• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 151-153

Chương 151: Hoắc Minh, là anh không cần tôi!

Ngày hôm sau, Ôn Noãn tan làm từ sớm.

Tối nay có bữa tiệc trong giới văn nghệ, cô và Cảnh Từ đều nhận được thiệp mời, hẹn gặp nhau ở khách sạn.

Nhân viên lễ tân khẽ mỉm cười: “Cô giáo Ôn hôm nay thật xinh đẹp!”

Tâm trạng của Ôn Noãn rất tốt.

Cô nhấn nút thang máy và bước vào, nhưng vừa vào đã lập tức sững sờ.

Hoắc Minh đang ở bên trong.

Anh dựa vào vách thang máy với vẻ mặt thờ ơ, hình như đã ở đó rất lâu.

Ôn Noãn vô thức muốn rút lui, nhưng Hoắc Minh còn hành động nhanh hơn.

Cạch...

Cả người cô bị ép vào vách thang máy.

Ôn Noãn hoàn toàn không dám cử động, bởi vì cánh tay của Hoắc Minh đang chặn trước ngực cô, nếu cô cử động, chẳng khác nào tự dâng mình cho anh chơi đùa.

Cô chỉ có thể ngước mắt trừng anh: "Luật sư Hoắc, đây là ý gì?"

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

"Ăn mặc như vậy là đi dự tiệc sao? Cùng với Cảnh Từ?"

Ôn Noãn cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay, tôi đi dự tiệc với ai, hẹn hò với ai là quyền tự do của tôi.”

Hoắc Minh buông Ôn Noãn ra, lùi về sau một bước.

"Em thích anh ta sao?"

"Ở bên anh ta, em có hạnh phúc như chúng mình đã từng hay không?"

"Ôn Noãn, tôi không tin em có thể quên được tôi!"

……

Mắt Ôn Noãn đỏ lên.

Quả thật cô đã từng trải qua một quãng thời gian rất ngọt ngào với Hoắc Minh, những ngày tháng đó cô đắm chìm trong sức hút của người đàn ông trưởng thành là anh.

Danh lợi và dục vọng đã mang đến cho cô sự kích thích quá lớn.

Ôn Noãn cảm thấy không có cô gái nào có thể chống lại sự tấn công dịu dàng như vậy, đem lòng yêu Hoắc Minh là điều rất dễ dàng.

Anh cứ luôn dây dưa không rõ, không gì khác chỉ vì muốn cơ thể của cô.

Khi cô hỏi anh có yêu cô không.

Anh nói: "Ôn Noãn, xin lỗi, tôi không thể cho em điều em muốn!"

...

Thực ra không phải anh không thể cho.

Chỉ là anh không muốn cho!

...

Ôn Noãn cực kỳ khó chịu: “Hoắc Minh, là anh không cần tôi, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”

Thang máy đi xuống phát ra tiếng vang trầm nhẹ...

Thời gian dài đằng đẵng, gian nan.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Minh mới mở miệng, giọng khàn đặc đến nỗi không nhận ra.

"Ôn Noãn, tôi cần!"

...

Ôn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.

...

Hoắc Minh lặp lại lần nữa.

"Tôi cần!"

Sắc mặt Ôn Noãn lập tức tái nhợt.

Cô không những không vui mà ngược lại càng thêm đau lòng.

"Hoắc Minh... Bây giờ anh nói cần tôi chỉ vì tôi và Cảnh Từ đang ở bên nhau! Nếu không phải tôi đang hẹn hò, nếu tôi vẫn còn độc thân, anh sẽ chỉ chơi trò mạo hiểm thử thách lời thật lòng với tôi trong một phòng bao nào đó, hoặc nổi hứng lên hẹn hò với tôi một lần mà thôi!”

Chóp mũi trắng nõn của Ôn Noãn đã ửng hồng.

Giọng cô càng lúc càng buồn bã: “Anh không thích tôi, chỉ là lòng tự trọng của anh đang quấy phá mà thôi.”

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.

Cô bước đi nhanh hơn, như thể đang chạy trốn điều gì…

Cô đã chia tay với Hoắc Minh được một thời gian, nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tháng nhưng lại vô cùng đặc biệt.

Mỗi đêm trong phòng ngủ đều tràn ngập lời cầu xin ướt át...

Làm sao cô có thể quên đi dễ dàng như vậy được?

Ôn Noãn lên xe, tay cầm vô lăng vẫn đang run rẩy.

Khoảnh khắc này, cô hận Hoắc Minh vô cùng, thậm chí còn hận hơn cả khi anh nói anh không thể cho!

Anh coi cô là gì?

Nói không cần là không cần, đến khi nhung nhớ thì lại nhặt lên...

Coi Ôn Noãn cô là gì?

Là gì!

Nhưng không có giây phút nào cô nhận ra rõ ràng hơn chính lúc này rằng cô vẫn còn thích Hoắc Minh!

Ôn Noãn dựa lưng vào ghế, cảm thấy bất lực bủa vây.

Cửa xe mở ra.

Hoắc Minh đứng ở ngoài xe, khàn giọng nói: "Ôn Noãn, xin lỗi!"

Anh muốn chạm vào cô.

Nhưng hành động của cô giống như phản xạ có điều kiện, tát anh một cái…

Chát.

Hai người đều sững sờ.

Ôn Noãn che lòng bàn tay còn nóng rát của mình, nhỏ giọng xin lỗi: “Luật sư Hoắc, xin lỗi.”

Hoắc Minh không quan tâm tới khuôn mặt của mình.

Anh vẫn giữ cửa xe, cố ý hạ giọng: “Tình trạng hiện giờ của em không thích hợp để lái xe, tôi sẽ chở em đến đó.”

Sao Ôn Noãn có thể đồng ý chứ?

Hai người giằng co một lúc, Hoắc Minh dùng sức kéo Ôn Noãn ra ngoài, tiện tay cầm lấy áo khoác của cô.

Bên trong áo khoác, cô mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, vòng eo thon nhỏ. Thực sự rất đẹp.

Hoắc Minh đánh giá trong mấy giây, sau đó khoác áo lên người cô, cài từng nút một.

"Nếu không muốn tôi chở em thì hãy bắt xe đi!"

"Không được phép lái xe."

……

Tình trạng của Ôn Noãn thật sự không ổn, anh cảm thấy hơi đau lòng, đồng thời, với tư cách là một người đàn ông trưởng thành, anh biết trong lòng Ôn Noãn vẫn còn có anh.

Ít nhất bây giờ Cảnh Từ không thể vượt qua được anh.

Đó là lý do vì sao tối qua, Cảnh Từ không thể ở lại căn hộ của cô.

Hoắc Minh bắt một chiếc taxi.

Anh đưa Ôn Noãn lên xe, khi cửa xe sắp đóng lại, anh dịu dàng nói: “Đi chơi vui vẻ.”

...

Thật ra thì vốn dĩ anh cũng phải đi.

Với tư cách là loài đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp, anh cần phải cạnh tranh trực tiếp với Cảnh Từ.

Nhưng trong trường hợp đó, người mất mặt chính là Ôn Noãn.

Vì vậy Hoắc Minh bình tĩnh lại, quyết định cứ từ từ...

*

Ôn Noãn ngồi ở hàng ghế sau xe taxi.

Cô khóc rất nhiều...

Cô thực sự không muốn khóc vì Hoắc Minh, bởi vì không đáng, nhưng anh lại có khả năng khiến cô khóc.

Tài xế taxi nói khá nhiều...

“Cãi nhau với bạn trai à?”

"Này! Anh chàng vừa rồi đẹp trai thật, lại còn có vẻ giàu có nữa."

"Cô gái, đừng khóc! Người đàn ông này thật sự xấu xa... Cứ phớt lờ anh ta một thời gian rồi anh ta sẽ lập tức vứt bỏ lòng tự cao vô lý của mình và bò đến trước mặt cô như chó mà thôi! Cô đừng có mà không tin, anh đây cũng từng trải qua thời trai trẻ..."

...

Ôn Noãn bị nói đến mức dở khóc dở cười.

Cô lau nước mắt, không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô dành cả nửa giờ để gạt bỏ hết sự ảnh hưởng của Hoắc Minh đối với mình, sau đó tận hưởng một đêm hoàn hảo.

Ôn Noãn tới phòng tiệc.

Cảnh Từ vẫn chưa tới nhưng Ôn Noãn đã nhìn thấy Cảnh Sâm và Bạch Vi.

Họ mặc trang phục đôi, đang ôm nhau khiêu vũ...

Thân phận của Bạch Vi vốn dĩ đã khiến người khác chú ý, không ít người chỉ trỏ mà Cảnh Sâm cũng nổi tiếng là một tay ăn chơi trong giới nhà giàu ở thành phố B.

Ôn Noãn rất lo lắng Bạch Vi đang đùa với lửa.

Cô đứng trong góc phòng tiệc nhìn một lúc thì điện thoại reo lên.

Là Cảnh Từ gọi đến.

Trong điện thoại, anh ấy xin lỗi vì có thể tối nay anh ấy không đến được, trong nhà có việc đột xuất.

Tâm trạng của Ôn Noãn cũng hỗn loạn, tối nay không gặp mặt thì vừa hay.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn định nói với Bạch Vi cô muốn về sớm nhưng ngay khi vừa ngước mắt lên thì đã xảy ra một trận ẩu đả giữa sàn nhảy.

Nhân vật chính là Cảnh Sâm và Diêu Tử An.

Diêu Tử An vẫn đang mặc đồ ở nhà chạy tới đây, có vẻ như vội vã chạy đến, anh ta nổi máu ghen với Cảnh Sâm nên đã ra tay đánh nhau!

Cảnh Sâm từng tập võ lại có thân thể cường tráng, Diêu Tử An sao là đối thủ được?

Chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã kết thúc, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Trong phòng tiệc, xung quanh vang lên tiếng la hét của phụ nữ.

Nữ chính Bạch Vi chỉ đứng đó lạnh nhạt nhìn, dường như Diêu Tử An không phải là chồng cô ấy vậy!

Bữa tiệc này được tổ chức bởi Thái Sơn Bắc Đẩu từ giới văn học và nghệ thuật ở thành phố B.

Trước tình hình hỗn loạn như vậy, nhân viên bảo vệ của khách sạn đều được điều động.

Cảnh Sâm và Diêu Tử An lập tức nổi tiếng sau trận ẩu đả.

Chuyện này đã gây náo loạn rất lớn, trang nhất của tất cả tạp chí trong thành phố B đều đưa tin, muốn ém xuống cũng không được...

Bạch Vi bị mang tiếng xấu.
Chương 152: Làm nhục tôi? Vậy thì tôi sẽ phản kích lại!

Đêm khuya.

Ôn Noãn đưa Bạch Vi về căn hộ.

Sau một đêm ồn ào, dù thân thể rất mệt mỏi nhưng hai người lại không ngủ được.

Ôn Noãn rót cho Bạch Vi một ly cacao nóng.

Cô muốn khuyên cô ấy, nhưng lại không biết nên khuyên thế nào...

Bạch Vi cầm ly ca cao nóng ngồi trên ghế sô pha, cô ấy thẫn thờ hồi lâu mới ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Ôn Noãn, cậu cảm thấy tớ rẻ mạt phải không?"

Ôn Noãn lắc đầu: "Không bao giờ!"

Từ đầu đến cuối cô đều biết sự uất ức của Bạch Vi.

Bạch Vi cụp mắt.

Từng giọt nước mắt rơi xuống ly...

Dù sao thì cô ấy cũng yêu Diêu Tử An sâu sắc.

Mặc dù hắn là một kẻ cặn bã nhưng cô ấy đã từng yêu hắn thật lòng.

Giọng nói của Bạch Vi run run: "Tớ muốn hút thuốc! Ôn Noãn... Tớ muốn hút một điếu thuốc."

Ôn Noãn lấy điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong ví của Bạch Vi, cô ấy vừa cầm lấy đã run rẩy kẹp vào đầu ngón tay, cúi đầu châm lửa... Hít một hơi thật sâu, cô ấy mới có dũng khí nói tiếp.

"Đinh Tranh đã thực hiện thủ thuật chọc ối, đứa bé trong bụng cô ta là con trai. Bố mẹ của Diêu Tử An đã đưa cô ta về nhà, mỗi ngày đều phục vụ cô ta mấy chén canh bổ, thậm chí còn yêu cầu người làm gọi cô ta là cô chủ."

Bạch Vi nhìn Ôn Noãn: “Ôn Noãn, tớ muốn ly hôn.”

Ôn Noãn rất tán thành.

Nhưng với cách cô ấy nhìn Diêu Tử An, e là sẽ không dễ dàng gì mà buông tay hắn được.

Bạch Vi tự cười nhạo bản thân.

"Cậu cho rằng Diêu Tử An còn để lại chút cảm tình cho tớ sao?"

"Không, anh ta chỉ sợ trong bụng của Đinh Tranh xảy ra chuyện gì."

"Anh ta ly hôn vì đứa bé này, lỡ như Đinh Tranh không sinh được con, chẳng phải Diêu Tử An sẽ trở thành trò cười sao?"

...

Ôn Noãn sửng sốt.

Bạch Vi hút thuốc xong, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, tớ chỉ sợ chuyện giữa tớ và Cảnh Sâm sẽ ảnh hưởng đến cậu! Tớ nghe Cảnh Sâm nói cậu và Cảnh Từ ở bên nhau khá tốt… Nhưng mẹ của Cảnh Từ không dễ chịu đâu."

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ấy.

"Bạch Vi, giữa chúng ta đừng nói đến chuyện này."

Tuy vậy, trong lòng Ôn Noãn lại có một cảm giác mơ hồ.

Việc tối nay Cảnh Từ lỡ hẹn có liên quan đến chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi, nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không trách móc Bạch Vi nửa lời. Trong thời điểm cô gặp khó khăn nhất, Bạch Vi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.

Đêm đó, hai cô gái cùng ngủ chung trên một chiếc giường.

Hai người đều mang tâm sự, không thể ngủ ngon.

Sáng sớm Diêu Tử An đã tới đây, hắn đứng ngoài cửa với đôi mắt đỏ ngầu.

"Bạch Vi có ở chỗ cô không?"

Ôn Noãn ừ nhẹ, nghiêng người để anh ta đi vào.

Cô bình tĩnh rót nước cho Diêu Tử An rồi đặt lên bàn: “Tôi đi gọi Bạch Vi, hai người từ từ nói chuyện.”

Ôn Noãn trông vô cùng bình tĩnh.

Diêu Tử An khá ngạc nhiên, do dự hỏi.

"Cô ấy thế nào rồi?"

Ôn Noãn cười nhạt: “Bố mẹ anh đã đưa Đinh Tranh về nhà, anh còn hỏi Bạch Vi như thế nào rồi? Diêu Tử An… Năm đó có biết bao nhiêu người hâm mộ cuộc hôn nhân của hai người, bây giờ lại có bấy nhiêu người kinh ngạc vì thất vọng.”

Diêu Tử An sờ mũi, cũng không dễ chịu gì.

Hắn nói: “Tôi chỉ chơi đùa thôi, chẳng phải Bạch Vi và Cảnh Sâm cũng…”

Ôn Noãn không nói nữa.

Cô vào phòng gọi Bạch Vi: “Hai người nói chuyện đi, xem xem anh ta muốn thế nào.”

Một lúc sau, Bạch Vi đi ra.

Vợ chồng gặp nhau nhưng không còn như xưa nữa.

Có lẽ bởi vì đêm qua đã quậy phá ồn ào, hôm nay bọn họ không còn sức lực để hung hăng nữa, Bạch Vi ngồi đối diện Diêu Tử An, thất thần nói: “Chúng ta ly hôn đi!”

Diêu Tử An nhìn chằm chằm cô ấy.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Đinh Tranh là do bố mẹ anh tự ý đưa về! Anh không có ý đó, Vi Vi... Em vĩnh viễn là Chính cung Hoàng hậu! Chỉ cần em chia tay Cảnh Sâm, chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây."

Bạch Vi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giọng cô ấy ngơ ngác: “Đứa bé đó cũng là do bố mẹ anh tạo ra sao?”

Diêu Tử An không nói nên lời.

Bạch Vi trong lòng hắn thực sự rất quan trọng, nhưng con trai nối dõi dòng họ cũng quan trọng.

Hiện giờ Đinh Tranh đang mang thai con trai, được bố mẹ xem như Vương Mẫu nương nương mà chăm sóc, không ai có thể lay chuyển được địa vị này.

Bạch Vi nhìn hắn, đột nhiên cười.

Cô ấy nói: "Diêu Tử An, sao lúc đó tôi lại mù quáng đi theo anh? Anh xem dáng vẻ của anh bây giờ có chỗ nào giống một người đàn ông không? Nói thật với anh, từ khi quen Cảnh Sâm, tôi không còn tiếc nuối vị trí Hoàng hậu nương nương cứt chó kia của anh nữa, anh thích cho ai thì cho đi."

Diêu Tử An ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.

Cô ấy với Cảnh Sâm đã như thế, hắn bị bố mẹ mắng chửi xối xả, giờ có cầu xin cũng chẳng được gì.

"Nếu em muốn ly hôn... được thôi!"

"Nhưng em là bên có lỗi, vậy nên phải ra đi tay trắng!"

“Ngoài ra, nửa năm nữa chúng ta mới làm thủ tục, khi đó Đinh Tranh đã sinh con, anh có thể đăng ký hộ khẩu cho con trai không gặp trở ngại.”

……

Bạch Vi tức giận cười lớn, cô ấy là bên có lỗi sao?

Nhưng cô ấy không còn sức để tranh cãi với hắn nữa, cô ấy chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Cô ấy nhanh chóng gật đầu, điều này ngược lại khiến Diêu Tử An cảm thấy hơi khó chịu.

"Căn nhà đó... Em hãy ở tạm đi."

"Không cần, hôm nay tôi sẽ dọn ra!"

Bạch Vi kiên quyết đến không ngờ.

Diêu Tử An đặt điếu thuốc lên môi cả buổi mà quên châm lửa...

Hắn chợt thấy buồn.

Hắn thực sự rất yêu Bạch Vi.

Khi đó, đám Ôn Noãn còn chưa trưởng thành, nhưng Bạch Vi đã lớn lên như đóa hồng trắng, kiều diễm động lòng người... Hắn đã theo đuổi cô ấy rất lâu mới có được.

Đinh Tranh thì khác.

Từ đầu đến cuối, Đinh Tranh chỉ là thứ dang chân ra để hắn chơi đùa.

Vì thứ như vậy mà hắn và Bạch Vi đã làm ầm ĩ đến mức ly hôn...

Đột nhiên Diêu Tử An không dám nhìn Bạch Vi.

Hắn không chịu nổi việc hắn và cô ấy đã đi đến nước này, không chịu nổi việc Bạch Vi căm hận hắn mà đâm đầu vào vòng tay của Cảnh Sâm...

*

Ôn Noãn dành hai ngày giúp Bạch Vi tìm nhà để dọn đi.

Cô muốn Bạch Vi ở cùng mình, nhưng Bạch Vi nói bọn họ đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình.

Ôn Noãn nghĩ hẳn là Cảnh Sâm sẽ qua đêm ở chỗ cô ấy.

Suy nghĩ của cô đã bị Bạch Vi nhìn thấu.

Bạch Vi nghịch tóc, thản nhiên nói: "Phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lý, Cảnh Sâm rất tốt, khiến tớ sướng hơn Diêu Tử An nhiều!"

Nghe xong, Ôn Noãn đỏ mặt.

Bạch Vi cố ý hỏi: "Cậu và Cảnh Từ... chẳng lẽ..."

Không có!

Ngay cả hôn nhau Ôn Noãn và Cảnh Từ cũng chưa từng hôn, cô không biết giữa họ có vấn đề gì, tóm lại đó chỉ là một tình yêu thuần khiết, trong sáng mà thôi.

Nhắc đến Cảnh Từ, Ôn Noãn nhớ tới hai ngày nay Cảnh Từ không hề liên lạc với cô.

Cô mơ hồ đoán được điều gì đó!

Đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, là số lạ.

Ôn Noãn ra ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên lịch sự.

"Cô Ôn, tôi là mẹ của Cảnh Từ, tôi muốn gặp cô."...

Nửa tiếng sau.

Ôn Noãn đi vào một quán cà phê cao cấp, vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ quý phái ngồi gần cửa sổ.

Các đường nét trên khuôn mặt...Có phần giống với Cảnh Từ.

Ôn Noãn đi tới ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Bà là mẹ của Cảnh Từ phải không?”

Bà Cảnh tháo kính râm ra.

Bà ấy nghiêm nghị dò xét Ôn Noãn từ trên xuống dưới, Ôn Noãn đã trải qua việc này quá nhiều, nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Một lúc lâu sau, bà Cảnh mới nhạt nhẽo nói:

"Cô Ôn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng! Chẳng trách Cảnh Từ nhà chúng tôi đã phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nhắc tôi mãi phải gặp cô! Vốn dĩ... Cô là con gái riêng của chồng bạn học cũ của tôi, cũng coi như hiểu rõ, nhưng hai ngày nay tôi mới biết cuộc sống riêng tư của cô Ôn khá phong phú.”

Ôn Noãn thản nhiên: “Bà cứ nói.”

Bà Cảnh kiêu ngạo hất cằm.

"Em họ của Cảnh Từ là Cảnh Sâm có qua lại với một người phụ nữ không đứng đắn, nghe nói còn là người chưa ly hôn, nhà họ Cảnh có gia thế như thế nào, làm sao có thể cưới một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa tôi nghe nói cô Ôn và cô Bạch Vi không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn thân, thậm chí trước đây cô Ôn từng có mối quan hệ với người của nhà họ Hoắc đúng không?"

"Cô Ôn, tôi rất lo lắng Cảnh Từ sẽ dẫm lên con đường như Cảnh Sâm."

“Cho nên cô Ôn, nếu cô muốn ở cùng với Cảnh Từ của chúng tôi, đầu tiên là phải cắt đứt quan hệ với cô Bạch, ngoài ra… Cô Ôn cũng phải giữ khoảng cách với anh Hoắc, dù sao miệng đời rất đáng sợ! Tốt nhất là cô nên ra nước ngoài một thời gian, đợi mọi người quên đi quá khứ của cô, tôi sẽ xem xét hôn nhân của cô và Cảnh Từ.”

...

Bà ấy nói xong, cầm ly cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.

Bà ấy nghĩ, phụ nữ thông minh sẽ biết nên lựa chọn thế nào!

Ôn Noãn cười nhẹ.

"Cảm ơn đã yêu mến! Nhưng tôi không làm được!"

“Tôi không những không cắt đứt quan hệ với Bạch Vi, mà sẽ gắn bó với cô ấy cả đời… Về phần tôi và Hoắc Minh, tôi nghĩ cũng không có gì đáng xấu hổ! Nếu bà Cảnh có lòng thì hãy điều tra thêm, trước đây tôi còn có một mối tình bốn năm... Lại là con rể của nhà họ Hoắc! Thế nào... Có đặc sắc không? Có đủ không đứng đắn không?"

Mẹ của Cảnh Từ tái mặt.

Bà ấy chỉ tay vào Ôn Noãn, run rẩy vì tức giận...

Trước giờ, chưa từng có ai dám chống đối với bà ấy thế này!
Chương 153: Hoắc Minh cảm thấy đau lòng.

Mẹ của Cảnh Từ chỉ tay cả buổi mới bật ra được một câu.

"Tôi sẽ yêu cầu Cảnh Từ chia tay với cô! Nhà họ Cảnh chúng tôi không thể chấp nhận loại con dâu như cô."

"Bà sẽ được như ước nguyện!"

Ôn Noãn nói xong lập tức đứng dậy rời đi.

...

Một bóng người cao gầy từ ngoài cửa đi vào, người đến chính là Cảnh Từ, vẻ mặt của anh ấy đầy vẻ lo lắng.

"Mẹ!"

Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cô.

Ôn Noãn lập tức hiểu ra.

Bà Cảnh không thích mình, tuy rằng Cảnh Từ kiên trì nhưng cuối cùng anh ấy cũng không thể đưa ra quyết định.

Ôn Noãn thật sự có cảm tình với anh ấy.

Nhưng với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể dừng lại ở đây.

Ôn Noãn rất có phong độ hòa nhã nói: "Cảnh Từ, chúng ta kết thúc đi! Hôn nhân không được gia đình chấp nhận sẽ không hạnh phúc... Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian này."

Cảnh Từ không muốn kết thúc.

Anh ấy xanh mặt giằng co với mẹ mình nhưng thái độ của bà Cảnh rất kiên quyết, cuối cùng, vẻ mặt Cảnh Từ bất lực nhìn Ôn Noãn, khẽ nói: “Anh ra nước ngoài với em, được không?”

Dứt lời, anh ấy nắm chặt tay Ôn Noãn.

Ôn Noãn cảm thấy hoang đường.

Quá hèn mọn!

Ở trong một gia đình như vậy, người chồng còn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng thì nói gì đến mình?

Cô nhẹ nhàng rút tay ra: "Cảnh Từ, tôi không dạng tình cảm thế này, nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu đậm thì kết thúc tất cả vẫn kip!"

Cảnh Từ nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

Ôn Noãn có thể nhìn ra tâm trạng gần đây của anh ấy không dễ chịu gì, có thể anh ấy bị cấm túc ở nhà họ Cảnh, nhưng chuyện thành ra thế này, cô càng không thể tiến xa hơn với anh ấy.

Cô nhỏ giọng nói "Xin lỗi", định rời đi.

...

Trong quán cà phê yên tĩnh, giọng nói ác độc của bà Cảnh đột nhiên vang lên.

"Không muốn dạng tình cảm như thế này?"

“Lẽ nào cô Ôn thích bị Hoắc Minh chơi đùa?”

...

Ôn Noãn gần như nghẹt thở.

Trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh, cô đã thật lòng, việc không được chấp nhận và không có kết quả cũng không phải lỗi của cô.

Tại sao mẹ của Cảnh Từ lại nói thế!

Đây là một nhà hàng cao cấp.

Ôn Noãn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Cảnh Từ tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình! Có một người mẹ như bà, chắc anh ấy thậm chí còn không có gan để theo đuổi con gái.”

Mà Ôn Noãn cô lại được anh ấy chọn trúng!

Cô lại nhìn Cảnh Từ, thực sự không muốn trở mặt thành thù nên gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.

Khi rời đi, mắt cô hơi đỏ.

Dù sao thì cô đã rất nghiêm túc khi hẹn hò với Cảnh Từ.

Nhưng Ôn Noãn có giới hạn và nguyên tắc riêng của mình, không được thì không được, cô không muốn khiến mình phải chịu tủi thân.

Sau khi cô dứt khoát rời đi, Cảnh Từ đã cãi nhau lớn tiếng với mẹ mình.

Lời nói của bà Cảnh càng khó nghe hơn, mỗi chữ đều đâm vào trái tim của Ôn Noãn, có lẽ đối với bà Cảnh, việc Ôn Noãn không cần con trai mình khiến bà ấy cảm thấy còn đau lòng hơn cả chết!

Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.

Mở cửa xe, bước vào.

Cô không khởi động xe ngay mà lấy khăn giấy lau mắt, hơi đỏ và đau.

Cửa ghế phụ bị mở ra...

Hoắc Minh mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh cô.

Ôn Noãn nghiêng mặt: “Hoắc Minh, anh ra ngoài!”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chia tay Cảnh Từ rồi sao? Tôi đã nói với em rồi, em với anh ấy có gì tốt chứ, nói dễ nghe thì là nho nhã dịu dàng, nói khó nghe chính là không có chính kiến!"

Ôn Noãn đang đau lòng, không muốn nghe những lời này chút nào.

Cô ném khăn giấy vào người anh.

"Anh xuống xe!"

Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Noãn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của mình, đặc biệt người này còn là Hoắc Minh.

Anh không chịu đi, cô đá anh hai cái.

Hoắc Minh tóm lấy bắp chân đang đi tất da của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, em chỉ ngang bướng với mình tôi thôi!”

Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, động lòng khó tả.

Hoắc Minh thật sự muốn nương theo bắp chân mà làm chuyện này chuyện kia với cô...

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt thanh tú của cô, khẽ thở dài: “Em và Cảnh Từ đã chia tay, tôi nên vui mừng đốt pháo vài ngày, còn phải cảm ơn vị phu nhân kia! Nhưng phải làm sao đây.... Dáng vẻ muốn khóc nhưng lại nhịn khóc này của em khiến tôi rất đau lòng! Ôn Noãn... Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể ức hiếp em."

Nói xong, Hoắc Minh bước xuống xe.

Anh kéo Ôn Noãn xuống xe với mình.

Ôn Noãn vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết những lời vừa rồi của bà Cảnh sao? Đến khi Ôn Noãn tỉnh táo lại, cô cố gắng giãy giụa: “Hoắc Minh, anh đang làm gì vậy?”

Hoắc Minh dùng sức giữ chặt vai cô.

Anh cúi đầu nhìn cô: "Trả thù cho em!"

...

Trong quán cà phê.

Hai mẹ con nhà họ Cảnh còn đang cãi nhau thì đột nhiên bà Cảnh nhìn thấy Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào.

Bà ấy tức giận đến mức chỉ tay vào bọn họ, nói với Cảnh Từ: "Con nhìn thấy chưa! Tuyệt đối không được kết hôn với cô gái này, cưới về sẽ phá hỏng truyền thống gia đình của chúng ta."

Sắc mặt Cảnh Từ tái nhợt, nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn định nói chuyện nhưng Hoắc Minh lại nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Nếu em dám lên tiếng, tôi sẽ hôn em ngay lập tức.”

Ôn Noãn: …

Hoắc Minh đối mặt với bà Cảnh!

Anh khoác lên mình dáng vẻ ưu tú, vô cùng phong độ nói: "Xin chào, bác gái!"

Bà Cảnh hừ nhẹ: "Tôi không dám! Hoắc Minh, hãy mang cô Ôn này về đi! Nhà họ Cảnh của chúng tôi với không tới!"

Vốn dĩ bà ấy cho rằng Ôn Noãn cũng chỉ là người phụ nữ Hoắc Minh chơi đùa mà thôi.

Cho nên sự khinh thường trong lời nói sẽ không có vấn đề gì nhiều.

Hoắc Minh cười gằn.

Anh nói từng chữ một: “Nhà họ Cảnh của các người thật sự với không tới!”

Vẻ mặt bà Cảnh lập tức thay đổi.

"Hoắc Minh, cậu định trở mặt với bác vì một người phụ nữ không liên quan sao? Nếu bố mẹ cậu biết chuyện này, cậu sẽ giải thích thế nào?"

Hoắc Minh cười khanh khách.

"Bác gái, tôi đã hai mươi tám tuổi, nếu phải nhờ bố mẹ giải quyết chuyện tôi gây ra ở bên ngoài thì có gì khác thứ rác rưởi đâu! Hơn nữa... Thực ra tôi muốn nói với bác gái, quả thực Ôn Noãn là người phụ nữ được tôi hết mực nuông chiều, cô ấy đã từng ở bên tôi nên đối với nhà họ Cảnh các người mà nói như được mạ thêm một lớp vàng vậy... Hơn nữa là, tôi và Ôn Noãn xảy ra cãi vã, cô ấy tức giận mới đi hẹn hò với Cảnh Từ, mười ngày... Mười ngày này đã thật đã lợi cho các người rồi, xem như Hoắc Minh tôi tặng cho nhà họ Cảnh tấm thẻ trải nghiệm VIP có giới hạn!"

"Về phần người khác và về tương lai..."

Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

“Tôi không muốn ai biết chuyện giữa Ôn Noãn nhà tôi và Cảnh Từ trong mười ngày này, về sau chỉ cần bên ngoài có người nói chuyện bừa bãi, bàn tán về chuyện này của Cảnh Từ, tôi hứa với bác gái là tôi sẽ khiến cả nhà họ Cảnh phải phá sản, sau đó sẽ dùng số tiền thu được để bắn pháo hoa một tháng trong thành phố B."

“Một tháng sau, sẽ không còn nhà họ Cảnh ở thành phố B nữa.”

Bà Cảnh chỉ tay vào Hoắc Minh, tức giận đến suýt ngất.

Bà ấy không dám tin, bà ấy không thể tin được!

Một người vai dưới mà dám uy hiếp bà ấy thế này!

"Cảnh Từ... con hãy nhanh chóng liên lạc với các chú các bác, mẹ phải dạy cho kẻ vô lễ, không biết tôn trọng bề trên này một bài học, mẹ phải... mẹ phải..."

Cảnh Từ không nhúc nhích.

Anh ấy nhìn Ôn Noãn với đôi mắt đỏ hoe.

Anh ấy thực sự thích cô!

Rất lâu sau, anh ấy mới nhỏ giọng nói: "Ôn Noãn, thật xin lỗi!"

Ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không thích hợp.

Anh ấy đã từng nỗ lực vì tương lai của họ, nhưng tất cả những gì anh ấy có thể làm chỉ là để Ôn Noãn phải cúi đầu trước mẹ mình… Ôn Noãn không cần điều đó!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom