• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (3 Viewers)

  • Chương 566-570

Chương 566 Vậy tại sao em lại không phản kháng​


Cô giao cho người giúp việc.

Vừa định quay đầu lại bỗng có chút kinh ngạc: “Cố Vân Phàm, sao lại là cậu?”

Không biết từ khi nào, người giúp việc biến thành Cố Vân Phàm.

Sắc mặt của Cố Vân Phàm không được đẹp cho lắm.

Cậu ta đặt hoa hồng đặt sang một bên bàn, chất vấn cô: “Chuyện của cô tôi đã làm cho cô rồi, ông đây ngủ với người phụ nữ kia tới mức muốn ói rồi, chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ làm?”

Ôn Noãn liếc nhìn cậu ta một cái.

Cô tiếp tục cắt hoa hồng, chuẩn bị cắt thêm một bó cho Minh Châu, đặt ở trong phòng tạo cảm giác ý thơ.

Cố Vân Phàm bắt lấy cổ tay của cô.


Giọng điệu Ôn Noãn lạnh lùng: “Buông ra! Tôn trọng một

chút đi!”

Cố Vân Phàm bị sự lạnh lùng này chọc vào lòng, hất tay cô ra, có hơi xấu hổ la hét: “Ai làm gì đâu! Tôi chỉ muốn muốn hỏi một chút xem chừng nào thì cô làm việc kia cho tôi thôi?”

Ôn Noãn buông kéo, đỡ bụng ngồi xuống.

“Gấp cái gì! Không phải tôi đang làm đây sao!”

Cố Vân Phàm hụt hẫng.


Rõ ràng cô đang nghỉ phép, cả ngày nếu không dưỡng thai thì sẽ chơi hoa nghịch cỏ, vô cùng thoải mái, đâu giống đang làm việc nghiêm túc?

Cố Vân Phàm không tin.

“Cô thần thông quảng đại vậy sao?”

Ôn Noãn chậm rãi chỉnh lại hoa hồng, cắt tỉa cành lá gọn gàng, cắm vào bình hoa trông rất đẹp.

Cô cười nhạt: “Cậu cứ chờ xem!”

Cố Vân Phàm muốn hút thuốc, ngẫm nghĩ một lúc lại thôi.

Đúng lúc này, Hoắc Minh tới.

Ánh nắng trong phòng ấm áp như mùa xuân, vợ anh mặc chiếc váy lông dê màu trắng, im lặng cắm hoa.

Nhìn từ phía sau cũng vẫn mảnh mai như vậy.

Mái tóc dài màu trà xõa xuống bên hông, vô cùng xinh đẹp.

Đương nhiên, nếu thằng nhóc thối Cố Vân Phàm kia không ở đây, anh sẽ có tâm trạng tán tỉnh bà xã nhà mình.

Hoắc Minh thấy hơi khó chịu.

Nhưng anh vẫn im lặng đi tới, cầm bình hoa lên nhìn: “Đẹp quá!”

Ôn Noãn mỉm cười.

Cô quay đầu nói với Cố Vân Phàm: “Cậu yên tâm! Chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm!”

Cố Vân Phàm nhìn cặp vợ chồng trước mặt, cảm xúc đầy phức tạp.

Cách Ôn Noãn đối xử với cậu ta khiến cậu ta muốn tới gần cô, thế nhưng lý trí lại nói cậu ta nên cách xa một chút.

Cuối cùng, cậu ta vẫn rời đi.

Người đã đi rồi, Hoắc Minh bắt đầu hỏi tội cô: “Sao lại một mình ở chung với cậu ta?”

Ôn Noãn nghịch bình hoa, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đang ghen hay đang cố tranh thủ kiếm lợi thế?”

Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.

Anh kề sát vào tai cô, khẽ thì thầm: “Em thật hiểu anh đấy, bà Hoắc.”

Mặc dù nói như vậy nhưng anh cũng không làm gì mà chỉ ở bên cạnh cô.

Ôn Noãn cẩn thận cắm xong hai bó hoa, đưa một bó đến cho Hoắc Minh Châu.

Minh Châu rất thích!

Lục Khiêm tiếp ông Cổ xong, quay lại phòng ngủ thì thấy cô ấy đang vui vẻ nghịch bình hoa, ông uống rượu vào rồi lại càng táo bạo hơn: “Bình thường cũng đâu thấy tay em chăm chỉ như vậy!”

Minh Châu không muốn hiểu.

Nhưng hai người họ đã nhiều lần trải qua chuyện đó.

Không muốn hiểu cũng khó.

Khuôn mặt cô ấy ửng hồng, nhỏ giọng lên án: “Anh toàn bắt nạt em thôi, anh cậy em không dám phản kháng anh!”

Những lời nói như một con thú non thế này, sao người đàn ông có thể nghe vào tai được?

Máu trong người Lục Khiêm nóng lên.

Ông đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, bế cô tới sô pha rồi đặt xuống.

Cô ôm eo ông, qua một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô chỉ cảm thấy cơ thể ông nóng bỏng.

Nhìn lên trên, khuôn mặt trắng bóc cũng hiện lên màu hồng nhạt của tình dục.

Lục Khiêm cũng cúi đầu nhìn cô.

Ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn như đang ngậm cát nóng.

“Vậy tại sao em lại không phản kháng?”

Phụ nữ vĩnh viễn là người chịu thiệt khi nói tới chuyện này với đàn ông, Minh Châu lắp bắp, dáng vẻ nhỏ bé ấm ức: “Nhưng mà anh... Cũng đâu chịu nghe lời em nói!”

Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng.

Ông không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn môi cô.

Minh Châu cản ông lại: “Không phải... Không phải vừa nói rồi sao?”

“Nhưng anh chưa đồng ý mà!” Giọng ông dịu dàng tới khó tin, vừa hôn vừa thì thầm: “Minh Châu, đàn ông với phụ nữ ở cùng với nhau mà không muốn chuyện kia thì chắc chắn là tình cảm có vấn đề.”

Nếu không, làm sao nhịn được.

Minh Châu ỡm ờ.


Chương 567 Ôn noãn không thèm so đo với anh.​


Lúc tình cảm lên tới cao trào, cô hơi phân tâm, cô vuốt ve khuôn mặt anh tuấn đẫm mồ hôi của Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay ông Cố đến nhà, em cảm thấy chị dâu thật tài giỏi! Lục Khiêm...

"

Cô hít mũi một cái: “Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?”

Lục Khiêm đang lúc hưng phấn.

Làm gì có tâm trạng dỗ dành cô ấy, chẳng qua ông cũng chỉ là một người đàn ông có thất tình lục dục bình thường mà thôi!

Ông cúi đầu cắn lên chóp mũi cô, hơi nóng nảy nói: “Vô dụng thế nào?”

Ông nâng cơ thể cô lên ném lên giường, lại là một đợt chiếm đoạt khác...

Sau khi thực sự kết thúc.


Cô dựa trong lồng ngực ông, nhẹ nhàng thở dốc.

Dù sao thì cô vẫn hơi để ý, Ôn Noãn có năng lực, những hồng nhan tri kỷ bên cạnh Lục Khiêm cũng rất tài giỏi, giống như cô Hồ, cô Trương, càng không phải nói đến Lam Tử Mi.

Minh Châu ghét Lam Tử Mi, nhưng cô không thể phủ nhận sự xuất sắc của người kia.

Cô hơi ghen, lại không có cảm giác an toàn.

Lục Khiêm bình tĩnh lại một chút, nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô vẫn còn đang suy nghĩ, liền đặt lên đầu cô một nụ hôn nhẹ: “Anh tìm vợ, không phải tìm đối tác! Giỏi giang quá để làm gì chứ!”

Nghe lời này xong, Minh Châu thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đốt lửa trên da thịt bóng loáng của ông, nửa làm nũng nửa thăm dò: “Nhưng mà tình cảm giữa anh trai và chị dâu vẫn rất tốt mà!”


Lục Khiêm cười cười.

Ôn Noãn mang gen di truyền của nhà họ Lục, con bé không giống mẹ của mình, cũng chính là em gái của Lục Khiêm ông.

Cô em gái Lục Tiểu Noãn của ông rất giống Minh Châu, đơn thuần đáng yêu.

Ánh mắt Lục Khiêm càng thêm dịu dàng.

Ông kéo cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ giọng nói: “Họ là họ, chúng ta là chúng ta!”

Người ông thích chính là một Minh Châu như vậy.

Nếu ông muốn một người vợ mạnh mẽ, tại sao lại phải đợi tới tận tầm tuổi này?

Nói một hồi, cuối cùng cũng an ủi được cô.

Minh Châu hít mũi, cắn loạn trên vai ông mấy cái, nhỏ giọng nói: “Anh trai nói mùng năm Tết bọn họ sẽ trở về thành phố B, muốn đưa em theo!”

Lục Khiêm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở bừng mắt.

Mùng năm sẽ trở về?

Ông muốn giữ cô lại, nhưng ngược lại thì Minh Châu lại rất sẵn sàng: “Năm sau em cũng có công việc! Lục Khiêm, em đợi anh ở thành phố B!”

Lục Khiêm nở nụ cười: “Được! Có thời gian anh sẽ đến thăm em và con.

Ở bên nhau chẳng được mấy ngày, người đàn ông không khỏi phóng túng.

Minh Châu cũng rất muốn, nhưng lại lo lắng cho cơ thể ông, dù sao ở độ tuổi này...

“Tuổi của anh thế nào?”

“Chưa hầu hạ em chu đáo sao?”

Có lẽ Lục Khiêm rất để bụng chuyện này, đêm tới liền giày vò cô tới sống không bằng chết, cô ấy phải gọi liên tục mấy tiếng chủ Lục mới miễn cưỡng chịu kết thúc...

Bên kia, Ôn Noãn đã có dự tính trong lòng.

Trước ngày mùng năm, cô lặng lẽ tranh thủ lo liệu việc lớn.

Có một vị khách đến thành phố B, ở lại nhà họ Lục một ngày, hơn nữa còn bí mật ở trong phòng của bà cụ Lục.

Ngay cả Lục Khiêm và Minh Châu cũng không biết chuyện này.

Ôn Noãn xử lý xong công việc, Hoắc Minh liền đưa vợ con cùng em gái và cả Tiểu Thước Thước nước mắt đầm đìa quay về thành phố B.

Lục Khiêm bề bộn nhiều việc, thậm chí ông còn không kịp giờ tiễn máy bay.

Minh Châu ngồi trên chuyên cơ, không nỡ nhưng vẫn phải tắt di động.

Cô ấy có thể hiểu cho Lục Khiêm, sau khi dự án kia của ông thất bại, chỉ còn nửa tháng nữa là đã phải khởi động lại, có lẽ không khí lúc này rất căng thẳng nên ông không bảo cô ấy tới thăm.

Minh Châu nghĩ, nếu cô ấy có thời gian rảnh, cô nhất định sẽ tới.

Đó là mấy năm tâm huyết của Lục Khiêm!

Hoắc Minh ngồi bên cạnh cô ấy, gập báo cáo lại, nhìn dáng vẻ không cam lòng của em gái mình, hừ nhẹ một tiếng: “Khi kết hôn hai người sẽ được gặp nhau thôi!”

Minh Châu đỏ mặt cãi: “Em không nhớ ông ấy!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Minh Châu làm mặt xấu với anh...

Mọi người về tới thành phố B thì tách nhau ra, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn và bọn trẻ về biệt thự.

Về đến nhà.

Bọn nhỏ tự do chơi đùa, hai vợ chồng Hoắc Minh lên tầng.

Hai người họ không thích để người giúp việc vào dọn dẹp phòng riêng của mình, phần lớn đều tự làm.

Ôn Noãn đang mang thai, cơ thể nặng nề, Hoắc Minh sắp xếp lại hành lý.

Ôn Noãn cảm nhận được sự quan tâm của anh.

Vốn cô định nghỉ ngơi, nhưng lại không ngủ được, cuối cùng vẫn đến phòng thay đồ, ôm lấy eo anh từ phía sau.

Hoắc Minh hơi giật mình.

Sau đó anh liền cười: “Cho dù anh rất đẹp trai nhưng bà Hoắc cũng nên kiềm chế một chút chứ.”

Ôn noãn không thèm so đo với anh.

Cô dịu dàng áp sát vào lưng anh, khe khẽ thì thầm: “Hoắc Minh, anh tốt quá!”

Trong lòng Hoắc Minh mềm mại.

Anh học theo dáng vẻ của cô, nói nhỏ: “Anh nói rồi mà, anh phải làm một người chồng tốt, người bố tốt! Hơn nữa khi làm những chuyện này anh cũng rất thoải mái.

Ôn Noãn buồn bã cười.

Cô nhớ lại lúc bọn họ mới quen nhau, thỉnh thoảng anh còn rất thích ra ngoài xã giao.

Mặc dù không dính dáng gì đến phụ nữ nhưng những trò từng chơi cũng không ít.

Đúng lúc tình cảm đang dần lan tràn, người giúp việc gõ cửa: “Bà chủ, có bà Tùy Vân đến, nói muốn gặp cô!”

Ôn Noãn cao giọng: “Tôi biết rồi!”


Chương 568 Thật ra tính tuổi thì nên là con gái.​


Cô thong thả bước đến trước mặt Hoắc minh, dịu dàng nói: “Em ra tiếp khách!”

Cô đang định đi thì Hoắc Minh đã bắt lấy cánh tay cô.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực mình, khuôn mặt anh tuấn hơi mất tự nhiên: “Là mẹ của Cố Vân Phàm đúng không! Ông Noãn, mặc dù biết em làm vì cậu, nhưng anh vẫn hơi ghen!”

Ôn Noãn và anh làm vợ chồng đã lâu, đã hiểu rõ anh.

Cô khẽ vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Ngoài vì cậu, chẳng lẽ không phải em còn vì Minh Châu sao?”

Ông Cố muốn bám vào nhà họ Hoắc.

Cô lại muốn dự án trong tay ông Cổ.

Tính đi tỉnh lại, chẳng qua chỉ là muốn con đường dẫn đến thành công của Lục Khiêm ngắn đi một chút mà thôi.


Đương nhiên cũng tốt hơn cho Minh Châu.

Hoắc Minh im lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thực ra cũng không ghen tới mức đó, thế nhưng anh cứ thích thể hiện với Ôn Noãn, sau đó cô sẽ an ủi anh.

Anh thích cô quan tâm anh như vậy.

Hoắc Minh không nói tiếng nào.

Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, nhón chân lên hôn lên môi anh, cười nhẹ: “Con cũng có vài đứa rồi mà anh còn như vậy...

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo dài nụ hôn này.


Vừa thắm thiết vừa nhẹ nhàng.

Hôn đủ rồi, cuối cùng anh cũng đồng ý để cô xuống tầng.

Ôn Noãn sửa sang lại quần áo, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới đi xuống.

Dưới tầng, một quý bà rất xinh đẹp đoan trang đang ngồi, chính là Tùy Vân.

Là một tiểu thuyết gia.

Đồng thời cũng là mẹ của Cố Vân Phàm.

Ôn Noãn đứng trên cầu thang, mỉm cười: “Chị Tùy.”

Tùy Vân đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Ôn Noãn gọi vậy cũng không quá đáng.

Người nọ vội vàng đứng dậy, giọng nói cũng rất điềm đạm.

“Cẩn thận một chút!”

Bà ấy tiến lên đỡ Ôn Noãn, Ôn Noãn cười nhẹ: “Không yếu ớt đến vậy đâu! Ngày nào tôi cũng luyện tập mà.”

Hai người ngồi xuống, nói mấy câu chuyện phiếm.

Tùy Vân mang tới một bộ sách nuôi dạy con cái bìa cứng rất đẹp, được xuất bản ở nước ngoài, rất khó mua được ở trong nước, Ôn Noãn rất thích.

Sau mấy câu trò chuyện, cuối cùng mới tiến vào vấn đề chính!

Ôn Noãn rút ra một tấm thiệp mời, nhẹ nhàng nói: “Tháng sau có một bữa tiệc từ thiện, về cơ bản tất cả các nhân vật nổi tiếng trong nước đều đến tham dự! Chị Tùy, tôi biết chị không muốn xuất hiện cùng người kia, nhưng chị cũng phải quan tâm tới sự nghiệp của Vân Phàm chứ! Nhà họ Cố không có con cháu, Vân Phàm là người thừa kế duy nhất, tôi không đánh giá về cách đối nhân xử thế của ông Cổ, nhưng đi theo làm ăn với ông ấy chắc chắn có thể khiến Vân Phàm có một cuộc sống khác”

Chuyện này là nỗi lo lắng của Tùy Vân.

Không một người mẹ nào tình nguyện nhìn con mình suốt ngày đua xe, chơi bời với phụ nữ.

Bà ấy cũng muốn nhìn thấy Vân Phàm cưới vợ sinh con.

Nhìn thấy cậu ta bước vào một cuộc sống có nề nếp.

Tùy Vân nhớ lại quá khứ, hơi xúc động: “Là tôi có lỗi với nó! Là tôi đã khiến nó phải sống một cuộc sống tồi tệ như vậy!”

Bà ấy thân thiết với Ôn Noãn nên mới dám nói ra những chuyện này.

Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy, bảo bà yên tâm.

Từ đó, bà Tùy liền trở thành khách quý của nhà họ Hoắc, bà ấy thường xuyên tới làm bạn với Ôn Noãn. Nói cũng lạ, thực ra Cố Vân Phàm cũng tới, nhưng mẹ con hai người chưa từng đụng phải nhau.

Ôn Noãn lên tầng.

Cô ngồi trên sô pha thẫn thờ.

Hoắc Minh sắp xếp xong hành lý, đi tới phía sau đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta bối rối sao?”

Ôn Noãn nắm lấy ngón tay anh.

Giọng cô mềm mại mà mang theo chút phức tạp: “Vừa rồi mẹ của Cố Vân Phàm nói chuyện của Cố Vân Phàm với em, thực ra em cũng rất chột dạ!”

Hoắc Minh cười cười

Anh chỉ cần đoán một chút là hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, không phải chính là chuyện Cố Vân Phàm ngủ với Đinh Tranh sao.

Ngủ, rất tốt!

Anh cố ý ép cô phải đối mặt với mình: “Sao nào, đau lòng?”

Ôn Noãn nhìn sắc mặt anh, lập tức tỏ rõ thái độ: “Em đau lòng cái gì chứ!”

Ôn Noãn cũng rất biết cách dỗ dành người khác, xoay người tựa đầu lên eo anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, em chỉ ghen vì một người duy nhất thôi!”

Hoắc Minh cười.

Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Noãn dẫn theo Tùy Vân đến tham gia vài bữa tiệc.

Mặc dù quy mô khá nhỏ, nhưng có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng.

Qua mấy lần, người ngoài đều biết có một bà Tùy là chị của Ôn Noãn, cháu gái nuôi của bà cụ Lục thành phố C.

Thật ra tính tuổi thì nên là con gái.

Nhưng Ôn Noãn cứ khăng khăng, liền gọi là chị Tùy.

Những người khác ở nhà họ Lục đương nhiên cũng không dám lạnh nhạt.

Ôn Noãn cảm thấy chuyện này gần như đã xong.

Cô gọi Cố Vân Phàm tới, sắp xếp cho cậu ta làm việc ở công ty, thỉnh thoảng cũng tự mình tới hướng dẫn cậu ta.

Cố Vân Phàm được di truyền gen của ông Cổ, rất có đầu óc kinh doanh.

Đương nhiên, phần lớn là do cậu ta không muốn bị Ôn Noãn coi thường.

Cậu ta học rất nhanh, ông Cố nghe về sự tiến bộ của cậu ta, bèn chủ động gọi điện tới cảm ơn Ôn Noãn.

“Việc nên làm mà thôi!”

“Chú Cố giao Vân Phàm cho cháu chính là sự tin tưởng đối với cháu rồi!”


Chương 569 Cô ta muốn gặp chúng ta!​


Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Ôn Noãn khéo léo chuyển chủ đề sang dự án kia, đúng lúc ông Cổ cũng đang muốn tìm người để hợp tác.

Hợp tác với ai cũng là hợp tác.

Nếu hợp tác với Ôn Noãn, chẳng những có thể móc nối với nhà họ Hoắc, còn có thể để Ôn Noãn dẫn dắt con ông ta.

Một công đôi việc.

Vì vậy, ông Cố hào phóng đồng ý.

Ôn Noãn rất vui vẻ.

Giọng cô nhẹ nhàng: “Chú Cố, cuối tuần này chúng ta gặp ở tiệc từ thiện nhé! Đến lúc đó nhân tiện ký hợp đồng luôn.

Ông Cố cười ha ha.


Ông ta nói: “Ôn Noãn cháu đúng là có năng khiếu rất cao trong việc kinh doanh đó! Thật sự không có ý định quay lại thương trường sao? Trong tay chú Cổ có rất nhiều dự án, chỉ cần cháu đồng ý thì lúc nào cũng có thể chia sẻ với chú Cố. Đương nhiên, dẫn theo Vân Phàm thì lại càng tốt!”

Ôn Noãn mỉm cười.

Ha ha, cô làm những việc này, chỉ vì không muốn dẫn theo Cố Vân Phàm nữa.

Cô phải khiến Cố Vân Phàm cam tâm tình nguyện thừa kế sự nghiệp của gia đình.

Đồng thời, đừng tới làm phiền cô nữa!

Một chàng trai trẻ yêu thầm mình suốt ngày kè kè bên cạnh, cho dù Hoắc Minh không có ý kiến gì thì cô cũng thấy không thoải mái...

Trong lòng Ôn Noãn xoay chuyển liên tục, nhưng không thể hiện chút nào lên miệng.


Cúp điện thoại.

Di động lại vang lên, cô nhận máy, vậy mà lại là Bạch Vi.

Bạch Vi nói với cô, chuyện của Đinh Tranh bởi vì dính líu tới quá nhiều vấn đề, được phán quyết trước thời hạn...

Tử hình.

Ôn Noãn không loại trừ kết quả này, vậy nhưng sau khi nghe xong cô vẫn thấy hơi run sợ, dù sao năm đó cũng là bạn học, cuối cùng lại đi tới kết cục như vậy không khỏi khiến người ta phải thở dài.

Bạch Vi nói tiếp: “Cô ta muốn gặp chúng ta!”

Ôn Noãn nghĩ Bạch Vi không muốn gặp, không ngờ Bạch Vi lại nói: “Gặp một lần đi! Một lần cuối cùng trong đời này!”

Ôn Noãn cười miễn cưỡng: “Sao tự nhiên cậu lại rộng lượng vậy?”

Bạch Vi rũ mắt: “Ôn Noãn, Diêu Tử An cũng đi! Coi như là đến nơi đến chốn đi!”

Cô ấy nói như vậy, Ôn Noãn liền biết mấy năm nay Bạch Vi vẫn chưa buông xuống mọi chuyện. Cô ấy vẫn còn hận!

Trong phút chốc, Ôn Noãn chợt thấy có chút khó chịu.



Không biết là vì Bạch Vi, hay là vì Cố Trường Khanh đã ra đi từ lâu.



Cuối cùng cô nói: “Được! Vậy đi thôi!”



……



Không ngờ là, Hoắc Minh lại phản đối cực kỳ kịch liệt.



Ôn Noãn ngồi trên xe, nhận được điện thoại của anh, có lẽ Hoắc Minh hơi gấp gáp, không trêu chọc cô mà đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói em muốn tới trại tạm giam?”



Ôn Noãn nhìn lão Triệu ngồi phía trước: “Chú Triệu nói sao?”



Lão Triệu liền có vẻ rất mất tự nhiên.



Bên kia, Hoắc Minh dịu giọng: “Không phải anh không cho em đi! Mà là em đang mang thai, ở đó âm khí mạnh, lỡ như dọa đứa nhỏ trong bụng sợ thì phải làm sao bây giờ, đó là con gái đấy!”



Ôn Noãn bật cười.



Thế nhưng trong lòng cô vẫn thấy vô cùng mềm mại.



Nói cho cùng, là Hoắc Minh sợ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.



Cô cúi đầu hỏi: “Anh có muốn đi cùng em không, đúng lúc chiều nay có lịch khám thai! Trưa nay chúng ta ăn cơm bên ngoài, Hoắc Minh, cũng đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò.”



Trong phòng Chủ tịch tập đoàn Tây Á.



Ngón trỏ của Hoắc Minh đặt trên nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt.



Chỉ một động tác vô cùng đơn giản vậy mà lại rất đẹp mắt.



Anh mỉm cười: “Rất vinh hạnh!”



……



Công ty cách đây khá gần, cuối cùng hai bên đến gần như cùng lúc với nhau.


Một chiếc xe khác cũng mở cửa ra, Cảnh Sâm cùng Bạch Vi đi tới, chóp mũi Bạch Vi hơi ửng hồng, rõ ràng là đã khóc.


Chương 570 Diêu Tử An, anh thì có được mấy xu chứ​




Ôn Noãn dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Không phải cậu đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi sao?”



Bạch Vi gật đầu, giọng hơi nghèn nghẹn.





Đang định cùng nhau đi vào, không ngờ phía sau lại có một chiếc xe đi tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Diêu Tử An.





Diêu Tử an nhảy xuống xe.





Hắn chăm chú nhìn Bạch Vi, vẻ mặt khá phức tạp.






Đinh Tranh tự tìm đường chết, thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn lẻ loi một mình, người lớn ở nhà không phải chưa từng thúc giục, bên cạnh hắn cũng không phải không có phụ nữ, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đi tới bước kết hôn.





Căn biệt thự mà hắn đã ở khi kết hôn với Bạch vi vẫn được hắn giữ nguyên vẹn như cũ.





Thỉnh thoảng hắn lại tới đó.





Nằm trên giường, nhắm mắt lại, giả vờ như hắn và Bạch Vi vẫn còn là vợ chồng.






Thế nhưng hắn vẫn không thể lừa được bản thân mình,





Bạch Vi đã ly hôn với hắn. Cô ấy đã kết hôn với Cảnh Sâm, sống một cuộc sống viên mãn.





Hắn đến, cảm xúc của Bạch Vi hơi kích động.





Dù sao thì mọi đau khổ trong cuộc đời cô ấy đều do Đinh Tranh và Diêu Tử An gây ra. Cho dù mấy năm nay, những khi nằm mơ nhớ lại vẫn không khỏi căm hận.





Diêu Tử An hờ hững cười khổ.





Sau khi liên hệ, cuối cùng chỉ có thể có ba người đi vào!





Là do Đinh Tranh đích thân chỉ tên yêu cầu, muốn gặp Diêu Tử An, Bạch Vi và Ôn Noãn.





“Yên tâm đi!” Diêu Tử An nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Noãn.”





Phòng tiếp khách nơi mọi người gặp mặt vừa nhỏ vừa đơn sơ.





Thế nhưng đã ở điểm cuối của sinh mệnh, Đinh Tranh cũng không quan tâm tới những thứ này, hai tay hai chân cô ta bị khóa lại, im lặng ngồi đó.





Con người Đinh Tranh giống như đã hoàn toàn thay đổi.





Không có một chút sức lực nào, trong mắt cũng không còn ánh sáng! Mấy người Ôn Noãn tiến vào, trong mắt Đinh Tranh mới có một chút chuyển động: “Đến rồi à?”





Bạch Vi thiếu kiên nhẫn nhất: “Cô muốn sám hối hay





muốn cầu xin tha thứ? Tôi nói cho cô biết, đã quá muộn rồi!”





Đôi mắt tối đen của Đinh Tranh không thể hiện chút thái độ nào.





“Sám hối? Tôi sám hối với cô làm gì!”





“Có tác dụng gì không?”





……





Bạch Vi tức giận tới mức muốn đánh cô ta, người phụ nữ này sắp chết đến nơi mà còn vịt chết không sợ nước sôi.





Đinh Tranh bỗng nhiên phá lên cười.





Cô ta đã sa sút tới cực kiểm, khi cười rộ lên lại có mấy phần rợn tóc gáy.





Diêu Tử An chợt thấy hơi hoảng sợ.





Chuyện năm đó của hắn và Đinh Tranh ồn ào tới mức chẳng có gì vui vẻ, nhưng trước khi cô ta ra đi, hắn rất muốn hỏi cô ta một việc, đúng lúc Bạch Vi đang ở đây, nói thẳng mặt cho rõ ràng cũng tốt.





Giọng Diêu Tử An bình tĩnh: “Đinh Tranh, cuối cùng thì năm đó cô thật sự có một chút thật lòng với tôi, hay chỉ đơn thuần vừa mắt tài sản của tôi?”





Đinh Tranh cười rộ lên.





“Diêu Tử An, anh thì có được mấy xu chứ!”





“Đúng vậy! Tôi muốn bẫy anh để lấy được thân phận bà Diêu, nhưng đó cũng chỉ vì Cố Trường Khanh không cho tôi cơ hội!”





“Tất nhiên, điều thú vị nhất khi quyến rũ anh chính là… Năm đó không phải anh nâng niu Bạch Vi trong lòng bàn tay sao, tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn xem tình yêu của Bạch Vi rơi xuống bùn sẽ có cảm giác như thế nào mà thôi! Tôi không có, mấy người cũng không được phép có!”





……


Diêu Tử An ngạc nhiên
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom