• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (5 Viewers)

  • Chương 3131-3135

Chương 3131:Tận thế

Cổ Bàn bỗng nói: “Diệp huynh, cha huynh có hiền từ không?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Có chứ, rất là hiền từ”.

Cổ Bàn gật đầu: “Vậy huynh có thể tha cho cha huynh”.

Diệp Quân: “…”

Cổ Bàn quay đầu lại nhìn tận cuối vũ trụ, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.

Diệp Quân hơi tò mò: “Diệp huynh, tại sao Mật Phật đó…”

Cổ Bàn nói: “Năm đó, ông ấy đã bỏ rơi mẹ ta để theo đuổi Đại Đạo Phật Giáo, một mình mẹ ta nuôi ta khôn lớn, nhưng bà bị bệnh vì làm việc quá sức, cuối cùng mất sớm… Loại người như vậy không xứng làm chồng, làm cha”.

Diệp Quân lặng thinh.

Nếu đối phương như thế thật thì đúng là thế.

Không lâu sau, Diệp Quân và Cổ Bàn đến nơi bản thể của gã bị phong ấn.

Lúc nhìn thấy kiếm khí quen thuộc trong bản thể của Cổ Bàn, Diệp Quân nở nụ cười.

Đúng là cô cô thật!

Hắn cũng hiểu được đại khái nhân quả, lúc Cổ Bàn nói thăm dò, chắc chắn đã chọc tức cô cô của hắn, cho nên cô cô hắn mới ra tay cảnh cáo gã.

Nghĩ đến đây Diệp Quân cảm thấy ấm áp.

Diệp Quân bước tới trước bản thể của Cổ Bàn, hắn xòe lòng bàn tay ra, kiếm khí đó từ từ bay ra ngoài, sau đó vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Nhìn tia kiếm khí trong tay, Diệp Quân khẽ cười, sau đó chủ động buông ra.

Hắn biết cô cô sẽ không cho hắn một tia kiếm khí để bảo vệ, hắn cũng nghĩ là không cần thiết, bây giờ hắn ngày càng ít phụ thuộc vào Tiểu Tháp hay kiếm Thanh Huyên.

Thế nhưng lần này tia kiếm khí đó lại không biến mất.

Thấy thế Diệp Quân hơi khó hiểu, chuyện gì thế nhỉ?

Thấy tia kiếm khí đó không có ý biến mất, Diệp Quân bỗng bật cười, hắn vội cất nó đi.

Có kiếm khí này tức là ít nhất hắn có thể nói “cô cô” ra tay một lần.

Điều này dĩ nhiên là chuyện tốt với hắn.

Ầm!

Đột nhiên có một tiếng nổ ầm ầm cực lớn vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, lúc này Cổ Bàn đã dung hợp với bản thể, sau khi dung hợp, khí tức của Cổ Bàn bỗng tăng lên rất nhiều.

Thấy thế Diệp Quân bật cười, thực lực hiện tại của Cổ Bàn chắc chắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Cổ Bàn khoanh chân ngồi trong phong ấn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt gã có tinh quang.

Diệp Quân hỏi: “Thế nào?”

Cổ Bàn bật cười: “Cường giả Thần Cảnh, một tay có thể tiêu diệt”.

Diệp Quân bật cười.

Cổ Bàn chậm rãi đứng dậy, vỗ nhẹ vào quần áo của mình rồi nói: “Diệp huynh, giữa ta và huynh không cần lời cảm ơn, sau này nếu huynh cần giúp đánh nhau gì đó, chỉ cần nói một tiếng”.

Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi, tiếp theo huynh có dự định gì không?”

Ánh mắt Cổ Bàn hiện lên sát ý: “Đến Đại Khư”.

Diệp Quân nói: “Tìm Mật Phật à?”

Cổ Bàn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Ta đi với huynh”.

Cổ Bàn nói: “Không cần đâu, bây giờ ông ta đã không phải là đối thủ của ta”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta đi với huynh một chuyến vậy”.

Cổ Bàn gật đầu: “Được”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.

Đại Khư.

Đại Khư cũng là một thế giới đặc biệt, mặc dù nền văn minh ở đây không to lớn bằng nền văn minh của nước Cổ Thần, nhưng vẫn có thể coi là vũ trụ văn minh hàng đầu ở điểm giao Hư Chân.

Ở đây có một thế lực cực kỳ lâu đời, cũng chính là: Mật Tông.

Theo những gì Cổ Bàn nói, thật ra nguồn gốc của Mật Tông đến từ điểm giao Hư Chân, cách nói này khá đáng tin cậy vì tính đến thời điểm hiện tại, thực lực của “Mật Phật” rất khả năng đã đạt tới cảnh giới Thần.

Sau khi đến Đại Khư, hai người đi thẳng đến Mật Tông.

Mật tông nằm trong núi sâu, người ở đây rất ít, cực kỳ hẻo lánh, vắng vẻ.

Trên một ngọn núi đơn độc chỉ có một ngôi chùa không lớn.

Khi Diệp Quân và Cổ Bàn đến đây, trong ngôi chùa đó bỗng vang lên tiếng chuông kéo dài.

Cổ Bàn cười nhạo: “Lo ma chay cho mình đấy à?”

Nói rồi gã đột nhiên đưa tay phải về phía trước, một con quái thú to lớn bỗng lao ra từ trên bầu trời phía trên ngôi chùa, sau đó hung hãn tóm lấy ngôi chùa, muốn nghiền nát nó thành bột.

“A Di Đà Phật!”

Một tiếng niệm phật bỗng vang vọng ra từ trong ngôi chùa, sau đó một ấn Phật chữ “Vạn” lao lên trời, đâm mạnh vào bàn tay to lớn đó.

Ầm!

Bàn tay to lớn đó bỗng bị phá vỡ, biến thành rất nhiều mảnh vỡ.

Diệp Quân híp mắt lại, quả nhiên là cường giả Thần Cảnh, hơn nữa sức chiến đấu này không tầm thường.

Lúc này một hòa thượng mặc cà sa chậm rãi bước ra từ trong ngôi chùa.

Mật Phật!

Cổ Bàn nhìn chằm chằm hòa thượng đó, cười gằn: “Lão đầu trọc, hôm nay là ngày chết của ông”.

Nói rồi cả người gã bỗng trở nên hư ảo.

Thương Tinh Liệt Củ.

Hiện giờ, Thương Tinh Liệt Củ của gã đã mạnh hơn trước rất nhiều, dung hợp với vũ trụ, hơn nữa lại là do bản thể thi triển, thế nên uy lực của nó đã đạt tới mức độ rất đáng sợ.

Sau khi hàng vạn ngôi sao xuất hiện, từng uy lực sao trời đáng sợ phủ đầy trời đất lao đến dãy núi như ngày tận thế sắp đến.
Chương 3132: Biến mất

Mật Phật ngẩng đầu lên nhìn uy lực sao trời vô tận lao đến, ánh mắt ông ta bình tĩnh như Cổ Bàn, ông ta chắp hai tay, thầm niệm những câu kinh Phật cổ, bỗng nhiên có vô số ánh sáng Phật vàng xuất hiện xung quanh ông ta, Phật quang lao lên trời, chỉ thoáng chốc uy lực sao trời đó đã bị xuyên thủng…

“Hay đấy”.

Trong khoảng không vô tận, giọng Cổ Bàn bỗng vang lên, gã vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ sao trời bỗng ngưng tụ từ sâu trong bầu trời, sau đó bàn tay khổng lồ của bầu trời rơi mạnh xuống từ bầu trời đầy sao, vô số Phật quang màu vàng phía dưới lập tức bị sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đó nghiền nát từng tấc.

Nhìn thấy bàn tay sao trời khổng lồ, vẻ mặt Diệp Quân hơi nghiêm trọng, thực lực hiện tại của Cổ Bàn huynh không phải là thực lực là một cường giả Thần Cảnh có thể chống đỡ.

“A Di Đà Phật”.

Giọng Mật Phật vang lên từ trời đất, sau đó một bức tượng Phật bằng vàng khổng lồ cao mấy vạn trượng ngưng tụ từ phía sau, chỉ thấy bức tượng Phật bằng vàng duỗi tay phải ra chưởng mạnh về phía bàn tay sao trời khổng lồ .

Ầm!

Hai bàn tay khổng lồ vừa chạm vào nhau, cả bầu trời biến thành một biển ánh sáng vàng, hai nguồn sức mạnh đáng sợ điên cuồng lao vào nhau, sóng xung kích sức mạnh khủng khiếp liên tục bùng nổ từ, toàn bộ vũ trụ chìm trong sự hỗn loạn.

Ở nơi xa, Diệp Quân phóng kiếm ý vô địch của mình ra để chống lại sóng xung kích sức mạnh của hai người, mắt nhìn chằm chằm vào khu vực phía xa, nơi sâu nhất trong khu vực còn có hai sức mạnh đang giằng co với nhau.

“Phật quang phổ chiếu”.

Đúng lúc này, một tiếng Phật niệm vang lên từ tận sâu trong khu vực đó, sau đó hàng trăm vạn tia Phật quang lao ra, thoáng chốc toàn bộ sức mạnh xung quanh đều tan vỡ, ngay cả sức mạnh sao trời cũng đều biến thành hư không vào lúc này.

Cổ Bàn cũng bị Phật quang đáng sợ đó làm cho lùi về sau mấy vạn trượng.

Diệp Quân sa sầm mặt mày, “Phật quang phổ chiếu” của hòa thượng phá vỡ được tất cả sức mạnh sao trời của Cổ Bàn…

Sau khi dừng lại, Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn Mật Phật ở đằng xa, phía sau Mật Phật là một bức tượng cực kỳ Phật quang cao mấy vạn trượng, đôi mắt hơi nhắm lại, toàn thân toát ra Phật quang trang nghiêm, từng câu kinh Phật cổ không ngừng vang lên.

Từng sức mạnh Phật pháp cực mạnh lan ra khắp không trung, hơn nữa sức mạnh Phật pháp này ngày càng nhiều, liên tiếp nhau…

Nhưng Cổ Bàn lại bật cười: “Hay hay! Nào, tiếp tục”.

Nói rồi gã giẫm mạnh chân phải, cả người biến mất khỏi đó.

Vù!

Một tia sáng sao trời đâm mạnh về phía Mật Phật.

Mật Phật ở đằng xa đưa ra tay phải ra rồi từ từ ấn xuống, tượng Phật quang khổng lồ ở phía sau ông ta cũng duỗi tay phải ra, từ từ ấn xuống.

Ầm!

Uy lực Phật quang lớn mạnh ép Cổ Bàn dừng lại, từng sức mạnh Phật pháp đáng sợ lao về phía Cổ Bàn khiến khu vực chỗ gã bị trấn áp, phong bế.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhíu mày.

Phải nói là hắn khá ngạc nhiên, thực lực của Mật Phật này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Mật Phật chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cổ Bàn ở đằng xa, lúc này khu vực thời không chỗ Cổ Bàn đã bị áp chế, dĩ nhiên Cổ Bàn không cam lòng, gã nắm chặt hai tay, sức mạnh sao trời đáng sợ liên tục lao ra từ cơ thể gã, không chỉ thế, bên ngoài, vô số sức mạnh sao trời ập đến như thủy triều, muốn phá vỡ bức tượng Phật quang khổng lồ.

Sức mạnh sao trời vô tận không ngừng bắn phá bức tượng Phật khổng lồ, nhưng bức tượng Phật quang khổng lồ vẫn bất động, dù sức mạnh sao trời có mạnh đến đâu cũng không thể lay chuyển được.

Trong cơ thể Diệp Quân, Tông Tín bỗng nói: “Lần này huynh đệ của ngươi gặp nạn rồi, hòa thượng này đã tu luyện được Phật thể lưu ly… Sức mạnh của ông ta không thể bị lay chuyển được”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Phật thể lưu ly?”

Tông Tín nói: “Ngươi có thể hiểu là hòa thượng này đã có Phật đạo của mình, ông ta tương đương với Mệnh Thần”.

Mệnh Thần!

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Tông Tín nói tiếp: “Nhưng Phật thể lưu ly của ông ta cũng không thuần khiết, rõ là Phật tâm của ông ta vẫn bị tổn thương, nếu không thực lực của ông ta sẽ càng đáng sợ hơn”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đằng xa, hòa thượng vẫn đang niệm Phật, trong lúc đó pho tượng Phật pháp khổng lồ dần từ ánh sáng vàng chuyển sang màu trong suốt, trở nên trang nghiêm hơn, thần thánh không thể xâm phạm được.

Tông Tín lại nói: “Nơi này không đơn giản, trong chùa còn có một vị cường giả, thực lực của ông ta còn cao hơn Mật Phật”.

Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn vào trong chùa, quả nhiên hắn cảm nhận được một luồng khí tức không rõ.

Bùm!

Lúc này, Cổ Bàn bỗng gầm lên, gã siết chặt hai tay lại, toàn bộ sức mạnh sao trời hội tụ lại từ trong cơ thể gã, ngay sau đó gã đột phá vòng vây trấn áp, sau đó đấm mạnh vào tượng Phật khổng lồ.

Ầm!

Tượng Phật lưu ly đó không ra tay, để mặc gã đánh vào trên người.

Soạt!

Phật quang lao ra, tượng Phật lưu ly đó bật động.

Cổ Bàn lại lùi về sau mấy vạn trượng.

Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp, hiện tại Cổ huynh hoàn toàn không phải là đối thủ của Mật Phật này.

Cổ Bàn ngẩng đầu lên, lúc này tất cả sức mạnh quanh người gã đã bị trấn áp.

Ánh mắt Cổ Bàn hiện lên vẻ hung hãn, thân xác và linh hồn của gã bỗng bị thiêu đốt, sau đó hắn lao thẳng vào Mật Phật phía trước.

Thấy Cổ Bàn lao về phía mình, Mật Phật nhẹ nhàng vẫy tay, pho tượng Phật lưu ly phía sau ông ta lập tức biến mất, cùng lúc đó toàn bộ sức mạnh Phật pháp trên không trung đều biến mất…
Chương 3133: Chấm dứt mọi thù hận

Từ bỏ phòng thủ ư?

Thấy Mật Phật bất ngờ thu sức mạnh về, Diệp Quân cũng phải tự hỏi đối phương đang định làm gì.

Mà Cổ Bàn cũng không giết được. Nắm đấm của gã dừng lại khi còn cách trán ông ấy nửa trượng, toàn bộ sức mạnh đều tan biến.

Khống chế dễ như bỡn thế này!

Cổ Bàn trừng mắt: “Ông xem thường ta đấy à?!"

"Cổ Bàn”.

Một giọng nói bỗng vọng ra từ trong chùa.

Cổ Bàn quay lại, thấy một vị lão tăng khoác cà sa đen chầm chậm đi ra.

Diệp Quân đanh mặt khi nhận thấy người này còn mạnh hơn cả Mật Phật.

Lão tăng chỉ dùng một bước đã lướt tới trước mặt Cổ Bàn, nhìn Mật Phật mà thở dài.

"Ngươi tu Phật nhiều năm, chẳng lẽ còn không nhìn ra? Chết đôi khi không phải là để đắc đạo thành Phật, không thể khiến ngươi an lòng mà chỉ là trốn tránh khỏi nội tâm chân thật. Đó là đạo pháp giả, là từ bi giả”.

Mật Phật thì thào: “Thưa sư phụ, chuyện năm ấy là tại con”.

Lão tăng: “Ngươi đúng là có sai, nhưng ngươi nghĩ có thể dùng cái chết để bù lại tội lỗi đó sao?"

Mật Phật không đáp.

Lão tăng nói với Cổ Bàn: “Nhiều năm qua ta vẫn đợi y kể hết chân tướng cho cậu, nào ngờ y chưa từng có ý định đó. Thôi, để lão nạp nói vậy. Cổ Bàn, y không phải cha ruột cậu”.

Cổ Bàn nheo mắt: “Ông nói gì?"

Diệp Quân cũng không hiểu gì hết.

Lão tăng: “Mẹ của cậu là con gái của một nhà nông thuộc Mật Tông ta, khi xưa vừa gặp đã yêu một thanh niên làng bên, cuối cùng sinh ra cậu. Nhưng vì tổ tiên hai làng không ưa nhau nên đời đời đều xem nhau như kẻ thù, mẹ cậu không dám tiết lộ cha cậu là ai. Bị ông ngoại cậu gặng hỏi mãi, mẹ cậu đành nói bừa rằng cậu là con của Thiện Mật - tăng nhân Mật Tông ta”.

Cổ Bàn ngây ra như phỗng.

Lão tăng tiếp tục: “Năm đó Thiện Mật cũng còn trẻ, tu hành chưa đến nơi, khăng khăng không chịu thừa nhận, còn muốn trích máu nhận thân. Mẹ cậu vì bảo vệ mà lao đầu tự sát”.

Ông thở dài nặng nề: “Thiện Mật thấy vậy thì hối hận khôn nguôi. Mật Tông ta tu hành Phật pháp, chú trọng từ bi vi hoài. Những năm này y vẫn luôn tự trách mình trước kia đã quá để ý đến danh tiếng bản thân, nếu có thể tìm cách xử lý khác thì đã giữ được mẹ cậu”.

Cổ Bàn ngây dại: “Sao lại thế được...”

Bỗng sắc mặt gã vặn lại, một luồng khí tức hùng hậu ùa ra từ trong cơ thể, nhưng vừa đến gần Lão tăng thì đã biến mất.

Lão tăng không ra tay đáp trả mà chỉ nói: “Chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Thiện Mật. Y cho rằng nếu năm xưa có thể dùng cách khác thì mọi chuyện đã không như vậy. Cậu có còn nhớ vì sao cậu bỗng nhiên có được vô số kỳ ngộ không?"

Cổ Bàn chỉ biết nhìn ông trân trối. Lão tăng thở dài, lại quay sang Mật Phật: “Thiện Mật, ngươi tu luyện Phật pháp cho đến giờ, chẳng lẽ vẫn chưa rõ? Chuyện năm ấy không phải do ngươi, cần gì phải tự vân khốn mình, lại càng không nên dùng cái chết để giải thoát. Dù làm người hay làm Phật, mượn tay người khác để trừng phạt mình đều là ngu xuẩn, hiểu chưa?"

Ông lại nói với Cổ Bàn: “Thí chủ, Thiện Mật hổ thẹn trong lòng nên sẽ luôn tha thứ cho cậu. Sở dĩ không nói ra chân tướng vì y sợ cậu lại tìm đến làng bên báo thù, khi ấy oan oan tương báo, biết bao giờ chấm dứt? Vì vậy y lựa chọn tự gánh vác đoạn nhân quả này. Hôm nay cậu đã đạt đến Thần Cảnh, thừa sức tự bảo vệ bản thân, ân oán năm xưa cũng nên xóa bỏ rồi”.

Cổ Bàn chỉ hỏi: “Cha ruột ta là ai?"

Gã biết người mạnh như Lão tăng này sẽ không thèm nói dối, chưa kể nếu ông ấy muốn giết gã thì đã ra tay dễ như bỡn rồi.

Lão tăng lắc đầu: “Người đó tuy cũng tu hành nhưng không đi được xa, đã chết từ lâu lắm rồi”.

Cổ Bàn không nói gì.

Lão tăng tiếp tục: “Chuyện đã đến đây, nên chấm dứt mọi thù hận đi thôi”.

Sau một hồi im lặng, Cổ Bàn mới nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người vừa định nhấc chân thì Cổ Bàn dừng lại, hỏi Mật Phật: “Hồi xưa ta từng ngã xuống sơn cốc, may mà không chết, lại tìm được một quyển công pháp tu hành trong hang động. Là ông đặt nó ở đó đúng không?"

Mật Phật gật đầu.

Cổ Bàn trầm tư hồi lâu: “Đại hòa thượng, đáng lẽ ông nên nói cho ta từ sớm”.

Mật Phật: “Nói ra, để cậu đi trả thù ngôi làng kia sao?"

Cổ Bàn: “Chẳng lẽ gã đàn ông kia không đáng chết?"

Mật Phật thở dài: “Thật ra hắn không hề bỏ rơi mẹ con cậu. Ta từng vì áy náy mà đi điều tra, mới biết được hắn khi xưa đột ngột rời đi là để tu hành, muốn luyện thành bản lĩnh rồi đón mẹ con cậu về. Hắn biết nếu không có tài cán thì không thể hóa giải được ân oán giữa hai làng”.

Trái tim Cổ Bàn đánh cái thịch.
Chương 3134: Mệnh Thần

Mật Phật: “Sở dĩ ta không cho cậu biết vì cậu đã bị thù hận làm mờ mắt, có nói ra cậu cũng không tha thứ cho hắn hay ngôi làng. Cậu tìm ta báo thù dù gì cũng tốt hơn là tìm bọn họ”.

Cổ Bàn nhắm mắt: “Nhưng mẹ của ta chết oan ức quá!"

Mật Phật chắp tay lại: “Mẹ cậu cố tình nói ta là cha đứa trẻ, cốt là để mượn tay ta và Mật Tông để bảo vệ hai mẹ con, hóa giải ân oán hai làng. Nhưng khi ấy sư phụ bế quan, ta tu vi không đủ, vốn không muốn can dự vào thế tục. Ta cho rằng mọi chuyện đều có nhân quả, người tu hành không nên tham gia vào ân oán thế gian”.

Ông ấy lắc đầu: “Đến khi mẹ cậu tự vẫn, ta mới hiểu rằng thấy chết mà không cứu là sai lầm, tu hành mà vương vấn thế tục cũng là sai lầm. Ta đã sai, lại càng thêm sai”.

Cổ Bàn bỗng nói: “Chuyện này không liên quan đến ông”.

Mật Phật nhìn sang, nghe gã nói: “Không phải lỗi tại ông, nếu có thì phải là tại cha mẹ ta đều sinh nhầm thời đại. Nói thật, nếu ta là ông thì cũng sẽ mặc kệ. Nhưng ông lại âm thầm làm nhiều việc như vậy... đã là rất tuyệt rồi”.

Đoạn gã xoay người đi: “Xin lỗi vì trước kia, đại hòa thượng”.

Rồi cùng Diệp Quân biến mất.

Mật Phật bỗng mỉm cười, ưu tu nhiều năm biến mất, Phật quang tỏa sáng.

Ông trở thành Mệnh Thần.

Đạt đến cảnh giới của Thần mà không cần dựa vào ý chí thần linh.

...

Bên kia.

Cổ Bàn đi một hồi thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thì thầm: “Từ lúc biết nhớ chuyện, ta đã sống chỉ để báo thù, nào ngờ mọi chuyện hóa ra là thế... Cảm giác như cả đời chỉ như một giấc mộng”.

Diệp Quân: “Ít nhất thì cũng có một kết cục tốt, đúng không?"

Cổ Bàn nhìn sang, thấy hắn cười nói: “Cha huynh cũng đâu phải một kẻ hèn nhát, nhỉ?"

Cổ Bàn bật cười: “Có vẻ là vậy”.

Diệp Quân: “Mẹ huynh không nhìn lầm người, vậy là đủ rồi”.

Cổ Bàn gật đầu, hít vào một hơi thật sâu: “Mẹ ta mà biết chắc cũng sẽ yên lòng”.

Diệp Quân gật gù: “Vậy Cổ huynh có kế hoạch gì tiếp theo?"

Cổ Bàn: “Ta vốn chỉ sống vì báo thù, làm tất cả để báo thù, nay thù này không cần báo nữa, cảm giác trống vắng ghê”.

Diệp Quân: “Thế thì đi gầy dựng sự nghiệp đi?"

Cổ Bàn lại nghe hắn nói: “Ta chuẩn bị đến Chúng Thần Điện học tập”.

Cổ Bàn: “Cuối cùng huynh cũng muốn lật đổ trật tự của Thần đúng không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa chắc”.

Cổ Bàn không hiểu.

Diệp Quân cười: “Nếu trật tự của họ tốt đẹp thì ta lật đổ làm gì?"

Cổ Bàn ngẫm nghĩ: “Vậy thì đến đó một chuyến xem”.

Diệp Quân: “Hai ta cùng đi?"

Cổ Bàn cười to: “Không, ta định đi chơi đây đó trước, một hồi sau sẽ tìm huynh”.

Nói rồi hóa thành tia sáng biến mất.

Diệp Quân cảm nhận được khí tức của gã đã biến hóa mãnh liệt.

Tông Tín lên tiếng: “Vị huynh đệ này của ngươi đã giải tỏa được gút mắc trong lòng rồi, sau này chỉ còn lại Đại Đạo, tiền đồ vô lượng đây”.

Diệp Quân cười: “Đúng thế”.

Tông Tín: “Ngươi đến Chúng Thần Điện có mục đích gì không? Chẳng lẽ chỉ để đi học?"

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là để học rồi”.

Tông Tín: “Ta không tin”.

Diệp Quân cười khà khà, hóa thành kiếm quang biến mất ở xa.

Hắn dừng lại ở một vùng tinh không, thấy Quan tư pháp Nam Tiêu mỉm cười chào hỏi.

"Diệp công tử, đã chuẩn bị xong rồi”.

Diệp Quân gật đầu.

Nam Tiêu: “Vậy cùng lên đường thôi”.

Diệp Quân: “Được”.

Hai người biến mất.

Một tháng sau, đã đến Chúng Thần Điện.
Chương 3135: Thần Sứ!

Chúng Thần Điện!

Lúc đến Chúng Thần Điện, tất nhiên Diệp Quân phải cố gắng tìm hiểu sơ lược về nó, nhờ nói chuyện với Nam Tiêu, hắn biết được một vài chuyện liên quan đến Chúng Thần Điện.

Chúng Thần Điện nằm ở tinh vực Chúng Thần, nơi đây tụ hội các vị 'Thần' đứng đầu của từng vùng vũ trụ, mà Thần ở nơi đây cũng được chia theo cấp bậc, theo thứ tự là Thần cấp thấp, Thần cấp cao, Chủ Thần, Mệnh Thần và Thần Điện Chủ.

Mặc dù Thần cấp thấp có cấp bậc không cao ở đây, nhưng nếu để họ ra ngoài thì đều thành nhân vật khủng bổ trong vô số vùng vũ trụ.

Giống như ở điểm giao Hư Chân, Ngôn Vương kia phách lối vô cùng, bên người còn có mấy chục tùy tùng là cường giả Thần Cảnh, nhưng vẫn không có tư cách tiến vào Chúng Thần Điện. Có thể tưởng tượng được Chúng Thần Điện này tuyển người nghiêm ngặt đến mức nào.

Còn Thần cấp cao là chỉ những người có 'thần chủng' trong cơ thể đã chuyển sang màu vàng, nó đại diện cho việc người đó có thể hấp thu được nhiều sức mạnh ý chí của Thần Minh hơn, ngoài ra sức mạnh ý chí Thần Minh của họ cũng không giống bình thường, nó mạnh mẽ hơn nhiều, đồng thời còn có thể áp chế được các Thần cấp thấp.

Mà Chủ Thần là những người đã có Thần vị, ngoại trừ có thể hấp thu được sức mạnh ý chí Thần Minh màu tím mạnh mẽ hơn, thì có có thể thành lập tượng thần của mình ở các vùng vũ trụ, hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng từ chúng sinh, dùng nó để tăng cường cho tín ngưỡng ' ý chí Thần Minh' của bản thân.

Chủ Thần ở Chúng Thần Điện cũng đã có thể làm bá chủ một phương nơi đây, không chỉ có thực lực khủng bố, mà quyền lực cùng thấu trời.

Còn Mệnh Thần thì lại là một nhóm người khá đặc thù, bọn họ không dựa vào tín ngưỡng ý chí Thần Minh để thành thần, mà bọn họ dựa vào sức mạnh của bản thân để thành 'Thần', nhưng cuối cùng không biết nguyên nhân gì mà lại đi đầu phục cho ' ý chí Thần Minh'. Sức mạnh của bọn họ cũng không hề giống với những Thần bình thường. Bởi vậy nên thần bình thường dù có cấp bậc cao hơn cũng không thể áp chế được bọn họ, hơn nữa 'ý chí Thần Minh' vô cùng ưu ái cho những người tự dựa vào sức mình để thành Thần như bọn họ, nên đã cho bọn họ một sức mạnh tín ngưỡng có màu đơn sắc đặc biệt, điều này cũng khiến họ mạnh mẽ hơn.

Bởi vậy Mệnh Thần ở đây là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, bọn họ chỉ nghe lệnh của 'Thần Sứ'.

Thần Sứ chính là một loại hóa thân của ý chí Thần Minh, rất ít khi xuất hiện.

Còn Thần Điện Chủ chính là cấp bậc tồn tại cao nhất ở Chúng Thần Vực, cũng coi như là người thống trị nơi đây, toàn bộ Chúng Thần Vực chỉ có một vị Đế Thần, còn thực lực ra sao thì không rõ.

Điều đáng nói là Thần Điện Chủ thường cũng đảm nhiệm chức Thần Sứ, bởi vì mỗi khi có ý chí Thần Minh truyền xuống, Thần Điện Chủ luôn là người đầu tiên biết được.

Sau khi hiểu rõ, Diệp Quân phát hiện toàn bộ Chúng Thần Vực chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ: Địa vị rõ ràng!

Ở đây phân chia địa vị quá gay gắt, Thần cấp thấp không thể ngỗ nghịch với Thần cấp cao, tuy Thần cấp cao cũng không được tùy ý sinh sát Thần cấp thấp, thế nhưng bọn họ cũng có thể nghĩ ra đủ loại cách để chơi đùa người khác đến chết.

Hắn cũng nhận ra từ lời kể của Nam Tiêu rằng Nam Tiêu thuộc tầng lớp Thần cấp cao, tất nhiên địa vị của y cũng không giống với những Thần cấp cao bình thường, bởi vì y còn kiêm nhiệm cả chức quan tư pháp, đây là một bộ ngành đặc thù khác, chuyên phụ trách đối phó với những thành phần chống xã hội.

Thần cấp cao có rất nhiều người, thế nhưng y thuộc tầng lớp quyền lực nhất.

Chức cao quyền lớn!

Diệp Quân cũng biết hiện tại Nam Tiêu đang định tranh chức Chủ Thần.

Ở Chúng Thần Vực, Chủ Thần chỉ có bảy người, đây là bảy vị trí cố định, một củ cải chỉ được một cái hố, mà lần này sở dĩ y có suy nghĩ muốn tranh chức là vì Chủ Thần trước đã bị đại bá Tiêu Dao Tử giết chết, bởi vậy bây giờ cần tuyển thêm một Chủ Thần khác.

Chỉ cần có người trở thành Chủ Thần hợp pháp mới thì có thể nhận được sức mạnh ý chí Thần Minh.

Chuyện này với Nam Tiêu mà nói chính là cơ hội nghìn năm có một, bởi vì không chỉ sẽ nhận được nhiều sức mạnh to lớn hơn, mà còn có thể có được nhiều quyền lực không tưởng hơn.

Trên đường đến thành Chúng Thần, Nam Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, huynh thông minh, nên huynh nói thử xem lần này ta tranh chức Chủ Thần này có nhiều cơ hội thắng lợi không?"

Diệp Quân hỏi: "Trừ huynh ra thì còn ai cùng cạnh tranh nữa?"

Nam Tiêu nói: "Khuất Tấn, Qua Hàn, bọn họ một là chấp pháp vệ, một là quân cận vệ trông coi Thần Minh, đó là đối thủ lớn nhất của ta".

Diệp Quân hỏi: "Chấp pháp vệ? Huynh nói kĩ hơn đi".

Nam Tiêu gật đầu: "Nói theo lý thì ta thuộc về bộ ngành tư pháp, còn họ thuộc về chấp pháp. Lúc đối ngoại thì giữa chúng ta không có gì khác nhau, chỉ cần là thành phần chống đối xã hội thì chúng ta đều có quyền xử lý. Nhưng trong nội bộ thì khá là khác biệt, bọn họ chỉ có quyền chấp pháp, không có quyền định tội, ví như nếu trong bộ ngành chúng ta có người phạm phải Thần Minh Pháp thì lúc đó bọn họ chỉ có quyền bắt giữ, không có quyền định tội, quyền đó thì thuộc về ta... Nói các khác thì quyền định danh luật pháp Thần Minh cuối cùng do ta nắm giữ".

Diệp Quân nhìn về phía Nam Tiêu, hơi ngạc nhiên: "Quyền lợi của Nam huynh rất lớn".

Nam Tiêu khẽ mỉm cười: "Quyền lợi gì chứ, đều vì phục vụ Thần Minh thôi..."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom