• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New HOA DẠI VEN ĐƯỜNG (1 Viewer)

  • Chương 11-20

HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Hắn sau khi gọi bác sỹ riêng đến nhà điều trị cho nàng, nghe nói nàng không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là trầy xước nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thì mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Nàng im lặng nằm trong lòng hắn, mỏng manh mà yếu đuối mỉm cười với hắn.

- Cảm ơn anh.

- Vì chuyện gì? Hắn cúi nhìn nàng đầy thương xót.

- Tất cả.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi nàng, mỉm cười:

- Anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em, xin lỗi vì đã không thể bên em mỗi ngày được. Anh xin lỗi.

Nàng có chút si ngốc nhìn hắn, không khĩ hắn của lúc này và của những ngày trước là cùng một người. Bất giác thấy mắt mình cay cay, nàng dụi đầu vào ngực hắn không muốn hắn nhìn nàng yếu đuối như vậy:

- Ba!

- Chuyện gì?

- Anh thật ngốc!

Hắn cười nhẹ, cư nhiên chỉ có nàng mới dám nói hắn như vậy, cũng lại chỉ có nàng mới cho hắn cảm giác ấm áp hạnh phúc như thế này. Bao nhiêu năm qua lăn lộn trên thương trường, đến tuổi đi lấy vợ rồi sinh con đẻ cái cũng chỉ là theo lẽ tự nhiên, không biết được yêu thương một con người lại trầm luân vui buồn nhiều đến vậy. Hắn chỉ hận mình đã không chịu thừa nhận tình cảm sớm, mãi chơi trò vờn chuột với nàng, để đến tận bây giờ mới có thể đem nàng đặt bên cạnh mình, chỉ là của riêng mình.

- Anh nói đi mấy ngày nữa mới về, tại sao lại về sớm như vậy? Quỳnh An cất tiếng.

- Nhớ em quá nên trốn việc về trước, công việc cũng còn dở dang một ít thì đã có cậu Tứ lo liệu rồi. Anh thực hối hận vì đã không thể trở về với em sớm hơn, cũng không nghĩ được nếu mình không về kịp bọn họ đã làm gì em rồi. Nói đến đây lòng hắn lại một trận giận giữ.

- Anh cũng đừng giận bọn họ, cũng tại…

- Em ngốc, đừng có nhận hết mọi chuyện về mình như vậy, căn bản từ trước đến nay đó không phải là một gia đình. Em không thể hiểu hết được đâu. Chuyện qua rồi, em đừng ôm đồm trách nhiệm về mình nữa. Anh yêu em, muốn sống với em, là một gia đình với em, rồi chúng mình sẽ có những đứa con đáng yêu như em nữa. Cuộc sống của anh hiện tại như vậy là đủ rồi. Em hiểu không?

Quỳnh An khẽ gật đầu, đôi mắt một lần nữa lại hoe đỏ. Mẹ! Có phải con đang nằm mơ hay không? Tại sao cuộc đời lại mang anh ấy đến cho con? Tại sao con lại cảm thấy mình hạnh phúc đến thế này?

- Lại khóc nữa. Em mau chóng khỏe lại, còn bao nhiêu việc chúng ta phải làm nữa. Hắn đặt tay lên bụng nàng: - Nơi này, còn phải mang con của anh nữa.

Quỳnh An nức nở, như một đứa trẻ trong lòng hắn. Muốn nói cảm ơn hắn nhưng không thành lời. Ba! Cảm ơn anh, cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã yêu em, tốt với em nhiều như thế. Suốt cuộc đời này, em hứa sẽ bên anh, sẽ cho anh một gia đình hạnh phúc như anh mong muốn.

********************

Buổi sáng thức giấc, Quỳnh An nhẹ nhàng trở mình toan bước xuống dưới thì bên hông đã có một bàn tay rắn chắc giữ chặt lại:

- Đi đâu? Hắn lười biếng nhắm mắt hỏi nàng.

- Em xuống nấu bữa sáng cho anh.

Hắn ôm chặt nàng hơn:

- Em là đồ ngốc hử? Người đang bệnh như thế lại còn dám tự xuống nấu ăn sao?

- Ơ…Em khỏe rồi mà. Nàng không nghĩ hắn lại coi nàng là người đang bệnh.

- Nằm yên đây, ôm anh ngủ là được rồi. Lát đói thì anh gọi người mang đồ đến nhà cho chúng mình.

Nàng yếu ớt quay sang nhìn hắn:

- Nhưng nấu ăn được vẫn tốt hơn mua ngoài mà.

- Em còn dám nói thêm nữa. Hiện tại anh chỉ muốn ăn em thôi.

Quỳnh An trợn tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên ngại ngùng. Hắn cười nhẹ, áp môi lên trán nàng:

- Yên tâm đi, cả đêm qua anh còn chịu được, hiện tại cũng không dám tổn thương em mà ăn em đâu. Để anh ôm em ngủ thêm chút nữa, đêm qua thực khó chịu nên mất ngủ.

Nàng vòng tay sang ôm hắn, áp đầu vào ngực hắn, cảm thấy nơi ấy thật vững chãi. Hắn nhắm mắt ngủ tiếp. Bỗng nhiên trên môi cảm thấy thứ gì đó mềm mại run rẩy, mở mắt ra ngạc nhiên thấy nàng đang chủ động hôn mình. Nàng hôn rất nhẹ trên môi hắn, khuôn mặt ửng hồng mê người. Nàng thấy hắn nhìn mình chằm chằm, vội cúi đầu không dám đối diện hắn. Đôi mắt hắn trầm xuống, toàn thân bóng bừng lên như muốn phát hỏa, hắn cực lực khắc chế bản thân mới không lập tức muốn nàng:

- Em còn cư nhiên dám chọc anh, anh sẽ làm tổn thương đến em có biết không hả?

- Em thực sự không sao. Quỳnh An đặt bàn tay lên má hắn, vuốt ve từng đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt ấy. Một lần nữa, cô dướn người đặt lên hắn nụ hôn vụng về. Cũng chỉ muốn lướt qua, nhưng ngay thời khắc muốn rời đi thì hắn đã kéo đầu cô lại và hôn cô đắm đuối. Người con gái này lúc nào cũng dễ dàng khơi mào dục vọng trong con người hắn. Hắn hung hăng mà mút lấy hương vị ngọt ngào đôi môi cô, hung hăng dây dưa một hồi với lưỡi của cô. Giọng hắn khàn khàn:

- Là em khơi mào, đừng trách anh. Nhưng anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.

Hắn cẩn thận hôn lên da thịt cô, sợ làm cô đau nên động tác nào cũng chậm rãi. Hắn chỉ hận không thể dung nhập cô vào người mình làm một, hận không thể hung hăng mà muốn cô cho thỏa nỗi nhớ mong những ngày xa cô vừa qua.

- Quỳnh An, hứa với anh, yêu anh, mãi mãi bên cạnh anh, đừng bao giờ rời xa anh. Hắn tiến vào trong cô, đôi mắt nhuốm đầy tình dục nhìn cô chờ đợi. Cô khuôn mặt đỏ ửng mê người, đôi môi có chút sưng mọng mấp máy:

- Em hứa… Hắn chỉ đợi có thế, cúi xuống cướp lấy đôi môi ngọt ngào của cô, tiếng nói như đứt quãng:

- Vợ…Anh thực lòng rất yêu em!





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Nàng đứng ở cổng buồn bã mà nhìn hắn chuẩn bị lên đường đi làm, rất muốn giữ hắn lại ở bên cạnh nàng không muốn rời xa.

- Thời gian này anh phải lo công việc trước khi rút khỏi nên bận một chút, không thể bên cạnh em lâu, thông cảm cho anh nhé. Lần này nữa thôi, rồi anh sẽ không để em phải một mình nữa. Hắn cúi xuống vuốt mái tóc mềm mại của nàng, lưu luyến không muốn rời.

Nàng nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, gật đầu:

- Anh yên tâm mà đi làm, em ở nhà rất tốt chờ anh trở về.

- Muốn anh mua quà gì cho em không? Hắn tiến tới ôm nàng vào lòng, hít hà hương thơm mà chỉ có nàng mới có.

- Chỉ cần anh như thế này trở về bên em, cái gì em cũng không muốn.

Hắn cười thành tiếng:

- Miệng lưỡi em thật lợi hại. Được, anh đáp ứng sẽ tặng em món quà lớn như thế. Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.

Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, cuối cùng cũng bước đi. Nàng đứng đó, trong lòng bỗng thấy cô đơn, những ngày tới lại chỉ mình nàng với căn nhà rộng thênh thang. Không một người bạn!

Đi được vài bước, hắn bỗng quay lại ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác mơ hồ sợ hãi:

- Anh sẽ rất nhớ em. Anh yêu em Quỳnh An ạ, không cách nào thay đổi được nữa. Hứa với anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ trở về cạnh em trong thời gian nhanh nhất có thể. Hứa với anh, không bao giờ được khóc khi không có anh bên cạnh.

- Vâng. Nàng gật đầu.

- Nói đi! Giọng hắn nhẹ nhàng bên tai.

- Dạ?

- Nói em yêu anh đi. Hắn lần đầu tiên yêu cầu nàng chuyện này, hắn đã bao lần muốn nghe nàng nằm trong lòng hắn ngại ngùng mà nói lên câu này, hiện tại đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Quỳnh An có chút bối rối, không nghĩ hắn lại như thế, khuôn mặt nàng ửng hồng ngại ngùng, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng không thể cất lời. Đối với nàng, tiếng “Yêu” cho đến bây giờ vẫn là khó nói như vậy.

Hắn cười khổ, hôn nhẹ lên trán nàng:

- Chỉ là anh nhớ mình đã nói câu ấy với em rất nhiều lần rồi mà em thì chưa lần nào chịu nói cả.

- Em…

- Được rồi, anh phải đi kẻo muộn. Lần sau trở về nhớ nói cho anh nghe thật nhiều câu ấy. Quỳnh An, anh thực sự rất muốn nghe. Rồi hắn bước đi thật nhanh, như không muốn đối diện với vẻ bối rối của nàng.

Nàng đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng hắn dần khuất xa, đôi môi lúc này mới mấp máy nói thật khẽ:

- Ba! Em yêu anh.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Quỳnh An ngồi trên ghế buồn bã, vậy là hắn đã đi được 4 ngày, bốn ngày mà nàng ngỡ như đã xa hắn hàng thế kỷ. Nàng mong mỏi chờ từng ngày hắn về, và nàng sẽ cho hắn biết nàng yêu hắn, nàng sẽ mang lại cho hắn một bất ngờ và chắc chắn hắn sẽ rất hạnh phúc.

Nàng nhớ lại ngày mới bước chân về ngôi nhà này, buổi sáng hôm sau, nàng cố gắng dậy sớm trước để chuẩn bị bữa cơm thật ngon. Chỉ có điều…nàng đã phải nhăn mặt lại vì nó quá mặn. Vừa lúc hắn đi xuống, nhìn cô mỉm cười yêu thương, sau đó ánh mắt săm soi dừng trên cái nồi sau lưng nàng.

- Em nấu cái gì vậy?

Nàng bối rối xua xua tay:

- Không có gì cả…không có gì cả.

- Thật không? Hắn nhìn nàng đầy yêu thương, nàng đành cười gượng trong khi đó đôi má đã hồng lên thật xinh xắn vì ngượng ngùng.

- Hình như…muối ở đây mặn hơn bình thường thì phải.

Câu nói ngây ngô của nàng khiến hắn phải phá lên cười thích thú. Nàng thực sự làm cho hắn hạnh phúc, mỗi khi nàng bối rối ngại ngùng bởi một lý do nào đó, hắn càng cảm thấy bản thân yêu thương nàng hơn. Nàng nhỏ bé quá, hắn muốn sẽ bên cạnh và che chở cho nàng cả cuộc đời này, hắn sẽ cho nàng tất cả mọi thứ mà hắn có.

Nàng khẽ mỉm cười, những ngày qua cùng hắn đã trôi qua hạnh phúc như thế nào mà nàng lại không biết nắm giữ. Nàng tự hứa với lòng mình, sắp tới khi hắn trở về, nàng sẽ là một người vợ đảm đang chăm lo bên cạnh hắn cả cuộc đời còn lại, cũng sẽ không vì những chuyện trước đây mà trốn tránh tình yêu đối với hắn. Nàng biết hắn đã lặng lẽ đau khổ vì nàng mãi tỏ ra xa cách đối với hắn bấy lâu nay.

Cả ngày hôm nay nàng có chút sốt ruột, cảm giác thấp thỏm lo âu như sắp có chuyện không hay gì xảy ra. Nàng nhấc máy gọi điện cho hắn nhưng không có tín hiệu, cả ngày nàng đi lại trong căn phòng mong ngóng có tin tức gì của hắn. Nàng tự trấn an mình, có lẽ chỉ là pin điện thoại của hắn bị sập nguồn mà hắn thì bận quá nên không chú ý, hoặc là hắn đang trên đường trở về với nàng và lại muốn cho nàng bất ngờ giống như những lần trước.

Tiếng cửa phòng vừa vang lên thì Quỳnh An đã nhanh chân tiến đến mở cửa, trên môi không giấu nụ cười hạnh phúc. Đúng là hắn đã về.

- Anh…Ơ… Quỳnh An sững người, bước chân vô thức lùi về phía sau khi đứng trước mặt cô không phải là người mà cô ngày đêm mong đợi. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô ngại ngùng nhìn xuống chiếc váy ngủ mát mẻ mà mình đang mặc và vội lấy chiếc áo khoác ngoài choàng vào. Cô nhìn người đàn ông đối diện:

- Sao anh lại về một mình vậy? Anh Ba đâu?

Đến lúc này nàng mới để ý đến nét mặt thất sắc của Tứ, khuôn mặt hắn u sầu và đầy đau buồn. Quỳnh An có chút sốt sắng:

- Đã có chuyện gì xảy ra sao? Anh ấy đâu? Ba đâu?

Tứ vẫn im lặng, sự im lặng thật đáng sợ. Quỳnh An không thể giữ nổi bình tĩnh, nàng tiến đến nắm lấy cánh tay Tứ, giọng cô có chút run rấy:

- Anh ấy đâu? Nói đi!

Tứ cúi đầu, khó khăn nói:

- Thật xin lỗi, anh ấy…

- Anh ấy làm sao? Quỳnh An gần như quát lên, cô không đủ kiên nhẫn để chơi trò mất thời gian này với anh ta nữa.

Tứ buồn bã:

- Anh ấy đã không thể trở về bên cạnh chị được nữa. Anh ấy…chết rồi!

Quỳnh An trợn tròn mắt, cô giật lùi trong vô thức, giọng cô run rẩy sợ hãi:

- Không! Anh bị điên rồi, anh đang nói nhảm cái gì vậy? Anh đang đùa tôi phải không? Anh đừng có đùa ngu ngốc như thế chứ. Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Anh ấy làm sao có thế.

Tứ tiến lên nắm lấy bờ vai cô lắc nhẹ, cô gái này gần như không ý thức được mình đang nói gì làm gì nữa:

- Đó là sự thật. Công việc gặp trục trặc, hai bên có chút hiểu lầm nên chúng đã bắn anh ấy. Chúng đã giết chết anh ấy. Anh ấy đã chết rồi!

Quỳnh An như không tin vào những gì mình đã nghe thấy, cô xiêu vẹo đẩy Tứ ra, ngồi bệt xuống sàn nhà, bên tai Tứ đang nói gì đó với cô, thật nhiều. Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng:

- Chắc anh ấy cùng anh đang diễn trò với tôi phải không? Nói với anh ấy tôi không thích như thế này một chút nào cả, bảo anh ấy về đây với tôi đi. Đôi mắt cô bao phủ một lớp sương trắng ưu thương. Cô cố gắng đứng lên hướng dưới lầu đi xuống, trong miệng lẩm nhẩm:

- Chắc anh ấy đang chờ tôi dưới nhà, để tôi xuống tìm anh ấy.

Tứ giữ chặt cô lại, đến lúc này anh cũng quát lên:

- Anh ấy chết thật rồi, người ta đang đưa xác anh ấy về, chỉ nay mai thôi. Chị đừng có như thế nữa.

Không còn chỗ để bấu víu, bước chân cô liêu xiêu, nếu như không có Tứ đang đứng bên cạnh chống đỡ cho cô thì cô đã ngã nhào xuống nền nhà lạnh lẽo.

Tứ nói nhẹ nhàng:

- Trước lúc đi xa anh ấy có nhắc đến chị.

Quỳnh An ngước đôi mắt đang nhòe đi vì lệ của mình, đôi mắt cô thất thần nhìn anh như một kẻ xa lạ, không còn đủ sức lực để nói thêm điều gì với anh.

- Anh ấy nói anh ấy yêu chị nhiều lắm, muốn cùng với chị sống cuộc sống bình dị đến hết cuộc đời này, sinh con đẻ cái, sinh lão bệnh tử, tất cả đều cùng với chị.

Quỳnh An nhìn Tứ nói, ngơ ngẩn như một đứa trẻ con, nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài thiêu đốt hai bên gò má.

- Anh ấy xin lỗi chị vì đã không thể thực hiện được lời hứa sẽ đưa chị đi Pháp ngắm cánh đồng hoa Oải hương, cùng chị đi dạo bên bờ biển mỗi sớm bình minh, và cùng chị về ra mắt gia đình của chị.

-…

- Anh ấy nói rằng anh ấy chưa muốn chết vì vẫn chưa một lần được nghe chị nói câu mà anh ấy muốn nghe.

Nàng nức nở.

- Anh ấy còn nói… Tứ ngập ngừng một lát rồi mới dám cất tiếng nói tiếp:

- Anh ấy nhờ tôi từ nay về sau thay anh ấy chăm sóc cho chị.

Thấy Quỳnh An vẫn nức nở bên cạnh, Tứ tiến lên ôm trọn nàng trong lòng. Bỗng thấy ấm áp, Quỳnh An lúc này mới giật mình phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tứ, cô đứng bật dậy thảng thốt:

- Anh…

- Từ nay tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc cho chị, đây là mong ước cuối cùng của anh ấy. Tứ tiến lên gần nàng lại khiến nàng giật lùi hơn, giọng nàng gay gắt:

- Không, tôi không cần ai chăm sóc tôi ngoài anh ấy cả. Anh ấy phải về, anh ấy không được làm như thế với tôi, không được bỏ rơi tôi. Hu hu. Nàng nấc lên nghẹn ngào.

Tứ mặc nàng chống cự quyết liệt, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Mùi hương trên cơ thể nàng khiến hắn ngây ngất, thân hình của nàng, vẻ đẹp của nàng luôn khiến hắn không thể nào quên, giọng hắn nhẹ nhàng:

- Anh sẽ chăm sóc cho em, đừng chống cự nữa, Quỳnh An!

Nàng vũng vẫy, sức lực quá nhỏ bé để thoát khỏi vòng tay cứng như thép của hắn, nàng khản giọng gào lên:

- Bỏ tôi ra, tôi nói tôi không cần. Bỏ ra đi đồ khốn.

Trên môi bỗng một trận cuồng nhiệt ập đến, Tứ ngấu nghiến bờ môi nàng như đã thèm khát từ lâu, nàng trợn mắt như không tin vào mắt mình. Hắn là Tứ đây sao? Là người mà Ba luôn luôn tin tưởng bên cạnh mình, là người anh em tốt của chồng nàng, đã từng có một thời gian theo ý Ba lặng lẽ theo sau bảo vệ cô, là một người mà anh tin tưởng tuyệt đối. Là hắn đây sao?

Nàng chống cự, càng chống cự càng khiến hắn ham muốn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim hắn đã thổn thức không yên. Sự lặng lẽ của nàng, nụ cười hiếm hoi trên môi nàng, vẻ đẹp mong manh ấy của nàng khiến hắn khao khát có được nàng bao nhiêu lần. Nàng đẹp, cái đẹp khiến người ta si mê chỉ muốn chiếm hữu ngay lập tức.

Nàng vừa hé môi muốn kêu cứu, hắn đã nhanh chóng cơ hội đưa lưỡi vào trong nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Mùi vị này đã bao nhiêu lần hắn thầm ao ước.

Nàng cắn mạnh vào môi hắn, trong miệng cảm thấy có vị máu tanh. Hắn đau, vội đẩy nàng xuống đất, hung hăng đè lên người nàng, đôi mắt nhìn nàng chỉ toàn chứa dục vọng.

- Em đẹp lắm, khiến anh không thể kìm lòng được nữa.

Nàng lúc này đã khản giọng:

- Van xin anh, tha cho tôi. Cầu xin anh buông tha cho tôi. Lạy anh…

Hắn mặc kệ nàng đang van lạy mình như thế nào, hắn hung hăng như một con thú hoang, chiếm đoạt nàng ngay trên sàn nhà lạnh lẽo. Dưới nhà, có tiếng người qua lại nói chuyện, không một ai bước lên cứu nàng.

Anh ơi! Tại sao anh không trở về? Tại sao không trở về bên cạnh em thực hiện lời hứa của mình? Em muốn đi giữa cánh đồng hoa Oải hương, muốn cùng anh nắm tay đi trên bờ biển buổi sớm ngắm bình minh, cùng anh về gặp Mẹ, em sẽ nói với Mẹ đây là chồng con, chúng con sẽ sống hạnh phúc và yêu thương nhau đến trọn cuộc đời này. Còn nữa, em còn phải sinh cho anh những đứa trẻ đáng yêu, cùng với anh có một gia đình giản dị như bao gia đình khác. Anh đã hứa sẽ mãi bên cạnh em, yêu thương em, bảo vệ em suốt cuộc đời này đó thôi, vậy tại sao lại không giữ lời hứa ấy? Em yêu anh, và hứa sẽ bù đắp cho anh mà. Nhưng anh ơi! Anh đã không trở về!

************************

Nàng run rẩy trên góc giường hoảng loạn, cánh cửa một lần nữa bị mở tung một cách thô bạo. Thằng con trai lão Ba bước vào cười đầy khinh bỉ nhìn nàng:

- Thế nào cô em? Vừa rồi đủ vui vẻ chứ?

Nàng sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt căm hờn.

- Đó cũng chỉ là một trò đùa cho vui thôi mà. Hắn vẫn cười đầy khinh bỉ và tiến đến bên giường nàng.

- Lũ khốn!

Hắn nắm chặt cằm nàng, miệng rít lên đầy căm hờn:

- Câm họng lại. Mày lấy tư cách gì để nói chúng tao như thế? Mày vốn dĩ vẫn là một con đĩ rẻ tiền mà thôi.

Nàng chết lặng.

Nó hẩy nàng ngã nhào xuống giường mà không sợ nàng đau:

- Lão già cuối cùng cũng chết rồi, mày cũng chẳng có tư cách gì ở lại đây thêm nữa. Kể ra thì lão ta chết là đáng lắm.

- Khốn nạn. Nàng tức giận gào lên như mất trí, sau đó hứng trọn cái tát nảy lửa của nó. Nàng choáng váng, cảm thấy xung quanh như quay cuồng. Nó xiết chặt lấy cổ của nàng:

- Mày nói thêm một câu nữa là tao nghiến nát cái cổ chó của mày ra đấy con đĩ ạ. Mày lấy tiền của nhà tao như thế là đủ rồi, mày cướp mất hạnh phúc của gia đình tao mấy tháng qua là đủ rồi. Chỉ có Mẹ tao mới xứng đáng ở trong cái nhà này thôi.

Quỳnh An cố vẫy vùng khỏi bàn tay đang siết lấy cổ mình như không cho cô có con đường sống, cô đạp vào bụng dưới khiến hắn trong lúc đau đớn buông lỏng bàn tay ra, thừa lúc nàng vùng bỏ chạy, rồi lại nhanh chóng bị hắn tóm lấy ấn xuống giường thô bạo và hứng thêm mấy cái tát trời giáng của hắn. Miệng nàng bật máu, mùi máu tanh xông vào mũi khiến nàng muốn nôn ọe. Rồi bàn tay hắn lướt nhẹ trên đôi má bầu bĩnh của nàng, trượt dần xuống cổ rồi dừng lại trên ngực nàng mân mê:

- Mày thực ra rất đẹp. Mày có muốn vui vẻ với tao một lúc trước khi ra khỏi đây không?

Nàng nổi điên lên khi đôi môi hắn bắt đầu chạm vào da thịt nàng, lấy hết chút sức lực còn lại nàng vùng bỏ chạy. Nó nhanh chân túm lại được nàng khi nàng vừa ra đến hành lang, giật mạnh chiếc áo trên người nàng khiến những chiếc cúc đứt ra rơi chói tai khi chạm vào nền gạch. Nàng hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của hắn ra, và nàng thấy mình lăn thật lâu trên những bậc thang lạnh ngắt.

Nàng cảm thấy người nàng nát vụn đau đớn, nàng ngất lịm đi, bỏ mặc tất cả lại sau lưng, không muốn tỉnh lại.

Mẹ! Cuộc đời tại sao vẫn không thể mỉm cười với con lâu hơn một chút nữa. Niềm vui hạnh phúc của con tại sao mãi mãi chỉ ngắn ngủi đến vậy?





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Quỳnh An khó nhọc mở mắt ra, toàn thân cô đau nhức, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác đau đớn đến như thế. Mỗi hơi thở lại làm cho những chiếc xương sườn gãy thúc vào bụng cô đau đớn.

- Trời ơi! Em tỉnh rồi à? Giọng bà Hương nghẹn ngào. Quỳnh An lúc này mới kịp nhớ lại mọi chuyện, cô hốt hoảng ngồi nhổm lên rồi lại phải nằm lại ngay vì đau, vẻ mặt cô đầy sợ hãi và vội vã:

- Anh ấy…chồng em đâu rồi chị?

Bà Hương cúi xuống lau nước mắt, Quỳnh An càng sợ hãi hơn, cô gắt lên:

- Nói đi! Anh ấy đâu rồi?

- Em ơi! Bà Hương nghẹn ngào: - Đám tang đưa chồng em đi từ hôm qua rồi. Em đã nằm đây ba ngày.

Quỳnh An buông thõng tay xuống, đôi mắt dại đi thất thần khiến bà Hương lo lắng. Đột nhiên Quỳnh An hét lớn, cô hết sức níu chặt tay bà Hương:

- Còn con em thì sao? Con của em và anh ấy thì sao? Giọng nàng đã khàn đặc, bà Hương không nói được gì mà bật khóc thành tiếng. Quỳnh An như điên dại lắc bà mạnh hơn, giọng cô gần như chỉ còn là thều thào:

- Nói đi! Con của chúng em?

- Chị xin lỗi. Hu hu. Bà Hương càng khóc to hơn.

- Á!!!!!!!!!!!!! Quỳnh An chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn rồi lại ngất lịm, mặc cho bà Hương có sợ hãi lay gọi thế nào cũng không tỉnh.

Giấc mơ ấy lại trở về, đã lâu lắm rồi nó mới lại xuất hiện với cô. Có lẽ những tháng ngày qua bên cạnh Ba thật hạnh phúc và ấm áp nên không một lần cô gặp lại giấc mơ kinh hoàng ấy. Trước khi được đánh thức dậy, nàng đã hét lên những tiếng sợ hãi tột cùng.

Cô mệt mỏi đưa ánh mắt nhìn quanh tìm bóng dáng một người mà cô quen biết nhưng không có một ai.

Người thanh niên ngồi bên thấy cô đã tỉnh lại thì vui mừng reo lên:

- A! Cô tỉnh rồi, cô làm mọi người trong đây lo quá.

Quỳnh An nhăn mặt lại đau đớn, trên trán cô những giọt mồ hôi đã đọng lại từ lâu, cổ họng cô khô rát và toàn thân nhức nhối. Cô nói năng đứt quãng:

- Cho tôi xin một cốc nước.

Cô không thể tự mình uống nước, đành để người thanh niên bên cạnh giúp. Lúc này cô mới nhận ra anh ta là ai, cô có chút ngạc nhiên:

- Sao lại là anh?

- À…tôi…tôi. Hoàng lúng túng chỉ sang giường bên cạnh: - Bạn tôi cũng đang nằm ở đây.

- Chị ơi. Tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía bên chiếc giường đó vang lên, Minh Liên hơi nhổm người dậy chào hỏi Quỳnh An, nàng chỉ có thể khẽ động đậy miệng thành nụ cười đáp trả lại.

Hoàng quay sang nhìn Minh liên thoáng chút vui mừng:

- Em tỉnh dậy rồi à?

- Em nghe tiếng thét của chị ấy nên giật mình tỉnh giấc. Chị có sao không chị?

Quỳnh An khẽ lắc đầu. Nàng thực đã rất mệt mỏi, không còn chút sức lực để trò chuyện.

Minh Liên vui vẻ:

- Em bị ngã trên bậc thang nhà anh Hoàng, nghe nói chị cũng bị ngã cầu thang. Chắc chị đau lắm.

Quỳnh An mệt mỏi khẽ nhắm mắt rồi lại thất thần nhìn lên trần nhà, bên cạnh cô lúc này không một ai bên cạnh. Cô thật cô đơn.

- Chị của cô có việc đột xuất, chị nói khi giải quyết xong sẽ quay trở lại với cô ngay. Hoàng tinh ý, biết Quỳnh An đang nghĩ như thế nào nên vội giải thích.

Nàng chỉ im lặng, khuôn mặt không còn chút huyết sắc dại ra như người vô hồn.

**************

Hoàng đưa Minh Liên đến phòng khám kiểm tra tổng hợp lại một lần nữa chuẩn bị ra viện, để quên một số thứ ở phòng nên Hoàng quay trở lại. Vừa bước chân đến cửa thì anh đã đứng khựng lại vì tiếng bà Hương đang thút thít khóc bên trong.

- Quỳnh An, em đừng im lặng như thế nữa, chị sợ lắm. Nói gì đi em.

-…….

- An ơi…em ơi, chị biết những ngày qua thật khủng khiếp đối với em nhưng làm ơn đừng im lặng mãi như thế. Đừng việc gì cũng chịu đựng một mình như thế nữa, hãy nói ra cho nhẹ lòng đi em. Bà Hương nước mắt nhạt nhòa nắm lấy bàn tay gầy guộc của nàng. Lâu thật lâu, Quỳnh An mới lên tiếng, giọng cô nghẹn lại;

- Chị ơi, em chỉ muốn chết thôi.

Bà Hương sợ hãi:

- Đừng nghĩ như thế mà em ơi. Em đã sống được những ngày tháng cực nhọc trước đây thì tại sao lại buông xuôi vào lúc này? Em còn có ước mơ được trở về bên cạnh Mẹ, còn ước mơ làm lại cuộc đời trên quê hương của mình cơ mà. Hu hu, em còn có gia đình để tiếp tục sống, còn chị, chị chẳng có ai ngoài em cả. Hu hu.

Quỳnh An cũng bật khóc:

- Tại sao em khổ như vậy hả chị? Em mất tất cả rồi. Anh ấy bỏ em mà đi, ngay cả đứa con mới được 5 tuần em cũng để mất. Em không thiết sống nữa, em là một kẻ vô dụng.

- Đừng như thế mà An ơi. Bà Hương ôm lấy đầu nàng, hai người cùng khóc nức nở. Quỳnh An đau đớn nói trong nước mắt:

- Chị ơi, chị bảo cho em nghe tại sao anh ấy lại bỏ em đi? Anh ấy đã hứa là sẽ trở về không bao giờ rời xa em nữa, sẽ cùng em làm mọi việc em muốn, em cũng nghe lời anh ấy ở nhà rất ngoan ngoãn mà. Em đã chờ anh ấy, chờ từng ngày để khi anh ấy xuất hiện trước mắt em, câu đầu tiên em sẽ nói cho anh ấy nghe là em yêu anh ấy, và chúng em đã có một đứa con rồi. Em biết anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào, cũng tưởng tượng ra được rằng anh sẽ nhảy cẫng và bế xốc em lên cười như một đứa trẻ vậy. Rồi anh ấy sẽ giật mình nhớ ra em đang mang thai, sẽ nhẹ nhàng để em ngồi lên đùi anh ấy mà yêu thương. Ngày em nhận được giấy xét nghiệm em đã là Mẹ, em đã nghĩ thật nhiều đến những điều như thế. Vậy mà anh ấy bỏ em, không cho em có cơ hội nói điều gì cả. Anh ấy không cần em nữa.

- An ơi… Bà Hương tấm tức khóc.

- Anh ấy không cho em cơ hội nói rằng em yêu anh ấy, anh ấy chẳng bảo rất muốn nghe em nói câu ấy sao, em cũng hứa khi anh trở về em sẽ nói thật nhiều cho anh nghe mà. Hu hu, chị ơi, vậy mà anh ấy lại không trở về. Anh ấy thực sự không về. Quỳnh An lạc hẳn giọng đi, bà Hương ôm cô vào lòng:

- Chị xin em, xin em đừng nói nữa, đau lòng lắm, chị không chịu nổi đâu.

Hoàng lặng lẽ lui bước chân bước ra vườn hoa phía sau, một nỗi buồn vô cớ khiến anh khẽ thở dài trầm ngâm. Cuộc đời vốn dĩ vẫn lắm những mảng màu tối sáng như vậy, cho người ta thật nhiều rồi cũng lại lấy đi của người ta thật nhiều. Đột nhiên anh khẽ bật cười, nhớ lại lần nào kia trên biển Quỳnh An đã từng nói cuộc đời cũng chỉ bé bằng cái vung. Nếu là như thế thật thì “cái vung” đó chẳng biết to đến cỡ nào và hình thù ra sao đây.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Quỳnh An đứng lặng ngắm khuôn mặt như được tạng tượng của Ba trên tấm bia mộ. Tuột cùng của nỗi đau chính là không còn có thể khóc được nữa khi đối diện với nó. Đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn Ba, như nhìn anh đang nằm ngủ một giấc thật dài nữa mới chịu tỉnh dậy. Thật lâu sau, nghe tiếng từ xa có tiếng động nàng mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. Nhận ra đó là Ly, nàng bước vội ra phía sau tránh giáp mặt với chị ta.

Ly bước đến, trên khuôn mặt đau khổ, đôi mắt cô mờ sương lặng lẽ nhìn hắn một hồi:

- Bao nhiêu năm qua anh ngang dọc trên thương trường oai phong là thế, vậy mà lại vì một thứ tình yêu rẻ mạt với con đàn bà ấy hủy hoại đi chính bản thân mình. Bao nhiêu năm sống cùng nhau anh không một lần quan tâm em xem em như thế nào, vậy mà trước mặt em lại vì bảo vệ che chở người đàn bà ấy muốn giết em. Trước đây em đã cảm động anh như thế nào khi chấp nhận hai đứa con lầm lỡ trong bụng em trước lúc cưới, khi ấy em cũng đã nguyện sẽ mãi mãi yêu anh, làm một người vợ hiền của anh. Anh chưa một lần phân biệt hai đứa con không phải của anh, vậy mà trước mặt người đàn bà ấy nói rõ ranh giới không quan tâm đến ai có quan hệ gì với anh, cảnh cáo không một người được động vào cô ta. Anh lạnh nhạt với em, em không quan tâm. Anh đi chơi bời với người đàn bà khác bên ngoài em cũng nhắm mắt cho qua. Vậy mà ngày ấy anh nói anh muốn ly dị với em, muốn cưới người đàn bà ấy về. Em quỳ xuống van xin anh, chỉ cần để em bên cạnh anh thì anh muốn làm gì cũng được. Em như chết lặng khi nghe thấy từ miệng anh nói anh yêu người đàn bà ấy, không muốn người ta chịu ấm ức, muốn cho người ta một danh phận đàng hoàng. Anh nói anh muốn một gia đình hạnh phúc. Vậy là để có một gia đình hạnh phúc bên cạnh cô ta mà anh hủy hoại gia đình của em. Em càng yêu anh nhiều đến đâu lại càng hận anh đến đấy. Đứa con trai của em tuy không mang trong mình dòng máu của anh, thế nhưng càng lớn lên tính cách lại càng giống anh đến đáng ngạc nhiên, nó cũng lạnh lùng tuyệt tình giống anh đến vậy. Khuôn mặt nó cũng vì thế phảng phất nét hao hao giống anh. Em thực sự rất vui mỗi khi nhìn thấy nó, cũng bởi vậy mà có chút nuông chiều nó khiến nó hư hỏng. Không nghĩ được vì thương em bị anh bỏ rơi mà đem lòng hận thù với anh, lại cấu kết với cậu Tứ hại anh không bao giờ có thể trở về. Cậu Tứ bị mua chuộc, một phần cũng chỉ vì muốn chiếm đoạt người đàn bà anh hết lòng yêu thương mà quyết định trở mặt với anh. Đêm hôm ấy khi nghe Tứ nói cô ta đã mất tích một cách đáng ngờ, anh bất chấp nguy hiểm chạy về với cô ta, lại không biết đó chỉ là cái bẫy mà bọn họ sắp đặt để dồn anh vào chỗ chết. Khi em biết được kế hoạch, sợ hãi lao đi tìm anh nhưng đến nơi thì cũng đã quá muộn. Vậy mà trước lúc nhắm mắt, anh vẫn không một chút nghi ngờ người anh em thân cận bên cạnh mình, dặn dò anh ta để ý thay anh chăm sóc cho cô ta. Mọi điều, anh chỉ nhắc đến tên cô ta, cư nhiên không một lần nhắc đến tên người vợ cũ là em. Cho đến lúc chết cả trái tim của anh vẫn chỉ dành trọn cho người đàn bà ấy. Cho đến lúc chết cũng chỉ lo một mình nàng ấy sống sẽ như thế nào mà ko nghĩ được em mất anh cũng sẽ khổ sở đến đâu. Em hận anh, chọn cách đứng im nhìn bọn họ hủy hoại người đàn bà ấy, hủy hoại cả đứa con kết từ tình yêu của hai người. Em khóc nhìn người đàn bà ấy lăn dài trên những bậc thang rồi ngất lịm. Yêu anh, em chịu bao nhiêu đớn đau tổn thương, hiện tại cô ta cũng không khá hơn em là mấy. Em thấy mình trở thành người đàn bà ác độc, nhưng tất cả cũng chỉ tại anh dồn ép em. Xin lỗi, em không cách nào có thể rộng lượng hơn với anh, cũng không cách nào rộng lượng với cô ấy. Cùng là đàn bà với nhau, em biết em đã quá ác độc khi đối xử với cô ấy như vậy, nhưng biết làm sao được, khi ấy em chỉ hận không thể hủy hoại cô ta hoàn toàn. Em hiện tại muốn đến đây xin lỗi anh. Ở nơi xa mong anh được bình yên.

Quỳnh An đứng lên thất thần bước đi trước đôi mắt ngỡ ngàng hoảng sợ của Ly, đôi môi chị ta run rẩy:

- Cô…cô…Vừa rồi…

Quỳnh An không quay đầu lại, vẫn xiêu vẹo bước đi:

- Tôi hiện tại không hề quen biết các người, cũng không nghe thấy gì hết. Xin cô hãy để cho tôi được yên.

Bóng nàng liêu xiêu dưới ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều muộn, nhỏ bé đến tội nghiệp. Bóng lưng nàng run rẩy, cô đơn cùng với tận cùng của nỗi đau.

Ly rút điện thoại ra gọi một cuộc, giọng cô bi thương:

- Bỏ qua cho người đàn bà ấy, đừng động đến cô ta nữa.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Quỳnh An lững thững bước đi trên vỉa hè, hai bên đường lúc này hàng cây hoa sữa đã bắt đầu lốm đốm vàng và rũ xuống yếu ớt. Lại một mùa thu nữa qua đi, những ngày buồn khổ vậy mà cũng chậm chạp trôi vào dĩ vãng. Nàng muốn về bên Mẹ, sẽ xà vào lòng Mẹ để làm nũng và khóc nức nở cho thỏa nỗi nhớ mong và đau khổ. Nàng kiềm chế lòng mình không ngay lập tức trở về, nán lại thêm vài ngày điều trị bản thân cho thật khỏe mạnh khi xuất hiện trước mặt Mẹ. Cô trở lại phục vụ trong quán nước và đôi khi thế chỗ bà Hương khi bà bận việc. Ngôi biệt thự to kia cùng những con người thuộc về nơi đó đã không còn một chút liên quan đến cuộc sống của cô, dường như nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ luôn đeo bám cô suốt quãng đời còn lại.

Từ ngày trở về từ viện, nàng lặng lẽ với nỗi đau của chính mình, ít nói cười cũng không một lần rơi lệ. Ba đã từng nói “Hứa với anh, không bao giờ được khóc khi không có anh bên cạnh.”.

Trời mưa, mưa bay bay, từng giọt từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống phủ trắng con đường trước mặt. Nàng chẳng buồn ghé qua đâu đó để tránh, lặng lẽ bước đi trong cơn mưa, cảm thấy bản thân dễ chịu đi phần nào. Mưa ngấm qua lớp áo mỏng màu trắng tinh khôi, ngấm vào da thịt khiến nàng rùng mình vì lạnh. Con đường vắng vẻ, thoảng hoặc có người thì họ cũng vội vã qua đường về nhà. Cô đơn ùa về, bên cạnh nàng không một người thân thích, cũng không có nhà để trở về. Vội vã cũng chẳng ích gì.

- Này cô! Có tiếng người trong chiếc xe ô tô cố tình đi chậm lại cạnh cô nói vọng ra.

Quỳnh An vẫn nhẹ nhàng bước đi, không buồn quay sang nhìn xem người vừa nói là ai.

- Cô bị điên à? Trời đang mưa đấy. Hoàng thò đầu ra bên ngoài hét lên.

Quỳnh An lúc này mới quay sang, nhìn thấy anh mỉm cười như có như không rồi lại tiếp tục bước đi. Hoàng bất chợt giật mình, nụ cười của cô sao đau thương đến thế kia, bóng lưng cô vẫn luôn lẻ loi cô độc như vậy sao?

- Lên xe tôi đi, tôi đưa cô về nhà. Cô mới từ viện ra, cô tưởng cô khỏe lắm chắc.

- Không cần đâu. Quỳnh An quay sang nhìn Hoàng đang cố gắng lái xe cạnh cô, ánh mắt nàng mệt mỏi. Về nhà sao? Ở nơi này cô không có nhà. Đã có thời gian ngắn ngủi mọi thứ cô đều có, hiện tại ngôi nhà ấy, cả người đàn ông ấy đều không còn là của cô nữa.

- Cô điên rồi. Lên xe tôi đi, tôi không ăn thịt cô đâu mà phải sợ, cũng không lấy tiền taxi. Hoàng có ý bông đùa nhưng dường như cô gái trước mặt không cảm thấy hứng thú.

- Tôi chưa muốn về.

- Thế thì lên xe đi, tôi chở cô đến nơi khác. Đừng có đày đọa bản thân như thế nữa, cô điên rồ cũng vừa phải thôi chứ.

Khẽ thở dài, Quỳnh An mở cửa bước vào im lặng nhìn mưa trong xe.

- Cô muốn đi đâu?

- Tôi không biết. Ánh mắt nàng vẫn hướng ra ngoài cửa xe.

Hoàng bật cười khổ:

- Thế vừa rồi cô muốn đi đâu?

Quỳnh An khẽ lắc đầu.

- Vậy tôi đưa cô đến quán nước gần đây. Nhìn cô đang rét run lên kìa.

Xe dừng lại trước cửa hàng quần áo, Hoàng muốn cô mua một bộ đồ khô ráo mặc vào trước khi đến quán nước. Cô im lặng cũng không muốn nói thêm nhiều làm theo lời anh nói.

Hoàng có chút si ngốc nhìn nàng bước ra. Nàng mặc chiếc váy trắng giản dị nhưng cả người đều toát lên khí chất đẹp mê người. Nhìn nàng yếu ớt, rất mong manh nhưng vẫn cố gắng kiên cường cam chịu, anh chợt thắc mắc liệu có biết bao nhiêu người đàn ông muốn che chở cho nàng khi nhìn thấy nàng như thế này.

Áp đôi bàn tay mềm mại vào chiếc cốc đựng cacao nóng, Quỳnh An vẫn im lặng với cái vẻ xa xăm lạnh lùng ấy của mình. Nàng gầy hơn trước, có chút xanh xao, song vẫn không làm vơi đi nét đẹp cuốn hút.

Hoàng tìm lý do phá tan đi sự im lặng:

- Cô thấy quán nước này như thế nào?

Nàng khẽ cười, đưa môi nhấp một chút cacao:

- Quán AQ chắc hấp dẫn hơn nhiều chứ?

Hoàng bật cười:

- Có phải cô đã quá thiên vị rồi hay không?

Nàng khẽ nhún vai, lại tiếp tục với cốc nước của mình.

- Cô tiết kiệm lời nói quá đấy.

- Tạo cơ hội cho anh nói còn gì.

Hoàng có chút sượng sùng:

- Tôi chẳng sợ người ta đánh giá mình như thế nào cả.

- Ừm. Quỳnh An đưa mắt nhìn xa xăm, bàn tay vẫn không quên áp lấy cốc cacao nóng mong tìm được chút hơi ấm nơi đó. Hoàng có chút bực bội vì thái độ dửng dưng của nàng, anh chuyển chủ đề:

- Dạo này cô thế nào? Cuộc sống tốt chứ? Hoàng đột nhiên tò mò, sau lần bắt gặp cô ở viện cái nhìn của anh đối với cô cũng không còn khắc nghiệt như trước nữa.

Quỳnh An khẽ cười, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng hơn:

- Tôi nghĩ chỉ trẻ con mới hay tò mò chuyện người khác như thế thôi.

- Lúc nào cô cũng kiếm cớ chọc giận tôi tức muốn chết. Rất đáng ghét. Đôi má Hoàng có chút ửng đỏ khiến Quỳnh An bật cười thích thú:

- Làm cho anh tức mà chết kể cũng thú vị lắm chứ. Giọng cô không tìm ra nửa điểm đùa bỡn.

Mặt Hoàng tím tái, anh cố gắng kiềm chế:

- Cô thử nói chuyện tử tế một lần xem nào.

- Anh biết thừa tôi là hạng người như thế nào mà. Nàng vẫn bình thản trước sự giận giữ của anh, ánh mắt anh nhìn cô như đang cảnh cáo, rồi đôi môi bất giác cười lên đầy mỉa mai:

- Cô nghĩ mình như thế này thì che giấu được nỗi đau của mình sao? Cô nhầm rồi, nhìn cô như thế này đáng thương lắm.

Nàng bất giác ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn anh, một chút xao động trong đó rồi nhanh chóng nheo nheo lại như đang cười:

- Vậy tôi kể anh nghe cuộc sống của tôi đáng thương như thế nào nhé. Gia đình tôi nghèo quá, vì không chịu được thế nên tôi bỏ nhà vào đây kiếm tiền để đổi đời. Rồi cũng vì tiền, tôi chấp nhận lấy người chồng hơn tôi hơn cả chục tuổi mà không hề có tình yêu. Người tính không bằng trời tính, rồi chồng tôi cũng bỏ tôi, trả lại cho tôi quãng thời gian tự do và đầy phóng túng. Giờ tôi đã là một quả phụ nhưng vẫn đầy nét quyến rũ, tôi lang thang trên đường mong tìm được một người lắm tiền để mồi chài. Và giờ này tôi ngồi đây với anh.

Đôi mắt anh nhìn cô vằn đỏ, bàn tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm:

- Cô đúng là đồ thối nát, đáng ghê tởm.

Nàng mỉm cười đứng lên cầm túi xách:

- Cảm ơn anh hôm nay đã thương hại tôi nhiều như vậy.

Nàng quay người bước đi, trên đôi môi nụ cười đã đông cứng từ lúc nào cùng ánh mắt tràn ngập bi thương.

Cuộc sống không hề mỉm cười với em khi anh cuối cùng vẫn bước ra khỏi cuộc đời em. Đã từng hứa hẹn, đã từng hạnh phúc, cũng đã từng gắn bó khăng khít với nhau đến thế kia mà anh. Tại sao không cho em theo anh đến suốt cuộc đời này?

********************

Hoàng có chút do dự khi đứng trước cửa quán, anh không muốn giáp mặt cô gái đáng ghét hôm nào kia. Minh Liên tiến lên khoác tay anh tình tứ, anh cũng không chần chừ thêm chút nào nữa mà đi theo.

Quỳnh An mỉm cười nhẹ đặt đồ uống xuống bàn nhìn Minh Liên đang reo lên thích thú khi gặp mình.

- Chị ngồi đây nói chuyện với bọn em một chút đi.

Tú cùng với mấy người bạn khác hào hứng khi nghe thấy đề nghị của Minh Liên, rối rít kéo ghế mời nàng ngồi, bọn họ cũng rất muốn được ngắm nhìn Quỳnh An gần như thế này nhiều hơn nữa.

- Chị đang giờ làm việc, hẹn lúc khác sẽ nói chuyện nhiều hơn với mọi người nhé. Quỳnh An khéo léo từ chối, có chút cười cười khi thấy dáng vẻ khinh khỉnh của Hoàng.

- Vâng. Mà chị này…Minh Liên có chút ấp úng:

- Cuối tháng sau là bọn em tổ chức đám cưới chị ạ.

Quỳnh An đưa mắt nhìn Hoàng cười thân thiện:

- Với cậu này phải không? Trẻ quá.

Minh Liên bật cười trong khi khuôn mặt Hoàng có chút biến sắc. Rõ ràng cô đang cố tình giả bộ như không hề quen biết anh, vừa rồi còn cố tình nói kháy anh nữa. Cô gái này vẫn cứ luôn luôn tìm cách khiến anh phải tức giận mới hả dạ thì phải.

- Bọn em mời chị đến chung vui với bọn em. Minh Liên vô tư nhìn Quỳnh An, bàn tay khé siết chặt cánh tay Hoàng hơn một cách thân mật.

- Tiếc quá, tháng sau chị cũng không còn ở đây nữa, không thể đến chúc mừng em được rồi. Quỳnh An muốn bước đi nhưng Minh Liên vẫn chưa dứt câu chuyện:

- Chị đi đâu mà không còn ở đây nữa thế?

- Về quê. Quỳnh An mỉm cười hạnh phúc khiến mấy người ngồi đối diện ngắm nhìn có chút si ngốc. Vẻ mơ màng dịu dàng hiếm có ấy của cô thực khiến trái tim đàn ông tan chảy.

- Chị có quay lại đây làm việc nữa không? Quê chị có xa đây không? Minh Liên không dấu nổi tò mò.

- Chị không. Thôi chị đi làm việc đã, có gì nói chuyện với em sau. Quỳnh An lịch sự rời đi, cô gái trẻ ấy thực sự rất ngây thơ, rất trong sáng, vẫn cứ luôn khiến cô phải nói chuyện nhiều hơn bình thường mỗi lúc gặp mặt như vậy.

Tú và mấy người bạn nhìn bóng nàng rời xa mà có phần tiếc ngẩn ngơ:

- Lần đầu tiên nhìn thấy con bé đó gần như vậy, chỉ cười mỉm khẽ thôi mà cũng vẫn đẹp mê li không thể nào cưỡng lại được. Không hổ là viên ngọc của cái quán này. Tú bông đùa khiến mấy ông bạn cười vang, riêng chỉ có Hoàng là cười khẩy đầy ẩn ý. Viên ngọc ư? Có mà là bông hoa dại ven đường thì đúng hơn. Bông hoa dại đầy gai độc.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Nàng mỉm cười nhìn anh trong tấm ảnh, có giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gò má hồng. Em giữ lời hứa với anh, suốt những ngày qua em không một lần khóc khi không có anh bên cạnh. Anh trừng phạt em đã không dám dũng cảm đối diện với tình yêu của anh, không dám thừa nhận bản thân đã yêu anh rất nhiều, anh còn muốn chạy trốn em đến bao giờ nữa Ba?

Em dự định khi mình khỏe lại sẽ trở về bên Mẹ, bắt đầu một cuộc sống mới không có anh bên cạnh. Đối với em hiện tại thì đó là điều duy nhất khiến em có thể tiếp tục sống tiếp.

Anh biết không, mấy hôm trước em nghe được tin Mẹ bị bệnh tim, trước đây vì không muốn em lo lắng nên Mẹ giấu em, dạo gần đây bệnh tình nặng hơn nên cần phải có một số tiền lớn để đưa Mẹ đi chữa trị. Anh bảo em phải làm gì tiếp theo đây Ba? Nói cho em nghe em phải như thế nào mới có thể giúp Mẹ?

Lúc em cần anh nhất, anh lại ở một nơi xa như thế. Xin anh, trở về bên cạnh em đi!

***************

Con đường hoa sữa vẫn lặng lẽ và đẹp như vậy, Quỳnh An đưa tay kéo cao chiếc cổ áo lên và thu mình trong lớp áo bông ấm áp. Lại một mùa đông nữa đến, mùa mà cô thích nhất trong năm vẫn cứ khiến con người ta cô đơn ngấm sâu vào từng tế bào. Tết sắp về rồi! Thêm một cái Tết xa quê hương, thêm một tuổi mới cô độc nơi đất khách không có ai thân thích. Tuổi trẻ của cô đã trôi qua như vậy, và không thể bù đắp, không thể lấy lại.

Hoàng giật mình khi nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc, nàng ngồi trên ghế đá nhìn ra mặt hồ, bóng lưng nhỏ bé có chút cô đơn. Hoàng toan quay gót bước đi rồi chẳng hiểu tại sao lại bước đến gần nàng hơn:

- Cô quen nói dối với mọi người như vậy à? Anh tìm lý do nói chuyện với cô.

Quỳnh An ngước lên nhìn Hoàng, cười nhạt rồi biết ý ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho anh.

- Tôi nghĩ cô về quê rồi cơ đấy. Hoàng có chút giễu cợt mà nhìn cô.

- Anh đã cưới rồi chứ? Nàng như không quan tâm đến những gì mà anh vừa nói với mình.

- Có chút việc bận nên đám cưới hoãn lại đến cuối tuần sau.

- Cô bé ấy đáng để yêu thương.

Hoàng cười nhẹ:

- Tôi biết.

- Sắp cưới rồi sao anh lại lang thang ở đây một mình thế này?

- Hôm nay cô nói nhiều quá đấy. Hoàng bất giác mỉm cười.

Quỳnh An đứng dậy:

- Tôi phải về rồi.

Hoàng chợt nói với nhanh theo:

- Đám cưới chúng tôi…cô đến chứ?

- Không tiện.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Dạo này Hoàng vẫn hay bực bội như vậy, công việc thì bận tối mặt mà anh còn phải đối mặt với sự hờn giận vô cớ trẻ con của Minh Liên nữa. Tất cả khiến anh mệt mỏi. Cuộc sống mới này là điều anh không hề mong muốn, hôn nhân này không đem lại hạnh phúc cho anh, nó khiến anh luôn phải gắng gượng. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà anh cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Đôi lúc anh có nghĩ đến những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa mình và Quỳnh An, anh bất giác mỉm cười, cô vẫn luôn dễ dàng làm cho anh giận điên người như vậy, thực ra vì ngày ấy anh quá trẻ con, cuộc sống đầy đủ dễ dàng khiến anh nhìn cuộc sống cũng đầy giản đơn. Anh biết hạnh phúc chẳng hề dễ nắm bắt một chút nào như anh đã tưởng.

Cánh cửa bật mở và Minh Liên tiến lên với vẻ mặt đầy giận hờn:

- Anh trở về mà không thèm nói gì với em là sao? Anh đi làm suốt ngày rồi về đến nhà lại lao vào đây ngồi. Anh đối xử với em như thế hả?

Hoàng dịu giọng:

- Em nghĩ gì thế? Chỉ vì anh hơi mệt nên muốn ngồi trong đây nghỉ một lát thôi mà.

Minh Liên cười đầy ẩn ý:

- Phải rồi. Cái nhà này chỉ có mình anh là làm việc vất vả nên mới mệt mỏi thế. Còn em chỉ ở nhà ăn bám anh nên mới phải phục tùng tất cả như vậy.

- Anh không có ý đó. Sao em cứ suy diễn lung tung vậy. Hoàng vẫn cố gắng nhẫn nại, không nghĩ Minh Liên lại càng giận giữ hơn:

- Phải, em là như thế đấy, em cứ thích suy diễn như thế đấy. Anh chán em rồi phải không? Lúc nào anh cũng chỉ biết kêu ca phàn nàn rằng công việc bận rộn và mệt mỏi, anh chẳng thèm đoái hoài đến suy nghĩ của em cả. Anh không còn muốn trở về cái nhà này nữa phải không?

Hoàng nghiêm nét mặt lại:

- Em dừng lại đi, em đã đi quá xa rồi đó. Anh hiện tại rất mệt, anh muốn nghỉ ngơi, lúc khác mình sẽ nói chuyện sau.

Minh Liên quát lớn, cô không còn giữ nổi bình tĩnh:

- Anh muốn đuổi em ra khỏi đây ư? Em sẽ không đi đâu hết cả, hôm nay em sẽ nói, em sẽ nói tất cả. Anh tồi tệ lắm, anh là một người chồng tồi tệ và vô trách nhiệm. Từ ngày lấy anh về anh chưa bao giờ làm cho vợ mình được hạnh phúc và vui vẻ một giây nào cả. Anh chỉ lao vào kiếm tiền, lúc nào cũng công việc với công việc. Ai biết được anh có thực sự đi công việc hay không chứ.

Minh Liên nói cho thỏa nỗi ấm ức bấy lâu nay mà không nhận ra được nét thay đổi trên khuôn mặt của Hoàng. Anh nắm chặt tay lại và đứng bật dậy, giọng anh gằn lên tức tối:

- Em thôi ngay đi. Được rồi, thì tôi sẽ đi. Tôi đi là được chứ gì.

- Anh Hoàng. Minh Liên gọi với theo bất lực. Bất ngờ Hoàng đứng trước cửa phòng, ánh mắt anh vằn lên tia đỏ:

- Cô nói đi, có đúng là từ ngày lấy tôi cô chưa bao giờ hạnh phúc và vui vẻ phải không? Tôi đã trở nên tồi tệ như thế ư? Lấy tôi mà cô lại chịu nhiều khổ sở thế sao?

Minh Liên đứng đó chết lặng, nước mắt lăn dài trên má nóng hổi. Lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận như vậy với mình, cũng là lần đầu tiên anh xưng hô với cô một cách xa lạ như vậy. Thực ra cũng chỉ vì quá nóng giận nên cô mới nói như thế, cô biết là mình có hơi quá lời nhưng anh cũng đâu cần phải đối xử với cô như vậy.

.....................

- Quỳnh An!

Quỳnh An ngước lên và thoáng giật mình:

- Lại là anh sao?

Hoàng tiến tới ngồi cạnh nàng trên ghế đá, ánh mắt anh buồn bã xa xăm nhìn về phía mặt hồ, giọng anh bình thản:

- Trùng hợp quá nhỉ?

- Đây là vô tình? Hay là cố ý?

Hoàng bật cười vì câu nói đùa của nàng:

- Này cô, thế cô nghĩ tôi tới đây để tìm cô sao?

- Tại sao không chứ? Quỳnh An cũng bật cười.

- Hôm nay cô nói nhiều quá đấy. Cuộc sống của cô dạo này thế nào? Sống tốt chứ? Hoàng nói chuyện với nàng như một người bạn.

- Nói về anh trước đi.

- Tôi vẫn như thế, lấy vợ, làm việc và…

- Không như mình nghĩ phải không? Quỳnh An cắt lời Hoàng, câu nói khiến anh có chút giật mình. Anh vội chuyển chủ đề:

- Được rồi, nói về cô đi. Cô vẫn làm ở quán nước đó chứ?

- Không. Giọng nàng có chút thản nhiên: - Tôi làm như trước.

- Cô quay lại với cái nghề đốn mạt đó sao? Hoàng nghiêm nét mặt lại, có cảm giác thất vọng và bực bội với nàng. Quỳnh An mỉm cười gật đầu.

Hoàng bất ngờ bật dậy và quát lên giận giữ:

- Tại sao cô lại ngu ngốc quá vậy? Tại sao không muốn trở thành một người tử tế? Tại sao không muốn mọi người tôn trọng mình chứ?

Nàng ngước lên, ánh mắt bình thản nhưng vô hồn:

- Vì tôi cần tiền hơn là những thứ anh nói.

- Cô đúng là một con khùng. Điên rồ. Hoàng không thể kiềm chế bản thân nói năng có chút quá lời.

Nàng vẫn mỉm cười như có như không nhìn anh:

- Tôi như vậy biết đâu có ngày lại giúp gì được cho anh thì sao?

Hoàng quắc mắt, ánh mắt rực lửa vì giận:

- Cô đúng là đáng ghê tởm. Và Hoàng bước đi, không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề không liên quan đến mình với cô nữa.

- Chỉ sợ anh nói một đằng làm một nẻo. Giọng nàng nhẹ nhàng đủ cho anh nghe thấy, anh vẫn bước đi và khẽ lẩm bẩm:

- Có chết tôi cũng chẳng thèm một đứa như cô đâu.

Bước chân Hoàng trở nên nặng nề hơn khi những câu nói vừa rồi của Quỳnh An cứ ám ảnh mãi trong anh. Cần đến cô ta ư? Không! Cho dù Minh Liên có làm mình không vừa lòng thì mình vẫn sẽ cố gắng làm tất cả để gìn giữ mối quan hệ này. Mình là chồng của Liên, và mình đã hứa sẽ yêu thương bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời này. Mình sẽ mãi mãi yêu thương cô ấy.

Hoàng cứ ngỡ khi bước chân vào nhà Minh Liên đã đang chờ sẵn ở cửa với đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều và sẽ chạy ra ôm lấy cổ anh mà xin lỗi. Và anh sẽ hôn lên đôi má ấy, sẽ dịu dàng và cũng xin lỗi cô vì anh đã quá nóng giận. Tất cả sẽ trở lại như xưa. Nhưng không! Chỉ có bà Lãm cùng với chồng đang ngồi trên ghế chờ anh, đôi mắt bà Lãm rưng rưng lệ còn ông Lãm thì không ngừng dỗ dành. Minh Liên đã đùng đùng bỏ về nhà Bố mẹ đẻ cho dù bà Lãm có nói gì đi nữa. Hoàng nghiến răng cố kiềm chế cơn thịnh nộ lại và trở về phòng, bên ngoài nhà vẫn còn tiếng hờ khóc của bà Lãm và những lời lẽ trách móc anh. Hoàng run lên vì tức giận. Minh Liên, em phải hiểu được khi em bước chân về lại ngôi nhà của mình thì Bố mẹ em sẽ đánh giá anh là người như thế nào chứ? Mọi người sẽ nói gì khi anh và em mới cưới nhau được vài tháng? Em đã trở thành một người vợ rồi, làm sao có thể mãi trẻ con nông nổi được như trước mãi thế.

***************

Miễn cưỡng, Hoàng phải tới nhà Bố mẹ vợ để đón Minh Liên về. Liên vẫn còn giận anh và nghĩ rằng mình chẳng có lỗi gì. Hoàng nhượng bộ cô và dỗ dành cô thật nhẹ nhàng. Anh không trẻ con như Liên nên nhún nhường nhận hết lỗi về mình, chỉ mong mối quan hệ của hai người được cải thiện.

Hoàng bước vào phòng và khép nhẹ cánh cửa lại. Minh Liên quay đi hờn giận, anh định ôm cô vào lòng thì cô lại hẩy anh ra. Anh dịu giọng:

- Thôi mà em, anh đã biết lỗi rồi, anh sẽ không bao giờ như thế nữa. Kìa, em nói gì đi chứ, mấy ngày qua không được gần gũi nhau anh rất nhớ em.

Liên vẫn hờn giận và hẩy ta Hoàng ra khỏi người mình:

- Anh cứ đi đi, em vừa nói một chút thì đùng đùng bỏ ra ngoài. Ai biết được khi đó anh có làm chuyện gì có lỗi với em không chứ.

Hoàng ghì chặt Liên vào lòng mặc cho cô đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi, anh cười hòa:

- Em biết là anh chỉ có mình em thôi mà. Làm gì có chuyện gì xấu xa đâu. Anh đã biết lỗi rồi, tha lỗi cho anh.

- Thế thì tối nay anh hãy ôm gối ra ngoài phòng mà ngủ.

- Kìa em, Bố mẹ sẽ cười chúng mình đấy.

- Em không đùa đâu. Nếu anh không đi thì em sẽ đi. Liên kiên quyết khiến Hoàng có chút bực bội. Liên vội dúi chiếc gối vào tay anh rồi nằm xuống trùm chăn quay mặt đi cười đắc ý:

- Anh ra ngoài nhớ đóng cửa giùm em.

Thất vọng, chán nản, giận giữ, Hoàng bước ra ban công hút thuốc. Ánh mắt anh xa xăm hướng về phía có quán AQ. Quỳnh An, cô sao có thể hiểu tôi nhiều đến vậy?





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Quỳnh An sợ hãi vội vã đóng cánh cửa lại nhưng không kịp, Tứ đã bước chân vào căn phòng của nàng.

- Tại sao em trốn tránh anh? Anh đã nói rồi, anh sẽ chăm sóc cho em suốt quãng đời còn lại. Tứ nhìn nàng có chút si ngốc. Nàng vẫn đẹp như vậy, có phần bí ẩn và quyến rũ hơn trước.

- Tôi cũng đã nói rồi, tôi không cần ai chăm sóc. Nàng nhìn hắn, hận không thể cho hắn hoàn toàn biến khỏi cuộc sống của nàng.

Tứ tiến lại gần, bàn tay vòng ra sau ôm chặt eo nàng không cho nàng có cơ hội trốn chạy:

- Đừng bắt ép anh. Anh không muốn làm em tổn thương. Ngoan ngoãn theo anh về nhà.

Nàng kiên cường nhìn vào đôi mắt hắn:

- Anh cũng đừng ép tôi. Anh ấy đi rồi, tôi với anh cũng chẳng có quan hệ gì với nhau cả.

Tứ nắm lấy cằm nàng rít lên đầy nguy hiểm:

- Anh ấy đã nhờ, tôi nhất định chăm sóc em cả đời này.

Nàng nhìn hắn lạnh lùng, trên môi cười đầy mỉa mai:

- Anh ấy căn bản không biết anh là loại người nào nên mới nói thế. Anh cũng không cần phải tỏ ra bản thân là người anh em tốt của Ba như vậy đâu. Buồn nôn lắm.

Đôi mắt hắn hằn lên tia đỏ giận giữ, hắn đè nàng lên giường:

- Em biết hết rồi thì cũng phải hiểu cho rõ, vì em mà tôi trở thành con người bất nghĩa thì hiện tại không đời nào tôi buông tay em ra.

Nàng giãy giụa phản kháng khi đôi môi hắn lướt trên làn da non mịn của mình, không biết được rằng điều đó càng khiến hắn hung hăng muốn nàng hơn. Nước mắt nàng lặng lẽ rơi ướt đẫm những sợi tóc hai bên má. Xin lỗi anh, em lại thất hứa với anh nữa rồi. Không có anh bên cạnh mà em vẫn khóc, lại còn khóc nhiều đến thế. Cuộc đời của em khổ như thế này tại sao anh không cho em theo anh? Van xin anh cho em theo anh đi mà. Em không muốn sống nữa, cũng không muốn gánh trên vai nhiều nỗi lo của cuộc đời đến vậy. Em thực đã rất mệt mỏi. Ba! Cho em theo anh với!

******************

- Á…chị Hương…cứu em. Cứu em với. Aaaaaaa. Quỳnh An hét lên tuyệt vọng khi Tứ ôm chặt lấy cô hướng chiếc xe ô tô phía ngoài đi đến. Bà Hương nhạt nhòa nước mắt nhìn theo bóng dáng Quỳnh An bị Tứ bắt ép lên xe rồi mất hút nơi cuối con đường, bên cạnh bà có mấy người đàn ông đang đứng giữ chặt bà lại không cho bà tiến lên nửa bước.

- Thả tôi ra, tôi không đi với anh, tôi không muốn. Thả tôi ra. Quỳnh An khóc nấc lên yếu ớt vùng vẫy trong vòng tay Tứ. Hắn ấn chặt đầu nàng vào ghế, cúi xuống hôn riết lấy môi nàng một cách thô bạo, ánh mắt nhìn nàng đầy giận giữ:

- Em còn không ngoan ngoãn ngồi im? Muốn tôi ăn thịt em ngay trong xe này hả?

Nàng nức nở nép mình vào một góc, nước mắt uất ức và bất lực trào ra. Hắn nhìn nàng yếu đuối như thế thì có chút mềm lòng, giọng hắn nhẹ nhàng hơn:

- Anh ta đã yêu em như thế nào thì tôi cũng sẽ yêu em nhiều như vậy, còn hơn cả thế nữa. Anh ta cho em được điều gì tôi cũng sẽ cho em điều tương tự. Ngoan ngoãn ở cạnh bên anh, đừng bướng bỉnh như thế nữa Quỳnh An.

Nàng thất thần im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, nếm được vị mặn chát của nước mắt mình. Có thể không? Trái tim một người lại có thể dễ dàng chấp nhận sự thay thế đến vậy sao? Ba! Nói cho em nghe làm cách nào mới cho em lại được ở bên cạnh anh một lần nữa? Nói cho em nghe làm cách nào để anh nghe được em nói câu “Em yêu anh” đây Ba? Có phải em chỉ là một bông hoa dại ven đường, vĩnh viễn chỉ có thể làm trò vui cho người đời mà không thể có được yêu thương thật lòng? Bởi vậy nên khi anh đối xử tốt với em như thế, cuộc sống mới đem anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này? Có phải là như thế không? Em khổ như vậy tại sao còn bắt em sống tiếp một mình chứ? Em khổ như vậy rồi mà sao vẫn còn bắt ép em sống tiếp, cứ bắt em mang thêm gánh nặng trên vai? Điều em ao ước bấy lâu nay chỉ đơn giản là cho em được tự do lựa chọn con đường em đi, cho em một lần được làm những điều mình thích, yêu người em muốn yêu, sống chết bên cạnh người em đã lựa chọn. Như vậy, mãi mãi em sẽ được bên cạnh anh, và không một ai có thể chia cắt.

- Quỳnh An, đến nhà của chúng mình rồi. Tứ nói thêm lần nữa khi nàng vẫn mãi ngồi trong đó như vô hồn, bàn tay đưa vào ôm nàng kéo nàng ra khỏi xe.

Đôi môi Tứ mỉm cười có chút hài lòng. Ngôi nhà này từ nay hắn sẽ sống cùng nàng, cuộc sống của hắn sẽ có thêm nàng để bầu bạn yêu thương. Trước tới giờ hắn vẫn sống một mình, đàn bà theo hắn cũng không ít nhưng chỉ là chơi bời thoáng qua. Lần đầu tiên nhìn nàng, trong lòng hắn đã trỗi dậy một cảm xúc khác lạ. Về sau, khi Ba để hắn lặng lẽ theo sau bảo vệ nàng một thời gian, nhìn thấy nàng mỗi ngày, dáng vẻ lặng lẽ suy tư của nàng khiến hắn tò mò, rồi thành quan tâm, thành thích rồi muốn chiếm hữu. Nhìn thấy nàng trong lòng Ba mỉm cười, hắn thấy tim mình một trận khó chịu đau đớn. Trở về ngôi nhà đã sống một mình bao nhiêu năm hắn bỗng cảm thấy trống trải và cô đơn, hắn vẫn hay tưởng tượng nàng sống trong ngôi nhà này cùng hắn, ôm một cô gái khác trong lòng mà chỉ nghĩ về nàng. Càng ngày hắn càng lún sâu vào thứ tình cảm mà hắn vẫn thường hay coi rẻ này mà không thể quay đầu lại, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết yêu thương một cô gái.

Nghe tin Ba đi chuyến hàng này rồi sẽ giải nghệ vì nàng, chỉ nghĩ đến những tháng ngày sau nàng và Ba sẽ ở cạnh nhau đi đến chân trời góc bể là hắn đã tức tối. Một phút nông nổi, hắn nghe theo con lão Ba phản bội lại anh – người anh em đã vào sinh ra tử cùng hắn bao nhiêu năm trời. Hắn đôi lúc có hối hận, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, chỉ cần nghĩ nàng từ nay thuộc về một mình hắn là hắn lại tin tưởng vào quyết định của mình hôm ấy.

Hắn nắm chặt bàn tay nàng, mở cánh cổng bước vào. Ngôi nhà rộng lớn quá, nàng có chút nhỏ bé đi theo hắn. Hắn nói gì đó vui vẻ lắm nhưng nàng không hiểu, chỉ ngây ngốc theo bước chân hắn dẫn lối. Chẳng ai có thể đến đây giúp nàng, nàng biết làm thế nào để thoát khỏi hắn bây giờ?

Những ngày sau đó hắn luôn ở cạnh nàng, ân cần dịu dàng với nàng nhưng chỉ khiến nàng càng cảm thấy ngột ngạt khó chịu hơn. Nàng gần như bị giam cầm trong ngôi nhà chỉ có 3 người. Hắn và nàng sống cùng một bác gái đã lớn tuổi giúp việc, mà đối với người này nàng không có cơ hội tiếp cận để nhờ sự trợ giúp.

- Ăn nhiều thêm nữa, dạo này em gầy quá, sau này còn phải mang thai con của anh nữa. Tứ gắp thêm thức ăn vào bát nàng, giọng nói bình thản khiến đôi tay nàng cầm đôi đũa khẽ run lên sợ hãi.

- Tại sao khuôn mặt lại trắng bệch như thế? Hắn nhìn nàng chằm chằm.

Nàng im lặng cúi mặt tránh ánh mắt của hắn khiến hắn khẽ nghiến răng tức giận, lâu sau đột nhiên hắn đập mạnh tay vào bàn rồi tiến đến bóp chặt cằm nàng bắt nàng ngẩng lên đối diện với hắn, hắn rít lên giận giữ:

- Mở mồm ra nói chuyện với tôi.

Đôi mắt nàng vẫn trong suốt nhìn hắn không một cảm xúc càng khiến hắn giận điên người, trên trán hắn gân guốc nổi lên tím tái:

- Mở mồm ra. Mở ra...Hắn vừa nói vừa bóp chặt bàn tay lại khiến hai bên cằm nàng truyền đến một trận đau đớn. Nàng cư nhiên vẫn còn im lặng bình tĩnh nhìn hắn, chọc đến giới hạn chịu đựng của hắn. Hắn hung hăng đẩy nàng ngã nhào xuống đất đau đớn, rồi hắn chồm lên người nàng xé nát chiếc váy nàng đang mặc:

- Con tiện nhân, cô còn không muốn nói chuyện với tôi bao nhiêu lâu nữa mới chịu thôi? Nói cho cô biết cả đời này cô không thoát khỏi bàn tay tôi đâu, cả đời này tôi sẽ biến cô thành con đĩ của mình tôi. Yêu thương cô không muốn chứ gì? Không muốn chứ gì? Mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ, bàn tay thô bạo chà sát trên người nàng khiến nàng đau rát. Không nhẹ nhàng, không yêu thương, hắn biến nàng thành "con đĩ" của riêng hắn suốt đêm hôm ấy.





HOA DẠI VEN ĐƯỜNG


Nàng tỉnh dậy khi mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ lên người nàng càng làm nổi bật những vết bầm tím trên da thịt. Miệng nàng khô khốc, toàn thân nhức mỏi, khi bước xuống giường mới phát hiện ra bên dưới đã sưng đau khiến bước chân không vững. Nàng cố gắng bước vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng mới thấy dễ chịu hơn một chút. Cuộc sống này phải làm thế nào nàng mới có thể thoát khỏi? Chỉ cần có cách bằng giá nào cũng được nàng đều sẽ đánh đổi.

Ba! Em nhớ anh lắm. Không cách nào đến gặp anh được. Tha lỗi cho em. Ngàn lần xin lỗi anh. Em vĩnh viễn không bao giờ xứng đáng với tình yêu của anh.

Nàng miên man với ký ức của mình nên nhất thời không nghe thấy tiếng gõ cửa, đến khi tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn nàng mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ.

- Tại sao lại ở trong đó lâu như vậy? Đến lúc ăn cơm trưa rồi. Hắn lạnh lùng nhìn nàng rồi vội cất bước đi, nàng không kịp thấy trong mắt hắn có chút hối hận khi trông nàng trong bộ dạng như vậy.

Nàng lặng lẽ theo sau hắn, bước chân có chút rụt rè không dám tiến ngang hàng với hắn.

Nàng ngồi vào bàn ăn, dáng nàng nhỏ bé cam chịu đến tội nghiệp khiến hắn không nhịn được ngước lên hỏi một câu:

- Khó chịu chỗ nào sao?

Nàng ngước đôi mắt lên nhìn hắn, đôi mắt mang theo chút hơi sương yếu ớt rồi khẽ gật đầu. Cái gật đầu ngoan ngoãn này của nàng cư nhiên lại khiến lòng hắn mềm nhũn, hắn tiến đến bên cạnh nắm nhẹ bờ vai nàng và ghé sát đầu vào tai nàng nói đầy ám muội:

- Khó chịu ở đâu chỉ cho anh xem.

Nàng đỏ mặt ngại ngùng, lúng túng đẩy hắn ra rồi cúi người nói vội:

- Chúng ta ăn cơm thôi. Em thấy đói rồi.

Hắn bật cười nhìn nàng chất ngất yêu thương.

Ba! Quả thực hắn rất giống tính cách của anh, chỉ có điều anh lại xuất hiện trước hắn, khiến cho trái tim em chỉ có thể yêu mình anh. Trái tim một khi đã yêu thì không bao giờ có chỗ trống cho những thứ khác tương tự. Em hận hắn mang anh ra khỏi cuộc sống của em, hận bản thân mình không thể giết hắn ngay lập tức, mà cũng không đủ sức thoát khỏi cuộc sống của hắn. Em mãi mãi vẫn cứ bị xoáy sâu vào những vòng luẩn quẩn của cuộc đời như vậy.

****************

Mấy ngày hôm nay hắn rất vui và hài lòng về thái độ của nàng, tuy nàng vẫn xa cách với hắn nhưng ít ra nàng cũng đã chịu nói chuyện với hắn, đôi mắt nàng nhìn hắn cảm giác có chút dịu dàng tình cảm hơn xưa. Hắn đứng trên lầu lặng ngắm nàng đang tản bộ ngoài vườn hoa bên dưới, bộ váy trắng đơn giản thanh thoát cùng mái tóc dài mượt tung bay trong gió khiến cho nàng giống như một thiên thần. Nàng cúi xuống nhẹ nhàng hít sâu hương thơm ngát của bông hoa hồng, đôi mắt khẽ nhắm hờ mơ màng cùng đôi môi khẽ mỉm cười đẹp mê hồn. Nàng biết hắn đang ở một góc nào đó dõi theo mình nên trên môi luôn luôn giữ nụ cười, nàng cúi xuống ngắt những bông hoa đang nở rộ ôm vào lòng mà nâng niu. Khi hắn không kìm được lòng bước xuống dưới nhà thì nàng đã đang cắm những bông hoa vào chiếc bình nhìn thật đẹp mắt. Thấy hắn dựa tường im lặng si ngốc ngắm mình, nàng quay ra cười với hắn như có như không, đôi mắt nàng khẽ nheo lại vô cùng đáng yêu. Thấy nàng hướng phía bậc thang đi đến, hắn giật mình nắm tay nàng giữ lại:

- Em đi đâu?

Nàng bật cười nhỏ:

- Em mang lên đặt trong phòng anh. Hoa rất thơm.

Trong lòng hắn cảm thấy một trận ấm áp, một bàn tay cầm lấy bình hoa trên tay nàng khẽ đặt lên chiếc bàn bên cạnh, bàn tay kia kéo nàng vào trong lòng mình yêu thương. Hắn ôm chặt lấy nàng, hít hà hương thơm trên gáy nàng:

- Anh thừa nhận…nhìn thấy bộ dạng em thế này sẽ làm anh yêu em đến phát điên lên mất. Giọng hắn tràn ngập nhu tình. Hắn biết đối với người con gái này hắn không thể nào không quan tâm. Rồi hắn tìm đến môi nàng, nhẹ nhàng mà dằn vặt yêu thương.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom