• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (5 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456 Khi Ôn Noãn kết hôn.​


Trong phòng bao, bầu không khí rất vi diệu.
Ngón tay xinh đẹp của Lục Khiêm vuốt ve những quân mạt chược bằng ngọc, sắc mặt có chút âm trầm, không ai có thể đoán được õng đang suy nghĩ gì.
Còn cò gái nhỏ của ông thì bướng bỉnh đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng.
Thật đáng thương, giống như một con chó con vậy.
Lục Khiêm từ từ đứng dậy, đi về phía cửa. Cô Hồ như đã nhận ra điều gì đó, lỡ lời gọi ông một tiếng: “Lục Khiêm!”
Lục Khiêm làm như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa, giọng điệu diu dàng yêu thương: “Sao lại đi theo tỏi?”
Hoắc Minh Châu nhìn ông.
Trong phòng bao còn có những người khác, còn có cò Hồ.
Một lúc lâu sau, cỏ mới nói: “Tòi quên xin chữ ký!”
Rõ ràng là cò đang nói dối.
Mọi người trong phòng riêng đều có thể nhận ra điều ấy, nhưng không ai dám nói bậy bạ.
Bởi vì Lục Khiêm đối xử với cô bé này không bình thường.
Lục Khiêm cười rất nhạt, sau đó quay người nói: “Cò Hồ, đây là lỗi của em! Mau tới ký tên đế con bé còn về nhà báo cáo kết quả còng tác.”
Cò Hồ vốn rất biết điều.
Cô ta lập tức mở túi xách, lấy ra một bức ảnh thơm ngát rồi ký tên, sau đó uốn ẹo đi tới, đưa cho Hoắc Minh Châu, cô ta nói đùa: “Chú Lục em nói đúng, là lỗi của tòi!”
Hoẳc Minh Châu nhẹ nhàng cảm ơn cõ ta.
Cò không nhìn Lục Khiêm nữa, nhưng Lục Khiêm lại đang nhìn chằm chằm vào cô…
Khi cò rời đi, Lục Khiêm đã nhờ người tiền cò.
“Không cần đâu!” Cò tùy tiện lắc đầu: “Tòi lái xe tới đây.”
Lục Khiêm không nói gì, ông đưa tay ra như muốn chạm vào tóc cõ, nhưng cuối cùng vần hạ tay xuống, mỉm cười nhẹ: “Lái xe chậm thôi.”
Cò ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Từ đau đến cuối, giữa họ không hề có một lời thắc mắc hay oán giận nào. Bởi vì những chuyện đó là chuyện giữa hai người yêu nhau, còn cò và Lục Khiêm chẩng là gì cả.
Ngay cá việc cõ thích ỏng cũng không được òng cho phép!
Cánh cửa màu đồng sang trọng từ từ đóng lại.
Ông ở bén trong, được bao quanh bởi vàng son và người đẹp.
Còn cò chỉ có một mình, bóng của cò trải dài dưới ánh đèn pha lê trén lối đi.
Phòng riêng lại trở nên sống động.
Cò Hồ vần bám lấy Lục Khiêm, vẫn phục vụ òng một cách dịu dàng trìu mến, ỏng Dịch và những người khác vẫn nói đùa: “Đáng lẽ tôi nên giữ cô bé vừa nãy lại, Lục Khiêm, đó là cái đuôi nhỏ độc quyền của cậu, cậu buông bỏ được sao?”
Lục Khiêm thản nhiên bòng đùa vài câu.
Nhưng rồi chính õng lại cảm thấy khó chịu.
Ông độc thân, có đời sống cá nhân cũng không sao,chỉ bị một đứa nhóc choai choai nhìn thấy mà thỏi, cò lại không phải là gì của ông, cũng không ràng buộc được ông, nhưng sao
õng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Không chơi nữa!”
Cuối cùng, òng đấy bài, kết thúc xã giao.
Trong phòng riêng rất yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, cò Hồ mới gượng cười, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy khó chịu à? Đến chỗ em, em xoa bóp cho anh mấy cái. Anh… là do bình thường có nhiều chuyện phiền lòng.”
Ông Dịch nhanh chóng đồng ý: “Đúng rồi, đế cô Hồ lo.”
Lục Khiêm không muốn làm ai xấu hố.
Ông sao cũng được!
Nhà riêng của cỏ Hồ rất trang nhã, người hầu đặc biệt thắp một chiếc đèn lồng cung điện trong phòng ngủ đế đón Lục Khiêm đến thăm.
Lục Khiêm tửng thích nhất giai điệu này.
Ông tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại
và tận hưởng sự chăm sóc của người đẹp.
Cò Hồ dựa vào bên cạnh ông, giọng nhẹ nhàng hát một đoạn, vòng eo thon gọn bị sườn xám siết chặt, bên trẽn bộ ngực mềm mại, quyến rũ khó tả.
Lục Khiêm nghe một lúc, nhưng càng nghe càng buồn bực, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cò Hồ nằm cạnh chân ông, nhẹ nhàng cầu xin: “Đém nay ở lại được không?”
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại người đẹp trong vòng tay.
Nhưng trong dâu Lục Khiêm lại tràn ngập hình ánh một cò bé nào đó, dù sắp khóc nhưng lại giả vờ không quan tâm.
Ông nhẹ nhàng đẩy cỏ Hồ ra, bẳt dâu đi giày vào, vần nói với giọng điệu trịnh trọng: “Sáng mai sẽ có rất nhiều việc phải làm! Hơi quá sức với tỏi!”
Cò Hồ không vui.
Rõ ràng là ỏng đang tìm lý do…
Lục Khiêm nhéo mặt cỏ, dỗ dành: “Tòi thật sự rất bận!”
Cò Hồ tức giận đến dậm chân nhưng lại không dám phát tác.
Lục Khiêm đi ra khỏi nhà riêng, thư ký Liều đã đợi sẵn trên xe, thấy ông ra thì rất ngạc nhiên, hỏi: “Ngài không làm bạn với cò Hồ nữa à?”
Lục Khiêm lên xe, không trả lời.
Một lúc sau, òng đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ vật nhỏ đó có giận tòi không?”
Thư ký Liễu ngấn người.
Sau đó anh ta mới biết Lục Khiêm đang nói tới ai, liền cười nói: “Vẩn là một đứa trẻ, mấy ngày nữa sẽ quên.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Phải, một cò bé với bình sữa trong túi, chút
say mê này liệu kéo dài được bao lâu?
Ông nhâm mât lại, nhẹ giọng nói: “Tới nhà họ Hoắc.”
• ••
Đêm khuya.
Hoẩc Chấn Đòng mới nằm xuống, người hầu đã lên lầu gõ cửa, nói xe của Lục Khiêm ở bên ngoài.
Nói những hai lần thì Hoắc Chấn Đòng mới ngồi dậy.
Bà Hoắc cũng mặc quần áo vào nhưng bị chồng ngăn cân, Hoắc Chấn Đòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc già họ Lục kia chắc chắn sống không tốt nén nửa đêm mới tới đây tìm xui xẻo!”
Nhưng ông vẩn phải đương đau.
Cuộc hòn nhân của Hoăc Minh và ôn Noãn vẫn chưa có kết quả, ông vẩn phải nhường nhịn thằng nhóc già đau này.
Hoắc Chấn Đông mặc quần áo, đi xuống cầu thang đã thay đổi sắc mặt, trìu mến nói: “Thì ra là cậu bèn thòng gia, cậu không báo trước cho tỏi biết là cậu sẽ đến thành phố B, nếu không tòi làm một bàn chiêu đãi, chào mừng cậu rồi.”
Lục Khiêm đứng trong phòng lớn, tao nhã khiêm tốn.
Ông ấy khẽ mỉm cười: “Bây giờ cũng chưa muộn đâu!”
Khuôn mặt già nua của Hoâc Chấn Đỏng cứng đờ: Bây giờ?
Không đùa chứ?
Bây giờ đã gần mười giờ rồi, còn mở tiệc đón tiếp, đón cái em gái nhà ông!
Đang nói chuyện, một người chậm rãi bước xuống cầu thang, mặc một bộ váy ren trắng tinh, mái tóc dài như mực, đòi mắt hồng hồng.
Là Hoắc Minh Châu.
Cô ấy nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu nhìn xem thì nhìn thấy Lục Khiêm.
Ông…đến đây làm gì?
Dáng vẻ Lục Khiêm nhàn nhã, mỉm cười nhìn cò ấy, như đang nhìn một đứa cháu bình thường.
Dưới ánh đèn, sẳc mặt cò ấy tái nhợt.
Người làm bố không khỏi chú ý tới, Hoắc Chấn Đông sai quản gia chuẩn bị đồ án, nói với con gái út: “Sao con xuống nhà mà không chào hỏi ai? Gọi chú Lục đi.”
Mòi cò ấy mấp máy nhưng mãi chưa nói được lời nào.
Cò ấy quay người chạy lẽn Tâu.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu nói với Lục Khiêm: “Con bé hư quá! Cặu Lục đây đừng đế trong lòng.”
Lục Khiêm nhìn lên lầu, cười nói: “Cô bé vẩn là trẻ con, không sao.”
Quản gia đích thân mang đồ ăn và rượu tới, Hoắc Chấn Đỏng và ông ấy ăn uống suốt một tiếng, nói nhảm một hồi lâu như ỏng vẫn không hiếu người họ Lục này đến đây làm gì…
Rạng sáng, thư ký Lục đỡ Lục Khiêm lên xe.
Lục Khiêm uống hơi nhiều, ông tựa người vào ghê’ sau, vốn định sáng mai sẽ quay lại thành phố c, nhưng rõ ràng cò bé đó vẫn đang ầm ĩ với ông.
Ông nghĩ nên dổ cò vui vẻ một chút.
Ông gọi vào điện thoại di động của cò bé, nhưng cỏ không bắt máy, sau bảy tám hồi chuông, Lục Khiêm nhẹ nhàng cúp máy.
Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả, một nồi đau âm ỉ.
Thực ra, người như õng không nên vướng vào tình cảm và tình yêu chứ đừng nói là với một đứa trẻ nhỏ tuổi… Cho dù ông có cố phủ nhận, cho dù ông có nói với những người xung quanh rằng cò chỉ là con cháu, nhưng òng không thể phủ nhận rằng õng đối xử với cỏ rất khác biệt.
Ông không thể dành tình câm cho cỏ nhưng ông vần quan tâm đến cò…
Lục Khiêm mở cửa sổ xe cho gió thổi vào đế đâu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc lâu sau mới giả vờ bình tĩnh, trêu chọc thư ký Liễu: “Để cậu ché cười rồi!”
Có quá nhiều người thích Lục Khiêm.
Có người yêu vì gia thế, hoặc ngoại hình của òng… nhiều đến mức ông không thế nhớ tên.
Nhưng ông chỉ đặt Minh Châu trên đầu trái tim mình.
Họ chưa bao giờ có một mối quan hệ thực sự, thậm chí không làm chuyện gì động trời… Họ chí dùng bữa cùng nhau, cô chí chợp mắt trong phòng ngủ của õng, và họ chỉ hôn nhau một Tân.
Và cò cũng chỉ gọi òng là chú Lục mà thôi…
Trong một khoảng thời gian dài ỏng không nghe được tin gì về cõ.
Sau khi Ôn Noãn có thai, nhà họ Hoắc tới cầu hỏn, ông luôn cho rằng cô gái nhỏ cũng sẽ tới, dù sao cò cũng thích mấy chỗ vui vẻ.
Nhưng cô không đến…
Ông có chút thất vọng, trong bầu không khí sòi động đó, ông lặng lẽ hút hết nửa bao thuốc lá.
Khi Ôn Noãn kết hôn.
Cuối cùng ỏng cũng nhìn thấy cò, mặc một chiếc váy màu xanh lam tuyệt đẹp, là màu xanh lam thuần khiết nhất mà ông từng thấy, cô đi cùng một người chi em, cò xa cách ỏng, ông chí có thể nhìn cò từ xa.
Lục Khiêm nghĩ, như vặy cũng được.
Sau khi gặp được cò, ông có thế nói gì đày? Ông không thể cho cò bất cứ thứ gì.
Đến cả chính bản thân òng cũng không cho được.
Giữa họ có quá nhiều rào chắn, thân phận, tuổi tác…
Ông không dám nghĩ, liệu một phần tình yêu của cỏ bé ấy dành cho ỏng có thế chiu đựng được những thử thách đó hay không… Tình yêu sâu thẩm trong trái tim ông buộc phải từ bỏ trước khi ông kịp bày tỏ.
Nhưng ông vẩn rất nhớ cò.
Đã lâu rồi ông không liên lạc với những người phụ nữ được xem là tri kỉ đó…
Ông Dịch và những người khác không hiểu, họ cho rằng ông đang tu thân dưỡng tính, nhưng chỉ mình ông biết, thực ra là do ông không cấn thận đã đế mình rơi vào lưới tình với một cò bé mà thòi!
Khi đi công tác ở thành phố H, ỏng đế trống một phần lịch trình, đích thân xếp hàng mua hai con thỏ.
Nghe mọi người nói đây là thỏ Stella Lou.
Các cô gái nhỏ đều rất thích.
Khi õng mang đồ đạc về phòng làm việc, thư ký Liều không khỏi mỉm cười: “Đáng yêu quá! Tuần sau ngài đi còng tác ởthành phố B, nếu ngài gửi tới cô bé sẽ rất thích.”
Lục Khiêm châm một điếu thuốc, nhìn thư ký Liễu: “Ai nói là tặng cho cò ấy! Cho dù là tặng thì cũng là tặng cho cả ôn Noãn nữa, mồi đứa một con…Đâu phải đặc biệt mua cho cô ấy!”
Thư ký Liều vội vàng nói: “Đúng vặy, chủ yếu là cho cô cả.”
Lúc này Lục Khiêm mới để anh ta đi…
Khi không có ai ớ bên, õng không khỏi nghĩ về lúc cò nhận được nó, chắc chắn cô bé sẽ rất vui?
Cò qái nhỏ đấv à, phải vui vẻ mới tốt…


Chương 457 Thực nực cười!​

Gặp lại cò, đã là trước giao thừa Tết Nguyên Đán.
Lục Khiêm chủ trì một cuộc họp kéo dài mười hai giờ đồng hồ, cả người mệt mỏi, trén đường quay về khách sạn, ông năm trên xe nhắm mằt nghỉ ngơi.
Bên cạnh chổ ngồi của ông đặt hai con thỏ tím.
Rất dễ thương, có chút không phù hợp với thân phận của ông.
Thư ký Liều quay đau lại, mỉm cười: “Ngày mai là ngài có thể gặp lại cò gái nhỏ nhà mình rồi, thời gian dài như vậy, có lẽ cò ấy cũng đã bớt giận.”
Lục Khiêm sờ sờ tai con thỏ, mạnh miệng: “Chỉ là một đứa trẻ mà thòi, cũng không phải muốn gặp tới mức đó.”
Thư ký Liễu cười ha ha.
Lục Khiêm cũng cười rộ lên…
Tâm trạng của ông rất tốt, kéo cửa kính xe xuống thường thức ánh đèn bên ngoài, thở dài: “Lại một năm nữa tròi qua! Tòi lại già thêm một tuổi!”
Thư ký Liễu điềm đạm nói: “Ngài vẩn đang ở độ tuổi tráng niên mà!”
Lời này của anh ta quả thật cũng không sai.
Với tuối tác của Lục Khiêm mà đã đứng ở địa vị đó, đúng là vẩn trẻ.
Anh ta an ủi sơ sài như vậy, Lục Khiêm nghe liền phủi phủi ống quần, cười nói: “Tráng niên gì nữa? ôn Noãn sang năm đã làm mẹ rồi, tòi cũng thăng chức thành ông cậu ngoại…”
Trong xe không có người ngoài, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông liền trở nên trắng trợn.
Thư ký Liễu trêu chọc: “Lấy năng lực của ngài, nếu muốn có một đứa nhỏ thực sự không khó!”
Lời nói khiến tài xế cũng phải nở nụ cười.
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, cười mẩng: “Thằng nhóc thối nhà cậu, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”
Thư ký Liều lại nói thêm mấy câu hài hước dí dỏm.
Bầu không khí trong xe rất tốt, đi thêm một đoạn đường nữa, khi dừng chờ đèn đỏ bên cạnh Fortune Plaza, tài xế cười nói: “õng Lục, bên đó hình như đang tổ chức đón giao thừa, náo nhiệt quá.”
Lục Khiêm khòng nhịn dược nhìn sang.
Đúng là rất náo nhiệt.
Pháo hoa không ngừng nổ rộ trên bầu trời đêm, những bông hoa lửa nhuộm lên thành phố những màu sắc sặc sỡ, cũng giống như phủ lên màn đêm một lớp lưu ly, rất đẹp.
Trên quảng trường, một nhóm thanh niên đang đón giao thừa.
Xung quanh là những chiếc siêu xe đồ rải rác, vừa nhìn đã thấy là một đám cậu ấm cò chiêu.
Giữa những người này, Lục Khiêm nhìn thấy Minh Châu.
Cô mặc một chiếc áo khoác lõng to sụ màu trầng, đội mũ len, trên tay cầm một que pháo hoa, càng có vẻ giống một đứa trê chưa lớn.
Gương mặt cỏ ửng hồng, khi cò cười rộ lén, ngay câ pháo hoa cũng không so được một nửa của cò.
Lục Khiêm im lặng quan sát.
Hóa ra trong khi ông đang nhớ mong cô, có lại vui vẻ thế này.
Ông nghĩ, hắn vì cò đã đau khổ quá lâu rồi.
Thư ký Liễu nhận ra suy nghĩ của Lục Khiêm, cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Kia không phải cò Minh Châu sao? Ài, ngài nói xem, con gái ờ bên ngoài lúc đêm khuya thê’ này không quá an toàn, hay là mời cò ấy lên xe, chúng ta đưa cô ấy vê nhà?”
Lục Khiêm tỏ vẻ đồng ý.
Ông phủi phủi chiếc quần tây, mở cửa xuống xe.
Ông ăn mặc quá nghiêm túc, chỉ đứng ở một chồ cách cò không xa. ỏng nghĩ, cò chỉ cân nhấc mẩt lên là có thể nhìn thấy chú Lục của cô…
Đột nhiên, những tiếng la hét vang lên trên quảng trường.
“Cầu hòn!”
“ơâu hôn!”
“Cầu hòn… Cầu hòn… “Cầu hòn!”
Một chàng trai trẻ, tay ôm hoa hồng, quỳ một chân dưới bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.
Cậu ta tỏ tình với Minh Châu.
Lục Khiêm nhìn thấy cò gái nhỏ che miệng, có vẻ là bị dọa rồi.
Lục Khiêm thấy biểu cảm trên mặt chàng trai kia vó cùng chân thành, là thật lòng thích cò gái nhỏ…
Lục Khiêm khòng tiến lẽn.
Mặc dù, óng đã sải chân ra khỏi cửa xe.
Mặc dù, ông đã nghĩ xong lời (Tâu tiên muốn nói.
Ông vần chỉ đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cò được người ta tỏ tình. Một lát sau, ỏng xoa trán bật cười…
Lục Khiêm, mày thật tự kiêu!
Lúc ấy, cò luôn quấn quýt lấy ỏng gọi chú Lục, nhưng õng lại quên mất, thực ra cò có rất nhiều rất nhiều lựa chọn. Nhà họ Hoắc là nhà giàu số một phương Bắc, cô lại xinh đẹp như vậy, cô muốn kiểu đối tượng nào mà không có?
Lùi một bước, nhà họ Hoắc chỉ có hai người con.
Chị dâu Ôn Noãn của cò không khó đối phó, chỉ cần cò đồng ý, Hoắc Minh có thế bảo bọc cò cả đời.
Cô có thể, cả đời làm một cô gái nhỏ!
Mà Lục Khiêm ông, có thế cho cò cái gì?
Một con thỏ bông Stella Lou phải đố mồ hòi đế xếp hàng mua, hay một tình yêu không dám nói thành lời?
Thực nực cười!
Lục Khiêm chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân đến vậy… Minh Châu nhấc mắt lên, nhìn thấy õng, nhìn thấy chú Lục của cò mặc một bộ vest sáng màu, dáng người của ỏng rất đẹp, nhìn vừa nhã nhặn vừa sang trọng.
ông còn chói mẳt hơn cả bều trời đêm nay.
Trước mặt, vẩn là chàng trai vừa tỏ tình…
Minh Châu võ thức nhẹ nhàng thì thầm: “Chú Lục!”
Lục Khiêm cũng im lặng nhìn cò.
Không biết đã qua bao lâu, ông cảm giác mắt mình hơi đau nhức, cố gắng cong mòi nở một nụ cười nhàn nhạt, gật đau với cò, sau đó liền ngồi vào chiếc RV màu đen.
Bốn bánh xe Audi màu đen chậm rãi lăn đi.
Lục Khiêm ngồi trong xe, bên cạnh còn có hai con thỏ đáng yêu.
Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, thấp giọng dặn thư ký Liễu ngồi phía trước: “Sắp xếp chuyên cơ vào sáng mai.”
Thư ký Liều muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Ngài đã vất vả xếp hàng mua chúng mà, cũng nên tự mình đưa cho cò ấy chứ ạ.”
Lục Khiêm đưa tay lên che mât, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn: “Cho người đưa đến chổ ôn Noãn, bảo là của con bé và Minh Châu, nhờ con bé chuyển cho cò ấy! Đừng nói là tòi mua.”
Dù sao ông cũng có phần kiéu ngạo của mình, không muốn để cho người ngoài biết mình rung động với một đứa trẻ còn chưa lớn hết.
Rồi lại, lặng lẽ bỏ cuộc.
Lục Khiêm lặng im ngồi trong xe. Từ nhỏ đến lớn, õng chưa bao giờ cảm thấy tự ti, thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Minh Châu được người khác tỏ tình, óng lại tự ti vò cùng.
Những gì óng có thế cho cò, so với chàng thanh niên trẻ kia, thực sự nhỏ bé không đáng kể…
Ông cảm thấy mình không xứng.
Pháo hoa vẩn nở rộ khắp trời, nơi nơi đều tưng bừng náo nhiệt, thê’ nhưng óng lại không biết, phía sau lưng ông, cồ gái nhỏ mà õng yêu tha thiết đang cò đơn đứng đó…
Đôi mắt cô đỏ ửng, khi tiếng chuông giao thừa vang lén, lặng lẽ gọi tén ông.
Chú Luc…

Chương 458 Vần còn nhớ tôi là chú Lục của cháu​

Ngày đau nãm mới, cõ nhận được con thỏ kia.
Mặc dù Ôn Noãn không nói gì, Minh Châu vẫn đoán được con thỏ này là Lục Khiêm tặng.
Mà trước đó, ông Lục đã đến thành phố H.
Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường lớn màu trầng, ỏm con thỏ kia trong lòng.
Cò nhớ chú Lục.
Cò nghĩ, nhận được quà, luôn cần phải cám ơn một chút, hơn nữa, nám mới đến rồi, cô phải nói với òng một câu chúc mửng năm mới…
Cuối cùng, cô gửi cho ông một tin nhắn.
[Chúc mừng năm mới chú Lục!]
Đợi thật lâu thật lâu, ông mới trả lời lại một tin [Chúc mừng năm mới].
Bốn chữ võ cùng đơn giản lại khiến cò gái nhỏ của ông bặt khóc, cô vùi mặt vào chăn khóc thầm, khóc cho tình cảm không thể thổ lộ của mình.
Nếu cò thích bất cứ một người đàn ông nào trên thế giới này, có sẽ thế hiện tình yẽu không chút kiêng dè.
Cò sẽ thẳng thắn vô tư nói một câu: Em thích anh!
Thế nhưng người nọ lại là Lục Khiêm, là õng Lục!
Ông là cậu của ôn Noãn.
Minh Châu vì vậy mà tức giận với bản thân mình, nhưng vẫn không thế kiềm chế được mà thích ông, một người bình thường không bao giờ xem tin tức như cò lại bẩt (Tâu cố ý “tình cờ” xem TV, đọc báo, thậm chí còn nghe lén những khi bố và anh trai nói đến người kia.
Vặy nhưng cò vần hiếu rõ, ông không thuộc về cô!
Ban đêm, thành phố c.
Lục Khiêm mặc một bộ âu phục vừa khít người, ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại im lặng ngấn người.
Thư ký Liễu đấy cửa vào.
“Ngài Lục, ngài đã chuẩn bị xong chưa ạ, mọi người bén ngoài vần đang đợi ngài ra nói mấy câu động viên đó!”
Lục Khiêm khòng động đậy.
Thư ký Liều đi tới, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục làm sao vậy ạ?”
Lục Khiêm chỉ vào điện thoại, cười cười: “Cô gái nhỏ gửi tin nhằn cho tòi!”
Ông nghĩ, cỏ nhận được món quà đó, nhất định sẽ rất vui.
Đáng tiếc không thế tự tay đưa cho cô.
Lục Khiêm bỏ điện thoại vào túi, khi đứng dậy, nét cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lại biết thành õng Lục được muôn vàn người ngưỡng mộ kia…
Thư ký Liều đi theo phía sau ỏng, khẽ thở dài.
Bèn ngoài rất náo nhiệt, Lục Khiêm phát biểu xong thì ăn cơm cùng cấp dưới.
Đêm khuya, khi tiệc tàn, ông say!
Ông ngồi ở hàng ghế sau xe, vẫn cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn ngằn ngủn mà cò gái nhỏ gửi cho mình, lái nhải với thư ký Liều: “Cậu không biết tòi muốn buông tất cả mọi việc trong tay xuống rồi đi nghỉ ngơi một tháng liền tới mức nào đâu… Tôi muốn, trẻ ra mười tuổi!”
Như thế, có lẽ ông còn có dũng cảm đứng dưới pháo hoa.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân của cò.
Thư ký Liều nghe vậy thì hết hồn, sau khi xuống xe phải nói khò cả họng mới dổ được
người vào nhà.
Bà cụ Lục đau lòng con trai, tự mình tới chăm sóc.
Nửa đêm nằm mơ, Lục Khiêm chỉ cảm thấy sự dịu dàng của người bên cạnh, ông bắt lấy cổ tay người kia, khe khẽ lấm bẩm: “Minh Châu!”
Bà cụ Lục chưa nghe rõ.
Nhưng mà, hình như là tên của con gái.
Bà cụ Lục lập tức ra sức đập xuống tay thằng con nhà mình một cái, tức giận nói: “Uống rượu xong bây giờ về mơ giấc mộng ké vàng*! Đang gọi tên hồng nhan tri kỷ nào thế hả!”
*Giâ’c mộng kè vàng: bắt nguồn tử truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường, ý nói mộng đẹp và ngắn ngủi.
Lục Khiêm lập tức tỉnh rượu.
Đương nhiên ông nhớ rõ vừa rồi mình mơ thấy ai, nhất thời thấy hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhã nhặn hiện lên màu hồng nhạt.
Bà cụ Lục cảm thấy mặt mũi già nua của mình đã mất hết rồi: “Con gọi tên người ta trong mơ thì có bản lĩnh gì! Con cưới người ta về nhà họ Lục chúng ta sinh con đẻ cái, đó mới gọi là có bản lĩnh!”
Lục Khiêm ngồi dậy, rút một điếu thuốc lá.
Ông lặng lẽ hút hết nửa điếu thuốc rồi mới cười nhạt: “Mẹ, không thế nào đâu!” Nói xong, óng dập thuốc, đi vào phòng tăm.
Bà cụ Lục nói thầm, vừa rồi con mình gọi cái gì nhỉ?
Hình như là gọi cái gì heo… Heo Nhỏ?
Thanh niên bây giờ đều thích gọi người yêu bâng tén thân mật như vậy sao?
Trong phòng tằm, Lục Khiêm chống tay lên vách tường mà tâm.
Dòng nước ấm áp dội từ đầu đến chân, trước mắt mờ mờ không rõ, nhưng trong lòng ông lúc này lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, mình thực sự thích cô. Trong suốt hơn nửa nám này cỏ giận dổi ông, bên cạnh ông vò cùng sạch sẽ.
Dù người đẹp có thông minh biết điều đến đâu, òng cũng khòng có tâm trạng thưởng thức.
Dù hiếu rõ bản thân sẽ không thế có một kết quả cùng cò, nhưng ông lại vẩn ngây thơ mà giữ mình trong sạch… Sợ bị cò gái nhỏ bầt gặp, một cái cau mày của cò, ông cũng có thế nhớ rất lâu.
Lục Khiêm nờ một nụ cười bất đắc dĩ…
*
Bọn họ không liên lạc với nhau, ngay cả trong khoảng thời gian òng đi còng tác ở thành phố B.
Vài lần gặp nhau, cũng chỉ nhìn từ phía xa.
Bước ngoặt chính là khi càn nhà ôn Noãn ở xảy ra một vụ nổ lớn…
Sáng sớm ngày hõm đó, ông còn đang họp, Ôn Noãn đã gọi điện thoại tới khóc nức nở: “Cậu, cứu con với!”
ỏng chạy tới thành phô’ B.
Ôn Noãn đã đang ở bệnh viện, toàn thân đẫm máu, đang liều mạng mình để sinh ra đứa trẻ.
Ông mãi mãi nhớ rõ, ông đứng ngoài phòng sinh, trái tim dường như ngừng đập.
Ông đã mất đi em gái, òng không thế tiếp tục mất cả Ôn Noãn.
Đỏi mắt Lục Khiêm đỏ lên: “Hoắc Minh đâu?”
Ba người trong nhà họ Hoắc đều có mặt.
Bà Hoăc đau lòng khóc, Hoăc Minh bất đắc dĩ lắc dầu, cuối cùng là Hoắc Minh Châu nhỏ giọng nói: “Anh ấy sang Anh Quốc xử lý vụ kiện của Kiều An!”
Lục Khiêm lập tức bùng nổ: “Mẹ nó chứ!”
Giọng Minh Châu run run, gọi một tiếng chú Lục, một đống lời còn khó nghe hơn của Lục Khiêm nghẹn trong yết hầu, không nói ra miệng.
Óng vào phòng sinh nhìn ôn Noãn, khoảng mười phút sau lại đi ra.
Tình trạng của đứa trê rất không ốn, thực ra có thể bỏ cuộc rồi, nhưng ôn Noãn vẩn kiên trì sinh nó ra.
Cho dù con bé đã gãy hai cái xương sườn.
Hành lang nhỏ bên ngoài phòng sinh chìm trong tĩnh lặng, Lục Khiêm dựa vào vách tưởng, ngửa đau, hốc mắt nóng lên, dường như có gì đó sằp sửa rơi xuống…
Thời gian chờ đợi rất, rất lâu.
ôn Noãn ờ trong phòng sinh mười sáu tiếng đồng hồ, mãi đến nửa đêm mới khó khăn sinh được đứa bé ra.
Tiểu Hoắc Tây.
Hoẳc Tây sinh non, tình trạng rất xấu, lặp tức bị y tá đưa vào phòng ICU, thậm chí người nhà còn không kịp tới liếc mẳt nhìn một cái…
Bác sĩ đi ra trình bày tình trạng của cò bé, uyển chuyền nói người nhà hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải chú ý đến tâm trạng của sản phụ.
Giọt nước mắt nóng hối trong mât Lục Khiêm cuối cùng cũng rơi xuống.
Đây là lần đau tiên Minh Châu nhìn thấy òng rơi nước mằt, trong ấn tượng của cò, òng luôn mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó ông.
Quá nửa đêm, õng vẩn chưa ngủ, ở bên ngoài hút thuốc.
Sáng sớm.
Lục Khiêm vào phòng bệnh, bà Hoãc đã ra quầy lề tân, trong phòng bệnh chỉ còn Minh Châu đang nhoài người bẽn giường của ôn Noãn, hình như là không chịu đựng được nữa nên thiếp đi.
Lục Khiêm vỗ nhẹ lên vai cò.
Cò gái nhỏ lập tức thức giấc, mở đôi mẩt hồng hồng, mơ mơ màng màng gọi một tiếng chú Lục.
“Vần còn nhớ tôi là chú Lục của cháu?”
Giọng ông khàn khàn, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
Nhưng Minh Châu cũng không có thời gian đế suy nghĩ, bởi vì trong hoàn cảnh này, chút chuyện tình cảm của cò thực sự nhỏ bé không đáng kế, cò chỉ mong ôn Noãn có thế khỏe lại, Tiếu Hoằc Táy có thế bình an.
Cò đế Lục Khiêm và ôn Noãn nói chuyện với nhau.
Còn cô đến cửa phòng ICU, nhìn vào bên trong qua một lớp kính thủy tinh, thê’ nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả… Cô dựa vào cửa kính, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiểu Hoắc Tây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Cò không biết anh trai và chị dáu có thế lại tốt đẹp như ban đầu hay không, thế nhưng cò muốn Hoằc Tây tiếp tục sống thật tốt, Hoắc Tây nhỏ bé như vậy, đáng yêu như vặy.
Cách đó không xa, Lục Khiêm lặng lẽ đứng đó.
Ông im lặng nghe cô gái nhỏ nói những lời ngốc nghếch
Thư ký Liều ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên: “Ngài hãy ăn chút gì đó đi ạ. Một ngày một đêm không án không uống như vậy, sao có thế làm việc được chứ?”
Lục Khiêm xoay người, nhẹ giọng nói: “Đưa bữa sáng qua cho cỏ ấy đi.”

Chương 459 Bọn họ lại quan hệ.​

Cho dù Lục Khiêm bề bộn nhiều việc như ông vần ở lại thành phố B đế bầu bạn với ôn Noãn.
Thư ký Liều nhờ quan hệ, tìm được một gian phòng làm việc nhỏ.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đây đủ.
Bình thường Lục Khiêm sẽ làm việc ở đây, đám vệ sĩ canh giữ bên ngoài, còn thư ký Liễu thì chạy tới chạy lui khắp nơi.
Ngày kế, Hoâc Minh bay từ Anh Quốc về!
Gió bụi dặm trường, toàn là áy náy!
Trước cửa phòng ICU, Lục Khiêm ra tay với anh, cho dù Hoắc Minh không đánh trả nhưng bàn tay õng ấy vẫn sưng đỏ…
Thư ký Liều vừa thoa thuốc cho ông ấy vừa nói đùa vài câu.
“Ngài cũng lớn tuổi rồi, nên sửa tính tình lại đi!”
Lục Khiêm đè lửa giận xuống: “Tòi còn thấy đánh chưa đủ! Tòi phải đánh chết tên khốn này!”
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên âm thanh xõn xao.
Thư ký Liều nhìn qua, người dẩn đầu bước vào là Minh Châu.
Thư ký Liều biết điều mà bỏ ra ngoài.
Minh Châu tiến lên vài bước nhưng không dám đến gần.
Lục Khiêm một tay móc điếu thuốc ra, cúi dầu châm lửa, rít một hơi rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”
Cò giơ tay lên giật lấy thuốc bôi: “Đế cháu bôi cho chú!”
Thật ra thì Lục Khiêm bôi thuốc rồi, nhưng không ngại bôi lần nữa.
Cõ ngồi bên cạnh Lục Khiêm trên chiếc sô pha chật hẹp, cầm một tay ông lẽn cẩn thận thoa thuốc. Ông từ tốn hút thuốc, nhìn thẳng cô…
Gương mặt nhỏ nhân của cô trắng bóng, cụp mắt rũ đòi mi dài.
Lục Khiêm làm như không có gì xảy ra, hỏi: “Cậu trai kia không tệ, sao không ở bên nhau?”
Cô sửng sốt một lát mới nhận ra ông hỏi gì.
Cò hít nhẹ một hơi: “Không quá thích!”
Cò vừa nói vừa buông tay ông ra, giọng như một con mèo nhỏ: “Băng lại cho kỹ!”
Cò đang định bỏ đi thì bị túm lại.
Cò bị buộc ngồi lại bên cạnh ông, không biết có phải ảo giác của cò hay không nhưng cõ cảm thấy mình dựa thật gần ông… Gần đến mức có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người õng.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ngón tay đẹp đẽ của ỏng khẽ vuốt lên mõi có.
Cò không nhịn được mà khẽ run lén, bất lực gọi chú Lục…
Lục Khiêm cúi đau dí sát vào trán của cõ: “Cháu đến làm gì? Chuộc tội thay anh trai, hay là không kiềm chế được lòng mình, vần thích người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi, nói cho tòi biết, cháu muốn gì từ tôi?”
Ông hỏi quá thẳng thừng, làm cô cảm thấy xấu hố.
Đòi mòi nhỏ nhắn của cô run rấy, khòng trả lời được, nhưng Lục Khiêm chắng mong cò trả lời.
ông hòn cò.
Vẫn giống y như lần trước, nhẹ nhàng áp lén mỏi rồi dịu dàng ngậm lấy để cỏ thả lỏng môi, sau đó khẽ dò lưỡi vào, từ cạn đến sâu, tới tới lui lui quyện lấy mùi hương của cô.
Cò rất bất an, muốn giãy giụa.
Eo thon lại bị tóm lấy, sau đó, cò bj ông ôm ngồi lên đùi.
Ông hôn cò theo cách vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, làm đâu óc cò trống rỗng, chỉ có thế òm chặt lấy cổ òng, nhưng lát sau lại không nhịn được tựa vào vai õng, lướt xuống õm lấy lưng ông…
Cò bị ông hòn đến nhũn cả tay chân, không biết phải làm sao.
Cò cũng không hiếu tại sao ỏng cứ đối xử với mình như vậy.
Sau đó, cỏ bắt đau né tránh ông.
Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau trong bệnh viện, cõ cũng làm bộ như không thấy, cũng không gọi chú Lục mà quay đau chạy mất.
Lục Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, mặt
đay trầm tư.
Thư ký Liễu cô’ ý nói: “Khẳng định là ngài đang bắt nạt người ta!”
Lục Khiêm cắm hai tay trong túi quần, nhớ đến cái hòn hòm đó, vật nhỏ vùi vào lòng ông như mèo con vậy, chẳc là giận dồi nén còn cẳn nhẹ lên ngực ông một cái.
Thế nhưng lại cần sai chỗ làm ông không được thoải mái.
Ông biết là mình khát vọng cò, dù đang xử lý chuyện của ôn Noãn nhưng ông vẫn không thể ngừng suy xét đến chuyện của hai người.
Ông đang nghĩ có thế hay khòng.
Ông lần tìm trong vò số “không thế”, muốn xem thử có thể tìm được con đường “có thể” hay không.
Lục Khiêm còn chưa tìm được đường thì Hoắc Minh đã ra một quyết định trọng đại, anh âm thầm đưa Hoắc Tây đến phòng thí nghiệm đế ôn Noãn được tự do.
Lục Khiêm tát anh hai cái.
Sau đó ông không đành lòng ra tay nữa, õng biết quyết định như thế với Hoắc Minh mà nói là vò cùng khó khăn…
Đêm Hoắc Tây bị đưa đi, Lục Khiêm uống rất nhiều rượu, thư ký Liễu không khuyên nổi. Cuối cùng anh ta đến tìm Minh Châu, năn nỉ cò khuyên một chút: “Sáng mai ngài Lục có cuộc họp quan trọng, uống nữa sẽ thất lễ mất!”
Anh ta van nài cả buổi, cuối cùng Minh Châu cũng đồng ý.
Thư ký Liều mở cửa ra giúp cò nhưng không vào theo, chỉ nhỏ giọng nói: “Tòi ở ngoài canh cửa!”
Trong cãn phòng nho nhỏ mờ tối.
Cò phải thích ứng cả buổi mới thấy rõ được bên trong, Lục Khiêm đang dựa vào sô pha, trước mặt là mấy chai sâm panh. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên ông ngước lên nhìn cò một cái, sau đó lại rót cho mình một ly.
“Đừng uống!”
Cò bước lên bẳt lấy tay ông không cho đụng vào.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đay tia máu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Cháu ra ngoài đi!”
Minh Châu không chịu đi.
Cô quỳ xuống thảm, dọn luôn mấy chai rượu kia.
Cò làm thế trong lúc này giống như con nít đang đến thăm ông, có hơi ngây thơ.
Dù Lục Khiêm đã uống rượu nhưng cũng biết cò không phải trẻ con, chắng những không phải trẻ con mà còn là một người phụ nữ trưởng thành…
Ông nhẹ nhàng kéo cò, ngẩm thật cấn thận.
Khoảng thời gian khó chịu này, thật ra chỉ có cò và õng cùng nhau vượt qua.
Giọng Lục Khiêm nghẹn lại: “Minh Châu, chúng ta thử nhé!”
Õng mượn cơn say đế thỏa hiệp, ông cũng như mọi tên đàn ông trên đời này, không chịu nối cám dồ, khao khát tình yéu của người phụ nữ mình thích. Thậm chí giờ phút này trong đầu õng còn nghĩ, nếu bọn họ phát sinh quan hệ, mọi thứ đã không thế thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm với cô, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn họ cũng phải đi cùng nhau.
Minh Châu không nghe rõ ông nói gì.
Nhưng ông đã hôn cò.
Cò bị òng đè lên sò pha, mỏi răng ông vần còn vương hương sâm panh, dụ người chìm đắm.
Cò sợ hãi gọi chú Lục…
Lục Khiêm dịu dàng sờ lên mặt cô rồi nhìn cò.
Cò run lên, dường như đã biết ỏng muốn gì, bởi vì ánh mât òng đang nhìn cò lúc này hoàn toàn là ánh mắt đàn ỏng nhìn phụ nữ, mang theo sự ham muốn và xâm lược.
Ông “yêu” cò một lần trên sò pha.
Dịu dàng và kiềm chế.
Nhưng hai người đã rối tinh rối mù, õng uống rượu nên không biết tiết chế, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Sau đó, cò bị òng òm đến cái giường trong phòng bèn cạnh, chiếc giường được làm bằng dây thép.
Chỉ cần chút động tĩnh đã vang lén cành cạch.
Lục Khiêm “yêu” rất bạo, cả buổi tối cái giường dây thép cứ lắc lư như con thuyền trong cơn bão, hòa vào đó là tiếng rên nhẹ không thể tự kiềm chê’ của cò, không ngừng rung động…
Cõ từng “làm chuyện ấy” nhưng không quá thành thạo.
Lục Khiêm ởtrén giường lại quá bá đạo nên cũng khỏng cần cò làm gì.
Thư ký Liễu bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, tự hiểu rõ nên gọi vệ sĩ lùi ra xa, tự mình ở lại giữ cửa đến nửa đêm…
Sáng sớm, cõ tỉnh lại trong lòng óng.
Cơ thế có hơi mỏi nhưng nhiều hơn là thoái mái, làm cò không muốn động đậy chút nào.
“Dậy rồi à?” Phía trên truyền đến giọng người đàn ông khàn khàn.
Minh Châu không dám lên tiếng.
Thật ra thì Lục Khiêm cũng không muốn dậy, ông hiếm khi nào làm đến không biết tiết chế như thế, huống chi còn một đống chuyện phải làm, ông cềm lấy đồng hồ đeo tay trẽn đâu giường xem thử.
Trong nửa tiếng nữa ông buộc phải dậy
nên có vài lời muốn nói với cô.
Nhưng không đợi ông kịp lên tiếng, Minh Châu đã nói trước, giọng còn run run: “Ngài Lục yên tâm, tối qua chỉ là một đém phong lưu mà thôi!”
Ngài Lục…
Một đém phong lưu…
Lục Khiêm giận đến buồn cười, ông véo véo lỗ tai cỏ, hỏi ngược lại: “Tối qua là ai đã gọi chú Lục cả buối, khiến tim tỏi tan cả ra, giờ sướng xong thì thành ngài Lục rồi? Nếu ai cũng như thế thì ngài Lục tôi đây không phải bận bịu lâm à, sớm muộn gì cũng chết trên giường phụ nữ”
Ông nói rất khó nghe, làm mắt cỏ hơi đỏ lên.
Thật ra Lục Khiêm cũng không thấy dề chịu, ỏng yêu thương cò, nhưng vì chuyện của Ôn Noãn nẽn chung quy vần không thế vui sướng.
Cuối cùng ỏng ỏm lấy cò, dịu dàng nói: “Nhận được thỏ chưa? Có thích không?”
Mắt Minh Châu đỏ lén, biết điều mà gật đâu: “Thích!”
Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ òm lấy cô.
Hồi lâu sau mới dán lèn lỗ tai cò: “Thích thì tốt!”
Ông ngồi dặy mặc quần áo, vừa mặc vừa nói với cò: “Em ngủ thêm một lát đi! Trưa tòi sẽ về…*
Ông đã quen nói những lời tán tỉnh nhưthế với phụ nữ.
Thế nhưng vào giờ phút này ông lại thấy mất tự nhiên, cò gái nhỏ nhà ông thì không giống.
Óng án mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường bóp mặt cò.
“Tôi phải đi rồi! Nếu không sẽ trễ họp, em xem thử cổ chú Lục của em có phải có vết cào của bé mèo hoang không?”
Hoăc Minh Châu cuộn chăn nhìn ông bằng đòi mắt ướt át.
Bọn họ lại quan hệ.
Nhưng mấu chốt là ông không chịu nói gì, làm cỏ cũng không dám đòi hỏi tương lai với õng, vì thời điếm này không phái lúc thích hợp…
Cô ấy rất tủi thân, không đợi õng trở lại.
Cò tránh né ỏng, cố gắng không gặp mặt, chỉ là đến đém lại nhớ õng đến không ngủ nổi.
Lục Khiêm vò cùng bận rộn…
Bốn ngày sau, cô nhận được điện thoại của ông, giọng nói dịu dàng xen lần mệt mỏi: “Ngày mai tôi phái về thành phố c rồi, gặp mặt được không?”
Đến khi ỏng nói với cò nhưthếthì cỏ mới biết, bản thân mình trông đợi biết bao nhiêu.
Thân phận của hai người họ đã định sẵn có không thế đòi hỏi.
Cò thích đến vò cùng hèn mọn…
Cuối cùng, bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng, thư ký Liều đứng ở cửa đón cò vào phòng riêng.
Cả phòng riêng lớn như thế chỉ có một mình Lục Khiêm.
Áo sơ mi xanh nhạt, quần tây dài màu đen.
Áo khoác màu xanh đen đã cởi ra tiện tay vẩt lén ghế, òng đang đọc văn kiện.
Thư ký Liều mở cửa, cười tủm tỉm: “Cỏ Minh Châu đến!”
Còn anh ta thì săn sóc đứng bên ngoài.
Minh Châu tựa lưng vào cửa nhìn chằm chằm Lục Khiêm, yêu đương với chú già có hơi phiền phức ở chỗ vĩnh viễn cũng không biết được ông nghĩ gì…
Lục Khiêm buông văn kiện trong tay xuống, chăm chú nhìn cò hồi lâu rồi cười cười: “Đứng đó làm gì, chỗ tỏi cũng không thiếu thần giữ cửa đâu, em ngoan ngoãn đến bèn cạnh tòi này”
Minh Châu nghe ra ý trong lời ông, oán thầm trong lòng.
Đây là õng đang xem cỏ như con nít mà!
Nhưng cô vẩn mong đợi, bước qua ngồi xuống bên cạnh òng.
Lục Khiêm tự tay rót trà cho cò, đặt xuống rồi dùng giọng thật dịu dàng hỏi cò: “Chỗ đó còn đau khòna?”

Chương 460 Chính là Heo Nhỏ.​

Mặt Minh Châu lặp tức đỏ rực.
Đã mấy ngày rồi, còn đau đớn gì nữa?
Lục Khiêm cười tỉnh bơ.
Đêm đó có thể do ông quá thò lổ khiến cõ cứ kêu đau mãi… Cô gái nhỏ vẫn khá yếu ớt.
Lúc này, người phục vụ đẩy cửa vào, lục tục dọn món.
Rõ ràng là chỉ có hai người nhưng lại đay một bàn thức ăn, cò không nhịn được lên tiếng: “Không ăn hết đâu, lãng phí.”
Lục Khiêm cười nửa miệng: “Biết tiết kiệm tiền cho tòi rồi?”
Ông gắp thức ăn cho cô, hời hợt nói: “Lúc nào học được cách tiết kiệm sức lực cho chú Lục thì mới thật sự là quan tâm.”
Mặt cô càng đỏ hơn, chú già thật không biết xấu hổ!
Lục Khiêm nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng bỏ qua.
Ông đặc biệt múc một bát cháo gà cho cò, dịu dàng mở miệng: “Là gà vườn đó, thích hợp bồi bổ cho phụ nữ.”
Cô yên lặng húp canh.
Tóm lại vẫn có hơi dè dặt.
Cô không biết ông sẽ sắp xếp mình thế nào…
Ăn xong bữa cơm, Lục Khiêm đút cho cô gái nhỏ nhà mình đến trơn bóng mịn màng mới chịu gật dầu hài lòng, ông lấy một món đồ tử trong cặp còng văn ra.
Là một lá bùa bình an.
Lục Khiêm khẽ đeo vào cho cò, nhét vào trong cổ áo, ánh mắt sâu thắm: “Lúc tỏi đi cầu cho ón Noãn thì tiện tay xin một cái cho em, tháng này không được phép gỡ ra, nghe chưa?”
Minh Châu không nhịn được lòi ra ngoài,
nhẹ nhàng sờ lên.
Lục Khiêm sờ cái (Tâu nhỏ của cô, nói nhỏ: “Mong em và ôn Noãn được bình an.”
Minh Châu nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đưa cho Tiểu Hoẩc Tây.”
Người cần bình an nhất là Hoâc Tây.
Lục Khiêm nghe vậy thì dâng lên mấy phần thương cảm, ông cũng không biết đứa trẻ đó là hung hay cát, dù sao giờ Hoắc Minh cũng điên rồi, bất kế giá nào cũng nhất định phải cứu sống Hoắc Tây. Tên điên kia có cải tạo Hoầc Tây thành người ngoài hành tinh cũng không thèm đế ý.
Lục Khiêm lại lấy một tấm thẻ cứng trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cò.
Minh Châu ngơ ngác.
Ông… có ý gì đây?
Cò lắp bắp hỏi: “Chúng ta… chúng ta…”
Lục Khiêm không trả lời thẳng, chỉ dịu dàng nói: “Là thẻ phụ của tôi, muốn mua gì đều được!”
Cò tròng như sắp khóc tới nơi.
Õng phải đi rồi nhưng vần không yên lòng nên dổ dành cò: “Qua đợt này tòi sẽ về thãm em! Minh Châu, thay tôi chăm sóc cho ôn Noãn thật tốt…”
Cô ngoan ngoãn gặt đau.
Nhưng lúc ông đứng dậy, cò vẩn không nhịn được níu áo ông lại, giọng run rấy: “Lục Khiêm!”
Ông dịu dàng nhìn cò.
Minh Châu nắm chặt thẻ đen, vẻ mặt lo lăng, lấy hết dũng khí mới nói ra: “Đây là có ý gì?”
Lục Khiêm cười.
Ông hỏi ngược lại cò: “Em câm thấy có ý gì?”
Mõi cô khẽ run: “Tôi không biết! Lục Khiêm, õng nói cho rõ ràng ”
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cò ấy, kéo đầu nhỏ của cò ấy tựa vào hông mình, so với ông quả thật cô ấy quá nhỏ tuổi, õng không nhịn được xem cò ấy như con nít mà dỗ dành, hồi lâu sau mới nói: “Bạn trai cho bạn gái tiền tiêu không phải là chuyện thường tình hay sao?”
Minh Châu mím chặt mòi.
Cò ấy ôm chặt lấy eo của ông, giọng xen lẩn tiếng khóc: “Thế bạn gái có thể ra yêu cầu, không cho phép anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, yêu cầu anh chỉ được có mình em thòi không?”
Cò không dám nghĩ đến tương lai, nhưng nếu ông đã muốn bọn họ bên nhau, vậy ít nhất phải là tình cám thuần túy, không có thêm ai khác.
Lục Khiêm cúi đau nhìn cò gái nhỏ nhà mình, đúng lúc cô cũng ngẩng đâu lên.
Ông thuận thê’ hôn cô.
Lát nữa õng phải lên máy bay nên không có nhiều thời gian âu yếm với cô, chỉ hòn phớt một lát rồi mới dịu dàng nói: “Sau khi quen em thì đã không còn ai bên cạnh nữa rồi.”
Cò ôm lấy eo ỏng, mặt dần đỏ lên.
Cò nhớ tới lần ghen tuông đó.
Lục Khiêm cũng không trêu chọc cò nữa, cỏ gái nhỏ thích ông, sao ông nỡ trêu cô đây.
Ông sờ mặt cò, nhỏ giọng nói: “Cũng không cho em ra ngoài với người khác, anh mà lại thấy có ai tỏ tình với em thì sẽ chặt chân em.”
Cô ấy biết điều “ừ” một tiếng, nhìn ông không thòi.
Lục Khiêm cúi đầu hỏn cò ấy, giọng đè nén: “Anh đi!”
Minh Châu cũng đứng dậy theo ông, sửa sang áo sơ mi cho ông, đưa cặp cõng văn cho ông. Lục Khiêm rất muốn bỏ cò ấy vào túi còng vãn mang theo.
Trước khi đi, ông trầm giọng nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ đón ôn Noãn về thành phố c, em đi theo đi.”
Cò hơi bất ngờ.
Tương lai của anh trai và ôn Noãn còn không biết ra sao, cò đến thành phố c có ổn không?
Lục Khiêm nhớ tới chuyện của mẹ mình nói “Minh Trư” lần trước, cười cười: “Không sao, có chú Lục ở đây!”
Dây dưa hồi lâu, cuối cùng ông vần phải đi.
Thư ký Liễu đang dùng bữa ờ phòng riêng khác, thấy ỏng bước ra thì lập tức bước đến ghẹo vài câu: “Tâm trạng ngài Lục có vẻ rất tốt nha!”
“Một đống chuyện, tốt chổ nào!”
Nói thế nhưng óng vần không nhịn được cười khẽ.
Ông nghĩ, Minh Châu đúng là hạt dẻ cười của mình.
Trong phòng riêng, Minh Châu nhìn tới nhìn lui tấm thẻ: Bạn trai đưa cho bạn gái!
Còn có lá bùa bình an, cô ấy cấn thận ngửi mùi, trên đó chắc chắn còn vương mùi của chú Lục, õng lấy từ trong túi quần ra mà, ấm áp.
Cò ngửi ngửi một hồi thì đỏ mặt.
Thật nhớ đến đêm hõm đó.
Thật sự không nhìn ra, ông lớn hơn cò ấy nhiều như thế, nhưng vẫn lợi hại như vậy.
Ông có hơi thò bạo, nhưng cá đèm cũng làm cô sung sướng mấy lần.
Cò lại tự véo đùi mình, nghĩ gì thế, ban ngày ban mặt sao lại nghĩ đến những chuyện này!
Không được không được, nghĩ thêm về chuyện bạn trai bạn gái thòi…

Nửa tháng sau, ôn Noãn và Hoắc Minh ly hòn.
Lúc này, ôn Noãn đã sinh Hoắc Tây được đây tháng, Lục Khiêm làm xong thủ tục thì bay từ thành phố c qua đón ôn Noãn, còn tiện tay tóm cò gái nhỏ nhà mình về.
Ôn Noãn đắm chìm trong đau khố nên không nghĩ nhiều.
Thành phố c, nhà họ Lục, bà cụ Lục thấy Ôn Noãn thì đau lòng, ôm cháu gái ngoan vào lòng mắng Hoầc Minh một trận.
Minh Châu vò cùng xấu hố.
Lục Khiêm nhìn cò ấy một cái rồi nói với quản gia đang đứng sau: “Cò cả vẩn ở phòng lúc trước, dọn dẹp phòng khách đối diện phía Đông cho cô Minh Châu ở.”
Quản gia ngơ ngác.
Phòng khách đối diện phía Đỏng không phải là phòng ngủ đối diện với ngài Lục hay sao?
Quản gia hơi do dự: “Thế có quấy fây đến ngài không?”
Lục Khiêm khẽ phất tay: “Làm theo lời tôi đi!”
Quán gia liền đi, bà cụ Lục mới thoát khỏi đau lòng, ghé vào tai ỏng hỏi: “Cò bé này là Minh Trư à?”
Đừng chê bà già, lần trước lúc con trai gọi bé heo nhỏ bà nghe rất rõ ràng.
Chính là Heo Nhỏ.
Lục Khiêm dở khóc dở cười, nhưng đồng thời lại xấu hổ đỏ mặt, đối với người lớn tuổi như õng mà nói thì chuyện yêu đương với cò gái nhỏ, nói ra chẳng những người ta không tin mà còn cười cho.
Bọn họ còn phải cân nhăc về thân phận và địa vị.
Lục Khiêm rất thành thạo với việc đối phó mẹ mình, tránh nặng tìm nhẹ: “Mẹ hồ đồ rồi, đây là Minh Châu – em gái Minh, không phải Minh Trư gì đâu!”
Bà cụ Lục nhìn con trai, tạm tin.
Cũng đúng, em gái Hoâc Minh tuổi xấp xỉ Ôn Noãn, sao Lục Khiêm có thế vò lương tâm mà trâu già gặm cỏ non được.
Bà thất vọng vò cùng.
Cò gái xinh đẹp, trăng nõn bóng loáng, vừa nhìn đã biết sẽ sinh con trai.
Mọi người đường xa mệt mỏi, ăn cơm xong thì đều về phòng nghỉ ngơi.
Minh Châu sẽ ở lại đây một tuần.
Cõ không mang nhiều quần áo đến, tổng cộng chỉ ba bốn bộ, đang dọn dẹp định lát nữa qua xem chị dâu.
Có người lặng lẽ bước vào, khóa trái cửa.
Eo thon của cò bị ôm lấy, hơi thở trong veo của đàn ông bao quanh cổ cò, hòn đến tê dại cả người, làm cô không nhịn được gọi chú Lục.
Lục Khiêm sờ lén eo thon của cò.
Cứ hôn rồi sờ hồi lâu mới bế cô lên giường.
Cô hơi sợ hãi, dù gì đây cũng là nhà họ Lục.
Ông định “yêu” có ngay chỗ này à?
ít nhiều gì cô sẽ sợ, dù gì họ chỉ vừa bắt đầu, tính toán cấn thận thì cũng chưa thân thiết mấy lần đã đi thắng vào chủ đề chính, còn nữa… ông không có đeo cái đó, có khi nào mang thai không?
Lục Khiêm một tay chống người, tay kia bắt đau cởi nút áo cô.
Trai gái trưởng thành va chạm cơ thể một chút là phản ứng, huống chi bọn họ còn yẽu thích lẩn nhau nhưng kìm nén hơn nửa nám.
Lúc này ònq đã qấp khõnq chờ nối…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom