• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Hoắc Minh tự mình chăm sóc sẽ nhanh bình phục hơn

Ôn Noãn cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng da mặt Hoắc Minh lại dày vô cùng, anh vững vàng đút hết ly nước cho cô, sau đó mới buông Ôn Noãn ra, nói chuyện với trưởng bối: "Cô giáo Ôn bị Minh Châu liên lụy nên chăm sóc cô ấy là việc nên làm."

Tính tình của bác sĩ Lâm rất tốt: "Ra là vậy! Thân phận này cũng thay đổi nhanh thật!"

Sau khi bác sĩ Lâm kiểm tra cho Ôn Noãn xong, chắc chắn không có vấn đề thì cười nói: "Có Hoắc Minh tự mình chăm sóc thì chắc chắn cô sẽ nhanh chóng bình phục thôi."

Mặt Ôn Noãn nóng đến phỏng!

Bác sĩ Lâm cười “ha hả” rời đi.

Ôn Noãn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho dì Nguyễn thì nghe Hoắc Minh nói: "Tôi đã gọi điện xin nghỉ giúp cô rồi, cũng nói cho dì là cô phải đi công tác mấy ngày."

Ôn Noãn: "..."

Hoắc Minh giống như không cảm giác được sự bất mãn của cô mà còn nhẹ nhàng nói: "Tôi kêu trợ lý đưa cơm tới rồi."

Ôn Noãn không nhịn được nữa.

Cô hỏi Hoắc Minh: "Anh giam cầm tôi như vậy là sợ tôi phá hỏng hạnh phúc của em gái anh?"

Hoắc Minh đang dựa vào tủ đầu giường gửi Zalo cho trợ lý, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.

"Cô giáo Ôn định dùng gì để phá hỏng?"

"Thân thể? Hay là đoạn tình cảm đã nát bét kia?"

"Tôi cho rằng Cố Trường Khanh đã có lựa chọn rồi. Sao cung phản xạ của cô giáo Ôn lại dài thế nhờ?"

...

Dáng dấp của anh rất đẹp, nhưng miệng rất độc, chút xíu thiện cảm của Ôn Noãn đối với anh đã biến mất không còn gì.

Cô cố ý xoay người đưa lưng về phía anh.

Hoắc Minh bắt chéo đôi thon dài, nhìn phụ nữ trên giường bệnh, không hiểu nổi mà cười nhạt một tiếng.

Thật giống như đang tức giận!

...

Khoảng chừng nửa tiếng sau, trợ lý của Hoắc Minh đã đưa bữa ăn tối đến.

Trợ lý nhỏ tuổi nhìn thấy Ôn Noãn thì nhớ tới mình đã từng thấy cô gái này, cô từng đến văn phòng luật sư một lần.

Vốn tưởng rằng là đơn phương dây dưa, ai biết BOSS nhà mình cũng rất để ý đến người ta, tự mình chăm sóc, vận dụng các mối quan hệ, không thiếu món nào.

Trong mắt trợ lý nhỏ mang theo vẻ ám muội.

Tâm trạng Ôn Noãn không tốt nên không để ý những thứ này, cô thật rất đói, nói cảm ơn xong rồi mở hộp cơm bằng gỗ ra.

Là loại thức ăn dễ tiêu hóa, cháo thịt vô cùng thích hợp với bệnh nhân.

Mùi cũng rất thơm!

Một dòng nước ấm chảy vào lòng Ôn Noãn, cô cảm nhận được sự quan tâm của Hoắc Minh. Tính cách cô vốn mềm mại, lúc này cực kỳ cảm động mà nhanh chóng cúi đầu nói: "Luật sư Hoắc, hôm nay cảm ơn anh!"

Nhưng Hoắc Minh không có ý định ăn tối cùng với cô.

Anh vẫn bắt chéo đôi chân dài, vừa dùng điện thoại xử lý công việc vừa thờ ơ nói: "Cô giáo Ôn không nên khách sáo! Dù sao tôi cũng có mục đích khác."

Ôn Noãn bỗng sựng lại một chút.

Cô là người nhận ân huệ, đối phương lại là một nhân vật lớn có quyền có thế, cô cúi thấp đầu nói nhỏ: "Là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

Hoắc Minh nâng mắt nhìn cô.

Ánh mắt Ôn Noãn như biểu thị tùy anh muốn nhìn thế nào thì nhìn.

Trong lòng cũng mơ hồ biết anh chỉ thích tướng mạo và vóc người của cô... Bởi vì trong ánh mắt anh ít nhiều gì mang theo chút tình dục.

Sau khi Hoắc Minh nhìn đủ rồi mới từ từ cất điện thoại vào, hỏi: "Thật lòng?"

Khí thế của anh quá mạnh, Ôn Noãn không dám đối mặt nên đành giả bộ uống cháo: "Thật."

Hoắc Minh giống như rất hài lòng, anh kêu trợ lý cùng rời khỏi.

Phòng bệnh an tĩnh lại.

Một mình Ôn Noãn nằm trên giường bệnh, cảm giác bốn phía đều là một mảng trống rỗng... Cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là chín giờ tối.

Bởi vì là phòng bệnh ở khu VIP nên buổi tối cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim, côn trùng kêu bên ngoài.

Ôn Noãn đi tới mở cửa sổ.

Dưới lầu có một vườn hoa, bóng cây rậm rạp, được tô điểm bằng đủ loại hoa cỏ, đúng lúc nở rộ ngay đầu mùa hè.

Ôn Noãn bỗng nhiên có suy nghĩ xuống lầu đi dạo một chút.

Chốc lát sau cô đã giẫm lên lớp đất đầy cỏ xanh, ngửi mùi vị mát mẻ của cỏ xanh khiến cô có cảm giác thật thoải mái.

Trăng sáng sao thưa, vạn vật yên ắng.

Lúc Ôn Noãn đang suy nghĩ về những kế hoạch nhạt nhẽo trong tương lai thì nghe thấy âm thanh nũng nịu mềm mại vang lên: "Cố Trường Khanh, anh hôn em một chút..."
Chương 22: Hắn tốt với ai, Ôn Noãn hoàn toàn không quan tâm

Ôn Noãn ngẩn ra, cảm thấy rất bất ngờ.

Hoắc Minh Châu?

Cô ấy cũng đang ở bệnh viện này?

Ôn Noãn khẽ nâng mí mắt, nhìn thấy dưới ánh trăng là một cặp tình nhân đang dính lấy nhau, ôm nhau hôn môi khó tách rời.

Cố Trường Khanh ôm hông của vợ chưa cưới, hai tay đỡ mặt cô ấy, nâng niu tựa như trân bảo.

Hắn là người hay nóng giận, nhưng lại dỗ Hoắc Minh Châu như dỗ con nít: "Tối nay chỉ một chút thôi! Em nên ngủ rồi."

Hoắc Minh Châu ôm lấy cổ hắn, ánh mắt thanh thuần câu dẫn hắn: "Cố Trường Khanh, chúng ta cũng đính hôn rồi, khi nào anh sẽ làm chuyện đó với em?"

Cố Trường Khanh đang định trả lời qua loa lấy lệ nhưng khóe mắt lại phát hiện Ôn Noãn đứng trong góc.

Ôn Noãn đứng ở chỗ hành lang, không biết thưởng thức màn này bao lâu rồi.

Bỗng nhiên Cố Trường Khanh đè Hoắc Minh Châu ở trước ngực mình, hắn không muốn cô ấy phát hiện Ôn Noãn.

Mà chính bản thân hắn đang chăm chú nhìn Ôn Noãn.

Việc Ôn Noãn được cứu là điều hắn không nghĩ tới, vốn dĩ hắn đã quyết định hy sinh cô nhưng không nghĩ tới mệnh Ôn Noãn lại tốt như vậy, có thể trở về nguyên vẹn.

Sao Hoắc Minh Châu biết được suy nghĩ của Cố Trường Khanh?

Cô ấy vẫn đang đắm chìm trong nhu tình mật ý, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lướt đi trên ngực chồng chưa cưới, nhỏ giọng thúc giục: "Cố Trường Khanh, anh còn đang chờ cái gì?"

Cố Trường Khanh trống rỗng đáp một tiếng.

Hắn muốn nhìn phản ứng của Ôn Noãn nhưng cô chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi...

Trong lòng Cố Trường Khanh trở nên căng thẳng.

Ôn Noãn đã từng yêu hắn như vậy, nếu hắn có chút không vui nào thì cô cũng sẽ khó chịu theo hắn, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ hắn vui vẻ.

Nhưng mà bây giờ hắn định “làm” với người khác, nội tâm cô cũng không hề lay chuyển!

Hắn không tin... Không tin Ôn Noãn không có cảm giác gì!

"Thật sự muốn?"

Âm thanh của Cố Trường Khanh rất hờ hững.

Kế đó hắn nhẹ nhàng níu mái tóc dài của người con gái trong ngực rồi cúi đầu, cùng cô ấy hôn nhau điên cuồng...

Hắn vừa vội vã vừa tàn nhẫn.

Hoắc Minh Châu không chịu nổi nên nhẹ nhàng đấm vai hắn mấy cái, oán giận: "Cố Trường Khanh, anh sao vậy?"

Cố Trường Khanh ngừng lại.

Ánh mắt hắn thâm thúy, đáy mắt là phiền muộn chẳng thể tiêu tan.

Hắn bỗng ôm lấy Hoắc Minh Châu đi về phía phòng bệnh VIP, Hoắc Minh Châu xấu hổ tựa trên vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự muốn em?"

Cố Trường Khanh khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Lúc hắn xoay người tiến vào hành lang phòng bệnh, khóe mắt hắn liếc qua liếc lại, Ôn Noãn đã sớm đi từ lâu.

Con ngươi Cố Trường Khanh trở nên ảm đạm.

Trở lại phòng bệnh tư nhân, lần đầu tiên hắn và Hoắc Minh Châu phát sinh quan hệ. Tuy Hoắc Minh Châu rất ngượng ngùng nhưng lại lớn gan, Cố Trường Khanh cũng không thể nói hoàn toàn không có tí hưởng thụ nào, chỉ là... Chung quy vẫn thiếu gì đó!

Lúc kết thúc đã là rạng sáng.

Cố Trường Khanh ngồi trên ghế gỗ tại sân thượng, trên bàn tròn nhỏ có một hộp thuốc lá, hắn đã rút bốn năm điếu.

Rõ ràng hắn đã có được tất cả mọi thứ, vợ chưa cưới kiều diễm, tài nguyên phía mang theo vô số lợi ích, hơn nữa cơ thể mới vừa được thỏa mãn nhưng đáy lòng hắn lại trống rỗng.

Hắn không quên được ánh mắt của Ôn Noãn: Đùa cợt, không quan tâm!

Một đôi tay mềm mại ôm lấy hắn từ sau lưng.

Hoắc Minh Châu dán lên lưng hắn, dịu dàng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Cố Trường Khanh bóp rơi điếu thuốc, kéo vị hôn thê vào trong ngực, hắn nói nhỏ bên tai cô ấy: "Minh Châu, không có ai tốt hơn em."

Hoắc Minh Châu dán trong ngực hắn, kéo bàn tay hắn qua: "Anh phải đối tốt với em một chút, có biết không? Phải vĩnh viễn yêu em, chiều chuộng em!"

Yết hầu của Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chuyển động.

Hắn sẽ không yêu ai, hắn chỉ thích quyền thế!

Là Ôn Noãn hay Hoắc Minh Châu đều không phải ngoại lệ, chẳng qua hắn lựa chọn người sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn cho mình mà thôi.

Hồi lâu sau Hoắc Minh Châu bỗng nhiên mở miệng: "Vừa rồi em nhìn thấy cô giáo Ôn! Cố Trường Khanh, anh có phải vẫn còn tự trách vì không cứu được cô ấy không? Không có chuyện gì đâu, anh em đã cứu cô ấy, còn tự tay chăm sóc... Anh yên tâm đi."

Yên tâm?

Cố Trường Khanh cười nhạo một tiếng.

Tiếp đó tâm trạng hắn liền trầm xuống, hắn nhớ tới thái độ của Hoắc Minh đối với Ôn Noãn, tuyệt đối không phải thái độ bình thường…
Chương 23: Cố Trường Khanh, anh bồi thường thế nào?

Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.

Bên gối đặt một hộp nhung vuông vức tinh xảo.

Ôn Noãn giật mình mở ra xem.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóa mắt, mẫu cổ điển của Tiffany, trị số carat có vẻ không thấp.

Ôn Noãn đoán được là ai tặng.

Cô cảm thấy buồn cười.

Cố Trường Khanh bức cô đến cùng đường mạt lộ, làm hại cô xém chút bị cường bạo, lại còn có mặt mũi đưa cô nhẫn kim cương!

Cô muốn bảo y ta trả lại cho hắn, cửa mở ra.

Cố Trường Khanh bước vào, thấy Ôn Noãn đang nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, hiếm khi dùng giọng ôn hòa nói: "Dậy? Thích không?"

Ôn Noãn đóng hộp lại, cười nhạt.

"Thích."

"Có người phụ nữ nào không thích nhẫn kim cương chứ!"

"Nhưng mà Cố Trường Khanh, đồ của anh tôi đều không muốn."

...

Ôn Noãn nghĩ khi lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cô sẽ buồn nôn, phẫn nộ, nhưng ngoài ý muốn, cô lại bình tĩnh giống như thấy người xa lạ.

Chắc là sau khi tuyệt vọng cũng hết yêu!

Cố Trường Khanh cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Ôn Noãn, đây là bồi thường anh dành cho em, không có ý gì khác."

Ôn Noãn ngửa đầu ra sau, nhịn để không rơi nước mắt: "Bồi thường? Cố Trường Khanh, những thứ anh nợ tôi lấy gì mà bồi thường? Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi thì tha cho bố tôi đi!... Tôi sẽ lập tức dẫn hai ông bà rời khỏi thành phố B, từ giờ trở đi không xuất hiện trước mặt anh, cũng sẽ không cản đường anh nữa! Cố Trường Khanh, coi như tôi xin anh, có được không?"

Cố Trường Khanh không thể làm được.

Hai tay hắn bỏ vào túi áo, đứng nghiêm: "Đợi em suy nghĩ kĩ càng thì chúng ta sẽ bàn lại."

Ôn Noãn không nhịn được nữa, cô ném chiếc nhẫn kim cương trong tay về phía hắn.

"Cố Trường Khanh, anh biến đi!"

Cái hộp cứng xoẹt qua thái dương Cố Trường Khanh để lại một vệt máu...

Cố Trường Khanh không để ý.

Hắn xoay người nhặt chiếc hộp bỏ vào túi áo, một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân đeo cho Ôn Noãn cái nhẫn kim cương này, để cô ấy cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của hắn.

Hắn nói: "Ôn Noãn, lần này là ngoài ý muốn!"

Ôn Noãn nhắm mắt lại, bảo hắn cút!

Cố Trường Khanh còn muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra.

Người vào là Hoắc Minh.

Hôm nay anh ăn mặc tương đối cầu kỳ, bộ âu phục đen trắng cổ điển, phối với chiếc áo sơ mi ủi phẳng, làm bật lên gương mặt anh tuấn mê người!

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vi diệu, Hoắc Minh giống như không nhận ra.

Anh nhìn về phía Cố Trường Khanh, hơi gật đầu, đi đến cạnh giường Ôn Noãn, lấy đơn viện phí từ túi áo ra.

"Cô giáo Ôn, tiền thuốc men của cô hết 22600... Kết bạn Zalo chuyển cho tôi?"

Ôn Noãn còn chưa ổn định cảm xúc, Hoắc Minh đã lấy điện thoại của cô đến.

Anh đứng bên giường, quét mã thêm Zalo.

"Cô giáo Ôn nghèo thật đấy, số dư chỉ còn 18000 sao?"

Gương mặt Ôn Noãn nóng bừng!

Hoắc Minh đường hoàng nói: "Còn nợ 4600, nếu không bữa nào cô đi đánh golf với tôi, coi như trả xong 4600."

Ôn Noãn hơi ngẩng đầu.

Mái tóc màu trà nhu thuận uốn quanh eo, cả người mềm mại nhu nhược.

Cô để tay lên cánh tay Hoắc Minh, nói nhỏ: "Bây giờ tôi có thể trả!"

Hoắc Minh liếc cô một cái, lại nhìn Cố Trường Khanh, cười nhạt nói một câu hai nghĩa: "Trường Khanh, em tránh mặt một chút! Em ở đây cô giáo Ôn sẽ không buông ra!"

Một tiếng "Trường Khanh" đã chèn ép Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh nắm chặt hộp nhung, ngón tay dùng sức đến trắng bệch mới miễn cưỡng cười nói: "Em không quấy rầy nữa!"

Hắn mở cửa đi ra ngoài, không quay đầu lại!

Cửa đóng, sức lực toàn thân Ôn Noãn cạn kiệt, cô dựa vào đầu giường lẩm bẩm: "Luật sư Hoắc, cảm ơn anh!"

Hoắc Minh để điện thoại của cô xuống.

Anh nghiền ngẫm hỏi: "Không phải muốn trả nợ cho tôi sao?"

Ôn Noãn giương mắt, nhìn anh với vẻ ngoài ý muốn: "Không phải... Luật sư Hoắc, vừa nãy tôi chỉ phối hợp anh thôi."

Hoắc Minh vẫn nhìn cô, đôi mắt đen tĩnh mịch không cảm xúc.

Anh dùng vẻ ngoài đẹp mã của mình nhìn chằm chằm, là phụ nữ đều có cảm giác... Ôn Noãn cảm thấy thân thể hơi run, ý thức của phụ nữ lặng lẽ thức tỉnh.
Chương 24: Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi hôn cô sao?

Hoắc Minh xoay người.

Anh không trực tiếp hôn cô, mà là lấy tay nâng mặt Ôn Noãn, lòng bàn tay hơi thô ráp lướt qua khuôn mặt non mịn, sau đó tóc cô bị nắm lấy, không nặng không nhẹ nhấn xoa.

Con dao cùn kiểu này là khó chịu nhất.

Ôn Noãn chưa gặp tình huống này, cô không chịu nổi khẽ rên: "Hoắc Minh!"

...

"Không gọi tôi là luật sư Hoắc nữa?"

Sống mũi thẳng tắp chống lại mũi cô, hai người sát vào nhau, hô hấp hòa cùng một chỗ.

Hoắc Minh có thể hôn cô bất cứ lúc nào.

Ôn Noãn nắm chặt áo sơ mi của anh, nhịp tim tăng nhanh... Cô muốn nhắm mắt.

Nhưng Hoắc Minh không cho phép, anh nhẹ nhàng nắm lấy tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Ôn Noãn, mở mắt nhìn xem hai ta hôn nhau."

Nghe anh gọi tên cô, không biết vì sao, Ôn Noãn cảm thấy rất muốn chết.

Cô mở to hai mắt, đôi môi khẽ run, chầm rãi dựa sát gần anh.

Hoắc Minh bỗng ôm chầm lấy cô.

Chắc tại địa điểm là phòng bệnh, hai người đều có cảm giác đặc biệt... Nụ hôn nhẹ nhàng lúc đầu dần có xu hướng cháy lan!

Hoắc Minh không khống chế được, thấp giọng hỏi: "Ôn Noãn, cô chắc chắn?"

Ôn Noãn hơi thanh tỉnh.

Bản năng của cô muốn đẩy Hoắc Minh ra, nhưng nghĩ đến những năm qua nỗ lực của cô chỉ là trò cười, cô thủ thân như ngọc không có bất cứ ý nghĩa gì, nghĩ đến đó Ôn Noãn chủ động dâng lên đôi môi.

Mơ mơ màng màng... Cô có cảm giác như đã trả thù thành công!

Hoắc Minh kết thúc nụ hôn.

Tự tôn của nam nhân không cho phép anh tiếp tục, anh buông Ôn Noãn ra, chỉnh lại áo sơ mi. Anh nhìn vẻ mặt cô ý loạn tình mê, giọng điệu nhàn nhạt: "Cô giáo Ôn, đã bị thương thế này thì nên nghỉ ngơi đi!"

Ôn Noãn triệt để thanh tỉnh, cô khó xử lại mất mặt!

Hoắc Minh không để cô tiếp tục khó xử, anh lấy một điếu thuốc trắng, đặt giữa ngón tay thưởng thức.

Lúc lâu sau anh bỗng nói: "Chắc cô cũng tò mò, dựa theo nhân phẩm của Cố Trường Khanh, vì sao tôi không ngăn cản Minh Châu đính hôn với anh ta!"

Ôn Noãn đợi Hoắc Minh nói tiếp.

Hoắc Minh bẻ gãy điếu thuốc, giọn điệu hơi lo lắng nói: "Nửa năm trước, Minh Châu vì muốn ở bên Cố Trường Khanh đã cắt cổ tay tự sát."

Ôn Noãn ngẩn người, cô vẫn luôn không biết chuyện này.

Đến khi đối mặt với Hoắc Minh lần nữa, cô hơi run rẩy nói: "Luật sư Hoắc, bây giờ tôi đã biết! Tôi hứa sau này sẽ không kích thích đến cô Hoắc... Coi như là báo đáp của tôi dành cho anh."

Hoắc Minh:...

Anh câm nín!

Rõ ràng là lời giải thích, Ôn Noãn lại có thể xuyên tạc thành như vậy, nhưng lấy tính cách của Hoắc Minh thì chắc chắn anh sẽ không nói tiếp nữa, anh chỉ nhìn cô thật kỹ: "Ngốc như vậy cũng làm giáo viên? Khó trách bị tên đàn ông khác lừa!"

Anh nói xong liền rời đi.

Ôn Noãn ngẩn người một lúc.

Cô cầm điện thoại muốn chuyển mấy mấy ngàn vào thẻ, nhưng nhìn điện thoại liền ngây người.

Hoắc Minh chẳng những không lấy 18000 của cô, còn chuyển cho cô một trăm nghìn tệ.

Ôn Noãn nhìn hai chữ Hoắc Minh trong lịch sử trò chuyện, cảm giác khó nói thành lời, ngoại trừ Hoắc Minh Châu ngăn giữa thì Hoắc Minh đối với cô không tệ, dù ngẫu nhiên anh sẽ độc miệng.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn nhắn một tin Zalo.

[Luật sư Hoắc, cảm ơn anh.]

Hoắc Minh mới ngồi vào trong xe, liền nhận được Zalo của Ôn Noãn, cũng thấy cô không nhận chuyển khoản.

Anh nghĩ nghĩ, lại gửi cho cô mấy tin.

[Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi hôn cô sao?]

[Nếu như là vì một trăm ngàn kia, cô giáo Ôn thấy khó xử thì có thể đi đánh golf với tôi mười lần.]

[Không được nữa thì đến nhà giúp tôi nhìn vài ghi chép vụ án suốt đêm?]

...

Ôn Noãn nhận được Zalo.

Mặt cô nóng bừng, cô không ngây thơ đến mức hiểu theo ý tứ trên mặt chữ.

Nhìn không ra, Hoắc Mịnh lại muộn tao như vậy!

Ôn Noãn vừa định chuyển cho anh 22600, lại nhận được một tin Zalo.

[Nhận đi! Coi như tôi thay Minh Châu xin lỗi cô.]

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn tin nhắn này, nhìn rất lâu... Cô bỗng có chút hâm mộ Hoắc Minh Châu.
Chương 25: Dường như hắn hối hận!

Cố Trường Khanh cũng không lập tức rời đi.

Lúc Ôn Noãn bị Hoắc Minh đè ra hôn trên giường bệnh thì hắn đang bên ngoài.

Dáng vẻ Ôn Noãn hôn môi mềm mại biết bao, Cố Trường Khanh được mở mang tầm mắt. Hắn vì phẫn nộ mà cả người căng cứng, giống như dây cung được kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng...khi Ôn Noãn không chịu nổi nữa mà phát ra âm thanh nhỏ vụn, Cố Trường Khanh không nhịn được mà đấm mạnh vào bức tường đối diện.

Máu bắn khắp nơi.

Lòng bàn tay Cố Trường Khanh rỉ máu.

Nhưng dường như hắn không cảm thấy đau, không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt trầm lặng như nước.

Trong giây lát, Cố Trường Khanh muốn xông vào phòng bệnh, hắn muốn mang Ôn Noãn đi ngay trước mắt Hoắc Minh. Nhưng Cố Trường Khanh càng biết rõ, chỉ cần hắn tiến lên một bước thì hôn ước của hắn và Hoắc Minh Châu lập tức bị hủy bỏ.

Những thứ hắn làm lâu như vậy, tức khắc sẽ tan biến!

Cố Trường Khanh bất ngờ rời đi, hắn lái xe đến một tiểu khu không mới cũng không cũ.

Hắn từng sống ở đây hai năm, bảo vệ vẫn nhớ rõ hắn, lúc lái xe vào bảo vệ còn nhiệt tình chào hỏi: “Anh Cố trở về sao!”

Cố Trường Khanh vô cảm gật đầu.

Hắn lên tầng, mở cửa một căn phòng. Căn hộ rộng khoảng tám mươi mét vuông chứa đựng tất cả những kỷ niệm của hắn với Ôn Noãn.

Khi đó nhà họ Cố gần như sắp phá sản, mấy người nhà họ Cố chen chúc trong căn nhà cũ này, chưa kể cuộc sống hào hoa, ngay cả bà Cố vốn ăn uống đắt đỏ cũng phải tự mình đi chợ mặc cả mua chút đồ ăn thối nát rẻ tiền về...

Thời gian đó, trôi qua rất túng thiếu.

Vì suy xét tới lòng tự trọng của hắn, Ôn Noãn thường xuyên tới nấu cơm cho hắn, lén lút chu cấp cho hắn.

Cô chính là một người phụ nữ ngu ngốc!

Cô tưởng rằng Cố Trường Khanh hắn yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi.

Ôn Noãn chưa từng làm rõ mọi chuyện!

Cho tới bây giờ, Ôn Noãn vẫn cho rằng Ôn Bá Ngôn bị cô liên lụy, cô không bao giờ biết Ôn Bá Ngôn chính là bia đỡ đạn Cố Trường Khanh lựa chọn mấy năm trước, còn Ôn Noãn cô chỉ là công cụ để hắn lấy được tín nhiệm của Ôn Bá Ngôn mà thôi.

Công cụ này ngu ngốc đến nỗi Cố Trường Khanh luyến tiếc.

A! Cho dù công thành danh toại, hắn sẽ đi đâu để tìm được một người phụ nữ ngốc nghếch đơn thuần yêu hắn như vậy?

Hắn muốn giữ cô lại, giữ cô bên cạnh mình!

Nấu cơm cho hắn, xoa nhẹ trán khi hắn mệt mỏi, hoặc có lẽ hắn sẽ cho phép cô sinh con cho hắn!

Dù đổi người khác để thay thế Ôn Bá Ngôn thì cũng có hơi phiền toái!

Cố Trường Khanh đi đến ban công, lấy một điếu thuốc ra, chậm rãi hút. Sau khi hút khoảng bốn, năm điếu thuốc, hắn gọi điện cho thư ký:

“Bên phía Ôn Bá Ngôn có thay đổi gì không? Hay vẫn là vụ án do luật sư Khương đại diện?”

Thư ký gật đầu nói đúng.

Cố Trường Khanh không chút cảm xúc dặn dò vài câu.

Thư ký cực kỳ hoảng sợ.

Cô đi theo Cố Trường Khanh đã lâu, biết rõ quan hệ của hắn với Ôn Noãn, lúc này không khỏi nói giúp cho Ôn Noãn: “Tổng giám đốc Cố, bên phía cô Ôn...dù sao vẫn...”

Cố Trường Khanh lạnh giọng nói: “Làm theo lời tôi nói! Xử lý sạch sẽ chút.”

Thư ký im lặng một lát rồi mới đồng ý.

Đúng lúc này, Hoắc Minh Châu gọi tới, Cố Trường Khanh buồn bực không muốn nhận, nhưng Hoắc Minh Châu gọi liên tiếp mấy cuộc, rốt cuộc hắn vẫn phải nghe máy.

“Cố Trường Khanh, anh đang ở đâu?”

“Tay em đau quá, anh đến bôi thuốc cho em được không?”

“Ngày mai bố mẹ em đến, có lẽ muốn bàn chuyện cưới, anh bảo bác gái đến nhé.”

Trong đầu Cố Trường Khanh đều là dáng vẻ Ôn Noãn bị Hoắc Minh hôn như mèo con, toàn thân hắn có phần tê dại, Hoắc Minh Châu chèn ép, hắn mới đáp lại một câu: “Anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, hắn nghĩ, thôi thì cứ như vậy đi!

Đàn ông khi đã có quyền thế thì muốn gì mà không có được chứ? Cho dù hai mươi năm sau, hắn cũng sẽ không hối hận về quyết định hôm nay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom