• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hẹn Ước Đơn Phương (1 Viewer)

  • Chương 31-35

Chương 31 Không phải tình cờ

Chuyến du lịch thật sự vui vẻ và ý nghĩa, thế nên mấy ngày còn lại cứ thế nhanh chóng trôi qua. Sở Vận Hoa đã sớm quay về, Nguyên Quang cũng hiếm có không tới gần làm phiền cô, tinh thần Giản Yên cũng vì thế mà càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.

Sau chuyến đi, Giản Yên trở về với sinh hoạt ngày thường, thỉnh thoảng sẽ nhận được một vài tin nhắn của Sở Vận Hoa. Ban đầu Giản Yên còn cảm thấy ngạc nhiên, dần dà cô quyết định nhắm mắt bỏ qua, không những vậy còn cho số của anh vào danh sách hạn chế.

Hôm nay đã đến ngày cô phải đi khám thai định kỳ. An Lạc có khá nhiều bệnh viện cùng phòng khám thai uy tín, nhưng vì để giữ kín chuyện này nên Giản Yên đã tìm đến một phòng khám ở khu vực ngoại thành, tuy hơi xa nhưng chất lượng vẫn vô cùng đảm bảo,

Bé con của cô phát triển rất tốt, hiện đã được 12 tuần tuổi. Giai đoạn này cũng chính là thời điểm vàng để tiến hành các xét nghiệm quan trọng. Thế nên dù Giản Yên đã xin về sớm trước một tiếng nhưng thời gian đi xe bus qua bên phòng khám cộng với thời gian chờ đợi tới lượt mình và thăm khám khá dài nên khi về tới nhà đã hơn tám giờ tối.

Nhà cô nằm trong một khu phố không mấy đông đúc nhưng đối diện là cửa phụ của một công viên nhỏ nên tầm này vẫn có rất nhiều người qua lại. Giản Yên cúi xuống cất phiếu siêu âm vào túi xách, cũng chẳng buồn để ý đến chiếc xe sang đang đỗ sát cạnh nhà mình, một đường đi thẳng tới mở cánh cổng sắt rồi toan định đi vào.

"Giản Yên!"

Kèm theo thanh âm đột ngột đó chính là tiếng mở cửa xe vội vàng, ngay sau đó một thân ảnh quen thuộc cứ thế xuất hiện trước mắt cô trong sự ngỡ ngàng.

Sở Vận Hoa! Anh ta có việc gì mà lại tìm đến tận đây?

Cố gắng trấn an bản thân, Giản Yên bình tĩnh đi tới, thái độ thật vô cùng khách sáo:

“Xin chào! Thật tình cờ!”

Sở Vận Hoa không vội vàng trả lời. Anh trầm mặc đứng đó lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới chạm chạp mở miệng:

“Không phải tình cờ! Tôi đến để tìm em!”

“Tìm tôi! Tại…?”

Vì quá đỗi ngạc nhiên nên Giản Yên đã quên mất, suýt chút thì bật thốt lên hỏi người kia rằng, tại sao anh không gọi điện cho cô mà lại ngốc nghếch đứng chờ ở đây vậy.

Cô đã chặn số Sở Vận Hoa. Nên nếu anh có gọi tới bao nhiêu lần cũng chẳng thể thành công.

Làm sao Sở Vận Hoa lại không nhận ra điều đó. Anh tìm cách liên lạc với Giản Yên vô số lần, đến tận trụ sở văn phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Dù biết là đường đột nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định tìm tới tận nhà. Mẹ Giản Yên nói với Sở Vận Hoa rằng cô đã ra ngoài, có lẽ sẽ rất muộn mới về tới nơi.

Mấy ngày không gặp, nỗi nhớ nhung cứ thế giày xéo tâm trí anh. Ngay lúc này, nếu không cố gắng kiềm chế, có lẽ anh thật sự bất chấp tất cả mà lao đến ôm cô vào lòng.

Sở Vận Hoa chẳng trực tiếp vạch trần việc Giản Yên chặn số của mình. Anh kiên nhẫn thổ lộ, giọng nói nhẹ như thể hoà tan cùng với đêm đen:

“Có những điều tôi vẫn nên trực tiếp gặp em, nói với em càng sớm càng tốt!”

Dứt lời, Sở Vận Hoa túm lấy tay Giản Yên, dứt khoát kéo cô tiến về phía cổng nhỏ công viên trước mặt.

Giãn Yên vốn không rõ Sở Vận Hoa tìm mình có chuyện gì, cô chỉ biết rằng, việc bản thân cần làm lúc này chính là né tránh.

Thế nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không rút được tay ra khỏi bàn tay cứng như gọng kìm kia. Sở Vận Hoa vẫn hướng về phía trước, chỉ bình thản bỏ lại mấy câu:

“Còn trốn nữa, muốn tôi bế em đúng không?”

Quả nhiên câu nói này đã thành công hù dọa Giản Yên. Người dân xung quanh đây thường xuyên vào công viên để tập thể dục bằng lối này, chẳng phải như vậy sẽ gây sự chú ý quá lớn sao?

Thôi thì, cứ để xem người này muốn nói điều gì mà có vẻ thần bí như vậy!

Sở Vận Hoa đưa Giản Yên tới một nơi khá vắng vẻ cạnh hồ nước nhỏ rồi mới dừng lại. Anh vẫn nắm chặt tay cô, không hề có dấu hiệu muốn buông ra.

Giản Yên nhíu mày, mất kiên nhẫn lên tiếng:

“Anh có chuyện thì nói luôn đi được không? Tôi chưa ăn tối, thật sự rất đói!”

Cô đói, cục cưng trong bụng cũng phải chịu khổ!

Giản Yên vừa dứt lời thì Sở Vận Hoa cũng bất giác quay sang, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng:

“Em làm gì… mà còn chưa ăn tối?”

“Việc riêng thôi!” Giản Yên kiệm lời lạnh nhạt đáp lại.

Vậy mà anh còn cứ tưởng Giản Yên về muộn vì có hẹn đi ăn bên ngoài. Chẳng ngờ cô lại tự ngược đãi bản thân đến mức này!

Càng nghĩ Sở Vận Hoa lại càng thêm xót xa, chẳng dám chần chừ thêm một giây phút nào nữa liền dứt khoát nói ra quyết định đã thôi thúc bản thân đến tận đây tìm cô:

“Yên! Tôi…”

Reng! Reng! Reng!

Điện thoại trong túi quần Sở Vận Hoa bất chợt reo vang. Anh bất đắc dĩ thò tay vào lấy ra, vừa đưa mắt nhìn qua đã thấy màn hình hiển thị số người gọi đến là Sở Thiên Nhuệ!
Chương 32 Xin em

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đáy mắt Sở Vận Hoa thoáng qua vẻ hoài nghi rồi nhanh chóng biến mất.

Bởi vì mỗi cuộc gọi mà Sở Thiên Nhuệ đích thân gọi đến cho anh đều vô cùng quan trọng.

Trước khi bắt máy, Sở Vận Hoa đưa mắt nhìn Giản Yên, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ, ý muốn nói cô hãy đợi anh một chút.

Giản Yên lặng lẽ gật đầu. Nhìn thái độ của Sở Vận Hoa, cô đoán rằng cuộc gọi đến này dường như rất quan trọng.

“Em đây!”

Người bên kia nói mấy lời, nghe xong sắc mặt Sở Vận Hoa thoáng chốc ngưng trọng.

“Vâng! Em sẽ tới ngay!”

Ngắn gọn đáp lại vài câu, Sở Vận Hoa chẳng hề che giấu sự thất thần hiện rõ trên gương mặt. Rất nhanh sau đó anh liền khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh, lưu luyến nhìn Giản Yên:

“Xin lỗi! Tôi có việc gấp cần phải đi!”

Ban nãy lúc Sở Vận Hoa nghe điện thoại, vì khoảng cách giữa hai người khá gần nên Giản Yên có mơ hồ nghe thấy ba từ “tiên lượng xấu”. Hiện tại xem tâm trạng không tốt của người đối diện, chẳng lẽ gia đình anh đang xảy ra biến cố gì rồi.

Giản Yên vốn không muốn nhiều lời. Thế nhưng ngay lúc này, cô lại bất giác nhớ tới khoảnh khắc mấy năm trước, khi mẹ cô gọi điện báo tin ông ngoại của cô đang hấp hối ở trong bệnh viện.

Ngày đó, cô run rẩy đến mức chẳng thể nào di chuyển nổi xe, cuối cùng đành phải gọi taxi trong sự bất lực.

Vậy nên, đến khi Giản Yên ý thức được bản thân mình nhiều chuyện thì lời đã bật thốt ra khỏi miệng:

“Anh… ổn chứ?”

Sở Vận Hoa vốn đã quay người bước đi, vì mấy từ vừa rồi liền bất giác khựng lại.

Anh xoay người nhìn cô gái mỏng manh trước mặt. Dù giọng nói của cô vô cùng bình thản, nhưng tròng mắt trong veo kia chẳng thể nào che giấu đi được sự lo lắng.

Có lẽ ban nãy Sở Thiên Nhuệ nói gì, Giản Yên cũng đã nghe thấy hết rồi.

Sự xót xa âm ỉ xuất hiện rồi cứ thế lan tràn khắp các ngóc ngách trong cơ thể, Sở Vận Hoa không dám nghĩ tới, nếu một ngày nào đó người nằm trên giường bệnh kia là Giản Yên, liệu anh sẽ phải đối diện với thế giới này bằng cách nào?

Chắc chắn đón chờ anh sẽ là sự sụp đổ đến vỡ nát tâm can!

Tâm nguyện của ông nội là chứng kiến anh tìm được bến đỗ hạnh phúc, có cháu chắt để bồng bế, yêu thương. Sở Vận Hoa cũng đã dự định một ngày gần nhất sẽ đưa Giản Yên tới gặp người, vậy mà…

Đúng rồi!

Một ý nghĩ bất chợt loé lên trong tâm trí Sở Vận Hoa. Phải! Không gì là không thể. Chỉ cần anh chân thành mở lời, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sở Vận Hoa vội vàng nắm lấy tay Giản Yên. Trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng của cô, anh gấp gáp lên tiếng:

“Giản Yên! Tôi chưa từng cầu xin ai điều gì.”

"Anh sao vậy?" Thái độ khẩn trương của Sở Vận Hoa khiến Giản Yên không khỏi giật mình.

Tất cả hi vọng mong manh dồn nén bật thốt ra, khiến giọng nói của người đàn ông trước mặt cũng gần như lạc đi:

“Nhưng hôm nay, tôi cúi đầu xin em. Có thể đến nơi này cùng tôi được không?”

“Ông nội của tôi tiên lượng vô cùng xấu! Tôi không ổn! Không hề ổn một chút nào!”

oOo

Giản Yên cứ ngỡ rằng, Sở Vận Hoa chỉ muốn cô ngồi bên cạnh cho đến khi tới bệnh viện để tinh thần anh được bình tĩnh trở lại. Nhưng không, sau khi đến nơi, người này chẳng nói chẳng rằng liền một đường kéo cô thẳng lên phòng bệnh, chỉ hận không thể trực tiếp bế cô lên hòng tiết kiệm thời gian.

Phòng ông nội Sở Vận Hoa đang nằm là phòng chăm sóc đặc biệt thuộc bệnh viện đa khoa Hà An - Bệnh viện do tập đoàn kinh tế tư nhân Hà Sở đầu tư phát triển.

Tới trước cửa phòng bệnh, Giản Yên cố hết sức giật tay lại, dùng giọng nói thật nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy:

"Tôi chỉ đi cùng anh tới đây thôi!"

Nếu như cùng anh ta bước qua cánh cửa này vào bên trong căn phòng kia, mọi chuyện sẽ không thể nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.

Sở Vận Hoa đã dự liệu trước tình huống này. Đây chính là cơ hội để kéo cô bước vào thế giới của anh một cách tự nhiên và nhanh chóng nhất, vậy nên làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.

“ Yên! Em là người duy nhất mà tôi luôn muốn công khai với gia đình mình!”

Giản Yên bị câu nói vừa rồi của Sở Vận Hoa làm cho giật mình hoảng hốt, suýt chút đã bỏ quên việc bờ vai thon gầy của mình đang bị anh dùng sức bóp mạnh. Cô cơ hồ cảm thấy, một lời thốt ra vừa rồi đã khiến Sở Vận Hoa hao tâm tổn sức như thế nào.

Đối diện với gương mặt ngập tràn sửng sốt cùng hoang mang, Sở Vận Hoa mạnh mẽ đem tảng đá nặng trĩu trong lòng mấy năm nay vứt xuống, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn khóa chặt, hút trọn lấy Giản Yên, nhấn chìm cô vào biển tình sâu đậm.

“Hiện tại chính là lúc thích hợp nhất! Dù lần này ông nội có vượt qua hay không, tôi vẫn muốn người được yên lòng.”

“Mọi chuyện về sau sẽ tùy em định đoạt. Nhưng lần này, cầu xin em hãy giúp tôi!”
Chương 33 Bạch Đồng

Ngoài việc bất đắc dĩ dồn Giản Yên vào tình thế khó xử, Sở Vận Hoa còn liều lĩnh đánh cược.

Hi vọng duy nhất của anh lúc này chính là khuôn mặt giống với người đàn ông tên Bông Bông kia.

Chẳng phải những giây phút yếu lòng, cô cũng chủ động ngã vào lòng anh đấy thôi!

Còn Giản Yên, thần trí cô hiện tại đang vô cùng chấn động. Bởi vì ba từ "người duy nhất" kia như một quả bom bất ngờ phát nổ, từng làn khói trắng vô hình bay lượn giữa không trung dần dần tan biến, đem tình cảm bấy lâu nay của Sở Vận Hoa từng chút một rõ ràng hiện nguyên hình ra trước mặt cô, hòa cùng những hiểu biết trước giờ của Giản Yên về anh khiến cho tâm tư cô càng thêm hỗn loạn.

Nếu như đúng theo ý hiểu của cô về "người duy nhất", vậy thì Phùng Cẩn Mai thì sao? Lúc Linh Lan hỏi Phùng Cẩn Mai về đám cưới của cô ta, Sở Vận Hoa dù có mặt ở đó nhưng anh đâu hề tỏ chút thái độ phản đối nào?

Nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để Giản Yên nghĩ đến chuyện này. Bởi vì cô đang đứng trước phòng bệnh, cánh cửa đối diện "Cạch" một tiếng mở ra, một âm thanh phụ nữ vang lên, dù là trách móc nhưng vẫn quá đỗi dịu dàng:

“Vận Hoa, đến rồi sao còn không mau vào?”

Nói rồi Hà Mỹ Linh bước chân đi ra khỏi căn phòng, lúc này bà mới nhìn thấy bên cạnh Sở Vận Hoa còn có thêm một người nữa. Mà người này, lại là một cô gái trẻ.

Không đợi Hà Mỹ Linh lên tiếng, Giản Yên liền lịch sự cúi đầu:

“Cháu chào bác!”

“Chào cháu! Cháu là…”

Hà Mỹ Linh hết nhìn Giản Yên cho đến con trai mình, ngạc nhiên đến nỗi lời đã lên đến miệng lại chẳng thể thốt ra nổi.

“Đây là Giản Yên, bạn con! Con dẫn cô ấy đến thăm ông nội!”

Rõ ràng lời ít ý nhiều, Hà Mỹ Linh nghe đến đây sự căng thẳng dồn nén cả buổi tối gần như trút đi được phân nửa. Bà vui mừng nắm lấy tay Giản Yên, vừa nói vừa kéo cô đi vào bên trong:

“Vậy vào nhanh đi con! Ông vừa mới tỉnh lại!”

Giản Yên bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Trước khi chấp nhận thuận theo mọi chuyện, cô kín đáo trừng mắt nhìn vẻ mặt vui như mở cờ trong bụng của Sở Vận Hoa.

Thôi thì, chẳng thể làm náo loạn tại chỗ này. Cô chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội giải thích với gia đình bọn họ.

Phòng bệnh tiện nghi, sang trọng với nội thất được đầu tư theo tiêu chuẩn phòng suite của khách sạn. Tất cả mọi người hiện đang tập trung ở vị trí giường bệnh nhân đều tỏ vẻ hiếu kỳ trước sự xuất hiện của cô gái lạ nhưng không ai vội vàng lên tiếng.

Hà Mỹ Linh đưa Giản Yên tới gần, dùng mấy từ ngắn gọn giới thiệu:

“Đây là Giản Yên! Vận Hoa đưa con bé tới thăm cha!”

Trước mặt Giản Yên có hai người đàn ông, một trung niên một trẻ tuổi. Cô lễ phép cúi chào, sau đó liền hướng về phía giường bệnh.

Một ông cụ râu tóc bạc phơ yếu ớt nằm đó, có vẻ như người đang cố gắng mở to mắt để quan sát cô.

Sở Vận Hoa ôm vai Giản Yên bước tới gần thêm chút nữa. Anh ngồi xuống cạnh giường, một tay nắm chặt tay Giản Yên, tay còn lại khẽ cầm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của ông nội, cố gắng che giấu đi sự xúc động rồi rành rọt lên tiếng:

“Con đưa bạn gái tới thăm ông!”

“Ông phải sớm khoẻ lại để còn dự đám cưới của chúng con nhé!”

Câu nói này mang đến sức sát thương khá lớn khiến Giản Yên bất giác giật nảy mình, bàn tay ngược lại càng bị ai đó siết chặt đến mức đau đớn.

Cô khẽ nhíu mày, vội vã mím chặt môi. Bằng không, chẳng may vô tình thốt ra lời nào đó làm cho ông nội Sở Vận Hoa phát bệnh, hậu quả này cô gánh không nổi.

Đâu chỉ có Giản Yên, mấy người sau lưng cô cũng ngạc nhiên đến mức sững sờ. Hà Mỹ Linh còn bật thốt lên một tiếng “A”, ngay sau đó vội vàng che kín miệng lại.

Ở trên giường, Sở Hoành nặng nhọc gật đầu, bàn tay khẽ đưa lên, tỏ vẻ muốn Giản Yên tới gần thêm chút nữa.

Sở Vũ Lâm đứng phía sau khẽ thở dài như trút được gánh nặng. Cha của ông vừa tỉnh lại sau cấp cứu, liệu đây có phải là liều thuốc tinh thần khiến người gắng gượng vực dậy hay không?

“Hai đứa ở lại đây với ông nhé!”

Sở Vũ Lâm nói rồi đánh mắt ra hiệu cho mấy người còn lại cùng nhau đi ra ngoài.

oOo

Ngoài phòng khách.

Hà Mỹ Linh thấp thỏm không yên, lát lát lại đứng lên ngó vào bên trong.

Sở Vũ Lâm khẽ nhấp một ngụm trà, chừng vài phút sau mới chậm chạp lên tiếng:

“Lần này sẽ là thật chứ?”

Câu nói tuy ngắn gọn, chẳng có đầu đuôi nhưng Hà Mỹ Linh và Sở Thiên Nhuệ ngồi bên cạnh lại vô cùng rõ ràng ông đang muốn nhắc đến điều gì.

Cũng chẳng thể trách Sở Vũ Lâm khi ông không đặt trọn niềm tin vào con trai mình. Bởi vì trước đây, Sở Vận Hoa cũng đã từng đưa Phùng Cẩn Mai tới nhưng đó là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng gia đình ông gặp cô gái này.

“Con chắc chắn!”

Người vừa lên tiếng là Sở Thiên Nhuệ. Anh thẳng lưng ngồi trên sofa, hai cánh tay đặt lên đầu gối càng làm nổi bật lên thân hình thon dài, cân đối.

Ba từ vừa rồi đã thành công gây sự chú ý với cha mẹ anh đang ngồi phía đối diện. Bởi vì hai người họ hiểu rất rõ, Sở Thiên Nhuệ sẽ không bao giờ lên tiếng khi chưa nắm chắc được kết quả.

“Cộc cộc!”

Hà Mỹ Linh đang định lên tiếng hỏi thêm vài câu thì âm thanh gõ cửa đều đều bất chợt vang lên.

Sở Thiên Nhuệ đứng dậy tiến đến, liếc qua ô kính nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài. Thấy người đến là Đắc Vũ - lái xe kiêm vệ sĩ của mình, anh mới chậm chạp cầm tay nắm mở ra.

Đắc Vũ vừa nhìn thấy anh liền lập tức cúi đầu thông báo:

“Tổng Giám đốc! Cô Bạch Đồng tới thăm lão gia!”
Chương 34 Cô gái tóc bạch kim

Ban nãy vì ô kính nhỏ nên Sở Thiên Nhuệ chỉ trông thấy Đắc Vũ. Hiện tại Bạch Đồng đứng bên cạnh cậu ta, cô chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean bó sát, mái tóc màu bạch kim lạnh được buộc lên gọn gàng sau gáy, mặt mộc đơn giản khiến Sở Thiên Nhuệ có chút không quen mắt, cứ thể ngẩn ngơ đứng đó ngắm nhìn cô.

Cô gái tên Bạch Đồng vẫn nhất mực bình tĩnh, mặc kệ ánh mắt Sở Thiên Nhuệ đang dán chặt lên người mình, dùng tay gõ gõ vào cánh cửa thêm một lần nữa.

Âm thanh rõ ràng dứt khoát rốt cuộc cũng đánh thức Sở Thiên Nhuệ, sau vài giây thất thần anh liền khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày, tránh qua một bên cho cô gái đối diện bước vào.

Hai vợ chồng Sở Vũ Lâm thấy người đến là Bạch Đồng liền vui vẻ, chủ động hỏi chuyện:

“Ôi! Bạch Đồng! Con tới thăm ông nội ư? Người mà biết con tới chắc chắn sẽ vui lắm.”

“Mau, mau đi vào đây với bác! Vận Hoa và bạn gái của nó cũng đang ở đây!”

Hà Mỹ Linh chẳng cần đợi Bạch Đồng hồi đáp liền cứ thế tự mình lên tiếng. Bà vừa cầm tay cô vừa kín đáo ra hiệu cho Sở Thiên Nhuệ cùng đi vào bên trong.

Giản Yên nghe thấy tiếng động phía sau, theo bản năng liền xoay người lại. Cho tới khi cô gái tóc bạch kim với diện mạo hoàn hảo sắc nét rảo bước tới gần, Giản Yên suýt chút không nhịn được mà cảm thán thành tiếng.

Đẹp quá! Thần thái ma mị, cuốn hút, khiến cho người đối diện không thể rời mắt! Cô gái ấy gật đầu chào hỏi cô, Giản Yên cũng chưa biết phải xưng hô thế nào, lại đang ở trong phòng bệnh hạn chế ồn ào nên cô chỉ biết cúi đầu đáp lễ.

Sở Thiên Nhuệ đứng cạnh Bạch Đồng chậm rãi mở miệng

“Ông nội! Bạch Đồng tới thăm người!”

Bạch Đồng tới gần giường, cúi xuống cầm lấy bàn tay Sở Hoành, lặng lẽ nở nụ cười khích lệ.

Sở Thiên Nhuệ lại tiếp tục lên tiếng:

“Cô ấy chúc ông nội mau chóng hồi phục sức khỏe để còn dự đám cưới của Vận Hoa. Sau đó cũng có thể là của… chúng con nữa.”

A! Câu nói vừa rồi của Sở Thiên Nhuệ cuối cùng cũng khiến Giản Yên hiểu ra, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh chính là bạn gái của anh trai Sở Vận Hoa.

Nhưng mà thật lạ, từ lúc Bạch Đồng xuất hiện, Sở Thiên Nhuệ cứ giống như là phát ngôn viên của cô ấy vậy.

Bốn người chỉ ở lại thêm chừng vài phút rồi liền nhanh chóng lui ra ngoài, dành chút thời gian cho ông nội được nghỉ ngơi.

Ngồi thêm ngoài phòng khách trò chuyện được một lúc thì Sở Vận Hoa mới bất chợt nhớ ra việc Giản Yên vẫn chưa được ăn tối. Anh vội vàng viện cớ đã muộn, cần phải đưa Giản Yên về nhà, Bạch Đồng cũng nương theo đó liền đứng dậy cáo từ.

Hà Mỹ Linh nhìn cánh cửa phòng từ từ đóng lại liền bất giác thở dài thườn thượt:

“Lúc trước nhắc đến chuyện cưới xin thì chẳng đứa nào thèm đoái hoài gì đến. Giờ thì…”

Sở Vũ Lâm ngồi cạnh bật cười, rất có lòng nhắc nhở vợ:

“Thì sao? Bà cũng đừng đặt hi vọng quá nhiều. Nhỡ chuyện không thành sẽ càng thêm thất vọng!”

“Ông…”

Hà Mỹ Linh hung dữ liếc xéo ông chồng độc mồm bên cạnh. Nếu không phải đang ở trong phòng bệnh, bà chắc chắn sẽ xử đẹp lão già đáng ghét này!

oOo

Vì Giản Yên nói rằng muộn rồi, chỉ muốn dùng bữa tối đơn giản nên Sở Vận Hoa đưa cô tới một nhà hàng chuyên đồ ăn bình dân.

Hai người ngồi đối diện nhau, không nói chuyện gì nên bầu không khí khá trầm lặng. Sở Vận Hoa cũng nếm thử vài món, sau đó dứt khoát dừng đũa, lặng lẽ ngồi ngắm nhìn Giản Yên, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn đặt vào bát của cô.

Giản Yên chỉ khẽ cảm ơn, sau đó lại từ tốn nhai tiếp. Sở Vận Hoa khá ngạc nhiên vì so với đa số những cô gái khác, không ngờ Giản Yên lại ăn uống vô tư như chẳng hề sợ béo như vậy.

Nơi đáy lòng lại âm ỉ nhói lên sự âm thầm tự trách. Chắc hẳn buổi tối nay đã khiến cho cô ấy vô cùng mệt mỏi!

Giản Yên vốn định im lặng tới khi về đến nhà cho qua chuyện. Thế nhưng trong lúc vô tình, cô bất giác nhớ tới cô gái có mái tóc bạch kim vừa chạm mặt hồi tối.

Lúc bốn người họ ra ngoài phòng khách trò chuyện, Giản Yên cũng chưa một lần thấy Bạch Đồng mở miệng. Cô ấy chỉ mỉm cười, gật đầu hoặc nhíu mày tỏ vẻ những khi không đồng ý. Và quan trọng nhất là, nhà họ Sở đối diện việc này với thái độ vô cùng bình thường, tựa như đã quen thuộc quá đỗi.

Giản Yên dừng đũa, lần đầu tiên từ khi bắt đầu bữa ăn cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vận Hoa:

“Cô gái tên Bạch Đồng đó… có vẻ như rất ít nói thì phải!”

Sở Vận Hoa bật cười, ánh mắt nhìn cô lóe lên vẻ hứng thú:

“Sao? Chẳng lẽ ấn tượng cả buổi tối hôm nay của em chỉ dừng lại ở cô ta thôi sao?”

Giản Yên cụp mắt, bình thản trả lời:

“Không! Ngược lại rất nhiều!”

“Nhưng anh xem! Tôi mới hỏi một câu đơn giản đó thôi mà có vẻ như đối với anh rất khó trả lời thì phải?”

Nói xong câu vừa rồi, Giản Yên lại tiếp tục cầm đũa, tựa như tuỳ anh có trả lời hay không cũng được vậy.

Sở Vận Hoa chỉ biết cười khổ:

“Đơn giản với em thôi! Còn với nhà họ Bạch, điều đó chính là cấm kỵ!”
Chương 35 Đến với tôi đi

“Cấm kỵ sao?”

Giản Yên bị câu nói vừa rồi của Sở Vận Hoa doạ cho giật mình, suýt chút thì làm rơi đôi đũa trong tay.

“Ừm!”

Sở Vận Hoa đứng dậy, di chuyển tới chiếc ghế cạnh Giản Yên rồi thản nhiên ngồi xuống. Anh nói:

“Bạch Đồng là con gái út của Chủ tịch tập đoàn Bạch Vân - tập đoàn nổi danh về tư vấn thiết kế kiến trúc và cảnh quan toàn cầu.”

“Cô ta hoàn toàn không phải người kiệm lời. Mà vì cô ta muốn nói cũng chẳng thể được. Em hiểu chứ?”

Giản Yên ngơ ngác gật đầu, cảm xúc khó tin cùng ngỡ ngàng trong lòng cứ thế dâng lên.

Chưa bàn đến gia thế, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp và quyến rũ không ngờ lại bất hạnh như vậy?

Những tưởng rằng Sở Vận Hoa nói tới đây rồi sẽ kết thúc cuộc trò chuyện này. Ai ngờ anh choàng một tay lên lưng ghế sau lưng Giản Yên, ánh mắt sâu như đầm mực cứ thế bao vây lấy cô:

“Chuyện của Bạch Đồng, có những điều tôi không tiện nói!”

“Còn bí mật của cuộc đời tôi, nếu em muốn thì ngay lập tức tôi có thể phơi bày tất cả”

Khoảnh khắc đối diện với dáng vẻ thâm tình kia, trái tim Giản Yên lại vô thức đập loạn, suýt chút nữa không có tiền đồ mà ngả vào lòng anh.

Sở Vận Hoa nhanh nhạy bắt sóng, sự dao động chớp nhoáng kia của Giản Yên khó mà qua nổi mắt anh được. Rất nhanh anh liền ôm lấy vai cô, tay còn lại vừa vặn quấn lấy vòng eo nhỏ gọn, kéo cô lại gần rồi đồng thời sáp đến, vừa chạm môi liền đã hôn cô thật sâu, mạnh mẽ chiếm đoạt.

Nếu Giản Yên nhìn lầm anh thành người khác thì anh càng phải chứng minh cho cô thấy, anh và người kia hoàn toàn khác biệt.

Giản Yên yếu ớt chống hai tay lên vòm ngực rắn chắc toan định đẩy anh ra. Nhưng nụ hôn của người đàn ông này quá mãnh liệt, khiến cho ba từ “người duy nhất” lại bất chợt quẩn quanh tâm trí Giản Yên, khiến cho chút lý trí cuối cùng mà cô cố gắng chống đỡ dần dần sụp đổ.

Hai người gần gũi như vậy không phải lần đầu. Sở Vận Hoa hoàn toàn áp đảo, hôn Giản Yên cho đến khi thần trí cô trở nên mơ hồ, nằm xụi lơ thở hổn hển ở trong lòng anh.

Vòng tay Sở Vận Hoa càng thêm siết chặt, tựa như muốn dung hoà hai người vào làm một. Anh nói:

“Giản Yên! Đến với tôi đi. Cả đời này tôi nhất định sẽ không phụ em!”

oOo

Lời tỏ tình đó của Sở Vận Hoa, Giản Yên chưa thể nào hồi đáp.

Sở Vận Hoa hiểu rõ, thế nên anh không ấu trĩ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chỉ muốn từng bước dần biến lời nói thành hành động để chứng minh với cô.

Giản Yên vẫn chưa bỏ chặn số điện thoại của Sở Vận Hoa. Thời gian này, cô thật sự chỉ muốn bình tâm suy nghĩ về mối quan hệ phức tạp này.

Sẽ chẳng có gì cản trở nếu như Sở Vận Hoa yêu cô thật lòng. Nhưng Phùng Cẩn Mai cùng câu chuyện quá khứ năm đó vẫn luôn là nút thắt ngăn cách cánh cửa trái tim cô.

Có lẽ vì tương lai của bản thân và bé con trong bụng, cô vẫn nên một lần dứt khoát vấn đề này với Sở Vận Hoa thì hơn.

oOo

Từ ngày phát hiện mình có bầu, Giản Yên liền chuyển sang đi làm bằng phương tiện xe bus. Tuyến xe bus từ nhà cô đến công ty khá thưa người nên cũng phần nào tránh được việc chen chúc vào những giờ cao điểm.

Chiều tối tan tầm, vì tiết kiệm được thời gian lấy xe nên Giản Yên là một trong những người ra khỏi công ty đầu tiên. Từ đằng xa, bất ngờ đập vào mắt cô là một bóng hình cao gầy quen thuộc.

Sở Vận Hoa tiêu sái tựa người vào thân xe ô tô, dáng vẻ đẹp trai cực phẩm dưới nắng chiều càng thêm phần nổi bật. Lúc nhìn thấy cô, anh lập tức thẳng lưng rảo bước tới gần.

Giản Yên cố gắng thu hồi cảm xúc rung rinh khó tả vừa lại bắt đầu nhen nhóm, bình tĩnh chờ người kia lên tiếng.

“Vì không thể liên lạc qua điện thoại với em nên tôi chỉ có thể đến tận đây!”

Âm thanh trầm ấm giải thích, không hề mang một phần trách móc.

“Anh có chuyện gì cần tìm tôi sao?”

Giản Yên đi thẳng vào vấn đề. Cô chẳng muốn kéo dài thời gian, nếu không sự xuất hiện của Sở Vận Hoa lúc này sẽ sớm trở thành tâm điểm của các cuộc trò chuyện ngày mai mất thôi.

“Ừm! Tôi đến để báo với em một tin vui! Ông nội của tôi bình phục rồi, đã được xuất viện về nhà chiều qua.”

Nói tới đây, ánh mắt của anh cũng cơ hồ phát sáng.

“Sự xuất hiện của em và Bạch Đồng ngày hôm đó thực sự đã trở thành động lực để cho người vực dậy!”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Giản Yên vì một câu nói này mà trở nên tươi tắn hơn hẳn. Cô chỉ khẽ mỉm cười, khiêm tốn đáp lại:

“Cảm ơn! Quan trọng nhất vẫn là nền tảng sức khoẻ của ông nội anh và sự cứu chữa, chăm sóc của người nhà cùng bệnh viện!”

Sở Vận Hoa không bất ngờ trước thái độ khách sáo này của Giản Yên. Anh chẳng chần chừ gì nữa liền đi thẳng vào mục đích chính đã đưa bản thân mình tới đây tìm cô:

“Tối nay em có bận không? Tôi muốn mời em về nhà ăn tối!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom