• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 491-495

Chương 491 Ôn Noãn không cho anh chạm vào.​


Ôn Noãn quay về biệt thự cũng đã qua rạng sáng.





Đèn trong sảnh mờ tối, Hoắc Minh ngồi ở đó, trong tay cầm một ly rượu vang.





Ôn Noãn cả người mệt mỏi, cô cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh anh.





Cô nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, cho em một ly rượu vang.”





Đôi mắt anh thâm trầm.





Nhưng cuối cùng, anh vẫn rót cho cô một ly rượu vang, hơn nữa còn nhìn cô uống.






Ôn Noãn uống hết, cảm thấy cả người hơi nóng. Cô ngửa người tựa vào sô pha, khẽ nhắm mắt lại thì thầm: “Bây giờ em cũng hơi hiểu tâm trạng của anh rồi! Hiểu tại sao anh lại đi giúp Kiều An, đi cứu Sở Liên rồi!”





Cảm giác buồn bực kia thực sự khiến người ta khổ sở.





Ôn Noãn chậm rãi mở mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô như có một vầng sáng che lấp.





Cô nói: “Cố Trường Khanh chết rồi, sau này anh không cần phải ghen nữa!”






Nói xong, cô chậm rãi lên lầu.





Hoắc Minh vẫn ngồi ở đó, nhìn bóng lưng cao thẳng của cô, nhìn chậm rãi đi lên lầu hai, sau đó ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo.





Ôn Noãn đem khóa bình an kia cất đi.





Có lẽ lúc mở két sắt ra, cô nhìn thấy, thi thoảng sẽ nhớ đến một người tên là Cố Trường Khanh.





Lúc đóng cửa két sắt lại.





Hoắc Minh đứng sau lưng cô.





Cô không tránh đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Tối nay em hơi mệt!”





Anh không nói gì, ấn cô lên cửa két sắt, hôn cô.





Hôn đến cuối cùng, anh lại vùi mặt vào gáy cô, lầm bầm hỏi cô: “Em rất đau lòng?”





“Có một chút.”





Ôn Noãn khẽ nghiêng đầu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tinh tế của anh, khẽ nói: “Năm đó sau khi anh ta phản bội em, chúng ta đã biết nhau rồi! Hoắc Minh, anh mất trí nhớ vì em, trước đây em luôn nghĩ anh là của em, anh nên phục hồi trí nhớ quay về bên cạnh em, nhưng bây giờ em lại cảm thấy anh nên vui vẻ! Nếu anh có người mình thích, em thật sự không để ý, chỉ cần là cô gái tốt!... Em sẽ thành toàn cho anh.”





Hoắc Minh cắn nhẹ ngón tay cô.





Anh không phản bác cô, chỉ ôm cô lên giường. Chỉ làm tình trong im lặng, một câu cũng không nói, bộc lộ bất mãn trong lòng.





Trong lúc ý loạn tình mê, Ôn Noãn ôm lấy cổ anh.





Cô gọi tên anh với chất giọng khàn khàn.





Hoắc Minh… Hoắc Minh…





Hoắc Minh hoàn toàn đánh bại cô, cuối cùng, anh nằm sấp sát bên tai cô khẽ hỏi cô: “Ôn Noãn, em còn yêu anh không?”





Mồ hôi nóng chợt lạnh dần…





Ôn Noãn nằm trên giường, khẽ thở dốc, cô nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài.





Mưa thu đánh tan ánh trăng.





Cô nhớ đến Cố Trường Khanh, nhớ đến anh ta qua đời khi còn trẻ. Nhưng Hoắc Minh nằm bên cạnh, hơi thở nóng ấm, cô cười nhạt rồi nói: “Yêu!”





Cô nói, là lời thật lòng.





Có tình yêu mạnh như rượu.





Cũng có tình yêu như nước chảy thành dòng, như chén trà thanh như dòng suối trong.





Dưới ánh đèn mờ tối, Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.





Cuối cùng anh khẽ đè lên người cô, thì thầm: “Ôn Noãn… Em đừng lừa anh!”





Ôn Noãn không cho anh chạm vào.





Cô dùng ngón tay thon dài, chậm rãi chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi hồng nhuận hé mở, giọng khàn khàn rất quyến rũ: “Có phải anh nên kể cho em về tấm danh thiếp đó không?”





Hoắc Minh nhớ đến ngày xã giao hôm đó.





Anh nâng người Ôn Noãn lên, hôn cô: “Tối đó, tài xế nhìn thấy còn rõ hơn cả anh! Ôn Noãn, anh không có cô gái nào khác, cũng sẽ không có cô gái nhỏ nào!”





Ôn Noãn không hỏi gì thêm.





Có lẽ, là chuyện xưa không thú vị…


Chương 492 Cô nói không cần.​


Tang lễ của Cố Trường Khanh, Ôn Noãn không tham gia.





Cô chỉ nhìn thấy trên báo, phô trương rất lớn, mà tập đoàn Cố Thị như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc đã ngập chìm trong giới kinh doanh…





Cố Tinh Tinh đến tìm cô hai lần.





Vì khoản nợ của tập đoàn Cố Thị.





Cô ta căn bản không hiểu những chuyện này, lúc tính toán cũng sứt đầu mẻ trán.





Ôn Noãn gọi cô ta lên phòng làm việc lầu hai.





Cố Tinh Tinh không ngờ, Ôn Noãn sẽ đồng ý giúp mình, cô ta ngồi trong phòng làm việc uống trà hoa, sau đó nhìn Ôn Noãn…






Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ sách.





Vẻ ngoài cô như tranh vẽ, so với nhiều năm trước còn xinh đẹp hơn.





Cố Tinh Tinh cứ nhìn mãi, có chút muốn khóc, anh trai cô ta lúc rời đi cũng không để lại đời sau cho nhà họ Cố, vì thế cô ta nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, thực ra tôi từng đi tìm Đinh Tranh! Lúc anh trai đi, cô ta khóc lóc gọi đất gọi trời, nhưng tôi muốn nhờ cô ta giúp thì cô ta lại chẳng thèm gặp tôi!”





Ôn Noãn không nghe nổi mấy chuyện này.





Cô lạnh nhạt nói: “Tôi chịu giúp, cũng là nể mặt hơn hai nghìn nhân viên tập đoàn Cố Thị.”






Những người đó, có rất nhiều người là đồng nghiệp của bố cô.





Cố Tinh Tin không dám nói nhiều.





Ngay lúc này, Hoắc Minh đón Hoắc Tây về nhà.





Tiểu Hoắc Tây vừa về đã nhào vào lòng mẹ, vui mừng, bởi vì hôm nay cô bé có được giải thưởng.





Mấy bạn nhỏ khác không có, chỉ có cô bé là có thôi.





Trương Sùng Quang còn khen cô bé lợi hại.





Ôn Noãn ôm cô nhóc xinh đẹp vào lòng, khẽ hôn: “Hoắc Tây của chúng ta được giải thưởng gì nào?”





Tiểu Hoắc Tây ngửa mặt nói: “Cá nhân vệ sinh tốt nhất! Cô giáo nói con quét nhà rất giỏi!”





Ôn Noãn: “…”





Lúc này, Hoắc Minh dắt theo Doãn Tư đến.





Anh nhìn thấy Cố Tinh Tinh thì chợt ngây người, sau đó cẩn trọng gật đầu một cái.





Ôn Noãn cũng xem khá đủ rồi, đóng tài liệu lại, đưa cho Cố Tinh Tinh: “Cô giao cho kế toán trưởng công ty, bảo anh ấy kiểm tra một chút.”





Cố Tinh Tinh vội nói cám ơn.





Lúc cô ta rời đi, còn giải thích với Hoắc Minh một chút.





Hoắc Minh bình thản khẽ cười, không nói gì nhiều, thực ra Cố Trường Khanh cũng đã mất rồi, anh còn có gì để tính toán chứ? So đo với người chết, cũng không có phẩm vị gì.





Ôn Noãn không giải thích gì.





Cô ôm lấy Hoắc Doãn Tư, chơi với cậu bé một lúc.





Hoắc Minh chơi cùng Tiểu Hoắc Tây.





Trong phòng làm việc bỗng trở nên ấm áp, anh không nhịn được nghiêng qua thấp giọng hỏi cô: “Ôn Noãn, chúng ta xem như đã làm hòa rồi sao?”





Ôn Noãn bình thản cười.





Ngày tháng sau đó rất bình yên, anh nắm giữ tập đoàn Tây Á, còn Ôn Noãn thì bận rộn quay phim… Hai đứa nhỏ cũng được chăm sóc rất tốt, lần tranh cãi đó gần như đã bay đi xa rồi!





Thi thoảng, Ôn Noãn sẽ nhớ đến Cố Trường Khanh.





Cũng từng có lúc bừng tỉnh giấc từ trong mơ.





Lúc tỉnh lại, Hoắc Minh không có bên cạnh, anh đang công tác ở Hongkong.





Ôn Noãn khoác thêm áo khoác ngủ, đi đến trước cửa sổ.





Mưa đêm, mang theo hơi mùa thu càng nồng đậm.





Ôn Noãn cảm thấy hơi lạnh.





Cô ấn gọi cho Hoắc Minh, điện thoại vang lên mấy tiếng, anh nhận máy, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn… Mơ thấy ác mộng sao?”





Cô ừ một tiếng, cô mơ thấy Cố Trường Khanh gặp tai nạn xe.





Hoắc Minh khẽ thấp giọng: “Muốn anh quay về không?”





Cô nói không cần.





Trong điện thoại im lặng một lúc, cô lại hỏi anh: “Anh ngủ chưa?”





Hoắc Minh nhìn một đống giấy tờ trên bàn làm việc, thấp giọng nói: “Còn chưa nữa! Muốn kết thúc đàm phán sớm rồi quay về!”





Hai vợ chồng nói chuyện mấy câu.





Cuối cùng, Ôn Noãn cúp điện thoại trước.





Cô nghĩ, nếu trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô sẽ hy vọng anh quay về!





Bên kia, Hoắc Minh cúp điện thoại rồi mở ảnh Ôn Noãn ra, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.


Chương 493 Tiểu Doãn Tư a ê ăn sạch.​


Dạo này quan hệ bọn họ cải thiện hơn nhiều rồi.





Có thể là do cái chết của Cố Trường Khanh, khiến người ta cảm thán.





Thật ra anh biết, sau khi Cố Trường Khanh chết, đã chiếm một chỗ trong lòng Ôn Noãn. Anh không thể nào so bì được, bởi vì người chết rồi cũng không cách nào so đo được.





Anh chậm rãi thích ứng với tình cảm bình đạm này, chỉ là anh không biết, tình yêu của Ôn Noãn đối với anh còn bao nhiêu!





Tình yêu của người trưởng thành, đều cân nhắc lợi hại.





Sau khi cân nhắc, thì đều sẽ lựa chọn an ổn!






Huống hồ, anh cũng chưa từng có suy nghĩ khác với những người phụ nữ khác.





Hoắc Minh cất điện thoại, đang định tiếp tục làm việc thì cửa phòng khách sạn có tiếng gõ cửa, an nghĩ là nhân viên phục vụ nên đến mở cửa.





Bên ngoài cửa lại là Xa Tuyết.





Cô ta nghe nói Hoắc Minh đi Hongkong công tác, nên cố ý nhận quảng cáo, thuận lý thành chương ở cùng một khách sạn với anh.






Xa Tuyết mặc áo ngủ tơ tằm, rất gợi cảm.





“Tổng giám đốc Hoắc, máy nước nóng trong phòng tôi hỏng rồi, có thể mượn dùng một chút không?”





Hoắc Minh đứng chắn ở cửa.





Đêm khuya, anh vẫn có dáng vẻ không chê vào đâu như vậy.





Sơ mi trắng, quần tây đen, người đàn ông ba mươi lăm tuổi thành thục anh tuấn.





Anh lạnh nhạt lên tiếng: “Cô Xa bao nhiêu tiền một lần! Nếu không ngại thì thuộc hạ tôi không thiếu người trẻ tuổi đang cần phụ nữ đâu!”





Xa Tuyết bị sỉ nhục ê ẩm.





Cô ta không ngờ Hoắc Minh lại cay độc như vậy.





Lần trước gặp an, tuy anh lạnh nhạt nhưng vẫn giữ phong độ với nữ giới, cô ta nghĩ đến hiện tại địa vị cô ta đã khác, cô ta đã là tiểu hoa tuyến một, anh sẽ coi trọng cô ta hơn.





Nhưng anh nói cô ta là bán…





Xa Tuyết run môi: “Anh Hoắc, tôi không bán thân!”





Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì mặc đồ cho nghiêm túc vào, đừng có canh ba nửa đêm ve vãn trước cửa phòng đàn ông! Còn nữa, nếu ngày mai mà có tin đồn gì truyền ra, cô, kể cả cái công ty cỏn con kia của cô, đừng mong mà nghĩ đến ngày sau!”





Anh nói xong, đóng sầm cửa lại.





Đêm khuya, Xa Tuyết đứng đó, cả người lạnh lẽo.





Cô ta không ngờ, Hoắc Minh sẽ chung thủy với hôn nhân đến mức đó, cô ta không tin đàn ông sẽ không ngoại tình! Đương nhiên cô ta sẽ không nghe theo anh, cô ta không tin anh sẽ nỡ đuổi cùng giết tận với cô ta như vậy.





Cô ta muốn truyền tin đồn, một mặt để chọc tức vợ anh, một mặt để khiến bản thân nổi.





Sáng sớm, Ôn Noãn đã nhìn thấy tin tức, là truyền thông bên Hongkong.





“Giới nhà giàu thành phố B gặp nữ minh tinh tuyến một.”





Hình kèm theo, là Xa Tuyết cả người mặc mỏng manh, đứng trước cửa phòng khách sạn.





Đối diện, là Hoắc Thiệu Minh khẽ nhíu mày.





Ôn Noãn nhìn thời gian chụp, vừa đúng lúc tối qua bọn họ mới cúp điện thoại, nghĩ đến Xa Tuyết chủ động đưa đến, còn chuyện có tiếp nhận hay không, cô căn bản không cần nghĩ.





Hoắc Minh mà ăn rồi, thì sẽ không có tin đồn truyền ra.





Đàn ông sẽ im lặng bình tĩnh nuôi…





Ôn Noãn bỏ báo xuống, tiếp tục ăn sáng cùng bọn trẻ, Tiểu Hoắc Tây múc một muỗng cơm lớn, đút cho Tiểu Doãn Tư, còn dỗ nói: “Hoắc Doãn Tư, em ăn nhiều vào!”





Tiểu Doãn Tư a ê ăn sạch.





Tiểu Hoắc Tây lại múc một muỗng lớn…





Cô bé nhìn tờ báo, khẽ hỏi: “Mẹ, đây chẳng phải là bà hai của bố sao?”





Ôn Noãn dở khóc dở cười, Hoắc Tây nghe ở đâu mấy từ này vậy?





Tiểu Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Bà hai của bố Trường Sùng Quang là như vậy, quần áo mặc không nghiêm túc… Gầy trơ xương!”





Ôn Noãn cười nhạt: “Đó không phải đâu! Bố con không có.”


Chương 494 Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt.​


Tiểu Hoắc Tây lại múc một muỗng lớn.





Cô bé cảm thấy, mẹ so với bộ xương kia đẹp hơn nhiều, mắt bố cũng chẳng mù.







Buổi chiều, Ôn Noãn ngủ trưa dậy.





Tắm rửa xong, thay quần áo chuẩn bị đi dạo sân sau, người làm đi đến: “Bà chủ, có cô Xa nói muốn gặp cô!”





Cô Xa…


Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: Không kịp đợi vậy rồi à!



“Để cô ta vào đi!” Ôn Noãn lạnh nhạt nói.

Người làm gật đầu, đi ra ngoài gọi Xa Tuyết vào.

Cô gái trẻ tuổi, tuy đã là tiểu hoa tuyến một, nhưng đứng trước căn nhà giàu có cao cấp thì cũng có chút choáng váng, mãi đến khi người làm đến gọi cô ta mới bừng tỉnh.

Đi vào sảnh lớn, bên trong trang trí thực rất xa hoa nhưng cũng rất có phong cách.

Nữ chủ nhân đang đánh đàn.

Xa Tuyết là sinh viên trường nghệ thuật, cũng biết chút tài nghệ, nhưng Ôn Noãn đánh đàn dương cầm rất hay, cô ta bỗng chốc ngây người, cô ta nghĩ mấy phu nhân nhà giàu chỉ biết đánh mạt chược, xã giao với mấy quý bà là được.

Người phụ nữ trước mặt...


Mái tóc dài màu trà, buông xõa trên tấm lưng thon thả.

Gương mặt trắng mịn có chút ửng hồng, đầu mũi thanh tú, hàng mi dài cong vút, thanh tú xinh đẹp không nói thành lời.

Xa Tuyết khẽ xoa tóc mình, cũng là màu trà, nhưng không giống kiểu bẩm sinh của Ôn Mạn, cô ta say này mới nhuộm, để giống với Ôn Noãn, mà cứ cách hai tháng cô ta phải nhuộm lại một lần.

Cô ta đang định lên tiếng thì người làm bưng trà đến.

Xa Tuyết ngồi xuống, nhìn cô gái cốt cách nổi tiếng này, trong lòng lại cảm thấy ghen tỵ.

Cô ta ngưỡng mộ cuộc sống thế này.

“Cô Ôn!” Cô ta gọi Ôn Noãn.

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, ngón tay Ôn Noãn dừng trên phím đen đàn dương cầm, cô khẽ cười: “Cô Xa đến cả một tiếng bà Hoắc cũng không chịu gọi, là nắm chắc rồi sao?”

Xa Tuyết có chút khó xử.

Ôn Noãn đứng dậy đi đến ngồi xuống đối diện với cô ta, nhẹ nhàng nói với người làm: “Lấy cho tôi ly cà phê, đã lâu rồi không được uống!”

Người làm lập tức đi pha.

Đợi đến khi cà phê đem lên, Xa Tuyết lạnh mặt: “Bà Hoắc, đây là muốn ra uy với tôi sao?”

Ôn Noãn ngửi mùi cà phê thơm nồng.

Cô khẽ cười: “Xem như vậy đi! Cô Xa tìm tôi có chuyện gì sao?”

Dù sao Xa Tuyết cũng còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, trực tiếp nói thẳng: “Tôi không tin bà Hoắc chưa xem tin đồn tối qua! Tôi đến, cũng là muốn để bà Hoắc cho tôi một lời giải thích.

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô khế uống cà phê, đặt ly xuống, cô nói: “Cô Xa nói là, chồng tôi đã ngủ với cô sao?”

Sắc mặt Xa Tuyết u ám không rõ.

Cuối cùng cô ta cắn răng nói dối: “Đúng!”

Ôn Noãn vẫn cười nhạt: “Vậy cô đi tìm anh ấy đi! Sao lại đến tìm tôi! Cô Xa... Nếu cô muốn làm bà Hoắc, có lẽ nên ra đòn trên người Hoắc Minh chứ, nếu cô muốn làm kẻ hầu, vậy tôi nói cho cô biết, tôi không dung túng cho kẻ hầu.

Sắc mặt Xa Tuyết khi đỏ khi trắng.

"

Cô ta không ngờ, Ôn Noãn trông có vẻ yếu đuối nhưng lại cay nghiệt như vậy.

Cô không hề hoảng loạn chút nào.

Xa Tuyết không thể đối phó.

Ôn Noãn ngước mắt, yên lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Bất kỳ người nào, nhìn thấy người khác biến thành vẻ ngoài giống mình, quyến rũ chồng mình thì cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa, còn lộ mặt xuất hiện trên truyền thông đại chúng.

Cất nhắc cô ta lên tuyến một, cũng đủ rồi!

Ôn Noãn lấy một xấp giấy tờ từ trong ngăn kéo bàn trà, ném đến trước mặt Xa Tuyết.

“Nhìn cái này đi, rồi quyết định nói chuyện với tôi thế nào.

Vẻ mặt Xa Tuyết chợt cứng đờ.

Cô ta chần chừ vươn tay qua, cầm tài liệu đó lên, một xấp dày đều là đủ loại chuyện của cô ta.

Năm nhất yêu hai người đàn ông cùng một lúc.

Trong đó có người đã kết hôn!

Sự việc đã bại lộ, cô ta bị vợ của người đàn ông kia đánh đến mức nhập viện, người đàn ông đã có gia đình kia mua cho cô ta một căn nhà, đương nhiên, từ lần đó về sau cô ta không thể mang thai nữa.

Năm nay, cô ta đã ký với công ty Đinh Tranh.

Cô ta trở thành dáng vẻ của Ôn Noãn.

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt, cô ta run môi: “Bà Hoắc!”

Ôn Noãn chậm rãi uống hết ly cà phê.

Cô khẽ cười: “Chỉ cần thả chút tài liệu này ra, con đường ngôi sao của cô sẽ bị hủy ngay, tôi nghĩ cô cũng không muốn nỗ lực đã lâu như vậy mà lại thất bại do bản thân... Do dã tâm bất chính của mình!”

Xa Tuyết cắn môi cuối cùng chịu thua: “Bà Hoắc, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Hoắc! Tối qua, tối qua cũng là tự tôi tình nguyện, thậm chí tổng giám đốc Hoắc cũng không cho tôi vào phòng.

Ôn Noãn không chút gợn sóng.

Xa Tuyết nhìn gương mặt nho nha của cô, không biết cô đang nghĩ gì!

Cô ta liên tiếp thua trận, thấp hèn nói: “Bà Hoắc có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi, chỉ cần... Chỉ cần tha cho tôi một đường lui!”

Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Tôi có hai yêu cầu! Thứ nhất, sửa lại mặt như cũ! Thứ hai, ngưng hợp đồng với Đinh Tranh, ký với công ty đăng ký của tôi!”

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt.

Phí ngưng hợp đồng là năm mươi triệu, gần như là toàn bộ tích góp của cô ta.

Sửa mặt lại, cô ta sẽ không duy trì được vị trí tuyến một.

Nhưng cô ta không có lựa chọn khác, Ôn Noãn nắm giữ tử huyệt của cô ta, cô ta chỉ là không hiểu tại sao Ôn Noãn lại để lại một con đường cho cô ta thôi!

Cô ta run giọng hỏi.

Ôn Noãn cầm ly cà phê vân về, chợt ngây người.

Một lúc sau, cô mới khẽ nói: “Bởi vì muốn người muốn tiếp cận Hoắc Minh, cô không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng! Nếu ai đến cũng giết sạch thì mệt quá!”

Lại nói, Xa Tuyết là người của Đinh Tranh.


Chương 495 Đinh Tranh không tin.​




Cô thật sự muốn đối phó là Đinh Tranh. Đinh Tranh bỏ ra nhiều như vậy, khiến Xa Tuyết nổi lên, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, đó mới là đả kích lớn nhất của cô ta.



Xa Tuyết rời đi.

Lúc đi khỏi biệt thự, cô ta gặp Hoắc Minh ở ngay hành lang.

Anh cả người mệt mỏi.

Nhưng trên tay lại cầm hai món đồ chơi khá lớn, đều là những thứ mấy bé gái thích.

Hoắc Minh chẳng buồn nhìn cô ta.

Anh đi thẳng vào sảnh lớn, để đồ xuống rồi cúi người hôn khóe môi Ôn Noãn, thấp giọng hỏi: “Có khách đến à?”

Ôn Noãn ngẩng đầu.


Cô thì thầm nói: “Là khách của anh, anh có muốn tiễn không?”

Hoắc Minh không thỏa mãn chạm bên môi cô, dùng sức cắn một cái.

Ôn Noãn khẽ cười, ôm lấy cổ anh, nhận lấy nụ hôn của anh...

Xa Tuyết đứng đó.

Trong lòng cô ta không rõ là cảm xúc gì, lần đầu tiên cô ta gặp Hoắc Minh, anh ở phòng bao xã giao, tuy không dính nữ nhân nhưng xem như cũng hòa hợp, nhưng bây giờ cô ta lại nhìn thấy Hoắc Minh ở nhà.

Anh đi công tác sẽ mua đồ chơi cho con gái.

Anh về nhà, trong mắt chỉ nhìn thấy vợ mình.


Lúc này, người làm ôm một cậu bé xinh đẹp đến, cậu bé xuống đất chạy qua ôm chân bố. Hoắc Minh ôm cậu bé lên, dịu dàng hôn cậu: “Hình như Doãn Tư nặng thêm rồi.

Ôn Noãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Vẻ mặt cô dịu dàng.

Xa Tuyết bỗng nhiên có chút không chịu nổi gương mặt này của mình, cô ta cảm thấy sỉ nhục.

Đã một thời gian dài cô ta đều cảm thấy tự mãn đắc chí.

Cô ta cảm thấy, có được gương mặt này, giống như có thẻ vương bài vậy.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết, cô ta có sửa giống đi chăng nữa, đối với Hoắc Minh mà nói đều không có ý nghĩa gì, bởi vì anh có một Ôn Noãn hoàn chỉnh, một gia đình hoàn chỉnh.

Bọn họ không thể ly hôn.

Xa Tuyết ngồi vào xe, tay run rẩy, liên lạc với trợ lý bay đến xứ sở kimchi ngay hôm đó.

Trong biệt thự rất ấm áp.

Hoắc Minh ngồi bên cạnh con trai, một lát sau thư ký Trương đem hành lý đến, chỉ đợi một lúc rồi rời đi.

Ôn Noãn khẽ nói: “Bởi vì tin đồn kia, nên quay về trước sao?”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Một lúc sau anh mới nói: “Không phải! Tối qua em sợ hãi, nên anh mới về!”

Còn về Xa Tuyết, lần trước mùi nước hoa trên người anh, Ôn Noãn cũng không hỏi đến.

Cô đối với anh đều bình tĩnh như vậy.

Nhưng cô biết rõ anh, có vài người, không cần phải đặt trong lòng.

Ôn Noãn hưởng thụ bầu không khí ấm áp này.

Đến nửa đêm, lúc bọn họ ở riêng cô mới nói cho anh, cô chuẩn bị ký hợp đồng với Xa Tuyết.

Hoắc Minh chợt ngây người.

Anh tháo đồng hồ, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, lúc tiến vào phòng tắm đóng cửa lại, âm thanh từ bên trong truyền ra: “Ôn Noãn, có phải em quá rộng lượng không?”

Dạo này, quan hệ bọn họ đã tốt hơn nhiều.

Ôn Noãn cũng không muốn cãi nhau với anh.

Cô đi đến cửa phòng tắm, tựa đầu vào cửa thủy tinh, khế nói: “Hoắc Minh, chắc là lớn tuổi rồi, không giày vò nổi nữa! Em không muốn ép ai đến mức điên cả!”

Ví dụ như Sở Liên...

Tuy cô ta xứng đáng như vậy, nhưng cô biết rõ chỉ khi mọi người đạt thứ mình mong muốn thì mới bình ổn được.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

Ôn Noãn yên lặng lắng nghe, cô không biết Hoắc Minh có cam tâm với vẻ bình thản thế này không, có ở bên cạnh cô mãi không... Trong lòng cô đầy vết nứt, nhưng anh thì vẫn duy trì nồng nhiệt của mình.

Tiếng nước dừng lại.

Cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Minh mặc áo tắm, cả người đầy hơi ấm đi ra.

Ôn Noãn vẫn đứng đó.

Hoắc Minh từ trên cao nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh khẽ ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Sau này sẽ không tức giận với em nữa!”

Là anh muốn thăm dò Ôn Noãn.

Xa Tuyết, căn bản không nên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.

Một tuần sau, Xa Tuyết về nước.

Tại sân bay, Đinh Tranh sớm đã đứng đợi cô ta, vừa thấy băng gạc trên đầu cô ta, gần như muốn nổi điên rồi.

Xa Tuyết tự hủy hoại mặt mình rồi.

Gương mặt giống với Ôn Noãn, bị hủy rồi.

Cô ta vì Xa Tuyết tạo ra kịch bản, tiền đồ, toàn bộ đều mất hết rồi.

Vô vàn ký giả vây quanh, ống kính nhằm thẳng vào Xa Tuyết, Đinh Tranh căn bản không khống chế được cảm xúc mà hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Cô đây là tự hủy hoại tiền đồ mình đấy!”

Xa Tuyết rất bình tĩnh: “Tổng giám đốc Đinh, tôi có tiền đồ sao? Tôi sửa theo ý cô thành dáng vẻ người khác, đi tiếp cận ông Hoắc! Còn nữa... Có lẽ là tôi nổi lên nhanh chóng khiến cô ảo giác, thật ra rất nhiều tài nguyên của tôi đều là do tổng giám đốc Ôn cho.”

Đinh Tranh không tin.

Xa Tuyết khẽ cười: “Từ đầu đến cuối, tổng giám đốc Ôn đều nhìn vào màn biểu diễn của chúng ta! Về mặt tình cảm tôi căn bản không phải đối thủ của cô ấy, về sự nghiệp thì cô không phải đối thủ của cô ấy!”

Ngay cả người đàn ông tự phụ kia, cũng đã bị cô ăn sạch.

Có lẽ, người bên cạnh sẽ nói là vì con cái.

Nhưng, có ai lại không biết chăm con nhỏ chứ? Chẳng qua là vì yêu mẹ của đứa nhỏ mà thôi!

Nghe nói bọn họ còn sắp có đứa thứ ba nữa!

Lời của Xa Tuyết đầy chấn động, càng khiến người ta kích động là cô ta tuyên bố sẽ ngưng hợp đồng với Thời Đại Khổng Lồ, đồng ý bồi thường năm mươi triệu.

Cô ta không biết, ký với Ôn Noãn, cô ta có còn nổi hay không.

Nhưng Ôn Noãn nói cho cô ta biết, thẳng thắn là cách giải quyết khủng hoảng quan hệ công chúng tốt nhất.

Vì thế cô ta đã nói rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom