• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (3 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương 56: Cơ anh không có vấn đề gì chứ?

Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh về căn hộ.

Cô nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi anh: “Anh…Có phải anh đã ra tay với Cố Thị không?”

Hoắc Minh dừng lại, tùy ý hỏi: “Muốn xin tha cho Cố Trường Khanh?”

“Không phải.”

Ôn Noãn ngượng ngùng nghịch nghịch hai chai rượu vang đỏ kia.

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô trong chốc lát, đi đến sô pha, ngồi xuống, bật TV lên xem tin tức tài chính và kinh tế. Một lúc lâu sau, anh thấy Ôn Noãn vẫn còn đứng đó, lạnh nhạt nói: “Không nấu cơm à?”

Ôn Noãn gật đầu.

Trong lúc thay quần áo, cô không nhịn được mà nghĩ: Hoắc Minh không muốn thì phải? Tác dụng của cô bây giờ chính là nấu cơm, quét tước, dọn dẹp nhà cửa, chạy vặt cho anh, tiện thể quản lý hai ca làm việc của dì giúp việc trong nhà.

Thực sự không nhìn ra Hoắc Minh còn biết kìm chế dục vọng như vậy.

Ôn Noãn nấu cơm, Hoắc Minh cũng không rảnh rỗi, nhận mấy cuộc điện thoại. Khi anh vừa buông điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm thì màn hình di động của Ôn Noãn đang đặt trên bàn trà sáng lên.

Hoắc Minh nhìn về phía phòng bếp, thuận tay cầm điện thoại của Ôn Noãn lên.

Anh biết mật khẩu điện thoại của Ôn Noãn, dễ dàng mở ra, lập tức nhìn thấy hai tin nhắn Cố Trường Khanh vừa gửi đến.

[Hóa ra cái gọi là thích của một số người lại chẳng đáng một đồng, nói thay đổi là thay đổi]

Hoắc Minh cười lạnh: Vẫn còn rất si tình!

Anh vô cảm gửi lại một tin nhắn.

[Nếu không đáng một đồng, vậy vứt vào thùng rác đi!]

Trả lời xong, anh thẳng tay xóa tin nhắn, còn cho Cố Trường Khanh vào danh sách đen.

Cố Trường Khanh phía bên kia:……

Ôn Noãn nấu bốn món một canh, cả phần bày trí và hương vị đều không có chỗ nào chê, đặc biệt có món cua cay là sở trường của cô, những người đã từng được ăn thử đều nói rất ngon.

Ôn Noãn đoán tâm trạng của anh đang không tốt, không dám chủ động chọc đến anh!

Hoắc Minh ăn mấy miếng, bỗng nhiên nói: “Bốn món ăn, không món nào là món tôi thích cả.”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô bất giác lên tiếng: “Không phải chứ, thím Lý nói với tôi khẩu vị của anh không có gì đặc biệt!”

Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực: “Tại sao em lại không hỏi thẳng xem tôi thích ăn gì?”

Ôn Noãn im lặng.

Trước đây cô từng nghĩ, việc chủ yếu của mình khi sống chung với anh chính là nằm đó hầu hạ anh thoải mái, lại không ngờ anh sẽ bới lông tìm vết với mình ngay cả trong sinh hoạt thường ngày! Cô không nhịn được mà nghĩ tới một vài lần rõ ràng anh đã động tình đến khó nhịn nổi nhưng anh vẫn có thể dừng lại giữa chừng… Không biết có phải cơ thể anh có vấn đề gì nhưng lại ngại không dám nói ra, chỉ có thể dày vò cô trên các phương diện khác?

Ôn Noãn lập tức cảm thấy thông cảm.

Luật sư Hoắc kiêu ngạo sĩ diện vậy mà cũng có một mặt không hoàn hảo!

Ôn Noãn quyết định nhường nhịn anh: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Hoắc Minh hừ nhẹ một cái, tiếp tục kén cá chọn canh, nói tóm lại là cũng không ăn được mấy miếng: “Trước đây em cũng nấu ăn cho Cố Trường Khanh nhỉ? Đây có phải đều là những món anh ta thích ăn không?”

Cuối cùng Ôn Noãn cũng hiểu ra, vì Cố Trường Khanh nên anh mới tức giận với cô!

Rõ ràng những món này đều là món yêu thích của anh!

Khóe mắt Ôn Noãn cũng hơi hồng hồng lên!

Thế nhưng cô biết rõ thân phận của mình, lại càng không dám làm mất lòng anh, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Tôi không thể nào thay đổi được quá khứ của tôi và hắn ta, thế nhưng với tôi mà nói, những chuyện đó đã trôi qua từ lâu rồi, tôi sẽ không quay lại với hắn ta nữa! Chúng ta đã sống cùng nhau một thời gian rồi, nếu như ngày nào anh cũng vì chuyện này mà…”

Cô không nói nổi nữa, cảm thấy rất ấm ức.

Hoắc Minh cũng không nói nữa, ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc lá.

Ôn Noãn bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, cô đổ toàn bộ đồ ăn thừa vào một cái túi to, buộc lại, sau đó lại thay dép chuẩn bị xuống lầu.

“Định đi đâu?” Hoắc Minh nghĩ cô định ném đống đồ ăn đó vào thùng rác.

Ôn Noãn nói kèm theo chút giọng mũi: “Xuống dưới cho chó ăn! Kiểu gì cũng có con chó hoang thích đồ ăn tôi nấu!”

Hoắc Minh sửng sốt một chút, sau đó khẽ bật cười.

Cô dám quanh co lòng vòng mắng anh!

Thế nhưng lúc này luật sư Hoắc lại không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy Ôn Noãn như vậy có hơi đáng yêu.
Chương 57: Suy nghĩ đen tối của đàn ông

Ôn Noãn cũng hơi tức giận.

Cô khó chịu vì cuộc cãi nhau với Hoắc Minh, sau khi quay về cũng không thèm quan tâm tới anh.

Cô tắm xong, rửa trôi hết mùi khói dầu thoang thoảng ám trên người, sau đó đứng trước bồn rửa mặt chăm sóc da.

Hoắc Minh không đối xử tệ bạc với cô, cô vừa mới chuyển đến hai ngày anh đã sai người mang tới mấy bộ mỹ phẩm chăm sóc da cao cấp, Ôn Noãn cũng không hỏi lại anh, cứ mở ra dùng. Cô nghĩ đó có lẽ là vài suy nghĩ đen tối nho nhỏ của đàn ông.

Làm gì có người đàn ông nào không thích da thịt thơm tho mềm mại mịn màng chứ?

Chăm sóc xong phần thân trên, cô bắt đầu cúi người xuống chăm sóc cẳng chân. Dáng người của Ôn Noãn rất đẹp, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng vô cùng quyến rũ.

Ít nhất là Hoắc Minh đã bị cô làm cho hơi rung động rồi.

Anh đi tới, đúng lý hợp tình mà ôm lấy cô từ phía sau. Ôn Noãn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đẩy anh ra, để mặc anh dính vào người mình.

Một lúc lâu sau, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Dùng toàn thân luôn à?”

Ôn Noãn đoán anh đã hết giận, cũng xuôi theo anh: “Buổi tối mới dùng.”

Hoắc Minh ngừng tay nhưng toàn thân vẫn dán lên lưng cô, có vẻ rất có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô: “Sau khi kết thúc vụ kiện này em định làm gì? Không thể chỉ dạy mỗi Khương Sinh chứ?”

Suy nghĩ của Ôn Noãn hơi rối loạn, cô xuôi theo mạch suy nghĩ của anh, nói: “Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn chuyển sang dạy ở nơi khác.”

Hoắc Minh nhẹ nhàng cắn cắn phía sau tai của cô.

“Đợi chuyện này qua rồi, tôi đưa em đến Anh Quốc để đào tạo chuyên sâu?”

Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.

Mối quan hệ này của anh và cô sẽ không kéo dài được lâu, một thời gian sau, khi nào anh thấy chán rồi sẽ đưa cô ra nước ngoài, thứ nhất là để bồi thường cho cô, thứ hai là tiện thể để cô rời xa Cố Trường Khanh, không làm ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của Hoắc Minh Châu.

Ôn Noãn cũng không cố chấp hỏi anh: Sau khi cô ra nước ngoài, anh có thể đến thăm cô hay không?

Cô biết, anh sẽ không.

Khi anh để cô rời đi cũng chính là thời điểm kết thúc của hai người họ.

Nếu đây là quy tắc trong trò chơi của anh, Ôn Noãn sẵn sàng tuân thủ, cô không phải loại người không biết tốt xấu.

Có lẽ bởi vì Ôn Noãn rất ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt, anh mân mê vòng eo nhỏ của cô trong tay, kể cho cô nghe một tin tức khiêu dâm ngày hôm nay, Ôn Noãn nghe thấy thì mặt đỏ tim đập, chân cũng hơi mềm nhũn.

Dáng vẻ này của cô thực sự vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Hoắc Minh xoay người cô lại, ép cô vào bệ bồn rửa mặt, hôn cô. Nụ hôn này khác hoàn toàn với những nụ hôn trong quá khứ, tràn ngập hương vị lạ lẫm…

Ôn Noãn cảm thấy anh đúng là đồ cầm thú.

Cô cũng không dám… tiếp tục nghi ngờ cơ thể luật sư Hoắc có bệnh tật gì hay không nữa, anh thực sự quá dư thừa tinh lực!

Ngay trong lúc hai người đang ý loạn tình mê, tiếng chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên.

Tiếng chuông này là số điện thoại của Bạch Vi.

Cô đẩy Hoắc Minh: “Tôi…nghe điện thoại đã.”

Hoắc Minh vươn tay lấy điện thoại đưa cho cô, cũng mở luôn loa ngoài ngay trước mặt cô. Ôn Noãn không nói nên lời, cô cảm thấy có đôi khi Hoắc Minh vô cùng trẻ con, quan hệ giữa hai người họ như vậy, hình như cũng không cần phải kiểm tra làm gì.

Cô cũng không tránh anh, nói chuyện cùng Bạch Vi.

“A lô!”

Bạch Vi ở đầu dây bên kia nhíu mày: “Ôn Noãn, giọng cậu làm sao vậy?”

“Hả? Đâu có.”

Bạch Vi trêu chọc cô: “Nếu không phải biết cậu vẫn còn độc thân, tớ còn nghĩ cậu đang cùng đàn ông… chuyện đó đó!”

Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, nhỏ giọng mắng một câu.

Hoắc Minh ghé vào tai cô, cười khẽ: “Cô ấy nói đúng mà!”

Ôn Noãn sợ Bạch Vi nghe thấy, dùng một tay khép áo choàng tắm lại, chạy vào phòng ngủ chính: “Bạch Vi, đúng lúc tớ có việc muốn tìm cậu, ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau được không?”

Có sự can thiệp của Hoắc Minh, tài sản của nhà họ Ôn đã được mở niêm phong, Ôn Noãn muốn trả lại tiền cho Bạch Vi .

Bạch Vi cũng nghe tin Ôn Bá Ngôn đã được nộp tiền bảo lãnh, cô ấy thấy vui thay Ôn Noãn.

Trò chuyện một lúc, Bạch Vi mới nói đến mục đích chính của cuộc điện thoại này: “Tớ còn có hai chuyện nữa muốn nói với cậu! Cậu có biết chuyện Cố Thị bị người ta chĩa mũi nhọn vào không? Thấy chồng tớ nói là Cố Trường Khanh đang sứt đầu mẻ trán, làm không cẩn thận thì hắn ta còn phải ngồi tù đấy! Đúng là đáng đời… nghĩ lại thấy hả hê mà.”

Thấy cô ấy nhắc đến Cố Trường Khanh, Ôn Noãn lại sợ Hoắc Minh không vui.

Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Chương 58: Hoắc Minh, tôi muốn làm anh vui vẻ

Hoắc Minh không có ý tức giận.

Anh cười nhẹ một tiếng, sau đó vào phòng thay đồ lấy quần áo đi tắm.

Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói chuyện với Bạch Vi.

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện của Cố Trường Khanh nữa nên hỏi: “Vừa rồi cậu nói có hai chuyện, còn chuyện gì nữa?”

Bạch Vi im lặng một lát rồi nói: “Học viện của chúng ta định tổ chức một buổi họp lớp, nghe nói là do Đinh Tranh đứng đầu. Con khốn này vẫn còn ôm ý đồ riêng, cứ muốn hợp tác với đại học T.”

Đại học T?

Cố Trường Thanh tốt nghiệp đại học T, Đinh Tranh chắc chắn sẽ mời hắn.

Ôn Noãn lập tức không muốn tham gia.

Bạch Vi cũng vô cùng tức giận, cô ấy lớn tiếng: “Người phụ nữ này cứ không chịu để yên! Tự cô ta thích làm người thứ ba, đã là mèo mả gà đồng thì chớ, còn làm đủ mọi cách kêu toàn thế giới chúc phúc cho cô ta! Tớ thấy chủ yếu cô ta đang nhắm vào cậu, đi khắp nơi nói cậu thất tình thất nghiệp không dám đi đâu.”

Ôn Noãn không muốn để tâm tới loại người này.

Cô chỉ nói để suy nghĩ rồi cúp điện thoại, vừa ngước mắt lên liền thấy Hoắc Minh đang mặc một bộ áo choàng tắm, đứng ở cửa phòng tắm. Vóc dáng của anh rất tốt, chỉ nhìn thôi cũng thấy đã mắt.

Ôn Noãn nhìn tới mức quên cả dời mắt.

Hoắc Minh vừa lau mái tóc ướt vừa đi tới trước mặt cô, cúi người về phía trước, mỉm cười: “Họp lớp? Đó là nơi hay phát sinh chuyện ngoại tình lắm đấy.”

Ôn Noãn cắn nhẹ môi dưới: “Tôi vẫn còn chưa kết hôn.”

“Thế nhưng bây giờ em là của tôi.” Chiếc mũi cao thẳng của Hoắc Minh cọ cọ vào mũi cô, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.

Ôn Noãn bỗng cảm thấy chuyện tình trong quá khứ của mình thật vô nghĩa.

Mối quan hệ giữa cô và luật sư Hoắc đúng là không thiệt thòi chút nào.

Cô ôm lấy cổ anh, cố ý mềm giọng, hỏi: “Vậy tôi báo trước với anh nhé?”

Hoắc Minh thưởng cho cô…

Lăn qua lăn lại một hồi lâu, Ôn Noãn gác cằm lên đầu vai anh, nhẹ nhàng nói: “Thực ra tôi vẫn còn chưa nghĩ tới chuyện đó, nhưng tôi đã nghĩ xong một chuyện.”

“Ừ?”

Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Hoắc Minh, hiện tại tôi chỉ muốn khiến anh vui vẻ.”

Đôi mắt đen của Hoắc Minh sâu thăm thẳm.

Ôn Noãn đỏ mặt, tới gần hôn lên môi anh…

*

Tinh thần của Ôn Bá Ngôn đã tốt hơn rất nhiều, Ôn Noãn cũng thấy nhẹ nhõm, cô lại bắt đầu bàn bạc với dì Nguyễn về việc chuyển về nhà.

Nói xong chuyện chính, dì Nguyễn đột nhiên nhắc tới Hoắc Minh.

Ấn tượng của dì Nguyễn với anh rất tốt, đặc biệt dặn dò Ôn Noãn: “Con phải chung sống với luật sư Hoắc thật hòa thuận, không chừng lại có thể thực sự tu thành chính quả.”

Ôn Noãn cười nhạt.

Với hoàn cảnh gia đình và tính cách của Hoắc Minh thì sao cô có thể níu giữ anh được? Hơn nữa, anh chỉ cần một mối quan hệ không cần phải gánh vác trách nhiệm, vậy cô cho anh… Còn về tương lai sau này, cô không dám nghĩ tới.

Nhưng cô cũng không nói nhiều với dì Nguyễn, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Ôn Noãn vừa ra tới cổng thì một chiếc BMW màu trắng đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Cửa kính xe kéo xuống, đúng là Bạch Vi.

Vẻ mặt Bạch Vi rất nghiêm túc: “Lên xe rồi nói.”

Ôn Noãn lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Sao thế? Cãi nhau với chồng à?”

Bạch Vi bực bội muốn hút thuốc, nhưng cô ấy vẫn phải giữ hình tượng trước mặt Ôn Noãn, bèn cố gắng nhịn xuống.

Cô ấy đưa Ôn Noãn tới một quán cà phê.

Ôn Noãn đưa cho cô ấy một tấm thẻ ngân hàng, bên trong là số tiền cô còn nợ Bạch Vi, ngoài ra cô còn mua một món quà nhỏ.

Bạch Vi không có tâm trạng nói chuyện này, cô ấy lấy điện thoại ra đưa cho Ôn Noãn xem.

“Người phụ nữ Đinh Tranh này quyết tâm phải gây rắc rối với cậu, cậu xem xem cô ta đã bịa ra bao nhiêu chuyện xấu về cậu trên diễn đàn của học viện chúng ta rồi?”

Ôn Noãn nhanh chóng mở ra xem.

Quả nhiên, mỗi một bài đăng đều là thông tin tiêu cực về cô.

Tìm đàn ông cao tuổi, tìm nhà giàu mới nổi, có quan hệ mập mờ bất chính với đàn ông lạ mặt, tóm lại chính là miêu tả Ôn Noãn thành một người phụ nữ đạo đức bại hoại.

Bạch Vi tuôn ra một tràng: “Ôn Noãn cậu là người đi dạy dỗ mầm non của đất nước! Đinh Tranh làm như vậy, sau này còn có ai dám để cậu làm giáo viên nữa? Điều các vị phu nhân kia kiêng kị nhất chính là… có người quyến rũ chồng của bọn họ! Trừ khi người đàn ông của cậu còn tuyệt vời hơn cả chồng của bọn họ, nếu không thì chắc chắn chuyện này sẽ vô cùng khó khăn!”
Chương 59: Hóa ra Ôn Noãn thật sự có quan hệ với Hoắc Minh

Ôn Noãn vẫn nhìn chằm chằm vào những tin tức trái chiều kia, sắc mặt trắng bợt như tuyết.

Bạch Vi rất đau lòng.

Cô ấy vỗ nhẹ lên tay Ôn Noãn, nói nhỏ: “Tớ sẽ nghĩ cách để những người đó xóa bài đăng đi!”

“Cảm ơn cậu, Bạch Vi.”

Thế nhưng các cô đều biết lời đồn đáng sợ như thế nào, tin đồn này đã lan truyền rải rác, Ôn Noãn có muốn xoay chuyển hình tượng cũng rất khó…

Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nói nghẹn ngào: “Bạch Vi, mấy đứa nhỏ là tâm huyết của tớ mấy năm nay.”

Tình cảm bốn năm, chẳng những hủy hoại sự nghiệp của cô.

Ngay cả thanh danh cũng không còn!

Ôn Noãn thật sự rất muốn đi uống rượu, buông thả một chút… Say rồi sẽ không nghĩ tới những việc này!

“Cậu tìm đúng người rồi!” Bạch Vi có thể không được cái khác, nhưng thứ đồ chơi như uống rượu lại lành nghề nhất.

Cô ấy đưa Ôn Noãn đi tới một quán bar ngầm mở cửa 24 giờ.

7 Giây Ký Ức, nhìn tên là biết chẳng đứng đắn tí nào

Quả nhiên, sau khi tiến vào, tiếng nhạc Rock and roll rung trời, người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, ăn mặc quần áo mát mẻ, thoải mái lan tỏa hormone thanh xuân, mùi của mồ hôi và nước hoa trộn lẫn biến thành mùi hương kích thích hàng đầu, cố gắng chui vào trong cơ thể mọi người.

“Thế nào? Đủ phấn khích chưa?”

Bạch Vi quen cửa quen nẻo ngồi vào chỗ cũ, rút một điếu thuốc thon dài dành cho nữ ra châm lửa, sau đó liền hút vào rồi nhả khói một cách cực kỳ quyến rũ.

Ôn Noãn chưa từng hút thuốc, Bạch Vi cũng không cho cô hút.

Bạch Vi gọi một chai rượu Tây, đổ ra hai ly, đưa cho Ôn Noãn một ly.

“Có không ít người đang nhìn cậu đấy, Ôn Noãn, cậu có biết dáng vẻ của cậu giống như chú thỏ trắng đi lạc vào hang sói hay không?”

Ôn Noãn nở nụ cười chua xót, cô làm gì có tâm trạng mà nghĩ tới mấy cái này?

Cô bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Bạch Vi cũng bị dọa choáng váng, vừa rót rượu cho cô vừa khuyên ngăn: “Uống ít thôi, cậu mà uống say tớ cũng không biết phải ăn nói với dì Nguyễn thế nào đâu! Dì ấy quản lý cậu nghiêm lắm đấy.”

Ôn Noãn hơi hoảng hốt.

Lúc này cô mới ra hiện giờ cô đang sống chung với Hoắc Minh, buổi tối cô còn phải nấu cơm cho anh nữa… Ôn Noãn uống được nửa ly rượu, lá gan cũng to ra, lại có hơi mang thù!

Tối hôm qua cô nấu cơm rồi mà anh cũng không ăn.

Không nấu!

Dù sao anh tìm cô về không phải vì nấu cơm…

Ôn Noãn uống hết non nửa bình rượu Tây, cô uống đến mức chuếnh choáng, ghé vào trên bàn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Bạch Vi, tớ không cam lòng!”

Trước kia Cố Trường Khanh thao túng cô, hiện tại cả Đinh Tranh cũng hãm hại cô.

Cô, Ôn Noãn, vì sao lại phải bị những người này nặn tròn bóp dẹp?

“Tớ muốn kiện Đinh Tranh.”

Bạch Vi không dám uống quá nhiều, sợ lát nữa không dìu nổi Ôn Noãn, lúc này nghe Ôn Noãn nói xong, cô ấy đau lòng, dỗ dành cô: “Được, chúng ta kiện cô ta.”

Ôn Noãn đã say mèm, thế nhưng vẫn có thể mở trang web ra quay màn hình, nói rằng muốn lưu lại chứng cứ.

Bạch Vi vừa bực mình vừa buồn cười: “Say đến mức này rồi mà còn biết làm việc ghê.”

Ôn Noãn chọc một hồi thì say đến mức bò ra ngủ.

Bạch Vi há hốc mồm.

Cô ấy vỗ mặt Ôn Noãn: “Ôn Noãn?”

Ôn Noãn mơ màng nghe thấy có người gọi cô, rất giống giọng nói của người đàn ông trong mộng, cô nhắm hai mắt mắt, khẽ cắn bờ môi đỏ, thốt ra giọng nói ngọt ngào: “Hoắc Minh, tôi đang tới kỳ… Không thể hầu hạ anh.”

Bạch Vi như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt cứng đờ.

Trời ơi! Cô ấy vừa nghe được cái gì thế này!

Hoắc Minh, tới kỳ, hầu hạ… Lượng tin tức này đúng là siêu to khổng lồ!

Trong lòng Bạch Vi có mười ngàn câu chửi thề, cô ấy thô lỗ lay Ôn Noãn: “Tỉnh… Tỉnh… Tớ hỏi cậu, chuyện với Hoắc Minh là như thế nào?”

Hai mắt Ôn Noãn hơi hé mở, lóng la lóng lánh, rất mê người.

“Muốn biết?”

“Nói thừa!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Ôn Noãn gác lên khuỷu tay, nhẹ nhàng: “Vì anh ta tuấn tú, dáng người cũng đẹp, còn rất biết… Bạch Vi, tớ cảm thấy mình không lỗ chút nào.”

Bạch Vi rất muốn mắng người.

Đúng lúc này, di động của Ôn Noãn lại reo lên, Bạch Vi vừa thầm mắng vừa lấy di động ra.

Vừa nhìn tên, lại là Hoắc Minh!

Bạch Vi trợn tròn mắt, cô ấy không bình tĩnh nổi nữa… Hóa ra Ôn Noãn thật sự có quan hệ với Hoắc Minh!
Chương 60: Nói cho bạn học biết các cô sẽ tham gia đúng giờ

Trong lòng Bạch Vi xuất hiện mười ngàn câu chửi thề.

Cô ấy căng da đầu nhận điện thoại.

Giọng nói trầm khàn của Hoắc Minh vang lên: “Sao lại không ở nhà? Đi đâu?”

Bạch Vi nhìn Ôn Noãn một cái.

Mẹ nó! Thật sự bị ăn sạch sẽ rồi!

Cô ấy nói rồi, sao tự nhiên bác Ôn lại không xảy ra việc gì nữa, còn có Cố Trường Khanh cũng đột ngột quay xe chùi đít, hóa ra đều do luật sư Hoắc chen chân vào.

Diêm Vương ngành luật ra mặt vì phụ nữ, thật là quá đã.

Bạch Vi cũng là người biết lợi dụng người khác, cô ấy cố ý nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, tôi là Bạch Vi đây!… Ừ, là bạn học đại học của Ôn Noãn, chúng ta đã từng gặp rồi! Đúng đúng… Cô ấy đang ở với tôi, đau lòng lắm, vừa khóc vừa nói, lại còn uống nhiều rượu nữa.”

Hoắc Minh mới về nhà, lúc này anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo cà vạt ra.

Động tác đơn giản, vừa nhã nhặn vừa đẹp.

Nghe được lời Bạch Vi nói, anh nhíu mày: “Uống rượu? Cô ấy sao thế?”

Bạch Vi than nhẹ một tiếng, bắt đầu bịa chuyện.

“Luật sư Hoắc, anh thật không biết hay là giả vờ không biết? Ôn Noãn hết lòng hết dạ với anh, hoàn toàn trở mặt với Cố Trường Khanh ! Không ngờ tình nhân cũ của Cố Trường Khanh lại là bạn học của chúng tôi, lại còn là đồng nghiệp của Ôn Noãn, dốc sức bôi đen Ôn Noãn… Ôn Noãn rất thích trẻ con, cô ấy đang đau khổ lắm.”

Thật thật giả giả, Bạch Vi nói xong lời cuối cùng lại có hơi nghẹn ngào.

Đoạn tình cảm kia đã khiến Ôn Noãn tổn thương quá nhiều.

Hoắc Minh im lặng hồi lâu, Bạch Vi mới phát hiện mình nói lỡ lời rồi, cô ấy không cẩn thận tố giác chuyện xấu của Cố Trường Khanh, có khi nào sẽ liên lụy tới Ôn Noãn hay không?

Cô ấy đang lo lắng, Hoắc Minh bỗng mở miệng: “Các cô ở đâu?”

Bạch Vi không dám hỏi nhiều, vội vàng nói địa chỉ.

Cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Vi có hơi phức tạp, trước đây cô ấy đã từng giúp đỡ Ôn Noãn, nhưng thật không ngờ Ôn Noãn lại có thể bắt lấy Hoắc Minh. Ở thành phố B, người đó là kiểu nhân vật cao không thể với!

Lần trước có một vị ảnh hậu tham gia tiệc cùng với người khác, tự cho rằng bản thân có cơ hội gả vào hào môn, tới cuối cùng đến cả một tấm danh thiếp của luật sư Hoắc cũng không lấy được.

Chuyện này trở thành trò cười trong giới giải trí!

Bạch Vi niết nhẹ khuôn mặt của Ôn Noãn, lộ nụ cười của người mẹ hiền từ: “Đúng là có tiền đồ mà!”

Ha ha, có tài nguyên mà không cần mới là đứa ngu!

Bạch Vi lập tức gọi điện liên lạc với nhóm bạn học cũ.

[Tớ và Ôn Noãn đều tham gia buổi họp lớp thứ bảy tuần sau.]

[Đúng vậy! Ôn Noãn cũng tới!]

[Vì sao không tới hả? Cây ngay không sợ chết đứng!]

……

Nói xong mấy lời này, Bạch Vi vui vẻ phấn khởi tắt di động, ha ha… Có rất nhiều người muốn nhìn thấy Ôn Noãn bị chê cười, tạm thời để cho bọn họ vui vẻ mấy ngày, đến lúc đó lại dọa bọn họ chết khiếp!

Bạch Vi đang đắc ý, Hoắc Minh đã tới.

Anh vẫn đang mặc quần áo đi làm lịch sự.

Áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây màu đen.

Cơ ngực nảy nở, eo lại rất nhỏ, là loại eo chó đực trong truyền thuyết

Còn có cặp chân dài kia nữa, có thể để Ôn Noãn chơi đủ một năm!

Đại khái khí thế của anh quá mạnh mẽ, âm nhạc xung quanh dường như đã nhỏ hơn nhiều, ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.

Hoắc Minh đã quen được chú ý từ nhỏ, không thèm quan tâm.

Anh tìm được Bạch Vi và Ôn Noãn.

Bạch Vi vẫn tỉnh, Ôn Noãn thì đã dựa vào bên bàn ngủ rồi.

Trong quán bar đinh tai nhức óc, bốn phía tràn ngập mùi mồ hôi và hormone nhưng khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn, trong bóng đêm, lại trắng nõn đến mức phát sáng, bộ váy màu xanh bạc hà đang mặc trên người cũng vô cùng sạch sẽ.

Hoắc Minh gật đầu với Bạch Vi, khom lưng bế Ôn Noãn lên.

Ôn Noãn bừng tỉnh.

Cô mơ màng mở mắt ra, hốt hoảng tựa như chú thỏ con bị giật mình.

“Còn biết sợ à?” Giọng điệu của Hoắc Minh cũng chẳng tốt là bao.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom