả tiền, có phải quá mức tự đại hay không?

Cũng không nhiều lắm gần hai trăm triệu tệ mà thôi......

(Theo google tầm ~662852000000)

Thật sự là đem cô bán cũng không đủ con số lẻ.

Suốt hai ngày, Dung Đại đều không có nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình, cô cũng mất ngủ hai ngày, còn rụng không ít tóc.

Hai trăm triệu tiền nợ, cô chỉ cần vừa nằm xuống, trong đầu liền hiện một chuỗi con số thật dài, nhất là khi nghĩ đến cô không một xu dính túi, đầu của Dung Đại như muốn nổ tung.

“Chị dâu, hai ngày nay chị làm sao vậy? Sắc mặt kém thế? Có phải ở nhà buồn bực không? Có muốn cùng em đến đoàn làm phim hít thở không khí không? Anh trai em là người bận rộn, mười ngày nửa tháng không thấy bóng anh ấy đều là chuyện bình thường, chị không cần quá để ý.”

Hoắc Thiếu Kiệt đang ăn sáng trong phòng ăn, nhìn thấy cô ủ rũ đi xuống, nhịn không được mở miệng hỏi cô một câu.
Chương 15 Có thể cho chị mượn hai trăm triệu không?

Dung Đại đâu phải bởi vì không gặp được Hoắc Thiếu Đình mới như vậy, mà là vì con số nợ lên đến gần hai trăm triệu kia cơ.

Cô bước tới trước bàn ăn, nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của Hoắc Thiếu Kiệt, cô cũng không thưởng thức nổi.

Nghĩ đến trí nhớ của nguyên chủ, cậu em chồng này vẫn là tương đối dễ ở chung, cô liền nhịn không được hỏi: "Thiếu Kiệt, cậu có biết làm sao để kiếm được hai trăm triệu nhanh nhất không?”

Hoắc Thiếu Kiệt sửng sốt: "Chị cần nhiều tiền như vậy làm gì? Có phải thiếu tiền không? Lát nữa em chuyển cho chị.”

Dung Đại thở dài, đôi mắt đen nhánh ảm đạm: "Vậy cậu có thể chuyển cho chị hai trăm triệu không?”

Hoắc Thiếu Kiệt thiếu chút nữa phun ra một ngụm cháo!

Chị dâu, chị đây là vay tiền sao? Là ăn cướp, ăn cướp đấy.

“Hazzi, phỏng chừng cậu cũng không có. Quên đi, cậu coi như chị chưa từng nói qua.”

Dung Đại thấy bộ dạng này của cậu ta, nhất thời than nhẹ một tiếng, cầm đũa ăn điểm tâm như ăn một cục đất.

Hoắc Thiếu Kiệt có loại cảm giác mình bị khinh bỉ, nhưng trong lòng tính toán... Đoàn làm phim mới của cậu vừa mở, đúng thật là không lấy ra được hai trăm triệu này.

“Cậu vừa mới nói muốn tới đoàn làm phim hả?” Dung Đại ăn mấy ngụm cháo, sau đó chợt nhớ tới lời cậu ta vừa nói.

"Đúng vậy, anh trai em thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người, chị ở nhà một mình không buồn sao?"

Trong lòng Dung Đại chợt lóe lên, nói không chừng cô có thể ở đoàn làm phim xin được một chân chạy vặt thì sao?

“Vậy vất vả cho cậu rồi, chị ở nhà một mình... đúng là buồn bực." Cô miễn cưỡng mỉm cười.

Tận hai trăm triệu, thật sự là sầu mà!

Hoắc Thiếu Kiệt bị nụ cười quỷ dị của cô làm cho lạnh cả người, vội vàng ngăn cô đừng cười nữa.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Dung Đại lên lầu thay một bộ quần áo, Thịnh Kinh tháng bảy vẫn rất nóng, quần áo trong tủ quần áo của cô phần lớn đều là màu sắc rực rỡ.

Làn da cô trắng nõn, vóc dáng một mét bảy lăm, hai chân thẳng tắp lại thon dài, làn da cô dưới ánh mặt trời cơ hồ có thể phát sáng.

“Chị dâu à, chị ra ngoài như vậy có phải không an toàn không? Anh trai em trở về sẽ đánh chết em.”

Hoắc Thiếu Kiệt nhìn bộ váy dài xanh biếc lộ vai của cô, phối hợp với giày xăng đan thấp gót màu trắng nữa bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài.

Thanh xuân, tinh thần phấn chấn, tươi mát.

Trong lòng cô lại lộ ra vẻ điềm đạm nho nhã đoan trang, Hoắc Thiếu Kiệt không nhịn được tim đập thình thịch.

Hoắc Thiếu Đình sẽ không quan tâm cô mặc cái gì, dù sao người trong lòng hắn là Ôn Thi Lan, có quan hệ gì với cô đâu.

“Không đâu, chúng ta đi thôi.”

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không ngừng động viên mình, lo lắng trong lòng được tiêu tán không ít.

Hoắc Thiếu Kiệt nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc cô đang ngửa đầu híp mắt nhìn lên bầu trời chụp một tấm ảnh, mở wechat ra thuận tay gửi cho Hoắc Thiếu Đình.

Loại chuyện này vẫn nên báo trước thì tốt hơn, nếu không ông anh quý hóa của cậu trở về người chết chắc chắn sẽ là cậu.

Hoắc Thiếu Đình đang họp nhìn thấy điện thoại di động trên mặt bàn lóe lên, cầm lên mở ra nhìn, liền thấy tấm ảnh thanh xuân dào dạt của Dung Đại, ánh mặt trời khúc xạ trên làn da như sữa của cô, giống như là mạ một tầng ánh sáng.

Trong đầu hắn nhất thời nhảy ra hai chữ: Tinh linh.

Sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại trả lời: hoàn hảo mang về.

Sau khi gửi thành công, hắn ý thức được hình như có gì đó sai sai muốn thu hồi lại câu vừa rồi, nhưng vừa định ấn thu hồi thì nhận được cái mặt cười của Hoắc Thiếu Kiệt gửi tới, ngón tay vừa vươn ra rụt trở về, vứt điện thoại xuống bàn.

Dung Đại đi theo Hoắc Thiếu Kiệt đến đoàn làm phim, không ít người nhìn thấy cô đều tò mò, nhưng rất nhanh đã có người nhận ra thân phận của cô, ánh mắt nhìn cô không khỏi nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu.

"Tôi có thể đi xung quanh không?"

Dung Đại đối với những thứ này đều cảm thấy rất mới lạ, thấy Hoắc Thiếu Kiệt vừa đến, trợ lý liền cầm không ít văn kiện đưa cho cậu ta.

Hoắc Thiếu Kiệt nhìn thoáng qua bốn phía: "Vậy chị cẩn thận một chút, đây là đoàn làm phim tạm thời, đang tuyển nhân vật, có vài thứ không vững chắc, chị đừng chạy lung tung.”

“Yên tâm đi." Dung Đại gật gật đầubcất bước rời đi.

Người đến đây tuyển chọn rất nhiều, Dung Đại nhìn đám người mênh mông này, cô lựa chọn đi dạo xung quanh một vòng, đi tới đi lui liền đến nơi thử vai.

“Thật sự là liều mạng.”

Nhìn những diễn viên thử vai nói khóc là khóc, nói ngã là ngã, cô nhịn không được cảm thán, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô cũng muốn xem người đời sau hiểu rõ cuộc sống cung đình cổ đại như thế nào, liền tìm một cái ghế ngồi ở một bên xem kịch.

“Đi xuống đi xuống! Diễn cái quỷ gì không biết! Một chút khí thế của Quốc Hậu cũng không có! Tiếp theo!”

Sắc mặt đạo diễn càng ngày càng âm trầm, lửa giận dần dần lan tràn khắp nơi.

“Đạo diễn Lục, người cuối cùng không tới được." Trợ lý chạy tới báo cáo.

Đạo diễn giận dữ đạp đổ cái ghế bên cạnh, người trong phòng thử vai nơm nớp lo sợ, chỉ có một mình Dung Đại ung dung ngồi đó xem kịch.

“Cô kia...... Chính là cô! Lại đây!”

Đạo diễn tức giận, vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng "hả hê khi người gặp họa" của Dung Đại, nhất thời lửa giận bốc lên chỉ vào cô lớn tiếng quát lớn!

Dung Đại kinh ngạc, theo bản năng nhìn trái nhìn phải, xung quanh cô đều là nhân viên làm việc.

Đạo diễn căm tức, trợ lý bên cạnh mấy lần muốn nhắc nhở ông ta đây không phải diễn viên tới thử vai, nhưng đều không tìm được cơ hội.

Dung Đại chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội nhìn ông ta hỏi: "Diễn cho ông, có thù lao không?”

Cô thiếu tiền! Vô cùng thiếu! Nếu có thể kiếm tiền, cái gì cô cũng làm.

Đạo diễn Lục nhất thời tức giận, cười lạnh nói: "Cô có thể qua rồi nói, nhanh lên! Đừng để tôi nói lần thứ ba!”

Dung Đại vừa nghe, hai mắt đều sáng lên, lập tức đi tới.

Chỉ là vừa đứng ở trên đài, cô lại có chút khẩn trương, cô vẫn chưa thích ứng được cảm giác bị mọi người vây quanh.

Nhưng vì hai trăm triệu, cô liều mạng!

Trong đầu cô hồi tưởng lại nội dung mấy diễn viên vừa biểu diễn, nội dung đại khái vở kịch là gia tộc của Hoàng hậu bị lật đổ, sau khi bị Hoàng thượng lật mặt, hoàng hậu không sợ chết mà quyết liệt với Hoàng thượng một phen.

Cái này rất giống với tình tiết kiếp trước của cô.

Nhưng chuyện này nếu không khống chế tốt sẽ dùng sức quá mạnh, nếu khống chế quá kém sẽ không có một quốc hậu uy nghiêm tràn đầy kiêu ngạo, cô cần chuẩn bị hồi tưởng một chút, dù sao chuyện này đối với cô mà nói cũng đã trôi qua thật nhiều năm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom