• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Họa Quốc (2 Viewers)

  • Chương 95

“Ồ, không đúng, đó chỉ là bọn tiểu tốt thôi, có lẽ tỉ chưa từng nghe tên, thế hai cái tên sau chắc chắn tỉ biết: La Dữ Hải, Tiêu Thanh”.


Mỗi lần Khương Trầm Ngư nói ra một cái tên, mí mắt Khương Họa Nguyệt liền giật giật, ngón tay cũng không tự chủ được run lên bần bật.


Khương Trầm Ngư quan sát phản ứng này của nàng ta, trong lòng càng thất vọng, sau khi thất vọng lại là đau lòng đến cùng cực. Trong sâu thẳm nội tâm có nơi nào đó nứt ra một kẽ hở, bắt đầu rỏ máu ròng ròng. Còn nàng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, không thể kêu đau, cũng không thể chữa trị.


“Tại sao?”. Khương Trầm Ngư lên tiếng, từng từ đều như thấm đẫm máu tươi: “Tại sao phải đối xử với muội như thế? Tỉ tỉ?”.


Khương Họa Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, trầm ngâm một lúc lâu, sau đó bắt đầu cười lạnh: “Tại sao? Muội nói thử xem?”.


“Muội không biết, cho nên muội mới phải hỏi tỉ! Muội đã chuẩn bị để đưa Tân Dã lên ngôi, nó sắp trở thành hoàng đế Bích quốc, còn tỉ, mẹ đẻ của nó, sẽ cùng muội chia sẻ vinh quang này...”.


“Rất tốt, cuối cùng muội đã nói đến mấu chốt của vấn đề!”. Khương Họa Nguyệt ngắt lời nàng, mày mắt thanh tú, một khi thâm trầm là trở nên tàn nhẫn không thể nói hết được: “Sự thực thì căn bản ta không muốn chia sẻ với muội. Hay nói cách khác muội dựa vào cái gì mà đòi chia sẻ cùng ta?”.


“Tỉ tỉ...”.


“Đừng gọi ta như thế!”. Khương Họa Nguyệt cắn môi cười gằn: “Mỗi lần nghe muội gọi ta dịu dàng như thế, tỏ vẻ thân thiết như thế, ta đều thấy buồn nôn! Từ lâu ta đã ghê tởm muội rồi, Khương Trầm Ngư ạ!”.


Lông mi Khương Trầm Ngư rung rung, một sự thực bắt đầu trồi lên mặt nước: Họa Nguyệt, nàng ta biết rồi...


“Căn bản ta không phải tỉ tỉ của ngươi! Không phải sao? Ngươi đã biết điều này từ lâu rồi!”. Khương Họa Nguyệt cuối cùng đã nói câu này ra.


Thế nên, một loạt sự kiện mờ mịt trong đầu Khương Trầm Ngư đã trở nên rõ ràng trong nháy mắt, từng chuyện từng chuyện đều xếp hàng cạnh nhau theo trình tự lớp lang, có thể nhìn thấy rõ rệt.


Nàng ra sức đè nén muôn vàn cảm xúc rối ren trong lòng, hỏi: “Làm sao tỉ biết được? Là Đỗ Quyên nói cho tỉ sao?”. Ngẫm đi ngẫm lại, cũng chỉ có Đỗ Quyên có thể tiết lộ tin này cho nàng ta. Khi ấy, Đỗ Quyên quả nhiên nói dối, nàng ta lưu lại đế đô là vì có mưu đồ khác, nàng ta đã muốn báo thù cho cha mẹ nuôi, thì tuyệt đối không thể buông tha cho Khương gia, mà trong tình hình đại cục đã ổn định, cách duy nhất có thể báo thù Khương gia chỉ có Họa Nguyệt.


Đúng rồi, nàng ta nói sự thực cho Họa Nguyệt. Thế nên, Họa Nguyệt đã sụp đổ lại bị người khác xúi giục, liền làm chuyện ngu xuẩn này.


Quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, quá quá ngu xuẩn!


Cơ thể Khương Trầm Ngư vì quá thất vọng và phẫn nộ mà bắt đầu run rẩy.


Còn Khương Họa Nguyệt bên cạnh hiển nhiên đã nhận ra phản ứng của nàng, căm giận nói: “Là ai nói cho ta không quan trọng! Quan trọng là bao nhiêu năm qua, bao nhiêu năm như thế! Cuộc đời ta là cái gì? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là cái gì đây? Tại sao trong ba huynh muội ta không được yêu chiều nhất! Tại sao phải đưa ta tiến cung! Tại sao tiến cung rồi ta lại không được phép có thai, hóa ra chính cha ngươi đã bỏ thuốc vào đồ ăn của ta! Muốn ta không thể có thai! Khương Trọng, ông ta có còn là con người không? Ngươi nói cho ta biết, ông ta có phải là con người không?”.


Trái tim Khương Trầm Ngư đau như bị ai bóp chặt, nhất thời nói không nên lời, còn Khương Họa Nguyệt lại coi đó là sự thừa nhận, cười càng bi thảm thê lương hơn: “Nhưng ông trời có mắt để Họa Nguyệt ta vẫn có giống rồng trong muôn vàn hãm hại như thế! Hừ, ha ha, ha ha ha ha ha. Cả đời lão cáo già Khương Trọng cũng có lúc tính sai! Mà sai lầm lớn nhất của ông ta chính là ta phúc lớn mạng lớn, không bị khó sinh mà chết, trái lại còn sinh hạ thái tử một cách thuận lợi!”.


Khương Trầm Ngư nhớ đến cái ngày đó, cuối cùng Họa Nguyệt đã sinh Tân Dã một cách bình an, khi ấy nàng vào thăm nàng ta, nàng ta ôm nàng khóc nói xin lỗi, khi đó nàng thật sự tưởng rằng đã khổ tận cam lai, thật sự tưởng rằng có thể hòa thuận với tỉ tỉ như thuở ban đầu, thực sự tưởng rằng từ đây mặt trời ló khỏi làn mây, không còn vướng mắc gì nữa...


Ngây thơ làm sao.


Mình ngây thơ làm sao...


Khương Họa Nguyệt nhìn nàng, bỗng từ bi thương chuyển thành cay nghiệt: “Khương Trầm Ngư, ngươi tưởng rằng ngươi đưa Tân Dã lên ngôi là ta sẽ cảm kích ngươi sao? Thật nực cười, lẽ nào đây chẳng phải là chuyện chính đáng sao? Tân Dã là huyết mạch duy nhất của hoàng thượng, hoàng thượng chết rồi, ngôi báu vốn là của nó, chẳng phải sao? Còn ngươi, một nữ nhân còn chưa từng gần gũi với hoàng thượng, dựa vào cái gì mà đòi sánh ngang với ta? Ngươi biến hoàng thượng thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, uy hiếp thiên tử để sai khiến chư hầu bao nhiêu năm qua, đã đủ rồi. Ngươi còn muốn bá chiếm vị trí đó đến già sao?”.


“Cho nên tỉ đã giết hoàng đế, sau đó còn muốn giết muội?”. Khương Trầm Ngư nhẹ nhàng hỏi.


Trong mắt Khương Họa Nguyệt nổi lên sự chột dạ trong tích tắc, nhưng nhanh chóng biến thành lạnh lùng: “Đúng thế. Dù sao hoàng thượng cũng đã thành ra thế, chẳng thà cho hoàng thượng đi sớm một chút thì hơn. Tình nghĩa phu thê, cũng coi như là ta không xử tệ với người”.


Giọng nói của Khương Trầm Ngư càng trầm thấp, mơ hồ: “Thế còn muội thì sao? Tỉ có đối tốt với muội không? Khương gia dẫu không phải với tỉ như thế nào, nhưng tỉ tự hỏi lòng mình xem, Khương Trầm Ngư muội đối với tỉ ra sao?”.


Khương Họa Nguyệt nhìn nàng chòng chọc, sau đó lắc đầu: “Khương Trầm Ngư à Khương Trầm Ngư, xem ra ngươi vẫn không biết mình rốt cuộc đã làm sai điều gì... Ồ không, phải nói là ngươi luôn luôn vô tội như thế, luôn luôn lương thiện, xưa nay chỉ có người khác có lỗi với ngươi, không có chuyện ngươi có lỗi với người khác... Thật nực cười! Ngươi làm những gì tự ngươi là người rõ nhất! Cái khác không nói, chỉ việc ngươi và ả Hy Hòa liên kết với nhau hạ độc hoàng thượng đã đủ cho ngươi bị chém muôn đao rồi!”.


Khương Trầm Ngư bất giác lùi lại một bước.


Ngũ quan của Khương Họa Nguyệt bắt đầu rúm ró, đầy vé oán hận: “Ngươi vì tên nam nhân không yêu ngươi Cơ Anh lại dám hạ độc thiên tử đương triều; là thần tử, ngươi tội không thể tha! Ngươi lại vì một nam nhân khác mà hạ độc chồng của mình, là vợ, ngươi đáng bị thả rọ trôi sông! Ngươi vì một người ngoài, lại dám giết chết tỉ phu của mình, là muội muội, ngươi còn có mặt mũi nào gặp ta! Còn mạnh miệng nói không có lỗi với ta! Ngươi giết chồng ta cũng có nghĩa là hủy hoại một đời của ta!”.


Khương Trầm Ngư lại lùi ra sau một bước nữa.


“Ngươi nhìn xem, chậc chậc, vẻ mặt thật vô tội, ngươi có biết không? Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi là ta cảm thấy buồn nôn, ta buồn nôn chết đi được, rất rất buồn nôn!”. Khương Họa Nguyệt vừa nói, vừa làm điệu bộ nôn ọe.


Khương Trầm Ngư run run nói: “Cho nên, tỉ liên kết với người ngoài để giết muội?”.


“Người ngoài? Thế nào là người ngoài? Nếu như ngươi chỉ người không có cùng huyết thống, thì chẳng phải ngươi cũng là người ngoài sao? Khương Trầm Ngư”. Khương Họa Nguyệt cố ý gọi ba tiếng này rất nặng nề, trong giọng nói tràn ngập sự mỉa mai.


“Thế thì, muội có thể hỏi tỉ một câu, muội chết đi rồi, tỉ sẽ thu dọn tàn cuộc như thế nào?”.


Khương Họa Nguyệt sững người ra một lát, sau đó tỏ vẻ cứng cỏi, nói lớn: “Tàn cuộc cái gì? Ngươi chết rồi, đương nhiên ta phù trợ Tân Dã làm hoàng đế...”.


Giọng của Khương Trầm Ngư trong chốc lát át giọng nàng ta: “Sau đó tỉ sẽ danh chính ngôn thuận được tấn phong làm thái hậu lâm triều xử lý chính sự, đợi đến khi Tân Dã trưởng thành có thể một mình cáng đáng, sẽ trả lại quyền lực cho nó. Tỉ cho rằng sẽ là như thế sao?”.


“Ngươi có ý gì?”. Khương Họa Nguyệt trừng mắt nhìn nàng đầy cảnh giác.


Lần này đến Khương Trầm Ngư cười giễu cợt.


“Ngươi cười cái gì?”.


Khương Trầm Ngư lại cười một tiếng.


“Rốt cuộc ngươi cười cái gì?”. Khương Họa Nguyệt nổi giận.


“Muội cười tỉ quả nhiên là một nữ nhân ngu xuẩn. Hơn nữa, không thể không nói là nữ nhân ngu xuẩn nhất mà muội gặp trong đời”.


“Ngươi nói cái gì?”. Khương Họa Nguyệt tức đến nỗi lao đến muốn đánh nàng, nhưng Khương Trầm Ngư nhẹ nhàng tránh ra, nàng ta liền bị hẫng, ngã lăn ra đất.


Khương Trầm Ngư cứ thế từ trên cao nhìn xuống nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại có sức mạnh sát thương hơn bất cứ sự khinh bỉ, châm biếm nào: “Tỉ tưởng rằng chuyện trong cung đơn giản giống như chuyện nhà tỉ sao? Đánh chửi mấy tên người hầu, quản giáo thần tử một chút là có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, làm theo mệnh lệnh của tỉ sao? Tỉ tưởng rằng La Dữ Hải và Tiêu Thanh nghe theo tỉ, chỉ cần tỉ hứa cho chúng vinh hoa phú quý là chúng sẽ trở thành chó ngựa của tỉ sao? Tỉ tưởng rằng một nữ nhân vừa bồng con vừa xử lý quốc sự, có thể bao quát hết sao?”.


Nàng còn chưa nói hết, Khương Họa Nguyệt đã hét lên: “Khương Trầm Ngư, ngươi đừng coi thường ta, chuyện ngươi có thể làm được, ta cũng có thể!”.


“Muội có Tiết Thái. Tỉ có không?”. Một câu lạnh lùng của Khương Trầm Ngư khiến Khương Họa Nguyệt chấn động nặng nề: “Tỉ không thực sự cho rằng cỡ bọn La Dữ Hải và Tiêu Thanh có thể sánh với Tiết Thái đấy chứ? Tiết Thái là tân chủ nhân của Bạch Trạch, còn Bạch Trạch nghĩa là gì ở Bích quốc, hẳn tỉ cũng hiểu rõ”.


Khương Họa Nguyệt “hừ” một tiếng, rất lâu sau mới nói: “Ngươi cho rằng Tiết Thái luôn nghe theo ngươi sao? Nếu như ta thả cô cô của nó ra khỏi lãnh cung, cho dù nó không giúp ta, nhưng chí ít cũng có thể không đối địch với ta”.


“Được, cứ cho là như thế đi. Nhưng muội còn cả Khương gia làm chỗ dựa, tỉ có không?”.


“Ngươi!”.


“Muội văn có Tiết Thái, võ có Phan Phương, trên triều dã còn có Khương thị, ngoài triều dã còn có Giang Vãn Y, những người này... tỉ đều có chứ?”.


“Ngươi! Những kẻ đó có gì ghê gớm, ta cũng có thể dần dần mua chuộc!”.


“Muội còn có giao tình với Nghi vương, Yên vương, tỉ có chứ?”.


“Ngươi...”.


“Điểm cuối cùng...”. Khương Trầm Ngư đi về phía nàng ta một bước, mắt chằm chằm nhìn nàng ta không chớp, lạnh lùng nói: “Toàn bộ những người tỉ sai đi giết muội đều chết cả rồi. Còn muội, vẫn đứng yên lành ở đây, hạ lệnh cho tất cả mọi người trong cung đều quỳ xuống, không có lệnh không được phép đứng lên, còn bế con trai của tỉ, hoàng đế tương lai của Bích quốc đi... Đây chính là khoảng cách giữa hai chúng ta”.


“Ngươi!”. Khương Họa Nguyệt lanh lảnh thét lên, lại nhào tới lần nữa.


Lần này, Khương Trầm Ngư không tránh, mà vung tay tóm cánh tay của nàng ta thật chặt.


Tuy Khương Trầm Ngư không biết võ công, nhưng chuyến đi Trình quốc trước đó đã rèn luyện cho nàng nhãn quang tinh chuẩn, xúc cảm nhanh nhạy, người ở lâu trong cung như Khương Họa Nguyệt làm sao có thể bì được, vì thế bị Khương Trầm Ngư tóm chặt cánh tay, Khương Họa Nguyệt không thể nào cựa quậy nổi.


“Để muội nói cho tỉ hay, nếu như muội chết đi sẽ xảy ra chuyện gì”. Khương Trầm Ngư áp sát nàng ta, giữ một khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, chậm rãi nói bằng một giọng nói cực kỳ kiên định: “Sự tình sẽ là: Muội chết rồi. Tân Dã đích thực sẽ trở thành hoàng đế của Bích quốc, còn tỉ cũng đích thực sẽ đươc tấn phong thành thái hậu, nhưng, hai người cô nhi quả phụ, cần người không có người, cần quyền không có quyền, khắp triều văn võ bá quan không ai không là thuộc hạ của muội, căn bản sẽ không nghe theo mệnh lệnh của tỉ. Mà hai kẻ La Tiêu tỉ dựa vào, sẽ nhân thế mà sách nhiễu, đòi tỉ chức vụ cao hơn nữa, quyền lực nhiều hơn nữa, nếu tỉ ngoan ngoãn nghe lời thì còn tốt, một khi tỉ kháng cự, chúng hoàn toàn có thể giam cầm tỉ, sau đó, lấy danh nghĩa của tỉ, thích làm gì thì làm. Chúng sẽ tranh quyền đoạt vị với những thần tử khác, nếu thắng, tỉ sẽ là con rối trong tay chúng, nếu thua, tỉ và Tân Dã đều biến thành đồ bồi táng, khiến thiên hạ đại loạn...”.


“Ngươi, ngươi, ngươi...”. Khương Họa Nguyệt thét ầm lên: “Ngươi nói bậy!”.


“Muội có nói bậy không, trong lòng tỉ rất rõ”. Khương Trầm Ngư đẩy mạnh một cái, Khương Họa Nguyệt lại ngã lăn ra đất. Khương Trầm Ngư nhìn nàng ta nằm sóng soài trên mặt đất, nhớ đến mình đã từng tranh cãi với phụ thân giữ mẹ hay giữ con đến mức mặt đỏ tía tai; nhớ đến trước lúc đi Trình quốc mình đã từng ôm nàng ta vừa tuyệt vọng lại tràn đầy dịu dàng; nhớ đến hết thảy hết thảy chuyện thời thiếu nữ... Dường như tất cả đã như cách cả một cuộc đời.


“Tỉ coi thiên hạ là cái gì? Tỉ coi thời thái bình thịnh thế khó khăn lắm mới có được này là cái gì? Thậm chí... tỉ coi Tân Dã là cái gì? Tỉ vì lòng riêng của bản thân, đặt nó vào một hoàn cảnh nguy hiểm như thế, để bọn tặc tử La, Tiêu thao túng tiền đồ của nó, khiến nó trở thành trò cười của bốn nước! Khương Họa Nguyệt, tỉ có phải con heo không? Không, đến heo cũng thông minh hơn tỉ, căn bản tỉ làm gì có chút đầu óc nào! Mà một kẻ vô trí, vô năng, vô đức, vô sỉ, không thuốc chữa như tỉ, cũng dám tranh với ta, thực là sỉ nhục ta!”. Khi thốt ra câu cuối cùng, nước mắt Khương Trầm Ngư bất giác lăn xuống, nhưng không phải vì bản thân, mà là vì Tân Dã, còn vì Khương Họa Nguyệt, thậm chí là vì... giang sơn Bích quốc này.


Nàng hít một hơi thật sâu, tiến lên mở cửa cung.


Gió đêm lập tức tràn vào, Khương Trầm Ngư cứ im lặng đứng ở bậu cửa như thế, nhìn đám cung nữ thái giám vẫn quỳ bên ngoài, không dám cử động, ánh mắt lạnh băng, từ tốn nói: “Truyền ý chỉ của ai gia: Khương quý nhân thiếu đức hạnh, không đủ đảm đương việc giáo dục thái tử. Từ ngày hôm nay, thái tử do ai gia tự chăm sóc, chưa được sự cho phép của ai gia, không cho phép Khương quý nhân gặp thái tử, càng không cho phép quý nhân ra khỏi cửa một bước!”.


“Tuân chỉ...”.


“Tuân chỉ...”.


“Tuân chi...”.


Tiếng “tuân chỉ” lần lượt truyền vang, cùng với tiếng kêu thất thanh hoảng loạn của Khương Họa Nguyệt trong điện, lồng khít một cách kỳ dị với mộng cảnh mà Khương Trầm Ngư đã từng mơ trước đó...


Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung ôm Tân Dã đi, nói là phải giao cho hoàng hậu, cũng chính là ta nuôi dưỡng. Khi đó tỉ tỉ ngã dưới đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, muốn đòi lại con của tỉ ấy, nhưng vô ích. Sau đó, tỉ ấy phát điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt mày đẫm lệ gào: “Trả lại con cho ta, trả lại con cho ta...”.


Mệnh trời... không thể trái.


Khoảnh khắc này, trong lòng Khương Trầm Ngư bỗng dâng trào một nỗi sợ hãi trước vận mệnh.


Rất nhiều chuyện, cho dù ngươi có không tình nguyện thế nào, không cam tâm thế nào, thậm chí không nỡ thế nào vẫn sẽ từng bước từng bước, bị ép đến cảnh khốn cùng, ép đến mức ngươi không thể không phản kháng, không thể không từ bỏ, không thể không sắt đá, biến thành một người hoàn toàn khác.


Một người cực kỳ lạnh lùng tàn khốc, nhưng lại là người thành công sau cùng.


Khương Trầm Ngư không để ý tới tiếng kêu gào thảm thiết của Khương Họa Nguyệt nữa, mà trở về Ân Phái cung với một vẻ mặt nặng nề như thể cái chết cũng không thể khiến nàng sợ hãi, sau đó nói với cung nhân: “Các ngươi lui cả cho ta”.


Cung nhân lần lượt lui ra.


Hoài Cẩn trước khi đi còn nhìn nàng một cái, tựa như muốn biện bạch điều gì, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của nàng, nàng ta lựa chọn im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu đi ra.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom