• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 161-162

Chương 161: Đêm nay là một đêm dịu dàng!

Ôn Noãn nói xong rồi vẫn khóc.

Cô quá thích anh, có lẽ đến tận bây giờ vẫn thích.

Cho dù người trước mặt có rất nhiều khuyết điểm, cho dù tính tình của anh vừa không tốt lại còn rất khó chịu, còn cực kỳ thích làm chuyện đó nhưng trong lòng Ôn Noãn biết rất rõ.

Cô thích anh!

Thế nhưng dù có thích đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể bảo vệ trái tim của mình.

Cô không muốn khiến bản thân trở nên thảm hại!

Hoắc Minh đưa lòng bàn tay ấm áp lau nhẹ khóe mắt của cô, thế nhưng anh càng dịu dàng Ôn Noãn lại khóc càng dữ dội hơn… Cuối cùng cô không ngừng lại được.

Anh dứt khoát kéo cô vào trong lòng, tự mình châm một điếu thuốc lá.

Hoắc Minh dựa vào trên sô pha, từ từ hút thuốc, dáng vẻ khôi ngô kia rất quyến rũ.

Miễn là phụ nữ đều sẽ muốn nhào về phía anh.

Ôn Noãn không nói lời nào, cô chỉ dán trong lòng anh, yên lặng rơi lệ.

Nước mắt cô chảy nhòe vào trong áo sơ mi của anh, nóng ẩm, thật ra cũng không được thoải mái cho lắm, thế nhưng Hoắc Minh đã quá hiểu tính cô…

Anh hút hết hơn nửa điếu thuốc mới nhẹ giọng hỏi.

“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?”

“Lần này chúng ta cứ từ từ, em không muốn làm chuyện kia thì chúng ta không làm, anh chỉ muốn em thoải mái!”



Ôn Noãn không nói lời nào.

Hoắc Minh cũng biết trong lòng cô mình là loại người như thế nào!

Thật ra anh rất vội, trước khi Ôn Noãn xuất hiện anh không có bất kỳ người phụ nữ nào, tất nhiên cũng không thể hiện ra mình thiếu thốn đến thế.

Nhưng lúc một người phụ nữ mà mình thích ngày nào cũng xuất hiện trong nhà.

Anh là thằng ngốc mới không làm, đúng không?

Anh cũng đoán được đại khái tâm tư của Ôn Noãn, anh đã từng nhìn thấy cô hẹn hò cùng với Cảnh Từ, đi xem biểu diễn nghệ thuật, thưởng thức pháo hoa… Ở trong lòng Hoắc Minh vô cùng chướng mắt.

Gà què mới chơi mấy cái đó!

Nhưng anh lại vô cùng may mắn, Ôn Noãn chỉ yêu đương với Cảnh Từ mười ngày.

Nếu là Khương Duệ, chuyện đó lại không chắc!

Anh hiểu rõ tâm tư của cô, tất nhiên biết nên dỗ cô như thế nào.

“Ngày mai… Chúng ta đi nghe nhạc hội nhé?”

Ôn Noãn không muốn!

Cô không muốn đi ra ngoài với anh.

Hoắc Minh biết rõ phải đối phó với cô thế nào, lại châm thêm điếu thuốc lá, hút một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thổi về phía cô: “Không muốn hẹn hò vậy chúng ta tới khách sạn nha?”

Ôn Noãn bực rồi.

Cô đứng dậy muốn rời đi, Hoắc Minh giữ chặt cô, dịu dàng nói: “Anh đưa em đi! Ngày mai chờ điện thoại của anh, anh kêu thư ký Trương đặt vé.”

Lần này Ôn Noãn không nói gì nữa.

Ít nhiều cô cũng đã có phần xuôi theo…

Hoắc Minh rất mệt, hơn nữa còn không được làm chuyện kia, nhưng theo đuổi phụ nữ thì cần phải tốn thời gian thôi.

Anh lái xe đưa cô về chung cư.

Anh nói rõ nếu đã quay ngựa bắt đầu theo đuổi phụ nữ, vậy thì phải gọi là vô cùng săn sóc.

Cô nhận chìa khóa xe, nói câu cảm ơn.

Tài xế cũng rất biết cách nói chuyện: “Luật sư Hoắc đã dặn tôi không được đánh thức cô Ôn.”

Ôn Noãn gật đầu rồi lại nói một câu cảm ơn nữa.

Cô ngồi trên xe bỗng nhận được điện thoại của dì Nguyễn.

Dì Nguyễn nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá.

Dì Nguyễn vẫn không hiểu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.

Cho nên đành hỏi Ôn Noãn một chút.

Ôn Noãn khẽ vuốt tay lái, nhẹ giọng nói: “Dì nhận lấy đi!”

Dì Nguyễn ít nhiều cũng thấy vui mừng, bà ấy thật sự rất quý Hoắc Minh, cũng hy vọng anh và Ôn Noãn có thể có kết quả tốt.

Cúp điện thoại…

Ôn Noãn nhìn di động, nội tâm hơi giãy dụa.

Đối với cô mà nói, Hoắc Minh giống như một bao kẹo chứa độc, cô biết rõ bên trong có độc nhưng bề ngoài lại quá xinh đẹp khiến cô khó lòng kiềm chế.

Cuối cùng cô nhắn: [Cảm ơn luật sư Hoắc.]

……

Trong một tuần tiếp theo Hoắc Minh cực kỳ ga lăng.

Anh đưa Ôn Noãn đi chơi hết một vòng thành phố B, toàn đi xem ở các buổi biểu diễn nghệ thuật tao nhã hoặc tới nhà hàng nổi danh.

Ôn Noãn và Cảnh Từ từng tới một nhà hàng đồ ăn Mexico, anh cũng cố ý tới đó thêm lần nữa.

Thật trùng hợp, đã vậy còn gặp Cảnh Từ và vợ chưa cưới.

Trường hợp này cực kỳ mất tự nhiên.

Ôn Noãn trừng mắt nhìn Hoắc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cố ý không đấy?”

Hoắc Minh cười vô cùng vui vẻ.

“Đúng vậy! Anh dắt em tới xem gương mặt thật của bạn trai cũ.”

“Em xem đi, bọn họ rất xứng đôi!”



Cảnh Từ cũng thấy bọn họ.

Dù cho gia cảnh tốt đẹp, có vợ chưa cưới xinh đẹp ở bên, anh ấy vẫn hồn treo ngược cành cây… Vợ chưa cưới nói một hồi lâu anh ấy mới kịp hoàn hồn để trả lời.

Ôn Noãn cạn lời, Hoắc Minh chán vô cùng.

Tới lúc về, cô ngồi bên người anh, nhìn góc nghiêng của anh lúc anh thắt đai an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại để ý Cảnh Từ đến vậy?”

Hoắc Minh nghiêng đầu liếc cô một cái.

Sau một hồi im lặng thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Bởi vì anh biết kiểu người như Cảnh Từ chính là đối tượng kết hôn lý tưởng của em. Nếu không phải anh ta có một người mẹ quá độc quyền, chắc hai người đã thành đôi rồi.”

Ôn Noãn không phủ nhận.

Hoắc Minh không nói gì nữa, bởi vì chủ đề này thật sự không để người ta hứng thú nổi.

Anh đưa Ôn Noãn trở về, lúc cô xuống xe anh bỗng đè cô lại.

“Ngày mai là cuối năm, em tới chỗ anh qua đêm đi! Anh cho thím chuẩn bị một bàn đồ ăn.”

Ôn Noãn do dự một chút.

“Buổi tối ngày mai phòng nhạc có một bữa liên hoan.”

Hoắc Minh rất săn sóc: “Uống ít rượu thôi, chờ tiệc liên hoan kết thúc anh tới đón em.”

Anh đã hạ mình đến đó rồi, Ôn Noãn thật sự không thể từ chối được.

Cô khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Hoắc Minh lại ấn cô vào lưng ghế, hôn cạn hôn sâu một hồi lâu, cuối cùng mới hắng giọng mở miệng: “Ngay mai mặc đẹp một tí, Ôn Noãn… Đây là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa.”

Ôn Noãn nhìn anh vô cùng kinh ngạc…

Bên ngoài cửa sổ xe, từng bông tuyết mịn đang rơi.

Đêm nay dịu dàng vô cùng, cũng kéo trái tim hai người tới gần nhau hơn.

Hoắc Minh đúng mực.

Anh đưa cô lên lầu, hơn nữa còn không đòi ở lại qua đêm, lúc anh xuống lầu Ôn Noãn nhịn không được đi đến bên cửa sổ.

Trời đêm bông tuyết rơi nhẹ, thở ra một hơi toàn là sương trắng…

Hoắc Minh đứng ở dưới ánh đèn đường vàng mờ, dựa vào chiếc Bentley vàng kim hút thuốc, lúc hút vào thổi ra đều tràn ngập hơi thở nam tính.

Ôn Noãn cầm một ly ca cao nóng, yên tĩnh nhìn anh.

Cô nghĩ, đêm nay thật sự là một đêm dịu dàng.

Hoắc Minh hút hai điếu thuốc lá, ném tàn thuốc lên mặt đất rồi dẫm tắt, anh giương mắt nhìn về phía Ôn Noãn với ánh mắt sâu thẳm.

Cô không kịp trốn.

Chỉ đành đối diện với anh…

Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, nụ cười xấu xa, đặc biệt có khí chất đàn ông.

Anh phất tay với Ôn Noãn rồi lên xe.

Chiếc Bentley vàng kim cũng không lập tức chạy đi, một lát sau Ôn Noãn nhận được một tin nhắn, là do Hoắc Minh gửi.

[Có phải đang nhớ anh không?]



Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản đã khiến Ôn Noãn nghĩ cả đêm không ngủ được.

Nếu không có màn đêm đen tối kia, chắc là cô sẽ lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực anh.

Cô cũng từng được mật ngọt ôm vào lòng, mặc dù sợ hãi nhưng cô cũng có nhu cầu của phụ nữ, bị Hoắc Minh treo ngược nửa vời mấy ngày, cô cũng hơi muốn…

Cô và anh cũng đã từng làm, đoán được ngày mai anh sẽ không bỏ qua cho mình.

Ôn Noãn không biết mình có phải đang thầm mong chờ hay không, dù sao tới ngày giao thừa cô thật sự nghiêm túc trang điểm.

Váy dài tơ lụa màu Champagne ôm sát cơ thể vô cùng quyến rũ. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông vũ màu trắng dài mỏng, chỉ cần cởi ra là có thể thưởng thức đường cong mềm mại trên cơ thể cô.

Lúc Ôn Noãn trang điểm hơi đỏ mặt, cũng có hơi khinh bỉ chính mình.

Cô biết mình đã bị Hoắc Minh dụ dỗ…
Chương 162: Hoắc Minh, anh đừng giày vò tôi!

Bữa tiệc được chuẩn bị rất hoành tráng.

Bữa ăn dành cho hai trăm người được bày biện tinh xảo, chị Lê còn mời MC nổi tiếng đến thành phố B, không khí rộn ràng.

Ôn Noãn là đối tác đầu tiên, không tránh khỏi phải uống rượu xã giao.

Bạch Vi chắn thay cô không ít.

Hai cô gái ở trong nhà vệ sinh chỉnh trang lại bản thân.

Ôn Noãn nhìn Bạch Vi đầy lo lắng: “Vừa rồi tớ thấy cậu uống không ít, không sao chứ?”

“Không sao hết! Có thể có chuyện gì chứ?”

Bạch Vi tỏ vẻ ngả ngớn, cố ý kéo cổ áo xuống thấp, hé lộ cảnh xuân bên trong: “Gợi cảm không! Cảnh Sâm thích lắm đấy, anh ấy vừa lên giường là giống như chó đực, chỗ nào cũng gặm.”

Cô ấy vừa nói vừa cười tươi như hoa.

Ôn Noãn biết trong lòng cô ấy không vui vẻ.

Bạch Vi vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh trong cuộc hôn nhân với Diêu Tử An, những chuyện giường chiếu kia chẳng qua cũng chỉ để gây tê chính mình mà thôi, lúc tỉnh rượu ngồi dậy khỏi giường, cảm giác hư không ấy cực kỳ khó chịu.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ cô ấy: “Bạch Vi, cậu uống nhiều rồi.”

Bạch Vi vuốt mái tóc dài rồi cười.

Cô ấy lại quan tâm tới chuyện tư của Ôn Noãn.

Trong lúc Ôn Bá Ngôn nằm viện, Bạch Vi có tới thăm, vừa lúc gặp mặt Hoắc Minh.

Lúc đó cô ấy đã biết, Ôn Noãn và Hoắc Minh không trong sạch.

Cô ấy hỏi, Ôn Noãn cũng không giấu giếm, hạ giọng nói: “Tạm thời vẫn chưa quay lại, cũng chỉ vì một chuyện thôi, thân thể ấy.”

Bạch Vi lặng im.

Rồi cô ấy nói với Ôn Noãn: “Kiều An kết hôn! Hôn lễ diễn ra cách đây hai ngày, người nhà họ Hoắc đều tới Anh Quốc tham dự nhưng Hoắc Minh không đi, chắc vì tránh lời đồn thổi!”

Ôn Noãn hơi giật mình.

Cái này cô thật sự không biết.

Bạch Vi uống quá nhiều, cô ấy nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Ôn Noãn, yếu ớt rơi lệ.

“Ôn Noãn, dường như chúng ta đều bất lực quá.”

“Đều yêu người không nên yêu!”

……

Bạch Vi thất vọng về Diêu Tử An, đối với cô ấy Cảnh Sâm cũng chỉ là một người bạn giường.

Thế nhưng ngủ lâu rồi cũng sẽ có cảm tình.

Cô ấy không muốn tham gia vào chuyện tình cảm nữa nhưng dường như cũng không thể thoát ra.

Bạch Vi đỏ mắt: “Ôn Noãn, tớ đã như vậy, cậu phải lấy chồng cho đàng hoàng!”

Ôn Noãn biết cô ấy uống nhiều rồi.

Vì tránh khó xử trước mặt người khác, Ôn Noãn cầm di động của cô ấy gọi điện cho Cảnh Sâm. Ban đầu Cảnh Sâm tưởng là Bạch Vi, nói thẳng: “Chừng nào thì cô về thế, cái tay tôi đánh bài đến chán rồi mà vẫn không thuận tay, thua trắng không ít tiền.”

Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Tôi là Ôn Noãn, Bạch Vi có hơi say, anh tới đón cô ấy được không?”

Cảnh Sâm lập tức ném bài Poker đi.

“Ở đâu, tôi lập tức tới liền.”

Cảnh Sâm tới rất nhanh, đã gần tất niên rồi mà anh ta cũng không mặc quá nhiều quần áo, luôn có hương vị áo mũ chỉnh tề sẵn sàng lột bỏ.

Hơn nữa trên người anh ta còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

Theo bản năng, Ôn Noãn không thích.

Cảnh Sâm thấy cô thì lại vô cùng nhiệt tình, sau khi đón lấy Bạch Vi cứ một câu chị dâu hai câu chị dâu.

Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Tôi và Cảnh Từ đã kết thúc, về sau không cần gọi tôi như vậy.”

Cảnh Sâm nhìn Ôn Noãn, cười.

Chuyện Cảnh Từ ở trong nhà lật quậy điên lên anh ta không hề nói tới, dù sao cũng là việc xấu trong nhà. Nhưng anh ta vẫn có thể nói đùa một hai câu với cô.

“Mặc kệ là Cảnh Từ hay là Hoắc Minh, cô cũng là chị dâu của tôi!”

Ôn Noãn vẫn lạnh lùng đáp lời: “Chuyện của tôi không cần anh lo.”

Cô nhìn Bạch Vi, nhẹ giọng lại: “Anh đối xử với Bạch Vi tốt một chút.”

Cảnh Sâm ngây ra.

Trong ấn tượng của anh ta, Bạch Vi là một người phụ nữ lỗ mãng ngốc nghếch, mà tính tình Ôn Noãn lại quá lạnh lùng, không cảm nhận được hương vị tình người, không ngờ rằng cô lại rất quan tâm tới Bạch Vi.

Cảnh Sâm ‘ờ’ một tiếng, đưa Bạch Vi rời đi.

……

Ôn Noãn tiễn Bạch Vi, quay lại rửa tay.

Gia cảnh Diêu Tử An lớn mạnh mà nhân cách lại chẳng ra gì! Trên người Cảnh Sâm cũng có không ít tật xấu của con ông cháu cha, thế nhưng ngay cả là vậy, cô vẫn hy vọng anh ta có thể che chở cho Bạch Vi.

Ôn Noãn lo lắng cho Bạch Vi.

Cô đứng một mình ở lối đi nhỏ phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm thành phố B hồi lâu.

Đêm nay là giao thừa, nơi nơi vô cùng náo nhiệt, thế nhưng … Cũng có rất nhiều người không có chốn quay về.

*

Điện thoại của Hoắc Minh cũng tới ngay vào lúc này.

Giọng nói của anh trong đêm đông trở nên dịu dàng khó tưởng.

“Cần anh đi lên không?”

Ôn Noãn không muốn quá dính người, càng không muốn cuộc sống cá nhân và công việc lẫn lộn vào nhau, cô nhẹ giọng nói: “Một lát là xong, anh ngồi trong xe chờ tôi một chút.”

Hoắc Minh cười nhẹ nhàng.

Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên, cô cảm thấy chắc chắn là vì cô đã uống rượu vang đỏ.

Lúc xuống lầu đã sắp mười giờ đêm.

Chiếc Bentley vàng kim của Hoắc Minh ngừng ở dưới lầu khách sạn còn anh thì đang đứng phía dưới đèn đường, khó có khi thấy anh không hút thuốc.

Dáng vẻ lịch lãm sang trọng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ.

Ôn Noãn đi đến trước mặt anh.

Hoắc Minh ôm cô một cái, lẩm bẩm nói: “Anh nhớ em cả một ngày.”

Những lời âu yếm này không có một người phụ nữ nào không thích, Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng ướt át.

Hoắc Minh ôm lấy cô, một tay mở cửa xe hộ cô, đỡ cô lên xe.

Bên trong xe vô cùng ấm áp, sau khi Ôn Noãn tiến vào thì tự nhiên cởi áo khoác ra rồi mới quay đầu đặt ở phía sau. Lúc cô xoay người lại bỗng thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh.

“Hoắc Minh, làm sao vậy?”

……

Hoắc Minh khẽ vuốt người cô một cái, hắng giọng: “Cởi áo khoác rồi, dáng người vòng nào ra vòng nấy.”

Mặt Ôn Noãn có hơi đỏ lên.

Giọng nói của Hoắc Minh rất dịu dàng: “Nghe thư ký Trương nói chú xuất viện rồi.”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô muốn cảm ơn anh nhưng đầu ngón tay thon dài của Hoắc Minh đã chặn nhẹ trước cánh môi cô.

“Đêm nay chúng ta chỉ hẹn hò!”

Ôn Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn dáng vẻ khôi ngô phong lưu của anh… Hoắc Minh nhẫn nại hồi lâu, đêm nay không biết sẽ lăn lộn cô như thế nào nữa!

Chỉ mới nghĩ mà cô đã mềm cả chân!

Hoắc Minh nhẹ nhấn ga, xe chạy không quá nhanh.

Bắt đầu từ tối hôm qua, tuyết rơi ở thành phố B không ngừng, càng thêm phần ưu tư, nhưng tuyết không chất đống trên đường.

Dọc đường đi, cả hai người đều im lặng không lên tiếng.

Ước chừng trong lòng đều hiểu rõ sự mập mờ không nói thành lời.

Hơn nữa… Chắc cũng vì đã lâu rồi chưa làm, hai người đều khó mở lời với nhau.

Ôn Noãn không ngờ khi đến căn hộ của Hoắc Minh, thím vẫn còn ở đó.

Thím đã nghe nói Ôn Noãn sắp tới, vui vẻ hân hoan.

“Cô Ôn năm mới an lành.”

Ôn Noãn rất ngượng ngùng.

Nhưng Hoắc Minh tựa như người chẳng liên quan, còn rút một cái lì xì thật dày từ trong túi áo ra đưa cho thím.

“Cô Ôn của thím cho thím đấy.”

Bao lì xì kia kiểu gì cũng phải tới một trăm ngàn.

Dì cười không khép miệng được, nói thêm đôi lời chúc mừng.

Ôn Noãn thật sự không thể vạch trần, cô khách sáo trò chuyện vài câu, sau đó thím cầm đồ rời đi.

Trong phòng ăn xa hoa.

Một bàn đồ ăn phong phú như mâm cơm tất niên được dọn ra từ sớm.

Lúc Ôn Noãn đi cất áo lông, Hoắc Minh đã rót hai ly rượu vang đỏ.

Khuôn mặt khôi ngô treo nụ cười: “Lần này đừng đổ vào quần anh nữa đấy, nếu không em mà đổ vào chỗ nào… là phải…cho anh đấy”

Ôn Noãn không cho anh nói.

Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu: “Được rồi, chúng ta ăn cơm!”

Anh nói anh muốn theo đuổi cô, đó là chuyện nghiêm túc, ăn cơm chính là ăn cơm bình thường.

Ôn Noãn ít nhiều thấy được tôn trọng.

Dù cảm giác này rất tốt nhưng tóm lại trong lòng cô vẫn muốn hỏi anh chuyện Kiều An kết hôn, nhưng Hoắc Minh không nói thì cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Chỉ là sau đó cô lại nhìn thấy tờ báo trong thùng rác.

Đầu đề là ảnh kết hôn của Kiều An.

Ôn Noãn nhìn ảnh rồi ngơ ngẩn, Kiều An thật sự đã kết hôn…

Cả thân mình bị người ta ôm lấy từ phía sau, Hoắc Minh dán môi sau vành tai cô: “Đang xem gì vậy?”

Sau đó, anh đã thấy.

Giọng điệu của Hoắc Minh bình đạm: “Ba mẹ anh và Minh Châu tới Anh Quốc.”

Hiển nhiên Ôn Noãn sẽ không hỏi vì sao anh không đi, cô còn chưa mù đến mức đó.

Lại nói, đêm nay vốn nên vui sướng.

Phần nhạc đệm này cũng không làm ảnh hưởng đến sự hứng thú của Hoắc Minh, vào lúc Ôn Noãn chưa kịp phản ứng, đèn pha lê trong đại sảnh bị tắt hết, chỉ chừa một vài ngọn đèn ngủ màu vàng cam.

Mơ màng, tô đậm thêm không khí mập mờ không rõ.

Ôn Noãn ôm cổ anh, cho rằng anh sẽ muốn làm.

Nhưng anh cũng không làm vậy, ngược lại còn ôm lấy cô: “Anh đánh đàn cho em nghe.”

Ôn Noãn cũng không biết Hoắc Minh biết đánh đàn, nhưng nếu anh đã có lòng, không có người phụ nữ nào cự tuyệt cho nổi.

Chỉ là cô không nghĩ tới anh sẽ kéo cô ngồi lên đùi.

“Hoắc Minh…”

Ôn Noãn hơi nghiêng đầu, giọng nói có vẻ bất an.

Hoắc Minh nhẹ cắn cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, nụ hôn triền miên một hồi lâu… Ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ và ấm dần lên.

Ôn Noãn bị hôn mất hết sức lực, dựa vào trong lòng anh.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng bỏng.

Cô còn nghĩ, may mà ánh đèn không rõ, nếu không anh chắc chắn sẽ giễu cợt cô.

Vào lúc ấy, tiếng dương cầm vang lên.

Là bản “Sonata Ánh Trăng” mà cô thích.

Bên ngoài tuyết trắng rơi nhẹ nhàng…

Bên trong căn hộ ấm áp, cô ở trong lòng anh, cùng anh kề bên gắn kết.

Vào thời điểm này, dù cho ý chí sắt đá tới đâu cũng bị hòa tan, huống chi cô vẫn luôn thích anh.

Lòng Ôn Noãn nhũn ra.

Cô đã uống rượu nên cực kỳ động tình.

Hoắc Minh cũng vậy, thế nhưng anh không giống như mấy đứa nhóc trẻ trâu, ngược lại dịu dàng kiên trì cho cô một đêm tuyệt vời…

Cô ngồi trên đùi anh, anh như thế nào cô rất rõ ràng!

Ôn Noãn cũng nhu cầu của phụ nữ, cô cứ ngồi trên đùi anh như vậy hai tiếng, đã bị cọ xát khó kìm lòng từ lâu.

Cô rất muốn… Rất muốn anh hôn cô……

“Hoắc Minh!” Trong giọng nói của cô lộ ra sự ướt át.

Người nọ đã thể hiện rõ ràng như vậy nhưng anh lại giả vờ không biết, ngược lại còn hỏi cô: “Làm sao vậy, Ôn Noãn?”

Ôn Noãn nhẫn nại không được.

Cô xoay người, lớn mật nhào vào trong lòng anh, ngửa đầu chủ động hôn môi cùng anh.

Tuyết vẫn đang rơi…

Trước cửa sổ sát đất to lớn chiếu lên ảnh ngược hai cơ thể nam nữ hòa quyện vào nhau.

Hoắc Minh bỗng dưng ôm cô ngồi lên đàn dương cầm…

Dương cầm lập tức phát ra âm thanh vang dội!

“Hoắc Minh…”

“Hoắc Minh… Anh đừng giày vò tôi như vậy!”

Giọng nói của Ôn Noãn như hòa thành một thể với tiếng đàn dương cầm, không thể phân biệt được đó là tiếng khóc thút thít hay tiếng chấn động, thần thái khác thường kia khiến cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, thế nhưng cô không thể cố gắng được, cô muốn anh làm những chuyện quá đáng hơn với cô.

Đêm nay Hoắc Minh đặc biệt cầm thú.

Anh cúi người hôn cô, lại thật sự không di chuyển nữa, anh nghẹn giọng gọi tên cô.

“Ôn Noãn, cảm nhận tinh tế, sẽ không giống vậy nữa!”



Ôn Noãn trợn tròn mắt nhìn anh.

Ánh mắt ướt dầm dề mang theo hơi nước, cực kỳ đáng thương.

Hoắc Minh chưa bao giờ làm chuyện như vậy cho phụ nữ thế nhưng đêm nay anh muốn khiến cô vui vẻ…

Đôi mắt Ôn Noãn bị anh che lại.

Trước mắt cô là một khoảng đen tối, trên người lại bị anh sử dụng ma thuật.

Cô sợ hãi đến mức run rẩy, chỉ có thể nghẹn ngào gọi tên anh lần này tới lần khác.

Hoắc Minh…

Hoắc Minh…

Hoắc Minh… Hoắc Minh… Minh…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom