• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 281-283

Chương 281: Bà Hoắc nhớ tránh lời đồn!

Đáng lẽ Ôn Noãn nên vui vẻ nhưng cô lại không cảm thấy như vậy.

Cô đã điều tra, anh vẫn không ngừng việc giúp đỡ Sở Liên.

Ôn Noãn gõ cửa kính, dịu dàng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Khốn nạn thật chứ! Nên làm thế nào với anh bây giờ?”

Có tiếng đập cửa vang lên ngoài văn phòng: “Tổng Giám đốc Ôn!”

“Vào đi!”

Người đi vào chính là phó Tổng Giám đốc của Tây Á, Hạ Như Lâm, anh ta đang cầm một bộ tài liệu quan trọng trên tay: “Cái này cần Tổng Giám đốc Ôn tự ký tên!”

Ôn Noãn nhận lấy, sau khi đọc đi đọc lại cẩn thận hai lần, cô ký tên.

Hạ Như Lâm nhận lại nhưng không lập tức rời đi, anh ta mỉm cười: “Tổng Giám đốc Ôn, nếu không phải đêm nay có tiệc tối thì cô vẫn nên đi thả lỏng cho thoải mái, đêm nay có diễn viên kịch nói cô thích biểu diễn!”

Ôn Noãn khẽ nhúc nhích hàng lông mày

Không phải cô không đoán được tâm tư của Hạ Như Lâm, dù sao cô cũng là người phụ nữ đã trưởng thành.

Thế nhưng anh ta chưa bao giờ vượt rào, Ôn Noãn cũng không thể từ chối.

Cô chỉ có thể giả không biết, cười nhẹ: “Là vị diễn viên họ Từ kia sao? Cô ấy hát Côn Khúc cực kỳ hay, vừa rồi Minh cũng hẹn tôi, nhưng mà tiếc quá không đi được!”

Hạ Như Lâm hơi mỉm cười, đi ra ngoài!



Buổi chiều, bốn giờ rưỡi.

Xe của Hoắc Minh dừng ở trước cửa Tây Á đúng giờ, sau khi anh đẩy cửa xuống xe, nhân viên đi vào đi ra nhìn thấy anh đều cung kính khom lưng: “Tổng Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Minh thận trọng gật đầu, không nói nhiều lời.

Anh tìm được phòng tập thể thao ở lầu hai.

Tuyết đang rơi ở thành phố B, Ôn Noãn lại đổ mồ hôi cả người vì tập yoga, ngay cả đầu mũi cũng lấm tấm mồ hôi tinh tế.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Noãn nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh.

Anh mặc áo len cao cổ màu đen, quần dài thoải mái cũng màu đen,

Bên ngoài khoác một cái áo màu xám.

Dưới ánh đèn, đường nét ngũ quan của càng hiện lên một cách sắc sảo, cả người thanh cao!

So sánh với anh, Ôn Noãn mặc đồ rất mát mẻ, ngay cả sợi tóc ướt át cũng trở nên quyến rũ vô cùng.

Cô hơi mỉm cười: “Anh ngồi chờ một lát!”

Cô tiếp tục luyện tập.

Hoắc Minh có hơi bất mãn, anh cởi áo khoác tiện tay treo lên xà ngang, trông có vẻ không để ý lắm, mở lời hỏi: “Mấy người vệ sĩ của em đâu cả rồi?”

“Ở trong công ty, không cần nhiều người đi theo như vậy!”

Ôn Noãn lại tập thêm một tổ hợp động tác rồi dừng lại dựa vào xà ngang, khóe miệng cong lên nụ cười: “Tối hôm qua xem cái đó thế nào.”

Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.

Người khác ở đây, cô biết rõ mà còn cố hỏi, thật sự có hơi tự phụ.

Nhưng lại không hề đáng ghét, ngược lại còn rất thu hút!

Ôn Noãn quá hiểu đàn ông!

Hoắc Minh cũng không phải loại đàn ông thấy gái đẹp là mê, anh đoán được cô đã biết tin Sở Liên rời khỏi văn phòng, thế mà cô vẫn rất bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này do một bản thân khác dạy dỗ nên sao?

Hoắc Minh tiến tới, ôm lấy eo nhỏ của cô, sờ soạng qua lại.

Anh ghé sát vào bên tai cô: “Buổi tối thật sự không rảnh sao? Ôn Noãn… Tôi phải làm tới trình độ nào, em mới chịu vui vẻ với tôi, mới đồng ý quay về biệt thự cùng tôi?”

Ôn Noãn không còn là một cô gái trẻ đơn thuần.

Đàn ông nói chuyện nghe thôi là được, hiện tại anh cảm thấy hứng thú với cô nhưng cũng chỉ giới hạn về mặt thể xác, những mặt khác dường như không có hứng thú tìm hiểu…

Vẻ mặt cô trở nên mất hứng, vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Lần sau đi! Thật sự có công việc!”

Hoắc Minh thấy đã có chuyển biến tốt nên dừng lại.

Dù sao đây cũng là công ty, không phải trong nhà mình, muốn thế nào thì làm thế ấy, hơn nữa anh tới đây cũng chỉ để gặp cô một chút.

Tối hôm qua cô thật đã chọc anh bốc lửa.

Ôn Noãn kêu trợ lý pha cà phê cho anh, còn đưa cả tạp chí, bảo đảm anh ngồi chơi cũng sẽ không quá nhàm chán.

Nhưng ánh mắt của Hoắc Minh chỉ nhìn cô.

Ôn Noãn tập thể hình, tất nhiên đây không phải là lời nói suông.

Cô thật sự tập luyện rất nghiêm túc, những động tác đó nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất tốn sức nhưng Ôn Noãn không hề dừng lại, chịu khó chịu khổ luyện tập.

Thời gian trôi nhanh, một tiếng đồng hồ đã qua!

Trợ lý Từ tiến vào, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Ôn, xe đã chuẩn bị xong!”

Ôn Noãn gật đầu, sau đó cô nói với Hoắc Minh: “Anh nhìn đi, thật không khéo! Tôi phải đi chuẩn bị, nếu đến muộn thì không hay!”

Hoắc Minh lái xe cả một tiếng để tới đây.

Còn chưa nói được mấy câu, cô đã chuẩn bị đi tham gia tiệc tối.

Trời sinh Hoắc Minh tài hoa hơn người, anh chưa từng theo đuổi người phụ nữ nào, bên cạnh không bao giờ thiếu phụ nữ đi theo anh, anh càng chưa từng nghe nói có ai muốn được lên giường với vợ mình mà còn phải chạy đuổi theo sau mông cô ấy không ngừng … Còn không nhất định có thể được làm nữa!

Thế nhưng một khi ham muốn chinh phục của đàn ông trỗi dậy thì người đó sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Anh chẳng những không bực, ngược lại còn dịu dàng phong độ nói: “Được thôi, em cứ bận rộn đi! Nhớ bảo tài xế lái xe chậm một chút nhé!”

Nói xong, anh ôm lấy eo kéo cô tới, hôn một cái lên môi cô.

“Dáng vẻ lúc em đổ mồ hôi thật xinh!”

Gương mặt Ôn Noãn đỏ hồng.

Hoắc Minh rất vừa lòng, lúc đi ra khỏi phòng tập thể thao thì lướt qua một người đàn ông, lại là Hạ Như Lâm.

“Tổng Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Minh nhìn đối phương ăn mặc chỉnh chu, dáng vẻ này rõ ràng cũng đang chuẩn bị tham gia tiệc tối, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ nhíu mày, chỉ gật đầu nhẹ với anh ta…

Ôn Noãn không phát hiện màn đụng chạm giữa hai người bọn họ.

Cô bình tĩnh nói: “Như Lâm, anh chờ tôi trong xe!”

Như Lâm…

Hoắc Minh hơi siết chặt bàn tay: Lúc cô gọi anh, chỉ gọi là Hoắc Minh, Hoắc Minh mà thôi!

Thế mà cô lại gọi Hạ Như Lâm là: Như Lâm!



Ôn Noãn tắm rửa, thay một bộ váy, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài bản rộng màu trắng.

Trợ lý đi cùng cô xuống lầu.

Một chiếc Maybach màu đen đang đỗ, Hoắc Minh đứng dựa vào phía trước xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn tới, anh dập thuốc lá rồi nói: “Tuyết rơi nặng hạt, để anh đưa em qua đó!”

Ôn Noãn nhìn sang một chiếc xe khác, hẳn là Hạ Như Lâm đang ngồi ở bên trong.

Cô lại nhìn Hoắc Minh.

Cô nhẹ nhàng vỗ lên trán: Anh đang ghen đấy sao?

Bông tuyết trắng tung bay giữa không trung.

Ôn Noãn đi về phía chiếc RV, tay nắm lấy cửa xe: “Tôi sẽ ngồi xe công ty, anh về chơi cùng Hoắc Tây và Doãn Tư sớm một chút, mấy ngày nay Doãn Tư đã có thể vượt chướng ngại vật khoảng 20cm, anh luyện tập thêm với thằng bé nhé.”

Hoắc Minh đưa tay phủ lên mu bàn tay cô.

Đôi mắt đen của anh sâu hun hút: “Anh hỏi tài xế rồi, tiện đường!”

Ôn Noãn cười, khuôn mặt hơi ngẩng lên, nụ cười mềm mại dịu dàng: “Luật sư Hoắc đi đâu mà chả tiện đường!”

Hoắc Minh biết cô đang chèn ép anh.

Anh cũng không giả vờ nữa, cúi người nói nhỏ: “Sau này không được ngồi chung một xe với anh ta nữa! Bà Hoắc nhớ tránh lời đồn!”

Ôn Noãn đồng ý với anh!

Người đàn ông chăm chỉ ngẫu nhiên cũng phải có khen thưởng.

Cô lên xe anh, ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, Hoắc Minh nghiêng người liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Bộ đồ này đẹp lắm!”

Cái váy bên trong cũng rất đẹp.

Ôn Noãn rũ mắt: “Hoắc Minh, trước kia anh cũng thường hay nói vậy.”

Ánh mắt Hoắc Minh trở nên thâm thúy, một lát sau anh cười nhẹ: “Xem ra, gu thẩm mỹ của anh cũng không hề thay đổi!”

Ôn Noãn quay mặt đi: “Tôi vốn dĩ đã đẹp rồi nhé!”

Lời này ít nhiều có ý làm nũng.

Trong lòng Hoắc Minh hơi rung động, anh chỉ cười rồi không nói tiếp.

Tuyết bay giữa trời vô cùng lãng mạn.

Ôn Noãn ngồi ở bên cạnh anh, cô không không khỏi nghĩ, nếu lúc trước Kiều An không thể chạy thoát khỏi bệnh viện, không xảy ra chuyện đó, Minh nhớ rõ tất cả mọi thứ, lúc này bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao…

Tự nhiên đôi mắt cô trở nên ướt át.

Bỗng dưng, xe phanh gấp một cái.

Hoắc Minh rủa thầm một tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới phía đầu xe.

Ôn Noãn ngẩn ngơ một hồi rồi mới tỉnh táo, cô cũng xuống xe.

Xe đụng phải người ta, là một cô gái trẻ tuổi, trời lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, mái tóc dài buông xõa che đi một nửa khuôn mặt.

Hoắc Minh nâng người dậy.

Giọng nói của cô gái kia có vẻ ngập ngừng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý chạy tới đây.”

Cô ta nói xong thì nâng mặt lên…

Hoắc Minh và Ôn Noãn đều ngây ngẩn cả người.

Là Sở Liên!

Lúc này, cô ta tỏ ra thật yếu đuối đáng thương, không nghiêng không lệch đụng vào xe của Hoắc Minh, còn đụng đến mức không thể bị thương nặng được, chỉ trầy xước tí da.

Ôn Noãn không phải là loại người khắc nghiệt, lúc này cũng chỉ hơi mỉm cười: “Cô Sở may mắn thật đấy!”

Sở Liên co rúm lại.

Cô ta cắn môi: “Xin lỗi bà Hoắc! Tôi không cố ý!”

Ôn Noãn không muốn để ý tới cô ta, nhẹ giọng nói với Hoắc Minh: “Cô ta không có việc gì, chúng ta lên xe đi!”

Hoắc Minh lại bất động.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền màu xanh lá nhạt trên cổ Sở Liên, là một viên ngọc lam, chế tác thành hình dáng khác đặc biệt, anh đã từng thấy một cái giống như đúc từ chỗ của một người khác.

Người nọ nói, gia đình sinh ra cô còn có một người em gái.

Bị người ta đưa vào vùng núi!

Hoắc Minh thấy cái này lại nhớ tới người nọ…

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh, cô nhìn thấy cảm giác hoài niệm sâu trong mắt anh nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bằng sự chán ghét.

Thứ tình cảm này rất phức tạp!

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi chạy tới đỡ Sở Liên rời đi rồi…

Bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, không tiếng không hình.

Hoắc Minh xoay người, dịu dàng nói với Ôn Noãn: “Em ngồi xe với tài xế đi! Tôi có chút việc phải quay về văn phòng một chuyến!”

Ôn Noãn đứng dưới trời tuyết, hơi mỉm cười.

Khuôn mặt cô còn trắng bệch hơn cả tuyết.

Nhưng Hoắc Minh không phát hiện ra, anh đỡ cô, thay cô mở cửa chiếc xe RV đen… Sau đó anh quay lại ngồi lên xe của mình.

Hạ Như Lâm ngồi ở ghế sau xe, chần chờ một hồi: “Tổng Giám đốc Ôn!”

Ôn Noãn ngồi yên, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao!”

Xe từ từ khởi động, cô thấy Hoắc Minh ngồi ở bên trong xe, vẻ mặt mê mang.

Ít nhiều cô cũng đã suy đoán được, không khỏi tự giễu chính mình ——

Sao cô lại quên được rằng, sau tất cả mọi chuyện, lời Hoắc Minh nói nhiều nhất chính là câu: Ôn Noãn, anh sẽ không làm em thất vọng nữa!



Minh, anh không cho em từ bỏ…

Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng, hiện tại em còn thừa nhận được nhiều chuyện như vậy nữa hay sao?

Ôn Noãn nhẹ rũ mắt, giọng điệu thê lương: “Cẩn thận điều tra lai lịch của Sở Liên!”
Chương 282: Thân thể phụ nữ vô cùng quý báu!

Hoắc Minh quay về văn phòng.

Một giờ sau, một phần tài liệu được đặt trước mặt anh…

Sở Liên, 22 tuổi.

Từ nhỏ bị đưa tới Lao Sơn, lúc 12 tuổi cha mẹ nuôi đều qua đời, sau đó ăn nhờ ở đậu.

Thám tử thuần thục lấy một điếu thuốc lá ra, ngậm trên môi: “Lúc cô gái này 16 tuổi đã có vài chuyện không hay xảy ra, cho nên lúc gia đình sinh ra tìm được cô ta cũng không muốn nhận cô ta về.”

Chuyện không hay…

Hoắc Minh đoán được đại khái…

Người nọ thấy anh không nói lời nào, đành hỏi: “Xử lý như thế nào? Đưa người tới đây sao?”

“Không cần!”

Hoắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Tìm cho cô ta một công việc bình thường, không cần nhắc tới tôi!”

Dù sao anh cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, phần ái mộ trong mắt Sở Liên anh cũng có thể nhìn ra được. Cho nên mặc dù anh có vài phần đồng tình nhưng tuyệt không muốn dính vào đồ mặn, dù sao Ôn Noãn cũng sẽ khó chịu với anh cực kỳ.

Anh và Ôn Noãn làm vợ chồng đã hơn nửa năm, tính tình của cô anh cũng hiểu được đôi phần.

Tính chiếm hữu rất mạnh!

Xử lý xong, anh ngồi một mình trong văn phòng, yên lặng xuất thần.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn lất phất bay.

Anh nhìn lại tình cảm của chính mình.

Về Kiều An đã chết và người vợ hiện tại, Ôn Noãn… Anh nghĩ ít nhiều gì anh cũng thích Ôn Noãn, cho dù sự yêu thích này phần lớn đến từ bề ngoài của cô!



Chờ anh hoàn hồn đã là 9 giờ.

Trời đêm đen nghịt chỉ có tuyết rơi tạo thành từng chấm trắng.

Hoắc Minh cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, lái xe quay nhà họ Hoắc. Trên đường về anh thấy một nhà cửa hàng bán hoa còn mở cửa, bỗng nhiên dừng lại, vào mua một bó hoa hồng màu sâm panh.

Anh nghĩ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích hoa!

10 giờ đêm, xe anh dừng ở trước cổng nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc đã tắt đèn, trong phòng khách u ám, Hoắc Minh cởi áo khoác đang định lên lầu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay giữa đại sảnh: “Đi chỗ nào đấy, muộn thế này mới biết đường về!”

Vừa nói xong, ánh đèn bừng sáng.

Trong lúc nhất thời Hoắc Minh chưa kịp thích ứng, anh nâng cánh tay lên che, một lúc lâu sau mới quen dần.

Hoắc Chấn Đông ngồi ở trên sô pha, gác chân, vẻ mặt không được vui: “Còn biết đường về sao? Nếu bố là vợ con, nhất định không cần con nữa!… Ồ? Còn biết mua hoa sao, vợ con mà cần một bó hoa của con à?”

Hoắc Minh bất đắc dĩ: “Bố! Có việc gì ngày mai hẵng nói!”

Anh đang định lên lầu.

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Vợ con không về! Đổi lại là bố, bố cũng không thèm trở lại! Trời đổ tuyết lớn mà còn bỏ vợ một mình ở trên đường, loại chuyện này cũng chỉ có con làm ra được! Minh… Bố nói, con mau tỉnh táo lại đi, với cái tốc độ tìm đường chết của con nhất định sẽ có ngày con chọc điên vợ con. Bố nói cho con biết, bên ngoài có rất nhiều người muốn chiếm lấy vợ con đấy, đừng có mà suốt ngày chỉ tập trung vào bản thân mình!”

Hoắc Minh đi xuống cầu thang, khoác áo khoác vào.

“Đi đâu?”

“Về biệt thự!”



Hoắc Minh cũng không biết bản thân bị gì, rõ ràng tuyết đang rơi, rõ ràng biết một người phụ nữ trưởng thành như cô, bên cạnh còn có tài xế lẫn vệ sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng đêm nay anh vẫn muốn gặp cô.

Đêm khuya, xe dừng trong biệt thự.

Anh xuống xe, ngửa đầu nhìn thấy phòng sách ở lầu hai đang sáng đèn.

Ôn Noãn ở đây!

Anh cầm hoa đi vào đại sảnh, người hầu trong nhà chào đón, nhận lấy áo khoác từ tay anh, thấp giọng nói: “Bà chủ đã ngồi ở trong phòng sách được nửa này, bữa tối cũng không ăn!”

Hoắc Minh gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết.

Lúc lên lầu, anh nghĩ ắt hẳn cô rất tức giận, đã nói sẽ đưa cô tham gia tiệc tối nhưng anh lại rời đi giữa đường.

Phụ nữ mà, dù sao cũng phải dỗ dành mới được.

Trong phòng sách lầu hai.

Ôn Noãn cầm một tập tài liệu trong tay, là bối cảnh chi tiết của Sở Liên.

Sở Liên, chính là em gái ruột của Kiều An.

Tuổi còn trẻ, hút thuốc, yêu đương, phá thai!

Ôn Noãn rũ mắt, cười lạnh lùng…

Từng có một cuộc đời xuất sắc như thế, bây giờ lại giả vờ thành một đóa hoa trong sáng, tựa như chú thỏ trắng… Nhìn đi, chồng cô cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, nhưng vẫn nể mặt người đã chết, giới thiệu cho cô ta một công việc có thể diện đấy thôi.

Ôn Noãn cảm thấy rất áp lực.

Ai cũng được, riêng Sở Liên là không được!

Cô không cho phép một cô gái như vậy tiếp cận Hoắc Minh, sau đó sẽ giống như Kiều An yêu mà không có được, sau đó lại khiến người thân của cô tổn thương!

Ôn Noãn từ từ ngồi xuống, cầm bật lửa thiêu hủy tập tài liệu kia.

Tro tàn, nóng bỏng tay cô…

Cửa mở ra, Hoắc Minh nhíu mày: “Đang đốt cái gì vậy?”

Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.

Cả người anh vẫn tỏa ra khí chất tự phụ, áo khoác hàng hiệu, gương mặt điển trai.

Đây là người chồng mà cô yêu đậm sâu

Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy vô cùng xa lại.

Nhìn anh một hồi lâu, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: “Mấy thứ đồ cũ thôi!”

Hoắc Minh đi tới đưa hoa cho cô, Ôn Noãn nhận lấy ôm vào trong ngực rồi ngửi một chút.

“Thích không?”

“Không có người phụ nữ nào mà không thích hoa!”



Hoắc Minh vòng ra phía sau bàn làm việc, cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu, anh dán lên môi cô: “Giận sao?”

Ôn Noãn mơ hồ ừ một tiếng.

Hoắc Minh cười nhẹ, cười vì cô quá thẳng thắn, có đôi khi tính cách của Ôn Noãn vô cùng đáng yêu.

Đêm tuyết rơi, trong phòng sách lại ấm áp.

Anh và cô hôn môi, hôn ra tia lửa.

Ôn Noãn sờ túi quần anh, lại chạm vào một cái hộp nhỏ ngăn nắp, cô lại hoảng hốt nhớ tới hình như cô mới chỉ sinh con được bốn mươi hai ngày, đêm nay anh trở về gấp gáp như vậy chỉ vì muốn quan hệ với cô.

Ôn Noãn cười lạnh!

Cô rút vật nhỏ kia ra khỏi túi quần anh, ném lên bàn sách, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô chậm rãi mở miệng: “Hoắc Minh, từ trước tôi đã nói, tình yêu có ba người quá chật chội! Bây giờ tôi vẫn nói câu này, nếu anh không thể buông bỏ quá khứ, chúng ta là không thể nào!”

Hoắc Minh là một kẻ kiêu ngạo, ít nhiều cũng hơi bực bội.

Anh đoán ra Ôn Noãn đã biết.

Anh kìm nén sự tức giận: “Tôi và cô ta không có gì hết, tôi cũng không thể coi trọng một con nhóc được!”

Ôn Noãn từ từ giương mắt, đáy mắt cô phiếm hồng..

“Là anh cho cô ta hy vọng!”

“Cô ta sẽ cảm thấy, luật sư Hoắc đối xử với cô ta rất đặc biệt, nể mặt chị ruột của cô ta nên sẽ chăm sóc cô ta đặc thù… Thậm chí cô ta còn muốn thay thế vị trí của Kiều An trong lòng anh nữa!”



Ôn Noãn nhẹ đưa ngón tay lướt qua ngực anh, cô nói từ từ.

“Hoắc Minh, nếu anh có lòng thì đã không giúp đỡ cô ta!”

“Ôn Noãn tôi sẽ không chờ anh mãi!”



Hoắc Minh tựa như tình nhân, dịu dàng nói nhỏ: “Em muốn tôi làm như thế nào?”

Ôn Noãn đi thẳng vào vấn đề: “Cô ta đã trưởng thành, có tay có chân, hủy hết mọi sự giúp đỡ, thu hồi sự chăm sóc đặc biệt của anh đi!”

Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.

“Tôi tưởng em đã điều tra được quá khứ bi thảm của cô ấy chứ, Ôn Noãn… Bây giờ em đã có được trăm tỷ, chẳng lẽ không chấp nhận để cho người khác có một công việc kiếm năm ngàn sao?”

“Cô ta mơ ước chồng tôi, chẳng lẽ tôi còn phải thông cảm cho cô ta?”



Hoắc Minh từ từ đứng thẳng người, anh nhìn chăm chú vào cô, ẩn ý trong mắt khiến Ôn Noãn tan nát cõi lòng.

Anh đẩy cửa rời đi.

Ôn Noãn không đuổi theo đi, cô không muốn sống một cách mất giá trị như thế.

Cô lẳng lặng ngồi thật lâu rồi mới lấy cuốn sổ nhật ký kia ra khỏi ngăn kéo, là Minh để lại cho cô…Cô lật xem chậm rãi, đôi mắt từ từ trở nên ướt nhòe.

Cô nghĩ, Minh sẽ không nỡ đối xử với cô như vậy!

Lúc anh rời đi, vợ con là người quan trọng nhất với anh chứ không phải bất kỳ kẻ nào tên Sở Liên hay abcz gì đó cũng có thể khiến anh chọc cô tức giận!

Đêm đó, Ôn Noãn không quay lại phòng ngủ chính.

Vợ chồng hai người mỗi người một giường!

Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Minh tỉnh lại, sờ sang vị trí bên cạnh thì thấy trống không

Ôn Noãn không về phòng.

Anh rửa mặt xong thì xuống lầu, nhìn thấy bó hoa hồng kia trong thùng rác dưới cầu thang.

Người hầu rất khó xử, thấp giọng nói: “Bà chủ đã đến công ty từ sáng sớm!”

Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Biết rồi!”

Anh chậm rãi đi xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên cây đàn dương cầm kia, anh nhận ra đây là cây dương cầm Louis II đã từng chơi, gọi là Morning Dew, tiếng Trung có nghĩa là sương mai!

“Ôn Noãn, thích không?”

“Ôn Noãn… Em chính là Morning Dew của anh!”



Đầu Hoắc Minh bỗng nhiên đau đớn, cơn đau khiến anh gần như không chịu nổi, câu nói kia không ngừng thoáng hiện ra trong đầu anh nhưng rồi lại biến mất trong nháy mắt, tới lúc anh thanh tỉnh lại chẳng nghĩ ra gì nữa.

Người hầu thấy vẻ mặt của anh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói này cây dương cầm này là ông chủ đã mua cho bà chủ, rất quý báu!”

Cô ấy đưa tay ra: “Tới sáu trăm triệu!”

Sáu trăm triệu?

Sọ não anh cháy hỏng rồi sao?

Nhưng Hoắc Minh vẫn đi tới, mở đàn ra, anh không hề nghĩ ngợi đã bắt đầu chơi bài “Bản Sonata Ánh Trăng”.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay…

Anh chơi hai lần.

Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên đôi tay thon dài, lẩm bẩm: “Mình thật sự đã từng yêu cô ấy như vậy sao?”



Ôn Noãn chiến tranh lạnh với anh.

Cô không nghe điện thoại, không gặp anh, ngoại trừ thỉnh thoảng anh nhìn thấy cô ở nhà họ Hoắc, những thời gian khác anh chỉ có thể nhìn thấy vợ mình trên mặt báo.

Thế nhưng đó lại không phải là bà Hoắc

Đó là Tổng giám đốc Ôn!

Hoắc Minh cũng không phải là người vô công rồi nghề, anh quay về làm luật sư, nhận lại vụ án lớn còn giang dở.

Anh cũng đi công tác, cơ hội để vợ chồng hai người gặp nhau ít càng thêm ít.

Trong thời gian này, Sở Liên tới văn phòng tìm anh một lần.

Anh không gặp, bảo thư ký Tương nhắn lại kêu Sở Liên sau này không cần tới đây nữa!

Đôi khi anh sẽ nhớ tới Ôn Noãn lúc rảnh rỗi.

Nghĩ đến đêm đó khi bọn họ cãi nhau, thật ra vì một người chẳng liên quan gì như Sở Liên, thật sự không đáng. Thế nhưng Hoắc Minh không thích bị phụ nữ thao túng, cho dù đó là vợ anh cũng không được!

Cửa ải cuối năm cũng tới gần.

Ôn Noãn phát triển Tây Á rất tốt, cô đã có tên tuổi trong giới thượng lưu ở thành phố B mà không phải vật gắn liền với Hoắc Minh.

Đêm tất niên, sau khi tham dự một buổi tiệc, lúc cô bước ra ngoài cũng đã choáng váng!

Bên ngoài, trời giá rét.

Cô lập tức tỉnh rượu!

Lão Triệu thấy cô ra ngoài, lập tức tiến lên đưa áo khoác cho cô, vừa phủ lên người cô vừa oán trách: “Cô nên chú ý ăn mặc cẩn thận, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ rồi dày vò cơ thể, sau này mà bị cảm, ông chủ bà chủ lại trách tôi!”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Lúc này cô mới nhớ tới ông chủ bà chủ ở đây chính là vợ chồng Hoắc Chấn Đông.

Cô mỉm cười: “Gần đây tôi có tập thể hình, khỏe lắm!”

Lão Triệu nói thầm: “Vậy thì cũng mới chỉ sinh cậu chủ nhỏ được hai tháng thôi, cơ thể phụ nữ quý báu lắm, cô đừng mặc kệ!”

Trong lòng Ôn Noãn trở nên ấm áp.

Cô thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”

Lão Triệu kéo cửa xe ra cho cô, đổi thành giọng điệu vui mừng: “Chúng ta trở về nhanh thôi, sắp tới Tết rồi, trong nhà náo nhiệt lắm!”

Ôn Noãn cười, đang định lên xe, bỗng nhiên có một giọng nói đáng thương vang lên từ phía sau.

“Bà Hoắc!”

Cả người Ôn Noãn cứng đờ, từ từ xoay người.

Sở Liên mặc quần áo phong phanh đứng ở cách đó không xa, nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương.

Cô ta tiến lại gần, mấy người vệ sĩ dáng người cao to lập tức vây lấy cô, không cho cô ta tiếp cận Ôn Noãn.

Sở Liên cắn môi, nhìn Ôn Noãn.

Gió đêm thổi vù vù.

Ôn Noãn mặc một bộ váy đỏ, bên ngoài khoác cái áo khoác chất liệu cao cấp, bọc lấy toàn bộ cơ thể.

Phía sau cô là chiếc xe RV cao cấp lung linh rực rỡ.

Còn có châu báu cô đang đeo trên người nhìn cũng sang quý cực kỳ.

Người phụ nữ này hưởng thụ hết tất cả mọi thứ luật sư Hoắc cho lại không biết cảm ơn, Sở Liên run rẩy mở miệng: “Bà Hoắc, cô không nên đối xử với luật sư Hoắc như vậy!”
Chương 283: Anh không hề qua lại với cô ta!

Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo áo khoác xuống, hơi cong môi.

“Ồ! Tôi đối xử với chồng tôi thế nào thì có liên quan gì tới cô Sở đây nhỉ?”

Sở Liên cắn môi, dáng vẻ ngây thơ như một chút thỏ trắng: “Bà là vợ của anh ấy, bà không nên lộ mặt ra bên ngoài cả ngày, khiến anh ấy khó xử!”

Ôn Noãn cười lạnh lùng: “Sao nào, chồng tôi kể khổ với cô à? Anh ấy nói với cô rằng có một người vợ như tôi thật sự quá vất vả, không có ngày nào vui vẻ sao?”

Sở Liên định nói chuyện.

Giọng điệu của Ôn Noãn trở nên sắc bén: “Trước khi nói dối, phải nghĩ cho kỹ hậu quả!”

Cô tiến lên phía trước hai bước, nhìn Sở Liên: “Vất vả lắm mới leo được lên bờ… Nếu tôi là cô, tôi sẽ vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại chứ không phải cứ luôn ảo tưởng dùng gương mặt này để dụ dỗ chồng của người khác!”

Môi Sở Liên trở nên run rẩy: “Bà điều tra tôi?”

Ôn Noãn vỗ áo khoác, đối với cô mà nói bây giờ đối phó với một đứa con gái như thế này, dễ như trở bàn tay.

Nhưng vì Hoắc Minh, tóm lại cô vẫn chừa lại một phần tình cảm.

Sở Liên khó chịu: “Bà Hoắc, bà quá mạnh mẽ!”

Cô ta lại nói thêm một câu: “Luật sư Hoắc sẽ không thích loại phụ nữ như bà!”

Ôn Noãn cười nhạt: “Vậy cô cảm thấy anh ấy sẽ thích kiểu nào? Ngoại tình với người khác, hay là với cái loại nít ranh tuổi trẻ đã xằng bậy với đàn ông, lừa chút tiền, uống rượu hút thuốc?”

Cô quá hiểu Hoắc Minh.

Thời niên thiếu anh thích con người Kiều An mạnh mẽ.

Sau khi trưởng thành lại thích phụ nữ ngoan ngoãn, đặc biệt là người ở trên giường dịu dàng nghe anh lời nói, đương nhiên anh cũng không ngại thỉnh thoảng có chút kích thích.

Ánh mắt của luật sư Hoắc vẫn luôn đặt cao hơn đầu!

Nụ cười của Ôn Noãn tắt dần: “Cô Sở này, đây là lần cuối cùng tôi cho cô một cơ hội! Sau này, trong tương lai, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt người nhà của tôi, bao gồm cả Hoắc Minh!”

“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn!”

Cô nói xong thì ra hiệu cho lão Triệu mở cửa xe.

Lão Triệu khiến cô vô cùng hãnh diện, khom lưng mở cửa xe, dáng vẻ hèn mọn kia làm Ôn Noãn nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, cô trừng mắt liếc lão Triệu một cái…

Mấy người vệ sĩ cũng đi lên con xe khác.

Mấy chiếc RV cao cấp lần lượt rời đi.

Chỉ có Sở Liên ăn mặc phong phanh đứng giữa trời đêm run bần bật.

Cô ta đã tính sai.

Cô ta cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ nhịn không được khi bị con gái trẻ tuổi dụ dỗ, có thể dễ dàng lên giường cùng anh.

Thế nhưng đừng nói tới chuyện giường chiếu, ngay cả việc gặp anh một lần cũng khó!

Cô ta chỉ có thể đi tìm Ôn Noãn.

Người phụ nữ Ôn Noãn này còn khôn khéo hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta, khiêu khích kiểu gì đi chăng nữa cô cũng không đối phó mình.

Cô không đối phó, cô ta phải giả vờ đáng thương kiểu gì, làm sao khiến luật sư Hoắc yêu mến được?



Ôn Noãn ngồi trên xe không nói gì.

Cô cảm giác có hơi buồn nôn!

Lão Triệu ngồi ở phía trước lải nhải: “Với dáng vẻ và nhân phẩm của Minh, bị mấy nữ sinh nhào tới cũng là điều bình thường, chẳng qua cô gái này cũng chẳng có mắt nhìn gì cả!”

Ôn Noãn quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Cô ta là em gái của Kiều An!”

Hai chị em nhà này quả thật có bộ gen tương đồng!

Lão Triệu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải chứ! Vậy bên phía Minh…”

Ôn Noãn có hơi chua xót.

Cô nói nhỏ: “Anh ấy biết chuyện Kiều An đã làm tổn thương chúng tôi thì sao chứ, anh ấy không tự mình trải qua, anh ấy không cảm nhận được!”

Vì vậy anh mới có thể giúp đỡ Sở Liên một cách dễ dàng như thế.

Tâm trạng của Ôn Noãn không vui, không nói thêm cái gì nữa!

Nửa giờ sau, xe dừng ở trước nhà họ Hoắc, Ôn Noãn vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một người đang đứng.

Là Hoắc Minh.

Ôn Noãn nhẹ nhàng gom áo khoác lại, nói nhỏ: “Đi công tác về rồi sao?”

Cả trước cả sau, đã một tuần bọn họ không gặp nhau!

Hoắc Minh nhẹ ừ một tiếng.

Anh ngửi được mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt vương trên người cô, kết hợp với hương nước hoa tạo thành một mùi hương đặc biệt của người phụ nữ.

Rất dễ nhận ra.

Đối với anh, Ôn Noãn tựa như quả đào tiên đã chín mềm, cực kỳ mê người.

Thế nhưng khuôn mặt của cô có vẻ hơi nhợt nhạt, anh không khỏi quan tâm: “Không uống được thì đừng uống, lấy thân phận địa vị của em bây giờ cũng không quá cần thiết phải xã giao!”

Ôn Noãn cười nhẹ, đóng cửa xe.

Lão Triệu đi theo xuống xe, ồn ào: “Mợ chủ xã giao rất vui, nhưng lúc trở về lại gặp một người rất khó hiểu, chọc mợ chủ không vui!”

Ôn Noãn đỡ trán, giả vờ khó chịu: “Đừng nói nữa!”

Cô định bước đi.

Hoắc Minh bắt được tay cô: “Sao lại thế này?”

“Không có gì, người không liên quan thôi!”

Lão Triệu như cái loa phát thanh: “Là một cô tên là Sở Liên, mở mồm ra là than đau lòng thay cậu chủ, nói mợ chủ xuất hiện công khai quá nhiều, không biết thương chồng!”

Rõ ràng Hoắc Minh cũng ngẩn ra.

Sở Liên lại tìm Ôn Noãn?

Anh nhẹ giọng mở miệng, xem như đang giải thích: “Tôi không hề qua lại gì với cô ta!”

Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Anh chăm sóc cô ta chính là qua lại! Bằng không, sao cô ta lại cắn tôi không bỏ chứ! Hoắc Minh, mặc kệ anh nhớ Kiều An hoặc thương tiếc cái loại nít ranh này… Tôi nói cho anh biết, nếu cô ta dám đụng vào một sợi tóc người thân của tôi, tôi đánh gãy chân cô ta!”

Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.

Cô sẽ không cho phép một Kiều An thứ hai được tạo ra!

Hoắc Minh nhìn bóng dáng của, cảm giác được cô đang rất tức giận, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi túi rồi châm lửa đốt.

Lão Triệu thò qua, da mặt dày hỏi xin một cây.

Hai người hút thuốc cùng nhau.

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Cô ấy lúc nào cũng nóng tính như vậy sao?”

Lão Triệu cười hì hì, tỏ vẻ thần bí đáp lời: “Cũng nhiều lắm đấy! Cậu và mở chủ chia tay quay lại rất nhiều lần, lần nào cũng là do cậu nhịn không được lại chạy đi tìm người ta, cuối cùng có em bé rồi liền kết hôn!”

Đều do anh chủ động?

Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…

Lão Triệu bỗng nhiên trở nên đứng đắn: “Mợ chủ cũng rất yêu cậu! Trong mấy tháng cậu dần dần mất trí nhớ, cô ấy cũng rất đau khổ.”

Nhớ tới những ngày tháng đó, lão Triệu không đành lòng nói tiếp, vẫy tay rồi rời đi.

Hoắc Minh hút hết điếu thuốc, từ từ đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh không khí hoà thuận vui vẻ.

Lục Khiêm chạy tới từ thành phố C, nói rằng tới thăm con nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết ông ấy nhân cơ hội để tới gặp Minh Châu…

Hai người mập mờ cũng đã hơn nửa năm.

Ôn Noãn đi vào nhìn thấy Lục Khiêm, tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy ông ấy một cái: “Cậu tới chơi!”

Lục Khiêm sờ mặt cô, sau đó nói với Hoắc Chấn Đông nói: “Uống không ít!”

Hoắc Chấn Đông cười: “Bây giờ Noãn Noãn nhà chúng ta chính là nữ anh hùng đeo khăn choàng! Trong giới phụ nữ rất có tiếng nói, điểm này mạnh hơn mẹ con bé một chút!”

Nói xong, ông chọc ghẹo vợ mình: “Bà nói có đúng không?”

Bà Hoắc chả thèm ghen với con dâu.

Bà càng thương Ôn Noãn hơn, tự mình sai người hầu bưng canh giải rượu tới cho Ôn Noãn, vừa nói nhỏ: “Về sau uống ít thôi, Doãn Tư còn bú ti mẹ mà!”

Ôn Noãn ngoan ngoãn dạ một tiếng: “Lâu lâu mới uống một lần, mẹ đừng nghe bố nói bậy.”

Hoắc Chấn Đông vui vẻ, ông gọi người hầu bày ra một cái bàn, đòi đánh bài.

Ôn Noãn thay quần áo rồi đi xuống lầu, bố con nhà họ Hoắc đã ngồi trên bàn bài, còn có cả Lục Khiêm.

Ánh mắt của Hoắc Minh thâm trầm.

Vừa rồi lúc anh tiến vào đúng lúc thấy Lục Khiêm sờ mặt cô, tuy rằng anh biết Lục Khiêm là cậu ruột của cô, nhưng ông ấy vẫn quá trẻ trung phong độ…

Cha già này, quyến rũ em gái anh còn không đủ, còn muốn quyến rũ cả vợ anh!

Ôn Noãn mới ngồi xuống.

Hoắc Chấn Đông đã ném một tờ chi phiếu năm mươi triệu cho cô!

Ông cười ha hả rồi nói: “Bố cho con tiền mừng tuổi! Hoắc Tây và Doãn Tư đều có… Chỉ có mỗi Minh là không có! Bố xả giận thay con!!”

Ôn Noãn thoải mái nhận lấy.

Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết sau khi đã tháo hết trang sức của cô, dáng vẻ nhỏ xinh kia thật sự rất thu hút, anh cố ý nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, em lấy lại chút tiền vốn cho anh đi!”

Ôn Noãn sờ bài, lạnh lùng nói: “Bình thường tiền của anh cũng không do em quản lý! Không có tiền cho anh!”

Hoắc Minh lấy một cái bóp da ra khỏi túi quần, giao cho cô.

“Sau này để em quản lý!”

Cái kiểu tán tỉnh công khai này khiến mấy bậc phụ huynh đỏ hết cả mặt già…

Ôn Noãn làm bộ không thèm để ý, mở bóp da của anh ra, bên trong có một bức ảnh.

Là ảnh cô cùng Hoắc Tây, Doãn Tư chụp chung.

Cách một lớp lưới còn có một vật hình vuông nho nhỏ, bắt đầu bằng chữ D.

Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu còn rất uất ức: “Anh bỏ vào nửa tháng rồi! Không có tác dụng!”

Anh cũng không biết xấu hổ tẹo nào!

Ôn Noãn đỏ mặt, cô ném trả bóp da cho anh: “Tự quản lý đi!”

Sao cô lại không biết anh đang lấy lòng cô, đơn giản là vì Sở Liên tới gây chuyện, anh không bỏ được thể diện!

Ôn Noãn không được thoải mái cho lắm.

Anh như vậy là thế nào?

Trong lòng vẫn còn bóng hình của Kiều An, vậy anh sẽ làm gì với Sở Liên?

Một cô em vợ không hiểu sự đời, ra nhầm chiêu thức sao?

Cả một buổi tối, cô không nóng không lạnh, Hoắc Minh bón cho cô rất nhiều bài, cuối cùng một mình Ôn Noãn thắng được khá nhiều, thế mà lại khiến Hoắc Chấn Đông Đô ghen ghét đỏ cả mắt, hô lên con trai nuôi cho bõ công!

Đêm khuya, tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên.

Hoắc Minh đẩy bài đi: “Thua nhiều quá, không chơi nữa!”

Anh nhìn về phía Ôn Noãn, “Lên lầu nghỉ ngơi?”

Ôn Noãn biết, ít nhiều anh có chuyện muốn nói với cô, cô cũng nguyện ý cho anh cơ hội này, vì thế cười nhạt: “Con có hơi mệt, bố, cậu, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom